Trần Trản nghiêng đầu như tâm tình ủ rũ.
Ân Vinh Lan không hề để ý đến tình cảm bao lâu nay, vạch trần tại trận: "Có phải em muốn nói là... nếu người đã không thương, tôi đành từ bỏ*?"
(*xuất phát từ tên bộ truyện ngôn tình cổ trang trên mạng Tàu của Tiểu/Nguyệt Bán Trang, tên gốc Quân ký vô tình ngã tiện hưu 君既无情我便休, nghĩa như trên, ý anh Lan ở đây là cậu Trản muốn nếu anh không thưn em là em bỏ hà)
Quá hiểu nhau cũng không phải tốt lắm.
Trần Trản đành thôi làm bộ làm tịch: "Chờ em một phút."
Đối với cậu, Ân Vinh Lan từ trước đến giờ chưa từng thiếu kiên nhẫn, khoanh tay đứng tại chỗ nhìn, chẳng cần mở tủ xem cậu có thể bày trò gì.
Khoảng ba mươi giây sau, Trần Trản quay lại cầm theo một ổ khóa to, móc vào chốt tủ, nhấn "cạch" một cái, khóa mất rồi.
Trần Trản nghiêm túc nói: "Buổi tối anh cứ canh coi, em chắc chắn không vào phòng bếp."
"..."
Sau một lát lại nói: "Nếu có người thật, khóa lâu ngày thành quả mướp khô luôn."
Hợp lý quá còn gì.
Qua bao cuộc chiến thương trường, Ân Vinh Lan gặp không ít thủ đoạn tàn nhẫn dứt khoát, nhưng "độc ác" nhường này quả thật phải tròn mắt nhìn.
Ấy mà người trong cuộc đang đứng trước mặt mỉm cười: "Nước sôi rồi kìa cho mì vào đi."
Một bát mì trứng nóng hổi ra lò, ăn một ngụm an ủi dạ dày thấy thoải mái hơn nhiều.
Gắp đến đũa thứ ba, thấy trên miếng cải xanh dính một sợi tóc.
Ân Vinh Lan đặt đũa xuống, ánh mắt sâu xa nhìn Trần Trản.
Cậu ngồi nghiêm chỉnh: "Nhìn em làm gì?"
Mặt Ân Vinh Lan không hề có cảm xúc nhặt sợi tóc kia lên, y nhớ đến chuyện xảy ra năm phút trước: "Kết tóc thành vợ chồng..."
Trần Trản ho khan ngắt lời: "Chứng cứ đâu, sao chắc chắn là của em?"
Có hơi ngang ngược rồi đó. Tóc Ân Vinh Lan dài hơn kiểu nam bình thường một chút, còn Trần Trản chỉ thích gọn gàng mát mẻ, nếu không có Vương Thành ngăn cản suốt cậu đã húi cua luôn rồi.
Trần Trản yên lặng đứng dậy lấy sợi tóc kia thả vào thùng rác, đem lọ giấm chua ra: "Lấy sát trùng nè, vẫn ăn được đó không sao đâu."
"..."
Trước khi đi ngủ cậu xỏ một sợi dây đỏ cho chìa khóa rồi đeo lên cổ, nằm phía giường trong như thể chứng minh sự trong sạch.
"Thế này thì em động xíu thôi anh sẽ biết liền, có đi tiểu đêm anh cũng tỉnh."
Đêm đó Trần Trản ngủ rất say, hai tay dang rộng, tư thể ngủ hiên ngang lẫm liệt cơ hồ khiến Ân Vinh Lan cho rằng dù lấy chìa khóa từ trên cổ cậu cũng sẽ không bị phát hiện.
Chiến đấu đạo đức mấy giây, Ân Vinh Lan đứng dậy nhưng không hề lấy chiếc chìa khóa trên người Trần Trản đó.
Mở ngăn kéo tìm cái ổ khóa chống trộm xe đạp đã lâu không dùng, sang phòng bếp khóa cái tủ chén kia thêm một lần nữa.
Bất kể là cái gì, nếu đã vào, cứ vĩnh viễn ở trong đi.
1
Tối qua ngủ được một giấc ngon lành, sáng dậy tinh thần sảng khoái, Trần Trản duỗi vai đi vào bếp, đột nhiên bước chân khựng lại trước cửa.
Bên ngoài cánh cửa tủ... từ khi nào có thêm cái khóa nữa vậy cà?
Ân Vinh Lan rót hai cốc nước ấm, đưa một cốc cho cậu: "Quyền tạm trú vô thời hạn, quà anh cho thứ bên trong đó."
Trần Trản cười đơ: "Chỉ là mấy thứ linh tinh thôi mà, anh làm gì khiếp thế."
Ân Vinh Lan cũng cười cười, ung dung không vội chuẩn bị bữa sáng.
Có người bận bịu thay cậu tiết kiệm được khoản thời gian xuống bếp, cuối cùng Trần Trản liếc mắt nhìn tủ chén, lắc đầu ra phòng khách xem tin tức buổi sáng.
Sinh hoạt hằng ngày của Ân Vinh Lan rất có quy luật, ăn sáng xong liền lái xe đến công ty.
Nay dậy hơi muộn nên chưa kịp dọn, Trần Trản nhận việc lau bàn, trong lòng suy nghĩ miên man.
Ngày xưa có mấy chuyện nuôi sâu độc, bầy sâu ở một chỗ cắn nuốt nhau tích độc tố, không biết trong đám hệ thống có quy luật này hay không. Từ khi bắt đầu tích cực giật giây mình đi đối phó chấp pháp giả, nó liền luôn trong trạng thái kích động hiếu chiến.
Nếu như đoán không sai, cái gọi là kế hoạch tạo phản hẳn đã sớm triển khai, thậm chí có khả năng sắp tới sẽ hành động.
Trần Trản ngồi xuống ghế dựa, bây giờ trước mắt chỉ có hai con đường, giúp nó thành sự hoặc bỏ mặc như thường. Không biết một khi hệ thống thất bại có bị xử tội hay không. Nghĩ như vậy, sự trợ giúp hình như càng thêm có lợi cho nó.
Đương nhiên mọi suy nghĩ này Trần Trản đều chỉ thầm để trong lòng, trừ khi đến lúc cấp thiết, bằng không thì chẳng cần nói với hệ thống, chỉ lo tên này nóng đầu lên chưa gì đã khởi nghĩa.
Thở dài một hơi, tư duy chuyển sang cân nhắc vấn đề hiện thực liên quan đến truyện, từ hôm qua đến giờ không thấy tin án mạng nào xảy ra, cậu dạo hết các diễn đàn lớn, tất cả thảo luận chủ yếu toàn là mấy chuyện linh tinh.
"Xem ra án mạng liên quan đến truyện thật."
【 Hệ thống: Không biết kẻ tình nghi có tìm tên ở lại kia gây phiền phức không nhỉ? 】
Giọng điệu thẳng thừng, còn mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.
Sau khi sự việc bị bại lộ, hệ thống cứ luôn tìm cơ hội chủ động bắt chuyện gợi trò, như kiểu chỉ cần Trần Trản nói chuyện với nó chứng tỏ cậu không còn giận nó nữa.
1
Bản thân Trần Trản cũng không hiểu sao nó có cái logic kỳ quái thế được.
Có một tên giết người đang lẩn trốn trong thành phố, nếu biết chút manh mối cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Trần Trản suy nghĩ một chút, đội mũ ra ngoài.
Đứng trước của nhà họ Ngô khoảng một phút, không nhấn chuông cửa, quan sát bốn phía. Chả mấy chốc tìm thấy một cái cây to có thể che khuất một người, đống lá rụng dưới gốc có điếu thuốc bị dẫm bẹp.
"Chỗ này từng có người ngồi."
Người ác lòng luôn mang ý xấu, tất nhiên không lắp camera trước cửa nhà, Ngô tiên sinh cũng thuộc kiểu vậy. Phóng mắt nhìn dãy biệt thự, chỉ có nhà hắn là an ninh kém nhất.
Lúc này có một cặp vợ chồng đi ngang qua, thấy bộ dạng lén lén lút lút không khỏi ngờ vực. Chỗ này đều là nhà giàu tài sản nhiều, người có tiền tính cảnh giác khó tránh hơi cao.
Hai vợ chồng vốn sóng vai đi, người vợ đột nhiên nói quên đồ quay về nhà lấy.
Trần Trản cảm thấy để quên đồ chỉ là cái cớ, chắc là đi tìm bảo vệ đây.
Cậu cũng chẳng sợ, hai tay khum thành loa hô toáng lên với căn nhà trước mặt, như học sinh tiểu học gọi bạn ra ngoài chơi: "Tiểu Ngô ơi! Anh sao mãi chưa xong thế?"
Người phụ nữ chuẩn bị đi gọi bảo vệ dừng bước lại, vẻ mặt hiện nét lúng túng, tự nhủ chắc mình đa nghi nên hiểu lầm thôi.
Cửa biệt thự đột ngột mở ra, Ngô tiên sinh lạnh nhạt đứng trên bậc thềm nhìn xuống Trần Trản.
Đã diễn kịch thì diễn cho tròn vai.
Trần Trản ung dung lại gần, giơ tay vỗ vai người kia nhưng đáng tiếc bị người ta tránh thoát.
"Có chuyện cần tìm anh." Không hề xấu hổ, tự nhiên thu tay về, nở một nụ cười khéo léo.
Ngô tiên sinh nhìn cặp vợ chồng đứng ngoài cổng, mơ hồ hiểu ra cái gì, cuối cùng là nghiêng người để cậu đi vào.
Trần Trản khẽ thở ra một hơi, đa nhân cách cũng có cái lợi, nếu là cái ""tên" trước đó, kiểu gì cũng ăn canh sập cửa.
Không gian bên trong tràn ngập hương trà, đây không phải lần đầu tiên cậu tới đây, quen nẻo đứng trước cái tủ để cốc, hò hỏi có thể rót nước uống hay không.
Ngô tiên sinh đi tới tự pha cho cậu tách trà nóng: "Trình độ văn chương của cậu càng ngày càng cao nhỉ."
Trước đây cùng lắm thì kéo người ta lên hot search, bây giờ thăng cấp rồi, gắp lửa bỏ tay người luôn.
Biết không che giấu nổi nữa, Trần Trản đơn giản đi thẳng vào vấn đề: "Có người đến tìm anh gây phiền toái à?"
Ngô tiên sinh nghiêng đầu nhìn cây cao ngoài cửa sổ: "Chỉ là con chuột khiến người ta mắc ghét thôi, chẳng qua không liên quan..."
Lúc hắn nói lời này, đôi mắt lơ đãng híp híp, Trần Trản lập tức hiểu được, đây là động sát tâm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Trản không có ý muốn rời đi, Ngô tiên sinh cũng chưa giục. Sắc trời tối dần, Trần Trản cúi đầu nhắn tin cho Ân Vinh Lan, bảo về nhà muộn chút.
Trong phòng không bật đèn, chẳng mấy chốc Ân Vinh Lan gọi lại, Trần Trản qua một bên thấp giọng nói vài câu.
Ngô tiên sinh nghe thấy cười nhạo, nói là nữ nhi tình trường.
"Cậu không ưa tôi coi mạng người như rơm rác," sau cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, Ngô tiên sinh xoay người cười hỏi cậu: "Nếu hôm nay tôi muốn giết kẻ mang tội giết người, cậu có ngăn không?"
Dừng một chút lại nói: "Không chỉ một nạn nhân chịu đựng sự dằn vặt vô nhân tính đến chết, mà hung thủ bị tóm cùng lắm chỉ ăn một phát đạn là đi rồi."
Lúc nói chuyện Ngô tiên sinh vẫn quan sát vẻ mặt của Trần Trản, phảng phất như hưởng thụ sự biến chuyển của cậu.
Vận động cổ mấy cái, tiện tay rút một chiếc gậy bóng chày đến trước cửa sau.
Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi lặng lẽ rón rén đi vào, dáng gầy gò thấp bé.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông tay cầm dao găm, so với một chiếc gậy bóng chày cũ kỹ lực sát thương đã hơn hẳn một bậc. Nhưng ngay lúc đối diện này, gã không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Chạy trốn bất thình lình khiến họ Ngô kinh ngạc, không khỏi tức cười.
Quả nhiên con chuột chỉ có núp trong bóng tối mới hung hăng được.
Vừa nghĩ đến đây, không hiểu sao lại thấy thích hợp với mình trước kia đến thế.
Hắn là người có oán tất báo, kẻ nào dám trêu chọc tuyệt đối không buông tha, lập tức cầm gậy đuổi theo.
Từ đầu đến cuối Trần Trản chỉ ngồi trên ghế sô pha, thấy đã đến lúc mới chậm ra đi ra ngoài.
Xe cảnh sát đậu trước cửa khu dân cư, người đàn ông thấp gầy bị còng tay đưa lên xe, ánh mắt Ngô tiên sinh sắc như dao, hạ giọng hỏi Trần Trản đang tiến đến: "Cậu báo à?"
Trần Trản: "Đối với tôi mà nói, anh và tên giết người chẳng khác gì nhau."
Tự xưng là chính nghĩa, thật ra là mất hết lương tri.
Người báo cảnh sát, kẻ tình nghi, người truy đuổi ác... Tất cả cùng ngồi lên xe đến đồn cảnh sát.
Khác biệt chính là Trần Trản và họ Ngô coi như được tự do, không bị còng tay.
Trần Trản nhìn người đàn ông tức giận khi bị cảnh sát trông coi, giả dáng vẻ dạy dỗ người khác: "Lúc đầu Tiểu Ngô nói với tôi có người theo dõi ổng, tôi còn không tin, suýt nữa là bị tên này hại!"
Nói liên miên khoe khoang mình cơ trí báo cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát tình cờ cũng đọc tin lá cải, biết thân phận của Trần Trản và Ngô tiên sinh, buồn cười nói: "Lúc trước tổ bọn tôi còn bàn xem anh có dạo hết đồn cảnh sát toàn thành phố hay không."
1
"..." Trần Trản cố gắng giữ nụ cười.
Tại sao lại là "dạo" hả!
Cảnh sát liếc nhìn kẻ tình nghi: "Đây là tên điên gặp người là đâm, suýt nữa gây hại người đi đường, nhờ bạn anh ra tay trượng nghĩa."
Trần Trản khịt mũi, giơ ngón tay cái, nhìn chăm chú Ngô tiên sinh, thâm ý nói: "Vĩ đại."
Dằn vặt một phen, khi ra về mặt trăng đã hiện ở chân trời.
Ân Vinh Lan đang đứng trong sân, nhìn cậu từng bước một đi đến chỗ mình.
Trần Trản cướp chỗ chó ta, ngồi trên sân cỏ: "Ngô tiên sinh quả nhiên dễ dùng."
Giải quyết một cọc phiền toái lớn, bằng không chẳng biết năm nào mới khiến tên giết người hiện thân.
Lâm Trì Ngang và Ngô tiên sinh là hai cái tên Trần Trản đề cập quá nhiều nên đã lọt vào danh sách đen của Ân Vinh Lan. Y không hứng thú lắm, không đáp lời hỏi tiếp.
Hôm sau là cuối tuần, hai người vốn muốn ngủ thêm một lát, kết quả mặt trời vừa lên cao lại chẳng buồn ngủ nữa.
Trần Trản định tiếp tục tiến vào mộng đẹp, lại cảm thấy không thể để phí ngày cuối tuần đẹp đẽ thế được. Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọc chăn đổi địa điểm sang phòng khách, đổi thành nằm trên sô pha xem ti vi.
Trần Trản: "Em phải lãng phí thời gian một hôm mới được."
Ngày nào cũng bận rộn vô cùng, còn phải đấu tranh với kẻ giết người và tên bệnh tâm thần, cứ thế mãi không chừng cậu suy nhược tinh thần luôn.
Ân Vinh Lan hiểu rõ cậu không dễ dàng gì, ôm đầu Trần Trản mát xa thái dương giúp cậu thư giãn.
Nhắm mắt hưởng thụ một hồi, Trần Trản lại phát hiện thế này thì không xem TV được.
Ân Vinh Lan cực kỳ săn sóc, bật tiếng to hơn, ít nhất có thể nghe thấy.
Người dẫn chương trình hùng hồn đọc tin nóng tối qua: "Hôm qua một công dân nhiệt tình phát hiện có người theo dõi dưới nhà mình đã lâu..."
Quá khứ từng trải khiến Trần Trản rất mẫn cảm đối với mấy từ "công dân nhiệt tình". Nắm tay Ân Vinh Lan ngồi thẳng dậy mở mắt xem tin tức.
Tóm tắt ngắn gọn mấy câu đã biến Ngô tiên sinh thành nhân sĩ thành công đa mưu túc trí, đặc biệt là đoạn video trích xuất từ camera ở cửa khu dân cư, kẻ xấu muốn bắt cóc một đứa bé làm con tin, bị hắn dùng gậy bóng chày quật gãy chân.
Trên màn hình, Ngô tiên sinh cầm trên tay cờ vinh danh bố mẹ đứa bé trao tặng, bên trái là hai cảnh sát, phóng viên đứng trước mặt chụp ảnh, trên cờ viết mấy chữ to "lương tâm xã hội, trợ giúp chính nghĩa", vô cùng rõ ràng.
Mặt Ngô tiên sinh đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Trần Trản không nhìn nổi: "Đổi kênh đi."
Ân Vinh Lan lại kéo cậu nằm xuống, chuyển sang kênh giải trí.
"... Hôm qua Khương Dĩnh đột nhiên ngất xỉu ở trường quay, có tin nói rằng cô đã có bầu... Sáng nay phòng làm việc đăng thông báo, thừa nhận Khương Dĩnh mang thai, hi vọng..."
Trần Trản kinh ngạc: "Thế mà không giấu?"
Ân Vinh Lan: "Khương Dĩnh quá nổi tiếng, lập tức đưa đi bệnh viện, chuyện ra ánh sáng chẳng sớm thì muộn."
Thà rằng như vậy, chi bằng sớm thừa nhận đỡ bị đám phóng viên quấy rối.
"Chắc chắn Lâm Trì Ngang sẽ lì xì cho phóng viên trước cửa bệnh viện, nói vài lời hay, tiên lễ hậu binh*, nếu còn có người đi quấy rối Khương Dĩnh... A."
(* trước mềm mỏng lễ nghĩa sau cứng rắn đe dọa, ý nói có đánh nhau cũng phải xem trọng lễ nghĩa)
Khi Ân Vinh Lan đang nói trên TV cũng phát cảnh Lâm Trì Ngang lì xì cho phóng viên, nụ cười trên môi cũng rất rõ ràng.
Phóng viên: "Có phải mệt quá mà ngất không?"
Lâm Trì Ngang: "Chúng tôi bất cẩn quá, trước đó không hề biết đã có thai."
Phóng viên: "Sau khi biết cô ấy mang thai, phản ứng đầu tiên của ngài là gì?"
Lâm Trì Ngang: "Cảm ơn trời đất, không phải là biết tin từ miệng Trần Trản."
Chuyện tối tăm ngày xưa nhiều quá, đặc biệt là vụ cầu hôn thành công trên sóng truyền hình. Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Trì Ngang mới ý thức được có điều không thích hợp.
"..."
Người cũng đồng thời kinh ngạc còn có Trần Trản đang xem TV: "... Sao anh ta lại nói câu đó?"
Ân Vinh Lan: "Chắc là chán sống rồi."
Trần Trản: "Khương Dĩnh sẽ đánh chết à?"
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như mình là Khương Dĩnh, nhìn thấy đoạn phỏng vấn này đừng nói là dùng bàn giặt để bắt quỳ, mà lấy để đập luôn.
Ân Vinh Lan: "Dưới tình huống đại đa số con không thể không có bố... có lẽ hắn còn sống được đó."
"Chuyển kênh khác đi." Trần Trản than thở.
Âm thần hạ quyết định trước khi ăn tối không xem hot search, cái đoạn phỏng vấn kia nhất định cho cậu một vị trí trên đầu bảng.
"Đây chưa tính là gì." Ân Vinh Lan an ủi: "Không phải còn cái công dân nhiệt tình trợ giúp chính nghĩa đó à, chắc chắn đứng trên em trên hot search."
Vừa nghĩ tới Ngô tiên sinh, chả hiểu sao trong lòng Trần Trản thoải mái hơn rất nhiều.
- --