Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 16








Tang La đi tới, không một tiếng động chôn một quả bom trong Biệt thự nhà họ Văn, mà người bị thương nặng nề nhất, không thể nghi ngờ chính là Tạ Vi Vi.

Thứ đầu tiên khiến Tạ Vi Vi không thể không ngay lập tức chạy về, chính là khí vận của nữ chính trên đầu cô đang bắt đầu kịch liệt chảy ngược về phía Tang La, cảm giác nguồn sức mạnh tràn trề kia không ngừng trôi đi khiến cô hoảng loạn. Cô vội vội vàng vàng chạy về, không để ý đến ánh mắt khác thường của người hầu khi nhìn thấy mình, không có tâm trạng để lúng túng chuyện bản thân ban ngày vừa mới đi buổi tối lại vội vàng chạy về.

Khi cô trở lại, Tang La đã đến được một lúc, thời gian dùng bữa tối đã kết thúc. Cô vừa đi đến, người trong phòng ăn người đều nhìn về cô. Cảnh tượng bên trong phòng ăn thoạt nhìn trông rất bình thường, Tang La đang đứng phía sau Phí Lam, Văn Yến Quân ngồi ở vị trí chủ nhân, vẫn ra vẻ rất khó chung sống như đóa hoa kiêu ngạo chỉ có thể ngước mắt lên nhìn ở phía xa, bầu không khí không những không hề mờ ám, mà lại bế tắc lạnh lẽo.

Mà cô đến, cũng chỉ khiến bầu không khí thêm chút kỳ quái.

Tạ Vi Vi ngay lập tức điều chỉnh biểu cảm của mình, nhìn về phía Văn Yến Quân: "Sau khi gọi điện mới biết bạn bè thân thích trước đây ở quê đã chuyển đi chỗ khác, vậy nên tôi nghĩ, lại quay trở về. Đây chính là Tang La quản gia sao ? Xin chào."

Tạ Vi Vi giơ tay ra với Tang La. Tang La không nhìn cái tay kia, chỉ mỉm cười nhìn Tạ Vi Vi: "Xin chào, Tạ Tiểu thư, cô dường như không nhớ rõ ta sao ?"


Tạ Vi Vi và Tang La cũng không phải lần đầu gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt, là không lâu sau khi Văn Yến Quân trở lại thành phố này mấy năm trước dưới thân phận danh nhân mới trong lĩnh vực thương mại. Trái tim phủ kín tro tàn của cô bốc lên một chút ánh lửa yếu ớt, ánh lửa kia khi nghe nói Tạ Vi Vi là bạn gái của Văn Yến Quân liền lay động sắp tắt, nhưng cô vẫn ôm một tia mong đợi nhỏ bé, gặp mặt một lần với Văn Yến Quân. Nhưng mà cuối cùng người đến gặp cũng không phải Văn Yến Quân, mà là Tạ Vi Vi.

"Cô chính là Tang La sao ? Rất hân hạnh được gặp mặt, diện mạo của cô thật sự rất đẹp." Người phụ nữ trông rất hăng hái tràn đầy tự tin nhiệt tình cười, ngồi xuống đối diện cô, "Yến Quân đã nói cho tôi chuyện của cô, cô quả thật có điều kiện khiến anh ấy yêu thích đấy. Ối, xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu mình với cô, tôi là Tạ Vi Vi, là bác sĩ gia đình và vị hôn thê của Yến Quân. Anh ấy rất bận, không có thời gian đến đến gặp, vậy nên tôi đi thay anh ấy, cô có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi là được."

Khẩu khí và phong thái như bà chủ của cô ta khiến Tang La cảm thấy hơi lúng túng. Mặc dù linh hồn cô đã tan nát, cô vẫn giữ lại nét kiêu ngạo cuối cùng, không thể tiếp tục nói chuyện dưới ánh mắt uy hiếp mơ hồ đối với kẻ thứ ba của đối phương. Nhưng cô đứng lên, đi được hai bước, nỗi không cam tâm trong lòng khiến cô không tài nào bước nổi bước thứ ba. Nàng nắm chặt lấy ví, chậm rãi xoay người lại, khẩn cầu nhìn cô ta, "Tôi muốn nói mấy câu với anh ấy, chỉ hỏi mấy vấn đề, không gặp mặt cũng được."

Nụ cười của Tạ Vi Vi nụ cười vẫn không thay đổi, khẩu khí trở nên khó nghe: "Chu Phu nhân, chúng ta đều là phụ nữ, tôi biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô thấy khả thi sao ? Lẽ nào sau khi nhà họ Tang sa sút, lòng tự tôn của Tang đại Tiểu thư cũng không còn nữa ? Thế mà lại khẩn cầu bạn gái chính quy của người khác hỗ trợ liên lạc với bạn trai cũ, cô đùa gì thế ?"

Sau đó, không có sau đó. Tang La không tiếp tục thử liên lạc với Văn Yến Quân, ánh lửa yếu ớt này vụt tắt triệt để. Mãi cho đến tận khi cô quay trở lại kiếp này, mới biết Tạ Vi Vi vô liêm sỉ biết bao. Rõ ràng cô ta không có chút quan hệ nam nữ nào với Văn Yến Quân, rốt cuộc da mặt phải dày như thế nào mới có thể có niềm tin nói ra những câu đó ?

Nghe được Tang La, nụ cười trên mặt Tạ Vi Vi không thay đổi, "Sao lại thế ? Khuôn mặt xinh đẹp của Tang La Tiểu thư, người người gặp qua đều khó quên đi được."

Tạ Vi Vi cũng không sợ Tang La sẽ nói chuyện trước đây ra, vì cô ta đã nghĩ ra lời giải thích kỹ càng rồi, dưới tình huống này Tang La dù có tố cáo cũng không nên được tác dụng gì.

Nhưng ngạc nhiên thay Tang La cũng không nói tiếp, chỉ cười như không cười nhìn cô.

Tạ Vi Vi dưới ánh mắt này của Tang La liền cảm thấy vô cùng bất an, nhất là khi tiến độ chinh phục Văn Yến Quân chầm chậm nhưng rõ ràng đang giảm sút.

“Hệ thống, có thể khiến mẹ Tang La tỉnh lại không?” Tạ Vi Vi hỏi trong đầu.

“Điểm còn sót lại của cô không đủ để mua một viên thuốc hồi phục.”

“Vậy thì cho nợ.” Tạ Vi Vi nghiến răng nghiến lợi. Cô thật sự không hề nghĩ tới sự tình sẽ biến thành con ngựa hoang thoát cương như vậy, vòng đi rồi lại vòng về, giá trị tình cảm của Văn Yến Quân với cô một chút cũng không hề có, khí vận của nữ chính cũng bị Tang La đoạt cướp lại, tất cả những thứ này đều bắt đầu từ khi cha mẹ Tang La gặp chuyện. Do cô nhất thời bất cẩn, không thì cho dù có nợ một đống điểm của Hệ Thống cũng nhất định sẽ bảo vệ họ ! Cũng may, hiện nay mẹ của Tang La còn sống, chỉ cần bà ta tỉnh lại, Tang La sẽ không thể trắng trợn không kiêng nể như thế nữa.

Bởi vì mức độ khả thi của việc Tạ Vi Vi thành công với nhiệm vụ của thể giới này rất thấp, Hệ thống do dự một lúc lâu mới cho Tạ Vi Vi một viên thuốc hồi phục, sau khi ăn cơm xong, Tạ Vi Vi liền không chờ nổi nữa muốn đứng lên, phóng tới bệnh viện nhét viên thuốc này vào miệng mẹ Tang La.

*​

Tang La trao đổi công việc với vị Quản gia của Phí gia kia, bố trí lại căn phòng Phí Lam một lần nữa, sau đó lại đi thu dọn phòng mình. Căn phòng của cô được sắp xếp trong nhà chính, nhưng vô cùng kỳ lạ lại được sắp xếp ở tầng 3. Kỳ lạ ở chỗ, Phí Lam ở trên tầng 2, Văn Yến Quân ở tầng 4. Có nhiều phòng trong biệt thự nhà họ Văn như vậy, Phí Lam và Tang La hoàn toàn có thể trong cùng một tầng, lại vẫn cứ được sắp xếp ở hai tầng khác nhau, mà lại do Văn Yến Quân tự mình sắp xếp.


Sau khi Tang La đi tới, Văn Yến Quân vẫn không câu nào với cô, anh thoạt nhìn đặc biệt lạnh nhạt không quan tâm với cô, ngoại trừ chào hỏi theo lễ tiết thì hoàn toàn không nói chuyện. Có lẽ do tiếng bát rơi trên mặt đất quá đột ngột, cho dù người hầu đã liền vội vàng tiến lên thu dọn, cũng không ai vì vậy mà dám nhìn anh bằng ánh mắt khác thường, anh vẫn cảm thấy cảm giác lúng túng dâng lên. Lúc đó anh đột nhiên nhận ra bản thân lại vô tình bị Tang La nắm mũi dẫn đi một lần nữa.

Vì vậy nên để không khiến Tang La đắc ý, anh phải làm như không để ý chút nào đến cô, không, không phải làm như, mà vốn không thèm để ý ! Không chỉ không thèm để ý, anh còn muốn khiến cô nhục nhã, khiến cô lúng túng, khiến cô hối hận với hành động trước đây đối với mình.

Trong đầu nghĩ đến 80,100 cách khiến Tang La nhục nhã, Văn Yến Quân nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, đột nhiên hưng phấn, điều khiển xe lăn xoay vào vòng trong phòng ngủ, gọi người hầu kêu Tang La tới.

Phí Lam đang nói chuyện với Tang La, thấy người hầu đến gọi cô, rất không hiểu, Văn Yến Quân tìm Quản gia của cậu làm gì ? Nói đến đó, không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy Văn Yến Quân giống như đang quan tâm quá mức đến Tang La vậy...

Tang La theo người hầu lên tầng, biệt thự nhà họ Văn rất lớn, người có thể ở trong nhà chính cũng rất ít, tầng bốn cũng chỉ có một mình Văn Yến Quân, có điều phòng ngủ và các căn phòng khác của anh đều thông với nhau, phòng làm việc, rạp chiếu phim đều đủ cả, không có bất kỳ chiếc cầu thang nào, thuận tiện cho Văn Yến Quân hoạt động.

Tang La được mang vào phòng ngủ của Văn Yến Quân, người hầu mang cô đến cửa liền im lặng lui xuống.

Cô gõ cửa, nghe được tiếng động bên trong liền đẩy cửa đi vào, thấy Văn Yến Quân đang ngồi trước một chiếc cửa sổ sát đất lớn nhất, bên ngoài cửa sổ sát đất khổng lồ họa tiết hoa lệ có cây dây leo đang bò, ánh trăng trong trắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống, rơi lên người đàn ông, phủ lên anh một vầng sáng mờ mịt, tôn lên khiến anh càng trở nên đẹp đẽ cao quý. Hoặc bởi vì ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn lại càng thêm khiến người ta thương tiếc — nếu như đôi mắt đảo tới của anh không sắc bén khiếp người, khiến những ảo giác này biến mất sạch sành sanh.

Tang La đứng ở cửa, ánh mắt đảo qua hai chân anh, đáy mắt hiện lên nỗi đau thầm kín.

"Sao ? Chuyện đến nước này mới sợ ?" Văn Yến Quân thấy cô đứng đó mà không tiến vào, châm chọc nói.

Đuôi mày Tang La nhếch lên, đi vào, "Tôi sợ cái gì ?"

"Lòng cô biết rõ. Hiện tại còn thêm một chuyện, cô đuổi Quản gia Phó Oánh của tôi đi, khiến tôi hiện nay không có Quản gia sai khiến, chẳng lẽ không nên bồi thường cho tổn thất của tôi sao ?" Anh làm ra vẻ lạnh lùng định tính sổ.

Hả ? Lúc này thì Phó Oánh là Quản gia của anh sao ? Hơn nữa lại còn ném lên đầu cô, rất tiến bộ. Tang La cũng không vạch trần, thỏa mãn anh, hơi cúi đầu nói: "Tôi nên làm gì để bồi thường cho tổn thất của ngài đây ?"

Tang La tỏ ra yếu thế khiến hàm dưới Văn Yến Quân khẽ nâng lên, tư thái tuyệt tình dù đang ngồi trên xe lăn cũng nhìn xuống từ trên cao, "Không có Quản gia rất bất tiện, hành động của cô mang đến phiền toái cho tôi."

Tang La: "...Vậy thì trước khi Văn tiên sinh tìm được Quản gia mỡi, để tôi phục vụ cho ngài để bồi thường, thế nào ?"


Văn Yến Quân dùng một âm vô thanh để biểu thị sự hài lòng với đáp án này, sau đó lại lạnh lùng nói: "Lại đây, cởi giày cho ta."

Đuôi mày Tang La khẽ nhướn lên, cất bước đi tới.

Văn Yến Quân nhìn Tang La từng bước đi tới, dưới lớp vỏ của bông hoa kiêu ngạo, dịch thể bên trong mạch máu giấu trong da gia tốc chuyển động, giống như các tế bào đều ngửi thấy hương vị trên người cô, cả người đều trở nên khô nóng. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy mặt cô ở khoảng cách gần, năm tháng dường như không lưu lại dấu vết gì trên mặt cô, thời gian cũng đặc biệt khoan dung với cô, cô vẫn xinh đẹp như xưa, khoảnh khắc cô xuất hiện trên cổng trường, trời đất cũng ảm đạm lu mờ, tất cả mọi người đều chỉ nhìn vào cô mà không tài nào nhìn đến đám người ảm đạm khác.

Cô cứ nổi bật như vậy, ngang ngược, ôm cánh tay đi trên đường, khẽ híp mắt lại, giống như một chú mèo cao quý lười biếng, tất cả mọi người đều muốn chạm vào bộ lông xù của cô, nhưng không ai dám ra tay.

Anh rất hưng phấn. Nhưng khi Tang La thật sự quỳ gối ngồi xuống trước mặt, đưa tay sờ đến chân anh, cảm giác hưng phấn kia đột nhiên biến mất. Xe lăn đột nhiên trượt một đoạn về phía sau, tay Tang La chạm vào không khí.

"Đi ra ngoài." Anh đột nhiên nói, cảm xúc thất thường.

Tang La hơi sửng sốt, "Xem ra ngài không cần tôi phục vụ sao ?"

"... Đi xả nước cho tôi." Văn Yến Quân nói. Nghe tiếng Tang La bước vào phòng tắm, cảm giác hưng phấn trong lòng cũng đã biến mất hoàn toàn, ngực anh như đang bị bông chặn lại, khiến anh hô hấp khó khăn, vô cùng khó chịu. Đây là cô tự chuốc lấy, là cô có mắt không nhìn ra ngọc nạm vàng, coi mắt cá là trân châu, nếu năm đó cô không có lựa chọn Chu Tiến, sẽ không lụn bại tới mức như ngày hôm nay.

Tang La mở vòi nước ra, vừa xả nước vào bồn tắm lớn vừa nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Văn Yến Quân, đột nhiên cười khẽ, chắc hẳn trong đầu anh cô vẫn còn là Tang La giơ chân lên để anh cởi giày, thậm chí thỉnh thoảng còn giơ chân đạp lên mặt anh. Lúc đó cô hoàn toàn khống chế được anh, đúng là đã coi anh là nô lệ mà chèn ép, bất kể đó là một tình yêu hay là gì. Xưa nay đều là anh hầu hạ cô, vậy nên khi nhìn thấy cô ngồi xuống trước mặt mình, anh mới đột nhiên cảm thấy khó chấp nhận được sao ?

Thật ngốc, thực sự yêu một người, cho dù có là phân cũng sẽ không để ý tới. Huống chi chỉ là cởi giày cho anh. Cô thương tiếc đôi chân của anh, sẽ càng không chán ghét bàn chân anh.

Tiếng nước ào ào vang lên, vừa lúc đó, điện thoại của Tang La vang lên, là bệnh viện gọi tới, đầu bên kia thông báo mẹ cô đã tỉnh lại.