Trì Nam không chút do dự, nói ngắn gọn: "Đổi."
[Hệ thống tạo giấc mơ đã xác nhận sự lựa chọn của người mộng du 'Trì Nam', bức tường Nguyện Vọng sẽ mở ra trong năm phút nữa, mời Trì Nam lập tức cùng nhân viên đi đến]
Trì Nam: "Được."
Ngay khi nhân viên công tác tiến lên dẫn đường cho Trì Nam, ánh mắt của mọi người đều cực kì hâm mộ nhìn Trì Nam, hệ thống lại vang lên một tiếng "đinh——".
[Xin hãy chờ một chút, lần đổi nguyện vọng này sẽ do người tạo giấc mơ tự tay hoàn thành, không cần phải đi tới bức tường Nguyện Vọng]
Hệ thống đột nhiên sửa lại.
Lão Vu ở một bên nhíu mày chất vấn: "Sao lại thế này? Việc đổi nguyện vọng không phải là thống nhất tiến hành ở trên bức tường nguyện vọng ư? Tại sao lại bất chợt thay đổi? Không phù hợp quy tắc gì cả?"
Hệ thống phản hồi: [Xử lý đặc biệt trong các trường hợp đặc biệt]
Hắc Trà sợ Trì Nam bị lừa, một bộ giọng điệu của cha già: "Trường hợp đặc biệt? Không ấy các người mở cuộc trò chuyện nghe xem?"
Hệ thống: [Người tạo giấc mơ có quyền hạn cao nhất, có thể quyết định địa điểm và hình thức đổi nguyện vọng]
Hắc Trà: "..."
Hắn vừa định chửi bới người tạo giấc mơ phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ, Trì Nam lễ phép mở miệng: "Xin hỏi, người tạo giấc mơ này là người thiết kế "Giấc mơ của Du Ngộ" ư?"
¹“Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ)
Hệ thống: [Đúng vậy]
Trì Nam bỗng hứng thú, cậu sớm đã muốn gặp người tạo giấc mơ đã chứng kiến chân tướng sự kiện năm đó.
Hệ thống nói thêm: [Mong các vị yên tâm rằng dù bất kể hình thức nào, kết quả của việc trao đổi nguyện vọng vẫn không thay đổi]
[Mời Trì Nam theo nhân viên đến phòng khách của người tạo giấc mơ]
Hắc Trà vừa định nói cái gì, Trì Nam trấn an hắn nói: "Hẳn là sẽ không sao đâu, đúng lúc tôi rất tò mò về người tạo giấc mơ."
Hắc Trà đành phải nuốt hết những lời lo lắng vào bụng: "Vậy tôi vẫn ở đây chờ cậu."
Mí mắt Trì Nam run rẩy: "Được, chờ tôi trở về hẳn là có thể nhìn thấy anh."
"Thật chờ mong..." Cậu lẩm bẩm xoay người lại, khóe môi phút chốc hình như giương lên.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, Trì Nam rẽ ra khỏi phòng yến hội, một đường ngoài tiếng bước chân của người dẫn đường cùng nhịp tim, tiếng hô hấp của mình ra, chung quanh yên tĩnh giống như thời gian tĩnh lặng.
Đi đúng mười phút, tiếng bước chân phía trước Trì Nam chợt dừng lại, ngay sau đó là âm thanh thẻ ghim vào cửa nhận dạng.
"Người tạo giấc mơ đã chờ ở phòng khách, mời vào."
Nghe nguồn gốc nơi phát ra âm thanh Trì Nam hơi gật đầu, theo lời đi vào phòng khách.
Nhưng cậu vừa mới đi vào phòng chưa đầy nửa giây, cửa phía sau bỗng chốc đóng một tiếng.
Bên trong cửa lặng yên không một tiếng động, chỉ có thể nghe được hô hấp của cậu, hoàn toàn không giống dáng vẻ có người chờ ở chỗ này.
Nhiệt độ trong phòng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, Trì Nam đứng không đến ba phút, đầu ngón tay bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
"Xin chào, xin hỏi có ai không?"
Cậu vừa dứt lời, trong phòng hốt nhiên vang lên giai điệu quen thuộc, Trì Nam hơi sững sờ, đây là khúc nhạc cậu nghe được trong đám cháy, tuyệt đẹp thong thả, lại có chút u ám.
"Xin chào?"
Trì Nam lại đợi một lát, nhưng ngoài tiếng nhạc thì không có người đáp lại.
Cậu dứt khoát dọc theo nguồn âm thanh đi về phía trước, càng ngày càng gần, nốt nhạc làm cho người ta cảm giác bình tĩnh bỗng trở nên thôi miên.
Trì Nam bắt đầu cảm thấy buồn ngủ không thể ức chế, giống như trước khi tiến vào thế giới ác mộng, ngồi trong xe nhận nhiệm vụ hệ thống đêm đó.
Âm thanh gần trong gang tấc, chỉ cần hơi đưa tay ra là có thể đụng phải nhạc cụ phát ra âm thanh...
Trì Nam đột nhiên bị một đôi tay đeo găng tay bịt mắt, hệt như chơi trò đùa giỡn 'Đoán xem tôi là ai', dưới tình huống đối phương biết rõ cậu bị mù...
Thân thể Trì Nam theo bản năng căng thẳng, đối phương cúi đầu, hình như nhẹ nhàng cười cười bên tai cậu: "Buồn ngủ thì ngủ trước đi, tỉnh lại nguyện vọng sẽ được thực hiện."
"Đây là khúc ru ngủ."
Lời nói của người này tràn ngập hàm ý mê hoặc, một giây sau, Trì Nam liền mất đi ý thức rơi vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết ngủ bao lâu, khi Trì Nam tỉnh lại tiếng nhạc trong phòng đã ngừng, trên mặt lạnh lẽo thấm vào cái gì đó, tản ra một mùi hương thảo dược ngọt ngào.
Cậu giơ tay sờ sờ, quả nhiên vùng mắt quấn đầy băng gạc.
Trì Nam theo bản năng muốn kéo ra, tay cậu lập tức bị người bắt được.
Cũng may đối phương đeo găng tay, cậu không vì tiếp xúc da bất ngờ mà rơi nước mắt.
"Đừng lộn xộn, tôi tháo cho cậu." Giọng nói của người nọ rất dễ nghe, tay cũng rất lạnh, ngón tay bọc dưới vải mềm mại tựa như một khối băng.
Trì Nam vừa định mở miệng, người nọ liền đặt ngón tay lên môi cậu, "Suỵt, quá trình đổi nguyện vọng nhất định phải luôn giữ yên tĩnh, nội tâm thành kính."
Nói xong, hắn giữ chặt cổ tay Trì Nam, ý bảo cậu đi theo.
Trì Nam bị nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của hắn làm cho không nhịn được run rẩy.
Đối phương hình như cất tiếng cười ngắn ngủi, kéo cậu đi về phía trước hai bước.
"Được rồi, chính là nơi này." Hắn ý bảo Trì Nam dừng lại, nắm lấy tay cậu lại không buông ra, thậm chí còn dựa tới gần hơn, "Chỉ là trước khi khôi phục thị lực, cuối cùng tôi nhắc nhở cậu..."
Thanh âm của hắn trầm thấp, vẫn luôn có loại hương vị đùa giỡn độc ác vô cùng thành thạo khiến người ta cảm thấy bất an.
"Rất nhiều lúc, nỗi sợ hãi đến từ đôi mắt của chúng ta, cậu có chắc chắn rằng cậu muốn khôi phục lại thị lực?"
Trì Nam chắc chắn nói: "Tôi chắc chắn."
Dường như tâm trạng người nọ rất tốt nở nụ cười: "Tôi rất mong chờ."
Dứt lời, cuối cùng hắn cũng buông cổ tay Trì Nam ra, giơ tay cởi nút thắt băng bó trên mặt thay cậu.
Trì Nam bất giác thả nhẹ hô hấp, cả người cũng căng thẳng theo.
Đối phương nhìn ra tâm trạng biến hóa uyển chuyển của cậu, cố ý làm chậm động tác trên tay, chậm rãi gỡ băng gạc, lột từng lớp từng lớp ra.
Mỗi một giây đồng hồ, đối với Trì Nam mà nói đều dài như một thế kỷ.
Khi vòng gạc cuối cùng rơi ra khỏi khuôn mặt của Trì Nam, lông mi của cậu khẽ run rẩy.
Tuy rằng không mở mắt ra, nhưng xuyên thấu qua mí mắt cậu có thể cảm giác được hai luồng ánh sáng mơ hồ, giác quan biến mất lần nữa trở lại trên mặt cậu.
Lông mi run rẩy không ngừng, Trì Nam giơ tay lên sờ sờ đôi mắt mình, như là cẩn thận xác nhận.
"Mở mắt ra, xác nhận tí nào," Thanh âm của đối phương vang lên bên tai, "Nguyện vọng cậu đổi, có đúng như cậu mong muốn hay không."
Mí mắt Trì Nam giật giật, cậu hít sâu một hơi, thong thả lại thành kính thử mở mí mắt ra...
Chỉ hơi chút mở ra một khe hở, màu sắc phong phú nhiệt liệt lập tức mạnh mẽ ập đến từ bốn phương tám hướng, lấp đầy trong nhận thức hư vô của cậu không hết không dừng.
Trì Nam lại sợ hãi nhắm mắt lại, một lát sau, cậu lại thử mở ra.
Lúc này đây đã thuận lợi hơn rất nhiều, cậu dần dần thích ứng với ánh sáng nhu hòa trong phòng, cùng với màu sắc và hình ảnh bày trước mắt.
Trước mặt cậu là một cái gương cao hơn người, thanh niên trong gương sắc mặt bệnh trạng tái nhợt, một đôi ngươi lộ màu xanh biếc thăm thẳm dưới ánh đèn, làm nổi bật đôi mắt sương mù mịt mờ của cậu như hai khối thủy tinh chìm dưới đáy hồ sâu.
Đây không phải là đôi mắt của con người.
Gần như trong giây phút Trì Nam nhìn thấy mình, nước mắt ngưng tụ thành hạt châu lăn xuống, vừa vặn làm ướt hai nốt ruồi lệ chí phía dưới khóe mắt.
Mà phía sau Trì Nam có một người đàn ông mặc đồng phục, dáng người cao gầy thẳng tắp, nửa mặt trên của hắn bị mặt nạ quỷ tự chế bằng đồng bao trùm, chỉ có lỗ đen lộ ra hai con mắt, giờ phút này hắn thông qua gương đối diện với Trì Nam, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không kịp che giấu.
Không khí tĩnh lặng, ngưng đọng trong lần đầu tiên hai người gặp mặt, lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, là đối phương trước tiên cong môi mỏng: "Không nghĩ tới, đôi mắt của cậu mọc ra như vậy."
Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn không thể tin được trời sinh mắt con người sẽ có màu sắc này.
Bởi vì màu sắc không thuộc về nhân gian khiến người ta sinh lòng bất an, nhưng bởi vì tò mò bất an mà cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Chẳng lẽ bởi vì cậu ấy là ác linh đoạt xá thân thể người khác sao?
Thật là một kinh hỉ.
Người tạo giấc mơ nhíu mày sau mặt nạ, có chút hứng thú nhìn thẳng Trì Nam.
Trì Nam lúc này mới muộn màng nhận ra mình rơi lệ, theo thói quen định lấy khăn tay, người tạo giấc mơ đi trước cậu một bước đưa khăn giấy tới, giấu ý cười hỏi: "Cậu khóc cái gì?"
"Cảm ơn," Trì Nam nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, "Không có gì, thói quen khóc mà thôi."
"Xin hỏi, anh là người tạo giấc mơ của "Giấc mơ Du Ngộ" sao?" Trì Nam tiếp tục hỏi.
Người tạo giấc mơ gật gật đầu, xoay người trước gương, thuận tay mở tủ lạnh lấy ra một lon coca đưa cho Trì Nam.
Trì Nam xác nhận là coca không đường mới mở lon³ ra, sau khi uống một ngụm lớn lông mày nhíu lại, nước mắt vốn vất vả lắm mới dừng lại lại rơi xuống...
³一罐可乐: không biết là lon hay chai coca nữa ;>
Ngọt... Rất ngọt rất ngọt...
Cậu kì quái nhìn bao bì đúng là coca không sai, không tính khi uống vào miệng không có bọt gas, ngay cả hương vị cũng không đúng, thật giống như... thuốc dì Mai cho cậu uống trước đó.
Người tạo giấc mơ thấy cậu bĩu môi thì mỉm cười: "Đừng bận tâm, đùa xíu thôi."
Trì Nam: "..."
"Làm sao anh biết tất cả chuyện xảy ra năm đó?" Trì Nam hỏi.
Người tạo mơ nhún vai: "Hầu như không có gì tôi không biết, cậu có thể hiểu như vầy, người tạo giấc mơ trong thế giới phó bản mở ra góc nhìn thượng đế. Cậu còn muốn biết gì nữa không? Là người mộng du lần đầu tiên vượt qua hoàn hảo, tôi có thể cấp cho cậu quyền đặt câu hỏi không giới hạn."
"Tất nhiên, có thể trả lời được hay không, tất cả đều phải dựa vào tâm trạng của tôi." Hắn lại nói thêm câu nữa.
"..." Đối mặt với người tạo giấc mơ không biết nói chuyện phiếm, Trì Nam cũng lười quanh co, thẳng thắn, "Biệt thự trong "Giấc mộng Du Ngộ" kia, là làm lại trăm phần trăm sao?"
Cậu không tìm thấy "Thiếu niên khóc" trong biệt thự, vì thế hỏi như vậy.
Động tác rót rượu cho mình của người tạo giấc mơ rõ ràng dừng lại, đột nhiên nhấc mí mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Trì Nam, khóe môi hắn căng ra một độ cong lãnh đạm, một lát lại nở nụ cười: "Dĩ nhiên, giấc mộng do tôi xây dựng trước giờ đều là hoàn mỹ hiện ra, sẽ không phạm lỗi ở chi tiết nào."
Trì Nam có hơi thất vọng, song còn muốn hỏi cái gì thì người tạo giấc mơ trực tiếp chấm dứt vấn đề của cậu: "Tôi không thích người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi, cho nên, vấn đề tiếp theo."
Trì Nam không có cách nào: "Tôi vẫn có thể thực hiện thêm nguyện vọng nữa đúng không?"
Người tạo giấc mơ trả lời: "Tất nhiên có thể, miễn là không bị thế giới tạo giấc mơ loại bỏ, cậu có thể ở lại đây ước nguyện không giới hạn, hệ thống sẽ cung cấp gợi ý hoạt động tương ứng cho cậu."
Nói xong, hắn cười cười, "Có thể nói trước cho tôi biết, nguyện vọng tiếp theo của cậu là gì không?"
Trì Nam suy nghĩ một chút, dẫu sao người tạo giấc mơ cũng biết, cậu cũng không cần phải giấu diếm: "Ngừng rơi nước mắt."
Người tạo giấc mơ hơi nhướng mày, khá hứng thú nhìn qua: "Rất thú vị, đã từng có một người rất giống cậu, tên đấy chưa bao giờ rơi nước mắt, cậu vừa vặn ngược lại."
"Chắc cậu đang đoán xem người tôi nói là ai, phải không?" Người tạo giấc mơ cho thêm cục đá vào rượu, thờ ơ nói.
Trì Nam cũng không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì vừa rồi người tạo giấc mơ đã nói, hắn là người mở ra góc nhìn của Thượng Đế, hẳn là biết mình không phải là nguyên chủ thân thể này.
Nhưng về bản thân, đến tột cùng đối phương đã biết được bao nhiêu đây...?
Người tạo giấc mơ dường như đoán được cậu đang nghĩ cái gì, hời hợt nói: "Yên tâm, tôi chỉ hiểu rõ chuyện xưa trong phó bản, không có hứng thú với quá khứ của người mộng du."
"Có điều, " Hắn ngẩng mặt bình tĩnh nhìn Trì Nam, "Người có thể hoàn mỹ thông quan phó bản của tôi, sau này có thể tôi sẽ chú ý nhiều hơn một chút."
Trì Nam: "Vậy phó bản tiếp theo của tôi vẫn do anh thiết kế à?"
Người tạo giấc mơ nhún vai: "Chuyện này tôi cũng không thể nói chính xác, ngẫu nhiên, trong thế giới ác mộng này, có hàng trăm người tạo giấc mơ, ai biết được?"
Đoạn, hắn nhấp một ngụm rượu mạnh.
Trì Nam uống cạn coca bản lậu trong tay, lông mi vì ướt có chút nặng: "Có thể hỏi lại anh một chuyện không?"
"Cậu nói xem." Người tạo giấc mơ tựa vào sô pha, giương mắt nhìn Trì Nam từ trên cao.
Trì Nam nhìn thẳng vào hắn: "Độ thiện cảm của tôi vừa vặn là 500, là anh cố ý phân phối cho tôi nhỉ, tại sao?"
Độ thiện cảm cứu vớt Du Ngộ +454, cái này vừa nhìn đã biết là người giấc mơ thiết kế riêng cho cậu.
Người giấc mơ cười: "Hẳn là hệ thống đã nói cho cậu biết, ngoại trừ quy tắc cơ bản ra, người tạo giấc mơ có thể dựa theo tâm trạng phân phối thiện cảm cho người mộng du, về phần vì sao điểm số vừa đúng..."
Hắn cố ý dừng một chút, một đôi mắt xuyên thấu qua mặt nạ nhìn về phía Trì Nam thật sâu, Trì Nam bấy giờ mới chú ý tới, con ngươi của người tạo giấc mơ cũng không hẳn là màu đen.
Ngay tại thời điểm này, đôi mắt ấy như nhìn chằm chằm con mồi nhìn vào cậu, lộ ra chút màu đỏ mang hàm ý cảnh cáo nguy hiểm.
"Cậu phải biết rằng, chỉ có khi cậu mở to đôi mắt nhìn cho kỹ thế giới ác mộng này, mới có thể thật sự hưởng thụ nỗi sợ hãi do tôi tạo ra."
Sau tất cả, rất nhiều nỗi sợ hãi đến từ những gì ta thấy.
Trì Nam nhìn lại hắn, gật gật đầu: "Vậy, cảm ơn đã đãi."
Nói xong, cậu đè bẹp lon coca ngay ngắn, ném vào thùng rác bên cạnh.