Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 354: 【 U Linh Biển Chết 】(28)




Hai người trò chuyện mà không hề tránh mặt Dương Tông. Trong lúc nhất thời, Dương Tông ước gì mình có thể chui xuống lòng đất để giả vờ như không nghe thấy những lời này.

Đại thần, hai người đang tùy tiện âm mưu như vậy sao...

Dương Tông đang muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, không dám thở mạnh, sợ Diệp Sanh phát hiện.

Tuy nhiên, Dương Tông đã nhìn thấy hành vi thận trọng và lạnh lùng của Diệp Sanh trong Thành Phố Kỳ Lạ, và anh biết rất rõ rằng Diệp Sanh không phải là loại người bất cẩn, và Diệp Sanh chắc chắn đã biết rằng anh đang ở bên cạnh.

Diệp Sanh biết rằng Dương Tông đang có mặt ở đây, nhưng cậu không xem Dương Tông như một mối nguy hiểm, đối với những kẻ dị giáo thuộc diễn đàn thứ bảy thì cậu hoàn toàn ở trong trạng thái áp đảo. Vì vậy, Diệp Sanh không sợ chức năng 【Chết thay】 bị ẩn trong lá K cơ.

"【Con Rối】 đã cho chúng ta một lá bài K cơ, nhưng tôi nghĩ anh ta phải có một con K bích trong tay. K bích là lá bài lớn nhất trong năm mươi hai lá bài poker và gắn liền với linh hồn của 【Con Rối】."

Diệp Sanh chơi đùa với lá K cơ trong tay, giọng nói lạnh lùng. "Tôi đồng ý với những gì anh ta nói. Ranh giới giữa người điều khiển rối và con rối là điều khiển lẫn nhau. Thân phận của người bị thao túng và người thao túng hoàn toàn có thể đảo ngược."

Ninh Vi Trần trầm tư nói: "Cho nên anh yêu, anh muốn dùng Con Rối giết Marguerite?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần nhìn cậu với đôi mắt màu tím bạc mỉm cười nói: "Thật ra anh muốn giết Marguerite thì hiện tại em có thể giúp anh."

Diệp Sanh: "..." Ờ nhỉ, Diệp Sanh gần như quên mất thân phận bị ẩn của người yêu của mình. Suốt thời gian qua, Ninh Vi Trần đều lười biếng hoặc chẳng làm gì trong những nơi nguy hiểm, điều này khiến Diệp Sanh luôn quên mất năng lực của Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Marguerite thực sự đã thỏa thuận với Anim. Nó chắc chắn có liên quan đến kế hoạch của 【Hồ Điệp】. Giữ bà ta lại cho đến khi sợi tơ sinh mệnh xuất hiện. Hơn nữa," giọng nói của Diệp Sanh trở nên nhẹ nhàng hơn và cảnh cáo hắn: "Đảo Bướm đang theo dõi chúng ta."

Ninh Vi Trần không có coi trọng: "Không chỉ có Đảo Bướm đang nhìn, Đế Quốc cũng đang nhìn."

Diệp Sanh: "Vậy cậu còn to gan như vậy."

Ninh Vi Trần cười nói: "Từ lâu em đã quen với việc bị giám sát, anh yên tâm, em có chừng mực."

"Tôi chuẩn bị xong rồi." Ở bên kia, 【Con Rối】 lấy ra cành hoa diên vĩ.

【Con Rối】 đặt lại nhãn cầu phải của mình vào hốc mắt. Chỉ là lỗ thủng trên thấu kính mắt không thể lành lại được, nhìn từ xa trông như có một vòng tròn sẫm màu hơn ở giữa mống mắt, tạo nên một đồng tử kỳ quái.

【Con Rối】 cố chịu đựng cơn đau dữ dội và nói: "Marguerite đi theo Ogier. Ogier đi xuống một mạch, vậy chúng ta hãy đi theo bọn họ xuống đi."

Diệp Sanh cất lá bài đi, bình tĩnh nói: "Dọc đường anh có nhìn thấy thi thể nào không?"

【Con Rối】 sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Không, tôi không nhìn thấy thi thể nào cả, tôi ngửi thấy mùi máu, và tôi biết rất nhiều người đã chết, nhưng tôi không nhìn thấy một thi thể nào. Trước đó tôi đã thắc mắc về điều này, cho dù là ăn thịt đồng loại, cũng không thể ăn hết trong thời gian ngắn như vậy mà không để lại đầu lâu."

Dương Tông nuốt nước bọt, lúc này rốt cuộc anh ta cũng có quyền lên tiếng, anh ta nói: "Các đại thần, lúc Kỳ Châu bóp cổ tôi muốn giết tôi, tôi nhìn thấy trong mắt hắn có thứ gì đó lóe lên... Ánh sáng trắng tinh khiết. Sau đó hắn đã tự sát và nhảy từ đây xuống."

Màu trắng tinh khiết.

Diệp Sanh cau mày, cậu không xa lạ với hai chữ này, đây là dấu hiệu của người điều hành thứ năm.

Bản thể của người điều hành thứ năm là một con sứa, gã được sinh ra trong khu rừng thủy tức dưới đáy U Linh Biển Chết. Cây sinh mệnh khổng lồ này chắc chắn phải chứa đựng một phần hơi thở của hắn.

Diệp Sanh: "Có vẻ như Anim đã điều khiển họ tự sát và nhảy xuống."



Ninh Vi Trần nói: "Ở U Linh Biển Chết, một nửa nhân loại chết vì dị hóa, một nửa chết vì chém giết lẫn nhau. Thi thể đều từ đây rơi xuống. Anh yêu, anh nghĩ 【Hồ Điệp】 muốn làm gì." Ninh Vi Trần mang theo ý cười nói những lời này, nhưng câu cuối cùng rõ ràng đã có câu trả lời rồi.

Diệp Sanh nhẹ nhàng lặp lại hai chữ trong lời nói của hắn: "Thi thể."

Sử dụng thi thể của các dị năng giả để ấp hàng chục nghìn con bướm là bí mật cơ bản nhất của Đảo Sariel, nơi sản xuất 【Thuốc sinh học】. Diệp Sanh và Ninh Vi Trần nhìn nhau. Cả hai người đều đi đến cùng một kết luận, 【Hồ Điệp】 đặt sợi tơ sinh mệnh vào gốc cây.

Diệp Sanh trào phúng nói: "Có vẻ như thực sự có một Níðhöggr đang gặm nhấm rễ cây Thế giới."

Đối với mỗi người bước vào phó bản chung kết của Thế giới Khải Minh, cái chết và máu tươi là chuyện thường tình. Càng đi xuống, ánh sáng càng mờ đi và một số tầng thậm chí chỉ được nối với nhau bằng một đường hầm gồ ghề. Đường hầm tối đen như mực, rải rác vài cây hoa anh thảo phát ra ánh sáng vàng đục như ánh trăng, dẫn đường về phía trước.

Sau khi Diệp Sanh loại bỏ nửa vết bớt còn lại, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đại não của cậu rất hỗn loạn, đầu cậu sắp nổ tung với đủ loại ký ức kiếp trước phức tạp, khi đến đây, cảm giác hỗn loạn này càng rõ ràng hơn, và khuôn mặt của cậu trở nên tái nhợt vì đau đớn... Cậu cụp mắt xuống, lấy khối bát diện ra cầm trong lòng bàn tay, sau đó dần dần lấy lại tinh thần.

Chỉ là cậu có thể thanh tỉnh một cách nhanh chóng. Mà 【Con Rối】 và Dương Tông có chút lạc lõng ở đây. Mùi thơm của cây sinh mệnh khiến người ta choáng váng, ánh sáng của hoa anh thảo khiến người ta hoảng hốt. Dương Tông vẫn luôn im lặng đi theo phía sau, là một kẻ vô hình, dù sao ba đại thần ở đây không ai là người mà anh ta có thể đắc tội. Anh ta cúi đầu bước đi, khi anh ta bước đi, một ánh sáng nhỏ xuất hiện trước mặt anh ta.

Từng chùm hoa anh thảo nở rộ, đẹp như một biển hoa huỳnh quang.

Dương Tông sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết, tưởng mình đã tìm được lối ra nên vội vàng tiến về phía trước.

Nhưng khi anh ta bước ra khỏi vòng sáng, tầm nhìn của anh ta đột nhiên thay đổi. Anh ta bước ra khỏi biển hoa anh thảo ở U Linh Biển Chết, sau khi hình ảnh chuyển từ sáng sang tối, anh ta đã đến... Thành Phố Mùa Xuân.

Thành Phố Kỳ Lạ đã gi ết chết em trai anh. Thành phố ác mộng mà anh không bao giờ có thể thoát ra được.

Nguồn gốc của mọi nỗi sợ hãi của anh ta. Dương Tông đứng giữa những tòa nhà cao tầng, ngẩng đầu nhìn thành phố hiện đại quen thuộc nhưng xa lạ trong cơn mưa phùn, sắc mặt tái nhợt.

Những cái miệng đỏ như máu lần lượt mở ra trên màn hình LED trong khu rừng thép. Với biểu tượng "Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện", nó thè cái lưỡi khổng lồ vặn vẹo và đập mạnh xuống sàn.

Những vết nứt trên mặt đất uốn lượn như rắn, chia cắt thành phố. Trời sụp đổ, đất sụp đổ, mưa to giàn giụa.

Toàn thân Dương Tông run rẩy, giống như rơi vào hầm băng.

Anh ta sẽ không bao giờ quên thành phố này, và anh ta sẽ không bao giờ quên hương trầm làm say lòng du khách.

"Không..." Một chiếc xe buýt số 13 chạy qua vùng nước tù đọng, đầy người chết và loạng choạng lao về phía anh ta. Dương Tông như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, khống chế cơ thể rồi quay người bỏ chạy.

"Không!"

【Con Rối】 cũng nhìn thấy biển hoa anh thảo, anh ta là dị năng giả cấp A nên đương nhiên biết nó có tác dụng gây ảo giác.

【Con Rối】 lấy ra một lá Q, vẫy ngón tay và ngay lập tức một kết giới xuất hiện xung quanh anh ta, hấp thụ một số ánh huỳnh quang cho anh ta.

【Con Rối】 đi qua biển hoa, bước ra khỏi lối vào hẹp chỉ có thể chứa một người, và vẫn đi đến một không gian xa lạ. Nói là lạ có thể không coi là lạ, nhưng nó đã quá lâu rồi và anh ta cần phải cẩn thận nhớ lại mới nhớ được.

Marguerite đã nói qua một điều mà 【Con Rối】 luôn đồng ý, rằng tất cả các dị năng giả đều là người được hưởng lợi trong thời đại thảm họa.

Tại sao không trở thành kẻ trục lợi? Sự giàu có, danh tiếng, năng lực và cảm giác vượt trội của họ đều do dị năng ban tặng. Vì vậy, mặc dù họ biết sự khủng khiếp của 【dị hóa】, biết rằng con đường này rất khó đi và biết rằng Tổng cục Cục Phi tự nhiên đã cho họ cơ hội làm người bình thường, nhưng không ai thử.

Những ngày li3m máu trên lưỡi dao thật kinh khủng. Nhưng nó còn kém đáng sợ hơn nhiều so với những ngày tản cư trong chiến tranh.



【Con Rối】 nhìn thấy những bức tường đất và tàn tích quen thuộc, con đường đất đỏ rợp bóng cây bạch dương, dưới ánh nắng chói chang, con đường dài không nhìn thấy đến cuối. Anh nhìn thấy viên sĩ quan kéo quần lên một cách hài lòng rồi lái chiếc xe tăng đi. Bánh xích tung lên một đám mây bụi ngột ngạt và chói mắt. Chiến tranh bên ngoài đang hoành hành nhưng trong nhà, người mẹ nhếch nhác vừa bị c**ng hi3p đã ôm chặt lấy anh mà rơi nước mắt.

Bên cạnh đó là thi thể của cha anh. Người cha sùng đạo của anh đã đọc 《 Kinh Qur"an 》suốt cả cuộc đời, nhưng cuối cùng ông không nhận được sự cứu rỗi từ Thánh Allah.

Đây có lẽ là số phận của người dân Haraza ở Afghanistan.

Anh tưởng mình sẽ kế thừa cuộc sống của cha mẹ, những người bị phân biệt đối xử, áp bức và ngược đãi cả đời.

Nhưng thời đại thảm họa đã đến đã mang lại cho anh sự cứu rỗi. Thực ra【Con Rối】hiếm khi nhớ lại những chuyện thời thơ ấu của mình. Cuộc đời của anh ta được chia thành hai giai đoạn, một giai đoạn trước khi thức tỉnh dị năng của mình và giai đoạn còn lại sau khi thức tỉnh dị năng của mình.

Nếu không có dị năng, có lẽ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ nắm bắt được luật chơi của thế giới này và sống trong vũng lầy hỗn loạn ở Trung Đông.

Nhưng anh ta đã thức tỉnh dị năng của mình và nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Sau đó, anh ta ép viên sĩ quan kia đến Thành phố Giải trí Thế giới và chơi một trò chơi với gã. Lá bài cuối cùng rơi xuống, người chia bài đã chặt đầu viên sĩ quan trong tiếng hò reo của cả hội trường. Anh ta sẽ không bao giờ quên nỗi sợ hãi trong mắt viên sĩ quan, và cách gã quỳ xuống đất tè ướt quần, ôm chân anh ta và cầu xin sự thương xót.

Ảo ảnh tan vỡ, Con Rối cười khinh thường. Những dị năng giả cấp A đã chiến đấu với những kẻ dị giáo quanh năm sẽ hiếm khi bị quấy nhiễu bởi những ảo ảnh. Suy cho cùng, những dị giáo trong diễn đàn thứ sáu về cơ bản chủ yếu liên quan đến phương diện tâm linh.

【Con Rối】 cầm bài trong tay và bước về phía trước.

Anh ta tin rằng mọi người sẽ bị mê hoặc ở đây. Truyện Full

Bởi vì theo hiểu biết của anh ta, mỗi dị năng giả cấp A trong Thành phố Giải trí Thế giới đều có một khoảng thời gian đầy tủi nhục và nước mắt. Suy cho cùng, không phải ai sinh ra cũng giỏi giết chóc, luôn có một động lực thôi thúc bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn. Chỉ khi đó bọn họ mới có thể tiếp tục đi trên con đường này. Sự căm ghét mạnh hơn nhiều so với tình yêu. Chỉ là dị năng giả hiếm khi nói về quá khứ mà thôi.

【Con Rối】 nghĩ đến đứa con của Salmond.

Nếu Harbor không chết ở U Linh Biển Chết, thì Salmond thực sự đã lên kế hoạch gửi cậu bé đến Học viện Quân sự số 1 và để cậu bé vào Cục Phi tự nhiên khi cậu bé lớn lên. Cục Phi tự nhiên an toàn hơn nhiều so với công hội dị năng giả.

Đôi khi, anh ta cảm thấy Salmond thật đạo đức giả.

Nếu Salmond thực sự muốn trở thành một người cha tốt sao không đến Tổng cục để ký hiệp ước từ bỏ việc sử dụng dị năng, suốt đời không sử dụng dị năng, không phải lo lắng bị dị hóa, và có thể sống một cuộc sống bình thường với con trai mình. Như vậy chưa đủ sao?

Nhưng anh ta lại nghĩ đến kết quả vợ của 【Ranger】 bị kẻ thù giế t chết trong phòng sinh.

【Con Rối】 cũng cảm thấy bọn họ thực sự không còn đường quay lại.

Tại sao Salmond lại tình nguyện đưa đứa trẻ đến U Linh Biển Chết hơn là để nó ở ngoài để nhờ người chăm sóc? Bởi vì Salmond biết rằng ngay cả cái chết cũng sẽ là một điều xa xỉ đối với Harbor nếu cậu bé rơi vào tay kẻ thù của mình.

Sự thức tỉnh dị năng là con dao hai lưỡi, nhưng hầu hết mọi người đều thích đi trên lưỡi dao.

【Con Rối】 chưa bao giờ coi thảm họa là sự kết thúc. Khi thảm họa kết thúc, anh ta sẽ trở thành đứa trẻ Hazara mãi mãi sống trong sợ hãi và bạo lực. Chịu đựng sự phân biệt đối xử và áp bức quá đáng vì chủng tộc, đất nước và tín ngưỡng của mình.

Nếu thế giới vốn đã bất công, liệu thảm họa không kết thúc có khác biệt gì không?

Anh ta thà tiếp tục lũ lụt ngập trời còn hơn chuyển sang một thế giới "bình thường" hòa bình giả tạo.