Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 207




Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang hạ quyết tâm thì tại Tập đoàn Thắng Lợi, nhân vật trung tâm trong chủ đề nói chuyện của hai người, tảng băng mặt lạnh nào đó, cũng đang gọi điện thoại để liên hệ với trung tâm dạy khiêu vũ mà Phương Hiệp Hòa đã giới thiệu. Dù sao trước mười tám tuổi Thái Lãnh Hàn không có cơ hội để khiêu vũ, mà sau mười tám tuổi Thái Lãnh Hàn lại không có tâm trạng để khiêu vũ, thật vất vả mới có dịp được khiêu vũ với bé thỏ con đáng yêu nhất đời mình, Thái Lãnh Hàn hạ quyết tâm sắt đá, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải học được cách khiêu vũ trước khi đến tham dự bữa tiệc.

 

Thế nên ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, lần đầu tiên từ khi công ty được thành lập đến nay, nhân viên của Tập đoàn Thắng Lợi không chỉ không phải nhận được thông báo về những cuộc họp vào buổi chiều mà họ còn chứng kiến tổng giám đốc mặt lạnh của nhà mình vội vàng rời khỏi văn phòng làm việc.

 

Thái Lãnh Hàn vừa rời khỏi công ty thì lái xe thẳng tới một tòa nhà cao tầng cách đó không xa. Sau khoảng mười phút chạy xe, lại thêm năm phút vào làm thủ tục và di chuyển, cuối cùng Thái Lãnh Hàn cũng bước vào một căn phòng rộng rãi, thoáng mát bên trong một toà nhà lớn kia. Tại đó, có một nhóm huấn luyện viên dạy khiêu vũ đang đứng chờ sẵn. Thế là tổng giám đốc Thái Lãnh Hàn thường ngày vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ, bắt đầu những giờ phút phải chật vật để nhảy kịp với nhịp điệu của những bài nhạc du dương.

 

Trong căn phòng thuộc dạng VIP của trung tâm dạy khiêu vũ lớn nhất nhì thành phố V này, bình thường vốn chỉ có những tiếng nhạc trầm bổng dìu dặt vang lên mang đến sự lãng mạn và thơ mộng vô cùng. Thế nhưng từ khi Thái Lãnh Hàn bước vào đây, chỉ trong một giờ nghỉ trưa, ở nơi này lại vang lên những âm thanh phá vỡ sự lãng mạn, thơ mộng ấy. Đó là những âm thanh vô cùng thảm thiết:

 

- Á…

 

- Ui da…

 



- Ối…

 


- Ái da…

 

Và sau mỗi tiếng kêu thê lương xé lòng ấy, là giọng nói lạnh ngắt và cứng ngắc của Thái Lãnh hàn vang lên:

 

- Xin lỗi!

 

Và cứ sau mỗi lần Thái Lãnh Hàn cất lời xin lỗi, thì tiếng nhạc lại vang lên, và chỉ vài giây sau, tình hình lại tiếp diễn tương tự. Thái Lãnh Hàn cứ phải xin lỗi gần như liên tục suốt mấy chục lần chỉ trong nửa giờ đồng hồ. Kèm theo đó là nhóm huấn luyện viên dạy khiêu vũ cũng giảm dần. Ban đầu có đến năm người được sắp xếp để dạy cho Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi các dạng bài khiêu vũ cơ bản. Thế nhưng, cứ khoảng mười phút thì Thái Lãnh Hàn lại “tiễn” một huấn luyện viên ra khỏi phòng tập với bàn chân bị giẫm đến tím bầm.

 

Đến hiện tại, trong phòng tập chỉ còn một vị huấn luyện viên trưởng nhóm tên Petter và cô huấn luyện viên dạy khiêu vũ là Alice.



 

Huấn luyện viên trưởng nhóm tên Petter liếc nhìn gương mặt tái nhợt vì sợ hãi của Alice mà trong lòng vô cùng ão não. Khi nhận được “đơn đặt hàng” của Phương Hiệp Hòa về việc hướng dẫn Thái Lãnh Hàn biết khiêu vũ trong nửa tháng, cả Petter lẫn các huấn luyện viên trong Trung tâm hướng dẫn khiêu vũ này đều cảm thấy vui mừng không thôi. Việc này vốn là không quá phức tạp, khách hàng lại chi trả rất hào phóng, “học viên” lại còn rất đẹp trai. Điều này khiến cho không ít huấn luyện viên trong Trung tâm này nhìn nhóm của Petter bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

 

Hôm nay, khi chuẩn bị đón “học viên” đến học vào buổi trưa này, trong lòng Petter cũng cảm thấy đây là mối làm ăn béo bở. Thế nhưng bây giờ, anh ta lại cảm thấy mối làm ăn này là “lợi bất cập hại”. Bởi vì, chỉ trong buổi làm việc đầu tiên mà Thái Lãnh Hàn đã “hạ thủ” đến bốn người đồng nghiệp giỏi trong nhóm của Petter rồi. Những bàn chân bầm tím kia, có lẽ phải nghỉ dưỡng ít nhất ba ngày mới có thể tạm hồi phục. Thế nhưng, hợp đồng đã thỏa thuận xong, tiền cọc cũng đã nhận, còn có ba huấn luyện viên đã “thọ trọng thương”, dù thế nào đi nữa, Petter cũng không thể bỏ dở việc hướng dẫn giữa chừng.

 

Petter liếc nhìn Bella một cái, ra hiệu. So với những đồng nghiệp trước thì tay nghề của Alice cứng hơn, tính cách cũng mạnh dạn hơn. Petter đặt nhiều hy vọng vào nữ đồng nghiệp này. Thế nhưng, như có một lời nguyền, chưa đầy mười phút sau, Thái Lãnh Hàn lại giẫm vào chân của Alice đến mười mấy cái khiến cô gái không thể chịu đựng nổi mà xin rời khỏi phòng.

 

Không còn cách nào khác, Petter đành phải đích thân ra hướng dẫn cho Thái Lãnh Hàn. Và dĩ nhiên, bàn chân của huấn luyện viên trưởng nhóm cũng không thể nhận được ưu ái hơn so với đồng nghiệp. Chỉ ba phút đầu tiên, Petter đã nếm mùi thất bại do chiếc giày tây bóng loáng cứng ngắc của Thái Lãnh Hàn giẫm vào chân.

 

- Ui da… Tổng giám đốc Hàn, anh nhảy sai bước rồi.

 

Giọng của Petter tràn đầy đau thương và bất đắc dĩ. Thái Lãnh Hàn cũng bất đắc dĩ và đau thương không kém. Rõ ràng là từ trước đến nay hắn vẫn luôn có năng lực học hỏi rất tốt, khả năng ghi nhớ cũng không hề tệ, vậy mà những nhịp điệu trông rất nhịp nhàng đẹp mắt này lại không thể đọng lại trong đầu của hắn được một chút nào. Những động tác mà hắn nhớ được thì cơ thể lại không chịu phối hợp theo điệu nhạc mà đều sớm hơn hoặc trễ hơn vài giây, có khi làm đúng nhịp thì lại sai bên, sai phương hướng. Quả thật là vô cùng chật vật.