Cố Sâm hơi nhíu mày, không ngờ cậu sẽ nói bản thân mình như vậy: "Điện hạ..."
Hạ Tử Minh hạ ly rượu, ánh mắt như biết nói liếc sang y một cái.
"Trường Phong..." Lúc này Cố Sâm mới phát hiện ra y sai chỗ nào, lại sửa miệng lần nữa.
Tuy Hạ Tử Minh có tự trọng tự nói ra những lời như vậy có chút kì lạ, nhưng Cố Sâm không thể phủ nhận, từng câu từng chữ cậu nói ra đều là thật...
Người như Hạ Tử Minh không hợp trở thành minh quân.
Dù Hạ Tử Minh đối xử với Hạ Tử Thịnh rất tốt, nhưng từ chuyện này, có thể cho người khác nhận ra được vài điều... Hạ Tử Minh không giỏi sử dụng mưu quyền, lợi dụng tình cảm. Cậu lén làm cho Hạ Tử Thịnh nhiều việc như vậy, nếu là người mang lòng dạ đế vương sẽ không che giấu, trực tiếp nói cho Hạ Tử Thịnh biết, khiến Hạ Tử Thịnh phải mang ơn đội nghĩa...
Nhưng Hạ Tử Minh lại không chọn cách này.
Dù trong lòng có tán thành thế nào, Cố Sâm vẫn là một thần tử, y không thể phụ họa theo những lời ghét bỏ bản thân của trữ quân tương lai, vậy nên Cố Sâm chỉ có thể trầm mặc.
Hạ Tử Minh lại nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm, mắt say mông lung nhìn Cố Sâm: "Sao Tử Khanh lại không nói gì? Cô còn tưởng Tử Khanh sẽ lại khách sáo vài câu để an ủi cô chứ?"
Cố Sâm sửng sốt.
"Xem ra, Tử Khanh im lặng nghĩa là Tử Khanh cũng đồng tình với ta, cũng cho rằng ta gánh không nổi cái chức trữ quân này rồi?" Hạ Tử Minh uống cạn ly.
Cố Sâm hoảng sợ, lập tức đứng lên, cắn răng thể hiện cho cậu thấy lòng thành của y: "Điện hạ, vi thần tuyệt đối không có ý như vậy, oan uổng cho vi thần, xin điện hạ đừng hoài nghi."
Gần vua như gần cọp, dù thời gian gần đây Cố Sâm ở chung với Hạ Tử Minh cũng khá hòa hợp... nhưng không có giây nào Cố Sâm dám quên đối phương là trữ quân, là Hoàng Thái tử...
Cũng chưa bao giờ quên tính tình Hạ Tử Minh thất thường thế nào.
"Cô đã nói với Tử Khanh bao nhiêu lần rồi, không cần gọi cô là điện hạ, chỉ cần gọi cô một tiếng Trường Phong là được rồi. Xem ra... rốt cuộc Tử Khanh chưa từng xem cô là người nhà như Tiểu Thịnh Tử..." Hạ Tử Minh bật ra một tiếng cười buồn thảm.
Cố Sâm không dám nói linh tinh trước mặt cậu, chỉ lặp đi lặp lại: "Thần tuyệt đối không có ý này."
"Dù ngươi có ý đó thật cũng không sao." Hạ Tử Minh nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Sâm một lát, nhẹ giọng đáp: "Lời cô nói với ngươi đêm nay đều là lời thật lòng, không phải thử ngươi, cũng không phải đột nhiên đổi tính. Cô với ngươi, và rất nhiều người khác đều cho rằng cô không hợp làm trữ quân, làm thiên tử tương lai..."
"Cô... Không, từ đầu ta đã không muốn làm hoàng đế."
Hạ Tử Minh đặt mạnh ly rượu xuống.
Vị trí Hoàng Thái tử này, Lệ Thái tử Hạ Tử Minh vừa mới sinh ra đã được lão hoàng đế ban cho, từ đó đến nay, chưa từng có người nào hỏi xem Hạ Tử Minh có muốn giữ cái ghế mà người người tranh giành hay không... Ai cũng chực chờ hắn phạm sai lầm để lột bỏ danh hiệu mà hắn đang oằn mình gánh vác...
Cố Sâm sửng sốt, không ngờ Hạ Tử Minh lại bất ngờ tâm sự với y như vậy.
Một lát sau, y mới thở dài: "Nhưng tương lai, điện hạ chính là thiên tử..."
"Cũng chỉ là tương lai mà thôi. Từ lúc phụ hoàng ban cho ta vị trí này, ta đã không muốn, cũng hoàn toàn không phù hợp. Mỗi một huynh đệ của ta, tính cả Tử Thịnh, ta nghĩ bọn họ ai cũng thích hợp hơn ta nhiều."
Cố Sâm cân nhắc một lát, vẫn là chọn lời lẽ vô thưởng vô phạt, khách sáo đáp: "Xin điện hạ đừng xem nhẹ mình."
Y xuất thân từ danh gia vọng tộc, bẩm sinh tính đã cẩn thận vô cùng, cho dù Hạ Tử Minh đang tâm tình với y, y cũng e sợ là đang thử nên vẫn duy trì một thái độ duy nhất. Đối mặt với vấn đề nhạy cảm, y không dám buông lời thật lòng, thậm chí một chút suy nghĩ thầm kín cũng không dám để lộ.
"Thời gian cũng đã lâu rồi, ta nghĩ Tử Khanh hẳn đã nhìn ra được tâm ý của ta dành cho ngươi rồi đúng không?" Hạ Tử Minh không sửa lại xưng hô của y nữa, chỉ đột ngột đổi đề tài, thổ lộ với Cố Sâm.
Cố Sâm hoảng loạn: "Điện hạ?"
Tuy y đã sớm biết Hạ Tử Minh thích nam nhân, hình như còn có ý với mình, nhưng Hạ Tử Minh đột nhiên nói ra thế này, vẫn khiến cho y hoảng sợ...
Y không biết phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào nữa.
"Điện hạ uống nhiều rồi." Một lúc sau, y chỉ nói như vậy.
Cố Sâm muốn trốn, Hạ Tử Minh lại không cho y trốn.
Cậu bình tĩnh nhìn y, ánh mắt sáng rực: "Tử Khanh, ngươi biết ta thích ngươi."
Cậu đem trái tim chân thành của Lệ Thái tử Hạ Tử Minh ra đặt trước mặt Cố Sâm.
Cố Sâm ngẩn người một lúc, rồi vô cùng nghiêm trang trả lời Hạ Tử Minh: "Thần rất cảm kích."
Lôi đình mưa móc đều là quân ân, Hạ Tử Minh là trữ quân, dù y có không đoạn tụ thì trong tình huống thế này, y cũng không thể để lộ ra chút chán ghét nào...
"Cảm kích nhưng không cảm động, cảm kích tức là chối khéo rồi. Con cháu thế gia như ngươi ấy à, cô hiểu." Hạ Tử Minh cũng không thèm để ý đến lời từ chối kia của y, cũng không chờ y nói xong đã ngắt ngang. Cậu lại tự rót cho mình thêm ly nữa, ngửa đầu uống một hơi rồi nhẹ giọng cười khổ.
Biểu cảm trên mặt cậu trông cô đơn vô cùng, Cố Sâm nhìn mà động lòng trắc ẩn, vừa cất giọng đã vô thức muốn an ủi đối phương: "Điện hạ..."
Không ai có thể chán ghét một người đơn thuần thật tâm thích mình, huống chi người đó là Hoàng Thái tử thân phận tôn quý.
"Ta thích nam nhân, từ thuở thiếu niên đã là như vậy. Đối với nữ nhân... ta, ta hoàn toàn không được." Hạ Tử Minh dường như đã quá chén, hoàn toàn xem Cố Sâm như một cái gốc cây mà tỉ tê: "Lúc phát hiện ra chuyện này, ta sợ lắm. Cảm giác như trong cả thiên hạ rộng lớn chỉ có ta là bị thần phật nguyền rủa, bỏ rơi. Người như ta sinh ra đã định sẵn là không có con cháu, để cho người đời mắng chửi... Hoàn toàn, hoàn toàn là một phế vật."
Cố Sâm vẫn lặng yên, tựa như bị thu hút: "Điện hạ..."
Là con cháu thế gia, khi phát hiện ra mình đoạn tụ, tâm trạng của thiếu niên Cố Sâm lúc đấy gần giống Hạ Tử Minh như đúc...
Vậy nên y rất dễ đồng cảm với những lời Hạ Tử Minh nói ra.
Y không gần nữ sắc, cả nha đầu thông phòng cũng không cần. Mọi người tán dương y biết giữ mình trong sạch, là một quân tử khiêm tốn, là Liễu Hạ Huệ đương thời. Không ai biết thật ra là do y thích nam nhân.
"Thậm chí có lần, ta còn muốn vứt bỏ bản thân, tìm cách tự sát, người như ta lấy gì mà đảm đương vị trí Hoàng Thái tử, gánh vác ngôi vị trữ quân tương lai đây? Thà chết đi cho rồi." Hạ Tử Minh buồn khổ: "Sau nghĩ lại, ta cảm thấy mình sinh ra đã may mắn hơn rất nhiều người trên đời rồi. Số phận vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nếu trong lòng còn than phiền tức là làm kiêu. Đến lúc đó xuống địa phủ, có khi đến Diêm Vương còn ghét bỏ ta, cho kiếp sau ta đầu thai làm súc sinh thì coi như xong."
Cố Sâm lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt dần chỉ còn chứa đựng mỗi hình bóng của người này.
Hạ Tử Minh lại lắp bắp nói tiếp: "Nhưng dù có thích nam nhân, ta... ta cũng không dám làm bậy. Dù sao hiện tại ta vẫn Hoàng Thái tử, còn phải giữ thể diện, cũng không thể tùy tiện đi hại đời người vô tội được. Ta rất ít khi gặp được người giống mình, mãi cho đến khi gặp ngươi, nhìn thấy ánh mắt ngươi dành cho Tiểu Thịnh Tử... Ta đột nhiên cảm thấy có lẽ ngươi cũng giống như ta..."
"Điện hạ!" Cố Sâm kinh hoảng cả người như chim sợ cành cong.
Ngàn lần không ngờ tới, Hạ Tử Minh vậy mà có thể nhận ra y là đồng loại, từ đó nảy sinh hảo cảm với y.
Y vừa định phủ nhận, Hạ Tử Minh lại trực tiếp đánh gãy lời nói của y, cho y một nấc thang đi xuống, hiển nhiên không định mượn chuyện này để bức hiếp y: "Nhưng nghĩ lại thì, có thể là ta chưa gặp qua công tử nào chỉnh tề như ngươi nên nhất thời mới có ý nghĩ kì lạ như vậy."
Cố Sâm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích cậu vô cùng.
"Hơn nữa, cho dù có cùng một loại người thì ngươi chưa chắc đã nhìn trúng một kẻ suốt ngày ăn chơi trác táng như ta." Hạ Tử Minh nói.
Cố Sâm chỉ đành an ủi: "Điện hạ không cần tự coi nhẹ mình như vậy."
"Điện hạ, đến tận bây giờ ngươi vẫn gọi ta là điện hạ. Có điều, cũng không sao... Sau này ta không sửa lời ngươi nữa, ta tin sớm muộn sẽ có ngày Tử Khanh sẽ cam tâm tình nguyện gọi ta một tiếng Trường Phong."
Cố Sâm bình tĩnh nhìn cậu – người đã ngà ngà say đang muốn nói thêm điều gì.
Hạ Tử Minh cười nhạt: "Dù có không thành... Ta với Tử Khanh cùng chung chí hướng, sau này làm bằng hữu cũng được."
Ánh mắt Hạ Tử Minh quá đỗi tinh tường, khiến Cố Sâm trong giây lát không biết phải nói gì.
Trong quá khứ, Hạ Tử Minh làm rất nhiều chuyện khiến Cố Sâm nghĩ cậu không đủ thông minh, không đủ lý trí để ra quyết định đúng thời điểm, trong lòng y luôn cho rằng cậu ngu dốt, bất tài. Nhưng hôm nay cả hai trò chuyện một lúc lâu, rượu vào lời ra, cái nhìn của Cố Sâm đã thay đổi. Không phải cậu không biết làm thế nào mới là tốt nhất, làm sao để lừa gạt lòng người để tạo thanh danh, chỉ là cậu khinh nên không muốn làm mà thôi.
Lòng Hạ Tử Minh không đặt ở nơi này, Trang Tử không phải cá sao biết cá đang vui... Y không nên suy bụng ta ra bụng người mãi như vậy.
Từ sau ngày ấy, độ thiện cảm Cố Sâm dành cho Hạ Tử Minh lập tức tăng lên cực nhanh, hôm trước mới 20, nay đã lên 45. Dần dần, người ngoài cũng trở thành người nhà, Cố Sâm ở trước mặt Hạ Tử Minh không còn nói chuyện mười phần cẩn thận như xưa mà tự nhiên hơn, tùy tâm tùy tính, là một dấu hiệu tốt.
Cố Sâm thay đổi khiến Hạ Tử Minh rất vui vẻ, cậu có thể cảm nhận được thái độ Cố Sâm dành cho mình ngày càng tốt đẹp hơn, bây giờ chỉ cần thêm một cơ hội nữa.
Hạ Tử Minh thầm hỏi hệ thống: "Hệ thống ơi, cậu nói xem phải thế nào thì tình cảm tôi với Cố Sâm mới bước thêm một bước nữa đây?"
Cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Hệ thống bị làm phiền, không thèm để ý đến cậu: "..."
Hạ Tử Minh cũng không đặt việc này trong lòng, nhưng không ngờ trời cao ban phước, cơ hội tốt rất nhanh đã tới rồi.