Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
Cánh cửa kêu một tiếng cọt kẹt, khi Niệm Niệm đang đeo chiếc túi lên trên người, phát hiện bên cạnh cánh cửa lộ ra hai cái đầu nhỏ.
Triệu Nhất Dương đi theo sau mông Khương Húc, hai cậu bé rón ra rón rén nhỏ tiếng nói: “Niệm Niệm mau tới đây, chúng ta đi ra sân chơi.”
Mẹ của Triệu Nhất Dương và Khương Húc trước mắt cũng đang bận việc riêng, hai cậu bé sau khi tắm xong liền thừa cơ hội chạy ra ngoài, tìm các bạn nhỏ khác cùng chơi.
Niệm Niệm mang chiếc túi nhỏ đi theo sau lưng bọn họ, mấy người cùng đi vào trong sân.
Chu Tử Ngải là người tắm xong trước trong cặp song sinh đang ngồi xổm ở trong sân, nhìn thấy ba anh chị thì mắt lập tức sáng lên, vội vàng lạch bạch chạy đến gia nhập vào tiểu đội của bọn họ.
Triệu Nhất Dương mở chiếc túi mình mang theo ra, bên trong chứa bốn quả xoài.
“Nhìn nè, anh dùng tiền lương kiếm được chiều nay mua cái này đó.” Ánh mắt Triệu Nhất Dương sáng lấp lánh, cậu bé nhấn mạnh nói: “Anh dùng tiền của bản thân mua, anh và mẹ làm nhân viên rửa xe, anh đã rửa rất chăm chỉ, ông chủ đã đưa cho anh mười tệ tiền lương.”
“Đều bị anh đem đi mua xoài rồi, tổng cộng có bốn quả, đặc biệt mang cho các em đó.” Mười tệ của Triệu Nhất Dương chỉ mua được bốn quả xoài, nhưng ở đây có bốn anh em, cậu bé muốn đem tất cả xoài chia cho toàn bộ các anh em, để cho mỗi người đều có thể ăn được đồ ăn ngon mà cậu bé đã mua bằng số tiền lần đầu tiên làm việc kiếm được.
Triệu Nhất Dương lấy ba quả trong đó chia cho ba người, quả cuối cùng còn dư lại ở trong túi định để lại cho Chu Tử Dục đang tắm.
“Ăn nhanh đi, ngọt lắm đó.”
Niệm Niệm không nhận lấy quả xoài, cô bé nắm chặt chiếc túi nhỏ của mình, tiền mà anh ấy kiếm được đều mua trái cây cho các bạn nhỏ, nhưng tiền cô bé kiếm được vẫn chưa mua gì, vì phải giữ lại để mua túi xách cho mẹ.
Cô bé không thể mua cái gì cho nhóm bạn nhỏ.
Quả xoài ở trước mặt này, Niệm Niệm không thể ăn.
“Anh ăn đi.” Niệm Niệm đẩy xoài lại cho Triệu Nhất Dương: “Em không thích ăn xoài.”
Triệu Nhất Dương nghe Niệm Niệm nói không thích ăn, liền nói: “Vậy anh ăn nha, lần sau anh sẽ mua cho em đồ em thích ăn.”
Nghe cậu bé nói như vậy, Niệm Niệm buông lỏng ngón tay đang che chiếc túi nhỏ.
Hay là cô bé lấy ra mười tệ mua đồ ăn ngon cho nhóm bạn nhỏ ăn, còn dư lại bốn mươi tệ toàn bộ đều để mua túi xách cho mẹ.
Khương Húc ở bên kia đang gặm xoài, Chu Tử Ngải không biết cách lột xoài, cô bé nhờ giúp đỡ nói: “Chị Niệm Niệm, em không biết lột, chị giúp em được không?”
So với đám con trai, Chu Tư Ngải càng thích chơi với chị gái thơm tho hơn, người đầu tiên cô bé muốn nhờ giúp đỡ cũng là cô.
Niệm Niệm giúp cô bé lột lớp vỏ xoài xuống, nhìn thấy tay của bản thân đã bị bẩn, cô bé liền trực tiếp cầm quả xoài đã được lột xong cho Chu Tử Ngải ăn, hai cô bé ghé vào một chỗ, một người đút, một người ăn, hai cậu bé khác cũng ngồi bên cạnh họ cúi đầu gặm xoài, hình ảnh nhìn vô cùng hài hòa.
Vì để có đầy đủ tư liệu sống cho chương trình, tổ chương trình sẽ quay một số hình ảnh mà họ cảm thấy có ích sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp vào buổi tối và trước khi bắt đầu phát sóng buổi sáng khi cần thiết, những hình ảnh chưa từng xuất hiện trong phát sóng trực tiếp, đến lúc đó sẽ được biên tập lại, các khán giả sẽ nhìn thấy thông qua hình thức phát sóng trên tivi.
Từ khi các bé lén lút chạy vào trong sân chơi, tổ chương trình đã bắt đầu quay chúng.
Cố Ngải Phỉ giúp Chu Tử Dục tắm xong đúng đúng lúc này ra ngoài tìm Chu Tử Ngải, khi nhìn thấy Niệm Niệm đang đút xoài cho Chu Tử Ngải, Cố Ngải Phỉ hoảng sợ kêu một tiếng: “Tử Ngải.”
Các bạn nhỏ bị dọa giật mình.
Niệm Niệm lúc này cũng phát hiện ra điều không đúng, Chu Tử Ngải lúc này vừa ăn xong xoài, đôi môi trở nên sưng tấy, trên mặt còn xuất hiện mấy vết li ti màu đỏ, cô bé khó chịu nắm lấy tay của Niệm Niệm, âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Chị, em khó chịu quá.”
Nhân viên công tác ở bên cạnh cũng phát hiện điều không đúng, trước tiên chạy ra bên ngoài đi gọi bác sĩ, tổ chương trình vì an toàn cho nên mỗi lần quay phim đều có bác sĩ chuyên môn và xe cứu thương đi theo, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cố Ngải Phỉ chạy đến ôm lấy Chu Tử Ngải, sắc mặt Chu Tử Ngải có chút trắng bệch, các bé ở một bên đã bị dọa sợ.
Mãi cho đến một tiếng sau đó, Chu Tử Ngải ngủ thϊếp đi, tim của tất cả mọi người mới thả lỏng một chút.
Thì ra Chu Tử Ngải bị dị ứng với xoài, dẫn đến triệu chứng phát ban, may mà chỉ là dị ứng nhẹ, bác sĩ còn tiến hành điều trị nhanh chóng.