Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 294: Bắt Đầu Cuộc Trò Chuyện




"Ài." Kỳ Châu đi theo Diệp Sanh đi vào phòng làm việc của Viện trưởng Viện Phúc lợi Banana.

Làn đạn nói, 【 Anh phải thể hiện bản thân trước. Hãy khiến cậu ấy nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. 】

Sau khi Kỳ Châu bước vào, hắn thấy Diệp Sanh đang đứng trước bàn làm việc, nhìn qua một số tài liệu cũ với đôi mắt rũ xuống. Kỳ Châu có thể tham gia đến vòng tuyển chọn cấp B và tự nhận mình có năng lực khá cao, hắn không làm phiền Diệp Sanh mà chọn cách tìm kiếm manh mối từ phía sau. Kỳ Châu nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn. Hắn hắng giọng, giọng hắn nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng.

"Trước khi xảy ra chuyện ở Viện phúc lợi Banana, trong viện có 21 đứa trẻ. Trên tường có một bức ảnh chụp tập thể của các em vào tháng 3. Nhưng khi chụp lại vào tháng 4, tôi phát hiện thiếu một người ở hàng đầu tiên. Một đứa bé trai người da đen rất thấp và gầy."

"Tôi nghĩ đứa trẻ biến mất đầu tiên này chính là chìa khóa mở ra thảm họa kiến."

Kỳ Châu nói: "Ngoài ra, khi tôi đang quan sát ở hành lang tầng 2, tôi thấy rất nhiều vết máu và quần áo, giày dép bị vứt đi, ngoài ra còn có những quả bóng đá bị cắt nhỏ trên bãi cỏ. Chắc hẳn ở đây đã xảy ra một vụ bắt nạt rất tồi tệ ác liệt." Hắn nhìn xung quanh: "Viện trưởng này trông cũng không phải là người tốt."

Hắn cảm thấy mình là thiên tài vì có thể phân tích nhiều như vậy, liền lén lút liếc nhìn Diệp Sanh. Nhưng hắn phát hiện ra rằng Diệp Sanh đã phớt lờ hắn từ đầu đến cuối, Diệp Sanh bỏ qua mọi manh mối về đứa trẻ mất tích và tìm kiếm tài liệu liên lạc giữa viện trưởng và các nhà đầu tư.

Kỳ Châu tức giận, cậu có hiểu giá trị mấy lời này của tôi không? Tuy nhìn có vẻ thông minh nhưng thực ra cậu ta không thông minh đến thế, phản ứng với manh mối mấu chốt quá chậm!

Làn đạn.

【 Tại sao anh ấy không trả lời? 】

【 Tôi nghĩ những gì Kỳ Châu nói là chìa khóa để chấm dứt thảm họa kiến. 】

【 À, chẳng lẽ là đàn gảy tai trâu, đó là một anh chàng đẹp trai ngu ngốc? 】

Camera trong phòng phát sóng trực tiếp chính lúc này cũng cắt cảnh từ hành lang đến văn phòng, cuộc trò chuyện giữa Kỳ Châu và Diệp Sanh hiện ra trước mắt những người trong phòng phát sóng trực tiếp chính.

Mọi người phân tích.

【 Thảm họa kiến viện phúc lợi chắc chắn liên quan với đứa trẻ kia. 】

【 Tôi cũng cảm thấy như vậy, hiện tại tôi có điều kiện phản xạ đối với viện phúc lợi. Có đứa trẻ hồn nhiên dễ bị bắt nạt, có viện trưởng chọc đến giao dịch đen tối. 】

【 Kỳ Châu phân tích rất tốt, nhưng tại sao hắn lại xõa tóc, giọng nói còn nghe ghê tởm như vậy. 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đệt, hèn gì tôi vừa nói hắn vừa có mùi y chang Lộc Tĩnh. 】

【 Không cần suy nghĩ. Vì hiệu quả của chương trình, tôi đến phòng phát sóng trực tiếp của anh ấy và người ta yêu cầu anh ấy bắt chước Lộc Tĩnh tán tỉnh đàn ông. 】

【 Đúng vậy thật, bình tĩnh nhìn Kỳ Châu trông cũng khá, diễn thật sự rất giống với Lộc Tĩnh. Nếu để Lộc Tĩnh tới diễn thì phỏng chừng cũng là như thế này thôi. 】

【...6. 】

【 6 cái gì cơ hai đại thiếu gia từ Học viện Quân sự. Không phải mấy người đã nói rằng anh chàng đẹp trai này không thể bị mơ ước sao? Hahahaha [ăn dưa] phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Châu, nhóm fans nhỏ đều đang tha hồ tâng bốc. Lộc Tĩnh được mệnh danh là Sát thủ thế giới Khải Minh. Nếu Kỳ Châu học được từ Lộc Tĩnh, chắc chắn anh ấy sẽ khiến người này quỳ gối dưới váy thạch lựu của mình. 】

【6. Bởi vì quá ngu xuẩn nên tôi không thể tìm được điểm nào để phàn nàn. Mọi người vui vẻ là được. 】

【 Tôi và bạn cùng trường của tôi có cùng suy nghĩ, mọi người vui vẻ là được. [ hoa tươi] 】

Muốn bắt chước hành vi của Lộc Tĩnh và đi quyến rũ Thái tử phi... Cho nên đây là định cạnh tranh với Thái tử sao? Tuyệt.

Nó thực sự đã mở rộng tầm mắt của họ.

Có người thực sự muốn cạnh tranh với Thái tử?!

Mấy người có biết nghiền nát toàn diện nghĩa là gì không?

Gia thế, thực lực, xuất thân, ngoại hình, quyền lực và của cải, mấy người lấy đầu mà so.

Hai người từ bỏ ý định phàn nàn vì chuyện này quá ngu ngốc.

Bọn nói: 【 Nếu ở đây có người tốt bụng thì hãy đến phòng phát sóng trực tiếp Kỳ Châu để nhắc nhở người đó đừng tìm đường chết. 】

【 Đừng tìm đường chết, nghiêm túc đấy. 】

Những người thích xem phòng phát sóng trực tiếp của streamer về cơ bản đều là một nhóm người. Cho nên fans của Kỳ Châu cũng là fans của Lộc Tĩnh.

Phòng phát sóng trực tiếp Kỳ Châu.

【 Đúng rồi, đúng rồi. Ở phó bản trước, đây là cách Tĩnh Tĩnh thông đồng với vị Diêm vương mặt lạnh kia. 】

【 Anh chờ thêm một lúc rồi anh gọi cậu ấy là anh trai, cậu ấy chắc chắn sẽ ngước nhìn anh. Mặc dù lúc đầu cậu ấy rất thiếu kiên nhẫn, nhưng sau khi gọi anh trai dài anh trai ngắn, gọi một lúc lâu, tai cậu ấy sẽ mềm đi ehehehehe. 】

Một bên Kỳ Châu xem làn đạn, một bên hắn đang suy nghĩ về lời nói của mình. Hắn lấy một cuốn sách từ trên giá xuống và đứng sau lưng Diệp Sanh cầm cuốn sách. Suy cho cùng, hắn dựa vào các chương trình phát sóng trực tiếp để kiếm sống và tài năng diễn xuất của hắn cũng khá tốt.

Kỳ Châu nói: "Xin chào, trước đó khi cậu kiểm tra tầng hai, tôi biết tên của cậu bé bị tra tấn và giế t chết. Tên cậu ấy là Siyabonga. Tôi muốn đến căn phòng nơi cậu bé ở, nhưng tôi có một mình nên hơi sợ. Cậu có thể đi với tôi được không."



Kỳ Châu do dự hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Anh trai."

Làn đạn.

【 ha ha ha ha ha ha ha ha! 】

【 Đúng đúng đúng! Chính là như vậy! Ha ha ha ha ha ha! 】

【Hahaha, đây là cách Lộc Tĩnh gọi anh trai. 】

Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã cười không nổi nữa.

Bởi vì Diệp Sanh, người đang đọc tài liệu và không để ý đến Kỳ Châu, sau khi nghe thấy tiếng gọi "anh trai" cuối cùng kia, đột nhiên, mắt cũng không thèm ngước lên, ngón tay ở bên hông cầm lấy súng hướng tới hắn nã một phát súng.

Viên đạn xuyên qua nòng súng, xuyên qua không khí và xuyên qua tờ giấy.

Cả người Kỳ Châu đều bị dọa ngây ngốc, viên đạn của Diệp Sanh là bắn về phía miệng hắn, ý tứ rất rõ ràng.

Tuy nhiên, viên đạn này không có giá trị thần quái nên sắc mặt của Kỳ Châu tái nhợt, trong cơn tuyệt vọng, hắn dùng đạo cụ cấp C trên cổ để tránh nó. Hoặc có thể, Diệp Sanh không hề có ý định giết hắn 100%. Cuối cùng, Kỳ Châu vẫn phải ăn đau, cổ họng bị viên đạn cắt một vết dài rất dài. Bây giờ khi hắn mở miệng và kéo cổ họng, hắn sẽ cảm thấy đau nhói.

Cảnh tượng này xảy ra trong chớp mắt.

Phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Châu hoàn toàn im lặng.

Diệp Sanh đóng sách lại, vốn là cậu ngồi ở góc bàn, lúc này hai chân mảnh khảnh thon dài rơi xuống đất, thiếu niên đứng trong bụi bặm ánh sáng và bóng tối. Cậu nghiêng đầu, liếc nhìn bức ảnh đen trắng trên tường, một tay chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, vẻ mặt lạnh lùng.

Khi bước vào tầng hai, cậu gần như nhìn thấy toàn bộ câu chuyện của viện phúc lợi.

Tất cả những gì cậu muốn làm bây giờ là tìm ra ổ kiến.

Phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Châu lặng ngắt như tờ.

Phòng phát sóng trực tiếp chính vẫn tương đối sôi động nhưng có rất nhiều dấu hỏi.

【???? 】

【 Chết tiệt, một súng đó anh ta thực sự đã bắn thẳng vào miệng Kỳ Châu. Nếu Kỳ Châu không sử dụng vật phẩm cấp C đó, có lẽ bây giờ hắn đã bị câm. 】

【CHÚA ƠI......】

【 Nhưng Kỳ Châu không làm gì cả, Kỳ Châu chỉ chia sẻ manh mối với anh ta thôi. Thật là tàn nhẫn. Chỉ vì hắn gọi anh ta là anh trai sao? 】

【 Cái này mà tàn nhẫn? Cậu ta còn dám bắn Theodore, mấy người nghĩ tại sao cậu ta sẽ không bắn Kỳ Châu? Mấy người thực sự nghĩ rằng cậu ấy không thể nhìn thấy dấu hiệu làm trò rõ ràng của Kỳ Châu sao? 】

Thái tử phi ghét bị người khác nhìn và thèm muốn.

Hơn nữa, phía sau Kỳ Châu còn có cả một phòng phát sóng trực tiếp.

Sử dụng cậu ấy như một kịch bản và để giải trí, không muốn sống nữa sao?

Có thể sống được là giỏi rồi.

Hai người rất không nói nên lời.

【 Khi nào tiến hành tuyển chọn cấp A? Mấy người nhìn kỹ tác phong làm việc của dị năng giả cấp A đi. Tôi khuyên tất cả những streamer đừng gây rối với các buổi biểu diễn ở các địa điểm cấp A. Thực sự, sớm hay muộn mấy người cũng sẽ bị giết khi đang làm trò. 】

Phát súng của Diệp Sanh khiến cả hai phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn im lặng.

Có người chế giễu: 【 Nếu Lộc Tĩnh ra tay ở đây thì sao? Đây là kết cục của hắn. 】

Kỳ Châu chạm vào vết thương trên cổ và ngơ ngác nhìn Diệp Sanh, trong con ngươi hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc. Truyện Mạt Thế

Hắn đã đích thân trải nghiệm và biết rõ sức mạnh của viên đạn vừa rồi.

Diệp Sanh rời đi sau khi thu thập những manh mối mà cậu muốn từ văn phòng viện trưởng.

Sau khi Kỳ Châu chờ cậu rời đi, chân hắn trở nên yếu ớt, ngồi dựa vào tường.

【 Streamer? Streamer, cậu ổn chứ? 】

【 Than ôi, thực ra tôi đã muốn nói với anh rằng trước đây đừng nghe theo lời xúi giục của những người đó. 】

Kỳ Châu: Mấy người chỉ nói nhảm thôi!!!!

Kỳ Châu th ở dốc kịch liệt, kinh hãi nói: "Vừa rồi tôi suýt chết, mấy người biết không? Vừa rồi cậu ta thật sự muốn giết tôi. Cậu ta vừa mới, cậu ta vừa mới..." Hắn sợ hãi, nói không mạch lạc. Nhìn thấy hắn suy sụp, trong phòng phát sóng trực tiếp không ai dám lên tiếng.



Khi Kỳ Châu xụi lơ trên mặt đất, một người khác bước vào văn phòng viện trưởng, đó là Theodore.

Theodore liếc nhìn Kỳ Châu và không nói gì.

Gã có vẻ mặt u ám, trên mặt vẫn còn vết roi của cha mẹ, điều này cho thấy sự trừng phạt mà gia tộc Garavolia đã dành cho gã nghiêm khắc như thế nào. Cũng may Diệp Sanh không coi trọng gã, nếu không nhà họ Ninh có thể giết gã. Ninh Vi Trần tàn nhẫn hơn Diệp Sanh một chút.

Khi Theodore lên tầng hai, gã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy bóng lưng của Diệp Sanh. Sau khi Diệp Sanh rời đi, gã mới dám bước tới, khi gã bước vào và nhìn thấy Kỳ Châu run rẩy trên mặt đất, gã biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt mà không cần suy nghĩ.

Theodore đầy mặt mỉa mai, dám khiêu khích Diệp Sanh? Không muốn sống nữa sao.

Trước đây trên diễn đàn có người đã dùng một từ để miêu tả Diệp Sanh là "kiến huyết phong hầu". Nó không thể giải thích được nhưng lại khá phù hợp. Cũng giống như chất độc, nó sắc bén và xinh đẹp đến mức "kiến huyết phong hầu".

Diệp Sanh không bao giờ thích sống trong ánh sáng. Cậu thích ở một mình, trong góc, một mình trong bóng tối. Đôi tay cầm súng có khớp nối rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt và cực kỳ nguy hiểm. Đầu ngón tay của cậu đang trêu đùa cò súng, những người đang nhìn chăm chú không hề biết rằng mạng sống của họ đang bị treo trên một sợi chỉ, dùng máu tươi và giết chóc thấm đẫm vào mặt mày cậu, không còn chỗ cho trí tưởng tượng của bất kỳ ai.

Theodore đã đích thân khiêu khích Diệp Sanh nên biết rõ tính cách trong xương cốt của Diệp Sanh.

Cảm xúc của Diệp Sanh rất đơn giản, đặc biệt là đối với người lạ. Cậu không cảm thấy tức giận hay xấu hổ chút nào. Hoặc là phớt lờ họ, hoặc là để ý đến họ... bắn và giết họ.

Hơn nữa, lần này gặp nhau, Diệp Sanh có vẻ khó tiếp cận hơn lần trước ở Học viện Quân sự một chút.

Theodore mơ hồ có ảo giác rằng Diệp Sanh đang dần trở lại vị trí mà cả đời họ chỉ có thể nhìn lên.

*

Diệp Sanh đến phòng ngủ cũ của Siyabonga, phòng ở viện phúc lợi là phòng ngủ dành cho sáu người, chỗ của Siyabonga nằm ở một góc. Mặt trên tấm ván giường đã mốc meo, khi nhấc chăn lên thì có vài con kiến ​​bò ra ngoài, trong lúc tìm kiếm manh mối, Diệp Sanh lấy ra một cuốn sách. Có một cuốn sách tiếng Anh rất cũ tên là 《 Tales from Silver Lands 》, Diệp Sanh cau mày, cậu đã nhồi nhét rất nhiều kiến ​​thức ở Học viện Quân sự số 1, nhưng cuốn sách này không nằm trong phạm vi của cậu.

Sau khi Diệp Sanh lật sách và đọc hình ảnh minh họa, đại khái hiểu được nội dung, đây là phiên bản Nam Mỹ của《 Nghìn Lẻ Một Đêm 》. Tác giả là người Mỹ đã đi nhiều nơi và thích ghi lại những câu chuyện dân gian. Vì vậy ông đã ghi lại tất cả những câu chuyện thần thoại mà ông nghe được trên lục địa Nam Mỹ và viết nên cuốn 《 Tales from Silver Lands 》này. Mỗi câu chuyện thần thoại dân gian Mỹ Latinh đều mang đặc điểm của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.

Suy cho cùng, phong cách hiện thực huyền ảo đã ra đời trên lục địa này.

Lịch sử của nó quanh co và phi lý, và hiện thực kỳ diệu ma huyễn trong mắt người ngoài chính là hiện thực của họ.

Diệp Sanh lật qua vài trang và nhìn thấy trên đó có chữ viết tay của ai đó, hẳn là bằng tiếng Tây Ban Nha. Colombia ban đầu là thuộc địa của Tây Ban Nha và ngôn ngữ chính thức là tiếng Tây Ban Nha. Diệp Sanh không hiểu rõ tiếng Tây Ban Nha nên đã chụp một bức ảnh và gửi cho Demeter.

Demeter không đi làm nhiệm vụ nên cô ấy trả lời lại nhanh chóng.

【 Socorro? Hắn đang kêu cứu. 】

【 Hắn nói những người đó định đem tôi cho kiến ăn, ai sẽ tới cứu tôi? 】

【 Mặt sau hắn viết có chút lộn xộn, tôi chỉ mơ hồ thấy rõ được mấy chữ: nhà, dưới lòng đất, sau. 】

Diệp Sanh hỏi cô.

【 Trước đây khi đến Colombia, cô có điều tra vụ mất tích của Viện phúc lợi Banana không? 】

Trần Xuyên Huệ sửng sốt một lát, cô cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu.

【 Không. "Thảm họa Kiến" là khu vực nguy hiểm cấp B được phân loại bởi Cục Phi tự nhiên. Nhiệm vụ chính của tôi lúc đó không phải là nó. Nhiệm vụ chính của tôi lúc đó là một cây thuốc phiện có giá trị liên thành ở Medellín. Tôi chỉ đi ngang qua đây, thuận tiện điều tra nó một chút thôi. 】

Diệp Sanh nhắc nhở nói.

"Khi thảm họa bắt đầu, thị trấn nhỏ Columbia này từng là nơi nguy hiểm cấp A+."

Trần Xuyên Huệ trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài.

【 Trách không được. Khi tôi đến đó, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Mùi máu ở đây nồng nặc đến mức có thể so sánh với một nơi nguy hiểm cấp A. 】

Thứ quan trọng nhất trong đàn kiến ​​chính là kiến ​​chúa, sự sinh sản hàng trăm năm của dị giáo này không thể tách rời khỏi nó.

Diệp Sanh có dự định đi thẳng đến tổ kiến.

Diệp Sanh nói: 【 Theo bản dịch của cô, tổ kiến ​​trong viện phúc lợi Banana nằm dưới lòng đất sau nhà phải không? 】

Trần Xuyên Huệ nói.

【 Ừm, đúng vậy. 】

【 Cậu muốn đi tìm kiến chúa sao? Nếu năm đó nó là dị giáo cấp A+, bây giờ sức mạnh của nó đã giảm sút nghiêm trọng, có lẽ sẽ không dễ đối phó như vậy. 】

Diệp Sanh nói. 【 Lửa có tác dụng với kiến ​​không? 】

Trần Xuyên Huệ nói.

【 Không có tác dụng gì nhiều, toàn bộ tổ kiến ​​được bao phủ bởi cát và ẩn dưới lòng đất. Nếu cậu đốt chết một đàn kiến ​​trên bề mặt, những con kiến ​​mới sẽ bò ra khỏi mặt đất ngay lập tức và chúng sẽ tiếp tục sống và phát triển. 】