Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 375: Người Yêu Bị Giam Cầm




Ninh Vi Trần mới ở lại Trung Quốc hơn nửa năm, thời gian ở thủ đô thậm chí còn ít hơn, hắn không có cảm giác thân thuộc ở nơi này, hắn chỉ đang tìm một nơi để Diệp Sanh nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi Diệp Sanh đã hiểu rõ tình hình bên ngoài, cậu không muốn lãng phí một giây nào, đặt tài liệu xuống và nói nhanh: "Bây giờ Đảo Bướm đang tìm ENIAC phải không?"

Ninh Vi Trần: "Sau khi 【Hồ Điệp】 phá hủy Fensalir, ENIAC đã chuyển tổng bộ Đế Quốc đến Maryland. Tổng cục Cục Phi tự nhiên đã khóa địa điểm và có lẽ đã cử người đến đó."

Nói xong, hắn nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu tím bạc hờ hững nhìn Diệp Sanh.

Ninh Vi Trần cười rất chậm rãi, nụ cười rất trìu mến xinh đẹp, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng, mang theo một loại cảm giác uy hiếp không thể cưỡng lại, nói: "Anh yêu, em không cần anh lo lắng về Phòng máy ENIAC. Anh ở lại đây hồi phục tốt nhé."

Diệp Sanh lắc đầu, thờ ơ nói: "Tại sao? Vết thương của tôi lành rất nhanh."

Ninh Vi Trần cười nói: "Anh có chắc không, anh yêu, đêm hôm đó chúng ta ở Hoài Thành, dấu vết trên người anh là ——"

Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ: "Im đi."

Ninh Vi Trần thấy thế dừng lại, nụ cười biến mất, bình tĩnh nói: "Em đã giao dịch với 【Hồ Điệp】 trước khi bắt đầu Thế giới Khải Minh. Em sẽ giúp gã cướp lấy 2/3 sợi tơ sinh mệnh còn lại, và để đổi lại, gã sẽ mở cơ sở dữ liệu gốc của ENIAC, nơi chứa thông tin của người sáng lập."

Diệp Sanh không còn tò mò về người sáng lập như trước nữa. Kể từ khi lựa chọn sử dụng cơ thể của mình để điều khiển sức mạnh của Animus, cậu đã có một cảm giác hoang đường về "số phận" đối với mọi thứ.

Diệp Sanh che đậy vẻ mỉa mai trong mắt, lựa chọn chuyển chủ đề, nghi ngờ hỏi Ninh Vi Trần: "Là người điều hành thứ nhất, hiện tại cậu không cần phải xuất hiện ở Vùng Cấm Thần Minh sao?"

Ninh Vi Trần: "Không, 【Hồ Điệp】 sẽ đi xuống đáy Thái Bình Dương để hồi sinh 【Thảm Họa】. ENIAC, Nhà Truyền Giáo và những kẻ dị giáo cấp cao đó đang tùy ý giết người trên toàn thế giới, chỉ chờ đợi sự hủy diệt của đảo Sariel... Đế Quốc Dị Giáo thực sự khác xa với suy nghĩ của nhân loại về sự đoàn kết của họ."

Diệp Sanh không cần nhìn cũng biết rằng thế giới loài người giờ đây chắc hẳn tràn ngập nước mắt và máu tươi, cậu đã từng trải qua điều đó ở Thành Phố Kỳ Lạ. Mỗi hạt cát rơi trên người mỗi người đều giống như một ngọn núi, huống chi là loại tiến hóa vượt qua nhận thức và sức mạnh của con người.

Ninh Vi Trần nói: "Bố em kiếp này còn ở Đảo Bướm, em không nghĩ trong thời gian ngắn Diệp Vẫn sẽ để ông ta tới gặp anh."

Diệp Sanh: "Tốt lắm."

Tạm thời cậu cũng không muốn gặp Ninh Trí Viễn.

Ninh Vi Trần nói: "Ông ta cố gắng thuyết phục Diệp Vẫn kích hoạt Phòng thí nghiệm Cực Điểm trên Đảo Bướm."

Diệp Sanh cau mày. Cậu nhớ rằng sau cuộc nổi dậy của Lục Nguy, một con cáo già Ninh Tri Nhất đã lợi dụng tình hình và giành quyền sở hữu Phòng thí nghiệm Cực Điểm từ Burris, kiểm soát hoàn toàn dây chuyền sản xuất 【Thuốc sinh học】.

Ninh gia là gia tộc tài phiệt đầu tiên chấp nhận thời đại thảm họa, thậm chí Ninh gia còn tài trợ cho việc xây dựng Đảo Bướm.

Khi bắt đầu thảm họa, sự tích lũy ban đầu tàn bạo đã mang lại cho Ninh gia rất nhiều tài nguyên.

Hắn nuôi dưỡng những dị năng giả trung thành với mình, chiếm giữ 【Thuốc sinh học】 và nhiều mảnh ghép dị giáo cấp cao mà Đảo Bướm không biết chi tiết.

Ninh Vi Trần đã bị Tổng cục Cục Phi tự nhiên nhắm đến ngay khi mới sinh ra. Đó là do Tổng cục nghi ngờ Ninh gia đã vi phạm quy định và cấy ghép các mảnh dị giáo cấp S cho Ninh Vi Trần.

Nhưng con bài mặc cả lớn nhất trong tay Ninh gia chính là chìa khóa của Phòng thí nghiệm Cực Điểm. Phòng thí nghiệm Cực Điểm ra đời vào năm thảm họa thứ chín, tập hợp sức mạnh của tất cả các người mạnh mẽ trong thời đại đó và có Thoi Vận Mệnh trấn áp —— không ai có thể vượt qua Ninh gia và chạm vào sợi tơ sinh mệnh.

Trong đó có cả Diệp Vẫn.

Diệp Sanh nói: "Xem ra bây giờ Đảo Bướm khá hỗn loạn."

Ninh Vi Trần nói: "Nếu người đứng đầu hiện tại của Ninh gia là Ninh Tri Nhất thì sẽ chỉ càng thêm hỗn loạn mà thôi."

Không giống như Ninh Tri Nhất, Ninh Trí Viễn là một người tốt theo nghĩa thế tục, mong muốn duy nhất của ông ta là chấm dứt sự hỗn loạn và lập lại hòa bình cho thế giới. Và 【Kén】, người từ lâu đã rời khỏi thế giới dị năng giả và nghiện quyền lực, không quan tâm đ ến điều gì và chỉ muốn thành lập chính phủ liên bang của riêng mình. Vẻ ngoài hòa bình đã được duy trì lâu đến mức có quá nhiều người tin rằng đó là hòa bình thực sự.

Diệp Sanh cụp mắt xuống, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Ninh Vi Trần, xem ra sự dị hóa thật sự có thể thay đổi con người."

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Làm cho con người trở nên không giống người hơn."

Những lời Marguerite nói với tất cả những dị năng giả ở U Linh Biển Chết là bản tóm tắt sống động nhất về thời đại bị chia cắt này.

【 Tôi tin rằng bằng cách loại bỏ hàng tỷ gánh nặng đó, "nhân loại" sẽ chỉ phát triển nhanh hơn. 】

【 Tôi cũng tin rằng vài chục năm sau, những dị năng giả sẽ lại nói về con người, giống như người Homo sapiens bây giờ nói về người Neanderthal. 】

Khái niệm bình đẳng chỉ tồn tại giữa những người giống nhau. Mặc dù đất nước, màu da, ngôn ngữ, sự giàu có và năng lực của mỗi người đều khác nhau, nhưng có một điều mà mọi người trên thế giới đều tin tưởng là "mọi người đều bình đẳng".

Vì là "con người" nên bọn họ có quyền "con người" và phẩm giá "con người".

Dư luận ở mọi xã hội đang giận dữ hét lên về mọi hình thức phân biệt đối xử và bất bình đẳng. Nhưng trong một trăm năm qua, mâu thuẫn từ lâu đã không còn tồn tại trong con người.

Giống như Marguerite đã đưa ra sự tương đồng giữa Homo sapiens và người Neanderthal.

Một người có thể vì đồng loại của mình mà lên tiếng bất bình, nhưng nếu hắn tin chắc rằng khỉ và con người phải được đối xử như nhau, thì hắn sẽ chỉ bị mọi người coi là kẻ điên.

Trong thuyết tiến hóa của Darwin, chỉ những gen ưu việt mới có thể được truyền lại. Hiện nay, trái đất đã chọn lọc những loài ưu tú cho con người.

Diệp Sanh nói: "Marguerite và 【Kén】 vẫn khác nhau. Kén vẫn coi mình là con người nên khao khát quyền lực và muốn cứu cả nhân loại. Nhưng Marguerite không giống vậy, và Diệp Vẫn cũng không giống như vậy."

Ninh Vi Trần nói: "Marguerite chỉ muốn hủy diệt thế giới này. Còn Diệp Vẫn," Ninh Vi Trần suy nghĩ một lúc, thản nhiên mỉm cười và đưa ra đánh giá phù hợp: "Có lẽ cô ấy đang chuộc tội."

Diệp Sanh không muốn thảo luận về Diệp Vẫn.

Ninh Vi Trần: "Còn anh thì sao, Sanh Sanh? Sau khi anh chọn tiếp nhận truyền thừa của Theia trong 【U Linh Biển Chết】, anh đã nắm giữ được sức mạnh của Animus. Bây giờ ranh giới giữa anh và con người ngày càng trở nên mờ nhạt. Anh có cảm thấy rằng mình đã trở thành dị năng giả không?"

Diệp Sanh nói: "Không, tồn tại của dị năng giả là một sai lầm."

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Sự thức tỉnh của dị năng không phải là món quà từ thời đại thảm họa, mà là một lời nguyền của trái đất. Sự tồn tại của 【dị hóa】 vốn là trái đất xóa đi những sai lầm của nó."

Ninh Vi Trần sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Anh yêu, anh có từng nói những lời này với người của Đảo Bướm cũ chưa?"

Diệp Sanh nhìn hắn như thể hắn bị điên rồi nói: "Mặc dù tôi có nhiều kẻ thù, nhưng tôi không muốn dây dưa với những kẻ điên đó."



Khi bắt đầu thảm họa, tất cả các dị năng giả đều kiêu ngạo và tự mãn, cho rằng mình là người chiến thắng trong quá trình tiến hóa, chỉ có một số ít người cho rằng đây là một lời nguyền và một điều xấu.

Tiến sĩ Tần, Linh Thương, Natalia...và cậu.

Dị năng giả không bao giờ là vị cứu tinh, điều họ cần làm nhất chính là tự cứu mình.

Cậu có được súng Định số. Nhiều lúc, khi Diệp Sanh cầm súng, cậu cảm thấy một cảm giác cô đơn dường như đến từ thời viễn cổ.

Ninh Vi Trần nói: "Em đưa anh ra ngoài đi dạo một chút nhé, Sanh Sanh."

Diệp Sanh: "Đi đâu?"

Ninh Vi Trần: "Đi dạo loanh quanh một chút, anh cần phơi nắng, anh yêu."

Ninh Vi Trần chọn một chiếc xe thể thao trong gara, đưa cậu rời khỏi biệt thự, đi dọc con đường xuyên qua khu rừng rộng nghìn mẫu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá vốn đã úa vàng. Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, sau đó nhận ra rằng đã gần đến mùa đông. Thành phố Giải trí Thế giới luôn bị sương mù bao phủ, xác thực cậu đã rất lâu không nhìn thấy mặt trời.

Trung tâm thành phố giờ vắng tanh, mọi người đều đã được đưa về nhà, đường phố vắng tanh. Có một màn hình phía trên thành phố do Đảo Bướm xây dựng để đảm bảo rằng nó sẽ không bị những kẻ dị giáo của diễn đàn thứ tư can thiệp. Nó bắt được chiếc xe, nhưng sau khi quét biển số xe, nó lặng lẽ ngậm miệng lại.

Tổng cục của Cục Phi tự nhiên nằm ở thủ đô nên rất an toàn so với thế giới bên ngoài.

Ninh Vi Trần cầm vô lăng nói với cậu: "Anh muốn xuống đi dạo một chút không."

Diệp Sanh: "Không có gì hay mà đi dạo."

Vì thế Ninh Vi Trần không có dừng xe.

Hắn mở hoàn toàn mui xe ra.

Diệp Sanh dựa vào ghế phụ, gió thổi tung mái tóc đen ngắn của cậu. Cậu nhắm mắt lại và tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có này.

Ninh Vi Trần đột nhiên cười nói: "Dường như thời gian đã ngừng trôi, toàn thế giới chỉ còn lại hai chúng ta."

Diệp Sanh mở mắt, quay đầu nhìn hắn.

Ninh Vi Trần nhếch môi, nhàn nhã ngồi ở ghế lái. Mái tóc dài màu bạch kim của hắn uốn lượn, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp như một bức tranh. Các đốt ngón tay giữ vô lăng của hắn không dùng sức nhưng vô cớ lại tạo ra cảm giác nguy hiểm.

Ninh Vi Trần vừa nói lời này thì đã lái xe tới cầu vượt.

Hoàng hôn treo ở chân trời, xung quanh là những tòa nhà cao tầng, thành phố từng rực rỡ ánh đèn giờ đây lại im lặng.

Hoàng hôn chiếu lên bức tường kính bên ngoài, giống như ánh sáng màu cam từ bên trong truyền đến, dịu dàng và lạnh lẽo.

Ninh Vi Trần nói với Diệp Sanh: "Em đã dự đoán được sẽ đi tìm anh trong một thế giới như vậy."

Diệp Sanh: "Hả? Sau khi tìm được tôi thì sao."

Ninh Vi Trần cười rộ lên, đột nhiên cúi người hôn lên môi cậu, khàn giọng nói.

"Sau khi tìm được anh, em sẽ là ngày tận thế của anh, em sẽ là chỗ dựa duy nhất của anh. Cho đến lúc đó, anh chỉ có thể sống sót bằng cách yêu em."

Diệp Sanh để hắn li3m môi cậu.

Mái tóc dài lạnh lẽo của Ninh Vi Trần xõa xuống, hắn nắm chặt lấy eo cậu, gần như ôm cả người cậu vào lòng. Người điều hành thứ nhất của Jeremiel, kẻ dị giáo tối cao ra đời ở nơi khởi nguyên. Bản tính trước nay của hắn vốn dĩ không hề liên quan đến sự dịu dàng, nhưng Ninh Vi Trần hiếm khi bộc lộ mặt khác của mình trước mặt cậu.

Nhưng Diệp Sanh không hề xa lạ với cái dạng này của hắn.

Diệp Sanh đối với mộng tưởng của hắn không nói nên lời, bình luận duy nhất của cậu là: "Vậy tốt nhất là cậu nên cầu nguyện tôi sớm khôi phục trí nhớ, nếu không nhất định tôi sẽ g iết chết cậu."

Ninh Vi Trần cười lớn. Bọn họ gặp nhau quá sớm. Dù sau này bọn họ có bị thế giới bên ngoài gán ghép rất nhiều lần thì họ vẫn là con người thật nhất của mình trước mặt nhau.

Ninh Vi Trần cắn môi Diệp Sanh, "Nhưng kiếp này, trước khi khôi phục trí nhớ, em rất đặc biệt đối với anh, không phải sao anh yêu?"

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần: "Cũng giống như em, từ rất lâu rồi, trước khi biết tên anh, em vẫn luôn khổ sở vì anh."

Diệp Sanh hít sâu một hơi, nói: "Trở về."

Ninh Vi Trần vuốt v e tóc bên tai cậu: "Trở về làm gì?"

Sắc mặt Diệp Sanh vô cảm: "Cậu không để ý rằng màn hình đã theo dõi chúng ta sao? Video của chúng ta sẽ sớm được gửi lại đến Cục Phi tự nhiên."

Ninh Vi Trần: "Như vậy không tốt sao? Để Cục Phi tự nhiên xem chúng ta yêu thương nhau đến mức nào."

Diệp Sanh nhìn hắn như thể hắn bị điên rồi, sau đó lập tức tháo dây an toàn.

"Nếu cậu không lái thì tôi sẽ lái."

Ninh Vi Trần đè lên bả vai của cậu, bất đắc dĩ cười nói: "Để em lái, anh ngồi đi."

Sau khi Diệp Sanh ngồi xuống, cậu nhìn màn hình trong gương chiếu hậu.

Giọng nói của Ninh Vi Trần nhẹ nhàng và lạnh nhạt: "Đúng là âm hồn không tan." Hắn nhấn ga, tiếng động cơ vang lên như tiếng gầm, trong chốc lát, chiếc siêu xe màu đen lao vút đi trên cầu vượt.

Sau khi trở về biệt thự, Diệp Sanh phát hiện bên trong không có người.

Ninh Vi Trần đỗ xe nói: "Em bảo quản gia Lý và những người khác rời đi, em biết bây giờ anh không muốn nhìn thấy bọn họ."

Diệp Sanh gật đầu.

Ninh Vi Trần nói: "Thật ra em đuổi bọn họ đi còn có mục đích khác."

Ninh Vi Trần mỉm cười ôm lấy eo Diệp Sanh, dùng lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, trong mắt tràn đầy d*c vọng, nói: "Anh yêu, chúng ta đã lâu không quan hệ kể từ khi chúng ta xa nhau ở Nhạc Viên."



Diệp Sanh bị hắn ôm vào lòng, suy nghĩ một lúc, lại nhìn vào mắt hắn, giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Vậy thì làm đi."

Cậu đồng ý đơn giản như vậy, nhưng lần này đến lượt Ninh Vi Trần có chút không phản ứng.

Nhưng rất nhanh hắn lại mỉm cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh dịu dàng, động tác vô cùng mạnh mẽ, khiến Diệp Sanh ngã xuống ghế sô pha.

Diệp Sanh chưa bao giờ là người chạy trốn d*c vọng, trước đây chỉ là vì trong đầu cậu có nhiều vấn đề khác nhau đè nặng lên tâm trí mà thôi.

Cậu thích Ninh Vi Trần, đương nhiên cậu cũng có d*c vọng với Ninh Vi Trần, họ là tình nhân, là người yêu, mọi việc đều có thể thẳng thắn.

Đã lâu rồi bọn họ mới làm vậy, Diệp Sanh cũng không cố ý đè nén d*c vọng của mình.

Lần này Ninh Vi Trần cũng điên cuồng như lần đầu.

Cuối cùng, Diệp Sanh bị hắn đ è xuống sopha, trải nghiệm lại cảm giác mất kiểm soát lâu ngày không gặp, d*c vọng trong cậu tràn ngập như thủy triều.

Tính chiếm hữu và d*c vọng kiểm soát của Ninh Vi Trần luôn là mối nguy hiểm, nhưng chúng luôn hòa quyện một cách liền mạch trong nụ cười của hắn.

Hiện tại Diệp Sanh đã khôi phục được một chút sức lực, bọn họ đã làm mấy lần, trên vai, xương quai xanh, eo và đùi đều có đầy dấu hôn và dấu ngón tay nhưng cậu vẫn chưa ngất đi.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không thể chịu nổi.

Diệp Sanh thở hổn hển, mái tóc đen hơi ẩm ướt, đôi mắt hạnh lạnh lùng như thủy tinh vương vấn chút sương mù. Cậu ôm lấy vai Ninh Vi Trần, trong sự mê đắm và lạc lõng giữa những cảm xúc không thể kiểm soát, Diệp Sanh tìm lại một chút bình tĩnh: "Đủ rồi, để tôi đi tắm."

Ninh Vi Trần dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu và nói: "Lần cuối cùng."

Diệp Sanh: "..."

Kết quả là hai người không dừng lại cho đến nửa đêm rạng sáng. Diệp Sanh tắm xong, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh người, vốn dĩ Ninh Vi Trần muốn giúp cậu tắm rửa, nhưng Diệp Sanh nghĩ tới hậu quả nhờ hắn tắm rửa lần trước, liền đen mặt đẩy người ra ngoài.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu vẫn cảm thấy đau nhức khắp người.

Diệp Sanh tùy ý dùng khăn lau tóc rồi đi ngủ.

Ninh Vi Trần ngồi ở trên giường, cười nắm lấy cẳng chân che kín đầy dấu vết của cậu, nói: "Anh không sấy tóc à?"

Giọng nói của Diệp Sanh có chút khó chịu và cậu cũng lười nói.

Cậu đã hấp thụ dị năng của Animus và hoàn toàn làm chủ được thủy triều, làm sao cơ thể cậu có thể giống như trước đây?

Nhưng Ninh Vi Trần vốn dĩ chỉ muốn tận hưởng khoảng khắc dịu dàng này với cậu. Nhiệt độ ấm áp lan tỏa từ đầu ngón tay của hắn, khi nó chạm vào tóc Diệp Sanh, hơi nước cũng bốc hơi theo.

Trên tủ đầu giường có nước mà Ninh Vi Trần vốn đã chuẩn bị sẵn. Diệp Sanh ngồi ở đầu giường, tùy ý để Ninh Vi Trần lau tóc mình, cầm cốc nước bắt đầu uống nước để giải tỏa cơn khát trong cổ họng. Mái tóc đen của cậu hơi ẩm ướt, lông mi ướt đẫm, lúc cậu ngẩng đầu uống nước, yết hầu của cậu khẽ động, không ai có thể tưởng tượng vừa rồi một thống đốc máu lạnh như vậy lại sẽ có lúc ý loạn tình m3, hô hấp hỗn loạn. Đôi mắt hạnh tàn nhẫn trông như thủy tinh, khi đang ở trong trạng thái chìm đắm lại khiến người động lòng. Ninh Vi Trần đưa tay vuốt tóc cậu, im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng. "Vừa rồi em vừa suy nghĩ một chút, có lẽ là em không nỡ."

Diệp Sanh đã có chút buồn ngủ: "Hả?"

Ninh Vi Trần nói: "Mặc dù em dựa theo bản tính của em thật sự rất muốn anh lại trong thời gian, để anh không có đường trốn thoát, em nắm giữ mọi tình cảm giận dữ, buồn vui, vui sướng hạnh phúc của anh, và anh sẽ là người tình vĩnh cửu trong lồ ng của em."

Ninh Vi Trần: "Nhưng em biết, thời không cũng không có cách nào nhốt anh lại. Trong thế giới đó, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm được cơ hội gi ết chết em. Dù sao Sanh Sanh của em vẫn luôn là kẻ giết thần."

Diệp Sanh: "..."

Ninh Vi Trần mỉm cười, khi hắn nói ra dự đoán của mình, giọng điệu rõ ràng bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng có vẻ chân thực và nguy hiểm.

"Tuy nhiên, em thay đổi chủ ý cũng không phải là sợ bị anh giết."

Ninh Vi Trần dừng một chút, nói: "Em chỉ nhớ tới anh là mối tình đầu của em."

Diệp Sanh sửng sốt và nhìn hắn. Ninh Vi Trần càng nhìn cậu càng thấy đáng yêu, cười nói: "Ừm, mối tình đầu của em sẽ cùng em xuống địa ngục."

Giống như ở Thành phố Giải trí Thế giới, mười ngôi sao Khải Minh thắp sáng cả bầu trời đêm. Sự giàu có cao ngất trời, quyền lực tối cao, pháo hoa khiến mọi người phải kinh ngạc. Rõ ràng là hắn có thể sử dụng những từ và cách diễn đạt rõ ràng hơn để thể hiện mong muốn kiểm soát của mình.

Nhưng cuối cùng, khi nhìn vào khuôn mặt của Diệp Sanh, hắn chỉ mỉm cười và viết chữ "premier amour" một cách tùy ý.

Mối tình đầu.

Không có từ nào thích hợp hơn từ này để mô tả khoảng thời gian dài của những cảm xúc bị che giấu, bị xóa bỏ và tái sinh, bị bỏ qua và lại nhen nhóm.

Mối quan hệ giữa hắn và Diệp Sanh là gì?

Cuộc gặp gỡ đầu tiên ở【Vịnh Nhân Ngư】bi thảm như vậy dường như đã định sẵn cho họ trở thành kẻ thù truyền kiếp. Nó bắt đầu với sự tò mò, nghi hoặc và trêu đùa ác liệt. Tiếp theo là sự khuất nhục, oán giận và nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ phải chiến đấu đến hết cuộc đời.

...Nhưng họ lại vướng vào yêu hận và sẽ cùng nhau xuống địa ngục.

Ninh Vi Trần cong khóe môi, trong đôi mắt màu tím bạc hiện lên nụ cười rất thuần khiết.

"Đương nhiên phải dịu dàng với mối tình đầu của mình rồi." Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này, trong chốc lát hắn sẽ có cảm giác lơ đãng không thể giải thích được. Sau đó, hắn không thể nhẫn tâm từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu.

Trên cây cầu treo của Làng cổ Dạ Khóc, hắn nhìn Diệp Sanh mặc váy cưới, chạy về phía mình trong gió và tuyết. Sự dịu dàng trong lòng hắn gần như làm lu mờ hàng ngàn âm thanh của gió và tuyết.

Ninh Vi Trần và Diệp Sanh đan mười ngón tay vào nhau, bình tĩnh nói: "Cho nên thời gian sẽ không phải là ngục tù nhốt anh, anh có thể coi thế giới này là lễ vật em tặng cho anh, em sẽ làm cho anh yêu em một lần nữa."

Diệp Sanh ngồi ở trên giường, nghe hắn nói xong, trầm ngâm một hồi, sau đó mỉm cười.

"Vừa rồi tôi không thấy cậu dịu dàng với mối tình đầu của mình."

Ninh Vi Trần nói: "Vậy mối tình đầu, chúng ta làm lại lần nữa nhé, lần này em sẽ nhẹ nhàng."

Diệp Sanh thực sự buồn ngủ, mệt nhọc và kiệt sức. Cậu lắc đầu: "Quên đi, đi ngủ đi."