Đôi đồng tử trắng tinh khiết của Anim vẫn không nhúc nhích nhìn nó. Gã trở lại với vẻ ngoài thiếu niên, với mái tóc xanh nhạt hòa vào làn nước biển.
Anim tỏ ra lạnh lùng, đưa tay ra nắm lấy một xúc tu của Animus rồi kéo nó xuống, khiến Animus nhìn thẳng vào mắt mình.
Animus từ khi còn nhỏ đã có chút sợ hãi anh trai mình, hiện tại không biết phải làm sao. Nó biết anh trai mình đang tức giận, có lẽ vì đã lâu không về nhà, có lẽ vì toàn thân nó đang bị tổn thương. Animus cúi đầu nhìn thấy xúc tu do anh trai mình cầm đang dần biến mất, dần dần biến thành nước biển. Nó sợ anh trai mình tức giận nên lặng lẽ giao chiếc xúc tu còn lại ra.
Nhưng không điều gì trong số những thứ này có thể che giấu sự thật rằng nó sắp chết, và cơ thể của nó vẫn ngày càng trở nên trong suốt. Đối với Animus, cái chết không phải là điều gì đáng buồn, dù sao thì bây giờ nó cũng đã trở lại biển cả.
Nó cố an ủi anh trai nhưng không biết phải an ủi như thế nào cho đến khi nó nhìn thấy một đống sỏi trên mặt đất.
Animus trôi xuống và nó dùng xúc tu của mình nhặt lên một đống đá và cẩn thận đặt chúng vào lòng bàn tay của Anim.
Vẻ mặt vui mừng của nó như thể đang tặng gã một báu vật khiến khuôn mặt Anim tái nhợt và trong suốt như tờ giấy. Những viên sỏi trong lòng bàn tay như những thanh kiếm sắc bén xuyên qua từ quá khứ, khiến gã hiểu được ý nghĩa của câu "ngàn mũi tên xuyên qua trái tim" của con người. Gã chưa từng thấy sinh vật nào ngoan ngoãn, dễ lừa gạt hơn em trai mình, lúc nhỏ có thể bị hai hòn đá tống cổ, và sau khi lớn lên, lúc sắp chết, nó sẽ tự đào mộ cho mình và ngoan ngoãn vùi mình vào đó.
"Sao em lại trở nên như thế này?" Anim dường như đang nói với chính mình, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Animus ngày càng trở nên bối rối hơn.
Anim ném những viên đá đi, mặt không có cảm xúc và đưa tay ra, trong tích tắc, gã buộc phải lấy một cách cưỡng chế những ký ức mà Animus từng trải qua trong thời gian ở Đảo Bướm từ tâm trí của Animus.
Gã chưa bao giờ nghĩ rằng có ai ở trên Đảo Bướm cũ có thể giế t chết Animus.
Tại sao? Tại sao? Bọn họ xứng đáng sao!
Animus không chống cự mà vội vàng chộp lấy hòn đá mà anh trai mình không muốn.
Và từ trí nhớ của Animus, gã đã nhìn thấy mọi thứ.
Gã thấy em trai mình rời khỏi thành phố để tìm gã.
Gã nhìn thấy em trai mình chơi đùa với cá voi sát thủ trên mặt nước biển và sau đó bị con người bắt giữ.
Gã nhìn thấy em trai mình bị nghiên cứu bởi con người và chịu nhiều thí nghiệm khác nhau mỗi ngày.
Gã thấy em trai mình ngày càng yếu đi, có kích thước bằng ngón tay cái, cuộn tròn trong đ ĩa petri trong suốt. Cuối cùng, một cô bé đến trước lồ ng của nó. Cô bé kiễng chân lên, vẻ mặt buồn bã, hỏi nó với giọng cảm thông: "Hải Đăng, cậu nhớ nhà sao?"
Lúc đó Animus đã rất yếu, không hiểu được tiếng người, không ăn được, đói và đau đớn. Một con sứa rúc vào thế giới riêng của nó và không muốn di chuyển. Nó phớt lờ cô.
Nhưng một ngày sau, Diệp Vẫn vui vẻ cầm ốc biển bước vào. Cô ấn miệng ốc biển vào bề mặt kính.
Không khí cộng hưởng với nước biển, tựa như tiếng thủy triều lên xuống. Animus tỉnh dậy trong đau đớn, kiệt sức và ngơ ngác nhìn.
Diệp Vẫn cười nói: "Đừng buồn, sau này tôi nhất định sẽ đưa cậu về nhà."
Thế là Hải Đăng lần đầu tiên duỗi ra những xúc tu của mình và đáp lại con người, nó chủ động bơi qua chạm vào lớp thủy tinh.
Nhưng những lời hứa của con người thật đạo đức giả và lố bịch. Hơn nữa, cô ta còn là người cầm quyền tương lai của Đảo Bướm.
Diệp Vẫn biết rằng 【Huyết Hệ】 của dị giáo cấp S không thể bị vượt qua nên cô đã khởi động dự án 【Nhau Thai】.
【Nhau Thai】, 【Nhau Thai】 là đạo cụ cấp S muốn sống không được muốn chết không xong. Cô ta đã đem em trai của gã sống sờ sờ làm thành 【Nhau Thai】!
Ầm! Đá đã bị nghiền nát!
Anim hiếm khi tức giận! Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy tức giận đến sôi máu, muốn giết người ngàn lần!
Hận thù đốt cháy lý trí. Đôi mắt luôn trong sáng và trắng ngần đó giờ được bao quanh bởi một lớp máu đỏ tươi.
Gã từng coi cái chết là một loại nghệ thuật, một loại nghệ thuật trong đó sinh lực bùng cháy đến cùng cực. Gã yêu thích cảm giác sự sống lướt qua những ngón tay của gã.
Nhưng bây giờ, gã chỉ muốn đem tất cả mọi người trên Đảo Bướm cắt thành từng mảnh! Để họ trải qua nỗi đau gấp ngàn lần mà em trai của gã đã trải qua!
Gã chỉ muốn tất cả mọi người cùng xuống địa ngục!
Đây là lần đầu tiên Animus nhìn thấy anh trai mình như thế này. Nó tò mò lại gần, muốn an ủi nhưng lại bị anh trai hung hăng mắng một trận.
Hai mắt Anim đỏ hoe, gầm lên: "Sao em ngốc thế? Sao em lại tin lời con người nói! Em thật sự là em trai của tôi sao?! Sao em có thể ngu ngốc như vậy!"
Khi Animus còn nhỏ, điều nó nghe thấy nhiều nhất là giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh trai mình. Nhưng mỗi lần sau khi giúp nó dạy cho lũ cá mập đó một bài học, trong giọng nói của anh trai không kiềm chế được đắc ý dào dạt. "Đồ ngốc, tại sao em không đánh lại được ai?" Giọng nói của anh trai bây giờ vẫn lạnh lùng và cứng rắn như trước, nhưng biểu cảm của anh trai nó lại hoàn toàn khác.
Anim đã nhận ba mũi tên từ Ninh Vi Trần, nếu không thì gã đã không từ thanh niên biến thành hình dạng thiếu niên. Đối với loài sứa hải đăng, sự "nghịch sinh trưởng" chỉ xảy ra khi nó sắp chết. Giá trị thần quái trong cơ thể gã giờ đã hỗn loạn, máu trên mặt dường như tập trung ở đôi mắt. Màu đỏ tươi điên cuồng chứa đựng sự hận thù và nỗi đau như có thể chảy máu.
Gã đã quan sát loài người hàng trăm năm nhưng vẫn không thể học được cách trở thành một người anh trai tốt.
Cho dù trong lòng gã không nghĩ như vậy, nhưng điều đầu tiên gã nói ra đều là những lời lẽ mạnh mẽ.
Gã hiểu nhiều bản sắc khác nhau trong xã hội loài người, nhưng gã không giỏi làm một người anh trai.
Anim chịu đựng nỗi đau tột độ và sử dụng giá trị thần quái rải rác để cố gắng ngăn chặn cái chết của Animus.
Nhưng Animus đã chết cách đây tám mươi năm, bị giết bởi sợi tơ sinh mệnh. Không ai có thể lấy lại sự sống từ sức mạnh của khởi nguyên.
Nó buồn ngủ quá và muốn ngủ. Ý thức của Animus ngày càng mơ hồ, nó nghiêng người dùng đầu xoa xoa mặt anh trai mình.
"Đừng ngủ... đừng ngủ!" Anim đột nhiên hét lên, lực tay gã nắm lấy xúc tu rất nhẹ. Nhưng lúc này gã vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ vô tình bóp nát nó.
Animus lắc đầu, cố gắng tỉnh dậy, nhưng ý thức của nó vẫn tiếp tục chìm xuống không thể kiểm soát. Nó tựa vào tay anh trai mình, như hôn vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng an ủi anh.
Máu của Anim lạnh và gã bất động.
Trước đó hắn bị ba mũi tên bắn trúng, cũng không đến mức mất khống chế như vậy, ngón tay không khỏi run rẩy, người điều hành thứ năm cúi đầu, ngay cả nước mắt cũng không thể đọng lại trong con ngươi trắng ngần. Sau cơn hoảng loạn và đau đớn dữ dội, gã đã bình tĩnh lại.
"Em sẽ không chết..." Giọng Anim trầm thấp, khàn khàn và lạnh lùng. Gã để Animus nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay, như thể gã đang nhẹ nhàng nâng niu một bó ánh trăng sắp tàn.
Giống như đang nói chuyện với chính mình.
"Em sẽ không chết, tôi sẽ đưa em về nhà."
Gã đứng giữa đống đổ nát hỗn loạn của 【U Linh Biển Chết】, phía sau gã là cây thế giới đã sụp đổ và tách rời từ lâu.
Cuối cùng Anim cũng nhìn lại Ninh Vi Trần và Diệp Sanh. Nhưng lần này, gã lại tập trung vào Diệp Sanh.
Anim đột nhiên cười điên cuồng và vặn vẹo.
Gã đọc được mọi thứ từ trí nhớ của Animus.
"Tôi nhớ rồi, Diệp Sanh. Thật kỳ lạ, làm sao tôi có thể quên được cậu. Tôi rất ghét Đảo Bướm và mọi thứ liên quan đến Đảo Bướm, nhưng tôi lại quên mất thống đốc của Đảo Bướm cũ một trăm năm trước. Làm sao tôi có thể quên được cậu?"
"Cậu và Diệp Vẫn quả thực là anh em."
Anim cúi đầu nhìn em trai mình đã vô cùng yếu ớt đang ngủ trong lòng bàn tay.
"Tại sao tên ngốc này lại ngu ngốc như vậy? Nó thực sự đã đặt hy vọng trở về nhà của mình vào thống đốc của Đảo Bướm." Anim lại mỉm cười, máu trong mắt gã nhạt dần và trở lại màu trắng tinh. Ngón tay Anim nhẹ nhàng chạm vào đầu Animus, gã nhìn cơ quan tiêu hóa nhấp nháy màu đỏ trong đầu em trai mình một cách vô cảm.
Anim nói: "Thủ đoạn của mấy người cũng kinh tởm không kém."
"Cậu muốn đặt cược cái gì, thống đốc?" Anim biết người em trai mà gã đang bảo vệ trong lòng bàn tay thực sự là vũ khí giết người đáng sợ nhất, nhưng động tác của gã vẫn rất nhẹ nhàng. "Cậu muốn cá rằng tôi sẽ ăn nó và sống sót thoát chết à?"
Anim tỏ ra rất thú vị: "Các người cho rằng những kẻ dị giáo vốn là ác quỷ, sinh ra để giết chóc, không có cảm xúc nên kết luận rằng tôi là kẻ máu lạnh. Bởi vì con người các người đạo đức giả và ghê tởm nên mới kết luận rằng tôi tham lam?"
Anim muốn nhìn thấy chút hoảng sợ hoặc tức giận trong mắt Diệp Sanh khi kế hoạch của cậu bị bại lộ. Nhưng không, chàng trai áo trắng chỉ dựa vào vách đá nhìn sang, đôi mắt lạnh lùng như màn đêm vĩnh cửu không thể xé mở được.
Đến lúc này thì Anim đã hiểu.
Có lẽ Diệp Sanh không có ý định che giấu điều đó. Cậu đưa 【Sợi tơ sinh mệnh】 vào cơ thể Animus, mục đích của cậu không bao giờ là để tính kế gã, cậu chỉ thực hiện lời hứa của mình và chủ động cắt đứt mọi rủi ro mà thôi.
Những sợi tơ đỏ chứa đựng sức mạnh khủng khiếp lóe lên cùng với cơ quan tiêu hóa của con sứa.
Anim lại cười ngắn ngủi một tiếng.
Anim bị trúng ba mũi tên liên tiếp, tận mắt chứng kiến cái chết của em trai mình, vẻ ngoài rất bình tĩnh, nhưng mọi người đều biết rằng thể xác và linh hồn của người điều hành thứ năm đã ở trạng thái điên cuồng tột độ.
Anim: "Diệp Sanh, tôi nên nói là cậu thắng cược hay thua cược."
"Tôi thực sự không muốn chết, tôi còn chưa giết hết mọi người trên Đảo Bướm, tôi còn chưa báo thù cho tên ngốc này, cũng chưa khiến Diệp Vẫn phải trả giá bằng máu của cô ta, tôi không muốn chết, chứ đừng nói là chết bây giờ."
"Vậy nên tôi sẽ nuốt chửng nó."
Cơ thể của Anim đang dần hồi phục. Trở nên trong suốt, một cơ thể to lớn lờ mờ xuất hiện xung quanh hình dáng của gã. Đó là bản thể của gã.
"Nhưng lý do lại khác với những gì cậu mong đợi."
"Animus và tôi được sinh ra cùng nhau tại Hố Theia. Thực tế, khi chúng tôi được sinh ra, chúng tôi là một, giống như cặp song sinh con người của nhân loại. Chúng tôi có chung một 【Huyết Hệ】, đó là mối liên kết không thể tách rời nhất trên thế giới. Việc nó quay trở lại trong tôi thực sự là quay về nguồn gốc."
"Nhưng cậu thật sự cho rằng tôi không cần phải trả giá cho việc nuốt chửng nó sao?"
Anim mỉm cười mỉa mai. "Theia có những hạn chế đối với con cái của mình. Cô ấy giống như một người mẹ nhân từ, ban cho chúng tôi năng lực và đồng thời cũng kiểm soát chúng tôi. Năng lực càng mạnh thì sức hút càng đáng sợ. Giống như nơi khởi nguyên sử dụng【sợi tơ sinh mệnh】và cân bằng Khronos."
Anim giơ tay lên và nhìn em trai mình đang dần biến mất khỏi lòng bàn tay mình.
Mái tóc dài màu xanh nhạt đang bay.
"Tôi nuốt chửng nó và sở hữu mọi sức mạnh thuộc về Theia. Cái giá tôi phải trả là ở lại đây mãi mãi, dưới đáy biển mãi mãi."
Mất đi tự do vĩnh viễn. Đây là lời nguyền của Theia.
"Cậu đã đặt cược đúng. Nếu cậu không đưa 【sợi tơ sinh mệnh】 vào Animus, tôi đã ăn nó để lấy sức mạnh và giết tất cả các người."
Đôi đồng tử trắng tinh khiết của Anim lóe lên vẻ mỉa mai sâu sắc.
"Cậu nói đúng, tôi không có lương tâm, giữa những kẻ dị giáo không có tình anh em. Không cần phải bị ràng buộc bởi những quan niệm sai lầm này. Nó và tôi đã bị Theia nguyền rủa từ khi sinh ra. Lời nguyền rủa sâu nhất giữa Trái Đất và Mặt Trăng đã tạo ra mối liên kết ràng buộc sâu sắc nhất giữa chúng ta."
Nếu một ngày gã chọn ăn thịt Animus. Thế thì không phải là sống một mình mà là... chết cùng nhau.
"Bây giờ, tôi cũng đặt cược nhé."
Giọng của Anim rất nhẹ nhàng. Khi còn thiếu niên, gã là một vị Vương chinh phục thế giới, gã có vô số xương trắng và máu tươi dưới chân, khi được trao vương miện bằng san hô sừng, trên người gã lại có một loại cảm giác thần thánh khó tả. Giờ đây loại cảm giác thần thánh này rỉ ra từ từng tấc da thịt của gã. Thời thanh niên, Anim có mái tóc xanh và làn da vàng, quỷ dị, lạnh lùng, độc ác và hoang đường.
Nhưng khi còn thiếu niên, dường như gã thực sự là đứa con của mặt trăng.
Anim từ từ giơ tay lên.
Gã tổ chức một bữa tiệc tối ở 【U Linh Biển Chết】, mời mọi người, đưa dao ăn cho họ và đặt ra các quy tắc của 【Huyết Hệ】. Không ngờ sau khi đi một vòng, gã lại thực sự nhúng tay vào, ngồi lên ngai, nhét em trai mình vào miệng.
Animus đã bất tỉnh từ lâu, cuộn tròn lại, nhỏ đến mức trông như một giọt nước. Anim nhắm mắt lại, ngậm giọt "nước" trên đầu lưỡi, hốc mắt đã trống rỗng từ lâu, không có chua xót hay cay đắng, chỉ tràn đầy hận ý.
Gã đánh cược rằng 【sợi tơ sinh mệnh】 sẽ không giết gã ngay lập tức.
Gã đánh cược rằng gã vẫn còn thời gian để giết tất cả mọi người ở đây.
Năm đó Khronos ngủ say vì đã bị thương nặng, hiện tại lại bắn ba mũi tên vào gã, có lẽ hắn cũng không còn bao nhiêu giá trị thần quái nữa.
Gã sẽ để mọi người chết ở đây.
Gã đánh cược rằng gã sẽ có một khắc thanh tỉnh trong nháy mắt!
Nếu cược thắng thì mọi người đều vui vẻ.
Nếu gã cược thua, cũng không có vấn đề gì...
Khi gã nhắm mắt lại, gió từ đáy biển thổi bay những viên đá vương vãi trên mặt đất. Lăn lộn trên mặt đất, cô đơn và trống rỗng, giống như tiếng vang vọng của một thành phố trống trải. Gã nghĩ đến tấm lưng của em trai mình mà gã nhìn thấy mỗi khi gã trở về sau một trận chiến. Cứ như thể nó là người duy nhất trên toàn hành tinh này vậy. Một mình ngồi xổm trên mặt đất và chơi với đá.
"Anh trai!"
Và lần nào người em cũng vui vẻ quay lại gọi gã là anh trai.
Animus bị gãnuốt chửng.
Cùng huyết thống, gã có thể hấp thu loại sức mạnh này rất đơn giản.
Sức mạnh từ Theia làm rung chuyển trời đất. Hàng tỉ bông hoa anh thảo ở【U Linh Biển Chết】nở rộ, dệt thành một dòng sông huỳnh quang dài, ánh sáng mờ ảo xa xăm, mọi người dường như đều nghe thấy âm thanh cô độc của hành tinh. Sức mạnh hủy diệt cổ xưa khiến từng hạt bụi run rẩy.
Thế giới đang quay cuồng, 【Khóa thủy triều】 mang theo máu của mọi sinh vật, sôi sục và chảy về một hướng!
Nếu Anim được phép tỉnh dậy trong một giây và mở mắt ra, chỉ có Diệp Sanh và Ninh Vi Trần mới có thể sống sót.
【Khóa thủy triều】, dị năng tối thượng và cao cấp nhất của Theia.
Tuy nhiên, sau khi trải qua lượng lớn sức mạnh khủng khiếp, những gì Anim cảm nhận được là cái lạnh khủng khiếp, có thể hủy diệt mọi thứ của 【sợi tơ sinh mệnh】.
Sợi tơ lạnh lẽo xuyên qua cơ thể gã.
Trong ý thức mờ mịt, gã quay trở lại "cung điện" của mình ở U Linh Biển Chết. Khi gã còn rất nhỏ, dưới đáy biển sâu thẳm có những con tàu đổ nát và những tấm ván gỗ phủ đầy rêu xanh. Gã ngồi trên boong tàu và nói với Animus về bản thiết kế của gã cho Atlantis. Để ngồi cạnh gã, Animus cũng biến thành hình người, là một cậu bé có đôi mắt trắng nhợt nhạt gần như trong suốt, mái tóc xoăn tự nhiên, vẻ mặt nghiêm túc, không ngừng gật đầu.
Animus tin bất cứ điều gì gã nói.
"Anh trai ơi, anh đã trở lại!"
Chỉ những người cùng "huyết thống" mới có thể giế t chết chính mình.
"Anh trai!"
Anim được bao phủ trong máu. Gã bị 【sợi tơ sinh mệnh】 quấn cổ và cơ thể biến thành nước biển, nhưng ý thức của gã lại bước vào một vùng trắng tinh khiết. Ánh sáng trắng tinh khiết tan biến, và gã đến một vùng đất hoang vu hoang vắng. Ở đây yên tĩnh đến mức âm thanh duy nhất là tiếng gió thổi qua cát và đá. Từng bước một, gã đi đến phía sau cậu bé ngồi ở trung tâm hành tinh đang chơi đùa với những viên đá.
Người của Anim chồng chất vết thương, nhưng vẻ mặt của gã có chút dịu dàng. Gã cúi xuống, mái tóc dài màu xanh nhạt xõa xuống, đưa tay xoa xoa tóc em trai.
Bây giờ nơi này cuối cùng cũng không còn chỉ có một đứa trẻ cô độc nữa.
Người điều hành thứ năm đã chết.
Nhưng ở U Linh Biển Chết không có bất kỳ biến động đáng kể nào. Hố Theia đã cho hai đứa con của mình một nơi an nghỉ cuối cùng nhẹ nhàng và bình yên.
Tuy nhiên, cái chết của người điều hành cấp S đã thay đổi hoàn toàn thế giới. Sự thay đổi này không phải là một sự kiện rõ ràng như sự chấn động của trời đất. Cái chết của Anim mang đến những thay đổi tinh tế và tàn khốc, có lẽ chỉ có khối Rubik trên bầu trời mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Một vết nứt xuất hiện trong khối Rubik.
—— Cuối cùng, nó đã được mở bằng "chìa khóa".