Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 113: Say Rượu Nói Chuyện




Triệu Uyển Nhu nghe những lời tâm sự của Vương Thiên Bích mà bất giác thở dài. Thì ra nữ vương của cô lại tỉ mỉ và cẩn thận khi nghĩ cho người trong lòng của bản thân đến như thế. Mà thật ra thì, khi ngẫm lại bản thân mình, Triệu Uyển Nhu cảm thấy cô vốn không đủ tư cách để nói gì với Vương Thiên Bích trong chuyện bày tỏ tình cảm của mình và thăm dò tình cảm của đối phương dành cho mình. Bởi vì chính cô cũng đang rất hoang mang và ấm ức còn gì.

 

Trước kia, Triệu Uyển Nhu chưa nhìn rõ được lòng mình, cô đã rất hoang mang về tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho cô. Bây giờ, khi đã thấu hiểu được tình cảm của chính mình, Triệu Uyển Nhu vẫn thường xuyên hoang mang không biết Thái Lãnh Hàn có yêu cô hay không, yêu với loại tình gì và ở mức độ nào. Nếu Thái Lãnh Hàn không yêu cô, sao hắn lại đối xử với cô tốt như thế, cẩn trọng và dè dặt nâng niu như thế? Nhưng nếu Thái Lãnh Hàn yêu cô, sao hắn lại lạnh lùng với cô như thế?

 

Sự việc đêm qua đã mang đến đả kích không nhỏ cho Triệu Uyển Nhu.

 

Sự việc vừa rồi cũng đã mang đến đả kích không nhỏ cho Vương Thiên Bích.

 

Thế là hai con người đang phải chịu sự đả kích lớn lao của tình yêu kéo nhau đến nhà hàng quen thuộc, gọi đồ nhắm và rượu để cùng nhau giải bớt nỗi sầu khó nói bằng lời. Khi cả hai đều đã ngà ngà say, Vương Thiên Bích mới phần nào có thể lấy lại khí thế nữ vương mà bắt đầu phát sóng. Cuộc nói chuyện của những kẻ say bắt đầu bằng giọng lè nhè của Vương Thiên Bích:

 

- Bây giờ cô định thế nào?

 

Triệu Uyển Nhu nhấp thêm một ngụm rượu nữa, thì thầm:

 

- Tôi muốn mượn vệ sĩ của cô.

 

Vương Thiên Bích đập bàn:

 

- Không cho phép cô mắng anh ấy như thế!

 

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác:

 

- Tôi mắng ai?

 

Vương Thiên Bích ấm ức:

 

- Cô mắng tình yêu của tôi! Cô nói rằng tôi xích cổ anh ấy, cô còn bảo rằng mang anh ấy đi cắn chó. Cô muốn chế nhạo anh ấy là chó! Tôi cắn cô!

 

Vương Thiên Bích đã say, nhe hàm răng trắng đều ra, gầm gừ. Triệu Uyển Nhu cũng say, gầm gừ đáp trả:

 

- Đó là do cô đã mắng cún to nhà tôi trước!



 

Vương Thiên Bích ngẩn ra:

 

- Hả? Cún to nào cơ?

 

Triệu Uyển Nhu đắc ý giải thích:

 

- Cún to là Thái Lãnh Hàn đấy! Cô không biết đâu, anh ấy đáng yêu lắm nhé!

 

Vương Thiên Bích ngửa cổ cười toáng lên:

 

- Oa ka ka ka… Triệu Uyển Nhu, cô đã thừa nhận rồi đấy nhé! Cô yêu Thái Lãnh Hàn rồi! Chính miệng cô đã thừa nhận là anh ta đáng yêu rồi này!

 

Trong cơn say, Triệu Uyển Nhu không những không chối cãi mà còn gật gù, khẳng định:

 

- Đúng vậy! Thái Lãnh Hàn thật sự rất đáng yêu. Tôi yêu anh ấy thì có gì lạ đâu? Thế nên, tất cả những ai dám làm Thái Lãnh Hàn bị thương, tôi nhất định sẽ trả lại bọn chúng gấp đôi. Ngay cả cô cũng không ngoại lệ đâu!

 

Vương Thiên Bích gật đầu ngay lập tức. Ban nãy cô nàng chỉ nói đùa một câu về Thái Lãnh Hàn mà Triệu Uyển Nhu đã ngay lập tức đáp trả bằng lời lẽ tương xứng, đ.â.m vào lòng của cô hẳn mấy nhát rồi đấy. Chuyện ấy đúng là quá đau lòng rồi, Vương Thiên Bích không muốn nhắc lại nữa. Đầu óc đang mơ màng say của Vương Thiên Bích tiếp tục nhảy số sang chuyện khác:

 

- Thế nên cô muốn mượn tình yêu của tôi để anh ấy đi trừng trị cái lũ xấu xa đã làm Thái Lãnh Hàn bị thương hả?

 

Cái đầu đang lâng lâng trong cơn say của Triệu Uyển Nhu gật xuống vô cùng mạnh mẽ:

 

- Đúng vậy!

 

Vương Thiên Bích ngần ngừ:

 

- Nhưng ngộ nhỡ bọn chúng l.à.m t.ì.n.h yêu của tôi bị thương thì sao?

 

Triệu Uyển Nhu nhướng mày:

 



- Anh ta giỏi võ như vậy, cô còn sợ anh ta bị lũ xấu xa kia làm bị thương hay sao? Hơn nữa, đây cũng là cách để tôi giúp cô nhìn thấy được tình cảm và sự quan tâm của anh ấy dành cho cô đấy.

 

- Hả? Là sao? Cô làm cách nào mà hay thế? Cô định làm gì?

 

Vương Thiên Bích ngơ ngẩn hỏi một loạt, Triệu Uyển Nhu không hề trả lời. Cô nấc lên một cái rồi nghiêm nghị nói với bạn:

 

- Cô đưa số điện thoại của anh ta cho tôi đi.

 

Vương Thiên Bích ngoan ngoãn mò mẫm trong túi xách, lấy ra một chiếc điện thoại, dò dẫm mở danh bạ. Triệu Uyển Nhu vừa nhìn thấy phương thức liên lạc kia thì cũng mò mẫm lấy điện thoại của mình ra, bấm số và lưu vào danh bạ. Cô lưu tên của người vệ sĩ kia là “Tình yêu của bạn tôi”. Sau đó Triệu Uyển Nhu vội bấm nút gọi đi. Tiếng chuông reo lên. Liên lạc nhanh chóng được kết nối.

 

- A lô, ai đấy?

 

Giọng nam trầm ấm bên kia đầu dây có chút tương tự với giọng nói của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu thoáng bồi hồi. Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh và nghiêm túc nói:

 

- A lô, anh là vệ sĩ riêng của Vương Thiên Bích đúng không?

 

- Đúng vậy. Cô là ai?

 

Giọng của Triệu Uyển Nhu càng thêm nghiêm nghị:

 

- Tôi là Triệu Uyển Nhu, là bạn thân của Thiên Bích.

 

Giọng của người vệ sĩ ngay lập tức thả lỏng, nhẹ nhàng hơn hẳn:

 

- À, chào cô. Cô gọi cho tôi có việc gì không?

 

- Dĩ nhiên là có việc, nhưng không phải là việc của tôi mà là vấn đề của Vương Thiên Bích.

 

Bên kia đầu dây thoáng lặng đi một chút rồi hỏi lại:

 

- Cô chủ của tôi… đã xảy ra chuyện gì?