Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 64: Thiên sứ giả (14)




Một lúc lâu sau Ngải Nặc Đức mới chậm rãi đóng sách lại.

Anh cũng không biết vì sao mà luôn cảm thấy bỗng dưng có một thứ gì đó như con dã thú bị giam trong lồng đang ngo ngoe muốn động, còn anh thì phải cực lực kiềm chế mới khiến cho nó tạm thời yên tĩnh lại.

Anh luôn cảm thấy rất nguy hiểm, hít sâu vài hơi rồi mới đứng dậy đi lên lầu, thấy lão thái thái đã thay xong quần áo đang định đi xuống. Lão thái thái thấy anh thì ngạc nhiên: “Sao mặt cháu đỏ vậy?”

Ngải Nặc Đức “... Cháu hơi nóng.”

Lão thái thái còn muốn hỏi gì nữa thì lại nghe thấy anh tiếp tục nói: “Bà nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu sẽ mở chương trình chặn sóng internet, bà đừng thức đêm lên mạng nữa.”

Lão thái thái có thâm niên thức đêm lên mạng lập tức không để ý được việc vì sao anh đỏ mặt nữa, bà tức giận hét lên với bóng lưng anh: “Thằng nhóc bất hiếu kia! Không được chặn mạng!”

Tuy vậy thằng cháu bất hiếu của bà vẫn nhẫn tâm chặn mạng. Máy tính quang học của lão thái thái không thể kết nối mạng. Bà cụ không lên mạng được chỉ có thể tức giận lên giường đi ngủ. Trong không khí học thuật nồng đậm và yên tĩnh của Chủng viện, lão thái thái cũng đã nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Còn vị Chánh án đại nhân bắt người ta ngủ sớm thì lại nằm trên giường mất ngủ.

Người anh lật qua lật lại, trong đầu toàn là hình ảnh về cái đuôi của Tang La. Cái đuôi bộc lộ cảm xúc của chủ nhân khi vui thì đung đưa, khi không vui không giận thì vung qua vung lại, còn khi cô giận thì sẽ quật vào đồ. Cái ghế sô pha và cái bàn trong văn phòng của anh đều đã bị nó quật cho đầy vết tích…

Anh vẫn luôn cảm thấy cái đuôi của Tang La rất thu hút sự chú ý. Cái đuôi màu đỏ, mảnh dẻ tinh tế, vừa đẹp vừa dễ thương. Anh thường xuyên không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào nó, cũng rất tò mò về xúc cảm của cái đuôi, muốn chạm vào xem thử. Nhưng anh lại không ngờ cái đuôi của ác ma lại còn có ý nghĩa khác…

Nghĩ đến cái đuôi đã từng thân mật quật vào người anh, lại còn từng quấn vào cổ tay anh…

Anh đột ngột thở hổn hển, nhấc mu bàn tay lên che mắt mình lại.

Anh thầm nghĩ, may mà mình luôn kiềm chế không sờ đuôi của cô. Nếu không thì thật sự là… thật sự là… quá tà ác.

Đêm nay, do một lời cảnh báo cuối cùng trong bộ gen của tộc Thiên sứ mà Ngải Nặc Đức đã trấn áp được con quái vật vẫn luôn giấu kín trong bóng tối, ngoan ngoãn ở lại trong ký túc xá của viện trưởng, không lẻn vào phòng ngủ của Tang La để tìm cách chống lại sự mê hoặc của tộc Ác ma vì tộc Thiên sứ nữa.

Tuy anh có thể khống chế cơ thể nhưng không thể khống chế được suy nghĩ. Trong giấc ngủ say là lúc sức phòng thủ yếu ớt nhất, con dã thú trong nội tâm anh lại lặng lẽ phá lồng. Trong giấc mơ Ngải Nặc Đức lại đi tìm Tang La.

Thiếu nữ ác ma ngây thơ đáng yêu không hề đề phòng, đang ngủ say trên giường. Một vị thiên sứ thuần khiết như một thiên thần hạ phàm đi đến bên giường cô. Anh vùi đầu vào cổ cô hít thật sâu mùi hương khiến người ta phải mê muội, còn bàn tay to như được khắc từ ngọc lại vô sỉ luồn vào trong chăn, mục đích của nó rất rõ, đó là nắm lấy cái đuôi ác ma dài nhỏ, nghịch trong tay, tùy tiện x0a nắn.

Trong giấc mộng thiếu nữ ác ma bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, toàn thân khẽ run. Anh thấy cô như vậy thì càng hưng phấn hơn, cả người cũng run rẩy theo. Anh càng dùng sức thì phản ứng của thiếu nữ cũng càng lớn hơn.

Giấc mộng chuyển cảnh, không biết từ lúc nào anh đã dịch xuống dưới giữ lấy tấm lưng đang run rẩy của cô, kéo cái đuôi qua rồi l!ếm nó, vừa si mê vừa điên cuồng, dường như đó là một món đồ cực kỳ ngon miệng…

Ngải Nặc Đức bừng tỉnh trong tiếng gõ cửa của lão thái thái. Anh nằm ngửa trên giường thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trên người anh đầy mồ hôi, dưới bụng cũng có thứ chất lỏng sền sệt… Chờ chút, cảm giác quen thuộc này…

Sắc mặt Ngải Nặc Đức khẽ thay đổi. Anh vén chăn lên, cơ bắp cứng đờ, đi vào phòng tắm. Rất nhanh sau đó quạt thông gió trong phòng tắm lại được mở lên, tản đi mùi cháy khét. Chánh án đại nhân vẫn ở mãi trong phòng tắm tự chất vấn bản thân, cho đến khi lão thái thái lại gõ cửa một lần nữa.

...

Bối Bội nghe nói lão thái thái đã đến Đại học Ofara thì mới nhớ ra khoảng thời gian này cô ta không gọi điện thoại gia tăng tình cảm với lão thái thái.

Nghĩ đến đó cô ta lại tức nghiến răng ken két. Tất cả đều tại con nhóc người qua đường Trần Vũ Châu chết tiệt. Cô ta không ngờ một người qua đường còn không được nhắc tới trong cốt truyện lại là một kẻ hung dữ như vậy. Một buổi tối ba ngày sau khi cô ta đánh Trần Vũ Châu thì đối phương đã kéo theo mấy người đến, đàng hoàng gõ cửa phòng ký túc của cô ta rồi đánh cho cô ta một trận.

Một trong những nữ sinh đánh cô ta cùng với Trần Vũ Châu còn là bạn cùng lớp cô ta. Chính là người lúc trước bị phạt nặng vì đăng “tin tức nội bộ” lên mạng. Rất hiển nhiên là ảnh hưởng của sự việc kia không chỉ dừng lại ở việc bị phạt nặng mà sau khi danh tiếng của Tang La ngày càng tăng thì những hành vi lúc trước của cô ta cũng ngày càng trở nên xấu xa, khó coi. Bối Bội đẩy tất cả lỗi sai lên người cô ta, khiến cho rất nhiều người khác đều không muốn làm bạn với cô ta, thậm chí cô ta còn bị bạo lực lạnh ở trường. Cô bạn này tất nhiên rất hận Bối Bội, vì vậy chỉ cần Trần Vũ Châu vừa rủ rê, cô ta đã nghiêng về phe Trần Vũ Châu.

Bối Bội không thể chấp nhận nổi việc mình là một người công lược cao cấp mà lại bị một người qua đường bắt nạt. Vì vậy ngày hôm sau cô ta lập tức phản kích. Hai người đều không muốn phá vỡ hình tượng trước mặt công chúng, nên vừa đóng cửa lại đã “cắn xé” nhau đến máu thịt be bét, nhưng lúc mở cửa ra thì lại trở thành đàn chị dịu dàng lương thiện hiếu học và đàn em xinh đẹp lạnh lùng.

Tuy nhiên, Bối Bội vẫn khá hơn một chút. Bút ghi âm và máy quay Trần Vũ Châu mang theo với ý định vạch trần bộ mặt thật của cô ta đều bị Bối Bội bắt được.

Nói tóm lại, vì không ngờ Trần Vũ Châu lại là kẻ hung hãn như vậy nên trong khoảng thời gian này Bối Bội không rảnh để ý đến Tang La, cũng quên phải gọi điện gia tăng tình cảm với lão thái thái. Vì vậy bây giờ cô ta mất bò mới lo làm chuồng, vội càng chuẩn bị rồi định hẹn lão thái thái ăn trưa.

Vì ở cùng ký túc xá nữ nên khi rời đi, Bối Bội lại gặp Trần Vũ Châu.

Kẻ thù gặp nhau tức đỏ mắt, hai đôi mắt cùng bắn ra những tia sáng hung ác, sau đó lại lạnh lùng tách ra.

Trần Vũ Châu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói chuyện điện thoại với ba mẹ mình: “Ngày kia ạ…”

...

Tang La tỉnh dậy, cô ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc, luôn cảm giác như thiếu cái gì đó nhưng lại không thể nghĩ ra là gì. Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian để lãng phí, vì vậy liền không nghĩ nữa, đứng dậy đi rửa mặt.

Dù Ngải Nặc Đức mạnh miệng nói là sẽ cân nhắc, nhưng cô đã xác định phải có phòng thí nghiệm và kinh phí làm thí nghiệm thì sao chồng cô có thể từ chối? Bắt đầu từ năm thứ hai sinh viên của Chủng viện sẽ có thể lập nhóm, xác định đề tài nghiên cứu rồi bắt đầu nghiên cứu đến khi có thành quả dưới sự hỗ trợ tài chính và thiết bị của học viện.

Trong khoảng thời gian này, Tang La đã tìm được một vài bạn học rất có tài, lại còn hợp ý cô. Họ cũng rất hứng thú với đối tượng nghiên cứu của cô, chỉ cần có phòng thí nghiệm và tiền hỗ trợ thì họ có thể bắt đầu ngay lập tức.

Vì vậy, ngay buổi sáng Tang La đã đến văn phòng của viện trưởng để thúc giục Chánh án đại nhân xin đặc quyền. Sau đó cô đã được phê chuẩn như đã dự đoán.

Nhưng mà…

Tang La cầm lấy tờ giấy phê chuẩn cho phép sử dụng phòng thí nghiệm, đứng đối diện bàn làm việc nhìn Ngải Nặc Đức. Từ khi cô bước vào đến giờ, anh không hề ngẩng đầu lên cũng không liếc nhìn cô, sao vậy nhỉ? Trông anh như muốn né tránh cô thì phải?

Cô gọi thử hai lần, nhận ra đúng là anh cố ý không ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tang La nghĩ đến chuyện mình nghe được là tối qua lão thái thái mới đến, biểu cảm liền lạnh xuống. Nghe nói lão thái thái rất thích Bối Bội, cho nên mới ép Ngải Nặc Đức phải kết hôn với Bối Bội. Sao nào? Chẳng lẽ hôm qua bà ấy tới nói gì đó với Ngải Nặc Đức nên hôm nay anh đột nhiên ý thức được hóa ra mình đã có vợ rồi, nên phải giữ khoảng cách với những người phụ nữ khác sao?

Nghĩ đến đây, lửa giận vốn đã nguôi ngoai vì sắp quên đi việc này trong tim Tang La lại bùng lên một lần nữa. Cô đạp vào chân bàn làm việc của anh. “Rầm” một tiếng, cả cái bàn đều chấn động. Các cốc trên mặt bàn cũng rơi vỡ.

Ngải Nặc Đức sửng sốt nhìn Tang La, không hiểu tại sao cô lại tức giận.

Tang La trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, cố ý gây chuyện: “Kinh phí quá thấp!”

Ngải Nặc Đức cau mày: “Kinh phí cho giai đoạn đầu là bằng này, hẳn là đủ rồi.”

“Đó là người khác, còn tôi thì không đủ!” Cô mặc kệ là giai đoạn thứ mấy, bây giờ cô đang cáu, muốn cãi nhau, muốn gây gổ với anh đấy.

Ngải Nặc Đức lập tức trở nên nghiêm khắc: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Thấy anh còn dám tỏ thái độ với mình, Tang La đã tức giận không thể nói ra lời. Vì vậy cô lại đá thêm một cái vào chân bàn, ném trả lại tờ giấy phê chuẩn xuống trước mặt anh: “Không cần nữa! Anh đi mà tiết kiệm tiền của anh đi, đồ xấu xa!”

Không nghiên cứu nữa, nghiên cứu cái lông ấy mà nghiên cứu! Mặc kệ cái loại công lược chó mèo gì đó, mặc kệ luôn cả cái Chủ Thần khỉ gió, hệ thống chó má gì đó đi, chết thì cùng chết!

Ngải Nặc Đức nhìn bóng lưng Tang La đùng đùng nổi giận bỏ đi thì cũng thấy rất giận. Sao tính cô lại xấu như vậy, buồn giận vô cớ, cố tình gây sự. Vừa không hài lòng một cái là giở chứng với anh, không hề nghĩ đến cảm giác của anh. Vấn đề là anh cũng hoàn toàn không hiểu mình có chỗ nào khiến cô không vui, muốn tránh chỗ đó ra để cô không nổi giận cũng không được.

Không, không đúng. Cô là ác ma, dáng vẻ của cô như thế này là bình thường. Người không bình thường là anh mới đúng.

Giấc mơ đó vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí anh, nó không dần bị quên đi như những giấc mơ khác, rõ ràng đến mức khiến anh cảm thấy tội lỗi. Sao anh lại có thể mơ một giấc mơ như vậy? Hơn nữa lại còn sinh ra phản ứng rất mãnh liệt. Thậm chí anh còn không thể nghĩ ra một lý do thích hợp để giải thích cho hành vi trong mơ của mình, thật sự rất tội lỗi. Là một hành vi trái với quy tắc chủng tộc, phản bội Chúa… Anh không thể ngăn được sự mê hoặc của ác ma là do bản thân quá yếu hay ác ma này quá mạnh?

Nếu... nếu là ở hàng vạn năm trước, trước khi xuất hiện thời kỳ vũ trụ đại dung hợp, khi thiên sứ và ác ma vẫn là kẻ thù thì anh nhất định sẽ bị cô gϊếŧ chết. Không, anh có cảm giác mơ hồ dường như mình cũng đang bị cô gϊếŧ rồi.

Ngải Nặc Đức không biết phải làm sao. Cảm giác nguy hiểm này vừa mãnh liệt vừa xa lạ, khiến anh cảm thấy mình phải kéo giãn khoảng cách với Tang La để bình tĩnh lại. Cũng có thể vì khoảng cách quá gần nên mới thành như thế này. Có lẽ sau khi họ kéo giãn khoảng cách thì sự quyến rũ của ác ma sẽ giảm xuống, anh có thể hồi phục lại như cũ.

Ngải Nặc Đức nghĩ đến đó liền đứng dậy, định rời khỏi hành tinh Little Ofara. Trước khi đi anh lại nhớ đến nguyên nhân Tang La nổi khùng. Cô ghét bỏ kinh phí hỗ trợ quá ít… Sao lại tham như thế chứ? Kinh phí trường đại học cấp cho các học viện là có hạn, mọi người đều phải làm theo nguyên tắc, nếu không thì sao có thể giữ công bằng? Vì vậy anh cũng không thể mở cửa sau cho cô nhiều lần.

Anh cau mày lạnh lùng suy nghĩ. Sau đó, trước khi đi lên phi thuyền anh đã chuyển một khoản tiền từ tài khoản cá nhân của mình vào tài khoản phòng thí nghiệm mở cho Tang La. Không biết bằng này có đủ lấp đầy cái “dạ dày” của cô gái tiểu ác ma vừa xấu tính vừa có lòng tham này không.

...

Tang La tức giận rời khỏi Chủng viện, cảm thấy mình như bị ngâm trong cả biển giấm chua. Dù cô biết giữa Ngải Nặc Đức và Bối Bội không có một tí quan hệ thực sự nào, nhưng điều đó cũng không ngăn cô khó chịu! Suy nghĩ kỹ thì Ngải Nặc Đức không phải người bình thường, mà thực ra cô cũng không phải là một người phụ nữ bình thường. Thực chất bên trong con người cô cũng có [email protected] muốn chiếm hữu rất mạnh. Ngải Nặc Đức là của cô, cô không cho phép những người phụ nữ khác được sờ vào một cọng tóc của anh, có một cái thân phận hữu danh vô thực cũng không được. Chiêu này của người công lược phải nói là vô cùng thành công!

Mọi người đi đường nhìn thấy Tang La đều rất kích động, thấy sắc mặt cô thì họ lại do dự, không dám tới gần.

Cô đến một quầy bắn súng, quét mười đồng tiền cho chủ quầy. Cô cầm súng lên, bắt đầu bắn bóng bay, tiếng bong bóng nổ vào lúc này rất có tác dụng xả giận. Hết mười viên đạn cô lại quét thêm mười đồng nữa, “bụp, bụp, bụp” không ngừng.

Ai cũng có thể nhìn ra Tang La đang nổi nóng, vì vậy không có ai dám đi tới làm chướng mắt cô. Cho đến khi có một người gan to bước tới, ngón tay ấn vào vai cô.

Tang La cau mày nhìn sang thì thấy một thanh niên mặc quân phục và quần rằn ri. Rất rõ ràng anh ta là một người lại giống tộc Thú nhân, thân hình cao lớn khôi ngô, cắt đầu đinh, da màu đồng, toát ra mùi của nắng, rất mạnh khỏe, khiến người ta liên tưởng đến cánh đồng lúa mì vàng vào mùa hè, sau lưng anh ta là một cái đuôi đầy lông.

Là sinh viên Học viện Quân sự.

Anh ta cười ngượng ngùng, ánh mắt thận trọng: “Nếu em muốn xả giận thì có muốn… đánh một trận với tôi không?”

Tang La: “Anh là ai?”

“Tôi là La Sâm ở Học viện Quân sự.” Anh ta nhìn cô đầy mong đợi, không biết cô có ấn tượng gì với họ của mình không.



Tác giả có điều muốn nói:

Chánh án đại nhân bị chính sự cầm thú của mình dọa sợ chạy mất.