Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 407: Ngoại Truyện (4)




---【Bạch Nhật Trộm Mộng】 X 【Lá thư tình dài ngàn chữ】 X 【Bạn cùng phòng tốt nhất】---

《Bạch Nhật Trộm Mộng》

Tên đầy đủ của 【Queen】 là Marguerite de Lorraine. Từ tên gọi cho đến ngoại hình, cựu tiểu thư quý tộc của Đế quốc Pháp này đều khiến Nam Kha khiếp sợ và kiêng kị.

Cậu ta không muốn đến gặp Queen, nhưng Queen đã đích thân triệu tập cậu ta.

Marguerite cầm chiếc quạt gấp ren nâng cằm, đầy hứng thú nhìn cậu ta: "Tôi thực sự rất tò mò, người như Bạch Tư sao lại nuôi dạy được một cậu bé đáng yêu như cậu?"

Khi bà đứng dậy và đến gần, Nam Kha vô thức lùi lại một bước.

Marguerite nhận ra cậu ta đang đề phòng, cười hỏi: "Cậu sợ tôi sao?"

"Không có." Sau lưng Nam Kha toát mồ hôi lạnh, lắc đầu.

Marguerite dịu dàng nhìn cậu ta, đôi mắt xanh như mặt hồ, nhẹ nhàng nói: "Nam Kha đừng sợ, tôi có hai đứa con, chúng cũng lớn như cậu. Khi tôi nhìn cậu, giống như tôi đang nhìn những đứa con của mình vậy."

Nam Kha cúi đầu. Cậu ta không tin điều đó. Cậu ta không tin một lời nói nào của Marguerite. Queen Iris bước xuống từ đoạn đầu đài chỉ sinh con để truyền thừa huyết thống của gia tộc Green, đạo đức giả và độc ác.

Marguerite nhìn cậu ta một hồi lâu, đột nhiên nói: "Bạch Tư đã từng đánh cược với tôi, cậu có muốn nghe không?"

Nam Kha vẫn không nói chuyện.

Marguerite mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, từ từ nói: "Bạch Tư nói với tôi rằng ngay cả dòng máu của 【hoang vu】 cũng bị nguyền rủa, sau khi lớn lên, giá trị chắc chắn sẽ cao hơn so với lúc còn nhỏ."

"Cậu có nhớ không, đứa bé khốn khổ, cậu đã bị bán đến Thành phố Giải trí Thế giới đúng không." Ngón tay Marguerite nhẹ nhàng vuốt v e tóc Nam Kha, trong mắt bà có vẻ như tràn đầy bi thương, dịu dàng đồng tình nói: "Người mua cậu, sau khi cậu bị bỏ rơi giữa đường, người mua của cậu đã rất tức giận và cử người đi khắp nơi tìm kiếm cậu."

"Ngay từ trước khi cậu đến Thành phố Giải trí Thế giới, bức ảnh của cậu đã đạt đến đỉnh cao của phòng đấu giá chợ đen, trị giá năm trăm bình thuốc sinh học."

Sắc mặt Nam Kha tái nhợt.

Năm trăm bình thuốc sinh học... đối với Marguerite và Bạch Tư chẳng là gì, nhưng trên thị trường chợ đen, đây đã là một mức giá cao không thể so sánh được với đồng tiền của con người.

Marguerite: "Số mệnh của cậu có mang theo một lời nguyền. Tất cả các loại độc tố và đau đớn trên thế giới này sẽ tự động truyền sang cậu khi tiếp xúc thân mật với cậu. Vì vậy, đối với những dị năng giả dưới cấp A mà nói, cơ thể cậu là một bình chứa rất tốt, và người mua cuối cùng của cậu là chủ một nhà thổ dưới lòng đất."

Tất nhiên【Queen】hiểu Thành phố Giải trí Thế giới là nơi như thế nào. Nam Kha bị bán cho Thành phố Giải trí Thế giới không phải làm đồ chơi mà làm nô lệ tình d*c công cộng có tác dụng an thần.

Marguerite cười: "Bạch Tư vì cứu cậu mà đã mất một khoản tiền lớn. Tôi nghĩ cậu nên biết Trộm Mộng Sư là người như thế nào. Hắn sẽ không làm việc gì lỗ vốn, số tiền hắn đánh mất trên người cậu, đợi sau khi cậu thành niên, chắc chắn hắn sẽ mạnh tay lấy lại số tiền đã mất."

"Cậu sắp mười tám tuổi rồi, Nam Kha. Lúc trước Bạch Tư đã đánh cược với tôi..." Giọng nói của Queen như rắn độc: "Sau khi trưởng thành, máu của cậu sẽ quý giá hơn cả đêm đầu tiên của cậu."

Nam Kha có cảm giác như bị sét đánh.

Marguerite nhìn cậu ta bằng ánh mắt buồn bã và dịu dàng, không hề nói dối một câu. Bà hài lòng nhìn bộ dáng suy sụp của Nam Kha, Marguerite nói: "Nam Kha, tôi tới tìm cậu là vì để giúp cậu, chờ khi cậu trưởng thành, Bạch Tư sẽ đưa cậu quay trở lại chợ đen, dùng ngàn vết cắt cắt cậu thành một nô lệ máu thịt. Và tôi là một người mẹ, tôi không thể chịu đựng được việc nhìn một đứa trẻ mới lớn phải chịu đựng sự tra tấn như thế này."

"Cho nên hiện tại tôi cho cậu một cơ hội —— Nam Kha, đi giết Bạch Tư."

"【Làng cổ Dạ Khóc】 là cơ hội duy nhất của cậu. Nơi đó rất nguy hiểm đối với Bạch Tư. Nếu cậu không nắm bắt được cơ hội này, trong tương lai tôi cũng không thể cứu cậu."

Queen nói xong, bẻ một nhánh hoa diên vĩ đưa cho cậu ta. Sau khi Marguerite rời đi, vẻ sợ hãi giả tạo trên mặt Nam Kha lập tức biến mất, cậu ta cúi đầu nhanh chóng ném bông hoa xuống đất. Cậu ta chạy vào nhà vệ sinh và bắt đầu nôn mửa vì sợ phấn hoa sẽ xâm nhập vào cơ thể mình.

Nam Kha cúi xuống và nôn mửa dữ dội đến mức gần như nôn ra hết nội tạng.

Cuối cùng, cậu ta gần như không thể đứng vững được nữa nên mở vòi nước và bắt đầu rửa mặt. Nước lạnh chảy qua lông mi, Nam Kha ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Bên phải khuôn mặt cậu ta có một vết sẹo bỏng lớn, những giọt nước từ mái tóc đen chảy xuống gò má nhợt nhạt, thiếu niên trong gương trông giống như một đám rêu xanh xấu xí, ảm đạm, ẩm ướt và khó chịu mọc trong góc.

Bây giờ Nam Kha cũng không dám nhớ lại vẻ mặt của Bạch Tư ngày hôm đó.

Nam Kha bắt đầu rửa tay và trở nên ngây người. Tay cậu ta đỏ tấy lên và cậu ta không ngừng rửa cho đến khi da sắp bong ra. Queen đã nói với cậu ta nhiều như vậy, nhưng cậu ta chỉ nghe được một câu, 【Làng cổ Dạ Khóc】 là nơi rất nguy hiểm đối với Bạch Tư.

Mười nơi nguy hiểm nhất thế giới, nếu đó là nơi rất nguy hiểm đối với Bạch Tư, như vậy nếu cậu ta đi tới đó, sẽ chỉ gây thêm phiền toái.

Tuy nhiên, 【Queen】 muốn giết Bạch Tư đến mức như vậy, nếu cậu ta không đi, chắc chắn sẽ có người khác làm điều đó. 【Linh Thính】 hay 【Nghịch Vị Thẩm Phán】? Nếu là hai người này, chẳng bằng để cậu ta tự đi.

Marguerite đang nói những điều vô nghĩa.

Từ ngày đầu tiên gặp Bạch Tư, cậu ta đã biết hắn không phải là người tốt và chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào đối với hắn.

Lúc đầu Nam Kha rất ghét hắn. Sau đó, Bạch Tư diễn cùng cậu ta, đóng vai một người cha yêu thương và một người con hiếu thảo, đồng thời là tình cảm sâu sắc giữa thầy và trò. Nam Kha chỉ cảm thấy nhục nhã và tức giận, nhưng nếu muốn sống sót, cậu ta phải hợp tác và giả vờ hiểu chuyện. Đối với 【Bạch Nhật Trộm Mộng Sư】mà nói, cái loại giả vờ ngoan ngoãn của cậu ta chắc chắn có thể được nhìn thấu trong nháy mắt, nhưng Bạch Tư không vạch trần mà ngược lại rất thích thú.

Có lẽ cứ tiếp tục diễn diễn, nó sẽ trở thành sự thật.

Nam Kha rất sợ ngày có bão vì gia đình cậu ta đã chết trong một trận bão. Khi còn nhỏ, mỗi khi có bão, cậu ta đều run lên vì sợ hãi.

Một đêm nọ bị Bạch Tư phát hiện ra điều đó, Bạch Tư đến ngủ với cậu ta, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu ta cho đến nửa đêm. Cậu ta ngủ quên trong vòng tay hắn, từ đó hình thành thói quen ôm gối đến tìm Bạch Tư để ngủ trong những ngày giông bão.

Không ai biết rằng 【Bạch Nhật Trộm Mộng Sư】 mắc chứng mất ngủ trầm trọng. Thời gian ngủ của Bạch Tư không bao giờ vượt quá một giờ mỗi ngày và hắn không bao giờ mơ, thậm chí hắn còn không có khái niệm về giấc mơ.

Đối với Trộm Mộng Sư mà nói, "giấc mơ" chỉ là biểu hiện của d*c vọng của con người. Do thám giấc mơ của người khác chỉ là để nắm bắt mong muốn của người khác, tăng lợi thế thương lượng hoặc tiết kiệm thời gian trong việc giết người. Nam Kha bị nhiều người đánh giá là "dễ thương", trong đó có Marguerite và Quản Thiên Thu. Cậu ta không nghĩ mình "dễ thương", nhưng quả thực cậu ta được Bạch Tư bảo vệ rất tốt. Trong một thế giới dị năng nơi mạng sống và nhân phẩm của con người đều không đáng giá thì sự riêng tư chẳng là gì cả. Nhưng cậu ta lợi dụng chuyện này như một cách để trút giận và xảy ra cãi vã lớn với Bạch Tư. Hoặc có lẽ, trên thực tế, cậu ta cũng biết rằng quyền riêng tư không quan trọng —— chỉ là quyền riêng tư của cậu ta có thể bị bất cứ ai biết cũng được, ngoại trừ Bạch Tư.

Làm sao cậu ta có thể thích Bạch Tư?

Làm sao chuyện này có thể.

Trong mắt Bạch Tư, chắc chắn cậu ta bị điên rồi.

Là một con mồi, cậu ta thực sự đã yêu thợ săn. Một nô lệ máu thịt sẽ được bán đấu giá khi đến tuổi trưởng thành lại phải lòng thương nhân đã nuôi dưỡng cậu ta.

Lúc ấy đầu óc của Nam Kha trống rỗng, máu trở nên lạnh lẽo, cậu ta không dám nhìn ánh mắt của Bạch Tư, lao ra khỏi cửa. Cậu ta biết mình là kẻ xui xẻo, từ nhỏ đã không được người khác yêu thích. Ngay cả tình yêu cũng biến dạng và phi lý, như một trò đùa ngu ngốc.

Nhưng sau đó cậu ta vẫn đến 【Rừng Rậm Tây Nam】.

Nam Kha tự cho chính mình một lời giải thích là: Dù thế nào đi nữa, Bạch Tư đã cứu mạng cậu ta.

Bất kỳ dị năng giả cấp cao nào cũng sẽ ngạc nhiên khi nghe điều này.

Những gì Marguerite gọi là "dễ thương" liệu có phải là "ngu ngốc" không. Từ khi còn nhỏ Nam Kha đã là một người ngoại lệ, và Bạch Tư thường bị những hành động tự nguyện hy sinh của cậu ta chọc cười.

Bạch Tư trêu chọc: "Em thật tốt bụng, đây là tôi đang nuôi một thiên thần nhỏ sao?"

Nam Kha là dị năng giả cấp A, nhưng Bạch Tư chưa bao giờ để cậu ta thực sự bước vào thế giới dị năng giả.

Bạch Tư bình tĩnh nói với cậu ta: "Bọn họ sẽ không cho em cơ hội để trưởng thành. Đối với tính cách của em, khi bước ra ngoài đời, cái giá phải trả cho sự phát triển lần đầu tiên chính là mạng sống của em."

Bạch Tư là dị năng giả chỉ xếp sau ba hội trưởng của ba công hội lớn, luôn bị coi là cái gai trong mắt Marguerite. Hắn biết rằng với tính cách của Nam Kha, không có không gian cho bất kỳ sự thử nghiệm nào trong quá trình trưởng thành.

Nơi nguy hiểm cấp cao đầu tiên mà Nam Kha bước vào là 【Làng cổ Dạ Khóc】. Khi bước ra khỏi thế giới đen trắng mà Bạch Tư đã xây dựng cho mình, nhìn thấy gió tanh mưa máu bên ngoài, phản ứng đầu tiên của cậu ta là hoảng sợ, vì vậy cậu ta mới cố gắng chống đỡ bằng vẻ thờ ơ ngạo mạn.

Nhưng đúng như lời Bạch Tư nói. Cái giá cậu ta phải trả cho sự trưởng thành đầu tiên của mình là mạng sống.

Mặc dù thân là 【hoang vu】 nhưng lại đơn giản như một tờ giấy trắng.

Nếu người khác biết cậu ta thích Bạch Tư, nhất định sẽ cho rằng cậu ta bị điên. Ở thời đại này, niềm vui nỗi buồn của kẻ yếu sẽ chỉ khiến người ta bật cười. Giống như cậu ta đã cởi bỏ quần áo và chỉ có thể làm chú hề xấu mặt đứng giữa sân khấu.

Nhưng Bạch Tư bước từ khán phòng cao sang đi xuống sân khấu và nhẹ nhàng giúp cậu ta lau nước mắt.

Bảng giải mộng được dùng làm quà cho lễ trưởng thành của cậu ta cuối cùng đã trở về trong tay cậu ta.

Trộm Mộng Sư, người chưa bao giờ nằm mơ trong đời, đã để lại giấc mơ của mình cho cậu ta trước khi chết.

Bạch Tư ở trong giấc mơ xin lỗi cậu ta, sau khi xin lỗi, hắn không còn cách nào khác mà cười nói: "Sao hôm đó em chạy nhanh như vậy làm gì." Bạch Tư cẩn thận nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, giải thích với cậu ta: "Thật xin lỗi, lúc đó tôi thật sự ngây ngẩn cả người." Ý cười tinh tế trong mắt hắn giống như ánh sao dịu dàng.

"Tôi thậm chí còn không tỉnh táo lại sau khi em chạy ra ngoài."

"Rõ ràng là giấc mơ của em, nhưng tôi không thể thoát ra được."

"Thì ra đây là cảm giác khi giấc mơ trở thành hiện thực." Bạch Tư suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng như đang nói với chính mình: "Khó trách có nhiều người thích nằm mơ như vậy."

Vào ngày 【Thỉnh Kỳ】, có một trận tuyết cực nóng rơi xuống ở Làng cổ Dạ Khóc.

Tòa nhà màu đỏ rực rỡ đèn đuốc sáng trưng.

Cả đêm Nam Kha không ngủ, cậu ta tự tính toán một khoản nợ với Bạch Tư. Sau cùng, cậu ta nhận ra rằng, ngay cả khi Bạch Tư lấy hết máu của cậu ta để bán, thực sự thì suốt những năm qua, hắn vẫn là người thua lỗ.

Vào lúc bình minh, cùng với bài hát《 Cát Sinh 》, cậu ta mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cậu ta hỏi Bạch Tư có phải hắn nhận nuôi cậu ta chỉ để bán lấy tiền hay không, Bạch Tư nghĩ nghĩ một chút rồi hài hước giải thích: " "Nếu phải một hai phải tính như vậy, thì đây chắc chắn là thương vụ mua bán tồi tệ nhất mà tôi từng làm. Mất hết tài sản, còn đánh mất cả bản thân mình. Nam Kha, tôi có ngu ngốc đến vậy sao?"

Năm mười bảy tuổi ấy, trong một đêm bão không thể ngủ. Có một lần cửa sổ không đóng chặt và mưa lớn trút vào phòng vào ban đêm.

Nam Kha mơ mơ màng màng bị đánh thức, Bạch Tư an ủi xoa đầu cậu ta, sau đó đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.

Một chuyện rất bình thường, nhưng lại bởi vì đêm hôm đó, một cảm giác lạnh lẽo tinh tế ở khóe môi đã làm cho mọi thứ trở nên ái muội và không rõ ràng. Tiếng mưa rơi lớn đến mức không nghe rõ tiếng thở và nhịp tim.

Lúc đó, cậu ta chỉ nghĩ đó là mưa, là hơi ẩm do cơn bão mang đến. Sau này nghĩ lại, có lẽ sau khi có người nhìn cậu một hồi lâu, để lại một nụ hôn chỉ dừng lại ở ranh giới.

*

《Lá thư tình dài mười ngàn chữ》

Khi còn nhỏ, Trần Xuyên Huệ là một cô bé nói lắp.

Bởi vì mỗi khi cô nói chuyện sẽ luôn bị một nhóm người cười nhạo, dần dần cô không còn thích nói chuyện nữa và chuyển từ nói lắp sang giữ im lặng.

Ông ngoại của cô là người đứng đầu gia tộc Ifel, còn bà ngoại của cô là con gái của thủ lĩnh bốn hòn đảo của Nhật Bản. Có thể nói Trần Xuyên Huệ mang trong mình dòng máu tội lỗi nhưng cô công chúa mafia này lại ngốc nghếch và chậm chạp.

Trần Xuyên Huệ khi còn nhỏ phản ứng quá chậm, cô ấy phải dành thời gian lâu hơn so với người khác để hiểu một câu nói. Cha của Trần Xuyên Huệ tuy là một nhà từ thiện nổi tiếng trong cộng đồng người Trung Quốc nhưng ông ta không phải là một người cha tốt đối với đứa con gái ngốc nghếch của mình.

"Giáo viên dạy toán nói hôm nay trong lớp con không nghe lời, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài. Làm sao, con muốn ra ngoài chơi à?"

Trần Xuyên Huệ lắc đầu.

Cha của Trần Xuyên Huệ: "Vậy con muốn làm gì?"

Trần Xuyên Huệ suy nghĩ một lúc, lấy tay che đôi mắt và bắt đầu phồng miệng hít vào và thở ra. Sau đó cô bỏ tay xuống và nhìn cha mình không chớp mắt, ý là "Con muốn ngủ."

Năm ba tuổi, cô bị kẻ bắt cóc bắt cóc, bịt mũi suýt chết ngạt.

Sau này cô không còn tin tưởng vào mũi mình nữa và hình thành thói quen phải há miệng mới ngủ được.

Cha của Trần Xuyên Huệ nhìn chằm chằm đứa con gái duy nhất của mình hồi lâu, vẫn không thể chấp nhận được đây là huyết thống của mình, ông nhẹ nhàng hít một hơi nói: "Chúng ta đến gặp mẹ con, đến bệnh viện làm kiểm tra gen đi."

Cha mẹ của Trần Xuyên Huệ mỗi người một nơi, cả hai đều không quan tâm đ ến con gái mình, ở Vancouver chỉ có ông ngoại bà ngoại là người yêu thương cô cháu gái này.

Sau khi phát hiện ra cô có niềm yêu thích bẩm sinh với thực vật, ông già Ifel đã xây dựng một khu vườn thực vật rộng 2.000 mét vuông cho cô cháu gái quý giá của mình. Nhưng sau đó, ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, Trần Xuyên Huệ không còn ai thân thiết với cô nữa.

Tuổi thơ của cô tràn ngập những bụi trầu bà bên ngoài căn gác mái.



Trần Xuyên Huệ có thích thực vật không? Không thể nói là thích, cũng không thể nói là không thích. Cô quan sát cây cỏ, quan sát những chiếc rễ bất động của chúng, quan sát những thân cây mỏng manh và lộ ra, quan sát sự sống lạnh lẽo, chỉ cần một lần gập lại sẽ đứt đoạn của chúng.

Ngẫu nhiên cô nghĩ rằng, sẽ thật tuyệt nếu con người có thể biến thành thực vật —— không thể nói, không thể cử động và khô héo trong chốc lát.

Trần Xuyên Huệ đi theo cha về thủ đô, chưa đầy một tháng, bố mẹ cô ly hôn.

Không ai trong số họ cần cô.

Sau khi Trần Xuyên Huệ phát hiện ra mình là dị năng giả cấp B, cô đã một mình đến Học viện Quân sự số 1 và cô cũng không cần bọn họ.

Khi còn nhỏ, cô sống ở một vùng đầm lầy yên tĩnh và tối tăm. Ngay cả khi ông ngoại cô không nói ra, cô cũng có thể cảm nhận được gia đình mình đang tan vỡ và chật vật giãy dụa cùng đường. Cha cô là một người khó tính và thường xuyên đánh mẹ cô, màu sắc tươi sáng duy nhất trong tuổi thơ của Trần Xuyên Huệ là mấy vòng lá trầu bà ngoài cửa sổ. Nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu hay cô đơn một chút nào, bởi vì cô dễ dàng hài lòng.

Giá như có ai đó sẵn lòng nói chuyện với cô ấy về cây trầu bà ngoài cửa sổ của cô thì tốt quá.

Nhất định cô sẽ vui vẻ giao tiếp với người đó bằng giấy và bút. Tuy nhiên, cho đến khi cô rời khỏi Vancouver, vẫn chưa có người như vậy.

Khi Trần Xuyên Huệ vào Học viện Quân sự số 1, cô đã không còn nói lắp nữa, nhưng cô vẫn không muốn mở miệng nói chuyện. Tại Học viện Quân sự số 1 nơi sức mạnh được đặt lên hàng đầu, việc sùng bái cấp cao và đàn áp cấp thấp là chuyện bình thường. Hai người đạt cấp S duy nhất trong năm đó là 【Lữ Khách】 và 【Đầu Bếp】. Cả hai đều do hiệu trưởng 【Thiên Dụ】 dạy riêng, ngay từ khi nhập học, bọn họ đã đạt được thân phận quan chấp hành cấp S, đến lớp hay không không quan trọng, ngày thường bọn họ rất ít khi xuất hiện.

Nhưng khi Trần Xuyên Huệ nhập học, cô đã gặp 【Lữ khách】khi anh trở về báo cáo cho hiệu trưởng. Sau khi được chia thành các lớp, cô đã vượt qua hàng ngũ và vào lớp A. Ngày đầu tiên, cô phải đăng ký tên và lập đội để tham gia buổi rèn luyện đầu tiên của tân sinh viên.

"Tên?" Người ghi chép là một dị năng giả cấp A.

Trần Xuyên Huệ mở miệng, nhưng đã lâu rồi cô không sử dụng giọng nói, lúc mở miệng có cảm giác như bị chặn lại. Sau khi cố gắng một lúc nhưng vô ích, cô phải đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của một nhóm người, nghiêm túc suy nghĩ rồi khép miệng lại.

"Cô bị câm à?" Người ghi chép có chút mất kiên nhẫn.

Trần Xuyên Huệ cầm bút trên bàn định viết.

Lúc này có người tới cứu cô. "Cô ấy tên là Trần Xuyên Huệ."

Trần Xuyên Huệ ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên trẻ lãnh đạm đang đứng bên cửa sổ.

Ban đầu Cố Ngộ không để tâm trí vào trong phòng học, nhưng sau khi cô bước vào, anh đã tắt tai nghe. Chàng trai ngẩng đầu lên, dáng người cao lớn, vẻ ngoài ưu tú, đứng ngược sáng, đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn chứa những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó Cố Ngộ lại mỉm cười, không biết là anh đang lặp lại tên của cô với người ghi chú hay là đang gọi cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước.

"Trần Xuyên Huệ."

Người ghi chú sửng sốt, hắn không ngờ Cố Ngộ lại lên tiếng, toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "Ồ ồ ồ, được rồi." Sau đó Cố Ngộ lại cúi đầu đi gọi điện thoại với hiệu trưởng, toàn bộ quá trình anh đều không liếc nhìn Trần Xuyên Huệ một cái.

【Đầu Bếp】 hiếm khi đến trường và 【Lữ Khách】cũng không bao giờ ở một chỗ.

Nhưng kỳ lạ thay, trong thời gian đó, Cố Ngộ đột nhiên nói với hiệu trưởng rằng anh muốn nghỉ ngơi một chút và dành hai tháng đó ở Học viện Quân sự số 1.

Vì sự tồn tại của anh mà mỗi giáo viên trong lớp đều phải chịu áp lực rất lớn.

Và Trần Xuyên Huệ đã học cùng lớp với anh hết lần này đến lần khác.

Trong buổi rèn luyện đầu tiên của tân sinh viên. Trong tình thế nguy kịch, Trần Xuyên Huệ bị người ta đẩy ra ngoài để tránh tai họa, cô không chút do dự quay lại và gi ết chết người đàn ông đó, nhưng cuối cùng cô vẫn bị thương nặng. Sau khi trở lại trường học, cô bị một nhóm nhỏ vu khống, khiến cuộc sống của cô ở Học viện Quân sự số 1 càng thêm khó khăn.

Khi Turing nói với cô rằng Cố Ngộ thích cô, phản ứng đầu tiên của Trần Xuyên Huệ là mờ mịt.

Bởi vì thực sự không phải như vậy, đã rất lâu rồi Cố Ngộ chỉ là người ngoài cuộc đứng xem. Hoặc có lẽ do cô quá chậm chạp để nhận ra sự bảo vệ âm thầm đó. Dù sao thì cô cũng đã giết những người mà cô không nên giết, nhưng cô chưa bao giờ gặp rắc rối với bất kỳ ai trong Học viện Quân sự.

Trước khi lần rèn luyện lần thứ hai diễn ra, vết thương của Trần Xuyên Huệ vẫn chưa lành. Cô ngồi trong lớp chống cằm và nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đang suy nghĩ. Tính toán xem trong lần tổ đội này ai sẽ giết cô, và cô có thể giết ai. Sau nhiều lần tính toán, cô buồn bực phát hiện lần này có quá nhiều người, cô đánh không lại.

Nhưng không ngờ, trong lần thử thách thứ hai, cô chỉ có một đồng đội là Cố Ngộ. Tin tức vừa ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Nhiệm vụ của vườn thực vật là do hiệu trưởng 【Thiên Dụ】 sắp xếp, nhưng người thực hiện lại là một người cấp S và một người cấp B, nghe có vẻ hết sức kỳ cục.

Sau đó hiệu trưởng Thiên Dụ mới nói với cô: "Lần rèn luyện thứ hai của em là do chính tên nhóc Cố Ngộ kia tự đề nghị với tôi."

Có nhiều cách để đến vườn thực vật, nhưng Cố Ngộ đã chọn con đường chậm nhất.

Có lẽ suốt chặng đường kia, Cố Ngộ đều đang đợi cô quay đầu nhìn lại.

Dư Chính Nghị lắc đầu nói: "Tôi hỏi hắn, có phải cậu thích Trần Xuyên Huệ không. Cố Ngộ suýt chút nữa sặc nước. Hắn nói chính bản thân tôi mới xác nhận được tháng trước, làm sao cậu biết được."

"Làm sao tôi có thể biết được, chỉ cần hiểu biết hắn một chút, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thấy hắn có vẻ không bình thường."

Dư Chính Nghị nói: "Không phải dễ dàng phát hiện ra suy nghĩ của hắn sao? Trước khi cô đến, thời gian của Cố Ngộ ở Học viện Quân sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi cô đến, 【Lữ Khách】 đã không rời khỏi trường trong hai tháng. Hơn nữa, những hoạt động mà Cố Ngộ đã tham gia ở trường là gì, là diễn thuyết, thi đấu và khiêu vũ? Nó có thể to lớn và hoành tráng đối với những người trong Học viện Quân sự, nhưng nó hoàn toàn vô dụng đối với một quan chấp hành cấp S. Hành vi của hắn đặt ở trong thế giới động vật cũng không khác gì con công xòe đuôi."

Có lẽ cô sẽ không bao giờ đọc được bức thư tình dài mười ngàn chữ đó trong đời.

Đôi khi Trần Xuyên Huệ tự hỏi, Cố Ngộ sẽ viết gì trong thư tình? Liệu dòng chữ cuối cùng có phải là lời tỏ tình không?

Trong biển hoa anh thảo ở 【U Linh Biển Chết】, cô quay đầu lại. Dù biết đó chỉ là ảo ảnh và khắp nơi đều có nguy hiểm nhưng cô vẫn không hề do dự.

Mọi người tham gia vào Thế giới Khải Minh đều nhìn xuyên qua ảo ảnh và tiến về phía trước. Cô là người duy nhất quay đầu lại.

Trong lá thư tuyệt mệnh của Cố Ngộ, anh viết.

—— "Cô ấy không biết, tôi đã gặp cô ấy nhiều lần rồi."

Trên thực tế, cô đã biết điều đó trước khi rời Vancouver.

Có người đã viết những lá thư ác ý đe dọa cô.

【 Nếu em rời đi, tôi sẽ nhổ hết cây trong vườn thực vật của em. 】

Trần Xuyên Huệ nằm ở trên bàn viết thư trả lời, hỏi anh ta.

【 Xin đừng. Anh có thể giữ lại trầu bà cho tôi được không? 】

Người nọ nói.

【 Tôi sẽ là người đầu tiên đốt cây trầu bà của em. 】

Nhưng khi cô trở lại Vancouver, nơi ở cũ của cô đã trở thành đống đổ nát từ lâu và tràn ngập trầu bà.

Sau khi trở thành quan chấp hành cấp S, cô hiếm khi có cảm xúc dao động.

【Demeter】 giết một người dễ dàng như bẻ gãy thân cây, cô đã đi qua rất nhiều nơi, quen với việc nhìn thấy sự sống, cái chết của thực vật. Trên thực tế, cô ấy là người thống trị sự sống chết của thực vật.

Cô không còn bóng ma ngạt thở trong khi ngủ, cũng không ai dám phản bác lời nói của cô.

Nhưng trong tiếng kêu của chim ba ánh sáng sankouchou, cô vẫn cảm thấy cảm giác buồn bã sau một thời gian dài không cảm nhận được.

Biển hoa anh đào mùa xuân ở Nhạc Viên từ trên trời rơi xuống, sôi nổi hỗn loạn, giống như tuyết ở Vancouver năm đó.

Trong ảo ảnh do hoa anh thảo dệt nên, khung cảnh không còn là ở Nhạc Viên, cũng không còn là chuyến tàu ở xứ lạ. Đêm tốt nghiệp, trăng lạnh như nước.

Cố Ngộ sải bước lên sân thượng với đôi chân dài.

Anh hơi thở hổn hển, đứng yên và nhìn cô với vẻ mặt khẩn trương.

"Tôi......"

Thật hiếm khi thấy 【Lữ Khách】 trông như thế này. Anh luôn là một Lữ Khách thờ ơ lạnh nhạt, không bao giờ dừng lại ở bất kỳ chuyến phà nào. Là một Lữ Khách, khi đến đích, anh nên nói lời tạm biệt và quay đầu rời đi. Nhưng lần đầu tiên, anh không chủ động nói lời tạm biệt.

"Trần Xuyên Huệ..." Giọng nói của anh run lên giống như hơi thở không ổn định, ánh mắt kiên cường nhìn chằm chằm vào cô, như thể mọi cảm xúc của anh đều đang ở mức giới hạn.

Trên thực tế, đến lúc cuối cùng, Cố Ngộ đã im lặng rất lâu, chỉ nói với cô rằng "Chúc mừng tốt nghiệp" bằng một giọng rất nhẹ nhàng.

Trên sân thượng, Trần Xuyên Huệ nhìn anh.

Lần này cô đưa tay ra, chủ động nói: "Anh có cái gì muốn đưa cho em không?"

Cố Ngộ sửng sốt.

Trần Xuyên Huệ dùng con ngươi màu nâu nhạt nhìn anh, nói: "Phía sau lưng anh, em ngửi được."

Thực ra, tay cô cũng đang run nhưng cô vẫn cố gắng nói ra.

Cô không giỏi trong việc xử lý mọi mối quan hệ, cô cảm thấy giao tiếp với thực vật dễ chịu hơn con người gấp 10.000 lần, cô cảm thấy phiền não với tất cả cảm xúc.

Nhưng nếu là Cố Ngộ, cô cũng sẵn lòng thử một lần.

Trần Xuyên Huệ, nếu thật sự nhận được bức thư tình đó, nhất định không thể cứ ngốc nghếch như đang ở Nhạc Viên, thậm chí còn không biết để nó ở đâu.

May mắn thay, hôm nay cô mặc một chiếc váy có túi.

*

《Bạn cùng phòng tốt nhất》

"Có thật không? ENIAC có bóng ma tâm lý đối với gay?"

Lạc Hưng Ngôn nghi ngờ Turing đang lừa gạt mình, nhưng Turing cũng không như đồ khốn La Hành kia, không nhàm chán như vậy.

Turing xoay cây bút trong tay, vẽ một chữ X rồi nói: "Không chắc lắm, nhưng rất có thể."

Đây là một tin tức hiếm hoi về người điều hành diễn đàn cấp S. Lạc Hưng Ngôn ngậm một cây kẹo mút trong miệng, suy nghĩ hồi lâu, xả thân vì công lý: "Được, từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu nghiên cứu về gay."

Turing: "Hả?"

Lạc Hưng Ngôn mua một đống truyện tranh và tiểu thuyết về đồng tính nam rồi quay về ký túc xá, thậm chí còn tải gv về điện thoại di động.

Có một lần La Hành trở về và thấy Lạc Hưng Ngôn bật đèn thức khuya để đọc cuốn sách《 Bạn cùng phòng tốt nhất 》.

La Hành cởi găng tay, bình tĩnh hỏi: "Cái gì đây? Cậu lại bị hiệu trưởng mắng nên cậu định có quan hệ tốt với tôi à?"

Hai người họ bị buộc phải ở lại Học viện Quân sự chỉ vì Lạc Hưng Ngôn là một kẻ ngốc——

Ngay khi bước chân vào trường, đã vi phạm mọi nội quy của trường, làm cho cả La Hành cũng phải ở lại đây ba năm.

Ngày Lạc Hưng Ngôn bước vào Học viện Quân sự, anh đã đem khí thế ngỗ nghịch của mình thể hiện một cách mạnh mẽ. Chàng trai đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, áo đồng phục học sinh khoác lên vai, trực tiếp trèo tường và nhảy vào từ bên ngoài trường học.

Một đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng nhạt nhìn giống như loại động vật họ mèo cực kỳ nguy hiểm, nhìn vào ai cũng mang thái độ ngạo mạn và kiêu ngạo.

Tất cả sinh viên năm nhất đều bị sốc trước khí thế của anh ta và cho rằng anh ta là một nhân vật rất tàn nhẫn.

Kết quả là khi Lạc Hưng Ngôn nhảy xuống, anh ta vô tình vấp phải dây leo trên tường, ngã ra tư thế chó ăn cứt và chửi thề: "...đệt mịa!"



La Hành: "..."

Sau khi Lạc Hưng Ngôn bò dậy, cũng hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, lười biếng đội lại mũ, tiếp tục diễn làm ác ma, đi về phía quảng trường.

La Hành thu hồi ánh mắt, không nhìn tên ngốc này nữa.

Là hai thành viên cấp S duy nhất trong lớp, theo lý mà nói, bọn họ hẳn là nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên, hiệu trưởng yêu cầu hắn làm lớp trưởng lớp A. Nói là hắn làm lớp trưởng, nhưng trên thực tế, người duy nhất Thiên Dụ muốn hắn quản lý chỉ có Lạc Hưng Ngôn.

Tên của Lạc Hưng Ngôn được viết tràn ngập trên danh sách kỷ luật. Sau đó, La Hành viết chán, vứt bút và chọn cách dùng vũ lực với Lạc Hưng Ngôn.

Mối quan hệ giữa hai người vô cùng tồi tệ. Sau đó, khi họ bắt đầu thực hiện nhiệm vụ cùng nhau, cuối cùng họ cũng đã giảm bớt được một chút hiềm khích trước đó của mình, nhưng cũng không cần thiết phải đạt đến mức như trong《 Bạn cùng phòng tốt nhất 》. Khi La Hành nói lời này, kỳ thực chỉ là thuận miệng mà nói mà thôi.

Lạc Hưng Ngôn đột nhiên đặt cuốn sách xuống và nói: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Tôi đang nghiên cứu điểm yếu của ENIAC."

La Hành nhướng mày, cởi áo khoác đặt sang một bên, bước tới cầm cuốn sách Lạc Hưng Ngôn đang đọc lên. 【Atheist】 có tốc độ đọc nhanh và không bao giờ quên, hắn chỉ nhìn một giây rồi ném cuốn sách lại. Nội dung đơn giản, dễ hiểu, mỗi câu đều đạt đến trình độ "đọc được, không hiểu, nhưng tôn trọng" của La Hành. Ví dụ như cái gì mà "Một lớp mồ hôi mỏng toát ra trên eo của thiếu niên", chẳng hạn như "Đèn trong phòng ngủ chiếu sáng những bóng người chồng lên nhau trên giường", chẳng hạn như "Những tiếng nức nở và tiếng nước vang lên cùng nhau".

Trong từ điển cuộc sống của Lạc Hưng Ngôn không có từ "xấu hổ", nhưng khi nhớ lại nội dung trong sách, nó vẫn quỷ dị đến mức anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Vì thế hiếm khi anh chủ động giải thích thêm. "Tôi đang nghiên cứu về những người đồng tính nam."

La Hành gật đầu: "Ừ."

La Hành chưa bao giờ cố ý gây sự với Lạc Hưng Ngôn, vì vậy hắn dừng lại một chút, thông cảm và bình tĩnh nói: "Lạc Hưng Ngôn, dưới góc nhìn của tôi, cậu thực sự không có ranh giới đạo đức gì cả, cho nên không cần phải che giấu hoặc xấu hổ gì cả."

Lạc Hưng Ngôn: "..."

Lạc Hưng Ngôn đứng dậy và trực tiếp đánh nhau với hắn.

Sau đó, Lạc Hưng Ngôn tức giận đến mức yêu cầu Turing đến làm chứng cho mình. Turing chợt nhận ra: "Vậy là cậu bị bắt gặp đang đọc sách khiêu dâm trước mặt La Hành?" Lạc Hưng Ngôn nói: "Tôi nói lại một ngàn lần, đây là tôi đang hy sinh đôi mắt của mình để cống hiến cho Tổng cục."

​Sau khi La Hành hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, mới nhận xét: "Cậu quả nhiên là thiên tài."

Lạc Hưng Ngôn ôm hận trong lòng, bắt đầu kéo hắn cùng xem.

Thực ra La Hành không quan tâm đ ến những cảnh khiêu dâm đó, bởi vì dị giáo mà hắn muốn tiếp xúc thật sự quá đa dạng, ở rất nhiều loại dị giáo, tình d*c và tình yêu đều là một loại tôn thờ. Không biết có bao nhiêu tôn giáo coi quan hệ tình d*c là một phong tục, cho cả người cùng giới và người khác giới.

Cảnh tượng hai người đàn ông vuốt v e nhau và hôn nhau thật sâu trên TV khiến La Hành cảm thấy nhàm chán. Hắn nhìn sang một bên, Lạc Hưng Ngôn đang hăng hái học hành bởi vì anh thực sự đang học tập. Lạc Hưng Ngôn hoàn toàn dựa vào niềm tin và tiếp tục nhìn xuống, tai anh đỏ đến mức sắp bốc cháy, nhưng đôi mắt lại cố gắng giữ vẻ nghiêm túc và ngay thẳng.

La Hành cảm thấy rất thú vị.

Phản ứng của Lạc Hưng Ngôn thú vị hơn nhiều so với trong phim.

Lạc Hưng Ngôn thực sự không có hứng thú với gv. Về mặt s1nh lý, khi nhìn thấy loại cảnh tượng này, mặt anh sẽ tự động nóng lên và tai anh sẽ đỏ bừng.

Nhưng liệu một thẳng nam bình thường có đỏ mặt khi nhìn thấy thứ này không? Vì vậy, anh đã cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh và tỏ ra ngay thẳng và tâm như nước lặng.

Vì vậy, tình hình hiện tại là.

La Hành biết rằng Lạc Hưng Ngôn không có phản ứng gì với gv. Lạc Hưng Ngôn cũng biết chính mình không có phản ứng, nhưng lỗ tai anh lại đỏ bừng! Anh hếch cằm lên và giữ khuôn mặt căng thẳng khiến kết quả là khuôn mặt càng trở nên nóng hơn.

Vì vậy, Lạc Hưng Ngôn, người vốn dĩ bình tĩnh trước cảnh gv, đã vì để chứng minh với La Hành rằng anh thực sự không phản ứng trước gv lại khiến chính mình trở nên không còn tâm lặng như nước như trước đó nữa.

"..."

La Hành nhịn cười, đổ thêm dầu vào lửa hỏi: "Sao tai cậu lại đỏ thế?"

Lạc Hưng Ngôn không nhịn được nữa, tức giận thấp giọng chửi bới.

Sau sự việc đáng xấu hổ khi cùng nhau xem phim, Lạc Hưng Ngôn đã từ bỏ việc nghiên cứu về đồng tính luyến ái.

Anh lấy hết sách ra và ném đi, nhưng có một cuốn rơi ra và được người nhặt lên.

Thật trùng hợp, vẫn là cuốn sách 《 Bạn cùng phòng tốt nhất 》.

Người đó ngay lập tức đăng lên diễn đàn với hơn chục dấu chấm than.

Tuy nhiên, bài đăng đã bị xóa ngay khi có hơn 1.000 lượt thảo luận.

Mặc dù La Hành đã nhanh chóng xóa nó đi nhưng Lạc Hưng Ngôn vẫn nhìn thấy.

Trong đầu anh có ngàn câu chửi tục, thậm chí còn muốn dùng vũ lực để ép người đăng thay đổi bài đăng, anh hung hăng hỏi.

"Tại sao 【Xiềng Xích】 lại ở bên dưới? Các người bị mù à."

"Chúng tôi không mù, chúng tôi có sự chênh lệch chiều cao đáng yêu."

"..."

Lạc Hưng Ngôn đã chiến đấu 300 hiệp với nhóm người trên mạng cả đêm.

Vấn đề rốt cuộc là 【Xiềng Xích】 cao 1,8 mét hay 1,77 mét đã được tranh luận cho đến tận bình minh.

La Hành không thể chịu đựng được nữa. Cuối cùng, tài khoản của Lạc Hưng Ngôn đã trực tiếp bị chặn.

Lạc Hưng Ngôn tuy không đàng hoàng nhưng anh làm việc gì cũng phải có kết quả, cuối cùng anh đã viết một bài báo cáo phân tích cho chính mình. Thậm chí anh còn chủ động phân tích khả năng mình trở thành người đồng tính và đưa ra câu trả lời rằng khả năng đó là 0. Vì vậy, trong phòng triển lãm thứ hai của 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】, khi trúng phải nước hoa love-in-idleness rồi sau đó nhìn thấy Quý Kiên. Phản ứng đầu tiên của Lạc Hưng Ngôn là: Ồ, tôi thành gay rồi.

Đồng tính luyến ái cũng chỉ có vậy thôi.

Ha hả.

Trước khi thảm họa kết thúc, Lạc Hưng Ngôn đã quay cuồng khắp thế giới như một con quay.

Sau khi thời đại thảm họa kết thúc, mặc dù xã hội loài người vẫn còn khủng hoảng nhưng mức độ nguy hiểm đã chênh lệch một trời một vực.

Cho nên anh rất nhàn rỗi.

Trong danh sách tội phạm do Liên Hợp Quốc đưa ra, có một ID có thứ hạng cao tên là 【Tiểu Thuyết Gia】. Tên tội phạm chạy trốn này có ước mơ trở thành nhà văn. Trong những cuốn tiểu thuyết kinh dị mà gã viết, gã luôn tự đưa mình vào trong đó, nhưng không phải là nhân vật chính mà là nạn nhân.

Trong mỗi cuốn tiểu thuyết, để thỏa mãn trí tưởng tượng bi3n thái của mình, gã đã bị kiến ​​ăn thịt, bị thiêu đốt trong lửa, bị hãm hiếp, bị phanh thây xẻ thịt, bị nấu chín và chặt đầu.

Để điều tra gã và lần theo manh mối của gã, Lạc Hưng Ngôn không còn cách nào khác ngoài việc đọc tác phẩm của 【Tiểu Thuyết Gia】 này. Đọc đến cuối, anh gần như mơ về những năm tháng xem GV đó. 【Tiểu Thuyết Gia】 cũng thiết lập một nền tảng chuyên quay video kinh dị trên dark web, nơi nhiều người chi một số tiền lớn để được chứng kiến một cuộc giết chóc.

Mọi bộ phim do 【Tiểu Thuyết Gia】 làm đều đầy máu me. Chỉ có duy nhất một bộ phim 《 Bạn cùng phòng 》bất ngờ chỉ là cảnh l@m tình đơn giản.

Từ đây có thể kết luận rằng 【Tiểu Thuyết Gia】 là một người đồng tính yêu mà không có được.

Lạc Hưng Ngôn nói: "Bạn cùng phòng?" Điều này khiến anh nhớ lại một kỷ niệm rất tồi tệ.

Anh không phải là người duy nhất được giao nhiệm vụ săn lùng 【Tiểu Thuyết Gia】.

Lạc Hưng Ngôn muốn giao nhiệm vụ phân tích bộ phim này cho La Hành. Nhưng La Hành nhất quyết kéo anh cùng nhau xem.

Lạc Hưng Ngôn: "...Chúng ta thật sự muốn nhìn thấy thứ d@m đãng bi3n thái này sao?"

La Hành cười nói: "Cậu sợ cái gì?"

Lạc Hưng Ngôn: "Tôi sợ cái rắm."

Họ đã cùng nhau xem gv khi còn học ở trường Quân sự. Khi đó, Lạc Hưng Ngôn cảm thấy bình tĩnh hơn và La Hành cũng không mấy hứng thú. Nhưng lần này, sau khi hình ảnh xuất hiện, bầu không khí đột nhiên khác hẳn trước đó. Có lẽ là vì đêm qua anh vô tình nhìn thấy thân thể tr@n trụi của La Hành.

Trong phim có câu: "Ngày ngày đêm đêm ở cùng một phòng, không phải vợ chồng thì là cái gì?"

Lạc Hưng Ngôn tự nhủ: Còn có bạn cùng phòng. Kẻ này thất học.

Anh bóc một viên kẹo có vị cam và cho vào miệng, hy vọng dùng vị giác đánh lạc hướng. Nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Theo lý thuyết, trong những lúc này La Hành nên đùa, trêu chọc anh vài câu.

Nhưng khi quay đầu lại, anh lại phát hiện, lần này La Hành lại cực kỳ yên tĩnh.

Khi Lạc Hưng Ngôn tiến vào Học viện Quân sự, khi anh nhảy khỏi tường và như chó gặm bùn, người đầu tiên anh nhìn thấy khi ngẩng đầu lên chính là La Hành. Bởi vì quá nổi bật. Hắn dường như tỏa sáng trong đám đông, khi đó anh còn phàn nàn về việc làm sao có người có thể có lông mi màu trắng.

"Nhóc con lông trắng?" Anh nhìn chằm chằm La Hành hồi lâu.

La Hành thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Nhưng ánh mắt của La Hành lại không giống như đang xem bộ phim đó. Vì vậy, Lạc Hưng Ngôn vẫy tay với hắn và hét lên: "Này!"

La Hành hồi phục tinh thần lại, nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn anh một lúc lâu.

Lạc Hưng Ngôn chán ghét nói: "Cậu xem gv mà cũng có thể như đi vào cõi thần tiên à? Cậu mệt à?"

La Hành thản nhiên nói: "Tôi rất mệt mỏi, đêm qua tôi không ngủ."

Lạc Hưng Ngôn: "Hả? Tại sao không ngủ?"

La Hành: "Tôi đang suy nghĩ một chuyện."

Lạc Hưng Ngôn: "Nghĩ ra chưa?"

La Hành nhìn chằm chằm anh, cong môi dưới, gật đầu: "Có lẽ đã hiểu rồi."

Lạc Hưng Ngôn: "Hiểu là được, cậu đã ghi lại được manh mối nào đó từ 【Tiểu Thuyết Gia】 chưa?"

"Ừm."

La Hành đưa cuốn sổ trong tay cho anh.

Lạc Hưng Ngôn nói: " Cậu viết cái gì mà có cả tên tôi vậy, mẹ kiếp, sao còn đẹp hơn cả khi tôi viết."

La Hành bình tĩnh nói: "Khi hiệu trưởng yêu cầu tôi phải quản lý kỷ luật trong trường Quân sự, tôi có một cuốn sổ, viết đầy tên cậu."

La Hành: "Khi tôi nộp nó lên, hiệu trưởng suýt nữa tưởng tôi đang âm thầm thích cậu."

Lạc Hưng Ngôn: "..."

Lạc Hưng Ngôn nói: "Vấn đề là tại sao viết tên của tôi."

La Hành chỉ nhìn anh, mỉm cười, thành thật nói: "Lúc nhìn thấy bạn cùng phòng, nghĩ đến tôi cũng có một người bạn cùng phòng, sau đó mất tập trung, không biết từ khi nào đã viết xuống."

Lạc Hưng Ngôn không thể tin được, anh chỉ vào mình rồi chỉ vào đôi cẩu nam nam vô liêm sỉ trong phim và nói: "Hai loại bạn cùng phòng này có thể giống nhau sao?! Tôi bình thường hơn chúng nhiều, tôi chưa bao giờ tưởng tượng đen tối về cậu!"

Trong giọng điệu của La Hành không nghe ra có chút cảm xúc nào: "Ừ, cậu đúng là bạn cùng phòng tốt nhất."

---Editor có lời muốn nói---

3h sáng ngồi gõ chương này mà tôi cười như heo kêu -_- cảm xúc lên xuống như đi tàu lượn siêu tốc vậy