Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 303: Past Time (1)




Cây chuối này trái ngược hoàn toàn với tất cả sự mục nát và chết chóc xung quanh, nó cao lớn và rực rỡ, với những chiếc lá chuối xanh to rũ xuống, xanh mướt, thân cây dày và sẫm màu.

Tổ kiến ​​chính ở dưới gốc cây này.

Lông mi của Diệp Sanh ướt đẫm vì mưa, điều này không làm dịu đi sát khí lạnh lẽo của cậu một chút nào.

Nước mưa chảy qua quai hàm rõ ràng lạnh lẽo, khi ánh mắt Diệp Sanh nhìn cây chuối, trong con ngươi dần dần xuất hiện một chút hoa văn màu máu.

Cậu thở nhẹ rồi giơ tay lên. Giây tiếp theo

Đoàng!

Phát đầu tiên trúng ngay giữa thân cây chuối.

Đoàng!

Phát súng thứ hai trúng vào căn cứ của nó.

Đoàng! Phát thứ ba xuyên qua đất và làm gãy rễ cây.

Những con kiến ​​bị kinh động bởi tiếng súng, chúng cảm nhận được nguy hiểm và theo bản năng đặt những thứ chúng đang vận chuyển xuống. Một đám đông dày đặc vây quanh vị khách kỳ lạ này.

Diệp Sanh phớt lờ lũ kiến ​​thợ và bắn thêm một phát nữa làm gãy vỏ cây chuối.

Soạt soạt soạt.

Trong chốc lát, cây chuối khổng lồ ngã xuống đất, đất bắn tung tóe khắp nơi, rễ dày của nó bị nhổ ra.

Những mảng đất đỏ nhỏ bắt đầu sủi bọt, kêu róc rách. Một lúc sau, Diệp Sanh nhìn thấy một con kiến ​​đỏ dài và to như cánh tay trẻ con bò ra khỏi mặt đất.

【 Tên phân loại: Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】

【 Tên quỷ: Kiến Chúa】

【 Cấp bậc: Cấp B】

【 Tổng quan: Nhiều năm về sau, chúng vẫn sẽ nhớ lại buổi chiều xa xôi khi lửa tàn phá đất đai một cách bừa bãi vào năm thứ năm của thảm họa. 】

Đôi mắt của 【 Kiến Chúa】 tràn ngập sự kiêng kị, sợ hãi, đồng thời cũng là lòng tham và hận thù sâu sắc.

Những con kiến ​​gần đó tự giác tản ra.

Diệp Sanh không hề nói nhảm với nó, ngón tay ấn lên bề mặt khẩu súng màu bạc, lấy ra một viên đạn cấp B. Bùn máu bắn tung tóe lên ống quần và áo sơ mi trắng, trong bầu trời đầy sương mù, mái tóc đen của Diệp Sanh dính vào má, đôi mắt hạnh sâu thẳm và lạnh lùng, như thể chúng đã hòa nhập với bóng tối. Cậu chưa bao giờ tồn tại trong sáng và rực rỡ như vậy, nơi có cậu, bóng tối và cái chết sẽ chỉ được phóng đại vô hạn ở đó. Cậu xuất hiện trong khu rừng chuối xám xịt và vô hồn này mà cũng không gây ra bất kỳ sự không hài hòa nào.

Diệp Sanh nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau phải không?"

Kiến chúa bị giáng cấp xuống dị giáo cấp B và đã mất khả năng nói tiếng người. Nhưng suy cho cùng thì hồi đó nó là một kẻ dị giáo cấp A+ nên Kiến Chúa vẫn hiểu những gì cậu nói.

Vẻ mặt của nó có chút cổ quái, lập tức lộ ra vẻ căm hận mạnh mẽ hơn.

Giọng nói của Diệp Sanh trầm và khàn, hòa vào gió và sương mù, cậu nói: "Tôi cũng rất muốn nhớ lại buổi chiều xa xôi đó khi ngọn lửa bùng phát ở năm thảm họa thứ năm."

Đoàng!

Viên đạn cuối cùng bắn thẳng vào cơ thể của 【 Kiến Chúa】.

Khẩu súng này đã buộc chặt với linh hồn của Diệp Sanh.

Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua cơ thể của 【 Kiến Chúa】, Diệp Sanh đã đọc được tất cả những ký ức được truyền lại bởi 【 Kiến Chúa】.

Cậu ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước.

Những chiếc lá chuối khổng lồ khô héo đang run rẩy và bị gió thổi bay. Lúc đầu chỉ là một cơn gió nhẹ, cuốn theo những con kiến ​​dưới đất và những chiếc lá rơi vương vãi khắp mặt đất. Sau đó, gió dần dần nổi lên.

Gió mạnh bẻ gãy cây chết và cuốn trôi mọi thứ trên mặt đất, trước mắt là một mảnh hỗn loạn.

Những âm thanh nhỏ vụn và những mảnh gỗ trôi nổi đó giống như tro sau đám cháy. Nhiều năm xa cách như vậy, Diệp Sanh mới cảm nhận được tuổi thơ cô đơn của mình.

*

Một đời này cậu lấy linh hồn sống lại thành người. Khi còn nhỏ cậu vẫn luôn bị cơn ốm đau quấn lấy, không có ký ức thật sự.

Nghiêm khắc mà nói, thơ ấu thật sự của cậu là ở năm thứ năm thảm họa ở viện phúc lợi Âm Sơn.

Trong 《 Năm Thảm Họa 》có viết rằng tiến sĩ Tần đi vào nơi bắt đầu 【 Thảm họa Kiến 】. Trên đỉnh đống đổ nát, một cậu bé nắm lấy tay một cô bé mù rồi bỏ chạy. Vì thế ông động lòng trắc ẩn và nhận nuôi hai anh em. Trên thực tế, tiến sĩ Tần, với tư cách là dị năng giả cấp S và là nhà khoa học số một của nhân loại, lại không hề có lòng tốt như vậy chút nào. Nhận bọn họ vào chỉ vì ông nhìn trúng dị năng của Diệp Vẫn, đồng thời cũng muốn đào tạo Diệp Sanh làm ứng cử viên để cấy ghép 【 Hải Đăng 】.

Trong Viện phúc lợi Âm Sơn, cậu và Diệp Vẫn sống sót chỉ nhờ vào dòng máu của Diệp Vẫn.



Diệp Vẫn sinh ra đã có dị năng cấp S, máu của cô có khả năng uy hiếp nhất định đối với loài kiến. Hơn nữa, dị năng của Diệp Vẫn là 【 tự lành 】. Vết thương trên người cô dù nghiêm trọng đến đâu thì sau một thời gian cũng sẽ tự động lành lại, cho dù có vết thương chồng chất thì cũng sẽ hoàn toàn bình phục trong thời gian ngắn. Đó có thể là điều tốt đối với người bình thường nhưng đối với một cô bé sinh ra vừa mù vừa gầy thì đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng.

Một cô bé mù, bất lực, không để lại bất kỳ vết sẹo nào có sức hấp dẫn chết người đối với những người đàn ông trưởng thành có khuynh hướng bạo dâm.

Mối ràng buộc giữa Diệp Sanh và Diệp Vẫn là cha mẹ của Diệp Vẫn đã từng muốn nhận nuôi Diệp Sanh và thậm chí còn ký một thỏa thuận, chỉ để đón cậu trong vài ngày nữa. Nhưng không lâu sau, cặp vợ chồng tốt bụng đột ngột qua đời.

Và Diệp Vẫn cũng bị người thân của cô coi như kẻ kéo chân sau và ném vào Viện phúc lợi Âm Sơn. Khi Diệp Vẫn mới vào, cô thậm chí còn không dám khóc, các hộ lý ở Viện phúc lợi Âm Sơn đều thiếu kiên nhẫn với những đứa trẻ bình thường chứ đừng nói đến một người mù.

Thật bất tiện cho cô bé khi đi xuống cầu thang, ăn uống, đi lại và làm bất cứ việc gì. Nhưng cô thậm chí còn không dám cầu cứu, bởi vì nhờ giúp đỡ sẽ chỉ nhận được ánh mắt thiếu kiên nhẫn từ hộ lý.

Diệp Vẫn thường xuyên bị bắt nạt, nhốt vào nhà vệ sinh và bị dồn vào góc. Một đám người che miệng nhịn cười nhìn cô sứt đầu mẻ trán, lo lắng không tìm được lối thoát. Bọn họ chỉ chế giễu và nói "Nhìn người mù kìa" và "Hahaha người mù".

Cô bị bắt nạt cũng không dám khóc, dù mắt đã đỏ hoe nhưng cô vẫn nhịn lại và cười rộ lên, dùng ngón tay nắm lấy cây gậy dò đường để hợp tác với trò đùa khiến cô bị thương đầy người này.

Diệp Sanh cảm thấy cô bé thực sự ngu ngốc.

"Nếu em mỉm cười với họ, họ sẽ không dừng lại, lần sau họ sẽ nhốt em vào toilet lâu hơn."

Lần đầu tiên cậu xuất hiện bên cạnh Diệp Vẫn. Diệp Vẫn sững sờ hồi lâu khi nghe thấy giọng nói của cậu. Cô không biết mình sẽ được đưa đi đâu nên cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp Diệp Sanh ở đây.

Diệp Vẫn kinh ngạc nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn về phía cậu với ánh mắt không có tiêu cự. Không hiểu sao, nước mắt cô rơi thành từng giọt lớn. Giọng nói của cậu rất quen thuộc với cô, và tên cậu cũng quen thuộc với cô.

Bởi vì cha mẹ cô đã nói với cô cái tên này từ rất sớm, hết lần này đến lần khác, "Sau này Tiểu Vẫn sẽ có một người anh trai. Sau này hãy nhớ gọi anh ấy là anh Diệp Sanh."

Mẹ, bố, anh trai...

"Anh trai!"

Cô hét lên cái xưng hô này.

Diệp Vẫn đột nhiên lao về phía cậu, ôm lấy cậu, khóc đến mức thở hổn hển.

Thế là kể từ đó, Diệp Sanh có thêm một cái đuôi trong Viện phúc lợi Âm Sơn.

Diệp Sanh luôn là một kẻ lập dị trong viện phúc lợi.

Một kẻ lập dị mà không ai dám trêu chọc.

Cậu đã bị bỏ lại trước cửa viện phúc lợi Âm Sơn ngay khi mới sinh ra.

Cậu thu mình lại, u ám và ít nói.

Khi còn nhỏ cậu rất gầy, những người chăm sóc không thích cậu nên những đứa trẻ trong viện phúc lợi đã lợi dụng hoàn cảnh và bắt đầu bắt nạt cậu. Họ ném đá vào cậu, xé sách, cướp thức ăn của cậu và nhét rết và chuột vào chăn của cậu.

Nhưng từ nhỏ Diệp Sanh đã không phải là người sẽ chịu đựng khi bị bắt nạt. Sau khi ăn xong bánh bao, cậu sẽ vô cảm bóp chặt cằm người nọ và thọc đũa vào miệng người nọ, khiến người nọ sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống đất và khóc lớn.

Những đứa trẻ ở viện phúc lợi bí mật bắt nạt họ và không dám gây rắc rối vì những người chăm sóc không thích những đứa trẻ gây rắc rối. Dần dần, nhóm người này quyết định phớt lờ Diệp Sanh.

Mọi người sẽ thích những đứa trẻ nghịch ngợm, hoạt bát, lanh lợi và có tính cách dễ chịu. Nhưng bọn họ sẽ không thích một đứa trẻ trầm lặng, thu mình và bạo lực. Khi những đứa trẻ ngoan ngoãn khác bị bắt nạt, người chăm sóc thỉnh thoảng tỏ ra thương xót. Nhưng Diệp Sanh bị cô lập và bắt nạt, họ sẽ chỉ giáo dục những đứa trẻ khác.

"Nhìn xem, tính cách giống như hắn sẽ không có người thích."

Nghe xong, Diệp Sanh nằm trên tấm ván giường cứng và nghĩ: Nếu không ai thích thì cũng không ai thích, mình không cần.

Diệp Sanh khi còn nhỏ như thế nào? Ban đầu cậu bé không thích nói chuyện vì cách phát âm của cậu được dạy rất kỳ lạ, khi cậu nói, người lớn đều cười to và không nghe cậu nói.

Thế là cậu dần dần ngừng nói.

Cậu từng muốn kết bạn với những người khác nhưng cậu chậm phát triển, bị suy dinh dưỡng, gầy gò và nhỏ bé, và những người đó thường coi thường cậu.

Cậu đã từng cảm thấy mờ mịt, trằn trọc vào đêm khuya, cũng từng ăn cơm một mình, và nhìn các bạn cùng lứa trên sân chơi một cách hâm mộ.

Nhưng cuối cùng, cậu thì thầm với chính mình: "Mình tự mình chơi với mình."

Cậu có một tiêu chuẩn khắt khe cho hình tượng của mình.

Ở viện phúc lợi, cậu phải lạnh lùng, cậu phải là người không dễ chọc, cậu phải đánh người không thương tiếc, thì cậu sẽ không bị bắt nạt. Ở viện phúc lợi, cậu phải tỏ ra mình không quan tâm chút nào, phải phớt lờ ánh nhìn của mọi người, thì cậu mới không có vẻ đáng thương.

Vì vậy, đó là cách cậu lớn lên.

Cha mẹ của Diệp Vẫn là những người duy nhất có ý tốt với cậu.

Vì thế cậu cảm thấy quan tâm tới Diệp Vẫn hơn một chút. Trên những bậc thang tồi tàn cũ nát, cậu cũng không đẩy cô bé ra.

Nếu không có thảm họa đó.

Có lẽ khi lớn lên, cậu sẽ chỉ là một người bình thường, có vẻ tương đối thờ ơ mà thôi.



Một ngày nọ, một người đàn ông trung niên mập mạp đến viện phúc lợi và điểm danh nói họ muốn nhận Diệp Vẫn làm con nuôi. Diệp Sanh quá nhạy cảm với ác ý, Diệp Vẫn cũng biết người tới là người không có ý tốt nên cô ôm chặt góc áo của cậu.

Người đàn ông trung niên nói muốn nói chuyện riêng với Diệp Vẫn, Diệp Sanh bí mật đi theo họ.

Sau khi đóng cửa lại, cậu nghe thấy người đàn ông kia nói với Diệp Vẫn, cúi xuống dỗ dành nói: "Lại đây, c ởi quần áo và chơi trò chơi với chú."

Cậu dùng tay giơ con dao làm bếp lên và dùng dao chém mạnh vào cửa, chém vào lưng người đàn ông.

Khi người đàn ông hét lên, máu tươi chảy ra từ vết nứt trên cửa, khi cậu đi vào, cậu nhìn thấy trên tay của Diệp Vẫn thực sự cũng cầm một con dao. Mái tóc dài màu đen như tảo xõa xuống vai, cô ngẩng đầu lên và nhìn cậu với vẻ sợ hãi.

Sau khi lớn lên, trên tay của Diệp Vẫn đã sớm dính không biết bao nhiêu máu tươi, người cầm quyền cấp cao của Đảo Bướm chỉ lắc đầu bật cười khi nhắc đến quá khứ.

"Anh ơi, anh ở bên em, mãi mãi không có điều gì anh không thể làm được."

"Anh dường như mãi mãi không sợ hãi, không bao giờ mắc lỗi và cũng không bao giờ thất bại."

"Có lẽ anh không biết, khi em còn nhỏ, em rất gắn bó với anh, nhưng trong lòng em cũng có chút sợ hãi anh."

"Vì mọi đứa trẻ ở viện phúc lợi đều nói rằng, anh là một kẻ điên, anh sẽ giết người, sẽ dùng đũa đâm vào cổ người."

"Lúc đó em một mặt nghĩ, anh sẽ giết người? Thật là ngầu quá! Nếu sau này các bạn bắt nạt em, em sẽ bảo anh giết họ đi."

"Mặt khác, em lại nghĩ, luôn là em là người dính chặt lấy anh, liệu anh có thật sự xem em như em gái không? Có phải một ngày nào đó anh cảm thấy em phiền và giết em không, vì vậy em nghĩ mình phải ngoan ngoãn một tí, trở thành một em gái không gây rắc rối."

"Hôm hỏa hoạn xảy ra, anh sử dụng con dao cắt vào cánh tay em, máu chảy đầy sàn nhà, lũ kiến mở lối cho chúng ta. Nó đau lắm, nhưng khi anh dẫn em ra khỏi đống đổ nát, em lại nghĩ, nếu có thể sống cùng anh, thậm chí có chút đau đớn cũng không có gì."

"Em ngửi mùi của tro tàn, tưởng tượng rằng em sẽ ghi lại tất cả những chiến tích anh hùng của anh, về sau kể cho chị dâu nghe, kể cho con cái của anh nghe. Nói với họ, từ nhỏ anh đã là một anh hùng không gì không làm được."

Nói về những mong muốn trẻ con đó, Diệp Vẫn cong môi nói.

"Khi anh đến 【 Vịnh Nhân Ngư 】 để rèn luyện lần đó, mọi người đều nói với em rằng anh trai của cô sẽ không bao giờ quay lại, nhưng em cứ lắc đầu nói không, anh trai tôi nhất định sẽ quay lại. Đây không phải là lừa mình dối người tự an ủi bản thân, mà ở trong lòng em, anh là anh hùng bất khả chiến bại. Anh sẽ tuyệt đối, tuyệt đối, không bao giờ thất bại. Anh sẽ không sợ hãi, anh sẽ không thua, anh sẽ không chảy máu và anh sẽ không chết."

"Chúng ta cùng họ. Chúng ta cùng nhau thoát khỏi đám cháy. Em biết rất rõ về anh."

Trong căn phòng màu trắng trên Đảo Bướm, Diệp Sanh đặt con bọ dẫn đường trong lòng bàn tay lên bàn, cụp mắt xuống, nghe xong, nhếch khóe môi, không chút cảm xúc nói: "Không. Diệp Vẫn, anh ở 【 Vịnh Nhân Ngư】 thua đến mức rối tinh rối mù, thiếu chút nữa anh đã mất mạng."

Diệp Vẫn sửng sốt một lát, lưng cứng đờ.

Cô quay đầu, đôi mắt xám đang nhìn cậu.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Có vẻ như Burris đã giáo dục em rất thành công. Mọi người trên Đảo Bướm đều thích dùng cách đánh giá dị giáo để đi đánh giá một người."

Liệu cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ sợ hãi sao.

Có lẽ ở đời này, việc giết chóc đã truyền cho tâm hồn cậu sự kiên định, quả thực cậu không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa. Nhưng ở kiếp trước, ở sâu trong Vịnh Nhân Ngư, lúc cậu chín tuổi, hàm răng run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vào thời khắc mấu chốt của sự sống và cái chết.

Trong trò chơi với vị thần ở【 Vịnh Nhân Ngư】, cậu đã hoàn toàn thua. Nhưng chính vì cậu đang cận kề cái chết nên sự cáu kỉnh, mất kiểm soát và không màng tất cả trong tâm hồn cậu mới trỗi dậy. Không sự bình tĩnh tỏ ra kiêu ngạo, không có sự bình tĩnh đối mặt với kết quả cuối cùng, khi còn nhỏ, cậu bò tới túm lấy mái tóc dài của người nọ, ước gì có thể cắn đứt một mảnh thịt của hắn mà chết cùng nhau.

Người nọ không phản ứng lại và buộc phải đánh nhau với cậu trên mặt đất. Nước biển gây khó chịu cho mắt của con người, và những chiếc "mang" tạm thời được cấy vào người cậu khi xuống biển cũng sắp hết hiệu lực. Vì thế Diệp Sanh nắm lấy mái tóc dài màu bạc của hắn, th ở dốc, cúi đầu. Đôi mắt hạnh chứa đầy cảm xúc dao động dữ dội, hận thù, thờ ơ và những giọt nước mắt s1nh lý bốc hơi vào không khí.

Đôi mắt của người nọ đầy sương giá, và hắn trở tay nắm lấy vai cậu. Sau đó, trong một cuộc ẩu đả như vậy, Diệp Sanh đã rơi vào 【 Nơi Khởi Nguyên】. Cũng tại đó, cậu đã lấy được một viên đá kỳ lạ, và cậu sống lại từ 【 Vịnh Nhân Ngư 】, gi ết chết thần linh và trồi lên mặt biển.

...và viên đá đó được hợp nhất vào khẩu súng của cậu.

Khi tiến sĩ Tần nhìn thấy tay cậu chồng chất vết thương và cầm viên đá, phải rất lâu sau ông mới phục hồi tinh thần lại. Ông cười khổ, ngồi xổm xuống, xoa xoa mái tóc đen của Diệp Sanh, nụ cười mệt mỏi và hối lỗi. "Xin lỗi Sanh Sanh. Chính vì sự vắng mặt của tôi mà Burris mới dám đưa cậu đến Vịnh Nhân Ngư."

Ông nhìn viên đá dính đầy máu tươi và lẩm bẩm.

"Viên đá Định số... đây là phúc lành trá hình à? Tôi thực sự không biết là cậu nhặt nó lên hay nó chọn cậu."

"Sanh Sanh, hứa với tôi không được nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ở Vịnh Nhân Ngư và nguồn gốc của viên đá này. Cậu hiểu không?"

Không ai biết quá khứ của Vịnh Nhân Ngư.

Diệp Sanh cũng nghĩ rằng đây sẽ luôn là một bí mật.

Cho đến sau đó, trong nhà thờ, chàng trai đã biến mái tóc dài màu bạc thành đen để giấu mình khỏi người khác, ưu nhã chống cằm mỉm cười với cậu. Một đôi mắt hoa đào ái muội mà trìu mến, mỉm cười, không chút để ý nói.

"Anh thực sự không nhớ sao, cục cưng?"

Không có cảm xúc, tức giận hay oán trách trong giọng điệu của hắn.

"Thật tàn nhẫn, thống đốc. Lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã run rẩy và khóc trên người tôi."