Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 70




Ăn trưa xong, Đào Mộ muốn đi bệnh viện thăm Đại Huy ca, Lệ Khiếu Hằng lái xe chở cậu đi. Đến cửa bệnh viện, Đào Mộ trong lòng vừa động, cậu đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Vân Dật. Biết hắn trùng hợp cũng đang thực tập trong bệnh viện, cậu lập tức cười nói: "Thật trùng hợp, em muốn giới thiệu một người với anh, vốn định chờ hai người có thời gian rảnh sẽ hẹn gặp nhau. Không ngờ mọi người lại có duyên với nhau như vậy."

Lệ Khiếu Hằng ngồi bên cạnh nghe mà có chút đau lòng, nhịn không được bấu tay lái.

Hai người cùng xuống xe. Đào Mộ lại gọi cho ba Diệu để hỏi phòng bệnh của Đại Huy ca. Tranh thủ lúc này, Lệ Khiếu Hằng trực tiếp đến siêu thị 24h bên cạnh bệnh viện để mua một bó hoa tươi và một giỏ trái cây. Đào Mộ mỉm cười: "Không cần khách sáo vậy đâu."

Lệ Khiếu Hằng hơi mỉm cười: "Là chuyện nên làm.". KHÔNG‎ Q𝖴ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ tr𝑢yệ𝔫‎ tại‎ --‎ 𝙏r‎ ùm𝙏r𝑢yệ𝔫﹒𝚅N‎ --

Đào Mộ thấy thế cũng không nói nhiều. Kỳ thật cậu muốn nói Đại Huy ca làm người ngay thẳng, không để bụng những chuyện vô nghĩa. Đi thăm bệnh hắn, thay vì mua hoa tươi với trái cây, còn không bằng đi mua một con gà nướng với hai lon bia cho hắn. Nhưng Đào Mộ lại nghĩ, quan hệ giữa cậu và Lệ Khiếu Hằng chỉ là quan hệ hợp tác, mọi người chỉ mới gặp nhau mấy lần. Lệ Khiếu Hằng có tâm như vậy, nếu cậu còn nói nhiều thì không tốt lắm.

Lệ Khiếu Hằng đương nhiên không biết suy nghĩ của Đào Mộ. Anh chỉ là cảm thấy lần đầu tới thăm bệnh mà đi tay không thì không ổn lắm nên mới mua chút hoa tươi và trái cây theo lẽ thường. Đương nhiên với kinh nghiệm trước đây của Lệ Khiếu Hằng, cho dù có đánh chết anh cũng không thể nào tưởng tượng nổi có người đi thăm bệnh mà lại đi mua gà nướng với bia.

Hai người im lặng đi vào thang máy, xuất phát từ lễ phép, Đào Mộ cầm giúp giỏ trái cây trong tay Lệ Khiếu Hằng. Hai người, một người cầm hoa một người cầm giỏ trái cây đi vào phòng bệnh, đám người Lưu Diệu nhìn thấy đều sửng sốt.

Đào Mộ cười giải thích: "Chúng con ăn trưa xong, con nói muốn đi thăm Đại Huy ca nên Lệ ca chở con đến đây, hoa tươi và giỏ trái cây đều là Lệ ca mua."

Đại Huy nằm trên giường bệnh lập tức cười nói: "Làm phiền Lệ tổng lo lắng rồi, ngài khách sáo quá."

Mạnh Tề bên cạnh Lưu Diệu cũng biết mối quan hệ giữa Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ, cùng với chuyện Lệ Khiếu Hằng giúp đỡ trong lúc hòa giải ngoài tòa án, cười nói: "Lần này cũng may có Lệ tổng hỗ trợ."

"Tiểu Mộ là đối tác mà con coi trọng nhất. Ở thị trường dầu thô quốc tế đã giúp con rất nhiều, con không có gì để báo đáp nên chỉ có thể làm những chuyện này." Lệ Khiếu Hằng tự dưng có hơi câu thúc, lúc nói chuyện cũng trở nên văn mẫu hơn.

Lưu Diệu Mạnh Tề không hiểu nguyên do, còn cảm thán trong lòng là con cháu mỗi nhà mỗi khác, nói chuyện rất có phong cách, không thể nào chung mâm cơm với những dân chúng nhỏ bé như bọn họ.

Trong khi đang nói chuyện, điện thoại Lưu Diệu vang lên, hắn ra ngoài nhận điện thoại. Lúc trở về, ánh mắt nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng không khỏi có thêm chút thân thiết.

- - Đại Huy bị chặn trong con hẻm nhỏ, bị đánh bằng ống thép và gậy bóng chày. Người đánh còn có chừng mực, không trúng bất kỳ cơ quan quan trọng nào như đầu và nội tạng, nếu giám định thì có lẽ sẽ không giám định được những vết thương nhỏ. Cho dù có báo cảnh sát thì cùng lắm cũng chỉ bị giam mười lăm ngày và phạt một ngàn tám tiền xử phạt. Cũng không biết là do Diêu Văn Tiêu cố ý dặn như vậy hay là người đánh tự làm chủ.

Vì vậy lúc Lưu Diệu biết Đại Huy bị thương thì có chút buồn bực, không phải vì cảm thấy bị thương nhẹ mà là vì chỉ sợ Đại Huy uổng công bị đánh trận này. Hắn vốn định tìm vài đàn em chặn đánh mấy người kia và Diêu Văn Tiêu cho hả giận, nhưng bị Mạnh Tề cản lại.

Mạnh Tề cảm thấy, nếu bọn họ đã muốn kinh doanh đứng đắn thì không nên sử dụng mấy thủ đoạn không cần thiết kia. Hơn nữa sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề là thủ đoạn tệ nhất. Bây giờ bọn họ là cha của Đào Mộ, thân làm cha đâu thể nào làm việc mà không suy nghĩ như trước kia, bản thân bọn họ bị dính vào cục diện rối rắm cũng không sao, nhưng đừng liên lụy đến Đào Mộ và web Phi Tấn.

Lưu Diệu là kiểu người một khi đã tức lên thì không quan tâm gì cả, nhưng bây giờ đã có con trai nên ít nhiều cũng có chút băn khoăn. Mạnh Tề vừa khuyên nhủ Lưu Diệu, vừa kêu đàn em của Lưu Diệu đi báo cảnh sát, lại kêu phóng viên của Phi Tấn Giải Trí tung tin Diêu Văn Tiêu thuê người hành hung.

Kết quả đàn em bên kia vừa đến đồn cảnh sát báo nguy thì nghe người ta nói đã lập án rồi, mấy người đánh người đã bị bắt, cảnh sát đang đến khách sạn để dẫn Diêu Văn Tiêu đi. Sau khi tìm người quen nghe ngóng, hóa ra người báo án là Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng nên hành động mới mau lẹ như vậy, đàn em kia lập tức gọi báo cho Lưu Diệu.

Lưu Diệu cũng không ngờ Lệ Khiếu Hằng lại làm việc chu toàn như vậy, lúc đó trước khi rời đi hắn chỉ vô tình nói một câu, Lệ tổng người ta thế mà để trong lòng.

Không hổ là đại lão làm kinh doanh lớn, thủ đoạn mượn sức nhân tâm này đúng là không bình thường.

Lệ Khiếu Hằng nghe Lưu Diệu khen mình, tai hơi nóng lên, bất giác cười nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

"Đối với Lệ tổng thì đây là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng lại giúp chúng tôi một chuyện lớn." Lưu Diệu cười tủm tỉm nhìn Đại Huy: "Thế nào, hết giận chưa?"

Đào Mộ như nghĩ đến gì đó, lập tức kêu cha Tiểu Tề ra chiêu: "Chắc là phóng viên của Phi Tấn Giải Trí có canh giữ trước cửa đồn cảnh sát và khách sạn, nếu chụp được ảnh Diêu Văn Tiêu bị cảnh sát mang đi thì cứ in lên đầu đề bản tin hôm nay."

Đào Mộ đã sớm muốn đối phó với tập đoàn Thánh An. Nếu trước đó người dân đã có quan cảm kém về tập đoàn Thánh An, vậy càng có lợi cho hành động kế tiếp của cậu.

Mạnh Tề cũng nghĩ đến điểm này, lập tức gọi điện nhắc nhở. Chưa đến một tiếng, tin tức Diêu Văn Tiêu thuê người đánh người ta bị thương đã được đưa lên bản tin đầu đề ở Phi Tấn Giải Trí, hơn nữa còn tự cố định trên top. Vài phút sau, các truyền thông khác sau khi xác nhận vụ việc là thật, cũng nhanh chóng đăng lại tin này. Đến tối, tin tức "cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn Thánh An ở Yến Kinh thuê người đánh người khác" đã truyền khắp mạng. Kết hợp với tin tức trước đó "Dục Tiêu Truyền Thông hối lộ truyền thông bôi đen Đào Mộ", hầu hết dân mạng đều sinh ra phản cảm với bản thân Diêu Văn Tiêu và tập đoàn Thánh An sau lưng hắn.

Nhưng đây là chuyện sau đó.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh Đại Huy, Đào Mộ trực tiếp gọi điện cho Vân Dật, biết được Vân Dật đang đi kiểm tra phòng bệnh, thuận tiện đi thăm Cẩu Nhật Tân phẫu thuật thành công và đang dưỡng bệnh ở khoa giải phẫu.

Tình trạng phục hồi của Cẩu Nhật Tân rất tốt đẹp. Bác sĩ nói tĩnh dưỡng thêm nửa năm nữa là có thể hoàn toàn khang phục, không có lưu lại di chứng nào cả. Do đó bà Cẩu đặc biệt cảm kích Đào Mộ, khi gặp Đào Mộ và bạn của cậu thì rất nhiệt tình, khen cậu trước mặt Lệ Khiếu Hằng suốt khiến Đào Mộ ngại ngùng.

Lệ Khiếu Hằng trên mặt không thể hiện gì, còn nội tâm lại cực kỳ thoải mái. Anh không ngừng gật đầu phụ họa bà Cẩu: "Bà nói cực kỳ đúng... Con cũng thấy Tiểu Mộ là một người đặc biệt tốt... Không sai..."

Đào Mộ vốn định tâm sự với Cẩu Nhật Tân sau này hắn định làm gì, bị Lệ Khiếu Hằng với bà Cẩu kẻ xướng người họa biểu diễn tấu nói khen một trận cũng thấy ngại ngùng, không nói được gì nổi. Chỉ có thể hoảng hốt dắt Lệ Khiếu Hằng rời đi.

"Tôi nói Lệ ca, bà Cẩu là cảm kích tôi giúp đỡ Cẩu ca nên mới nhiệt tình. Anh rảnh rỗi hùa theo làm gì, trong phòng còn có bệnh nhân cần tĩnh dưỡng đó." Đào Mộ quả thực hết chỗ nói: "Tôi thấy những người đó và người nhà của những người đó nhìn tôi như đồ bệnh hoạn vậy."

"Vậy cũng phải là Mỹ Hầu Vương." Lệ Khiếu Hằng dịu dàng nói.

Đào Mộ tức khắc càng hết chỗ nói: "Lệ ca học hư rồi. Có phải anh ở nước M lâu quá không nói tiếng Hoa, hiếm khi trở về một chuyến nên lấy tôi để luyện mồm mép?" Lệ Khiếu Hằng cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ xấu hổ, cảm thấy thần thanh khí sảng, rất mỹ mãn. Bây giờ mới thấy người trước mắt hiện giờ mới chân chính thả lỏng, có chút hơi thở người sống.

"Tôi làm sao dám lấy Tiểu Mộ luyện mồm mép? Em chính là đối tác quan trọng nhất trong lòng tôi, không gì sánh nổi. Tôi tôn kính em, tín nhiệm em còn không kịp, chỉ có thể nói là những lời này đều xuất phát từ tâm." Lệ Khiếu Hằng nghiêm túc tỏ vẻ: "Em có thể cảm thấy ngại, nhưng không thể bôi nhọ tâm ý của tôi."

Lệ Khiếu Hằng hơi dừng một chút rồi nói thêm: "Có khả năng tôi ở nước M lâu quá nên bị dính khá nhiều thói quen văn hóa phương tây, nói chuyện thích nói thẳng ra, không biết nói khéo, cậu có hơi không quen đúng không?"

Đào Mộ không dám tin nhìn Lệ Khiếu Hằng! Anh đây mà là không biết nói khéo sao? Anh đang trần trụi khoe khoang đó có biết không?

Đào Mộ mặt vô cảm dắt vị tiên sinh tự nhận bản thân rất nhiệt tình đi gặp vị đối tác khác của mình.

Trùng hợp lúc đó Vân Dật vừa khám xong cùng bác sĩ chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim, hắn mặc blouse trắng đứng ở hành lang bên ngoài phòng nghỉ của bác sĩ. Khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng như gió thoảng, tao nhã, uy nghiêm, người nhà bệnh nhân và y tá mặc đồng phục ra vào đều không nhịn được mà nhìn hắn. Cũng có bệnh nhân nữ và người thăm nữ cứ chạy đến bắt chuyện với cái cớ hỏi thăm bệnh tình.

Đào Mộ thấy thế mỉm cười, đợi đám người xung quanh Vân Dật giải tán mới đi lên ghẹo: "Vân đại ca rất được hoan nghênh nha."

Vân Dật cười khổ: "Em đứng bên kia nhìn lâu như vậy mà không chịu lại nói giúp anh một chút."

"Em sợ làm các cô gái thất vọng mà." Đào Mộ cười hì hì đáp lại, giới thiệu với Vân Dật: "Đây là đối tác quan trọng nhất của em, người sáng lập Tư Bản Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng."

Lại cười với Lệ Khiếu Hằng: "Đây là Vân đại ca, Vân Dật mà tôi đã nói với anh."

Lệ Khiếu Hằng im lặng nhìn về phía Vân Dật, Vân Dật cũng mỉm cười nhìn lại, hai người đồng thời vươn tay ra: "Rất vui được gặp."

Vân Dật cười nói: "Tôi rất hay nghe Tiểu Mộ nhắc tới Lệ tổng, nói là Lệ tổng tuổi trẻ tài cao, dựa vào thực lực của mình sáng lập Tư Bản Khiếu Hằng, còn chiếm được một vị trí nhỏ tại Wall Street."

"Tôi cũng có nghe Tiểu Mộ thường xuyên khích lệ Vân tiên sinh." Kỳ thật trong lòng Lệ Khiếu Hằng lại nói là không hề nhắc, chỉ mới nhắc tới hôm nay thôi. Trên mặt vẫn bình thản trò chuyện: "Hôm nay vừa gặp, Vân tiên sinh quả nhiên là thanh niên tài tuấn khó có được."

Hai người khen nhau một hồi mới buông tay, quay đầu nhìn về phía Đào Mộ.

Đào — đang chờ mong cảnh tượng hai người gặp nhau nhất kiến như cố, từ đây ăn nhịp với nhau làm cho trời hanh vật khô thiên lôi địa hỏa lập tức đi trên con đường huy hoàng công nghệ cao, trăm năm không lung lay — Mộ hơi sửng sốt, mờ mịt nhìn hai người: "?"

Hai người trò chuyện đi chứ, nhìn tôi làm gì?

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười nhìn Đào Mộ, Vân Dật cũng mỉm cười nhìn Đào Mộ. Ba người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Đào Mộ đành phải tỉnh táo lại. Thật đáng tiếc khi phát hiện rằng hai đại lão này không có ý định ăn nhịp với nhau.

"Lệ ca ca, lát nữa anh có bận gì không?" Đào Mộ hỏi Lệ Khiếu Hằng trước. Dù sao Lệ Khiếu Hằng cũng vừa mới từ nước M bay về, Đào Mộ không biết Lệ Khiếu Hằng còn có việc gì chưa giải quyết, cần giải quyết hay không.

Lệ Khiếu Hằng lập tức get được ý Đào Mộ ám chỉ, chủ động mời: "Tôi không có bận gì cả, không biết Vân tiên sinh buổi tối có rảnh không, chúng ta tìm một chỗ tán gẫu?"

Vân Dật lập tức cười nói: "Đương nhiên không có vấn đề gì. Không biết Lệ tổng có hứng thú với web Phi Tấn không? Nếu vậy, chúng ta có thể đến thăm tổng bộ của web Phi Tấn vào buổi tối."

Vân Dật hiểu lầm ý của Đào Mộ. Hắn cho rằng Đào Mộ lôi kéo Lệ Khiếu Hằng tới đây là muốn hắn hỗ trợ thuyết phục Lệ Khiếu Hằng đầu tư vào web Phi Tấn. Bạn tốt đã tin tưởng mình như vậy, tất nhiên Vân Dật không thể để rớt dây xích được, vì vậy hắn lập tức chủ động mời anh.

Lệ Khiếu Hằng đã chú ý Đào Mộ trong thời gian dài, vì vậy anh tất nhiên biết web Phi Tấn là tâm huyết của Đào Mộ. Khi anh ở nước M, anh đã đề xuất ra mắt web Phi Tấn ở nước M. Bây giờ nghe thấy lời mời của Vân Dật, tất nhiên anh sẽ không từ chối.

Đào Mộ vốn muốn tạo cuộc gặp gỡ định mệnh cho hai vị đại lão. Thấy Vân Dật chọn địa điểm gặp mặt là ở web Phi Tấn, Lệ Khiếu Hằng cũng vui vẻ đồng ý. Lập tức cảm thấy không hổ là sự phối hợp ăn ý giữa ông trùm tư bản và ông trùm công nghệ cao kiếp trước, quả nhiên không thể làm trái quán tính của lịch sử.

Ba người đều có kế hoạch riêng, ông nói gà bà nói vịt, nhưng cảnh tượng lại vô cùng hài hòa dị thường. Hòa thuận vui vẻ vọt đến tổng bộ web Phi Tấn.