Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 162




Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, điện thoại Đào Mộ lập tức reo lên. Đại Mao, Tiểu Béo, viện trưởng Đào, Phùng Viễn, ba người bạn cùng phòng, Cẩu Nhật Tân và những người bạn khác lần lượt gọi đến chúc mừng sinh nhật cậu.

Đại Mao Tiểu Béo kêu quang quác trong điện thoại rằng nếu không phải vì không kịp làm hộ chiếu, bọn họ chắc chắn đã đến đây cùng Lệ tổng. Đợi Đào Mộ về Yên Kinh, nhất định phải làm sinh nhật bù.

"Chúng em chuẩn bị quà xong hết rồi." Bàng — con người đã bảo hè này sẽ giảm cân — Nhạc lại được tẩm bổ suốt kỳ nghỉ hè, khuôn mặt căng tròn đến mức gần như không vừa màn hình điện thoại, Tiểu Béo sắp phát triển thành Đại Béo rồi.

Đào Mộ vừa mới gặp Trác Nghiêm, khó tránh khỏi nhớ lại những chuyện không vui kiếp trước. Nhìn thấy Tiểu Béo từng bị Trác Nghiêm hại chết đang nhảy nhót tung tăng như quả bóng tập yoga, trong lòng tức khắc thoải mái hơn không ít.

Bạn học Bàng Nhạc hiển nhiên không biết hình ảnh của mình trong mắt cậu bạn thuở nhỏ chỉ là một quả bóng tập yoga nhảy nhót tung tăng, vẫn hưng phấn lải nhải với Đào Mộ rằng khi cậu về phải tổ chức tiệc sinh nhật: "Em và Đại Mao đã thảo luận cả buổi, cảm thấy hành trình ăn cơm rồi đi K đi bar vào sinh nhật mỗi năm chán ngắt. Năm nay chúng ta đổi mới."

"Yến Kinh mới mở một câu lạc bộ mô phỏng bay vào vũ trụ, em và Đại Mao đã khảo sát thực địa, thấy rất tốt. Nào anh về chúng em dẫn anh đi. Nói không chừng tương lai anh sẽ nhận vai phi hành gia, chúng ta coi như huấn luyện trước."

Vương Dã ngồi bên cạnh, đợi một lúc lâu mới tìm được cơ hội giành điện thoại: "Còn có câu lạc bộ F1. Chúng em có thể dẫn anh đi đua xe."

Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Đại Mao Tiểu Béo biết rõ tính nết Đào Mộ, biết cậu thích chơi kích thích, nhảy bungee, lặn, leo núi, tàu lượn siêu tốc, bọn họ đều chơi không sót cái nào. Thứ bọn họ theo đuổi bây giờ chính là tốc độ và niềm đam mê, trọng lực Trái Đất sắp không ngăn bọn họ được nữa rồi.

"Được." Đào Mộ nhìn màn hình điện thoại, nhìn hai khuôn mặt chen chúc nhau như sắp tràn ra khỏi màn hình, mỉm cười, nói: "Nghe theo sắp xếp của các cậu hết, tớ chờ."

Lệ Khiếu Hằng tắm rửa xong, bước ra từ nhà tắm, thấy Đào Mộ vẫn còn nửa nằm trên sô pha trò chuyện với hai người bạn thuở nhỏ, Lệ Khiếu Hằng nhìn đồng hồ, sắp 11h30 rồi, ngày mai còn phải đóng phim nữa.

"Đừng tám nữa, đi tắm đi." Lệ Khiếu Hằng vòng ra sau sô pha, vỗ vai Đào Mộ: "Chẳng phải đã hứa sáng mai sẽ dẫn lão gia tử ra ngoài ăn điểm tâm sáng sao."

Lão gia tử lớn tuổi, ngủ không nhiều, thức sớm tất nhiên đói sớm. Vì vậy bọn họ định sáng mai 5h30 sẽ dậy đi ăn điểm tâm sáng.

Đào Mộ ngáp một cái, vẫy tay với hai người bạn thuở nhỏ trong video: "Vậy nói tới đây thôi."

Lệ Khiếu Hằng nhận điện thoại, nhìn Đào Mộ đứng dậy từ sô pha, lắc lư đi vào nhà tắm, chỉ lo tắm rửa mà quên lấy quần áo.

Lệ Khiếu Hằng thuận tay tắt tiếng điện thoại rồi đặt lên bàn trà, đi vào phòng ngủ cầm một bộ đồ ngủ mới và quần lót mới, đưa vào nhà tắm cho Đào Mộ.

Vách kính trong nhà tắm hơi mờ, bị hơi nóng hun nên càng mờ đến không nhìn rõ cái gì, chỉ lờ mờ nhìn thấy một dáng người trắng nõn.

Lệ Khiếu Hằng lén nhìn vài lần mới mặt không đổi sắc đi ra ngoài.

Suy nghĩ một hồi thì đi vào gõ cửa, nghiêm trang dò hỏi: "Em muốn chà lưng không?"



"Không cần." Đào Mộ đang gội đầu. Bọt chảy xuống theo dòng nước.

Mùa hè nóng nực, Đào Mộ một ngày tắm ít nhất hai ba lần, không đủ kiên nhẫn chà lưng.

Thấy người yêu không hiểu ý Túy Ông của mình. Lệ Khiếu Hằng hơi tiếc nuối "Ồ" một tiếng, yên lặng lui ra ngoài.

Suy nghĩ một hồi thì lại đi vào, lấy máy sấy ra.

Vì thế khi Đào Mộ tắm xong, tóc ướt dầm dề đi tìm máy sấy, Lệ đại lão cực kỳ chu đáo tỏ vẻ: "Em bận cả ngày, chắc chắn rất mệt. Ngồi lại đây. Anh sấy tóc giúp em."

Đào Mộ trùm chiếc khăn lông khô trên đầu, mặc áo choàng tắm dài có dây lưng. Không chút phòng bị ngồi xuống bên cạnh Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng chỉ cảm thấy một hơi thở nóng ướt phả vào mặt, mang theo mùi sữa tắm thoải mái mát mẻ, hoạt sắc sinh hương*.

*Hoạt sắc sinh hương (活色生香): một là mô tả hoa có màu sắc tươi sáng và có hương thơm nồng nàn; hai là mô tả một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ; ba là miêu tả bài văn sinh động, sống động như thật. Nghĩa gốc: chữ viết thể hiện cảnh sắc sống động và tỏa hương thơm, mô tả phong cảnh sống động và sinh động như thật được miêu tả trong thơ và tranh.

Lệ Khiếu Hằng đặt máy sấy lên bàn trà, dùng khăn lông lau khô tóc cho Đào Mộ trước. Động tác của anh cực kỳ dịu dàng, lực đạo vừa phải. Đồng thời, trong lúc lau tóc còn mát xa cho Đào Mộ.

Đầu tiên là mát xa phần đầu, rồi sau đó là mát xa vai cổ.

Đào Mộ năm nay 19 tuổi, cơ thể vừa mới thành niên, chưa hoàn thành quá trình biến đổi, vẫn mang theo nét thon gầy của thiếu niên. Nhưng dưới sự huấn luyện có chủ đích của Đào Mộ, không phải kiểu gầy gò khuyết thiếu rèn luyện như các bạn nam khác.

Lớp cơ bắp mỏng bao phủ khắp cơ thể thon dài, tư chi cân đối, đường nét uyển chuyển, trông như một con báo đốm hoang dại trên thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, mặc dù đang lười biếng nằm đó nhưng cũng tràn ngập uy hiếp, như thể sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Đẹp đến mức khó tin.

Đào Mộ híp mắt lại, để mặc ngón tay của Lệ Khiếu Hằng xuyên qua mái tóc của mình, luồng gió mát từ máy sấy thổi vào những sợi tóc, trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng vù vù giống như một bài hát ru, không lâu sau Đào Mộ đã thiếp đi.

Lệ Khiếu Hằng sấy tóc cho Đào Mộ, sẵn tiện mát xa lưng và eo cho Đào Mộ, Đào Mộ thoải mái duỗi người trên sô pha, vẫn không tỉnh lại.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Đào Mộ vốn bị chứng suy nhược thần kinh ngủ không yên, lại ngủ rất ngon bên người Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng cúi đầu cười khẽ, thuận tay nhét con báo đốm nhà mình vào trong chăn, còn chu đáo chỉnh lại góc chăn. Còn mình thì lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ, đi đến phòng sách. Việc đàm phán thu mua với bên Ất đã tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất, Lệ Khiếu Hằng phải điều chỉnh kế hoạch đàm phán theo quy trình đàm phán hàng ngày. Ngoài ra, khoản đầu tư quy mô lớn vượt hơn 5000 vạn của Tư Bản Khiếu Hằng cũng cần anh ký tên xác nhận. Hơn nữa nền tảng mua sắm trực tuyến của Tư Bản Khiếu Hằng và web Phi Tấn hợp tác cũng sắp ra mắt, còn có cả hệ thống Skynet do Tư Bản Khiếu Hằng và Công Nghệ Skynet hợp tác với bộ phận công an Hoa Hạ, cũng cần Lệ Khiếu Hằng đích thân theo dõi tiến độ.

Công việc cực kỳ nhiều. Hôm nay Lệ Khiếu Hằng đã dành riêng một ngày để ăn sinh nhật cùng Đào Mộ. Công việc đương nhiên sẽ bị hoãn lại, phải thức đêm hoàn thành.

Vì vậy đến sáng hôm sau, Đào Mộ ngủ đủ rồi tỉnh lại, cái cậu nhìn thấy chính là Lệ Khiếu Hằng uống hết hai bình cà phê, thần thái vẫn xán lạn ngồi gõ bàn phím bùm bùm trước máy tính. Các tài liệu và hồ sơ trải đầy trên bàn, thậm chí dưới chân còn đặt một chồng hồ sơ đã xử lý xong.

"Anh không ngủ cả đêm hả?" Đào Mộ nhíu mày, nghĩ đến hôm qua Lệ Khiếu Hằng tự bay đến Yến Kinh, đón Tống lão gia tử và Lưu Diệu, Mạnh Tề tới đây, lại tốn một buổi trưa đích thân làm bánh sinh nhật, buổi tối còn đi ăn đi dạo với bọn họ. Lập tức nhận ra vì sao Lệ Khiếu Hằng lại vất vả như vậy: "Xin lỗi, làm anh lãng phí nhiều thời gian như vậy. Còn phải thức đêm tăng ca."



"Chuẩn bị sinh nhật cho bạn trai mà, giữa người yêu với nhau sao lại gọi là lãng phí thời gian? Cái này gọi là tình thú." Lệ Khiếu Hằng tự hỏi tự đáp, đứng dậy đi đến trước mặt Đào Mộ, cúi người muốn moah moah chào buổi sáng, bị Đào Mộ nhanh tay lẹ mắt che miệng lại lùi một bước né đi.

"Em chưa đánh răng!" Đào Mộ ấp úng nói. Không thể không nói, gánh nặng thần tượng của người nào đó đã thấm sâu vào xương tủy. Chẳng hạn như sau khi ăn cơm, chưa đánh răng súc miệng sẽ nhất quyết không làm bất kỳ hành động thân mật nào.

Đào Mộ hoảng loạn chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Lệ Khiếu Hằng cũng phe phẩy cái đuôi to, cười tủm tỉm đi theo. Đứng trước bồn rửa tay cùng Đào Mộ, nhìn gương đánh răng.

Sau khi rửa mặt xong, Đào Mộ vừa dùng khăn lông lau mặt vừa hỏi: "Hôm nay có phải anh cũng ưm ——"

Cậu còn chưa dứt lời, đã bị Lệ Khiếu Hằng kabedon, Lệ Khiếu Hằng còn rất cẩn thận lót tay ra sau ót Đào Mộ, sau đó hôn xuống —— tư thế hôn kia, hoàn toàn không giống người mới học không có kinh nghiệm.

Sau một lúc lâu, Lệ Khiếu Hằng mới buông Đào Mộ thở hổn hển ra, thân mật cọ cọ chóp mũi Đào Mộ, cũng thở dốc cười nói: "Buổi sáng tốt lành."

Đào Mộ lẳng lặng thở dốc, gương mặt ửng đỏ, khi hơi ngước mắt lên, khóe mắt thậm chí còn có ánh nước lấp lánh: "Không phải anh không có kinh nghiệm sao."

"Nhưng anh hiếu học." Lệ Khiếu Hằng lại cúi người xuống hôn khóe miệng Đào Mộ: "Tối qua anh lên mạng tra vài giáo trình có liên quan, anh học theo sách vở. Dù sao anh cũng được coi như là học sinh đứng đầu mà."

"Trước kia anh học ở nước M, mỗi sáng đều phải học thuộc lòng từ đơn một tiếng." Lệ Khiếu Hằng nói một hồi, đột nhiên nói sang chuyện khác. Đào Mộ đang không hiểu tại sao Lệ Khiếu Hằng đột nhiên nói chuyện này. Sau đó nghe Lệ Khiếu Hằng nghiêm túc đề nghị: "Anh cảm thấy bất kỳ kỹ năng gì cũng cần luyện tập và học tập như nhau. Giống như khi đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ bị lùi. Vậy nên, để giúp chúng ta mau chóng quen kỹ năng này, mỗi sáng khi rời giường, và buổi tối trước khi ngủ, chúng ta luyện tập một tiếng, thế nào?"

Đào Mộ ngẩng đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng đang nghiêm túc. Người không biết sự thật có khi còn cho rằng anh đang thảo luận việc học các kỹ năng nghề nghiệp.

Người này luôn có năng lực nói những thứ lộn xộn đó một cách trang nghiêm.

"Một tiếng quá dài." Đào Mộ chớp chớp mắt, có sao nói vậy: "Hơn nữa em phải đóng phim, anh phải làm việc. Chúng ta không có khả năng luyện tập mỗi ngày."

"Thế thì càng phải tranh thủ từng phút từng giây." Bàn tay của Lệ Khiếu Hằng vẫn lót sau ót Đào Mộ, một tay khác nắm cằm Đào Mộ: "Có thể em không biết, những học sinh đứng đầu như chúng ta đều phải sử dụng thời gian một cách hợp lý. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo rằng chúng ta có thể học được nhiều kiến thức hơn trong cùng một thời điểm. Nhất là đối với những lĩnh vực học thuật chưa từng tiếp xúc."

Ánh mắt Lệ Khiếu Hằng di chuyển xuống phía dưới, từ khuôn mặt tinh xảo của Đào Mộ, lướt qua chiếc cao thẳng, sau đó là cánh môi đang mím lại cười trộm. Vẻ mặt anh nghiêm túc đến mức trông giống như một sinh viên năm nhất bước vào phòng thí nghiệm, vô cùng trang nghiêm tập trung.

Đào Mộ có hơi chịu không nổi, cảm thấy Lệ tổng nhà mình thật sự rất giỏi tán tỉnh, bộ mối quan hệ giữa các đối tác nhất định phải không tiến thì sẽ lùi sao. Đào Mộ không cam lòng yếu thế, hơi dùng sức thoát khỏi Lệ Khiếu Hằng, lại đẩy Lệ Khiếu Hằng vào vách tường: "Anh có thể thành thạo những lĩnh vực học thuật mà trước đây chưa từng tiếp xúc, sao năng lực hành động lại vụng về như vậy?"

"Dù sao cũng là học sinh đứng đầu." Lệ Khiếu Hằng đáp rất đúng lý hợp tình, anh dang hai tay ôm lấy eo Đào Mộ: "Sinh viên đại học Pennsylvania tụi anh có tinh thần nghiên cứu học thuật rất mạnh, kiên trì học tập đến già. Dù là sinh viên năm nhất cũng có Hùng tâm trang trí là theo đuổi nghiên cứu, học cao hơn tiến sĩ."

Lệ Khiếu Hằng cúi đầu hôn Đào Mộ, lảm nhảm: "Chúng ta nghiên cứu học thuật, là phải nghiên cứu cả đời." Vì vậy anh không hề nói dối.

"Và còn phải áp dụng những gì đã học được."