Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 156: Nhung nhớ




Quan trọng nhất là, Triệu Uyển Nhu đã cảm nhận được, hình như tâm trạng tiêu cực của Thái Lãnh Hàn, và cả sự tự ti lẫn tủi thân của hắn đều rất dễ bị bùng phát khi có liên quan đến cô. Thế mà đêm qua cô lại còn giận dỗi với hắn. Đến mức sáng nay cô còn muốn rời khỏi nhà, không về ăn cơm. Cô thậm chí còn hờn dỗi mà bảo thím Hai cứ mặc kệ Thái Lãnh Hàn, còn bực tức vì cảm thấy hắn không biết tự quan tâm bản thân.

 

Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng cảm thấy không ổn một chút nào. Bây giờ đã gần mười một giờ trưa rồi. Tảng băng ngốc nghếch nào đó sẽ không thật sự vì tủi thân và tự trừng phạt bản thân mà không màng đến chuyện ăn uống đó chứ? Nếu là trước kia, hẳn là Triệu Uyển Nhu sẽ khó thể nào tin nổi là sẽ có một người đàn ông ngốc nghếch như vậy. Nhưng bây giờ Triệu Uyển Nhu đã từng chứng kiến một tảng băng lạnh ngắt nào đó sẵn sàng uống một lượng nước chanh chua đến tê tái cõi lòng, mặc kệ cái dạ dày của bản thân có khả năng sẽ bị xuất huyết, chỉ bởi vì ly nước chanh đó là do tự tay cô pha mang đến cho hắn. Rồi cả dáng vẻ mừng rỡ như cún to không ngừng vẫy đuôi của hắn khi được cô mang điểm tâm sáng đến văn phòng. Và cả hình ảnh ấm áp của bữa cơm tối vừa diễn ra vào đêm qua nữa…

 

Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu cảm thấy, nếu cô không thể tận mắt nhìn thấy Thái Lãnh Hàn ăn cơm cho đàng hoàng thì cô cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì nữa. Bà Lâm Thanh Liên nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con gái thì cũng đoán ra được ít nhiều. Bé con nhà bà đã lớn rồi, đã biết nhung nhớ một người rồi. Bà cũng đang rất nhớ lão chồng phổi bò của mình đây. Thế nên bà Lâm Thanh Liên mở ra một cánh cửa, kê thêm mấy bậc thang cho con gái cưng có thể vơi bớt tương tư, cũng là bớt đi sự nhung nhớ trong lòng của bà:

 

- Uyển Nhu này, hay là con giúp mẹ đón xe đưa mẹ đến công ty một chuyến được không? Bỗng nhiên mẹ muốn ăn trưa chung với bố của con.

 

Dĩ nhiên là Triệu Uyển Nhu lắc đầu từ chối ngay lập tức:

 

- Không được đâu, mẹ. Bác sĩ đã dặn là mẹ phải nghỉ ngơi cho thật tốt, hạn chế di chuyển đường xa.

 

Bà Lâm Thanh Liên xụ mặt:

 

- Nhưng mà…

 

Triệu Uyển Nhu cương quyết:

 



- Không nhưng mà gì hết. Chuyện này con sẽ không mềm lòng với mẹ đâu. Mẹ vừa mới xuất viện thôi, không thể đi ra ngoài được. Nếu mẹ thật sự muốn cùng ăn cơm với bố của con thì con sẽ gọi điện cho bố về ăn cơm với mẹ.

 

Bà Lâm Thanh Liên vội vã xua tay:

 

- Thôi, đừng. Mẹ cũng không muốn phải đày đọa chồng của mình giữa trưa nắng chói chang phải lặn lội đường xa về nhà ăn cơm với vợ như thế đâu. Ông ấy vốn đang rất vất vả rồi, mẹ làm vợ, nếu không thể chăm sóc cho chồng thì chớ, sao lại có thể làm khó ông ấy như thế được. Nếu mẹ có thể mang món ngon đến công ty cùng ăn với ông ấy thì tốt, nêu không thì… mẹ ăn cơm ở nhà một mình cũng được.

 

Bà Lâm Thanh Liên đã nói đến mức này rồi, Triệu Uyển Nhu có muốn giả vờ không hiểu cũng không thể được. Dù vậy, cô vẫn có chút băn khoăn hỏi lại:

 

- Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì, đúng không?

 

Bà Lâm Thanh Liên cũng không quen nói lời bóng gió với người thân trong gia đình. Bà gật đầu, nói thẳng ra ý định của mình:

 

- Ừ, ý của mẹ là, Uyển Nhu à, con có thể thay mẹ thực hiện điều mà mẹ đang rất mong muốn hay không?

 

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa dám khẳng định điều mình đang phỏng đoán. Cô hỏi lại lần nữa:

 

- Mẹ đang mong muốn điều gì?

 

- Mẹ muốn được cùng ăn cơm với chồng đấy.



 

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, cố ý hỏi lại:

 

- Ý của mẹ là con sẽ mang cơm đến công ty và cùng ăn với bố hả?

 

Bà Lâm Thanh Liên bật cười, đánh nhẹ một cái vào vai Triệu Uyển Nhu. Bà cố gắng sa sầm mặt mũi, cố gắng gằn giọng gắt:

 

- Nhóc con! Con cũng có chồng rồi thì con tự mà đến ăn cơm với chồng của con đi chứ. Cho dù con có là con gái ruột của ông ấy thì cũng không thể tranh chồng của mẹ được đâu! Con mà dám tranh chồng với mẹ, thì mẹ sẽ cắn con đấy!

 

Triệu Uyển Nhu bật cười vui vẻ. Cười xong, cô đứng dậy, cúi đầu trước bà Lâm Thanh Liên, khẽ khàng nói:

 

- Mẹ, cảm ơn mẹ!

 

Bà Lâm Thanh Liên bị dáng vẻ nghiêm túc đột ngột của Triệu Uyển Nhu làm cho giật mình. Bà gắt khẽ:

 

- Con nhóc này, chỉ có như thế mà cũng cảm ơn mẹ à? Chúng ta là người nhà với nhau mà, đâu cần khách sáo như vậy chứ?

 

Triệu Uyển Nhu khịt mũi. Đó không phải là lời khách sáo. Cô là thật lòng cảm ơn bà Lâm Thanh Liên. Bởi vì chỉ cần một câu “con cũng đã có chồng rồi thì con tự mà đến ăn cơm với chồng của con đi chứ” của mẹ thì đã là một sự công nhận về mối quan hệ giữa Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn. Đó không chỉ là sự chấp nhận cuộc hôn nhân của cô mà còn là sự chấp nhận Thái Lãnh Hàn đã chính thức trở thành người nhà họ Triệu. Điều này là vô cùng quý giá đối với Triệu Uyển Nhu, và chắc chắn, cũng là vô cùng quý giá đối với Thái Lãnh Hàn. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu muốn nhanh chóng chạy đến tìm Thái Lãnh Hàn để báo tin vui này cho tảng băng ngốc của nhà mình được biết.