Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 219




Edit + beta: Iris

Người nhà họ Lâm được Lệ Khiếu Hằng nhắc đến bây giờ đang hùng hổ đứng trong phòng bệnh của Lạc lão gia tử để hưng sư vấn tội.

“Hương Thành tuy tốt, nhưng so với quốc gia 9,6 triệu km vuông thì chỉ là một nơi nhỏ bé chật hẹp. Hơn nữa những năm gần đây, chính sách của quốc gia đối với Hương Thành rất rộng rãi, đãi ngộ với doanh nhân Hương Thành cũng không tồi. Lâm gia an phận ở một góc đã lâu, cho rằng có thể xưng vương xưng bá ở Hương Thành thì cũng có thể một tay che trời ở đại lục.”

Bệnh viện Nhân Dân 1 Yến Kinh, trong phòng bệnh riêng xa hoa lịch sự tao nhã, Lạc lão gia tử rất không khách khí bình luận trước mặt người nhà họ Lâm đang muốn đòi công bằng: “Tôi có điều tra tên Lâm Dung An này, khi ở Hương Thành cũng chưa từng làm được chuyện tốt gì, ỷ vào thế lực Lâm gia làm xằng làm bậy. Chuyện mở party khiêu dâm, dùng thuốc mê cưỡng hiếp con gái cũng từng bị đưa tin không phải chỉ một lần hai lần, nhưng đều bị Lâm gia mấy người đè xuống.”

“Thứ cho tôi nói thẳng, nếu mấy người có thể dạy Lâm Dung An cái gì nên làm, cái gì không nên làm thì nó cũng không đến mức như hôm nay.” Lạc lão gia tử kết luận từng câu từng chữ vang dội, nói thêm: “Đương nhiên, trong chuyện này, Lạc Dương cũng có sai. Nhưng hai thằng con trai say rượu tranh giành tình cảm, ra tay không biết nặng nhẹ cũng là rất bình thường. Chẳng phải Lâm Dung An nhà mấy người cũng đánh gãy một chân của con trai tôi sao?” Lạc Dương cũng bị đá, chỉ là nhất thời canh không chính xác nên đá sai chỗ mà thôi.

Người nhà họ Lâm sau khi biết được Lâm Dung An bị đánh thành thái giám, vốn đang nghẹn một bụng tức đi đến đòi công bằng, nghe vậy thì tức đến sùi bọt mép. Lâm lão phu nhân trước giờ ở trong nhà nói một không nói hai, đập bàn ăn nhỏ trên giường bệnh, lạnh lùng hỏi: “Lời này của Lạc lão tiên sinh là muốn nói cháu trai tôi bị con trai của ông đánh thành như vậy là gieo gió gặt bão?”

“Cũng gần vậy.” Lạc lão gia tử dựa vào giường bệnh, bình tĩnh nói: “Từ trước đến nay tôi luôn ủng hộ việc quốc gia muốn thiến những tên tội phạm cưỡng gian hoặc mê gian mấy cô gái. Mấy người cũng làm cha mẹ, trong nhà cũng có con gái. Đổi vị trí tự hỏi, nếu con gái nhà mấy người bị loại cặn bã này gây họa, mấy người nghĩ thế nào?”

“Mặc dù tôi cũng rất chướng mắt thằng con bất hiếu nhà tôi, nhưng trong chuyện này, tôi ủng hộ Lạc Dương. Bất kể điểm xuất phát của nó là gì, cuối cùng tạo thành hậu quả gì, nhưng nó có thể hăng hái làm việc nghĩa, cứu một người vô tội thì chính là chuyện tốt. Không hổ là con trai của Lạc Trường Chinh tôi.”

“Vô tội cái gì!” Cha của Lâm Dung An không nghe nổi nữa, tức giận nói: “Con trai tôi là người thế nào, tự tôi biết rõ. Mặc dù nó phong lưu lăng nhăng, nhưng nó chưa từng cưỡng hiếp người khác, một đứa con gái được con trai tôi mời rồi chạy đến nơi như thế, vốn dĩ là muốn nịnh bợ con trai tôi. Mấy đứa nó chắc hẳn cũng biết mình sẽ gặp phải chuyện gì trong bữa tiệc, kẻ muốn cho người muốn nhận, con trai ông rõ ràng là chó bắt chuột mà thôi, chạy đến câu lạc bộ giải trí giả làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì?”

Nếu không phải vì ngại Lạc gia có gốc rễ quá sâu ở đại lục, quan trọng nhất là thái độ cứng rắn của thế lực quân sự đứng sau Lạc lão gia tử, Lâm gia chắc chắn sẽ không khách sáo như thế. Đáng tiếc bọn họ tự cho là lễ nghĩa chu toàn, nhưng Lạc Trường Chinh không hề để vào mắt. Xin lỗi thì không có khả năng xin lỗi, nhưng hòa giải thì lại có khả năng, điều đó còn phụ thuộc vào thái độ cuối cùng của Lâm gia. Việc bồi thường sẽ được thực hiện theo quy định của pháp luật. Nếu dám công phu sư tử ngoạm, Lạc lão gia tử thà đưa con trai vào nhà giam, cũng phải tống luôn thái giám của Lâm gia vào chung.

Chắc chắc sẽ không thông đồng làm bậy với kẻ phạm tội.

Thái độ cứng rắn như vậy quả thực khiến người nhà họ Lâm tức đến cười.

“Chủ tịch Lạc luôn miệng muốn bồi thường dựa theo tiêu chuẩn pháp luật quy định. Nếu thật sự làm theo trình tự pháp luật, con trai ông đánh Dung An nhà của chúng tôi thành như vậy, sẽ phải ngồi tù.” Lâm lão phu nhân giận không thể át, ngay cả tiếng lão gia tử cũng không muốn gọi, hiển nhiên là chiêu muốn xé rách mặt.

Bà lấy tiền đồ của Lạc Dương ra để uy hiếp, bà không tin Lạc Trường Chinh thật sự có thể nhẫn tâm như vậy, đích thân đưa con trai duy nhất của mình ngồi tù.

Trước khi đến Yến Kinh, người nhà họ Lâm đã sớm hỏi thăm tính cách của Lạc lão gia tử. Biết Lạc lão gia tử trọng nam khinh nữ, là gia trưởng phong kiến cổ củ, toàn tâm toàn ý muốn giao tập đoàn Lạc thị cho con trai thừa kế, vì vậy dẫn đến cha con phản bội, chị em mâu thuẫn. Khi người nhà họ Lâm nghe về mấy hành động của Lạc lão gia tử đều nhất trí cho rằng Lạc lão gia tử chắc chắn không nỡ để Lạc Dương xảy ra chuyện. Vì vậy bọn họ nhằm vào tâm lý yêu thương con trai trưởng của Lạc lão gia tử, chuẩn bị kỹ càng điều kiện hòa giải. Đúng như Lạc lão gia tử dự đoán, chắc chắn là công phu sư tử ngoạm. Nếu Lạc lão gia tử đồng ý chỉ để giữ lại Lạc Dương, tập đoàn Lạc thị ít nhất bị thu hẹp tận một nửa.

Đáng tiếc, người nhà họ Lâm tính toán rất hay, nhưng lại không hiểu tính tình của Lạc lão gia tử, càng không biết Lạc lão gia tử đã sớm từ bỏ bồi dưỡng Lạc Dương thành người thừa kế. Hiện giờ hầu hết quyền quản lý tập đoàn Lạc thị đều giao cho nữ CEO Lạc Hi. Còn tính cách của Lạc Hi, ngoài việc thừa hưởng tính cách bá đạo của Lạc lão gia tử, cô còn có thêm chút tàn nhẫn kiên nhẫn thuộc về con gái. Cô không thể nào trơ mắt nhìn Lạc lão gia tử giao hơn phân nửa tài sản của tập đoàn Lạc thị ra ngoài chỉ vì Lạc Dương —— đừng nói là cô, ngay cả các cổ đông khác của tập đoàn Lạc thị cũng sẽ không cho phép.

Với tư cách là con gái của Lạc lão gia tử và chị gái của Lạc Dương, Lạc Hi cũng không thể để đứa em trai ngu ngốc của mình ngồi tù. Vì vậy trước khi Lâm gia đến đây hưng sư vấn tội, Lạc Hi đã lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch múi giờ để cho người đến Hương Thành, nước Y năm đó Lâm Dung An du học để thu thập bằng chứng phạm tội của Lâm Dung An với bé gái bé trai. Còn cho hacker xâm nhập vào máy tính cá nhân của Lâm Dung An —— Tên cặn bã Lâm Dung An này, thế mà lại có thói quen quay video, chụp ảnh.

Mà bộ sưu tập quý giá này của Lâm Dung An, giờ đây đã trở thành bằng chứng phạm tội không thể chối cãi của Lâm Dung An, điều khiến Lạc Hi cực kỳ buồn nôn và kinh ngạc chính là, trong video party do Lâm Dung An tổ chức, thế mà còn có cả cha ruột và bác cả của Lâm Dung An. Bảo sao người nhà họ Lâm biết rõ hành vi của Lâm Dung An mà lại cố gắng che giấu, giải quyết hậu quả cho hắn, hóa ra là rắn chuột một ổ.

Lạc Hi cố nén cơn buồn nôn, copy video và ảnh chụp ra USB dự phòng rồi giao cho người nhà họ Lâm, cười nhạo: “... Nếu thật sự xé rách mặt, em trai tôi dù sao cũng là hăng hái làm việc nghĩa, hơn nữa cũng không có tiền sử phạm tội, cùng lắm chỉ là phòng vệ. Xét đến việc em trai tôi cũng bị đánh gãy một chân, nếu hai nhà thật sự ra tòa, em trai tôi chắc chắn không ngồi tù bao nhiêu năm, đến lúc đó xin hoãn chấp hành một chút là được. Nhưng Lâm Dung An thì không may mắn như vậy, tổ chức party nhiều người, tụ tập dâm loạn cắn thuốc, còn hạ thuốc cho nam sinh nữ sinh tham gia party. Tôi để ý thấy hình như còn có vị thành niên nữa. Hơn nữa nội dung trong video phong phú như vậy, một khi phát tán ra ngoài, không biết giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị mấy người có giảm xuống đáy hay không, thị trường chứng khoán Hương Thành không có giới hạn thấp hơn đâu.”

Người nhà họ Lâm không ngờ Lạc Hi lại có thể lấy thứ này ra để uy hiếp bọn họ, lập tức tức đến mặt mày xanh mét. Lần này đến Yến Kinh xử lý chuyện của Lâm Dung An, Lâm lão phu nhân chỉ dẫn theo bác cả Lâm và cha của Lâm Dung An, không có dẫn theo nữ quyến khác, lúc này bà cảm thấy hết may mắn khi quyết định như vậy. Nếu không chỉ sợ Lạc Hi vừa đưa USB ra, hậu viện Lâm gia sẽ phải nổi lửa.

Lâm lão phu nhân oán hận nhìn thoáng qua hai đứa con trai không biết cố gắng. Quả nhiên đàn ông dù ở độ tuổi nào cũng không quản được nửa người dưới.

Lạc lão gia tử và Lạc lão phu nhân quả thực sốc rồi. Vốn cho rằng Lâm Dung An trở nên như vậy là do gia giáo không tốt, không ngờ hóa ra đó là kết quả của thượng bất chính hạ tắc loạn.

Mặt già của bác cả Lâm và cha của Lâm Dung An đỏ lên, thẹn quá hóa giận hỏi Lạc Hi: “Cô lấy những video này ở đâu, cô, cô đây là bôi nhọ, là tống tiền, là đe dọa.”

“Mấy người biết nhiều chữ ghê.” Lạc Hi cười lạnh: “Tiếc là không nói được tiếng người.”

Lạc Hi thản nhiên thừa nhận video và ảnh là copy từ máy tính cá nhân của Lâm Dung An.

Bác cả Lâm và cha của Lâm Dung An cũng không ngờ Lâm Dung An lại quay video thứ này lại, đây là muốn làm gì? Nắm nhược điểm để uy hiếp bọn họ sao?

Sắc mặt của bác cả Lâm tức khắc thay đổi. Vẻ mặt âm tình bất định nhìn về phía cha của Lâm Dung An. Trong một gia tộc lớn có rất nhiều người thừa kế, đặc biệt là ở những nơi như Hương Thành, nơi mà có một số hào môn còn giữ tập tục xấu là có phòng hai phòng ba. Mặc dù Lâm gia không có vấn đề gì với lịch sử còn sót lại này, nhưng dù sinh ra cùng một mẹ, đối mặt với tài sản khổng lồ như vậy cũng sẽ tranh đấu gay gắt. Hiện giờ người cầm quyền của tập đoàn Lâm thị là bác cả Lâm, nhưng cha và hai người anh trai của Lâm Dung An cũng có tiếng nói rất quan trọng trong tập đoàn. Hơn nữa Lâm lão phu nhân cưng con trai út và cháu trai lớn. Nếu bác cả Lâm để xảy ra chuyện trong việc quản lý hoặc các mặt khác, gây tổn hại đến danh dự hoặc lợi ích của tập đoàn Lâm thị, cha con Lâm Dung An hợp sức thuyết phục lão phu nhân, rất khó bảo đảm thế lực trong tập đoàn Lâm thị sẽ không lệch sang một bên.

Khi nhắc đến lợi ích, không có gì lạ khi ý nghĩ đầu tiên của bác cả Lâm là các thuyết âm mưu sau khi nhìn thấy những video đó.

Lạc Hi không quan tâm bên trong Lâm gia có tranh chấp gì, cô chỉ muốn dùng những tư liệu này để đổi bình an cho em trai cô.

“Thanh niên trẻ trung đầy sức sống, tranh giành tình cảm vì một minh tinh nhỏ cũng là chuyện rất bình thường. Chúng tôi cũng rất tiếc khi xảy ra loại chuyện này. Thế này đi, say này Lạc gia chúng tôi sẽ dốc hết sức chịu phí điều trị cho Lâm Dung An, bây giờ khoa học tiến bộ như vậy, trong nước không có thuốc chữa, không có nghĩa là nước ngoài cũng không có thuốc chữa. Bây giờ chưa chữa được, không có nghĩa là tương lai không thể chữa. Ngoài ra, không phải tập đoàn Lâm thị luôn muốn tiến vào thị trường đại lục sao. Tôi có thể thay mặt tập đoàn Lạc thị ký một phần thỏa thuận với tập đoàn Lâm thị, cho phép trang phục trang sức của tập đoàn Lâm thị nhập hàng vào công ty bách hóa và khu mua sắm dưới trướng tập đoàn Lạc thị. Tôi sẽ cung cấp cho mấy người vị trí cửa hàng tốt nhất, giảm giá thuê 30%. Coi như lời xin lỗi cho hành động ra tay không biết nặng nhẹ của Lạc Dương.”

Tát một cái rồi cho một trái táo, huống chi Lâm gia có nhược điểm lớn nằm trên tay Lạc Hi, người nhà họ Lâm hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể bóp mũi hòa giải.

Bác cả Lâm nói: “Chuyện hợp tác có thể từ từ nói, nhưng Lạc tiểu thư phải xóa toàn bộ video và ảnh trên tay cô, không thể để lại bản sao lưu.”

“Chúng ta có thể ký thỏa thuận, trong vòng một trăm năm, nếu những video trong tay tôi bị truyền ra ngoài thì cứ tính là tôi vi phạm hợp đồng, tôi sẽ bồi thường.” Nói tới đây, Lạc Hi lại nhìn thoáng qua cha của Lâm Dung An đứng bên cạnh không nói một lời, cười nói đầy ẩn ý: “Nhưng nếu nó bị tuôn ra ngoài từ con đường khác thì tôi không quan tâm.”

Sắc mặt của cha Lâm Dung An thay đổi, thốt lên: “Cô nhìn tôi làm gì, chúng tôi đều là người một nhà, chẳng lẽ tôi lại tuôn việc xấu trong nhà ra ngoài sao?”

Lạc Hi chỉ cười không nói.

Cha của Lâm Dung An oán hận nói: “Đều tại tiện nhân họ Thẩm kia gây ra nhiều chuyện như vậy.”

Lạc Hi cau mày, rất khinh thường lý lẽ của cha Lâm Dung An, nhưng Lạc Hi không có ấn tượng tốt về Thẩm Dục, không thèm nói chuyện giúp hắn.

Nhưng lại không ngờ Lâm lão phu nhân luôn vô cùng bênh vực người của mình, khi nghe thấy những lời đó, ngược lại không đồng tình: “Mẹ cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Dục kia rất tốt, đều là Dung An hành sự quá đáng.”

Nói tới đây, Lâm lão phu nhân nhìn hai thằng con trai hận sắt không thành thép: “Cũng tại đám trưởng bối các con không tốt nên mới khiến Dung An càng ngày càng phóng túng. Lần này chủ động muốn đến Yến Kinh hỗ trợ xử lý chuyện kinh doanh, mẹ còn tưởng nó cải tà quy chính. Không ngờ nó ở Yến Kinh vẫn như vậy, suýt nữa làm hại đứa nhỏ ngoan nhà người ta.”

Bác cả Lâm và cha của Lâm Dung An không nghĩ tới Lâm lão phu nhân lại nói chuyện thay Thẩm Dục, tức khắc không hiểu nổi.

“Được rồi. Rốt cuộc ai đúng ai sai, mấy người trở về từ từ cãi đi. Cha tôi vừa làm phẫu thuật xong, bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng.” Lạc Hi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Nếu các vị đã hưng sư vấn tội xong rồi thì mời về.”

Người nhà họ Lâm rất không thích tác phong hành sự của Lạc Hi, đáng tiếc nhược điểm đang ở trên tay người ta, bọn họ cũng không cứng rắn nổi, đành xám xịt rời đi.

Bởi vì chuyện tranh giành tình cảm ở câu lạc bộ giải trí, nên sau khi gọi 120, Lâm Dung An và Lạc Dương cũng bị đưa đến cùng một bệnh viện. Khi người nhà họ Lâm trở lại phòng bệnh của Lâm Dung An, biết được thái độ của web Phi Tấn cũng cứng rắn từ miệng trợ lý, không thèm quan tâm đến uy hiếp của tập đoàn Lâm thị.

Nhất cổ tá khí, tái suy tam kiệt*. Lâm gia xưa nay ở Hương Thành nói một không nói hai, vừa mới đến Yến Kinh đã đụng phải cây đinh hai lần, tức muốn hộc máu.

*Nhất cổ tá khí, tái suy tam kiệt (一鼓作气,再衰三竭): Nguyên văn là “nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Lâm lão phu nhân ỷ vào tuổi tác và quyền uy của mình, tự gọi điện đến hẹn Đào Mộ ra ngoài nói chuyện. Đào Mộ đã giao tất cả quyền quản lý cho cha Tiểu Tề của mình từ lâu, vốn không muốn quan tâm đến làm lão phu nhân. Ngặt nỗi Lâm lão phu nhân lại trực tiếp tìm đến trụ sở web Phi Tấn.

Câu đầu tiên thốt ra không phải là kêu web Phi Tấn gỡ tất cả các tin tức liên quan đến Lâm Dung An, mà là bồi thường tiền thay Thẩm Dục.