Diệp Sanh gọi Ninh Vi Trần tới, chỉ vào bức tranh đầu tiên nói: "Ninh Vi Trần, cậu nói trong 【Thuốc sinh học】 có một nguyên vật liệu quan trọng nhất, yêu cầu con bướm đỏ dùng miệng để lấy ra khỏi xác của dị năng giả. Nó là như thế này à?"
Ninh Vi Trần đi theo nhìn vào vách tường: "Đúng vậy."
Ánh mắt của Diệp Sanh rơi vào bức tranh thứ hai và phân tích: "Có vô số xác chết của các dị năng giả được chôn dưới Đảo Bướm. Họ là một lò nuôi dưỡng bướm đỏ."
"Sợi tơ sinh mệnh xúc tác thi thể của các dị năng giả thành kén. Những con bướm đỏ được sinh ra trong những cái kén này, sau đó chế tạo ra thuốc sinh học."
Diệp Sanh có vẻ hơi mỉa mai và nhận xét: "Có vẻ như việc Jeremiel gọi đảo Sariel là "Con mắt của quỷ" không phải là không có cơ sở."
Ngay cả tuyết phía trên Đảo Bướm cũ cũng có màu đỏ, hòn đảo xinh đẹp quỷ dị cách xa đất liền này giống như một cơn ác mộng không nên tồn tại trên thế giới.
Cốc cốc. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Demeter vang lên: "Mọi người điều tra xong chưa? Nếu có manh mối thì hãy đến phòng họp tập hợp lại và thảo luận xem kẻ trộm là ai."
Diệp Sanh và Ninh Vi Trần nhìn nhau và không ở trong phòng nữa. Khi đến phòng họp, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, rõ ràng là họ đang rất sợ hãi trong quá trình điều tra.
Thẻ nhân vật mà Diệp Sanh nhận được là của một trợ lý nhỏ, còn thẻ nhân vật mà Ninh Vi Trần nhận được là của một nhiếp ảnh gia.
Aihara Mei nhận được thẻ người ghi chép khoa học. Tấm thẻ mà Triệu Tuấn nhận được là một nhà nghiên cứu khác trong phòng thí nghiệm và đồng thời là chồng của người ghi chép, họ có một cô con gái.
Demeter là người đầu tiên đưa thẻ ra, cô nói: "Tôi là con gái của người ghi chép, tôi sống trong phòng của người nhà trong phòng thí nghiệm."
"Thời gian cụ thể xảy ra 【án mất trộm】 là ngày 14 tháng 2 năm thảm họa thứ 15. Lịch trình ngày hôm đó của cô bé là đọc sách, học bài trong phòng ngủ và không bao giờ ra ngoài. Đến đêm, cô bé nghe thấy tiếng chuông báo cháy từ bên ngoài vọng vào nhưng cô bé quá sợ hãi nên đã không ra ngoài, chọn cách trốn trong phòng, gọi điện cho người nhà, cả đêm không ra ngoài. Nhân vật của tôi không bị nghi ngờ trộm cắp."
Aihara Mei: "Người ghi chép... quên đi, để tôi nói về tôi thôi. Tôi đã hẹn hò với chồng tôi vào ngày 14. Buổi tối, con gái tôi gọi điện cho tôi và nói rằng có một vụ cháy trong phòng thí nghiệm, và tôi vội vàng quay lại."
Triệu Tuấn cũng nói tiếp: "Đúng vậy, tôi và vợ đã đi chơi cả ngày vào ngày lễ tình nhân. Khi chúng tôi quay lại, cảnh sát đã ở đây rồi."
Lý Khuyết đạt được thân phận Principal Investigator* (PI) trong phòng thí nghiệm và là một giáo sư nổi tiếng.
*Principal Investigator: Chủ nhiệm đề tài là người có trách nhiệm quản lý và chỉ đạo quá trình thực hiện một đề tài nghiên cứu khoa học.
"【Án mất trộm】 mất đồ ở khu Z của phòng thí nghiệm. Tôi là người gác cổng khu Z. Ngoài ba loại thẻ ra vào, bạn cần lấy chìa khóa từ tôi để vào khu Z. Lúc ấy tôi đang phân tích dữ liệu ở khu C, bỗng chuông báo cháy vang lên, tôi đi ra ngoài, điện trong phòng thí nghiệm lập tức tắt, thế giới tối đen, tôi nhanh chóng trở về phòng, cầm đèn pin lên và đi đến Khu Z, nhưng khi tôi tới đó, cánh cửa khu Z đã mở sẵn rồi."
"Không đúng." Bùi Hồi đột nhiên ném thẻ nhân vật của mình ra, cau mày nói: "Lý Khuyết, anh nói dối." Thẻ nhân vật của Bùi Hồi có chữ 【 cảnh sát 】viết rõ ràng trên đó.
Bùi Hồi nói: "Phòng cảnh sát có nội quy và quy định của phòng thí nghiệm. Thời gian chuông báo cháy vang lên là tám giờ tối. Lúc này, theo quy định, PI phải tuần tra khu Z thay vì phân tích dữ liệu trong phòng thí nghiệm."
Aihara Mei: "Lý Khuyết, tại sao anh lại nói dối? Lúc đó anh đang ở khu Z. Chẳng lẽ anh là kẻ trộm sao?"
Lý Khuyết lo lắng cao giọng: "Không phải tôi! Làm sao có thể là tôi! Và tại sao tôi lại nói dối! Chẳng lẽ tôi không muốn rời khỏi Nhạc Viên sao?"
Triệu Tuấn nói: "Có lẽ lối chơi của tên trộm khác với những người còn lại. Anh phải giết tất cả chúng tôi trước thì giám đốc Nhạc Viên mới cho anh cơ hội rời đi."
Sắc mặt Lý Khuyết tái mét: "Đánh rắm. Triệu Tuấn, cậu lại biết cách kẻ trộm chơi như thế nào? Cậu vừa ăn cướp vừa la làng đúng không?"
Triệu Tuấn: "Anh mới là vừa ăn cướp vừa la làng ấy."
Turing cúi đầu thở dài: "Không cần cãi nhau. Nếu chúng ta thực sự muốn nói về sơ hở, trên thực tế, những gì Aihara Mei và Triệu Tuấn nói đều là sơ hở."
Aihara Mei và Triệu Tuấn bối rối: "Cái gì?"
Triệu Tuấn: "Không, tiền bối, tôi không hề nói dối. Tôi, Aihara Mei và tiền bối Demeter, chúng tôi là một nhà ba người, có thể chứng minh thân phận của nhau."
Turing xuất trình thẻ chứng minh thân phận của mình, anh là 【Bác sĩ】. Turing nhìn Demeter và nói: "Ngày 14 tháng 2, ngày này, tôi đến phòng thí nghiệm để chữa trị cho một bệnh nhân còn rất nhỏ của tôi."
Demeter chỉ vào mình: "Tôi?"
Turing nói: "Đúng vậy. Ngày 14 tháng 2, cô không ở một mình trong phòng, bên cạnh còn có tôi. Khi chuông báo cháy vang lên, cô rất sợ hãi. Chính tôi đã gọi cho bố của cô. Tôi quên mất chưa nói, cô không có mẹ."
Lý Khuyết quay đầu lại: "Cô ấy không có mẹ, cho nên cô bịa ra thân phận của người ghi chép? Cô là ai?!"
Aihara Mei gục xuống và nói: "Tôi là mẹ của cô ấy. Trong phòng tôi có những bức ảnh của gia đình ba người chúng tôi! Làm sao tôi có thể giả được! Tiền bối Turing, anh có nhớ nhầm không?"
Turing lắc đầu, lấy cuốn sổ trong tay ra: "Tôi nhớ không lầm, đây là lịch sử cuộc trò chuyện giữa tôi và bệnh nhân. Thời gian trên đó là ngày 14 tháng 2."
"Cả ngày cô ấy không ra ngoài khi 【án mất trộm】 xảy ra. Cô ấy ở trong phòng kể cho tôi nghe về gia đình và những sở thích của cô ấy. Bố cô ấy rất yêu mẹ cô ấy nhưng họ đã chia tay vì một lý do bất khả kháng nào đó. Bố của cô ấy quá bận rộn, cả năm cũng không có nhiều thời gian rảnh ở bên cô ấy nên cô ấy luôn ở một mình và lặng lẽ."
"Nói như vậy, mọi người cũng chưa từng đến Khu Z." Ninh Vi Trần nghe vậy liền lấy thẻ nhân vật 【Nhiếp ảnh gia】 trong tay ra, "Tôi cũng chưa từng đến Khu Z. Khi phòng thí nghiệm bốc cháy, tôi vẫn luôn chụp ảnh ở hành lang."
Diệp Sanh giải thích thẻ nhân vật của mình.
"Trợ lý Vương có một mối tình đầu khó quên. Hắn rất buồn vào ngày lễ tình nhân và vẫn luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm. Về phần nhiếp ảnh gia, anh ta có một sở thích rất kỳ lạ. Anh ta dùng máy ảnh để ghi lại từng khoảnh khắc tàn phá và sụp đổ của vụ cháy." Diệp Sanh lấy album ảnh từ phòng nhiếp ảnh gia ra và nói: "Nhưng trong album ảnh không có khu vực Z."
Lý Khuyết cầm lấy cuốn album ảnh từ tay Diệp Sanh, lật qua mấy trang, đồng tử đột nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt. Hắn giơ cuốn album ảnh lên, chỉ vào một bức ảnh và nói: "Đây có phải là cô bé mà mọi người đang nói đến và không bao giờ rời khỏi cửa không?" Mọi người ngẩng đầu nhìn lại và cảm thấy kinh hoàng trong giây lát. Phòng thí nghiệm bị mất điện nên tất cả ánh sáng đều đến từ lửa.
Bọn họ nhìn thấy một cô gái cầm máy ảnh đứng giữa biển lửa ở hành lang. Cô ấy gầy, nhỏ, đứng thẳng, kỳ lạ và ma quái, giống như một bóng ma. Đó là nhân vật của Demeter!
Mọi người nhìn Demeter, trong lòng nhất thời cảm thấy ớn lạnh.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ai trong số mọi người đang nói sự thật?" Lý Khuyết tức giận: "Mọi người đang làm gì vậy? Mọi người còn muốn ra ngoài không? Chúng ta chỉ cần tìm ra tên trộm và đưa thẻ nhân vật cho Ếch Xanh để kết thúc hết thảy mọi thứ."
Demeter thở dài nói: "Tôi khẳng định cả ngày lẫn đêm ngày 14 tháng 2 tôi đều không ra ngoài."
Turing giơ cuốn sổ khám bệnh lên: "Tôi làm chứng, cho dù sau khi lửa được dập tắt, tôi và bệnh nhân cũng không ra ngoài."
Bùi Hồi nói: "Cô gái trong ảnh là ai? Bác sĩ, vợ, chồng, con gái, trợ lý, nhiếp ảnh gia. Tôi có thể tin tưởng ai trong số mọi người?"
"Không, như vậy không đúng." Lý Khuyết đột nhiên nghĩ tới cái gì, lo lắng nói: "Diệp Sanh, tôi cho mọi người trong phòng thí nghiệm nghỉ phép, đêm ngày 14 tháng 2 chỉ có tôi còn làm thí nghiệm, căn bản cũng không có Trợ lý Vương gì cả. Cậu cũng là giả."
Bùi Hồi phàn nàn: "Anh còn nghi ngờ người khác à? Anh là người đầu tiên tôi nghi ngờ."
Lý Khuyết lo lắng tranh luận: "Tôi đã nói với anh, ngày đó tôi đang làm thí nghiệm ở khu C, không biết tại sao lại không đi tuần tra! Hôm đó tâm tình tôi rất không tốt!"
Demeter xoa xoa lông mày: "Hiện tại thật hỗn loạn, tôi cảm thấy mỗi một tuyến nhân vật đều rất quái dị."
Turing: "Bởi vì mỗi một tuyến nhân vật đều có thể tìm thấy sơ hở."
Nguyễn Dung Bạch im lặng hồi lâu cũng lấy thẻ ra, thẻ của hắn là 【Hộ lý】, "Tôi là hộ lý, tôi muốn nói cô gái ở trong phòng người nhà kia là một bệnh nhân tâm thần. Tôi đưa cơm cho cô ấy mỗi ngày. Tôi khá chắc chắn rằng vào ngày 14 tháng 2, cô ấy là người duy nhất ở trong phòng... và cô gái này thực sự không có mẹ."
Hắn vừa dứt lời, đồng tử của mọi người đều co rút lại.
Chín tấm thẻ được đặt trên bàn, họ có cảm giác như cơ thể mình đã rơi vào hầm băng.
Ai là thật, ai là giả?
Demeter bị chỉ ra và xác nhận là bị bệnh tâm thần, nhưng cô cũng rất bình tĩnh, cô dùng ngón tay sờ sờ Black nói: "Thật sự rất thú vị, lời nói của cô bé không đáng tin cậy, lời nói của người vợ không đáng tin cậy, lời nói của người chồng không đáng tin cậy, lời nói của bác sĩ không đáng tin cậy, lời nói của PI cũng không đáng tin cậy, lời nói của trợ lý không thể tin cậy được, những người duy nhất chưa bị nghi ngờ chỉ có nhiếp ảnh gia và cảnh sát."
Turing nói: "Vậy chúng ta dựa vào manh mối mà nhiếp ảnh gia và cảnh sát đưa ra để tìm ra kẻ trộm."
Demeter nói: "Theo hướng này, hiện tại chỉ có hai kẻ tình nghi là con gái và PI. Manh mối lần lượt đến từ nhiếp ảnh gia và cảnh sát."
Sắc mặt Lý Khuyết đỏ bừng, lo lắng hét lên: "Không phải tôi! Không phải tôi!"
Demeter nhướng mày: "Vậy là tôi?"
Turing nói: "Chúng ta chỉ có một cơ hội, nếu đoán đúng, chúng ta có tư cách đi lên tầng hai, nếu đoán sai, chúng ta sẽ mất tất cả."
Triệu Tuấn gãi gãi tóc nói: "Mọi người thật sự đang tìm trộm sao? Không có manh mối, khắp nơi đều có sơ hở."
Diệp Sanh cụp mắt xuống, con ngươi màu xanh đậm nhìn thẻ nhân vật của mình, trầm tư.
Đúng lúc mọi người gục xuống và định cãi nhau. Diệp Sanh trầm mặc hồi lâu sau đó lạnh lùng nói: "Có lẽ, những người như chúng ta có thể tụ tập ở đây, vốn dĩ là một cái sơ hở."
Một đám người sửng sốt, nhìn cậu: "Cái gì?"
Diệp Sanh nói: "Vợ, chồng, con gái. Bác sĩ, cảnh sát, nhiếp ảnh gia, PI, trợ lý, hộ lý. Mọi người không nghĩ rằng chín thân phận này có thể gặp nhau là một điều khó tin sao? Đặc biệt là trong phòng thí nghiệm vùng cấm trên Đảo Bướm. Cho dù đây là một bản thiết kế hư cấu từ bản gốc, nó đều có chút khác thường đi."
Ninh Vi Trần nghĩ tới điều gì đó, mím môi, đặt tay chống cằm xuống, nhìn Turing rồi nói: "Bác sĩ Turing, anh nói suốt ngày anh trò chuyện với bệnh nhân, về gia đình và sở thích của cô ấy. Sở thích của cô ấy là cái gì?"
Turing cau mày, không cần suy nghĩ nói: "Sở thích của cô bé là chụp ảnh."
Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng.
Diệp Sanh hỏi Aihara Mei: "Cô có mang theo ảnh gia đình ba người của cô không?"
Aihara Mei hoảng sợ, lấy bức ảnh từ trong túi ra và đưa cho Diệp Sanh.
"Có mang theo." Trong ảnh có một người phụ nữ dịu dàng, một người đàn ông anh tuấn, cùng một cô con gái đáng yêu.
Aihara Mei hít một hơi thật sâu và nói, "Tôi thực sự không nói dối."
Diệp Sanh phớt lờ cô. Cậu lấy bức ảnh mối tình đầu tìm được trong phòng của trợ lý Vương ra để so sánh. Mọi người phát hiện ra mối tình đầu của trợ lý Vương giống hệt người phụ nữ trong bức ảnh gia đình. Aihara Mei sửng sốt.
Diệp Sanh: "Để tôi giúp mọi người nhớ lại. Dị năng của tiến sĩ Nghiêm có liên quan đến 【mạng lưới thần kinh】, bao gồm mạng lưới thần kinh sinh học và mạng lưới thần kinh nhân tạo. Tiến sĩ Nghiêm có một sức mạnh gọi là 【Đọc não】. Ông ấy có thể đọc được những phần ký ức sâu nhất ở trong nội tâm của chúng ta."
"Sau đó còn có 【Thuật Toán Vận Mệnh】."
Ánh mắt Diệp Sanh sâu thẳm, bình tĩnh nói: "Những người nghiên cứu mạng lưới thần kinh, đặc biệt là những dị năng giả cấp S, thường dễ gặp vấn đề về thần kinh nhất —— bởi vì đây là sự dị hóa của họ."
"Tôi nghĩ chín nghề này thực ra không tương thích với nhau. Cảnh sát, hộ lý và bác sĩ ở một thế giới. Vợ, chồng và con gái ở một thế giới. PI và trợ lý ở một thế giới. Nhiếp ảnh gia ở một thế giới khác."
Diệp Sanh nói: "Tôi nghĩ tiến sĩ Nghiêm chắc chắn đã bị tâm thần phân liệt nghiêm trọng sau khi bị k1ch thích. Mọi thứ trong ngôi nhà ma đều là sự chồng chéo của bốn thế giới tinh thần."
"Tầng thứ nhất là thế giới thực, khi tiến sĩ Nghiêm được thăng chức từ trợ lý lên PI. Ở thế giới thực, ông ấy không ở bên mối tình đầu của mình. Mỗi ngày lễ tình nhân, ông ấy đều lựa chọn chăm chỉ làm việc trong phòng thí nghiệm. Theo thời gian, từng bước một bước đi, ông ấy đã trưởng thành từ một trợ lý trở thành PI. Sau đó, ông ấy trải qua 【án mất trộm】 và trở nên mất trí và có nhân cách phân liệt."
Diệp Sanh nghĩ tới cuốn nhật ký kia. Cậu nói, làm sao một trợ lý ít tên tuổi lại có thể tiếp xúc với một nhân vật như 【Kén】. Bất cứ ai có thể nói chuyện ngang hàng với Kén cũng phải là quan chấp hành cấp S. "Trợ lý Vương" ở Nhạc Viên thực chất là tiến sĩ Nghiêm, người đầu tiên vào Đảo Bướm.
"Thế giới tầng thứ hai vẫn là thế giới thực. Sau khi trải qua án mất trộm, tiến sĩ Nghiêm, người bị rối loạn tâm thần và đa nhân cách, đã được đưa đến bệnh viện. Mỗi ngày, cảnh sát đều đến hỏi ông chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó; ở đó là hộ lý chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông ấy, bác sĩ đến và điều trị cho ông ấy. Dần dần, ông ấy đã phát triển ba nhân cách này."
"Thế giới tầng thứ ba là thế giới mà tiến sĩ Nghiêm tưởng tượng ra mình và mối tình đầu của mình ở cùng nhau. Ông ấy cảm thấy mình sẽ có một cô con gái ngoan ngoãn xinh đẹp, sẽ có một cuộc hẹn hò lãng mạn với vợ vào ngày lễ tình nhân. Một nhà ba người sẽ có một cuộc hẹn hò lãng mạn vào ngày lễ tình nhân. Trong gia đình này đều là trong ảo tưởng của tiến sĩ Nghiêm, chồng là ông, vợ là ông, con gái cũng là ông, cho nên trong hình chiếu của cô con gái, có mặt của chính ông, ví dụ như bệnh tâm thần, chẳng hạn như ông đam mê nhiếp ảnh và trong tiềm thức ông chưa có người yêu."
"Tầng thứ tư của thế giới hẳn là chìa khóa cho sự ra đời của Nhạc Viên. Đó là thế giới tinh thần sâu sắc nhất của tiến sĩ Nghiêm."
Diệp Sanh nói: "Đằng sau tấm vé đến Nhạc Viên có một dòng chữ mọi người sẽ luôn bị ám ảnh suốt cuộc đời bởi những thứ mà họ không thể có được khi còn trẻ. Mọi thứ ở Nhạc Viên đều liên quan đến sự lựa chọn và sự tiếc nuối, tôi cảm thấy trước khi tiến sĩ Nghiêm trở thành tiến sĩ, khi còn trẻ, ông ấy muốn trở thành một nhiếp ảnh gia."
Turing trực tiếp ném thẻ nhân vật lên bàn, gật đầu nói: "Ừ, vậy thì mọi chuyện đều có lý."
Demeter cũng phản ứng lại: "Vậy, tất cả chúng ta đều là những tính cách khác nhau do tiến sĩ Nghiêm phân liệt ra?"
Diệp Sanh nói: "Đúng vậy, tôi đoán thủ phạm của 【án trộm cắp】 vẫn chưa được tìm thấy ở Đảo Bướm."
Nếu được tìm thấy, Đảo Bướm sẽ làm mọi cách để lấy lại sợi tơ sinh mệnh.
"Đó là lý do vì sao đêm đó tiến sĩ Nghiêm phân liệt ra nhân cách【nhiếp ảnh gia】 ra ngoài chụp ảnh, cố gắng tìm ra hung thủ. Trong cuốn album của nhiếp ảnh gia, cô bé cũng đang chụp ảnh, bởi vì cô bé cũng chính là chính hắn."
Aihara Mei do dự: "Nhưng nếu không tìm được tên trộm thì làm sao chúng ta qua được cửa?"
Diệp Sanh nói: "Mọi người quên rằng tiến sĩ Nghiêm đã tự sát? Ở giai đoạn cuối của bệnh tâm thần phân liệt, ông ấy có lẽ đã đổ hết trách nhiệm về mình. Đối với ông ấy, ông ấy là thủ phạm của 【án mất trộm】 —— ông ấy là Kẻ trộm. "
Lý Khuyết hoàn toàn sửng sốt, lẩm bẩm: "Vậy..." Diệp Sanh nhặt chín tấm thẻ nhân vật trên bàn lên, nói: "Kẻ trộm đều là chúng ta."
Diệp Sanh quyết định rất nhanh, không rảnh nhìn vẻ mặt sững sờ và kinh ngạc của họ, cậu cầm chín tấm thẻ nhân vật lên rồi đứng dậy đi tìm Ếch Xanh Nhạc Viên.
Ếch Xanh ngồi xổm ở cửa nhà ma thổi bong bóng, khi nhìn thấy Diệp Sanh tới, con ếch nở một nụ cười quái đản: "Ộp, ộp, ộp? Chúng ta đã tìm được kẻ trộm. Ộp, các bạn chỉ có một cơ hội. Nếu bạn mắc sai lầm, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Ộp."
Diệp Sanh trực tiếp ném chín tấm thẻ nhân vật tới trước mặt hắn, "Tìm được rồi."
Ếch Xanh:"......"
Ếch Xanh:"............"
Ếch Xanh oán độc cất thẻ nhân vật và nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho cậu chìa khóa của 【Phòng chiếu phim Viên Mộng】 trên tầng hai của ngôi nhà ma như đã thỏa thuận. Sau khi Diệp Sanh lấy được chìa khóa, cậu quay lại và đi thẳng đến chỗ Ninh Vi Trần. Sau khi nhìn thấy người, cậu kiên quyết bước lên tầng hai.
【Phòng chiếu phim Viên Mộng】 luôn tồn tại trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Đây vẫn là phòng điều khiển chính của Nhạc Viên, mùi phim nồng nặc lại xuất hiện, như thể bọn họ đã vào nhầm một căn phòng ký ức. Như họ đã suy đoán trước đó, tất cả những bức ảnh họ chụp trong 【 Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối 】đều được đưa vào 【Phòng chiếu phim Viên Mộng】 và trở thành cầu nối dẫn vào thế giới song song. Sau khi tra chìa khóa vào khung cửa và mở cửa, một mảnh giấy từ trên cửa rơi xuống rơi vào lòng bàn tay Diệp Sanh.
Diệp Sanh cúi đầu và phát hiện ra rằng đó là... danh sách điều tiếc nuối của tiến sĩ Nghiêm.
Diệp Sanh cẩn thận nhìn danh sách tiếc nuối được viết bằng giấy trắng mực đen.
【 Có ba điều tiếc nuối trong cuộc đời tôi】
【 Điều đầu tiên là ở bãi biển, tôi không thể nắm tay người tôi yêu và dành trọn quãng đời còn lại cho cô ấy. 】
【 Điều thứ hai là ở ngã ba tuổi mười tám, tôi nghe theo lời cha, chọn nghiên cứu khoa học, từ bỏ nghề nhiếp ảnh yêu thích của mình. 】
【 Điều thứ ba là thuở nhỏ, khi tôi được dạy dỗ nghiêm khắc ở nhà, áp lực nặng nề và chán nản, tôi chưa một lần đi vòng đu quay. 】
Lật mặt sau ra là tự thuật của tiến sĩ Nghiêm.
【 Bệnh của tôi ngày càng nặng. Tôi bị đau đầu mỗi đêm. Cảnh sát, bác sĩ và hộ lý đến rồi đi, giọng nói của họ cứa vào thần kinh của tôi như những chiếc cưa. 】
【 Tôi đã có rất nhiều giấc mơ. Tôi mơ thấy mình ở bên cô ấy và sinh ra một cô con gái rất dễ thương, chúng tôi ở Đảo Bướm rất hạnh phúc. Tôi mơ thấy mình trở thành một nhiếp ảnh gia, đi qua núi sông biển rộng, làm những gì mình thích và chưa bao giờ tiếp xúc với những dị năng giả. 】
【 Tôi sắp chết. Trước khi chết, tôi muốn cho mình một giấc mơ ảo. 】
【 Tôi đến Nhạc Viên và đọc mạng lưới thần kinh của chính mình.
Tôi đã kết nối nó với bảng điều khiển chính của Nhạc Viên.
Tôi tính toán mọi khả năng.
Tôi buông màn sân khấu và xem một bộ phim vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Tôi thường nghĩ về nó. Nếu tôi chọn một con đường khác ở ngã ba đường khi tôi mười tám tuổi, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ở thế giới song song, tôi có thể hạnh phúc hơn không? 】
【 Nhưng cuộc đời như một vở kịch, bức màn sân khấu tung bay. Cái kết của phim cho tôi biết câu trả lời là không. 】
【 Tôi đã chứng kiến hắn và gia đình cãi nhau, và lưu lạc trên đường phố.
Tôi nhìn hắn ôm tấm ảnh, nghèo đói khó khăn.
Tôi nhìn hắn cảm thấy tự ti, tự phụ, bướng bỉnh và hay cãi vã với chủ nhà.
Tôi nhìn hắn đứng trước màn hình lớn ở quảng trường, ngước nhìn nhà khoa học sáng giá trên trang bìa.
Tôi nhìn hắn hối hận và đau khổ.
Tôi đã chứng kiến hắn chết vì lý tưởng của mình. 】
【 Cuối cùng, tôi nhìn hắn, cầm máy ảnh và bước ra khỏi màn hình. Với vẻ mặt vô cảm, hắn giơ máy ảnh lên và chĩa đèn flash vào tôi. 】
Diệp Sanh đọc được đến đây và cuối cùng cũng biết giám đốc Nhạc Viên là ai.
—— Đó là thế giới song song, "Tiến sĩ Nghiêm" đã trở thành nhiếp ảnh gia! Chẳng trách mọi thứ ở Nhạc Viên đều đắm chìm trong mùi halogenua bạc nồng nặc.
Sau khi tiến sĩ Nghiêm qua đời, giám đốc đương nhiên được thừa kế toàn bộ dị năng của ông.
Ông ta diễn giải 【 Thuật Toán Vận Mệnh】 trong mọi bức ảnh.
Nếu không thể xóa bỏ cái bóng, du khách không thể rời khỏi Nhạc Viên, khi đến 【Phòng chiếu phim Viên Mộng】, họ chỉ có thể nhập vào một bức ảnh để thay thế mình ở một thế giới song song khác và sống trong thế giới ảo mãi mãi.
"Chìa khóa ở chỗ này."
Demeter là người thứ ba bước vào. Khứu giác của cô rất thính, cô lập tức tìm ra nơi có mùi phim nồng nhất.
—— Phía sau tấm màn phản chiếu khổng lồ, ở giữa bức tường, treo một chùm chìa khóa.
"Tốt quá! Chúng ta có thể đi ra ngoài!" Lý Khuyết vui mừng kêu lên.
Demeter đưa chìa khóa cho Bùi Hồi: "Mọi người ra ngoài trước đi, Turing và tôi phải đi tìm giám đốc."
Bùi Hồi do dự một chút, nói: "Tôi đi cùng mọi người đi, nếu không có mọi người, căn bản chúng tôi không có cách nào rời khỏi Nhạc Viên."
Lý Khuyết đứng trong phòng chiếu phim Viên Mộng, đôi chân run rẩy trước những tấm phim âm bản quỷ dị phủ kín trên tường, khuyên bảo: "Không, không, không, hai quan chấp hành cấp S căn bản không cần chúng ta giúp đỡ, cứ rời đi thôi —— chẳng lẽ mọi người muốn ở lại đây lâu hơn sao?"
Nhưng không ai để ý tới hắn, Aihara Mei, Triệu Tuấn và Nguyễn Dung Bạch đều chọn đi theo cùng, nguyên nhân chủ yếu là không có quan chấp hành cấp S, bọn họ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ở phòng hộp thư của giám đốc.
Diệp Sanh nhìn xuống danh sách hối tiếc và nói: "Nếu mọi người muốn tìm giám đốc, hãy trực tiếp đến vòng đu quay. Ông ấy không có ở bảng điều khiển chính, vì vậy ông ấy phải ở trên vòng đu quay." Trời đã tối rồi. Mặt trăng đỏ thẫm treo lơ lửng phía trên, phát ra ánh sáng đỏ nhạt giống như ngày họ bước vào công viên. Men theo đường ray đẫm máu, họ đến trò chơi cuối cùng của Nhạc Viên, 【Vòng đu quay】. Ngay khi đến gần vòng đu quay, mọi người đều cảm nhận được một giá trị thần quái cực kỳ đáng sợ và mạnh mẽ của một kẻ dị giáo cấp A+.
Chim thiên đường sợ hãi cất cánh, rũ bỏ hoa anh đào rơi như tuyết. Demeter và Turing nhìn lên và thấy một "người đàn ông" mặc áo khoác trắng đang ngồi trong lồ ng quay trên đỉnh vòng đu quay. Ông ta mặc áo khoác dài trắng và cầm máy ảnh trên tay. Bàn tay của giám đốc đen tuyền, khuôn mặt và thân thể cũng đen tuyền, giống như một quả bóng chất lỏng không thể hòa tan. Trong khi mọi người đều nhìn ông ta. Giám đốc ở trên cao, máy ảnh cũng chĩa vào họ.
"Đừng để hắn chụp ảnh." Demeter nói.
Turing nói: "Trước tiên cướp máy ảnh rời khỏi tay hắn!"
Đây là nhiệm vụ của Tổng cục Cục Phi tự nhiên, Diệp Sanh sẽ không ngu ngốc đi lãng phí đạn, cậu ở dưới vòng đu quay lấy Search ra và chụp ảnh giám đốc Nhạc Viên.
【Tên phân loại: ENIAC】
【Tên quỷ: Giám đốc Nhạc Viên】
【Cấp bậc: Cấp A+】
【Tổng quan: Ghi lại; Chiếu phim】
"Đi thôi." Bùi Hồi là người đầu tiên tấn công giám đốc, con dao xoay trong tay trực tiếp xuyên qua kính lồ ng quay, đâm về phía giám đốc.
Giám đốc không chút hoang mang và giơ máy ảnh của mình lên. Răng rắc, ghi lại khoảnh khắc. Con dao quay xuyên qua cơ thể ông ta, chỉ để lại một lỗ đen, trong phút chốc, cái lỗ đó đã được phục hồi. Nhưng ngay sau đó, một bức ảnh xuất hiện từ cổng đầu ra của máy ảnh. Giám đốc cầm bức ảnh lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt khó hiểu. Lúc Demeter chuẩn bị tấn công ông ta, sắc mặt của cô vô cảm, trực tiếp dùng ngón tay ném bức ảnh đi.
Khoảnh khắc bức ảnh tự hủy trên không trung!
Bóng của một con dao quay đâm vào Demeter với tốc độ đáng sợ nhất và vô cùng sắc bén. Sắc mặt của Demeter trở nên nghiêm túc, cô dùng vảy của Black đỡ đòn.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Sanh nói: "Muốn giết giám đốc, chúng ta phải giết hắn chỉ bằng một đòn. Nếu không, tất cả thiệt hại mà chúng ta gây ra cuối cùng sẽ "chiếu phim" lên người chúng ta."
Dị năng của Bóng Tối Nhạc Viên là 【Playback】. Dị năng của giám đốc là 【Ghi lại, Chiếu phim】. Cả hai trông giống nhau nhưng chức năng của chúng hoàn toàn khác nhau.
Việc cái bóng kích hoạt playback đòi hỏi phải quay lại vị trí chụp ban đầu và các điều kiện rất nghiêm ngặt.
Nhưng giám đốc không cần nó. Không có hạn chế nào về dị năng của giám đốc, bất cứ điều gì ông ta ghi lại bằng ảnh đều có thể được chiếu mọi lúc mọi nơi.
Nhưng đối với một quan chấp hành cấp S, cái bóng còn đáng sợ hơn. Bởi vì cái bóng đóng vai trò là một "cái tôi" khác. 【Playback】 sở hữu sức mạnh thay thế sự sống và cái chết bằng bản thể ban đầu.
Nhưng giám đốc không có quyền hạn này, ông ta chỉ có thể dùng dị năng của họ để đối phó với họ.
"Anh Diệp, chúng ta có cần đi lên hỗ trợ không?" Triệu Tuấn run rẩy nói.
Diệp Sanh: "Không, cậu đi lên chỉ kéo chân sau mà thôi."
Không khó để hai quan chấp hành cấp S giết được một kẻ dị giáo cấp A+.
Trên đỉnh vòng đu quay, giám đốc Nhạc Viên cổ quái nói: "Các người thật may mắn." Không ngờ nhóm người này thật sự đã phá vỡ cái bẫy của bóng tối. Ông ta nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng nên trong thư đã cho họ biết địa chỉ của Phòng chiếu phim Viên Mộng. Không ngờ việc nói ra địa chỉ Phòng chiếu phim Viên Mộng sẽ lộ nguyên hình của ông ta và dẫn sói vào nhà.
Đôi mắt hổ phách của Turing sâu không lường được, anh ta mỉm cười và nói: "Giám đốc, hay là hãy thỏa thuận nhé. Ông có mối quan hệ thân thiết với tiến sĩ Nghiêm đến từ Đảo Bướm cũ. Nếu chúng tôi cho ông một cơ hội để lấy công chuộc tội thì sao? Nếu ông nói cho chúng tôi biết manh mối về Đảo Bướm cũ, Xuyên Huệ và tôi sẽ không giết ông."
Giám đốc Nhạc Viên càng cười quái dị: "Lấy công chuộc tội? Cái gì gọi là công, cái gì gọi là tội? Cục Phi tự nhiên các người luôn đạo đức giả như vậy. Các người thật sự cho rằng tiến sĩ Nghiêm tự sát chỉ vì ông ấy đã đánh mất đi 1/3 sợi tơ sinh mệnh của Đảo Bướm và tự trách áy náy sao? Không, để tôi nói cho mấy người biết, ông ta chọn cách tự sát vì bi quan cảm thấy nhân loại thật vô vọng không cứu được."
Giám đốc khàn khàn nói: "Các người vô vọng, đều phải chết."
Nó ra đời trong bảng điều khiển chính của Nhạc Viên và điều khiển toàn bộ Nhạc Viên.
Giám đốc giơ máy ảnh lên, răng rắc, lại một bức ảnh khác! Sau bức ảnh này, mọi người đều cảm thấy như mặt đất đang rung chuyển.
Đường ray xe lửa trải dài khắp công viên, và ở nơi bọn họ đang ở, mặt đất đang rung chuyển.
"Đoàn tàu hoa anh đào!"
Khi nghe được tiếng gió, Aihara Mei phản ứng nhanh chóng. Mọi người quay lại và nhìn thấy đoàn tàu trước đó đã được bôi đầy máu đang gầm lên như điên vào lúc này. Tiếng còi vang lên và đường ray rung chuyển.
Một khi bị va trúng, nhất định sẽ nghiền nát người đó hoàn toàn! Thỏ Nhạc Viên, Mèo Đen Nhạc Viên, Cá Sấu Nhạc Viên và Ếch Xanh Nhạc Viên đều đang chạy về phía này.
"Bạn đang làm gì vậy!" "Bạn không biết rằng du khách cần phải tuân thủ nội quy của Nhạc Viên sao?"
Tất cả đều là dị giáo cấp B. Lúc này, đôi mắt đỏ như máu hung ác, miệng to như một bồn máu.
"Lên vòng đu quay đi." Diệp Sanh rất bình tĩnh, tắt điện thoại, kéo Ninh Vi Trần trốn vào một khoang của vòng đu quay.
"Thật sự là chúng ta sẽ không giúp sao?"
Nguyễn Dung Bạch do dự.
Lý Khuyết gần như bị hắn chọc tức: "Cậu hỗ trợ cái gì! Cậu lên đó là đi chịu chết!"
Triệu Tuấn nghiêng đầu nói: "Thái tử... à không anh Ninh, anh đang làm gì vậy?"
Ninh Vi Trần đang ngồi trên ghế, điều chỉnh ống kính máy ảnh.
Bây giờ mọi người đều cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy camera. Ninh Vi Trần phớt lờ họ, ngẩng đầu lên và nhoẻn miệng cười. Hắn ngồi bên cạnh Diệp Sanh, mỉm cười nói với giọng nói chỉ có hai người họ nghe được: "Em đã chú ý đến một thời điểm."
Diệp Sanh: "Hả?"
"Ngày 14 tháng 2." Ninh Vi Trần nói: "Đây hẳn là ngày lễ hợp pháp duy nhất ở Đảo Bướm. Dù sao ngay cả khu vực cấm cũng có ngày nghỉ. Nếu kiếp trước chúng ta có quan hệ mật thiết với Đảo Bướm thì cũng chỉ có thể đi đến Nhạc Viên chơi vào ngày 14 tháng 2."
Diệp Sanh: "Nhưng cậu không xác định được năm."
Ninh Vi Trần nhàn nhạt hỏi: "Anh trai, anh có thể đoán được kiếp trước anh là ai không?"
Diệp Sanh không nói gì.
Ninh Vi Trần cười nói: "Anh đối với tên của Diệp Vẫn và tiến sĩ Tần nhạy cảm như vậy, sau khi hiểu rõ lịch sử《 Năm Thảm Họa 》, làm sao anh có thể không có một cái suy đoán nào được."
Diệp Sanh bị hắn vạch trần, ngược lại lại thả lỏng ra.
Làm sao cậu có thể không có một cái suy đoán được?
Chàng trai có mối quan hệ thân thiết nhất với Diệp Vẫn và tiến sĩ Tần nhưng lại luôn mang trong mình một hình ảnh trống rỗng.
Ninh Vi Trần nói: "Năm thảm họa thứ mười. Trong năm đầu tiên Diệp Vẫn bình phục thị lực, nhất định tiến sĩ Tần sẽ mang cô ấy đến Nhạc Viên. Em đoán anh cũng sẽ ở đó."
Ầm! Một tia sét lao xuống, xé nát những đường ray cũ kỹ rỉ sét! Phía trên vòng đu quay, đôi tay của Turing tan chảy, kim loại lỏng hòa vào cơ thể máy móc Nhạc Viên khổng lồ. Anh dùng sức mạnh của cánh tay để giữ vòng đu quay này để duy trì sự ổn định và an toàn của nó.
Demeter nói: "Tại sao ở Nhạc Viên lại trồng nhiều hoa anh đào như vậy?"
Cô là nữ thần thiên nhiên điều khiển thực vật. Black ngoan ngoãn quấn quanh cánh tay cô. Một làn gió xanh quấn quanh đầu ngón tay của Demeter. Trong khoảnh khắc, cơn gió mạnh thổi bay hàng ngàn bông hoa anh đào, bay lên chín tầng trời, hóa thành hàng nghìn hàng nghìn lưỡi dao. Cùng lúc đó, tất cả những hạt giống ẩn trong lòng đất đều xuyên qua đất, mọc lên những thân cây khổng lồ và tấn công chiếc lồ ng quay nhỏ này.
Giám đốc Nhạc Viên vẫn cười mỉa mai, giơ máy ảnh lên và nói: "Cẩn thật một chút nha, thứ gì không giết được tôi cuối cùng sẽ gi ết chết các người."
Demeter không nói gì. Trong mắt cô hiện lên một màu xanh ngọc lục bảo quỷ dị, sáng ngời và vô cùng lạnh lùng. Cơn gió dài thổi tung mái tóc đen của cô, Demeter đứng giữa không trung, áp lực của một quan chấp hành cấp S dâng cao như thủy triều. Turing đang cố đọc nguồn dữ liệu mà giám đốc Nhạc Viên kiểm soát công viên. Răng rắc. Sau khi chụp một bức ảnh khác, giám đốc Nhạc Viên cười cổ quái và nói: "Cậu bé đó rất thích cô."
Demeter bình tĩnh nhìn về phía ông ta.
"Hắn đã trồng tất cả hoa anh đào ở Nhạc Viên."
"Sau khi hắn chết, thân thể của hắn trở thành dữ liệu của Nhạc Viên, hắn sợ cô sẽ chết ở đây, dùng sinh mệnh cuối cùng của mình để thực hiện sự tiếc nuối của cô."
"Cô có nghe thấy tiếng chim ba ánh sáng sankouchou kêu không, cô bé?" Giám đốc Nhạc Viên nghiêng đầu bắt chước tiếng chim thiên đường, như đang ngân nga một bài ca dao nhẹ nhàng.
"たいよう, たいよう,つき,ほし..."
"Ánh trăng ở Nhạc Viên thật đẹp phải không?" Giám đốc giơ bức ảnh lên cho Demeter xem, mỉm cười với vẻ mặt giễu cợt, cố gắng khiêu khích cô. "Những ngôi sao thật đẹp và mặt trời tỏa sáng rực rỡ."
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Những ngôi sao thật đẹp.
Mặt trời cũng tỏa sáng giống như em.
Turing nhịn không được, lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Anh sợ Demeter phân tâm, vội vàng nói: "Xuyên Huệ, đừng do dự!"
Demeter cúi đầu và nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi."
Những người ngồi dưới vòng đu quay không thể thấy được cuộc đấu tranh phía trên. Triệu Tuấn và Aihara Mei gần như sắp chết vì lo lắng, sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Ngược lại, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần lại vô cùng bình tĩnh. Ninh Vi Trần đã điều chỉnh thời gian đến ngày 14 tháng 2, năm thảm họa thứ 10 và chụp ảnh đường ray bên dưới đã tách ra và sụp đổ từ lâu.
Răng rắc. Tiếng bấm nút chụp khiến mọi người căng thẳng.
Aihara Mei suy sụp và khóc: "Tôi không bao giờ muốn nghe thấy tiếng màn trập vang lên trong đời nữa." Triệu Tuấn cay đắng nói: "Chết tiệt, tôi thà nghe tiếng súng còn hơn tiếng màn trập." Mùi của dung dịch rửa ảnh hòa quyện với hương thơm của hoa anh đào lan tỏa trong gió. Đó rõ ràng là một Nhạc Viên nơi con người quên đi những muộn phiền, ưu sầu nhưng vào lúc này, nó lại đang mang theo nước mắt của mọi người.
Mắt ai cũng đỏ hoe và đầy lo lắng.
"Có rất nhiều động tĩnh ở trên đó."
"Họ thực sự có thể chiến đấu với nó? Mọi chuyện sẽ kết thúc sao?"
"Thật sự là chúng ta sẽ không lên giúp sao?"
"Cứu mạng!"
"Cẩn thận!"
Đột nhiên toàn bộ vòng đu quay rung chuyển!
Những bông hoa anh đào từ trên trời rơi xuống, cọ vào kính, để lại một vết xước trắng như dao!
Âm thanh của lưỡi dao cắt kính chói tai và khó chịu! Giờ phút này, thị giác, thính giác, khứu giác và xúc giác của mọi người đều đang bị tra tấn!
"Cứu mạng!"
"Nhắm mắt lại, bịt tai lại!"
Cực quang xanh lục chợt bừng sáng bên ngoài, điểm xuyết toàn bộ bầu trời đêm.
Ánh sáng kim loại màu bạc giống như một trận lũ xối xả xuyên vào không trung của Nhạc Viên.
Trong một thế giới hỗn loạn, Ninh Vi Trần nắm chặt tay Diệp Sanh.
Một cái tay khác của Diệp Sanh lấy ra danh sách hối tiếc của tiến sĩ Nghiêm.
【 Tôi thường nghĩ về nó.
Nếu tôi chọn một con đường khác ở ngã ba đường khi tôi mười tám tuổi, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ở thế giới song song, tôi có thể hạnh phúc hơn không? 】
【 Nhưng cuộc đời như một vở kịch, bức màn sân khấu tung bay. Cái kết của phim cho tôi biết câu trả lời là không. 】
Bọn họ không biết sự hỗn loạn này kéo dài bao lâu.
Vòng đu quay dần dần trở nên yên tĩnh. Turing chịu trách nhiệm xâm chiếm trạm điều khiển chính, còn Demeter chịu trách nhiệm đối phó với giám đốc Nhạc Viên bằng tất cả sức lực của mình. Sự hợp tác của hai người họ đủ để gi ết chết một kẻ dị giáo cấp A+.
Mùi dung dịch rửa ảnh nồng nặc trong không khí dần dần tiêu tan.
Những bông hoa anh đào ở Nhạc Viên bắt đầu tàn lụi chỉ sau một đêm.
Nhạc Viên ảo do những kẻ dị giáo A+ điều khiển này đã rũ bỏ mọi ảo ảnh, để lộ cho họ vẻ ngoài hoang tàn ban đầu.
Đường ray lại rỉ sét, ngựa gỗ rơi khỏi cỏ. Những con vật trong Nhạc Viên với cử động đông cứng và đôi mắt đờ đẫn lại trở thành những con búp bê máy móc lạnh lùng.
Con chim ba ánh sáng sankouchou biến mất khỏi cành cây, mặt trăng đỏ thẫm ẩn sau đám mây.
Từ đầu đến cuối Diệp Sanh chưa bao giờ nghi ngờ rằng bọn họ sẽ thua. Có quan chấp hành cấp S xếp thứ 4 và thứ 7 trong danh sách xếp hạng, nếu hai người này không thể cùng nhau đối phó với những kẻ dị giáo cấp A+ thì nhân loại đã bị diệt vong từ lâu.
Nhưng đó vẫn là một trận chiến khốc liệt, Demeter mất đi dị năng sau khi sử dụng quá nhiều dị năng và tái mặt, ôm lấy Black và quay trở lại mặt đất, xuất hiện trở lại trước mặt mọi người.
Turing lau đi chất lỏng bắn lên trên trên thấu kính, tình trạng không tốt lắm, anh nói: "Giám đốc đã chết, 【Nhạc Viên】 có thể lưu trữ."
Demeter không nói gì.
Bùi Hồi đổ mồ hôi lạnh sau lưng, nói: "Quả nhiên là một trong mười nơi nguy hiểm nhất." Nếu để bọn họ đi vào, bọn họ sẽ không biết làm sao sống sót.
—— Bọn họ không biết nguồn gốc của cái bóng, không biết bí mật của bức ảnh, không biết chìa khóa dẫn đến cái chết, không biết chức năng của máy ảnh. Không biết gì tùy ý một chút thì hẳn phải chết ở đây không thể nghi ngờ. Dù bọn họ có mạnh mẽ đến đâu cũng vô dụng, bởi vì kẻ thù ở Nhạc Viên là bất khả chiến bại, "Nó" là bọn họ ở một thế giới khác, nó có thể thay thế sự sống và cái chết của bọn họ. Bọn họ mạnh mẽ, thì nó cũng đồng dạng cũng mạnh mẽ.
Lý Khuyết âm trầm nói: "Khi chúng ta đi vào Nhạc Viên, Thỏ nói, chúng ta nhất định sẽ vui vẻ rời khỏi Nhạc Viên! Vui vẻ cái rắm, theo Thỏ Nhạc Viên thì căn bản chúng ta không thể rời khỏi Nhạc Viên!"
Triệu Tuấn cười khổ nói: "Điểm bắt đầu là Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối, điểm cuối là Phòng chiếu phim Viên Mộng. Nhưng tôi thực sự rất biết ơn chuyến đi đến Nhạc Viên này. Mẹ kiếp, bây giờ tôi thực sự không còn gì tiếc nuối nữa."
Bùi Hồi và Aihara Mei đều không nói gì.
Vòng đu quay đột nhiên bắt đầu chuyển động. "Hả? Tại sao vòng đu quay lại chuyển động!"
Giây tiếp theo, bầu trời nơi xa đột nhiên sáng lên.
"Pháo hoa?"
Vẫn chưa đến tám giờ tối nhưng pháo hoa đã được bắn ở khu tham quan. Pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời như một giấc mơ, với âm thanh chói tai, soi rõ sự hoang vu, tàn khuyết của vùng đất. Mùi hoa anh đào, mùi dung dịch rửa ảnh và mùi cuộn phim đều đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác lạnh thấu xương trong không khí.
Với sự chuyển động chậm rãi của vòng đu quay, trong khoanh hành khách kín. Tinh thần căng thẳng của mọi người dần dần thả lỏng, đồng tử phản chiếu ánh pháo hoa, dần dần trở nên yên tĩnh.
Tầm nhìn trở nên cao hơn và đường viền của đường chân trời ngày càng rõ ràng hơn. Điều Diệp Sanh đang nghĩ đến là những manh mối cậu nhận được từ tiến sĩ Nghiêm.
Vào năm đầu tiên xảy ra thảm họa, vào thời điểm đen tối nhất, Đảo Bướm và Cục Phi tự nhiên được thành lập.
Năm thảm họa thứ sáu, tiến sĩ Tần nhận nuôi hai đứa con.
Vào năm thảm họa thứ chín, tiến sĩ Tần đã đến nơi khởi nguyên và mang 【Thoi Vận Mệnh】 và 【Súp nguyên thủy】 đến cho nhân loại.
Vào năm thảm họa thứ mười lăm, 1/3 sợi tơ sinh mệnh đã bị đánh cắp.
Năm thảm họa thứ hai mươi, Đảo Bướm cũ bị chìm và thế giới được thanh lọc.
"Diệp Sanh."
Đột nhiên giọng nói của người yêu của cậu lọt vào tai cậu. Giọng điệu lười biếng, nhẹ nhàng và mỉm cười. Diệp Sanh rút lại suy nghĩ của mình và quay đầu lại.
Sau đó, cậu nhìn thấy Ninh Vi Trần giơ máy ảnh về phía mình với những ngón tay thon dài và trắng nõn. Không biết có phải vì chuyến đi Nhạc Viên đã kết thúc mà cuối cùng một tảng đá lớn trong lòng cậu đã rơi xuống. Vì vậy, khi Diệp Sanh đối mặt với chiếc máy ảnh mà cậu đã tránh trước đó, cậu không khỏi bật cười. Pháo hoa bên ngoài rất rực rỡ, nhưng khoảnh khắc cậu cong môi, vẻ mặt khi băng tuyết tan đi xinh đẹp đến mức làm người kinh ngạc, còn chấn động hơn cả pháo hoa.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của Nhạc Viên, thứ khiến bọn họ thực sự quên đi nỗi buồn không phải là chuyến tàu hay vòng đu quay mà là người ngồi cạnh họ.
Khi giám đốc qua đời, Nhạc Viên biến mất, và tất cả những danh sách tiếc nuối đóng vai trò là mỏ neo cũng biến mất theo nó. Trong tay Diệp Sanh, danh sách tiếc nuối của tiến sĩ Nghiêm đã biến thành tro bụi, danh sách tiếc nuối của chính mọi người cũng không còn nữa.
Demeter lấy bức thư tình từ trong tay áo ra đọc lại lần nữa, cô không có biểu cảm gì.
Vòng đu quay gần như đạt đến đỉnh. Cô nghĩ đến bức ảnh chụp phía trên vòng đu quay trong lá thư mùa xuân. Vậy Cố Ngộ đã từng đến nơi này sao?
Black đã có chút buồn ngủ, đầu gục vào trong ngực, lá thư trong tay Demeter hóa thành bột, cô quay đầu nhìn ra ngoài, mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai gầy.
Cuồn cuộn sao trời, vô biên vô hạn. Nơi xa lưng núi, trầm mặc không nói gì.
Có đáng tiếc không, có lẽ sẽ thật tuyệt nếu hoa anh đào có hương thơm.
Nhưng có quá nhiều nếu ở đây.
Nếu hoa anh đào có hương thơm.
Nếu ngày đầu năm mới trời không mưa.
Nếu dòng sông chảy về hướng Tây.
Nếu đoàn tàu có thể đến ga.
...
Nếu cuộc sống có thể được lặp lại, nếu Nhạc Viên có câu trả lời.