Diệp Thường bình tĩnh nhìn Trì Nam: "Yên tâm, em là người châu Phi."
Trì Nam bình tĩnh hơn cậu: "Tôi chưa bao giờ rút thăm trúng thưởng."
"Người đạt được điểm số lớn sẽ có được quyền đặc xá à?" Trì Nam lại hỏi hệ thống.
[Mời hai vị người mộng du ném xúc xắc trước, quy tắc lấy được quyền đặc xá, chúng tôi sẽ công bố sau.]
Hệ thống không hề bực bội trả lời, lúc này đã có nhân viên lấy xúc xắc và khay tới.
Mọi người: "..." Công bằng công chính là giỡn à? Nghe có vẻ như nó đang làm cho người trong cuộc.
Diệp Thường nhìn về phía Trì Nam: "Vậy em trước?".
Trì Nam gật đầu.
Vì thế vẻ mặt Diệp Thường tự nhiên lắc lắc xúc xắc, từ trong âm thanh đơn điệu của tiếng lắc lắc truyền đến có thể phán đoán, trong chung chỉ có một cục xúc xắc.
Mấy người mộng du vây xem không chớp mắt nhìn động tác của Diệp Thường, đều khẩn trương đến nỗi bất giác nín thở, đặc biệt là Hắc Trà, thái dương đã thấm đẫm đầy mồ hôi mỏng.
Không đến năm giây, Diệp Thường dừng động tác trong tay, tiếng xúc xắc va chạm vang lên rõ ràng dừng lại.
"Em mở?" Cậu tham khảo ý kiến của Trì Nam.
"Ừm."
Diệp Thường xốc đầu chung lên, cười cười: "Sáu chấm."
Nghe được con số này, hai mắt Hắc Trà gần như tối sầm lại, trong lòng suy nghĩ rồi xong.
Dựa theo quy tắc bình thường, khẳng định là con số đạt được quyền đặc xá, tuy rằng lý trí của anh không hy vọng Diệp Thường có sao, nhưng nếu đối phương là Trì Nam mà anh đối xử như em trai, anh cũng vẫn có chút lòng riêng...
Tiếp theo Trì Nam cầm xúc xắc, muốn sao được vậy lắc lư hai cái thì dừng lại, mở ra: "Một chấm."
Âm thanh của hệ thống vang lên: [Thông qua quyết định của người tạo giấc mơ, quyền miễn trừ tử vong được trao cho người có điểm số thấp.]
Mọi người: "...?" Kết quả này thật sự không thể tưởng tượng được, nom cứ như là hệ thống nhìn người mà chấm vậy.
Diệp Thường nhún nhún vai: "Em nói rồi, em là người châu Phi, chúc mừng anh Nam."
Trì Nam cũng không cảm thấy vui vẻ hay may mắn, y im lặng một lát nói: "Tôi cảm thấy hệ thống này không đứng đắn lắm."
Hệ thống: [...] Nó bị người tạo giấc mơ khống chế không nói được gì.
Hắc Trà bỗng vội la lên: "Thiện cảm của tôi nhiều, tôi cũng không vội thực hiện nguyện vọng đến thế, có thể chuyển giao một chút thiện cảm của tôi cho hai người họ không? 90% xác suất tử vong khiến Diệp Thường phải làm sao bây giờ?"
Tóc gợn sóng thở dài: "Không có sàn giao dịch thiện cảm trong thế giới Ác Mộng."
"Vậy phải làm sao bây giờ đây..."
Không giống như Hắc Trà, người trong cuộc Diệp Thường bình tĩnh đến mức không thể hiểu được: "Không sao đâu, 90% không phải là 100%, có lẽ em đã đủ may mắn cũng không chừng."
Trì Nam liếc nhìn cậu một cái: "Không phải cậu nói cậu là người châu Phi à?"
Diệp Thường sửng sốt, theo đó cười cười: "Không phải còn có anh Nam sao? Em cọ anh là được rồi."
Trì Nam: "... Ờ."
Diệp Thường: "Em có linh cảm, phó bản Ác Mộng tiếp theo chúng mình vẫn sẽ ở bên nhau."
"Vận may của em không tốt, nhưng dự cảm rất linh." Cậu lại bổ sung thêm một câu nữa.
Trì Nam rũ mí mắt trầm tư một lát: "Tôi... Sẽ cố hết sức."
Dường như trước nay y chưa bao giờ cố gắng, hứa hẹn bất cứ điều gì với ai.
*
Sau khi hạch toán độ thiện cảm xong, bởi vì lần này qua phó bản không ai đổi nguyện vọng, đoàn người rất nhanh được đưa đến bốn thành trì lớn của thế giới tạo giấc mơ chờ phó bản tiếp theo.
Cùng Trì Nam, Hắc Trà được phân đến thành Tý, chỉ có Diệp Thường.
Hắc Trà đã bình tĩnh lấy lại tinh thần từ trong sự phẫn nộ bất bình vừa rồi, anh tin tưởng chỉ cần có Trì Nam ở đây, người bên cạnh y luôn có thể hóa nguy thành an, giờ phút này tâm trạng cũng thả lỏng xuống: "Chúng ta đều ở thành Tý, trong khoảng thời gian trước khi qua phó bản mới có thể cùng nhau ăn cơm uống chút rượu."
Vẫn là chiếc xe lửa thoạt nhìn rách nát kia, trong bóng đêm loạng choạng chạy về phía trước.
Dọc theo đường đi Hắc Trà lải nhải tìm đề tài, Trì Nam thì vô cùng an ổn nằm ở trên giường ngủ.
Mà Diệp Thường tựa như lần đầu tiên Trì Nam ngồi chuyến tàu này, nằm sấp bên cửa sổ nhìn về phía vùng hoang vắng tối đen như mực.
Trên hành lang đoàn tàu âm thầm bật đèn, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng Trì Nam đang ngủ.
"Trời ở cái nơi quỷ quái này vĩnh viễn sẽ không sáng, ở lâu người dễ bị trầm cảm mất." Tay Hắc Trà nâng cằm, như có điều suy nghĩ lẩm bẩm một câu.
Diệp Thường cong khóe môi: "Em rất thích ban đêm."
"Hả? Cậu đây là ở không đủ lâu, ở lại một hồi nữa sẽ không cảm thấy như vậy." Hắc Trà đương nhiên nói.
"Có lẽ vậy, " Diệp Thường đẩy kính, "Ban ngày em rất dễ mệt mỏi."
"Trước kia tôi cũng cho rằng tôi là con cú, nhưng đến thế giới Ác Mộng, mới biết được tôi hoài niệm ban ngày bao nhiêu." Hắc Trà thở dài.
Diệp Thường cười cười, không nói chuyện, rất tự nhiên lấy sách bài tập trong balo ra...
Hắc Trà kinh ngạc nhìn Diệp học bá, nuốt lời nói nhảm nhí vào trong bụng, nhưng anh thật sự quá nhàm chán, câm miệng chưa đến mười phút, lại mở miệng: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu ở khu nào của thành Tý nữa? Nếu gần đây thì sau khi xuống tàu cùng nhau làm bữa lẩu đi."
Diệp Thường lấy giấy chứng nhận cư trú từ trong túi ra nhìn: "Khu 3 phía Bắc, tầng 57 số 206."
Đôi mắt của Hắc Trà sáng lên, kích động nói: "Mẹ kiếp! Thật trùng hợp! Hàng xóm của chúng ta ài, tôi tầng 57 số 205... Chờ đã? Cậu nói tầng lầu của cậu số mấy?"
"Tầng 57 số 206." Diệp Thường lại lặp lại một lần nữa.
Hắc Trà gãi gãi tóc một cách khó tin: "Không đúng, 206 là phòng Trì Nam... Có phải cậu nhầm ở đâu không?"
Diệp Thường vì thế đưa giấy phép cư trú của mình bày ra cho Hắc Trà xem: "Em cũng không biết, là nó viết như vậy."
Hắc Trà thấy rõ địa chỉ trên giấy phép cư trú, càng bối rối: "Nhưng thật kỳ lạ..."
"Có phải là phòng không đủ không? Vậy nên em và anh Nam mới chen chúc trong một căn chung cư?"
"Rắm, thứ thành Tý ít nhất chính là người, nhiều nhất chính là căn hộ trống rỗng giống như chung cư không người."
"Vậy... Chắc là hệ thống xảy ra bug gì đó, ràng buộc em và anh Nam chăng."
Diệp Thường nhìn Trì Nam đang ngủ say, lạnh nhạt nói, trong giọng nói hoàn toàn không có nghi vấn, Hắc Trà thậm chí nhìn thấy trong đôi mắt ẩn giấu ở phía sau tròng kính của cậu hiện lên một tia vui vẻ...
Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt Diệp Thường tự giới thiệu mình, nói cậu là cong...
Trải qua đủ mọi biểu hiện của cậu trên du thuyền Hoàng Hôn, còn kiểu lơ đãng lộ ra vẻ vui vẻ của cậu bấy giờ... Hắc Trà hợp lý hoài nghi học sinh cấp ba này có chút hứng thú với Trì Nam.
"Bạn học Diệp, tôi nhiều chuyện¹ một chút, cậu thích mẫu chàng trai nào?" Hắc Trà hỏi.
¹Gốc là bát quái
Diệp Thường không thèm suy nghĩ, thốt ra: "Đẹp."
Hắc Trà theo bản năng nhìn Trì Nam trông rất đẹp mắt, lại hỏi: "Còn gì nữa?"
Diệp Thường lúc này trái lại suy nghĩ một chút: "Có lệ chí."
"Hả?" Hắc Trà nhìn hai nốt ruồi lệ chí trước mắt Trì Nam, càng khẳng định suy đoán của mình, "Vậy... Còn tính cách thì sao? Không chỉ có tiêu chuẩn bên ngoài."
Diệp Thường cười: "Chắc là, tương tự giống em."
Dừng một chút lại bổ sung một câu, "Thật ra diện mạo cũng vậy, em còn rất tự luyến."
Những lời này Hắc Trà nghe như lọt vào sương mù, thẳng nam như anh, đối với tình cảm của gay tất nhiên không cách nào đồng cảm, nhưng mà... Theo anh thấy Diệp Thường là một đứa trẻ đáng tin cậy lại dịu dàng, nếu Trì Nam cũng thích kiểu này, ngược lại là chuyện tốt.
Sau khi tỉnh lại, Trì Nam biết Diệp Thường lại ở cùng phòng với y, nét mặt chỉ nhàn nhạt ừ ừ.
"Để ý không?" Lúc Diệp Thường hỏi Trì Nam, nụ cười trên mặt đã lười giấu, sáng chói.
Trì Nam tuy rằng không biểu hiện, nhưng môi lơ đãng mím lại: "Không để ý lắm."
Hành động nhỏ của y bị Diệp Thường bắt được: "Vậy thì là hơi để ý."
Diệp Thường trêu chọc y.
Trì Nam nhấc mí mắt nhàn nhạt nhìn cậu một cái: "Ừm, cậu cũng biết, tôi dễ rơi nước mắt, sợ người ngoài xấu hổ."
Đối mặt với người dường như không quá để ý đến thể diện này, y không ngại nói rõ ràng.
"Nếu như bởi vì chuyện này mà nói, thì không cần để ý." Diệp Thường bình tĩnh nhìn y, "Em đã quen rồi."
Khóe môi Trì Nam giật giật: "... Được."
Trên thực tế chính y cũng khóc thành thói quen ở trước mặt Diệp Thường.
Ai bảo cái tên này có việc hay không có việc gì cũng đụng tay đụng chân với y... Khi biết rõ y sẽ vì thế rơi nước mắt...
Thường xuyên như cố ý...
"Vậy tôi không khách sáo." Trì Nam bổ sung một câu.
Nụ cười trên mặt Diệp Thường mở rộng: "Xin hãy tự nhiên."
Thẳng nam Hắc Trà ở một bên chịu không nổi, hung hăng run rẩy một cái thì yên lặng ngồi sang bên kia...
*
Hai người tiếp tục làm bạn cùng phòng ở thành Tý trong khoảng thời gian này, Trì Nam cũng tự tại hơn trước rất nhiều.
Y thích ăn đồ ngọt, nhưng vì đồ ngọt có thể dẫn đến sự sụp đổ của tuyến lệ, trước đây y đều trốn một mình trong phòng để ăn.
Hiện tại thế giới tạo giấc mơ ràng buộc bạn cùng phòng cho y, Trì Nam không có không gian riêng biệt bắt đầu không kiêng dè gì ôm kem trước mặt Diệp Thường, vừa chảy nước mắt vừa đưa từng muỗng vào miệng.
Diệp Thường đưa đậu đỏ matcha lành lạnh vừa mới bào xong cho Trì Nam: "Đây là dị ứng đường mà anh nói?"
"Sợ cậu để ý." Trì Nam không khách sáo ôm matcha lạnh, rưới lên một lớp sữa đặc thật dày.
"Không đâu, " Diệp Thường dời mắt, tiếp tục trở lại sách bài tập, "Em thích dáng vẻ anh khóc."
Những lời cuối cùng anh nói rất nhẹ rất khẽ, trước khi Trì Nam nghe rõ ràng, đã bị tiếng lật sách bài tập sàn sạt bao phủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ ở trong căn hộ thành Tý một tuần, thiệp mời phó bản tiếp theo mới được gửi tới.
Khi ấy ba người đang vui vẻ ăn lẩu trong nhà 206, cửa chợt vang lên.
Động tác gắp thức ăn của mọi người đều dừng một chút.
"Ai vậy?" Để che giấu sự hoảng loạn của mình, Hắc Trà đã tăng âm lượng.
"Thưa ngài, có chuyển phát nhanh của ngài." Người ngoài cửa nói.
"Được, chờ một chút." Diệp Thường buông bát đũa xuống, đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa không có một bóng người, chỉ có hai lá thư cắm vào then cửa, cậu nhìn xung quanh, lấy phong bì ra đóng cửa lại.
"Đến rồi?" Hắc Trà nhìn cậu cầm phong thư đi vào phòng, sắc mặt lập tức trầm xuống, không còn tâm trạng nhúng thịt bò.
Diệp Thường ung dung mở phong bì ra, cau mày: "Là hai mẫu đơn xin làm tình nguyện viên."
Nói rồi, cậu đưa mẫu đơn xin làm tình nguyện viên cho Trì Nam.
"Đơn xin làm tình nguyện viên ngày lễ Chúc Nhân?"
Trì Nam nhanh chóng xem qua biểu mẫu, phía trên đã giúp y và Diệp Thường điền đầy đủ tên, cũng dán một tấm ảnh tương ứng, bọn họ cần điền vào thông tin cá nhân như tiền sử bệnh án và tình hình dùng thuốc trong quá khứ.
Trì Nam nhận thấy có một lựa chọn quan trọng trong hoàn cảnh cá nhân: Có sợ ánh sáng không?
Chẳng lẽ phó bản lần này có quan hệ rất lớn với ánh sáng ư?
"Xem ra thân phận lần này của chúng ta là tình nguyện viên của lễ hội Chúc Nhân." Diệp Thường lấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng điền vào phần còn lại của mẫu đơn xin làm tình nguyện viên.
Cậu còn rất ăn ý đưa bút cho Trì Nam.
Hắc Trà đã không còn tâm trạng để ăn: "Tôi đến 205 xem, có chuyển phát nhanh của tôi không."
Chưa đầy năm phút sau, Hắc Trà trở lại, sắc mặt của anh càng uể oải hơn: "Hết rồi, không có của tôi."
Trì Nam gật đầu: "Xem ra lần này ba chúng ta không cùng vào ác mộng."
"Sao lại như vậy..." Hắc Trà uể oải ngồi trở lại vị trí cũ, nhìn dầu đỏ ùng ục bốc lên hơi nóng cùng thịt bò quay cuồng, đũa cầm lên lại buông xuống.
Trì Nam vớt miếng thịt bò vừa chín lên: "Ăn nhanh đi, đợi lát nữa sẽ nở mất."
Hắc Trà gật đầu, gắp hai miếng thịt trong bát xuống: "Tôi không còn muốn ăn nữa."
Trì Nam không nói chuyện, ngược lại Diệp Thường dịu giọng nói: "Yên tâm, có anh Nam ở đây, em sẽ không sao đâu, trở về ba chúng ta tiếp tục nhúng lẩu."
Hắc Trà bĩu môi: "Phi phi phi, cậu đừng nói những lời nghe như lập flag này..."
Diệp Thường: "Được, phì phì phì."
Hắc Trà bây giờ mới thu lại lòng lo sợ bất an, Trì Nam lại bỏ thịt bò tươi vào nồi: "Trở về đổi đáy nồi đi."
"Tôi muốn thử phô mai." Y nói.
*
Ngày ấy bọn họ điền xong đơn tình nguyện sau đó đè lên bàn, sáng sớm hôm sau biểu mẫu không cánh mà bay, thay vào đó là hai tấm vé xe buýt kiểu cũ, trên đó viết "Chứng từ xe điện khí giao thông công cộng thành Tý", bảng giá bị gạch chéo, sơ sài viết một điểm đến —— thị trấn Chúc Nhân.
Thật đúng là ra hình ra dạng.
Diệp Thường chửi bới: "Đến thế giới Ác Mộng chưa đầy nửa tháng, tàu thủy xe lửa đã ngồi, có cơ hội thật sự muốn ngồi máy bay ở đây."
Trì Nam thì bỏ thuốc say xe chưa uống hết vào trong túi, Diệp Thường nhìn thấy, khóe môi cong cong: "Cảm ơn."
Cậu biết, Trì Nam nhất định là nhớ rõ 'lần đầu tiên' gặp mặt, cậu nói mình say sóng rồi xin thuốc say xe.
Sự thật chứng minh Trì Nam đúng, y chưa từng ngồi xe buýt dài như vậy, giữa chừng cũng không có trạm dừng chân nào khác, y nhớ rõ giữa chừng ngủ no tỉnh lại nhiều lần, xe vẫn đang đi trong một vùng hoang vu tăm tối.
Trong mơ mơ màng màng, Trì Nam có một loại ảo giác, giống như chiếc xe này có thể tiếp tục lái, lái đến biên giới thế giớI Ác Mộng vậy.
Trì Nam nhớ rõ lúc đầu y dựa vào cửa sổ ngủ, nhưng sau vài lần xóc nảy, bất tri bất giác đã gối đầu lên bả vai Diệp Thường, mà tên nhóc này cũng vui vẻ không động đậy, ngoan ngoãn để y dựa, thậm chí cố ý ngồi thẳng người làm y dựa thoải mái hơn tí...
"Thật ngại quá." Trì Nam tỉnh lại, vội vàng dời đầu mình đi.
Diệp Thường vẫn là điệu bộ ôn hòa ngoan ngoãn: "Không có gì, anh có thể tiếp tục."
"Không được, ngủ đã rồi." Trì Nam khó có được giấc ngủ ngon như vậy, "Vẫn chưa tới sao?"
Y nhìn về phía cửa sổ đen kịt, hình như nổi lên bão cát, rất nhiều bụi bặm dính vào cửa sổ.
"Chắc cũng sắp rồi."
Cậu vừa dứt lời, trên xe bỗng nhấc lên một trận ồn ào ——
"Nhìn kìa! Đằng kia có ánh sáng phải không?!"
"Đúng vậy! Hình như có người ở."
"Chắc là địa điểm nhiệm vụ của chúng ta đúng không? Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đến nơi."
Trì Nam theo tầm mắt mọi người trên xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy cuối đường chân trời một màu đen tối, vô số điểm sáng chói loà lắc lư.
Con người có xu hướng hướng đến ánh sáng, trong khoảng thời gian dài trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, thì giây phút khi nhìn thấy ánh sáng adrenaline sẽ tăng lên.
Trên xe liên tục phát ra mấy tiếng hoan hô, chuyến đường dài giày vò người này cuối cùng cũng đến điểm cuối.
Tuy rằng chờ đợi bọn họ ở phía trước có thể là một cơn ác mộng đầy kinh dị và chết chóc.
Theo xe buýt càng ngày càng gần, một trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng xuất hiện trên vùng hoang vắng, trên xe mọi người đều có phần không thích ứng được lấy tay che mắt, Diệp Thường cũng đem ba lô vốn đang ôm đeo trên lưng, chuẩn bị sẵn sàng xuống xe.
"Hoan nghênh các vị tình nguyện viên đến thị trấn Chúc Nhân - thắng cảnh du lịch trứ danh, lễ mừng trọng thể mỗi năm một lần – Lễ Chúc Nhân, sẽ được tổ chức vào năm ngày sau, trong khoảng thời gian này mời các vị tình nguyện viên phối hợp với nữ công nhân của nhà máy nến, hoàn thành công tác chuẩn bị cuối cùng cho lễ Chúc Nhân."
Tài xế xe buýt giới thiệu với người mộng du đến với tư cách tình nguyện viên: "Lễ Chúc Nhân là lễ hội trọng thể tha hồ vui chơi nổi tiếng khắp nơi, tượng trưng cho ánh sáng, tự do và hy vọng, tôi tin rằng cuộc hành trình tình nguyện này sẽ để lại cho các bạn những kỷ niệm đẹp và khó quên."
Chiếc xe đi qua phố lớn ngõ nhỏ đèn đuốc sáng trưng, đi về phía quảng trường ở trung tâm thị trấn.
Dọc theo đường đi, Trì Nam nằm trên cửa sổ, không chớp mắt nhìn trấn nhỏ này.
Xa xa nhìn ánh đèn thị trấn Chúc Nhân sáng trưng, giống như một tòa thành sáng rỡ mọc lên trong bóng tối.
Song một khi đặt mình trong đó, có thể cảm nhận được khắp nơi trong thị trấn lộ vẻ lạ kì.
Nơi này cũng chẳng có đèn đường, thay vào đó là từng cái nến từ gác mái hai bên đường vươn ra, trên nến cắm đầy nến đủ màu sắc, tách tách chiếu sáng ba giờ đêm.
Đã ba giờ sáng, nhưng trong mỗi một ngon nến trong căn nhà cư dân thị trấn Chúc Nhân chẳng ngọn nào dập tắt.
Diệp Thường cũng phát hiện có gì đó không ổn trong thị trấn, như có điều suy nghĩ nói: "Khó trách trên mẫu đơn xin làm tình nguyện viên cố ý xác nhận, có sợ ánh sáng hay không."
Trì Nam quay đầu hỏi tài xế: "Ngọn nến vẫn luôn sáng, cư dân thị trấn không ngủ được vào ban đêm sao?"
Giọng điệu của tài xế đầy tự hào: "Tất nhiên cần phải ngủ, nhưng bóng tối có thể làm mọi người gặp ác mộng, bởi vậy thị trấn Chúc Nhân của chúng tôi có một truyền thống, ngay cả khi trời đã khuya khoắt, nến vẫn sáng cho đến khi bình minh đến."