Phương Hiệp Hòa nhìn qua cửa kính, thấy Thái Lãnh Hàn đang ngồi trầm ngâm thì nhận được một cuộc điện thoại. Ngay sau đó, nét mặt của tảng băng nào đó như gặp được ánh nắng xuân, tuôi tỉnh và ấm áp hơn hẳn. Phương Hiệp Hòa vẫn níu trưởng phòng tiếp thị không buông. Lúc này mà có ai đó bước vào, cắt ngang cuộc điện thoại kia thì hẳn là rất thảm, không chỉ anh ta mà cả công ty cùng chịu thảm.
Đợi đến khi Thái Lãnh Hàn nhận xong cuộc gọi, đặt điện thoại xuống rồi thì Phương Hiệp Hòa mới thả tay ra. Trưởng phòng tiếp thị hít sâu một hơi, hùng dũng bước vào với tư thế “Kinh Kha qua sông Dịch”. Tuy nhiên, lúc này Tổng giám đốc của anh ta đã không còn là một “bạo chúa” dùng thanh bảo kiếm “tăng ca” để “đồ sát” toàn bộ những kẻ xâm nhập nữa. Lúc này, Tổng giám đốc của anh ta rất dễ nói chuyện. Thậm chí, khi phát hiện bản báo cáo của anh ta có sai sót cũng không buộc phải tăng ca sửa chữa mà cho hẳn hai ngày để hoàn thiện lại. Lúc trưởng phòng tiếp thị rời đi rồi, Thái Lãnh Hàn mới gọi Phương Hiệp Hòa vào và bảo:
- Anh nhắn với các phòng ban, hôm nay mọi người không cần tăng ca. Những bản báo cáo của bọn họ, anh tổng hợp lại rồi giúp tôi mang về nhà tôi là được.
Phương Hiệp Hòa gật đầu, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề. Anh nhẹ nhõm vì nhân viên trong công ty thoát khỏi kiếp tăng ca, nhưng anh vẫn nặng nề vì biết rằng Tổng giám đốc lại muốn âm thầm tự mình làm thêm việc khi về nhà. Nhưng hiện tại đã là kết quả tốt nhất mà Phương Hiệp Hòa có thể làm rồi. Bởi vì lượng công việc lúc này quả thật rất nhiều, nếu không có ai tăng ca thì chắc chắn sẽ không kịp giải quyết đúng thời hạn đã đề ra. Phương Hiệp Hòa thở ra một hơi. Xem ra tối nay anh cũng không thể dành trọn cho vợ con rồi. Thà là không biết thì thôi, chứ lẽ nào đã biết Tổng giám đốc sẽ tăng ca mà bản thân anh lại nghỉ ngơi hưởng thụ cho được?
Tiếng thở dài của Phương Hiệp Hòa lọt vào tai Thái Lãnh Ngôn lại trở thành tiếng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra việc tăng ca đã khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi và nặng nề lắm rồi, nên được miễn tăng ca một ngày thì lại thở phào ra như thế. Thái Lãnh Hàn âm thầm ghi nhớ, sau này hắn phải cố gắng hơn nữa để bớt đi những đợt tăng ca cho công ty.
Phương Hiệp Hòa không hề biết rằng chỉ một hơi thở ra của anh đã tạo nên một quyết định mang đầy tính phúc lợi cho nhân viên của công ty như thế. Lúc này anh còn đang gọi điện báo tin vui không phải tăng ca cho các phòng ban. Trong tiếng hò reo kìm nén đầy phấn khích của toàn thể nhân viên, Thái Lãnh Hàn cũng tranh thủ hoàn thành công việc đang dang dở rồi tan làm. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn lúc bấy giờ không còn những hình ảnh và lời nói khiến hắn đau xót và uất nghẹn nữa mà chỉ toàn là âm thanh dịu dàng của Triệu Uyển Nhu:
- Chiều nay anh về nhà ăn cơm với em có được không?
Tâm trí của Thái Lãnh Hàn không thể ngừng liên tưởng đến bữa cơm ấm cúng bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Điều đó làm tăng thêm động lực cho hắn hoàn thành công việc. Vẫn chưa đến năm giờ, Thái Lãnh Hàn đã làm xong, vội vã thông báo tan sở. Nhận viên của côn ty Thắng Lợi không chỉu khỏi phải tăng ca mà còn được tan làm sớm hắn mười phút, hò reo hẳn một lúc lâu.
Thái Lãnh Hàn không để Phương Hiệp Hòa lái xe mà “đuổi” anh về sum họp với vợ con. Bây giờ hắn đã có thể tự lái xe được một cách bình tĩnh và an toàn hơn rồi. Hắn muốn nhanh chóng về nhà gặp Triệu Uyển Nhu.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường. Vẫn chưa tới lúc tan tầm nên Thái Lãnh Hàn không bị kẹt xe mà về nhà nhanh hơn hẳn bình thường. Vừa đến trước cổng, Thái Lãnh Hàn đã nhìn thấy Triệu Uyển Nhu loay hoay ngoài sân. Hắn vội ngừng xe, bước xuống hỏi dồn:
- Sao em lại ở đây? Em đang muốn làm gì à? Thím Hai đâu? Sao thím không giúp em?
Triệu Uyển Nhu ngước lên nhìn Thái Lãnh Hàn, mỉm cười nói:
- Thím Hai đang dọn cơm ở trong bếp. Em tranh thủ thời gian ra đây trồng vài cây hoa. Sao hôm nay anh về sớm thế?
Thái Lãnh Hàn nhìn đồng hồ. Đúng là hắn đã về sớm hơn cả nửa tiếng đồng hồ. Trong lòng vui vẻ, Thái Lãnh Hàn ngồi xuống bên cạnh Triệu Uyển Nhu, cùng cô xới đất. Vừa làm, hắn vừa giả vờ vu vơ hỏi:
- Sao bỗng nhiên em lại muốn trồng hoa vậy?
Triệu Uyển Nhu mỉm cười đáp lại:
- Em thấy khoảng sân nhà mình khá rộng, mà hơi đơn điệu, nên em muốn trồng thêm một ít hoa, để đến khi xuân về, nhà mình sẽ tươi tắn và rực rỡ hơn.
Triệu Uyển Nhu không biết rằng trong mắt của Thái Lãnh Hàn, nụ cười của cô lúc này đã tươi tắn và rực rỡ còn hơn cả ngàn đóa hoa đang nở nữa. Nỗi u uất bi thương của hắn đã vơi đi một phần đáng kể. Tính ra thì Thái Lãnh Hàn sau khi tạo phúc lợi cho nhân viên không tăng ca cũng đã âm thầm nhận được phúc lợi của riêng mình.
Triệu Uyển Nhu liếc nhìn gương mặt của Thái Lãnh Hàn, trông thấy đôi mày rậm của hắn đã giãn ra, nhưng nét mặt vẫn còn tái nhợt và hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô đau lòng nói:
- Anh vào tắm rửa, thay quần áo đi rồi xuống ăn cơm. Em làm việc này một chút nữa là xong rồi.