Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 56: Người kể chuyện (8)




Vòng chơi bốn góc cuối cùng, trong bốn người thì có hai người tâm sự nặng nề.

Tô Uyển Lạc hít sâu một hơi, vẫn đứng ở nơi nguy hiểm nhất, vẻ mặt phức tạp, mà Đường Gia Hào sau khi bạn gái mình ngất đi, vẻ mặt vốn tái nhợt càng trở nên trắng bệch.

Trò chơi bắt đầu.

Khoảnh khắc bóng tối buông xuống, thính giác, khứu giác, xúc giác của mọi người trở nên nhạy bén gấp bội lần. Trên mặt Đường Gia Hạo toát những giọt mồ hôi lạnh lớn rơi xuống, yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, hắn nắm chặt tay, thân thể nhịn không được run rẩy.

Thịch! Thịch! Thịch!

Nhắm mắt lại, nhịp tim nhảy lên mãnh liệt.

Hắn đứng ở góc thứ ba.

Trong bóng tối có tiếng bước chân, tiếng thở và tiếng nến cháy. Nhưng ngoài ra, Đường Gia Hào dường như bị ảo giác thính giác trong tai, như đêm đó nghe thấy tiếng kêu cứu đau đớn trong khu rừng yên tĩnh.

【 Cạnh trường có một khu rừng nhỏ, điện thoại di động của tôi lúc đó không có pin và không có đèn. Trời tối, đi được nửa đường thì tôi nghe thấy tiếng khóc, giống như tiếng chim hoặc tiếng người. Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng tôi không thấy có chỗ gì không thích hợp cả. Tôi nghĩ đó là ảo giác thính giác nên tôi bỏ đi. 】

Đây thực sự là ảo giác thính giác? Tiếng kêu cứu của con người có thực sự giống tiếng kêu của chim không?

Không, một chút đều không giống.

Chỉ là đêm đó hắn say rượu, đầu óc hơi ngà ngà say, phản ứng chậm chạp, ban đêm chỉ đi một mình, trong lòng cảnh giác, không muốn gây rắc rối.

Nhưng hắn đã làm gì sai? Hắn chỉ đi ngang qua, không làm gì cả, cũng không phải người đầu độc cô. Nếu cô thực sự hận hắn thì cô không nên hận hắn, cô nên hận bạn cùng phòng của mình! Cô nên hận hung thủ!

Đường Gia Hào hô hấp càng ngày càng gấp, hàm răng run lên, nhắm mắt lại, phảng phất quay lại đêm hôm đó.

Bức tường của trường đại học Giao Thông Hoài Thành rất cao, hắn cần phải mượn dùng cây gần đó để trèo lên, tuy thể lực hắn không tệ nhưng vỏ cây lại nhẵn, phải mất gần nửa giờ mới có thể leo lên được.

Sau đó suốt nửa tiếng, cô ấy liên tục kêu cứu. Cô gái đó chắc chắn đã nhìn thấy hắn ta đi ngang qua và nghĩ rằng mình có chút hy vọng cầu sinh, mặc dù cổ họng đã bị chất độc ăn mòn nhưng cô vẫn không muốn chết. Cô hét lên điên cuồng và dùng hết sức lực để cử động —— chỉ mong hắn có thể nghe thấy cô, hy vọng hắn có thể cứu cô, hy vọng hắn có thể đưa cô đến bệnh viện.

Nhưng hắn không dám nhìn lại, hắn giả vờ như không nghe thấy.

Hoài Thành đã xảy ra ba vụ án mạng tàn bạo, ai biết được tiếng kêu cứu trong rừng có phải là một cái bẫy do hung thủ giăng ra hay không.

Nếu hắn bước tới, hắn sẽ được chào đón bởi địa ngục.

Hắn không muốn chọc phải phiền toái.

Hắn chỉ là một nam sinh đại học bình thường, không phải anh hùng hay vị cứu tinh. Khi hắn nhảy vào tường, hắn nghe thấy cô gái kia kêu lên một tiếng rồi ngã gục.

Giọng nói tuyệt vọng khiến đầu óc Đường Gia Hào lập tức tỉnh táo. Nhưng hắn không hề quay lại, giả vờ như không nghe thấy và nhảy lùi khỏi bức tường.

Bạn cùng phòng để cửa mở cho hắn, sau khi bước vào hắn lập tức muốn gọi 110. Nhưng điện thoại của hắn hết pin, bàn học thì bừa bộn, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bộ sạc. Hắn thậm chí còn đánh thức bạn cùng phòng vì di chuyển quá nhanh và quá ồn ào, giường trên còn mắng cả nhà hắn.

Hắn hoảng sợ đến mức mù quáng tối lửa tắt đèn tìm kiếm cả đêm nhưng không tìm thấy bộ sạc.

Ngày hôm sau hắn mới phát hiện thì ra bộ sạc rớt xuống đáy giường.

...... Nhưng nó không còn cần thiết nữa.

Ngày hôm sau hắn đến lớp, cả lớp đang bàn tán về cô gái chết trong rừng. Họ nói cô bị đầu độc chết, quá trình chất độc bộc phát thong thả đã đầu độc cô từ từ, và cô có cơ hội được cứu trong mười hai giờ.

Thật đáng thương biết bao khi phải nằm một mình chờ chết, nếu có ai đó đi ngang qua đó thì tốt rồi.

Đường Gia Hào chạy vào nhà vệ sinh và nôn mửa. Bạn gái hắn đến căn tin cùng hắn ăn trưa và kể lại sự việc này.

Cô cho biết kẻ sát nhân đã đặc biệt chọn một khu rừng nhỏ không có người và để cô gái chết từ từ, điều đó thực sự rất tàn nhẫn.

Đường Gia Hào nhịn không được, bảo cô câm miệng.

Bạn gái hắn nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ nhưng không nói gì.

Đường Gia Hào không cảm thấy mình có lỗi, người thấy chết mà không cứu cũng được coi là có tội sao Tại sao lại phải làm trò ép buộc đạo đức? Bạn sẽ làm gì nếu bạn đang đi bộ một mình vào ban đêm và nghe thấy một cô gái kêu cứu trong một khu rừng vắng, đặc biệt nếu có một kẻ sát nhân đang bỏ trốn trong thành phố?

Hắn định gọi cảnh sát nhưng điện thoại hết pin, hắn phải làm sao đây?

Nếu hắn thực sự là một kẻ máu lạnh thì tốt rồi. Một kẻ máu lạnh thực sự sẽ không nghĩ đến những điều này.

Điều tệ hại là hắn không phải là người tử tế cũng không phải là người ác độc.

Chuyện này vẫn luôn giấu kín trong lòng hắn như một cái gai. Nó vô tình xâm nhập vào trái tim, làm trái tim chảy máu, mưng mủ và từ từ phân hủy.



Đêm đầu tiên ở biệt thự La Hồ, hắn nghe được người chủ nhân bảo bọn họ kể một câu chuyện kỳ ​​quái phát sinh ở xung quanh họ, đây là phản ứng đầu tiên của hắn. Có lẽ hắn không tỉnh táo, cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy. Có lẽ hắn muốn nhổ cái gai ra, có lẽ hắn muốn tự thôi miên mình.

...Tối hôm đó, hắn thực sự không nghe thấy cái gì.

Bang.

Anh Hổ vỗ vai hắn.

Đường Gia Hào từ trong hồi ức bừng tỉnh, quay lại với trò chơi bốn góc đang diễn ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi, kìm nén cảm giác ớn lạnh, chạm vào tường tiếp tục đi về phía trước, đi tới phía sau Tô Uyển Lạc, vỗ nhẹ lên vai cô.

Nhận được chỉ thị, Tô Uyển Lạc gật đầu, đi về phía trước.

Đường Gia Hào đứng ở chỗ của cô, đột nhiên có chút tuyệt vọng cười chua xót. Quên đi, nếu đến lượt hắn và hắn thực sự nhìn thấy cô gái đó, hắn nên coi đó là cho chính mình một sự giải thoát.

Những ngọn nến đang cháy dần ở giữa phòng, Lương Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào ánh nến lay động, cảm thấy càng ngày càng bất an trong lòng. Cô cảm thấy hành vi của Lạc Lạc rất kỳ lạ.

Mọi người đều tránh trò chơi bốn góc này, nhưng Lạc Lạc lại chủ động một cách đáng ngạc nhiên, như thể... cô ấy nóng lòng muốn gặp quỷ.

Lương Thanh Thanh đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ về lần đầu tiên cô tham gia câu lạc bộ vào năm thứ nhất. Vào ngày đầu tiên, mọi người đều nói về lý do khiến họ quan tâm đến các sự kiện siêu nhiên thần quái. Lý do của Lương Thanh Thanh là vì cô muốn rèn luyện dũng khí, bởi vì cô học y nhưng lá gan lại rất nhỏ; trong khi Tô Uyển Lạc lại nói rằng cô muốn xem trên đời thực sự có ma hay không.

"Kỳ thật tôi cảm thấy quỷ không đáng sợ, quỷ lại không hại người, so với quỷ, tôi cảm thấy người càng đáng sợ hơn."

Cho nên —— Lạc Lạc muốn gặp quỷ?!

Tô Uyển Lạc xác thực có người muốn gặp. Trong câu chuyện cô kể, ngoài cậu bé ra, thực ra còn có một người khác đã qua đời, đó là cha cô.

Cha cô ấy mất khi cô đang học lớp hai tiểu học.

Vụ việc của cậu bé không chỉ khiến chính quyền huyện Lương Cảng hoảng hốt mà còn khiến cha của cô hoàn toàn lạnh tâm. Khi cô 7 tuổi, cô cùng cha chuyển đến một thị trấn kém phát triển gần Hoài Thành. Hàng xóm của họ là một ông già rất tốt bụng, chủ một hiệu sách không có nhiều sinh ý.

Khi cha cô đi làm, cô được giao cho ông ấy.

Một ngày nọ, cô đang nằm trên bàn làm bài tập, sau khi ông lão ở hiệu sách cúp điện thoại, ông đột nhiên đỏ bừng mắt nói với cô: "Lạc Lạc, cha của con mất tích rồi."

Mất tích. Mất tích. Một người sống cứ như vậy biến mất trong không khí?. Truyện Nữ Cường

Không có bất cứ cái gì theo dõi, không có bất cứ manh mối nào, thậm chí không có một thi thể.

Cảnh sát Hoài Thành đã tìm kiếm hơn mười năm nhưng không tìm thấy.

Ha, mất tích, mất tích ‌—— ai mà tin được điều đó?

Cô không tin, cô vẫn đang đi tìm cha mình.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.

Tô Uyển Lạc không biết cô sẽ nhìn thấy cố nhân nào trong truyện xưa, nhưng cô không sợ ai cả.

Mọi người đều sợ hãi khi nhìn thấy quỷ trong câu chuyện, nhưng Tô Uyển Lạc lại cảm thấy con người đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Cô không có mẹ, từ nhỏ cha cô sợ cô không được yêu thương, giáo dục đầy đủ nên bất cứ khi nào có thời gian, ông đều chơi với cô và kể chuyện cho cô nghe.

Trong truyện, người tốt sẽ được báo đáp, kẻ xấu bị trừng phạt. Cái ác không bao giờ thắng cái thiện, không có ngoại lệ.

...Người tốt sẽ được báo đáp.

Trong mắt Tô Uyển Lạc có chút chua chát,

Cô bước đến góc tường, đưa tay ra và lần này cô chạm vào thứ gì đó. Nó nóng như lửa, như sắt nướng.

Tô Uyển Lạc sửng sốt, mở mắt ra, nhìn thấy trong bóng tối có một khuôn mặt vô cảm. Chính là cậu bé đằng sau bức tường gạch đỏ đã biểu diễn ảo thuật cho cô xem! Mũ bảo hiểm màu đỏ, quần yếm nhăn nheo. Cậu vẫn giữ nguyên diện mạo như khi chết, thân hình gầy gò, làn da đen sạm nhưng đôi mắt sáng lạ lùng. Nó khác với cái nhìn hung ác oán độc đã dụ dỗ giết cô. Lần này cậu bé nhìn cô như thể cậu đang nhìn thấy cô lần cuối cùng trong một giấc mơ. Bình tĩnh, yên tĩnh, thậm chí có chút phức tạp.

Căn cứ theo quy tắc, khi nhìn thấy "người thứ năm" trong trò chơi bốn góc, cô phải vỗ tay ba lần.

Nhưng Tô Uyển Lạc lại đứng im lặng, bất động.

Cậu bé im lặng nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên vẫy tay chào cô.

Tô Uyển Lạc sửng sốt, không biết ma quỷ có năng lực đọc suy nghĩ hay không, nhưng giờ phút này trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui sướng cùng hồi hộp. ‌Có vẻ như câu trả lời mà cô tìm kiếm hơn mười năm nay sẽ được hé lộ vào lúc này.

Cô bước tới.

Cậu bé giơ tay lên và nhẹ nhàng viết hai chữ vào lòng bàn tay cô.

"Nghệ cũ......"



Nhưng viết được nửa chừng, thân hình cậu đột nhiên vặn vẹo, vẻ mặt trở nên đau đớn. Nó từng chút một biến thành khói, như thể sức mạnh duy trì sự tồn tại của cậu bắt đầu tiêu tan. Thân thể cậu bé hóa thành một màn sương đen như máu, lao về phía cửa sổ.

"Không được!" Tô Uyển Lạc đột nhiên hét lên một tiếng, cô bất chấp đuổi theo, mở cửa sổ ra, chỉ thấy một bóng sương mù bay tới nơi xa.

Đây là tầng thứ ba, cô không thể nhảy xuống.

Tô Uyển Lạc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, sau đó xoay người chạy ra cửa như điên.

"Lạc Lạc?!" Người đầu tiên nghe thấy giọng nói của cô là Lương Thanh Thanh, Lương Thanh Thanh tưởng rằng cô đang gặp nguy hiểm nên nhanh chóng thổi tắt nến, sau đó đứng dậy bật đèn.

Nhưng lúc này Tô Uyển Lạc đã mất trí, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Lương Thanh Thanh: "Lạc Lạc!"

Lương Thanh Thanh hét lên xong liền đi theo ra ngoài.

Tề Lam theo sau đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi: "Cô ấy sao vậy?"

Người thứ hai phản ứng là anh Hổ.

"Tôi ra ngoài xem xem!"

Người thứ ba là Đường Gia Hào.

Đường Gia Hào nói với Tề Lam nói: "Cô ở lại đây đi, ba người chúng tôi đi tìm cô ấy là đủ rồi." Nói đến đây, tay hắn run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gượng cười.

...... Coi như là chuộc tội đi.

Nhưng cái thứ phá hoại nhân sinh này, hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì mà phải chuộc tội.

Lúc thổi nến cùng với thời gian bật đèn, bóng dáng Tô Uyển Lạc đã hoàn toàn biến mất ở hành lang dài, không biết chạy về hướng nào.

"Cậu đi bên trái, tôi đi bên phải." Anh Hổ nói.

Đường Gia Hào gật đầu: "Được."

Đường Gia Hào hít một hơi thật sâu để tự cổ vũ cho chính mình.

Hoá ra đây chính là cảm giác làm anh hùng, không sao cả, cũng không đáng sợ đến thế.

Hắn đi về phía cuối hành lang, không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không, nhưng hắn cảm thấy sàn nhà dưới chân mình hơi ẩm ướt, giẫm lên có cảm giác kỳ lạ, như thể có nước thấm vào. Nhưng mấy ngày nay ở Hoài Thành trời nắng, thời tiết sẽ không ẩm ướt như vậy.

Đường Gia Hào sửng sốt một chút, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Hành lang không có đèn, khi rẽ vào trong góc, hắn nhìn thấy một bức tranh. Bức tranh vẽ phong cảnh thủy mặc sơn thủy đơn giản, hai chủ nhân của ngôi nhà ma đều là những người có văn hóa và dùng nó để trang trí.

Một tia ánh trăng chiếu vào bức tranh, hắn nhìn thấy một người phụ nữ rất cao đứng trước bức họa.

Những đường nét của bức tranh thủy mặc không ngừng dâng trào, như thể có thứ gì đó màu đen không ngừng rỉ ra, chúng nó cũng sẽ cười hihi haha một cách quái dị, giống như một đứa trẻ trong bóng tối.

Về phần người phụ nữ cao lớn ở trong góc, Đường Gia Hào nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu xoăn màu vàng nhạt. Cánh tay của cô ấy sạch sẽ như hoa huệ và trên tay cô ấy cầm một sợi dây tóc rất mảnh.

Đường Gia Hào sợ đến mức hai chân đều yếu ớt. Hắn hoảng sợ muốn chạy trở về, nhưng chân hắn đã bị ai đó ôm lấy, đứa trẻ ma mỉm cười kéo chân hắn, kéo hắn xuống đất, dòng nước đen cuồn cuộn đẩy hắn xuống từng chút một, đưa hắn cho người phụ nữ tóc vàng.

"Không...... Cứu mạng, cứu mạng!"

Khuôn mặt người phụ nữ là một làn sương đen, không có nét mặt. Cô cúi đầu, giọng nói mơ hồ và điên cuồng, như đang phán xét tối cao: "Đường Gia Hào, đêm đó cậu thật sự không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ấy sao?"

Đôi mắt Đường Gia Hào lập tức đỏ đậm.

"Không. Cậu có thể cứu cô ấy, nhưng cậu lại giả câm vờ điếc."

"Cô ấy hét lên tuyệt vọng biết bao, và cậu thực sự đã nói đó là tiếng kêu của một con chim."

"Cậu lừa được ai? Ông trời đang xem những gì cậu đang làm, cậu —— cậu cũng chính là kẻ sát hại cô ấy."

Cô cầm sợi dây tóc mỏng trong tay lên, giọng điệu bình tĩnh và tàn nhẫn, chĩa đầu dây tóc vào lỗ tai hắn.

"Người thích giả điếc thì không nên có tai, cũng như kẻ thích tung tin đồn bịa đặt thì nên cắt lưỡi đi".

Hắn đã biết cô muốn làm cái gì rồi.

...... Cô ta sẽ dùng sợi dây cứng này để xuyên qua màng nhĩ và phá vỡ toàn bộ đầu của hắn.