Nắng nóng thiêu đốt con đường nhựa, khi hai nam sinh mặc đồng phục trung học cơ sở xuống xe buýt với quả bóng rổ trên tay, họ lén nhìn Diệp Sanh vài lần, đôi mắt trong veo đầy khao khát và hâm mộ.
Hoàng Kỳ Kỳ đã quen với điều đó rồi. Ngoại hình và khí chất của Tiểu Diệp có lẽ là điều mà hai cậu bé mơ ước khi lớn lên —— Lạnh lùng, đẹp trai, người sống chớ gần.
Không hổ là anh chàng đẹp trai đến từ Đại học Hoài An, người đã ba lần lên hotsearch chỉ với một khuôn mặt!
Hoàng Kỳ Kỳ cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc một cậu chàng đẹp trai như vậy chỉ được dùng làm phông nền trong bộ phim tuyên truyền.
Cô quay đầu lại, cố gắng thuyết phục Diệp Sanh lần nữa: “Tiểu Diệp, chị nghe bọn họ nói lần này Tạ Văn Từ rất sợ hãi, khả năng không thể tiếp tục quay phim nữa. Em có muốn thử thay thế cậu ấy làm nam chính trong phim tuyên truyền không?”
Diệp Sanh nhướng mi, không chút do dự từ chối: “Không, em không thích hợp.”
Nhân vật nam chính của phim tuyên truyền?
Thôi bỏ đi.
Nếu cậu thực sự bước lên sân khấu và nháy mắt với cây đàn piano như Tạ Văn Từ, điều đó chắc chắn sẽ làm giảm số lượng tuyển sinh của Đại học Hoài An.
“Ai, thật là phí phạm của trời.”
Hoàng Kỳ Kỳ chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Trạm cuối xe buýt là tòa nhà sản phụ khoa của Bệnh viện Nhân dân số 3. Xuống xe, Hoàng Kỳ Kỳ liền gọi điện cho đạo diễn và những người khác, bên kia đang nói gì đó, cô đột nhiên đặt điện thoại xuống, cay đắng nói: “Tiểu Diệp, ông chủ, bọn họ đang ở khu đầu tiên của bệnh nhân nội trú cách chỗ này hơi xa, chúng ta phải đi bộ thêm mười phút nữa.”
Diệp Sanh nhìn tòa nhà trước mặt, nói: “Được rồi, đàn chị qua đó trước đi, em có việc phải làm, gặp lại sau.”
Hoàng Kỳ Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: “A? Em còn phải làm gì nữa?”
Tuy nhiên, đạo diễn đang khẩn trương thúc giục trong điện thoại nên cô không có biện pháp đành phải vẫy tay với Diệp Sanh trước và nói: “Được rồi, hẹn gặp lại, đàn em.”
“Được.”
Sau khi Diệp Sanh đợi cô rời đi, cậu mới từ từ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn về phía khoa sản trước mặt.
Đây là nơi tọa lạc của cửa Sinh.
Mỗi ngày vang lên vô số tiếng em bé khóc.
Sự sống mới được sinh ra mỗi ngày.
Đang lúc Diệp Sanh đang quan sát vài phút thì một giọng nữ đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Diệp Sanh?”
Diệp Sanh quay lại và nhận ra đó là Lương Thanh Thanh.
Lương Thanh Thanh mặc váy xanh nhạt, trong tay cầm túi đựng tài liệu, cô ngạc nhiên nhìn cậu: “Diệp Sanh? Sao cậu lại đến đây?”
Diệp Sanh vừa nhìn thấy cô trong nháy mắt liền nghĩ kỹ lý do thoái thác của mình, bình tĩnh nói: “Tôi đến gặp các bạn cùng lớp, tối hôm qua ở tòa nhà thể thao cũ bọn họ gặp tai nạn, nhưng sau khi xuống xe, tôi không tìm khu nội trú bệnh viện số 3 nằm ở đâu.”
Nghe vậy, Lương Thanh Thanh lộ ra một nụ cười: “Ồ, thì ra là như vậy, cậu lần đầu tới bệnh viện số 3 bị lạc là chuyện bình thường, đợi tôi một chút, sau khi tôi đưa tư liệu cho bố tôi thì tôi sẽ đưa cậu đến đó. Vừa vặn tôi cũng phải đi khu nội trú nhìn xem Lạc Lạc.”
Diệp Sanh cũng không có từ chối, gật đầu nói: “Cám ơn.”
“Không có việc gì.” Lương Thanh Thanh mang theo cậu, cùng nhau đi vào tòa nhà khoa sản.
Sảnh ngoại trú tầng một rộng rãi, sáng sủa, có nhiều người ra vào, trên mặt có thể lo lắng, hưng phấn hoặc tê dại, bốn phương đều có tiếng nói chuyện, bầu trời tràn ngập hưng phấn. Lương Thanh Thanh mỉm cười và nói với Diệp Sanh: “Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, cậu có cảm thấy căng thẳng không?”
Diệp Sanh: “...... Không có.”
Tại sao cậu lại căng thẳng? Cậu chỉ tới đây để điều tra xem có manh mối gì về Cố Sự Đại Vương hay không.
Nhưng vừa bước vào cậu liền biết bệnh viện nhân dân số 3 Hoài Thành không hề có manh mối gì về “Sinh“.
Đing, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt họ. Một người đàn ông cao lớn và khỏe mạnh, mặc vest và đi giày da. Một người khác có đường nét thanh tú, khuôn mặt mang vẻ trẻ con, không bộc lộ tuổi tác. Người đàn ông cao lớn cẩn thận đỡ thiếu niên thấp bé, nhỏ giọng nói: “Tổ tông của tôi ơi, bây giờ là tháng thứ tám, xin ngài đi chậm rãi, cẩn thận đứa trẻ trong bụng.”
Thanh niên lùn hơn tức giận nói: “Đã biết đã biết, anh còn dong dài hơn mẹ tôi.”
Diệp Sanh cảm thấy có gì đó không ổn trong cách nói chuyện của họ nên đưa mắt xuống phía dưới và nhìn thấy cái bụng tròn trịa của chàng trai thấp bé.
“......”
“............”
Diệp Sanh.
Diệp Sanh cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt lạnh nhạt của mình.
Lương Thanh Thanh hoàn toàn không chút bối rối, cô bước vào thang máy và nói: “Xem ra anh ấy sắp sinh rồi. Kỳ thực lúc này tốt nhất đừng đi loanh quanh.”
Diệp Sanh: “......”
Lương Thanh Thanh tiếp tục nói: “Dù sao, tháng thứ tám của thai kỳ đã thuộc về mang thai thời kỳ cuối, cho nên cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Diệp Sanh chật vật mở miệng: “Có nhiều người giống anh ấy không?”
Lương Thanh Thanh sửng sốt, kinh ngạc liếc nhìn Diệp Sanh, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cậu, cô không khỏi cười lớn: “Cậu chưa từng thấy đàn ông mang thai sao, đàn em?”
Diệp Sanh thực sự chưa bao giờ thấy qua.
Lương Thanh Thanh nói xong, trong lòng có chút hối hận, cảm thấy mình hỏi không đúng câu hỏi, nhớ tới Diệp Sanh đến từ Âm Sơn, một nơi khép kín lạc hậu. Cô nói ngay: “Thực ra thì không nhiều lắm. Mặc dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp ở Trung Quốc, nhưng việc mang thai đồng giới là một vấn đề tốn nhiều thời gian, công sức và tiền bạc. Những cặp vợ chồng ít giàu có thường lựa chọn nhận con nuôi. chỉ vì Khoa sản Bệnh viện Nhân dân số 3 rất nổi tiếng và các ba ba mang thai đến nơi này sinh sản rất nhiều nên có vẻ hơi phổ biến.”
Diệp Sanh gật gật đầu: “Ồ.”
Chẳng trách có một nhóm người tin tưởng không nghi ngờ vào lời nói nhảm của Ninh Vi Trần về chuyện ba ngày ba đêm vớ vẩn và đứa trẻ nhảm nhí nào đó ở Tần gia.
Cậu có chút hối hận khi đi vào nơi này vì nó gợi lại cho cậu nhớ lại hàng loạt ký ức cẩu huyết.
Lương Thanh Thanh nói: “Đàn em, cậu ở đây đợi tôi, tôi giao tài liệu mà bố tôi để quên ở nhà xong tôi sẽ lập tức tới.” Cô nhận thấy sắc mặt Diệp Sanh không được tốt lắm nên rất cẩn thận và ân cần mời cậu ngồi nghỉ ngơi ở khu vực chờ cạnh quầy y tá.
Diệp Sanh gật đầu: “Ừ.”
Tầng 1 Khoa Sản là nơi tư vấn đăng ký, tầng 2 Khoa Sản là nơi thực hiện các xét nghiệm khác nhau, bao gồm phòng siêu âm, phòng điện tâm đồ, phòng theo dõi nhịp tim thai và các phòng thí nghiệm. Có rất nhiều người ngồi trên ghế ở khu vực chờ.
Diệp Sanh vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có một người đàn ông cầm kết quả xét nghiệm chủ động nói chuyện với cậu.
“Cậu đẹp trai đến đây cùng bạn gái à?”
Diệp Sanh lắc đầu: “Không phải.”
Người đàn ông trung niên nói: “A? Cậu đến đây với gia đình à? Với người thân của cậu? Với bạn bè của cậu à?”
Diệp Sanh: “...... Đều không phải.”
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Cậu đẹp trai, cậu đến đây làm gì vậy?”
Diệp Sanh nhếch khóe miệng, cố tìm cớ đối phó với người anh em nhiệt tình này. Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đi xuống cầu thang trên tầng ba cách đó không xa, đồng tử của cậu đột nhiên mở rộng——
Andrew và Ninh Vi Trần?!
Tại sao họ ở đây?!
*
Andrew mặc áo blouse trắng đưa thông tin trong tay cho Ninh Vi Trần, trong con ngươi màu lam nhạt có chút trịnh trọng, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, tôi đã nhận được tin tức từ cuộc điều tra của mình, lúc trước tại bệnh viện phụ khoa Thừa Ân, bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho hai người vợ của Tần gia đều là ông nội của Lương Thanh Thanh, tức là cha của Lương Húc, Lương Tân Hải. Sau khi bệnh viện phụ khoa Thừa Ân đóng cửa liền chuyển đến bệnh viện nhân dân số 3, nhưng ông ấy đã chết cách đây ba năm.”
“Trước khi cậu đến, tôi đã nói chuyện với Lương Húc rồi. Lương Húc nói bốn mươi năm trước, ông ấy còn nhỏ, không biết gì về hai cô Tần đã chết trên bàn mổ của cha ông ấy.”
“Tôi lại hỏi ông ấy thêm một chút về bệnh viện phụ khoa Thừa Ân, Lương Húc do dự một chút rồi nói với tôi rằng trên thực tế, khi bệnh viện phụ khoa Thừa Ân đóng cửa, nguyên nhân tử vong trên bàn mổ chỉ chiếm một phần nhỏ. Nguyên nhân lớn hơn là đoạn thời gian kia bệnh viện phụ khoa Thừa Ân bị “ma ám“. “
Giọng điệu của Ninh Vi Trần có chút khó hiểu: “Ma ám?”
Andrew nói: “Đúng vậy, bệnh viện phụ khoa Thừa Ân bị ma ám. Tuy nhiên, Lương Húc nói rằng lúc đó ông ấy còn quá nhỏ và không thể nhớ được những chuyện cụ thể.”
Ninh Vi Trần cụp mắt với vẻ mặt lạnh lùng và thản nhiên, hắn cầm lấy thông tin Andrew đưa, vội vàng đọc rồi mỉm cười không rõ ý tứ.
Andrew: “Thiếu gia, có cần tôi tiếp tục nhìn chằm chằm Lương Húc không?”
Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: “Không cần, để Cục Phi tự nhiên làm.”
“Được.” Andrew gật đầu nói tiếp: “Thiếu gia, địa điểm cũ của bệnh viện Thừa Ân hiện đã được sáp nhập với các tòa nhà xung quanh và biến thành Tòa nhà thương mại Gia Hòa.”
“Tầng hầm của Trung tâm mua sắm Gia Hòa là nhà xác của bệnh viện Thừa Ân. Tôi nghĩ rằng nếu chúng ta muốn điều tra rõ ràng chuyện gì đã xảy ra năm đó, chúng ta nên bắt đầu từ bãi đậu xe của Trung tâm mua sắm Gia Hòa.”
Ninh Vi Trần ngước mắt liếc nhìn Andrew: “Ông có suy đoán gì không?”
“Ừ.” Andrew gật đầu và mỉm cười, khóe mắt hiện lên những nếp nhăn nhỏ. “Trước đây cậu nhờ tôi điều tra những người đã chết dưới tay Đô Thị Dạ Hành Giả. Lúc đầu, hồ sơ tôi đưa ra cho hung thủ là hắn có địa vị xã hội cao và mắc chứng ở sạch. Nhưng hiện tại tôi chắc chắn rằng Đô Thị Dạ Hành Giả cũng là một bác sĩ. Đây là những gì tôi làm theo trực giác của một【 bác sĩ 】.”
“Hera, bác sĩ, đứa trẻ ma, dinh thự Tần gia, bệnh viện Thừa Ân—— mà Lương Tân Hải, hắn là người duy nhất có thể phù hợp với tất cả các manh mối.”
“Tôi nghĩ nhân vật chính được Cố Sự Đại Vương chọn là Lương Tân Hải.”
“Lương Tân Hải đã chết ba năm trước, mà gần đây câu chuyện về Đô Thị Dạ Hành Giả mới bắt đầu lan truyền.”
“Tôi đoán là: Năm đó, Tần gia đã dùng các loại tà thuật tàn ác khác nhau để trục xuất một kẻ dị giáo cấp A, “Quỷ Mẫu“. Lương Tân Hải đã giết “Quỷ Mẫu” trên bàn mổ, nhưng vô tình sở hữu sức mạnh của “Quỷ Mẫu” và có thể chỉ huy tất cả những đứa trẻ ma, lúc sinh thời ông là bác sĩ sản phụ khoa và phụ trách “Sinh“. Sau đó ông ta chết, ông ta được Cố Sự Đại Vương chọn làm Đô Thị Dạ Hành Giả để thực hiện chính nghĩa trong lòng mình và quyết định cái “Chết” của mọi tội phạm.”
Ninh Vi Trần nghe xong lý luận của ông không nói gì.
Andrew nói: “Tòa nhà sản khoa của bệnh viện nhân dân số 3 và nhà để xe dưới trung tâm mua sắm Gia Hòa là hai nơi mà tôi nghĩ là nơi đáng nghi nhất ở Hoài Thành. Tôi gọi điện thoại kêu cậu đến đây cũng vì lý do này.”
Ninh Vi Trần chậm rãi dùng ngón tay thon dài gấp tài liệu trong tay lại, trả lại cho Andrew, nhẹ nhàng nói: “Tòa sản khoa không có hơi thở dị giáo, trọng tâm là trung tâm mua sắm Gia Hòa.”
Andrew do dự nói: “Hiện tại cậu muốn đi trung tâm thương mại Gia Hòa sao?”
“Không.” Đôi chân dài của Ninh Vi Trần bước xuống bậc thang cuối cùng, hắn đã quen với việc nhận được ánh mắt kinh ngạc của nam nữ tới lui. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt hoa đào đầy lạnh lùng, đang định nói điều gì đó. Khi ánh mắt hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở khu vực chờ cách đó không xa, hắn hơi sửng sốt, một lúc sau mới mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không cần, hiện tại tôi có việc gấp.”
Andrew: “Ah?”
Ninh Vi Trần đi về phía trước, nhàn nhạt để lại một câu mệnh lệnh: “Ông đi về trước đi.”
Andrew kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu gia của mình đang đi về phía một thiếu niên tóc đen đang ngồi ở khu vực chờ giữa sự chú ý của mọi người. Sau khi nhận ra người đó là Diệp Sanh, Andrew lắc đầu, ôm trán cười khổ, cảm thấy bất lực trước cặp đôi này.
Nhưng ngay sau đó, vị quan chấp hành cấp S đứng thứ mười bảng xếp hạng này đã cứng đờ.
—— Ông là bác sĩ riêng của Ninh Vi Trần và cũng chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho Diệp Sanh. Ông cho rằng mình đã siêng năng chăm chỉ phối thuốc, vậy tại sao thiếu phu nhân lại một mình đến khoa sản?!
Người cũng bối rối với Andrew là người đàn ông trung niên nhí nhảnh bên cạnh Diệp Sanh. Hắn cảm thấy khó hiểu: “Anh chàng đẹp trai, cậu không ở cùng bạn gái cũng như gia đình. Tại sao cậu lại ở đây một mình? Cậu tự mình đi khám à?”
Diệp Sanh nhìn Ninh Vi Trần từng bước một đến gần, liên tục chửi thề trong lòng, môi mím lại thành một đường cứng rắn.
Ninh Vi Trần mặc một bộ vest đen, đôi chân dài và eo thẳng, vẻ ngoài nổi bật. Sự cao quý và tao nhã bẩm sinh khiến hắn thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người khi bước ra từ hành lang
Một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai với gia cảnh xuất sắc xuất hiện trong tòa nhà sản khoa. Mọi người ở khu vực chờ vô tình tò mò —— Vị công tử giàu có có vẻ bạc tình và khó có thể kiểm soát này, người vợ đang mang thai của anh ta sẽ ra sao?
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người cũng dõi theo bước chân của hắn, từng chút một tập trung vào một thiếu niên xinh đẹp không kém đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Mọi người: “???”
Mọi người: “!!!”
Người đàn ông trung niên bên cạnh đang huyên thuyên không ngừng, khi Ninh Vi Trần tới, hắn cũng giống như bị nắm cổ, hai mắt mở to, không nói nữa.
Ninh Vi Trần đi đến trước mặt Diệp Sanh, đôi mắt đào cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, hắn mỉm cười, thở dài than phiền như đang oán giận: “Sao anh lại ngồi đây một mình? Anh à, sao anh không gọi em đến cùng anh đi kiểm tra?”
Diệp Sanh: “......”
Ninh Vi Trần tri kỷ đưa tay đỡ cậu, dịu dàng cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến trước tầng một đăng ký.”
Diệp Sanh hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức, nắm lấy cánh tay hắn và đứng dậy khỏi ghế. Phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, cậu lạnh mặt cúi đầu đi về phía trước.
Mọi người ngơ ngác mà nhìn theo Diệp Sanh rời đi.
Người đàn ông nhiệt tình lúc này mới chợt nhận ra: Vậy ra cậu đẹp trai này thực sự một mình đến để kiểm tra? Tại sao, là do nổi cáu với chồng sao?
Vừa vào thang máy, Ninh Vi Trần đã ngoan ngoãn thu tay lại, cười nói: “Thật trùng hợp, anh trai, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Diệp Sanh hờ hững nói: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Ninh Vi Trần thành thật nói: “Andrew có một suy đoán mới về Đô Thị Dạ Hành Giả và cần em đến để xác nhận. Còn anh, anh trai, tại sao anh lại một mình đi khám sản khoa?”
Hắn nghĩ đến điều gì đó, trong mắt hiện lên sự lo lắng: “Anh ơi, anh có cảm thấy khó chịu trong bụng sao?”
Diệp Sanh nghiến răng nghiến lợi: “Cậu có bệnh à.”
Ninh Vi Trần không nhịn được cười, cười khẽ một tiếng.
Diệp Sanh hoàn toàn không muốn nói chuyện này với hắn, cậu ngước mắt lên nói: “Andrew đã nói gì.”
Ninh Vi Trần: “Ông ấy cho em một phần tư liệu.”
“Trên đó có bản đồ trước kia của bệnh viện Thừa Ân, quên đi, em vẽ cho anh.”
Ninh Vi Trần mỉm cười, đi tới tầng một, hắn tìm một chỗ trống ngồi xuống. Trên đó có một chồng giấy A4 và bút dùng để điền trước thông tin cá nhân của thai phụ, rút ngắn quá trình xét nghiệm và tư vấn.
Đã 12 giờ trưa, bác sĩ đi ăn cơm nhưng ở đây lại không có ai.
Chữ viết của Ninh Vi Trần rất đẹp và ngắn gọn, hắn đánh dấu những điểm chính trong vài phút và đưa tờ giấy cho Diệp Sanh. Diệp Sanh không muốn ở lại đây nữa nên cầm tờ giấy lên và bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy một số địa điểm lạ, cậu sẽ hỏi Ninh Vi Trần.
Bên ngoài khoa sản, sau khi xác nhận Hạ Văn Thạch không sao, Hoàng Kỳ Kỳ lo lắng Diệp Sanh sẽ đi lạc nên đã kéo đạo diễn cùng những người khác quay lại đường cũ tìm cậu.
“Tôi muốn nói rằng việc phủ xanh bệnh viện nhân dân số 3 thực sự rất tốt. Nếu tôi là bệnh nhân, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu nhìn thấy bãi cỏ đầy hoa và phòng ở xinh đẹp màu xanh lam từ cửa sổ.”
Đạo diễn là một người rất giỏi nắm bắt những vẻ đẹp trong cuộc sống, vừa đi vừa chậm rãi dùng điện thoại di động chụp lại những hàng cây bên cạnh.
Hoàng Kỳ Kỳ trợn trắng mắt: Anh rất giỏi khám phá cái đẹp, sao quay phim tuyên truyền lại phải vất vả thế?”
Đạo diễn không cho phép cô nghi ngờ về trình độ chuyên môn của mình: “Cô không đến xem BBS ở trường sao? Tôi đã gửi hậu trường quay phim. Dù không ghi lại được mối tình thầm kín giữa nam chính và nữ chính, nhưng tôi đã quay được những khoảnh khắc đỉnh cao của hai nhân vật nổi bật năm nhất.”
Hoàng Kỳ Kỳ: “Anh đã quay cái gì?”
Đạo diễn tự hào nói: “Tôi đã quay cách Ninh Vi Trần nhìn Diệp Sanh.”
Đạo diễn vừa định nói, cô còn không biết phản hồi từ BBS tốt đến mức nào.
Hai người đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.
Đạo diễn ngơ ngác mà quên ấn nút tạm dừng. Hắn nhìn thấy Ninh Vi Trần cùng Diệp Sanh bước ra khỏi tòa nhà sản khoa.
Diệp Sanh cầm trên tay một tờ đơn chỉ cần điền khi mang thai, một bên xem một bên nhíu mày. Ninh Vi Trần ở bên cạnh cậu, cúi đầu nghe được Diệp Sanh nói gì đó sau đó cong môi cười rộ lên.
Đạo diễn: “......”
Hoàng Kỳ Kỳ: “......”
Những người khác: “......”
Đạo diễn: Tôi nhớ rõ lần trước quay các cậu, các cậu vẫn đang trong giai đoạn yêu thầm phải không?
---Editor có lời muốn nói---
dm buồn cười quá quê quá không edit tiếp được =)))))))) cứu
mình không ngờ là trong bối cảnh câu chuyện này có cả nam mang thai =))) hèn gì đợt đầu thấy Ninh Ninh xạo cún về vụ mang thai mà mình cứ tưởng đùa đùa nma không đùa ạ =))))))))