Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 78: Người Trong Câu Chuyện (15)




"Đàn anh Lạc?" Nhìn Lạc Hưng Ngôn cả người đầy máu đi ra từ bụng người khổng lồ, Trình Tắc kinh ngạc mở to mắt, đôi môi đỏ mọng hơi hé.

Theo thông tin mà Thiên Xu đưa ra, Tường Người ở Đại học Hoài An là dị giáo cấp B.

—— Làm thế nào một kẻ dị giáo cấp B lại có thể khiến đàn anh Xiềng Xích của mình trở nên chật vật như vậy?!

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Lạc Hưng Ngôn cũng không nghĩ tới việc khi ra ngoài sẽ nhìn thấy đoàn người Trình Tắc và Cục Phi tự nhiên Hoài Thành.

Anh còn trẻ và quan tâm đ ến thể diện, khi còn học ở Học viện Quân sự số 1, anh từng là một kẻ hay giả ngầu, cả đời này anh chưa bao giờ chật vật như vậy trước mặt người khác.

Lạc Hưng Ngôn gãi mái tóc đỏ, nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ lạnh lùng gật đầu với đàn em.

Sau đó anh lập tức nhìn quanh tìm kiếm Ninh Vi Trần và Diệp Sanh, anh không hề lo lắng cho sự an toàn của hai người này mà chỉ nghĩ thầm: Mẹ kiếp, bọn họ sẽ cùng nhau mất mặt.

Anh không tin hai người cũng chui ra từ trong bụng người khổng lồ lại có thể sạch sẽ được.

Đúng thế, anh muốn họa thủy đông dẫn*!

*họa thủy đông dẫn: Đây không phải là một thành ngữ, chủ yếu được tìm thấy trên Internet, nó đề cập đến sự xoa dịu của Anh và Pháp trước Thế chiến thứ hai, cố gắng dẫn dắt thảm họa chiến tranh của Hitler đến Liên Xô ở phía đông. Có nghĩa là dùng những biện pháp nhất định để tránh cho mình khỏi bị thiệt hại và để người khác thay mình gánh chịu thiệt hại. (Baidu)

Đôi mắt sắc bén của Lạc Hưng Ngôn nhìn thấy hai bóng người cao gầy bước ra từ nhà thi đấu và bước xuống bậc thang, lập tức hét lên: "Diệp Sanh!"

Diệp Sanh nghe được thanh âm của anh, lạnh lùng ngẩng đầu lên. Còn Lạc Hưng Ngôn thì đầy rẫy những ý nghĩ ác ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài sạch sẽ của cậu cuối cùng lại nghẹn họng.

"......"

"............"

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì hai người này giỏi giả vờ hơn anh sao?

Trình Tắc quay đầu nhìn hai người chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, cũng sửng sốt.

Diệp Sanh mặc một chiếc áo phông đen, làn da của cậu trông nhợt nhạt hơn dưới ánh trăng, lông mày lạnh lùng áp lực, toàn thân bao phủ trong một luồng khí thù địch như có như không. Nhìn dáng vẻ dường như tâm trạng không tốt.

Ninh Vi Trần có đôi chân dài, bước xuống bậc thang vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy một đám người của Cục Phi tự nhiên, lập tức điều chỉnh vẻ mặt, mỉm cười. Nụ cười mà Trình Tắc quen thuộc vừa lịch sự, tao nhã, phong độ nhẹ nhàng nhưng đồng thời cũng cự tuyệt người khác ở cách xa vạn dặm.

Thái độ của Ninh Vi Trần đối với Cục Phi tự nhiên vẫn luôn rất tệ. Tuy nhiên trong lòng Trình Tắc cũng biết: Thiếu gia cao quý của nhà này suốt ngày bị bọn họ coi là đối tượng nghi ngờ để giám sát điều tra thì có thái độ tốt được mới lạ.

Trình Tắc chủ động tiến lên, mỉm cười chào hỏi: "Ninh thiếu gia, Diệp Sanh, sao hai người lại tới đây?"

Câu hỏi là "hai người", nhưng Trình Tắc biết rằng người trả lời nhất định sẽ là Ninh Vi Trần. Bởi vì sau ba lần tiếp xúc ở đoàn tàu Âm Sơn, dinh thự Tần gia, biệt thự Lạc Hồ, Trình Tắc phát hiện ra Diệp Sanh không thích nói chuyện hay giao tiếp với người khác. Bình thường trong tình huống này, Diệp Sanh sẽ chỉ đứng nhìn bên cạnh và lạnh lùng cúi đầu nghịch điện thoại di động, để Ninh Vi Trần xử lý bọn họ.

Haha... Trình Tắc không có hi vọng vào việc hỏi được cái gì. Ninh Vi Trần được Ninh gia nuôi dưỡng làm người thừa kế và kỹ năng trò chuyện và đàm phán của hắn rất khéo léo và hoàn hảo. Khi giao tiếp với Ninh Vi Trần sẽ không nhận được bất kì thông tin nào mà hắn không muốn cho người khác biết.

Trình Tắc thở dài trong lòng, không biết câu tiếp theo của mình sẽ là gì ——

Kết quả là, bên tai cô đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng lãnh đạm của Diệp Sanh.

"Chúng tôi quay phim tuyên truyền ở nhà thi đấu thể thao cũ."

Trình Tắc: "???" Cô nghe thấy giọng nói của ai?!

Ninh Vi Trần tựa hồ cũng có vẻ hơi kinh ngạc, trầm ngâm nhìn Diệp Sanh.

Diệp Sanh tiến lên một bước, che hắn lại ở phía sau, dùng một cử chỉ mà cậu có thể không thấy kỳ lạ, nhưng trong mắt người khác rõ ràng là tư thế "bênh vực người của mình". Cậu nói với giọng điệu bình tĩnh: "Cục trưởng Trình, cô muốn hỏi cái gì thì hỏi tôi."

Trình Tắc: "......"

Lạc Hưng Ngôn lau vết máu trên mặt và bước tới với vẻ mặt u ám. Anh chưa kịp nuốt trôi nỗi khó chịu và ghen ghét trong lòng thì ngay lập tức anh đã bị đôi cẩu nam nam này khoe khoang ân ái.

Lạc Hưng Ngôn: "......" Anh nén giận trong lòng, con mẹ nó, hỏi có mỗi một cái vấn đề mà các người làm đến mức này sao! Làm như Cục Phi tự nhiên bọn họ muốn dùng gậy đánh uyên ương vậy!

Lạc Hưng Ngôn khó chịu trực tiếp nói: "Ai cũng đừng hỏi, hỏi tôi này!"

Trình Tắc: "Đàn, đàn anh?"

Lạc Hưng Ngôn ôm lấy xiềng xích của anh, cười khẩy nói: "Đàn em, đừng quấy rầy Thái tử và Thái tử phi, tối nay anh cũng là đương sự nên hỏi anh là được."

Trình Tắc ngơ ngác mà nói: "......Được."

Diệp Sanh liếc nhìn Lạc Hưng Ngôn, không để ý đến sự kỳ quái của anh, thuận thế gật đầu: "Ừ. Cô có thể hỏi anh ta."

Cậu đã muốn mang Ninh Vi Trần rời đi, Cục Phi Tự Nhiên hoàn toàn có thể xử lý một dị giáo cấp B.

Ninh Vi Trần bị Cố Sự Đại Vương làm bị thương trong không gian, bây giờ cậu chỉ muốn đưa hắn về nhà ném cho Andrew kiểm tra.

"Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi rời đi trước." Trước khi rời đi, Diệp Sanh liếc nhìn đám người bị Trình Tắc kéo xuống, lập tức sửng sốt, cậu nhíu mày nhìn về phía Lạc Hưng Ngôn: "Tô Uyển Lạc đâu?"

Khi Lạc Hưng Ngôn nhớ tới chuyện này, nụ cười đột nhiên biến mất trên khuôn mặt anh, anh ngẩng đầu lên và nhìn "người khổng lồ" khổng lồ dưới bầu trời đêm bằng đôi mắt mèo, thấp giọng nói: "Cuối cùng cô ấy đã chọn ở lại trong trái tim người khổng lồ."

Diệp Sanh sửng sốt vài giây, lạnh lùng gật đầu, không nói gì. Khi cậu gặp Tô Uyển Lạc ở hành lang, cậu cảm thấy trạng thái của cô không thích hợp. Sắc mặt Tô Uyển Lạc tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, mặc dù vô cùng chán nản nhưng Diệp Sanh lại rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đặc biệt là hận ý.

Tô Uyển Lạc tiến vào không gian dưới lòng đất với lòng căm thù gần như điên cuồng. Chắc hẳn cô ấy đã suy luận ra kẻ giết cha mình từ lâu rồi, cô đi xuống tầng hầm chỉ để tìm bằng chứng. Nhưng không ngờ cô lại vướng vào câu chuyện cổ tích đẫm máu do Cố Sự Đại Vương kể tiếp, và vô tình va phải trái tim của Tô Kiến Đức.

Ngôi nhà đột ngột xuất hiện trong băng tuyết đó hẳn là một kho chứa cảm xúc, là tất cả những gì Tô Kiến Đức còn lại trong lúc sinh thời sau khi ông bị viết thành một câu chuyện quái đản và trở thành một "bức tường" lạnh lẽo và đẫm máu.

Ông đã sớm mất đi lý trí, mất đi ký ức từ lâu, nhưng trong trái tim đang đập của ông vẫn còn ký ức về ngôi nhà đổ nát mười lăm năm trước.

Trình Tắc bắt được từ ngữ mấu chốt, trầm giọng nói: "Chờ đã, ý của mọi người là trong nhà thi đấu còn có người?"

"Ừm." Lạc Hưng Ngôn sắc mặt âm trầm, anh cầm lấy xích sắt trong tay, nhìn thẳng phía trước nói: "Chúng ta hãy xem liệu chúng ta có thể cứu được cô ấy bằng cách g iết chết người khổng lồ hay không."

Trong nháy mắt, sợi xích trong tay anh dài ra và trở nên dày hơn. Quấn quanh, vặn vẹo, và ảo ảnh dệt thành một tấm lưới che trời lấp đất, trói buộc "Người khổng lồ" lại. Áp lực mạnh mẽ của quan chấp hành cấp S đã cố định chặt chẽ người khổng lồ tại chỗ.

Những sợi xích đen vòng quanh, trói buộc cơ thể nó, biến trời đất thành một cái lồ ng.

Theo đúng nghĩa của nó, 【 Xiềng Xích 】.

Khi đá vụn lăn xuống, mặt đất nổ vang, Diệp Sanh nhìn Lạc Hưng Ngôn bằng đôi mắt lạnh nhạt nghiêm túc đánh giá.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một dị năng giả cấp S ra tay.

Quan chấp hành đứng thứ mười một trên bảng xếp hạng có thể giế t chết dị giáo cấp B mà không hề tốn chút sức lực nào.

Thật ra từ trước đến nay cậu chưa bao giờ xem nhẹ Lạc Hưng Ngôn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của cậu như bị thắt lại.

Lạc Hưng Ngôn mạnh hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Ngay cả khi ở trong thế giới giả tưởng do Cố Sự Đại Vương tạo ra, việc Lạc Hưng Ngôn giết những nhân vật trong chuyện cổ tích đó cũng giống như đang chơi đùa, du hành qua thế giới gió tuyết một cách dễ dàng.

Quy tắc có thể hạn chế anh, nhưng quy tắc không thể gi ết chết anh.

Đây là quan chấp hành hàng đầu.

Tiếng gầm thét và giãy giụa dữ dội của gã khổng lồ làm rung chuyển mặt đất, gió lạnh cuốn lấy tầm mắt của Diệp Sanh, cậu thờ ơ cụp mi xuống, che đi suy nghĩ trong mắt.

Sức mạnh của Lạc Hưng Ngôn khiến cậu càng nhận thức được diễn đàn này sâu không lường được như thế nào.

Thực lực hiện tại của cậu trước mặt diễn đàn giống như dế bay rung cây*.

*dế bay rung cây: là ẩn dụ cho việc sức mạnh rất yếu nhưng lại cố gắng rung chuyển một thứ gì đó mạnh mẽ và đánh giá quá cao sức mạnh của chính mình. (Baidu)

Diệp Sanh chưa tiếp xúc nhiều với các quan chấp hành.

Một người là 【 Bác sĩ 】 Andrew, một người là 【 Xiềng Xích 】 Lạc Hưng Ngôn. Trừ cái này ra, còn một cái tên mà cậu đã nghe qua rất nhiều lần 【 Turing 】.

Turing chuyên tấn công diễn đàn thứ tư của dị giáo kỹ thuật số mạng; Andrew là bác sĩ riêng của Ninh Vi Trần; Lạc Hưng Ngôn di chuyển tự do hành động khắp thế giới.

Việc Diệp Sanh khám phá thế giới dị năng vẫn luôn là bề nổi của tảng băng chìm, chưa kể đến những người đứng đầu bảng xếp hạng không rõ danh tính khác, chỉ cần nhắc đến những phần "tiền thưởng" riêng được tách ra khỏi Cục Phi tự nhiên mà Trình Tắc đề cập như "Thợ săn tiền thưởng" và "Công hội tiền thưởng" bao gồm các dị năng giả đều nói cho cậu biết thế giới này rộng lớn như thế nào.

Hiện tại Hoài Thành bị Cố Sự Đại Vương giam cầm, các dị giáo thuộc các diễn đàn khác không vào được.

Diệp Sanh không biết mình sẽ phải trả giá bao nhiêu để điều tra diễn đàn Jeremiel, tuy nhiên... coi như đi một bước xem một bước đi.

"Anh trai." Ninh Vi Trần thấy cậu xuất thần, đột nhiên gọi một tiếng.

Diệp Sanh quay lại nhìn "bạn trai cũ" đang mỉm cười với mình cách đó không xa, dung mạo và thân phận mọi thứ đều đứng đầu, trong lòng cậu nhất thời cảm thấy cực kỳ cổ quái.

......Như vậy, trong bối cảnh đối đầu giữa các dị năng giả và dị giáo, Ninh gia rốt cuộc tồn tại như thế nào?

Ninh Vi Trần mỉm cười: "Hình như anh có vấn đề gì muốn hỏi em?" Hắn cong môi nói: "Tâm trạng của em bây giờ rất tốt, có lẽ anh hỏi gì em cũng có thể trả lời."

Diệp Sanh dời tầm mắt đi: "Chờ chúng ta trở về sẽ nói chuyện đó."

Ninh Vi Trần nghĩ nghĩ, nói: "Anh đang lo lắng cho Tô Uyển Lạc sao?"

Diệp Sanh: "......" Lo lắng? Không thể nói vậy đi. Dù sao đây cũng là lựa chọn của Tô Uyển Lạc.

Ninh Vi Trần cười: "Yên tâm đi, truyện cổ tích là viết cho trẻ con mà."

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mà lạnh lùng: "Có lẽ trong mắt chúng ta là một thế giới đẫm máu và ma thuật, trong mắt Cố Sự Đại Vương, là một thế giới thuần khiết về thời gian."

Lạnh quá, lạnh lẽo quá. Tô Uyển Lạc cảm thấy răng mình đang run lập cập lập cập, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng tay ôm lấy mình, da cô rất nóng, cô từng xem tiểu thuyết trinh thám, trong đó pháp y có một thuật ngữ gọi là "hiện tượng c ởi quần áo bất thường", nghĩa là tất cả những người chết cóng cuối cùng sẽ cảm thấy rất nóng. Vậy cô sẽ chết à?

Đầu óc Tô Uyển Lạc choáng váng. Vì lý do nào đó, vào giây phút cuối cùng khi sắp chết, cô chợt nghĩ đến những gì Ninh Vi Trần đã nói với cô lúc đầu.

—— "Đàn chị Tô, trạng thái tinh thần của chị hình như không tốt lắm, nếu cần thiết, chị có thể nhắm mắt ngủ một giấc trước."

Nhắm mắt lại và ngủ một giấc.

Lông mi Tô Uyển Lạc run lên, nước mắt rơi thành từng giọt lớn. Cô vùi mặt vào lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, tái nhợt chìm vào giấc ngủ trong căn phòng vô cùng quen thuộc này.

Khi ý thức của cô hoàn toàn tiêu tan, cô dường như nghe thấy một tiếng "tách" và chiếc quạt điện trên bàn bắt đầu quay. Xào xạc, những cánh quạt thổi tung những trang sách, giấy dán tường, gió tuyết bên ngoài.

Giống như thời gian đang lật từng trang.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe thấy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện và ai đó đang nói chuyện nhẹ nhàng trong một buổi chiều ấm áp và trong trẻo.

"Lạc Lạc đâu?"

"Đang ngủ trưa. Bình gas để đây là được rồi. Tôi đã chiên bánh trong chảo, có muốn ở lại ăn cơm không?"

"Hahaha, không được, tôi phải gửi nó cho nhà tiếp theo."

"Được được, cảm ơn nhé."

Khi Tô Uyển Lạc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bàn. Trước mặt cô là một ngôi nhà quen thuộc, tay chân cô đã trở nên ngắn hơn, cô như quay về tuổi thơ. Tô Uyển Lạc sửng sốt, quay đầu lại, phát hiện lịch trên bàn đã dừng lại vào ngày 1 tháng 7.

Cô nhìn cậu bé trên lịch với chiếc bể cá vàng trong suốt trên đầu.

Lúc này đầu óc cô choáng váng đau đớn, tim như muốn nổ tung, Tô Uyển Lạc bất chấp mọi chuyện nhảy khỏi ghế.

Cô để đôi chân trần chạy đi mở cửa, cô thấy bố đang bận rộn ở trong bếp.

Hoàng hôn và mùi thức ăn chín phả vào trước mặt.

Bố vừa mới thay bình gas, bóng lưng rộng rãi đứng dậy, tuy nhiên do làm ở công trường nhiều năm nên chân có tật cũ nên khi đứng lên hơi loạng choạng.

Tất cả những cảm xúc mãnh liệt dâng trào lúc này đều nghẹn lại trong cổ họng cô, đôi mắt cô đỏ hoe không nói được lời nào.

Tuổi thơ là nền tảng của cuộc đời một con người. Nhưng màu sắc của tuổi thơ là gì? Đó là khuôn viên trường tiểu học, thơm mùi hoa mộc lan suốt từ cổng trường đến giảng đường. Đó là một cửa hàng nhỏ trên phố với nhiều đồ chơi và kem đậu xanh.

Là mỗi lần phát sách mới, lập tức xem hình minh họa trong sách giáo khoa. Là chạng vạng hoàng hôn, ngồi trên ghế sau xe đạp của bố, thổi những bong bóng đủ màu sắc trong ánh hoàng hôn.

Mọi người luôn miêu tả tuổi thơ của họ là "không lo lắng" và "ngây thơ hồn nhiên". Bởi vì lúc đó năm tháng trôi qua quá chậm. Buổi sáng ra cửa đi học, chạng vạng về nhà ăn cơm.

Một năm bốn mùa, xuân hạ thu đông, như cần phải tính toán bằng đôi tay mới có thể sống qua ngày.

Khi đó, cô luôn nghĩ mình phải lớn thật nhanh. Bởi vì khi lớn lên, cô không còn bị bố quản lý nữa, có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn, nhưng khi thực sự lớn lên, cô mới phát hiện nơi mình muốn đến nhất kỳ thực chính là quá khứ.

"Con tỉnh rồi à?" Bố nghe thấy giọng nói, ngạc nhiên quay lại và mỉm cười dịu dàng ở phía sau lưng. "Con tỉnh dậy vừa đúng lúc, qua đây ăn cơm."

Ăn cơm.

Nghe hai chữ này, cảm xúc của cô tan biến như một cơn sóng thần hùng mạnh. Tô Uyển Lạc ngơ ngẩn, như một con rối bước tới, lặng lẽ đi tới dùng cơm do bố cô làm. Ngón tay cầm chiếc đũa, nước mắt rơi thành từng giọt lớn.

Tô Kiến Đức sửng sốt, chân tay luống cuống, thấp giọng hỏi nói: "Làm sao vậy Lạc Lạc? Con mơ thấy ác mộng sao."

Tô Uyển Lạc cắn răng, không nói được lời nào, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Tô Kiến Đức hoàn toàn luống cuống: "Lạc Lạc?"

Tô Uyển Lạc cảm thấy mình khổ sở đến mức khó thở.

Kỳ thật khi còn bé, cô có tính tình nghịch ngợm hiếu động, người cha chất phác, cô con gái ngỗ ngược, hai người chưa bao giờ nói qua lời nào dịu dàng.

Thế nên cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể nói được một câu "Bố ơi, con nhớ bố nhiều lắm".

Tô Kiến Đức giật giật đôi môi nứt nẻ, ánh mắt thật cẩn thận: "Con mơ thấy ác mộng à?"

Tô Uyển Lạc bật khóc, ngơ ngác mỉm cười, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng mình khàn khàn nói: "Vâng, bố. Con gặp ác mộng, mơ thấy một con chim biết nói."

Tô Kiến Đức biết nguyên nhân mới nhẹ nhàng thở ra, ông nhíu mày nói: "Con chim biết nói?"

Tô Uyển Lạc nói: "Vâng, một con chim biết nói đã nói với con rằng nó sẽ đi tìm bạn cây của nó. Nhưng cái cây đó đã biến mất và bị người chặt xuống. Vì vậy, con chim đã tìm thấy nhà máy từ chỗ rễ cây, rồi từ nhà máy tìm đến ngọn đèn dầu."

Tô Kiến Đức an ủi nói: "Đây không phải ác mộng, đừng sợ. Trong truyện, chim và cây là bạn tốt, nó hỏi con là để giữ lời hứa, nó sẽ không làm hại con."

Thật ra Tô Uyển Lạc không nghe được ông đang nói gì, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Con cũng nằm mơ thấy một con rối gỗ, con rối đó chỉ biết cười, bị ức hiếp rất nhiều."

Tô Kiến Đức cười rộ lên: "Lạc Lạc không chỉ biết cười thôi đâu."

Tô Uyển Lạc nếm trải cay đắng trong nước mắt của mình: "Vâng, nhưng con không muốn khóc chút nào."

Tô Kiến Đức nói: "Không sao cả, khóc cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần khóc khi nào con muốn là được. Khóc lên mới giống như một đứa trẻ."

Tô Uyển Lạc gật đầu trong nước mắt: "Con cũng mơ thấy ba anh em, họ đang tìm kiếm hạnh phúc là gì ở khắp nơi." Đôi mắt Tô Uyển Lạc đỏ hoe, cô khàn khàn hỏi: "Bố, bố nghĩ hạnh phúc là gì?"

"Hạnh phúc?" Tô Kiến Đức sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đối với bố mà nói, hạnh phúc chính là nhìn thấy con lớn lên bình yên."

Tô Uyển Lạc nhìn ông, nín khóc mỉm cười, thật lâu thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Con cũng vậy, bố."

Đối với con, hạnh phúc là có bố ở bên cạnh, cùng con lớn lên, năm này qua năm khác.

Trong ánh sáng của nước mắt, mọi thứ biến thành hình ảnh mờ nhạt.

Căn phòng sáng sủa, bữa cơm ấm áp, hoàng hôn màu cam đều biến mất trong bóng tối

Cô vẫn còn ở trong căn phòng lạnh lẽo đó và sắp chết cóng.

Thình thịch, thịch, thịch.

Đột nhiên cả căn nhà rung chuyển dữ dội!

Tô Uyển Lạc từ từ tỉnh lại, ngẩng đầu lên, rũ bỏ sương tuyết trên lông mi, đôi mắt đỏ hoe nhìn căn nhà bắt đầu sụp đổ và vặn vẹo.

Băng và tuyết tan chảy, tường nứt ra, đá vụn bay khắp nơi.

—— giống một trái tim đau đớn đến mức phình to vỡ nát.

Ngay sau đó, có thứ gì đó tấn công dữ dội từ thế giới bên ngoài. Tô Uyển Lạc bị gió tuyết đánh trúng, thân thể bị thứ gì đó kéo ra ngoài.

Mà ở trong mắt người ở bên ngoài, bị mắc kẹt trong xiềng xích, gã khổng lồ bỗng nổi điên trở lại.

Vẻ mặt tên khổng lồ đau đớn thống khổ, gã thở hổn hển, cuối cùng gã đưa tay vào ngực, móc trái tim đang đập đỏ rực đau đớn ra trước mặt mọi người.

Ngay khi Lạc Hưng Ngôn chuẩn bị thắt chặt sợi xích sắt và giáng đòn chí mạng cuối cùng cho người khổng lồ, anh nhìn thấy người khổng lồ đập trái tim thành từng mảnh trên tầng cao nhất của nhà thi đấu cũ. Trong trái tim có một người.

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: "Tô Uyển Lạc?!"

"Trái tim" chia năm xẻ bảy.

Máu văng tung tóe như mưa.

Tô Uyển Lạc rơi vào trong mưa máu, ho kịch liệt mấy tiếng, năm giác quan tê dại vì lạnh bắt đầu chậm rãi hồi phục.

Cô ấy trông tái nhợt, ngẩng đầu lên và nhìn thoáng qua bầu trời cao và toàn bộ thành phố nhộn nhịp. Mắt cô ngước lên từng chút một và cuối cùng cô nhìn thấy một khuôn mặt to lớn trải dài trước tòa nhà.

Có lẽ đó thậm chí không phải là một khuôn mặt, không có đường nét trên khuôn mặt, da thịt và xi măng mờ nhạt với nhau.

Rõ ràng đây là một cảnh tượng đặc biệt đáng sợ, nhưng trong lòng Tô Uyển Lạc lại bình tĩnh như cơn gió đêm này. Cô cúi đầu, chống mình xuống đất và đứng dậy một cách khó khăn từ tầng cao nhất của nhà thi đấu. Cánh tay của Tô Uyển Lạc đầy những vết thương, trên ngón tay toàn bị xước, còn có vết thương đẫm máu ở mắt cá chân do mép băng cắt ra.

Gió thổi bay tay áo và quần đẫm máu của cô.

Tóc dài tung bay, hòa quyện với bóng đêm.

Vào lúc này, người khổng lồ bị xiềng xích đột nhiên im lặng.

Tô Uyển Lạc nhìn nó không chớp mắt, hai mắt đỏ bừng, khóe môi khẽ động.

Vẻ mặt Lạc Hưng Ngôn khó coi.

Trình Tắc trên mặt đất cũng nhíu chặt mi.

"Mau đi cứu cô ấy đi." Trình Tắc nghiêng đầu nói với Trình Pháp.

Diệp Sanh ngẩng đầu, lãnh đạm nói: "Không cần."

Trình Tắc sửng sốt.

Tô Uyển Lạc từng bước một tiến về phía trước, thế giới trống rỗng, im lặng, tựa như chỉ còn lại một mình cô.

Đặt ngón tay lên khuôn mặt của gã khổng lồ đáng sợ, hốc mắt tưởng chừng đã sớm khô cạn từ lâu vào lúc này lại trào ra những giọt nước mắt.

"Con nhớ ra rồi bố ạ."

Tô Uyển Lạc nhẹ giọng nói.

"Hóa ra bố đã kể cho con nghe tất cả những câu chuyện này khi con còn nhỏ."

Những cuốn truyện cô có khi còn nhỏ đều là quà của chủ hiệu sách.

Hiệu sách cổ trăm năm tuổi có đủ loại sách: có tạp chí đã lâu không còn tái bản, và tất nhiên cũng có sách giáo khoa đã lâu không tái bản.

Những câu chuyện cổ tích mà chúng ta được nghe khi còn nhỏ luôn cố gắng dạy chúng ta điều gì đó, về sự hứa hẹn, hạnh phúc và những giọt nước mắt. Khi lớn lên, có lẽ chúng ta đã quên mất nhiều chi tiết trong câu chuyện. Tuy nhiên, việc tuân thủ lời hứa, tìm kiếm hạnh phúc, và diễn đạt nỗi buồn từ lâu đã ăn sâu vào ký ức và có tác động tinh tế đến cuộc đời mỗi người.

《 Cây Năm Ngoái 》 《 Hạnh Phúc Là Cái Gì 》 《 Chuyện Chú Rối Gỗ 》.

Thì ra cô đã từng nghe qua.

Người khổng lồ không có đôi mắt, cứng đờ tại chỗ. Tí tách, tí tách, những giọt máu lớn lăn xuống mặt gã. Những hạt máu rơi xuống gác mái, phát ra âm thanh vỡ vụn.

Lạnh quá. Tô Uyển Lạc chạm tay vào mặt người khổng lồ, giống như chạm vào một tảng băng đông lạnh giữa tháng mười.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Bố ơi, con năm nay hai mươi hai tuổi rồi."

"Con bình an lớn lên, thi đậu đại học Hoài An, gặp được những người bạn rất tốt. Những thứ trước đây bố dạy con, con cũng đều làm được."

"Lúc con buồn con sẽ khóc, lúc con bị đối xử tệ con sẽ nói, con sẽ không kìm nén cảm xúc của mình. Chuyện con hứa với người khác con nhất định sẽ làm tốt, con không còn cố chấp và ích kỷ tùy hứng nữa mà trở thành một con người bao dung và tốt bụng."

Đầu ngón tay cô run lên vì lạnh. Tô Uyển Lạc khẽ mỉm cười nói: "Bố có lạnh không?"

Sau đó Tô Uyển Lạc mới nhận ra, khàn giọng nói: "Tại sao 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》 lại lạnh như vậy?"

Cô giống như đứa trẻ trong truyện cổ tích lẻn vào vườn, với đôi mắt đỏ hoe, tiến lại gần và hôn lên má người khổng lồ.

"Bố ơi, con nhớ bố nhiều lắm."

Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, nước mắt hoàn toàn lăn dài trên má.

Nhưng cái rét lạnh trong dự kiến lại không có ập đến, cô giống như đang hôn một đám mây. Không có xi măng thô ráp, không có máu thịt lạnh lẽo, không có xương mục nát. Có rất nhiều đám mây mềm, gió ấm và mùi hoa cỏ tràn ngập bầu trời mùa xuân.

Tô Uyển Lạc mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người khổng lồ dần dần biến mất.

Tường Người vốn dĩ đã bị xiềng xích tấn công, chỉ còn một lát nữa là sẽ bị xóa sổ.

Khoảnh khắc nó bị phá hủy và sụp đổ, Tô Uyển Lạc dường như đang đứng trong giữa bầu trời sao.

Ánh sáng trắng tinh và chói lóa, trong ánh sáng, cô nhìn thấy lá hoa bị gió xuân thổi bay. Thật xanh, thật nhiều màu sắc. Bên tai cô là dòng suối thung lũng, leng keng ngọt ngào. Mọi thứ đều thịnh vượng và tràn đầy xuân ý.

Cô nhìn lên và thấy từng trang sách cổ tích bay lên trong không trung. Giấy trắng mực đen ghi lại từng câu chuyện, đưa những ý tưởng và suy nghĩ bất chợt thời thơ ấu của cô vào một chuyến hành trình dài.

Các trang sách màu sắc là những bức tranh minh họa từ sách giáo khoa cũ. Bọn trẻ con đang chơi đùa trên đầu gối của người khổng lồ; con chim hát ca sảng khoái trước cây nến; nữ thần tóc vàng váy trắng đang chúc phúc cho ba anh em bên cạnh giếng; con rối gỗ ngây thơ đeo balô đi bộ trên đường phố.

Tô Uyển Lạc vươn tay ra, cô muốn bắt lấy một chiếc lá xanh hoặc là một câu chuyện cổ tích, nhưng tất cả những gì cô chạm phải đều là hư vô.

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn và tầm nhìn mờ mịt, "Tường Người" đổ nát trước mặt dần dần biến mất, như thể nó đã biến thành bức tường gạch đỏ bị nắng thiêu đốt khi cô còn nhỏ.

Ngày 1 tháng 7, buổi chiều buồn ngủ đó, cô bị ai đó dùng cỏ đuôi chó đánh thức, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy một cậu bé gầy gò và xa lạ.

Cậu bé nói: "Tôi có một chỗ tốt để chơi trốn tìm, không ai tìm được, cậu có muốn tới đó không?"

"Mình muốn!"

Tại sao hồi nhỏ lá gan lại lớn như thế? Cô vui vẻ trèo qua bức tường gạch đỏ cùng cậu bé và có một chuyến phiêu lưu thú vị và kỳ thú trong hang động.

Mặc dù màn ảo thuật của cậu bé rất đáng sợ, tuy rằng cuối cùng ánh mắt của cậu bé lại rất hung ác.

Nhưng khi giọng bố vang lên và gọi tên cô, mọi thứ dường như không còn đáng sợ nữa.

Băng tuyết tan rã, mùa xuân đã đến.

Trong câu chuyện cổ tích, mùa xuân vĩnh cửu và không thể vượt qua đã đến.

Nhưng cô không bao giờ thấy được bố nữa.

Ngày 1 tháng 7, poster phim vào ngày đó trên lịch là《 Kẻ Trộm Thời Gian 》.

Sự trưởng thành trộm đi sự ngây thơ, lý trí trộm đi tuổi trẻ.

Những thứ tục tằng trộm đi những giấc mơ, cuộc sống trộm đi những vì sao.

Số phận trộm đi người thân, xã hội trộm đi những câu chuyện cổ tích.

Thời gian không làm gì cả, thời gian cướp đi tất cả.

Thời gian......

Hóa ra câu chuyện này là về thời gian.

---Tác giả có lời muốn nói---

Thời gian không làm gì cả, đoạn trích này lấy từ bình luận nổi tiếng trên Nền tảng âm nhạc trực tuyến NetEase của bài hát 《岁月神偷》- "Kẻ Cắp Thời Gian".

Phần của Cố Sự Đại Vương vừa viết xong thời gian sau đó sẽ viết về sự sống và cái chết hahahaha boss đến rồi đây.

---Editor có lời muốn nói---

Cuối cùng cũng xong phần Người trong câu chuyện, mình vừa edit vừa khóc lóc ;;_;; Mình phát hiện ra truyện mình đang edit bị reup rồi. Mình mua raw về edit còn nhiều lỗi sai và rất may được mọi người comment giúp mình sửa đổi nên mình có thể chỉnh sửa lại những lỗi đó ngay tại wattpad/Chindechilla của mình. Nhưng bọn reup thì lại không bỏ qua. Mình tính là up một số chương QT lên rồi sau đó đợi bọn nó reup xong thì sửa lại nhưng cuối cùng lại nghĩ chắc mình không làm thế nữa. Mọi người ủng hộ mình ở đây thì mình rất cảm ơn mọi người.