Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 309: Gương Vỡ Lại Lành




Diệp Sanh: "Ừ, tôi giống như một kẻ vô tâm, còn cậu thì giống như một kẻ tâm thần."

Ninh Vi Trần: "Trước kia anh đã từng nhìn em như thế này sao?"

Diệp Sanh nhất thời không nói nên lời: "Bây giờ tôi vẫn thấy cậu như vậy."

Ninh Vi Trần trầm giọng cười hồi lâu, cười vừa đủ mới hỏi: "Cục cưng, anh chỉ muốn nói với em điều này sao?"

Giọng nói của Ninh Vi Trần cách điện thoại truyền đến có một loại dịu dàng. Có lẽ biết mục đích của Diệp Sanh khi cậu gọi cho hắn lần này, nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để ngả bài.

Diệp Sanh cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn nòng súng, lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, nếu tôi không hỏi, khi nào cậu mới nói cho tôi biết cậu là dị giáo?"

"Lần gặp gỡ kế tiếp của chúng ta."

Diệp Sanh: "Cậu là dị giáo cấp S phải không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

2. Vợ Mình Mình Nuôi

3. Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

4. Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

=====================================

Ninh Vi Trần ngồi trên ghế chủ tọa của Jeremiel và nhìn lên thiên hà màu xanh mà ENIAC đã tạo ra theo thẩm mỹ của riêng mình. Mái tóc dài màu bạc có một lớp ánh sao như ánh trăng ở cõi tuyệt đối.

Ngón tay của hắn chạm lên chiếc bàn dài, hồi lâu sau mới nói: "Đúng vậy."

Diệp Sanh: "Được." Cậu bóp cò, không có đạn, chĩa súng về phía cửa sổ ký túc xá.

Trong giọng nói của Diệp Sanh không có cảm xúc hay tức giận: "Cho nên bắt đầu từ Hoài Thành, cậu một đường chơi tôi?"

Ninh Vi Trần khẽ cong ngón tay, cúi đầu nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, anh yêu. Em chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói cho anh biết chuyện này."

Diệp Sanh không để ý đến lời xin lỗi của hắn mà chỉ hỏi: "Lần sau chúng ta gặp nhau khi nào?"

Ninh Vi Trần: "Thân ái, anh muốn khi nào?"

Diệp Sanh ra lệnh: "Tôi sẽ vượt qua 【Thế giới Khải Minh】, cậu ở bên ngoài đợi tôi."

Ninh Vi Trần lại trầm mặc, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Cục cưng, nếu anh lựa chọn vượt qua 【Thế giới Khải Minh】, em không cần phải ở ngoài cũng có thể gặp anh."

Diệp Sanh: "Ở đâu?"

Ninh Vi Trần: "Tại Jeremiel, em có thể đi vào Đế Quốc, em ở trong Đế Quốc chờ anh."

Diệp Sanh gần như tức giận đến mức bật cười: "Ồ, cậu có thể vào Jeremiel, cậu có thể vào Đế Quốc. Trước đó cậu đã nói với tôi rằng cậu biết nhiều về Đế Quốc vì cậu lớn lên trên Đảo Bướm? Đảo Bướm thực sự đã đội nồi thay cậu một thời gian dài như vậy."

Ninh Vi Trần: "Quả thật em có được rất nhiều tin tức từ Đảo Bướm, trước lúc em mười lăm tuổi, trí nhớ của em đều bị xóa sạch, cái gì cũng không biết."



Diệp Sanh: "Chuyện gì đang xảy ra với sức mạnh 【Hải Yêu】 của cậu vậy?"

Ninh Vi Trần: "Em ra đời ở biển sâu, Đảo Bướm cấy ghép dị giáo【Hải Yêu】 cho em, căn bản em không cần học tập cũng có thể trực tiếp nắm giữ sức mạnh của nó."

Diệp Sanh bổ sung cho hắn: "Cậu ra đời ở biển sâu. Cụ thể hơn, cậu sinh ra ở Vịnh Nhân Ngư à?"

Ninh Vi Trần: "Không, em ra đời ở nơi khởi nguyên."

Diệp Sanh ngay lập tức bị lời nói của hắn làm cho ngây ngẩn cả người. Cậu vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn đoán ra toàn bộ bức tranh kiếp trước của mình, nhưng không ngờ, Ninh Vi Trần lại mang đến cho cậu một bất ngờ khác. Tay cậu dừng lại ở trên cò súng, đồng tử Diệp Sanh co rút lại, cậu lặp lại rất chậm rãi: "Nơi khởi nguyên?"

Ninh Vi Trần: "Đúng vậy, 【Vịnh Nhân Ngư】 được hình thành sau khi Burris và những người khác đánh cắp Thoi Sinh Mệnh. Nó rất gần với nơi khởi nguyên."

Diệp Sanh nói: "Cậu ra đời ở nơi khởi nguyên, và cậu là kẻ dị giáo cuối cùng ở nơi nguy hiểm thứ hai 【Vịnh Nhân Ngư 】?"

Ninh Vi Trần dừng lại một chút rồi nói: "Em không thực sự đồng ý với câu nói này. Nhưng nếu anh muốn nghĩ như vậy, em có thể trở thành chủ nhân của 【Vịnh Nhân Ngư】." Hắn suy nghĩ một lúc, rơi vào ký ức và nói với mỉm cười: "Dẫu sao thì anh yêu, lần đầu chúng ta gặp nhau là ở 【Vịnh Nhân Ngư】."

Diệp Sanh cắt ngang hồi ức lãng mạn của hắn, lạnh lùng nói: "Tôi biết, lần đầu chúng ta gặp nhau cậu suýt gi ết chết tôi."

Ninh Vi Trần cười khẽ: "Nếu như lúc đó em biết sau này em sẽ yêu anh nhiều như vậy, nhất định em sẽ trao cả đại dương cho anh."

Diệp Sanh bịt tai không nghe những lời yêu thương của hắn, nói: "Cậu là một kẻ dị giáo cấp S. Cậu ra đời ở nơi khởi nguyên. Ninh Vi Trần, khi cậu nói cậu đợi tôi ở Đế Quốc, ý cậu là ở trong Vùng Cấm Thần Minh?"

Những câu hỏi của Diệp Sanh còn sắc bén và trực tiếp hơn lần trước.

Ninh Vi Trần trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ừ."

Diệp Sanh nhếch khóe miệng và mỉm cười. Sở dĩ lúc trước cậu cười là bởi vì Ninh Vi Trần chọc cho cậu cười. Lần này cậu đang tự giễu cợt chính mình. Thực ra Diệp Sanh sẽ không giận ai, bởi vì đối với cậu mà nói, đối với người khác hoặc là làm lơ hoặc là hủy diệt. Chỉ có Ninh Vi Trần, người bạn trai khó lường của cậu, đã luôn thách thức điểm mấu chốt của cậu kể từ lần gặp đầu tiên.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Cậu còn nhớ những lời nói trước đây của tôi ở căn hộ Fensalir không."

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Tôi không thích hoa, nhưng trên ban công chung cư có một chậu hoa Violet. Tôi nói là vì nó giống màu mắt của cậu."

Ninh Vi Trần: "Ừ, chuyện này có vấn đề gì không?"

Diệp Sanh nói: "Lần này trong phó bản tôi đã có được câu trả lời đầy đủ. Những bông hoa Violet quả thực là trồng vì cậu, nhưng khi đó những bông hoa Violet tôi đặt bên cửa sổ đều dùng làm bia bắn."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần ôm trán nói: "Cục cưng, em có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện với anh, anh muốn nghe đến chuyện của giai đoạn nào nhất."

Diệp Sanh: "Nói về những chuyện ngày đầu ở Hoài Thành đi. Tuy lúc đó trông cậu như một kẻ mất trí, nhưng lời cậu nói cũng có lý, gương vỡ không cần lành lại."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần đặt ngón tay lên chiếc bàn dài, mái tóc bạc uốn lượn.

Hắn đã có câu trả lời cho cái hố hắn đã đào.

Cũng không phải là kỹ thuật diễn hoàn mỹ của ảnh đế, chỉ là Ninh Vi Trần nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.

"Theo tiêu chuẩn của con người, một tấm gương vỡ không thể lành lại được. Suy cho cùng, vết nứt sẽ luôn tồn tại. Nguyên nhân khiến nó vỡ ngay từ đầu cũng sẽ khiến nó vỡ lần nữa."



"Nhưng Sanh Sanh, dị năng của em chính là thời gian."

"Em có thể gian lận."

Diệp Sanh nghiến răng. Cậu biết ngay, năng lực của Ninh Vi Trần không thể đơn giản là khống chế nước và mê hoặc!

Một chút ánh sáng màu xanh bạc xuất hiện trên đầu ngón tay của Ninh Vi Trần.

Ánh sáng và bụi đọng lại.

Thời gian đi ngược lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình và nói: "Em có thể khiến mọi thứ quay trở lại trước khi nó bắt đầu."

"Chúng ta bắt đầu ở Thế giới Giải trí Thành phố, khi đó trên thế giới chỉ có hai người chúng ta, hiện tại, trên thế giới không còn ai nhớ tới chúng ta. Diệp Vẫn và Kén là ngoại lệ, nhưng hai ngoại lệ này sẽ sớm không còn tồn tại."

"Dùng cuộc đại thanh trừng của nhân loại để lấp đầy những vết nứt trên tấm gương vỡ."

Diệp Sanh tuy rằng đè nén tức giận, muốn đánh hắn một trận, nhưng cậu cũng không phải loại người sẽ quên lời mình đã hứa. Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ninh Vi Trần, cậu xác định trước đây chúng ta đã từng làm vỡ gương sao?"

"Tôi sẽ không còn sức lực hay tâm trạng để chơi trò đóng kịch với cậu về việc gương vỡ lại lành."

Với tính cách của cậu, sau khi thừa nhận quan hệ sẽ không có hiểu lầm, bất đồng, tổn thương hay phản bội.

Diệp Sanh lạnh lùng nói.

"Đừng đặt những từ như "người đàn ông vô tâm" lên tôi. Nếu cậu ở Đế Quốc, hãy dành thời gian điều tra xem người sáng lập là ai."

Ninh Vi Trần lặp lại: "Trước đây chúng ta chưa từng tách ra."

Ninh Vi Trần cười nói: "Được rồi, cứ coi như chúng ta đã trò chuyện suốt hai đời, một tình yêu kéo dài suốt trăm năm."

Diệp Sanh: "Ừ, hẹn gặp lại ở Đế Quốc."

Diệp Sanh bắn một phát vào cửa sổ.

Lần này có một viên đạn bên trong, tiếng cửa sổ vỡ rất rõ ràng.

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần: "Anh có muốn nghe một lời giải thích khác không?"

Diệp Sanh đã cúp điện thoại rồi. Vùng Cấm Thần Minh, Vùng Cấm Thần Minh. Sau khi biết rằng tất cả các thảm họa đều đến từ 【Nơi Khởi Nguyên】, Vùng Cấm Thần Minh bí ẩn trải dài ở rất xa dần dần được tiết lộ cho cậu.

Dù là trăm năm trước hay trăm năm sau, 【Nơi Khởi Nguyên】 vẫn là vùng đất cấm và vùng đất thuần khiết đầu tiên và cuối cùng của thế giới dị giáo này.