Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 165: Tôi Làm Anh Ấy Phiền Lòng?




Đúng lúc Triệu Uyển Nhu còn đang lúng túng, băn khoăn thì cánh cửa quán cà phê lại bật mờ. Một người đàn ông mặc bộ đồ vest sang trọng bước vào. Ban đầu, Minh Nga còn tưởng là có khách đến nên ngẩng lên, tươi cười , ngọt ngào cất giọng:

 

- Kính chào quý khách!

 

Thế nhưng khi trông thấy người đến là Lê Thiên Chi thì cô nàng sa sầm gương mặt xuống, không vui hỏi:

 

- Anh đến đây làm gì?

 

Lê Thiên Chi nhướng mày:

 

- Sao vậy? Quan của các cô tiếp đón khách khứa như thế à? Như thế thì làm sao mà đắt khách được?

 

Minh Nga nghiến răng, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nở nụ cười đến mức đáng ghét kia, cố gắng niệm trong đầu câu khẩu hiệu: “khách hàng là thượng đế, hãy để khách hàng dùng tiền xoa dịu nỗi lòng của tôi”. Sau khi niệm “thần chú” được mười lần, Minh Nga đã có thể lấy lại được tác phong chuyên nghiệp, nở nụ cười vô cùng đúng mực, ngọt ngào cất tiếng:

 

- Kính thưa quý khách, xin hỏi hôm nay quý khách muốn dùng gì ạ?

 

Lê Thiên Chi nhún vai:

 

- Tôi chẳng muốn dùng gì cả!

 

Nụ cười của Minh Nga cứng lại. Cô hít sâu một hơi, cố gắng dùng sự chuyên nghiệp nhất của mình để hỏi:

 

- Vậy xin hỏi quý ngài đây hôm nay đến cái quán nhỏ bé này của chúng tôi để làm gì vậy?

 



Lê Thiên Chi chép miệng, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ:

 

- Thật ra thì tôi cũng chưa biết mình sẽ làm gì khi đến đây…

 

Minh Nga hết nhịn nổi nữa rồi. Cô nàng đập tay xuống bàn, gầm lên khe khẽ:

 

- Anh đến để gây sự đúng không?

 

Lê Thiên Chi bị thái độ thay đổ đột ngột của cô gái làm cho giật mình. Anh ta xua tay, đang định giải thích thì Triệu Uyển Nhu từ bên trong pha chế bước ra. Nhìn thấy Lê Thiên Chi đang đứng đối đầu với Minh Nga, phản ứng đầu tiên của Triệu Uyển Nhu là kinh ngạc. Sau đó, cô nhìn thấy nét mặt đầy lửa giận của Minh Nga thì lại càng thêm thắc mắc. Triệu Uyển Nhu hỏi nhỏ:

 

- Minh Nga, có chuyện gì thế?

 

Minh Nga ấm ức mách:

 

- Chị Uyển Nhu, anh ta đến đây để gây sự đấy! Hồi sáng em mang trà sữa chị làm đến công ty kia, anh ta còn…

 

- Không phải đâu!

 

Lê Thiên Chi không hổ danh là luật sư có mồm mép và đầu óc lanh lẹ, chỉ nghe loáng thoáng đến đó là đã có thể dự đoán được nguy cơ mà kịp thời lên tiếng ngắt lời Minh Nga. Vừa nói, Lê Thiên Chi vừa đưa mắt liếc nhìn Triệu Uyển Nhu. Thấy cô vẫn còn nghi hoặc, cậu chàng bèn tiếp tục rối rít giải thích:

 

- Chị dâu, chị nghe tôi nói này, tôi không phải đến đây để gây sự, tôi cũng không có chê trà sữa của chị pha và quán cà phê của chị mở. Tôi…

 

Lê Thiên Chi gấp quá nói liều, đến khi cậu chàng nhận ra mình đã nói hớ thì Triệu Uyển Nhu đã trợn mắt lên, bàng hoàng:

 

- Anh chê trà sữa của tôi pha? Anh còn chê quán cà phê của tôi à?



 

Lê Thiên Chi lúng túng như gà mắc tóc. Minh Nga che miệng cười trộm, trong lòng vô cùng hả hê. Tuy nhiên, cô nàng cũng là người có lương tâm nên không thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa. Hơn nữa, Minh Nga còn vô cùng rộng lượng mà không nỡ để cháy lan đến nhà của bà chủ nên lên tiếng thay “ông chủ” giải thích:

 

- Chị Uyển Nhu, đúng là anh ta đã chê đấy ạ. Nhưng mà chồng của chị thì không liên quan gì đến chuyện này, anh ấy không biết gì đâu ạ.

 

Lê Thiên Chi khẽ liếc Minh Nga một cái rồi gật đầu phụ họa:

 

- Đúng vậy! Thật ra chuyện này Thái Lãnh Hàn không biết gì cả. Chị dâu, chị đừng làm anh ấy phiền lòng thêm nữa.

 

Triệu Uyển Nhu nhăn mày:

 

- Tôi làm anh ấy phiền lòng?

 

Lê Thiên Chi xua xua tay:

 

- Không phải, không phải, tôi không có ý đó. Ý tôi là, chị đừng có tỏ ra không vui, càng không nên tức giận. Bởi vì chị mà không vui hay tức giận thì tổng giám đốc ngốc nghếch của chúng tôi cũng sẽ không vui và tức giận theo. Dạo này anh ấy đang rất bận rộn và vất vả rồi, ngay cả ăn uống cũng không có thời gian, càng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Chị dâu, chị…

 

Triệu Uyển Nhu ngắt lời Lê Thiên Chi, lo lắng hỏi:

 

- Anh ấy rất bận rộn và vất vả sao? Ngay cả ăn uống và nghỉ ngơi cũng không có thời gian sao? Công ty đang gặp vấn đề gì sao?

 

Lê Thiên Chi lắc đầu, rồi lại gật đầu. Lắc đầu, là bởi vì Lê Thiên Chi biết rõ, công ty vốn chẳng có vần đề gì nghiêm trọng đến mức tổng giám đốc phải mất ăn mất ngủ như thế. Còn gật đầu, là bởi vì Lê Thiên Chi càng biết rõ hơn, vấn đề thật sự cũng không phải là nhỏ, tuy nhiên, vấn đề đến từ chính bản thân của Thái Lãnh Hàn. Ngẫm nghĩ một lúc, Lê Thiên Chi cảm thấy, có lẽ đây là cơ hội để cậu giúp đỡ vị tổng giám đốc kiêm người anh lớn, người bạn thân của mình bày tỏ nỗi khổ trong lòng một chút. Thế là cậu thở dài, dùng giọng bùi ngùi tâm sự:

 

- Thật ra, không phải công ty có vấn đế, mà là Thái Lãnh Hàn có vấn đề. Mỗi năm, cứ vào khoảng thời gian này là anh ấy làm việc như điên vậy, cho dù không có việc thì anh ấy cũng cố gắng tìm việc để mà làm.