Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 6: Mặc đồ cho chỉnh tề




Đã lâu rồi bác Vương không tán gẫu chuyện hoa cỏ với ai. Ông kéo Chung Yến Sanh trò chuyện một lúc lâu mới hài lòng thả đi, còn không ngần ngại cắt một đóa sơn trà nở đẹp nhất, cười híp mắt tặng cho cậu.

Tiêu Lộng hơi nhướng mày, có thể thấy bác Vương thật sự rất thích Chung Yến Sanh.

Hôm qua, khi bác Vương trở về, phát hiện đám hoa bé bỏng của mình bị phá hỏng, ông đau lòng đến mức rút cả dao ra.

Khi nãy Chung Yến Sanh đã chân thành xin lỗi bác Vương vì phá hỏng luống hoa. Cụ ông không những không giận mà còn tự tay hái bông hoa quý nhất của mình tặng cho Chung Yến Sanh.

Thường ngày không ai dám tùy tiện hái hoa của bác Vương.

Chung Yến Sanh bỏ hạt giống bác Vương tặng vào túi áo, cẩn thận giữ gìn. Lại quay qua trò chuyện với bác Vương một lúc lâu đến mức quên hết những gì đã xảy ra trong phòng, nỗi sợ hãi còn sót lại cũng dần bị đẩy lùi. Khi trở về chỗ xe lăn, cậu đưa bông hoa nở rộ cho Tiêu Lộng, đôi mắt đẹp như hoa đào cong lên, còn rạng rỡ hơn cả một vườn hoa: “Ca ca, tặng anh này.”

Thật biết mượn hoa hiến Phật.

Con chim sẻ nhỏ này nói đẩy hắn đi ngắm hoa, nhưng thật ra chỉ mải mê trò chuyện với bác Vương.

Tiêu Lộng cũng không từ chối, hơi cong ngón trỏ gõ nhẹ lên tay cầm của xe lăn: “Đi thôi.”

Mắt hắn đang bôi thuốc, dù có che mắt bằng lụa để tránh ánh sáng thì cũng không thể ở dưới ánh nắng gắt quá lâu.

Ánh nắng đúng là có hơi chói chang, đầu của Chung Yến Sanh bị nóng lên, má cũng hơi ửng đỏ. Cậu quay đầu chào tạm biệt bác Vương, rồi xoa xoa tay chuẩn bị tiếp tục đẩy xe lăn cho Tiêu Lộng.

Thấy dáng vẻ của cậu, Triển Nhung lập tức chen vào nhận lấy việc từ tay Chung Yến Sanh.

Lúc nãy Chung Yến Sanh đẩy xe lăn lòng bàn tay đã đỏ ửng và đau rát, thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đi theo hai người.

Cậu cứ tưởng sẽ trở lại tiểu viện lúc nãy, nhưng không ngờ lần này lại đến một căn phòng mới.

Trong lòng Chung Yến Sanh lờ mờ dấy lên chút nghi hoặc.

Hình như cái biệt viện này có hơi lớn thì phải…?

Vào đến nhà, Triển Nhung trả lại xe cho Chung Yến Sanh rồi ra ngoài canh giữ.

Chung Yến Sanh đẩy Tiêu Lộng vào trong phòng, trong nhà mát mẻ hơn nhiều, trên bàn còn để sẵn một bát thuốc ấm.

Tiêu Lộng như đã đoán được từ trước, thản nhiên cầm lấy bát thuốc màu đen, mặt không biến sắc ngẩng đầu lên uống cạn. Sau đó, hắn tự mình đẩy xe lăn đến bên giường, tựa lưng vào giường nghỉ ngơi.

Sau khi uống thuốc này, người sẽ vừa đau vừa buồn nôn, càng cử động nhiều thì càng khó chịu, ngay cả người như Tiêu Lộng cũng muốn nôn không thôi.

Phát hiện Chung Yến Sanh vẫn đứng cạnh bàn cúi đầu nhìn bát thuốc đã uống hết, Tiêu Lộng bực bội: “Lại đây.”

Sao lại chậm chạp như vậy, không ai dạy con chim sẻ này cách chăm sóc người khác à?

Chung Yến Sanh giật mình tỉnh khỏi cơn mê, à một tiếng, ngoan ngoãn đi đến bên giường. Lúc này thần kinh được thả lỏng, cậu mới ngửi thấy mùi hương trên người Tiêu Lộng.

Là một mùi trầm hương nhè nhẹ pha lẫn với thuốc đắng, có hơi lạnh.

Cậu cứ nhìn xuống chân Tiêu Lộng, rất muốn hỏi về chân và mắt của hắn bị sao vậy, có thể đứng dậy được nữa không… nhưng lại sợ xúc phạm hắn, chạm đến lòng tự tôn của người ta.

Không thể làm gì khác hơn là lại im lặng.

Tiêu Lộng gọi cậu đến nhưng không nói gì, chỉ im lặng tựa vào đầu giường.

Đứng ở đầu giường một lúc lâu, bắp chân của Chung Yến Sanh dần không chịu nổi, bắt đầu ê ẩm phát run.

Cậu không nhịn được cúi xuống xoa đầu gối, len lén nhìn Tiêu Lộng. Thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, cảm thấy là lạ nên bèn quan sát thêm một lúc. Cậu đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, mới phát hiện vị ca ca hờ đang thở rất đều, thì ra là… ngủ rồi!

Chung Yến Sanh: “…”

Cậu còn tưởng hắn gọi mình đến có việc gì, hóa ra chỉ là để ngồi nhìn hắn ngủ thôi hả?

Hoài An Hầu luôn nói cậu lười biếng ngủ nhiều, nhưng cậu còn chưa bao giờ ngủ dễ thế này.

Chung Yến Sanh hơi tủi thân, muốn lay Tiêu Lộng dậy, nhưng cậu không có cái gan đó.

Tinh thần vừa được thả lỏng thì cơn đau bụng bị bỏ quên từ lâu lại bộc phát. Chung Yến Sanh hít sâu một hơi, lúc không nghĩ đến thì còn đỡ, nhưng hễ nghĩ đến thì đau muốn chết. Cậu không dám thở mạnh, rón rén tìm tư thế dễ chịu nhất rồi chậm rãi ôm đầu gối ngồi xuống bên giường, cằm tựa lên cánh tay, co ro thành một cục, định đợi Tiêu Lộng thức dậy rồi tính.

Ánh nắng ban trưa chiếu qua khung cửa rọi xuống mặt đất, phản chiếu lên mắt rất dễ khiến người ta buồn ngủ.

Tối qua Chung Yến Sanh ngủ không ngon, nghỉ ngơi không đủ. Vừa nhìn được một lúc, nghe tiếng thở đều đều của người trên đầu thì cũng gật gù, cuộn tròn bên giường, bất tri bất giác ngủ mất.

Ám vệ bên ngoài đợi mãi không nghe thấy tiếng động, không nhịn được thò đầu qua cửa sổ nhìn vào: “?”

Ngủ rồi???

Tiêu Lộng chắc chắn rằng mình chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, ngửi mùi của con chim sẻ nhỏ này để hồi phục tinh thần đôi chút.

Nhưng không ngờ hắn lại ngủ quên mất.

Vô thức rơi vào giấc ngủ, sau khi tỉnh dậy bất kể là cơn đau đầu hay di chứng của thuốc than đều biến mất, tinh thần sảng khoái hẳn ra.

Nhưng khi nhận ra mình lại mất ý thức bên cạnh một thiếu niên còn chưa quen thuộc, vẻ mặt hắn lập tức trở nên khó coi. Hắn lập tức bật người dậy với tay lấy thanh kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đầu giường… không thấy gì cả.

Nhìn xuống, mới phát hiện ra một cái đầu đen đen xù xù.

Tiêu Lộng câm nín, di chuyển đến bên giường rồi cúi người xuống, thiếu niên đang tựa vào đầu giường, đầu chôn vào cánh tay, hơi thở đều đều, đã ngủ say rồi.

Cuộn mình lại nhỏ xíu, trông đáng thương như thể bị ai đó ngược đãi.

Tiêu Lộng nhìn chằm chằm vào mái tóc mềm mại của cậu, nhớ lại cảm giác con chim sẻ trắng muốt kia rơi vào lòng bàn tay giữa đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa.

Không biết so với đứa nhỏ này thì ai mềm mại hơn.

Tiêu Lộng xoa cằm, quan sát một lúc, chắc chắn rằng Chung Yến Sanh chỉ đơn thuần là ngủ thôi mới cảm thấy buồn cười.

Con chim sẻ nhỏ này mà có thể đồng thời gạt được cả hắn và bác Vương, thì đúng là kỳ tài nhất nhì thế gian rồi.

Ý định giết chóc trong mắt dần tan đi, Tiêu Lộng nhìn xuống thanh kiếm trong tay, tiện tay ném lên giường, thoải mái ngả người tựa vào thành giường.

Tiếng động không lớn, nhưng vì rất gần, Chung Yến Sanh run rẩy một cái, giật mình tỉnh giấc.

Tiêu Lộng khoanh tay lại, chờ phản ứng của cậu, nhưng một lúc sau vẫn không thấy cậu cử động, lông mày nhướn lên.

Sau đó hắn nghe thấy một tiếng rên đau khe khẽ, như tiếng rít lạnh.

Duy trì tư thế ưỡn ẹo này ngủ một giấc, lúc thức dậy thì xương khớp cả người như muốn đình công, nhất là cơn đau bụng càng trở nên rõ ràng.

Chung Yến Sanh đau đến mức ù tai, không dám cử động lung tung. Lờ mờ nghe thấy có người đang nói, một lát sau mới nghe rõ giọng nói đó, giọng điệu không rõ vui hay buồn: “Bảo ngươi đợi ở bên cạnh, mà còn dám lười biếng.”

Chung Yến Sanh đau đến mức nín thở, âm thanh yếu ớt như sợi tơ: “Ca ca… Em đau bụng quá.”

Gọi một tiếng thật khiến người ta đau lòng.

Tiêu Lộng đang thoải mái xem kịch thì dừng lại, nhìn dáng vẻ đau đớn của cậu không giống làm bộ, không tự chủ mà nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Các thế gia bề ngoài hào nhoáng lộng lẫy, nhưng bên trong lại đầy rẫy ung nhọt xấu xa.

Đứa nhỏ này chẳng lẽ là bị hạ độc?

Chung Yến Sanh mặt mày trắng bệch, hơi thở đứt quãng, vịn lấy trụ giường đứng dậy một cách khó khăn, ngón tay run rẩy tháo đai lưng ra, cậu cởi bỏ từng lớp ngoại bào xanh nhạt và lớp áo trong trắng tinh, để lộ một phần eo trắng đến chói mắt.

Dù tầm nhìn bị hạn chế bởi lớp vải mờ mờ, Tiêu Lộng vẫn có thể cảm nhận được làn da đó ấm áp và nhẵn nhụi, tựa như dương chi ngọc bạch không một vết xước.

Áo cũng đã cởi rồi, lần này hẳn là hắn không hiểu lầm chứ?

Tiêu Lộng hơi nhướng mày.

Chung Yến Sanh hoàn toàn không nhìn hắn, kéo áo trong ra, nín thở cúi đầu, hai mắt rưng rưng nhìn bản thân.

Chiếc bụng mềm mại chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một vết bầm kinh khủng, xanh xanh tím tím, tương phản với làn da trắng như tuyết, trông cực kỳ thê thảm và chói mắt.

Tiêu Lộng: “…”

Thì ra không phải ngộ độc hay giả vờ đau.

Là bị đánh à?

Chung Yến Sanh đau đến mức hít thở liên tục, luống cuống nói: “Chắc là do hôm qua té xuống tường nên đập vào, nhưng khi đó cũng đâu có bầm tím như vầy?”

Tiêu Lộng lại im lặng.

Ngã đập vào đâu đó cũng chẳng có gì to tát.

Sao mà yếu ớt thế, chưa mất chân tay đã la lối thế này.

Hắn dùng sức nhấn nhấn chân mày, nhìn Chung Yến Sanh mặt mày tái mét, bị vết bầm dọa đến mức không dám thở mạnh, không nói một lời lấy từ ngăn tủ cạnh giường ra một chiếc bình tròn màu xanh, tiện tay ném qua.

Chung Yến Sanh không kịp phản ứng, bị cái bình ném thẳng vào người, ngẩng đầu lên đầy ngơ ngác.

Tiêu Lộng còn chưa kịp mắng cậu phản ứng chậm chạp, đã thấy Chung Yến Sanh mở to hai mắt, cứ như con mèo bị dẫm phải đuôi, bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn. Môi mấp máy rồi lại khép lại, như thể em bị tổn thương nhưng em không dám nói, trong mắt toàn là “Em đã đau thế này rồi, mà anh còn ném đồ vào em!”

Tiêu Lộng cảm thấy đầu mình lại bắt đầu nhức nhức.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân: “Thuốc.”

Chung Yến Sanh lơ mơ cúi xuống nhìn cái bình trên thảm, biết mình đã hiểu lầm, hơi xấu hổ, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.”

Tiêu Lộng ừ một tiếng không mặn không nhạt.

Mấy ám vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng: “…”

Cái này mà không chém chết sao?

Cái này mà không chém chết sao!

Chung Yến Sanh không chịu được đau, người khác chịu được bảy phần thì cậu chỉ chịu nổi ba phần. Cậu chậm rì rì cúi xuống nhặt chiếc bình lên, lại chậm rì rì đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng tự chăm sóc bản thân.

Cậu chậm chạp mở nắp bình, vì bị đau nên không dám dùng sức, nghiến răng nghiến lợi mấy lần cũng không mở được, nghỉ một chút rồi lại cố tiếp.

Tiêu Lộng phải nín cười.

Hắn không giúp mà ngược lại khoanh tay hứng thú nhìn cậu. Thấy Chung Yến Sanh cuối cùng cũng mở được nắp bình, ngón tay chạm vào thuốc mỡ màu trắng. Đến khi gần chạm vào vết bầm, đầu ngón tay lại run rẩy, giống như có lực cản nào đó, chậm chạp nửa ngày vẫn chưa chạm vào.

Thợ sửa đồ sứ quý giá cũng không cẩn thận thế này.

Cả cuộc đời Tiêu Lộng chưa từng gặp ai rề rà như thế, cuối cùng hắn không nhìn nổi nữa, mạnh mẽ nắm lấy tay Chung Yến Sanh, không chút do dự mà ấn vào vết bầm.

Chung Yến Sanh “Ui” một tiếng, vừa vì ngón tay bị ép chạm vào vết bầm mà đau, cũng vì bàn tay của Tiêu Lộng chạm vào.

Bàn tay đó như được đặt trong hầm đá, lạnh quá, lạnh đến mức cậu rùng mình.

Trong lòng bàn tay hắn là hơi ấm hoàn toàn bất đồng, một vòng tay nắm lấy còn thừa, mỏng manh đến mức như chỉ cần bóp nhẹ một cái là sẽ gãy.

Tiêu Lộng dừng lại một chút, nhanh chóng buông tay.

…Ấm áp như con chim sẻ nhỏ nhảy vào tay hắn, cũng mềm mại và yếu ớt như vậy.

Ngẩng đầu lên lại thấy Chung Yến Sanh bày ra vẻ lo lắng: “Ca ca, tay anh lạnh thế, có phải bệnh rồi không?”

Thiếu niên với đôi mắt chân thành nhìn hắn không chớp mắt, như thể thật sự quan tâm đến sức khỏe của hắn vậy.

Nhìn nhau qua lớp lụa mỏng vài giây, Tiêu Lộng lười nhác dựa vào đầu giường: “Bôi thuốc đi.”

Chung Yến Sanh ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục bôi thuốc, bôi xong lần đầu thì có thêm can đảm, lần tiếp theo cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Ánh sáng lấp lánh xuyên qua tấm lụa trắng mỏng, khiến Chung Yến Sanh trong mắt Tiêu Lộng như được bao phủ bởi một vầng hào quang thánh thiện.

Thiếu niên tuổi mười bảy mười tám, nét tuấn tú còn mang chút ngây ngô chưa phai, đầu ngón tay thậm chí còn hơi hồng hào, chạm vào thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên vùng bụng trắng mịn, hình ảnh thật sự là… không thể nhìn lâu.

Tiêu Lộng quay mặt đi, giọng nói đột nhiên trở nên gay gắt: “Mau bôi xong rồi cút đi.”

Chung Yến Sanh bị sự thất thường của hắn làm khó hiểu, buồn buồn ừm một tiếng nhỏ, bôi qua loa vài cái rồi trả chiếc bình lại. Tiêu Lộng lại ra hiệu — lần này Chung Yến Sanh hiểu là không cần phải trả.

Ca ca quả nhiên không khó gần như vẻ bề ngoài, còn cho mình thuốc nữa!

Đây có tính là quan hệ của họ đã gần gũi hơn một chút rồi không?

Suy nghĩ của Chung Yến Sanh bỗng thông suốt, nỗi sợ cuối cùng cũng tan biến, nở nụ cười ngọt ngào như mật, không để ý đến sự lạnh nhạt thô bạo của Tiêu Lộng: “Cảm ơn ca ca, ngày mai em sẽ mang điểm tâm đến cho anh!”

Nói xong còn sợ Tiêu Lộng từ chối, lại nhớ đến câu lệnh đuổi khách kia, cậu vội vã cất bình thuốc rồi ra khỏi phòng, ngay cả y phục cũng chưa kịp sửa sang lại.

Điểm tâm cái gì mà điểm tâm, ai mà cần mấy món điểm tâm vớ vẩn ấy, Tiêu Lộng không thể chịu được nữa: “Mặc đồ cho chỉnh tề rồi hẵng đi!”



Tác giả: 

Điều Điều: Ca ca cho mình thuốc, ca ca thật tốt.

Tiêu Lộng: Không biết tại sao lại tức giận, nhưng cứ thấy rất tức giận.

Phân tích tác dụng của tấm lụa mỏng che mắt Tiêu Lộng: Thêm filter ánh sáng mềm mại khi nhìn Điều Điều (không phải).