Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 107: Anh Mau Đến Đây, Ngồi Xuống, Cởi Áo Ra!




Triệu Uyển Nhu nhìn thấy nét mặt lạnh ngắt cứng đơ của Thái Lãnh Hàn thì hiểu ngay rằng tảng băng ngốc nhà mình lại đang cố gắng che giấu cảm xúc. Thậm chí Triệu Uyển Nhu còn đoán rằng Thái Lãnh Hàn đang gắng gượng nén đau đớn không muốn để lộ ra cho cô biết. Thế nên Triệu Uyển Nhu không đôi co gì thêm nữa, vội vàng quay lưng đi sang phòng sách để lấy quần áo cho Thái Lãnh Hàn, cũng là để cho hắn có thể thả lỏng hơn cả về thân thể lẫn tinh thần.

 

Thế nhưng một lần nữa Thái Lãnh Hàn lại nhìn bóng lưng quay đi vội vàng của Triệu Uyển Nhu mà trong lòng chìm xuống tận đáy biển. Hắn gắng gượng chống đỡ bước chân lảo đảo đi vào phòng tắm, xả nước lạnh xuống cho tỉnh táo lại. Thế nhưng trong đầu của Thái Lãnh Hàn vẫn luôn hiện lên dáng vẻ rời đi của Triệu Uyển Nhu. Nếu không phải vì trong phòng sách không có nơi để tắm thì có lẽ Thái Lãnh Hàn đã không chọn ở lại nơi này. Hắn vừa chà xát bản thân vừa âm thầm suy nghĩ xem mình có nên xây thêm một phòng tắm ở đâu đó trong nhà này hay không.

 

Lúc Triệu Uyển Nhu mang quần áo đến gõ cửa phòng tắm trong phòng ngủ của cô thì Thái Lãnh Hàn cũng đã chọn được vị trí để xây phòng tắm mới rồi. Tiếng nước đã ngừng chảy. Triệu Uyển Nhu khẽ khàng gọi:

 

- Thái Lãnh Hàn, anh đã tắm xong chưa?

 

Thái Lãnh Hàn khịt mũi vài cái rồi nghèn nghẹt trả lời:

 

- Em cứ để quần áo ngoài cửa rồi đi nghỉ ngơi đi. Tôi tự lo được.

 



Triệu Uyển Nhu gật đầu, ừ một tiếng rồi quay trở về chiếc giường quen thuộc của mình. Nhưng cô không nghỉ ngơi mà mở ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy chai thuốc thoa mà mình vẫn đang dùng cầm sẵn trên tay rồi ngồi đợi. Lúc Thái Lãnh Hàn bước ra khỏi phòng tắm thì đã nhìn thấy Triệu Uyển Nhu ngồi trên giường nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thoáng căng thẳng. Triệu Uyển Nhu nhìn hắn như thế là có ý gì? Lẽ nào cô không biết rằng ánh nhìn đó của cô rất dễ khiến đàn ông hóa sói dữ hay sao? Không chỉ vậy, Triệu Uyển Nhu còn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói những câu khiến Thái Lãnh Hàn c.h.ế.t sững:

 

- Anh mau đến đây, ngồi xuống, cởi áo ra!

 

Hả? Gì vậy? Thái Lãnh Hàn có cảm giác hai tai của hắn đã hỏng rồi và não của hắn không đủ để dùng nữa. Hắn vừa nghe cái gì vậy? Hắn đang hiểu sang hướng nào vậy? Thái Lãnh Hàn len lén véo vào đùi một cái. Ối mẹ ơi, đau quá! Vậy là không phải đang mơ? Nhưng Triệu Uyển Nhu vừa mới nói gì vậy?

 

Biểu hiện hoảng loạn của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa buồn cười. Tảng băng ngốc này lại đang suy diễn linh tinh điều gì nữa vậy? Cô nghiêm nghị giải thích:

 

- Anh đừng có nghĩ lung tung! Tôi chỉ muốn xem thử vết thương trên lưng của anh rồi bôi thuốc cho anh thôi!

 

Thái Lãnh Hàn tỉnh mộng ngay lập tức. Hắn vội vã lắc đầu. Mấy hôm nay hắn đâu có chú ý gì đến vết thương trên lưng của mình đâu, nhưng Thái Lãnh Hàn biết rõ những thứ ấy chắc chắn không hề dễ nhìn một chút nào. Ngộ nhỡ sau khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy rồi sẽ bị hoảng sợ thì phải làm sao?

 

Thế nhưng, mặc kệ những cái lắc đầu như đang chơi trống bỏi của Thái Lãnh Hàn, cặp mắt long lanh của Triệu Uyển Nhu vẫn nhìn vào hắn chằm chằm khiến động tác của Thái Lãnh Hàn dần chậm lại. Không còn cách nào khác, lực “sát thương” của ánh nhìn ấy đối với Thái Lãnh Hàn là quá lớn và không thể bỏ qua. Thế là gã cún to nào đó cụp đuôi xụ mặt bước chậm rãi từng bước đến bên cạnh giường.



 

Triệu Uyển Nhu tủm tỉm cười, đưa tay vỗ vỗ lên mặt nệm, ra hiệu cho “cún to” ngồi xuống. Và Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống thật. Nhưng hắn vẫn chưa dám vén áo lên. Triệu Uyển Nhu lại đưa tay ra, túm lấy vạt áo của Thái Lãnh Hàn, muốn giở lên. Nhưng gã cún to của cô lại nổi cơn bướng bỉnh. Gã thấp giọng nói:

 

- Em đừng xem! Chả có gì đáng xem đâu. Tôi… tôi sẽ tự bôi thuốc…

 

Triệu Uyển Nhu bĩu môi. Cô tin Thái Lãnh Hàn sẽ tự bôi thuốc mới là lạ đấy. Nhưng sức lực của Thái Lãnh Hàn đang níu giữ chiếc áo quá lớn, Triệu Uyển Nhu lại không nỡ mạnh tay, sợ làm động đến vết thương của hắn. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu lại bắt đầu vừa dụ vừa dỗ:

 

- Vết thương ở sau lưng, rất khó tự bôi thuốc. Anh để tôi bôi thuốc cho anh đi, sau đó… tôi nhờ anh bôi thuốc giúp tôi, có được không?

 

Thái Lãnh Hàn lại ngẩn người. Hắn không chỉ sẽ được Triệu Uyển Nhu bôi thuốc, mà hắn còn sẽ được bôi thuốc cho Triệu Uyển Nhu? Dụ hoặc này quá lớn rồi. Thái Lãnh Hàn vận dụng định lực gần nửa đời người của mình mới có thể giữ được cái đầu cứng ngắc đến tận năm giây. Hết giây thứ năm là Thái Lãnh Hàn gục đầu chịu thua mà len lén buông tay ra, để Triệu Uyển Nhu vén áo của hắn lên.

 

Chiếc áo vừa được vén lên, Triệu Uyển Nhu đã hít vào một hơi vì bàng hoàng. Trên tấm lưng rộng của Thái Lãnh Hàn là vô số những vết bầm xanh tím nằm vắt ngang vắt dọc. Triệu Uyển Nhu cảm thấy trong lòng vừa lãnh lẽo lại vừa hừng hực lửa tức giận.