"Thật tốt quá!"
Lục Nguy ngày nào cũng nghi ngờ, đề phòng hỏa hoạn, trộm cắp và đề phòng tình yêu quá sớm của em trai mình.
Anh cảm thấy Diệp Sanh không phải là người tốt, Diệp Vẫn cũng nhất định là ác quỷ như vậy, sẽ dẫn dắt em trai như tờ giấy trắng của mình đến chỗ xấu xa.
Vì thế anh theo dõi bọn họ hàng ngày giống như xem kẻ trộm vậy.
Giọng điệu của Diệp Vẫn nhẹ nhàng, tò mò hỏi: "Anh, sao anh không để em đi tìm An An."
Diệp Sanh nói: "Bởi vì anh trai cậu ấy bị bệnh tâm thần."
"Hahahahahahahahaha." Diệp Vẫn cũng nói xấu Lục Nguy, cười lớn: "Vậy tại sao đột nhiên anh lại đổi ý?"
Diệp Sanh: "Bởi vì so với Ninh Vi Trần, Lục Nguy tương đối tỉnh táo."
Diệp Vẫn: "Thì ra là vậy, anh trai. Em tưởng anh không cho em đi tìm anh Vi Thần là bởi vì tối nay hai anh phải gặp riêng."
Diệp Sanh sửng sốt, lạnh lùng hỏi: "Diệp Vẫn, anh gặp riêng Ninh Vi Trần hồi nào?"
Diệp Vẫn: "Không phải sao? Anh à, em đã thấy hai anh từ cùng một chỗ đi ra rất nhiều lần."
Diệp Sanh: "..." Diệp Vẫn nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng: "Được rồi, anh trai, em cúp máy đây, buổi tối gặp lại!"
Diệp Vẫn biết tính tình anh trai cô, trước khi Diệp Sanh kịp dùng giọng điệu lạnh lùng chỉ trích cô, cô đã dứt khoát cúp điện thoại rồi bỏ chạy.
Sau khi Diệp Vẫn lấy lại được thị lực, cô đã sống một khoảng thời gian dài vô tư. Bởi vì lúc đó Burris vẫn chưa tìm tới cô.
Cô là con gái nuôi của tiến sĩ Tần và là em gái của Diệp Sanh, là người có dị năng bẩm sinh cấp S, lớn lên ở Đảo Bướm và được ban tặng nhiều thân phận khác nhau, đối với Diệp Vẫn mà nói thì trên thế giới này chẳng có gì mà cô ấy không thể làm được. Cô đã sống trong bóng tối từ khi còn nhỏ, và đột nhiên cô lại nhìn thấy ánh sáng ban ngày, tràn đầy tình yêu và sự tò mò về thế giới. Diệp Vẫn dường như có lòng nhiệt tình vô tận. Cô sẽ đếm số tóc trên đầu mình và đếm đến 80.000. Nghiên cứu kết cấu của lá bằng kính lúp có thể mất cả buổi chiều. Cô đã thực hiện đủ loại khám phá thú vị về mọi thứ mà người bình thường không thể nhận ra được.
Diệp Sanh không có hứng thú với những điều này. Vì vậy Diệp Vẫn sẽ kể cho Lục An nghe mọi chuyện.
Lục An vẫn luôn ở trên giường bệnh, mỉm cười nhìn cô, nghiêm túc gật đầu.
Diệp Sanh chưa bao giờ nghĩ rằng Burris sẽ đến tìm Diệp Vẫn. Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ thì trong số năm người lớn lên trên Đảo Bướm, Diệp Vẫn quả thực là người dễ dàng trở thành người thừa kế nhất của gã. Diệp Sanh vô cùng căm ghét Burris, còn Lục Nguy thì ngoài việc đầu óc sẽ bị rút gân khi gặp phải những chuyện về em trai mình, "Vương" Đảo Bướm còn có đầu óc sắc bén đến đáng sợ.
Chưa kể Ninh Vi Trần, hắn là người thừa kế của Ninh gia, và Ninh Tri Nhất là một con cáo già ngang hàng với Burris.
Xung đột đầu tiên giữa Lục Nguy và Burris là do việc thành lập Miền Đất Hứa.
Những dị năng giả đầu tiên bắt đầu bị dị hóa cũng là những người đầu tiên được cấy ghép dị giáo.
Để bảo vệ đất nước, họ sẵn sàng nằm trên bàn mổ, tuy nhiên, sau những trận chiến đẫm máu để tiêu diệt bọn dị giáo, họ trở về Đảo Bướm với vết thương chồng chất và đối mặt với sự lưu đày của loài người.
Họ cầm lấy công đức của một anh hùng và tận hưởng sự trừng phạt của một kẻ có tội.
Những dị năng giả bị dị hóa không thể trấn an được, nếu muốn giết bọn họ sẽ phải dùng rất nhiều nhân lực và vật lực. Không có sự khác biệt giữa dị năng giả cấp A bị xa lánh và kẻ dị giáo cấp B. Burris không muốn lãng phí tài nguyên nên đã tạo ra 【Miền Đất Hứa】. Gã sắp xếp để Lục Nguy trục xuất tất cả các dị năng giả bị dị hóa đến Miền Đất Hứa. Để bọn họ ở đó như những con thú hoang, chém giết lẫn nhau và chờ chết.
Người đi cùng Lục Nguy lúc đó cũng là một quan chấp hành cấp S, và dị năng của anh ta là 【Sương Mù】.
Trước khi rời đi, Lục Nguy nói: "Anh có thể triệu hồi sương mù trên biển không?"
Quan chấp hành S sửng sốt nhưng vẫn gật đầu. "Có thể."
Lục Nguy nghĩ đến những camera giám sát mà Burris đã đặt khắp Miền Đất Hứa, cười mỉa mai và nói: "Chúng ta hãy tạo ra một làn sương mù dày đặc."
Anh không cố gắng giúp Burris che giấu tội lỗi của mình. Anh chỉ không muốn nhóm anh hùng bị lưu đày này trở thành trò giải trí của giới quý tộc thượng lưu.
Ngay từ đầu Miền Đất Hứa đã bị giám sát, Burris trịnh trọng nói, bởi vì gã sợ những dị năng giả bị dị hóa sẽ chạy ra và làm tổn thương con người. Lục Nguy thờ ơ hỏi: "Làm sao họ có thể trốn thoát? Tôi đã xây dựng cảng Frigga. Không có thẻ thông hành, không ai trong số họ có thể ra ngoài." Burris nheo mắt: "Lục Nguy, anh đang tra hỏi tôi à?"
Lục Nguy nở nụ cười lười biếng vô tư nói: "Đương nhiên là không."
Anh không thể phá hủy sự giám sát của Miền Đất Hứa nên đã thả một làn sương mù dày đặc. Tất cả máu tươi, tội ác, giết chóc và đấu tranh ở đây đều ẩn trong sương mù.
Mối quan hệ giữa Lục Nguy và Burris ngày càng trở nên tồi tệ. Đối với mệnh lệnh của Burris, Lục Nguy luôn vào tai này ra tai kia, làm mọi việc chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn. Burris rất tức giận nhưng gã không thể làm gì được.
Đương nhiên gã nhìn ra được Lục Nguy phản nghịch.
Sau khi 【Kén】 xác nhận hai ứng cử viên cấy ghép cho Súp Nguyên Thủy, Burris càng chắc chắn rằng Lục Nguy sớm hay muộn sẽ quay lại với gã vì sự phản phệ của Lục An.
Vì vậy, gã đã từ bỏ đứa con mình đã nuôi nấng và để mắt tới Diệp Vẫn.
Burris cần một người thừa kế. Sau này, Burris thực sự muốn con người tiến hóa và trở thành một loài mạnh mẽ hơn.
So với gã, tà ác của Ninh Tri Nhất thuần khiết hơn rất nhiều. Ninh Tri Nhất là một nhà đầu cơ chính trị thuần túy. Thảm họa chưa từng có của nhân loại này chỉ là cơ hội cho Ninh Tri Nhất. Hắn đã ở đó và kiếm được rất nhiều tiền.
Ninh Vi Trần là khoản đầu tư kiểm soát rủi ro lớn nhất mà hắn từng thực hiện do tham vọng của mình.
Đối với những người lớn lên trên Đảo Bướm, tuổi thơ của mỗi người đều gay gắt và đẫm máu, bởi những ngày đầu cấy ghép dị giáo đã có rất nhiều trường hợp thất bại. Trong phòng thí nghiệm thường xuyên vang lên nhiều tiếng la hét khác nhau, xác chết bị ném xuống biển, bờ biển nhuốm đầy máu.
Gỗ đỏ, bướm đỏ, đất đỏ, biển đỏ. Toàn bộ Đảo Bướm là một lâu đài ảo ảnh bị cô lập trong biển đẫm máu.
Sự tồn tại của 【sự dị hóa】 dường như là lời cảnh báo của trái đất cho con người không được thèm muốn quyền lực không thuộc về mình.
Loại sợ hãi này không tan biến cho đến khi 【thuốc sinh học】 xuất hiện.
Sự xuất hiện của 【thuốc sinh học】 là buổi bình minh thứ hai của kỷ nguyên thảm họa.
Nó đại diện cho con người, hoàn toàn làm chủ được dị năng.
Khi bình minh này đến với đảo Sariel, tiến sĩ Tần cũng hoàn toàn đoạn tuyệt với Đảo Bướm.
Khi họ còn nhỏ, tiến sĩ Tần đã kể cho Diệp Vẫn và Diệp Sanh câu chuyện về "hai quả đào giết ba người". Lúc đó Diệp Vẫn mở miệng, vô cùng kinh ngạc nói: "Tại sao thế, hai quả đào, sao ba người bọn họ lại tự sát? Không muốn ăn thì không ăn. Tại sao lại tự sát?"
Tiến sĩ Tần chỉ mỉm cười.
Diệp Vẫn lúc đó còn bị mù nên quay đầu hỏi Diệp Sanh, hỏi căn nguyên: "Anh ơi, tại sao bọn họ lại tự sát." Diệp Sanh thản nhiên nói: "Bởi vì hoàng đế muốn bọn họ tự sát."
Diệp Vẫn: "Hả?"
Tiến sĩ Tần nhìn sâu vào Diệp Sanh và nói: "Sanh Sanh, quá thông minh không phải là điều tốt."
Nhiều năm sau, khi Diệp Vẫn lại nói chuyện với Diệp Sanh về câu chuyện "hai quả đào giết ba người", họ đã nói về quyền lực.
"Bây giờ cuối cùng em cũng hiểu được câu điển cố kia."
Diệp Vẫn nói: "Burris kể cho em nghe một câu chuyện, trong đó nói rằng trong một căn phòng có một người đàn ông giàu có, một vị vua và một tu sĩ, trong ba người chỉ có một người có thể sống sót. Và trước mặt bọn họ là một tên lính đánh thuê. Người đàn ông giàu có, vua, tu sĩ ra lệnh cho lính đánh thuê giết hai người còn lại. Anh ơi, anh nghĩ cuối cùng ai sẽ sống sót. (1)"
Diệp Sanh nói: "Ai cũng có thể."
Diệp Vẫn sửng sốt một chút, sau đó cong môi: "Đúng vậy, ai cũng có thể. Suýt chút nữa em đã quên mất anh luôn thông minh. Khi Burris hỏi em câu hỏi này, em cũng không có phản ứng kịp. Em suy nghĩ một lúc và nói, có phải vua là người sống sót không? Burris lắc đầu, nên em hỏi, có phải là người đàn ông giàu có sống sót không? Bởi vì tên lính đánh thuê này rất yêu tiền? Burris vẫn lắc đầu."
"Cuối cùng, Burris nói, ai cũng có thể. Bởi vì trong phòng, điều đó phụ thuộc vào những gì lính đánh thuê tin tưởng. Nếu anh ta bị ám ảnh bởi tiền bạc, anh ta sẽ chấp nhận sự cám dỗ của người đàn ông giàu có. Nếu anh ta sợ bạo lực, anh ta sẽ tuân theo lệnh của vua, nếu như chính anh ta là một người tín đồ sùng đạo, vậy anh ta sẽ giúp tu sĩ, gi ết chết hai người còn lại."
"Tiền bạc, bạo lực, dối trá, đây không phải là quyền lực. Nhưng khi chúng bắt đầu bóp méo ý chí của người khác, nó sẽ trở thành quyền lực. Quyền lực đại biểu cho quyền cầm sự sống và cái chết trong tay."
"Thật là một câu hỏi sống động. Sau Năm Thảm Họa, Burris, Ninh Tri Nhất và tiến sĩ Tần... Anh ơi, anh tin phe nào trong số họ?" Giọng nói của Diệp Vẫn rất nhẹ nhàng, mơ hồ tan biến trong ánh trăng.
Diệp Sanh: "Diệp Vẫn, em cho rằng tiến sĩ Tần nói dối?"
Diệp Vẫn: "Tiến sĩ không ủng hộ sự dối trá, nhưng ông ấy có một nhóm tín đồ. Những tín đồ đó hy vọng rằng thảm họa sẽ kết thúc. Tiến sĩ tin rằng thảm họa là hoàn toàn sai lầm. Ông ấy tin rằng con người, các giá trị thần quái và dị giáo không thể cùng tồn tại được. Tuy nhiên, tại sao chứ? Bây giờ chúng ta có 【Cấy ghép dị giáo】 và có 【Thuốc sinh học】. Thảm họa có thực sự là một điều xấu không?"
Diệp Sanh im lặng nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Hiện tại em tin vào bạo lực hay dối trá?"
Diệp Vẫn cười: "Anh trai, em tin tất cả. Trên thực tế, bạo lực, tiền bạc và dối trá đều không thể phân biệt được. Chúng phức tạp và cuốn lấy ý chí của chúng ta. Điều mà Burris sợ nhất bây giờ chính là Ninh Tri Nhất, nhưng gã lại không dám gây sự với Ninh gia, người thừa kế tương lai của Ninh gia là Ninh Vi Trần, Ban đầu Burris muốn bắt đầu với anh ấy, nhưng gã sớm phát hiện ra rằng Ninh Vi Trần còn khó đối phó hơn Ninh Tri Nhất. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Anh ơi, em muốn khuyên anh hãy cẩn thận với mọi người trong nhà họ Ninh."
Diệp Sanh quay người bỏ đi mà không nói một lời.
Kể từ khi thành lập, Học viện Quân sự số 1 luôn tổ chức bữa tiệc vào cuối năm hàng năm, mời những dị năng giả từ khắp nơi trên thế giới tham gia. Bữa tiệc được tổ chức bên trong tháp. Sau khi nhìn cậu rời đi, Diệp Vẫn cũng quay người thay quần áo. Cô không bao giờ mặc váy đi dự tiệc, luôn mặc áo sơ mi và quần dài, để mái tóc đen như rong biển xõa xuống. Nhưng dù vậy, không ai có mặt sẽ trách cô vì đã bỏ bê bữa tiệc. Diệp Vẫn đi thẳng tới bàn ký tên, cùng hiệu trưởng trao đổi mấy câu, để lại tên rồi rời đi.
Theo sau cô là Diệp Sanh. Trên đường Diệp Sanh đi ngang qua, khi cậu đi ngang qua Diệp Vẫn, cả hai đều không nói một lời. Ánh sáng lạnh lẽo từ trên cao chiếu xuống, mọi người nín thở nhìn vị thống đốc sống trong truyền thuyết. Trên người Diệp Sanh luôn được bao phủ bởi một lớp sát khí máu lạnh như sương mù. Cậu ôm chiếc áo khoác dính máu trong tay và cầm cây bút lên với những động tác sắc bén và không hề tỏ ra vui mừng hay tức giận.
Khi Diệp Sanh ký tên, cậu chú ý đến một cái nhìn. Ngẩng đầu liền phát hiện Ninh Vi Trần đang tựa lưng vào hàng rào lầu hai, nhìn thấy hai anh em xa lạ như vậy, khóe môi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Trong bữa tiệc này không có Lục An chứ đừng nói đến Lục Nguy. Lục Nguy đã phản bội Đảo Bướm từ lâu. Sau khi Lục An được Burris đưa đến Đảo Bướm, cậu chỉ xuất hiện trước công chúng một lần. Đó là thời điểm Học viện Quân sự mới được thành lập và tổ chức bữa tiệc đầu tiên.
Lúc đó họ vẫn còn trẻ. Khi Lục An xuất hiện tại hiện trường, cậu đã thu hút nhiều sự chú ý vì cậu là con của Burris và là em trai của Lục Nguy. Lục An đã nằm trên giường rất lâu, xung quanh là hơi thở bệnh tật xanh xao. Nhưng khí chất lại trong sáng, sạch sẽ, khi ánh mắt nhìn chằm chằm vào người khác, cậu giống như một con nai trong rừng, hiền lành và mang theo ánh sáng của nước.
Có rất nhiều người tới chào hỏi, nhưng Lục An lại có chút lơ đãng, hiển nhiên là đang tìm người.
"An An!" Diệp Vẫn vừa bước vào, cô chỉ nhìn thấy cậu liền hét lớn, sau khi được sự cho phép của anh trai, cô vui vẻ chạy tới tìm Lục An.
Lục An đứng dậy: "Tiểu Vẫn."
Lục Nguy khó chịu khi nhìn thấy cô và mắng Diệp Sanh hàng ngàn lần trong lòng.
Diệp Vẫn vui vẻ nói: "An An, đi thôi, em dẫn anh đến một nơi thú vị."
Lục An: "Được!"
Lục Nguy âm trầm hỏi: "Diệp Vẫn, em không nhìn thấy anh sao? Nơi nào thú vị lắm, anh trai Lục Nguy của em cũng muốn đi xem."
Lúc Diệp Vẫn đang định giải thích thì Lục An đã lên tiếng, cậu bảo vệ cô nói: "Anh à, em sắp đi rồi, em sẽ nói chuyện lần cuối với Tiểu Vẫn."
Diệp Vẫn vội vàng gật đầu: "Ừ, ừ, chúng ta nói chuyện lần cuối một chút."
Bên kia, cậu là "người giám sát cảm xúc" của Ninh Vi Trần.
Diệp Sanh một lần nữa bị buộc phải ở lại với Ninh Vi Trần.
Mái tóc dài của Ninh Vi Trần buông xõa tựa vào cửa sổ cười hỏi cậu: "Nghe nói Học viện Quân sự số 1 trồng một khóm hoa Violet dưới tháp để lấy lòng cậu. Chậc, sao tôi không biết anh thích hoa Violet đến mức như thế."
Diệp Sanh muốn giết hiệu trưởng Học viện Quân sự số 1, nhân tiện cũng muốn giết hắn, hỏi: "Cậu cho rằng cậu hiểu rõ tôi sao?"
Cậu vẫn chưa giải quyết xong chuyện cũ với Ninh Vi Trần.
Kết quả, sắc mặt Lục Nguy âm trầm, tức giận đi lên lầu.
Lục Nguy xoa xoa lông mày phàn nàn: "Diệp Sanh, em có thể quản lý em gái mình không? Anh nghĩ cô bé và em trai anh đang yêu sớm!"
Trong thời gian đó, thần kinh của Lục Nguy căng thẳng vì việc bắt gặp tình yêu sớm, anh ta nhìn ai cũng như có mối quan hệ. Vì thế anh tùy tiện đẩy cửa ra, sững sờ khi nhìn thấy tư thế của Ninh Vi Trần và Diệp Sanh. "Trời đất ơi..." Anh giữ cửa, đóng lại rồi mở ra, bộ dạng "bắt quả tang ngoại tình" thực sự chói mắt.
Trán Lục Nguy giật giật, từ trong kẽ răng bật ra tiếng nói: "Hai người đang làm gì vậy?"
Diệp Sanh không thể chịu đựng được nữa và rời đi trước. Ninh Vi Trần quay đầu đi, mỉm cười hồi lâu.
"..." Lục Nguy tức giận, cuối cùng anh cũng biết được thượng bất chính hạ tắc loạn là như thế nào.
Trên chiếc xích đu ở sân sau, Diệp Vẫn cầm một bông hoa Violet, thâm ý nói với Lục An: "Anh đoán xem tại sao anh trai em ngày nào cũng để một chậu hoa tím trước cửa sổ." Lục An: "Tại sao?"
Diệp Vẫn kiên định nói: "Bởi vì anh ấy có người không thể buông tay."
Lục An không khỏi bật cười: "Em tung tin đồn như vậy, anh trai em sẽ không đánh em sao?"
Diệp Vẫn nói: "Cho nên em chỉ nói cho anh biết, đừng tùy tiện truyền bá."