Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Chương 10: "Trên vai ngươi... Có cái gì?"




Tạ Hằng đột nhiên ngã về sau.

Thư Dao trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, theo bản năng luống cuống tay chân đỡ lấy nàng, nhìn sắc mặt Tạ Hằng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, Thư Dao hoảng sợ duỗi tay vỗ vỗ mặt nàng, "Tạ Hằng? Tạ Hằng ngươi có khỏe không? Ngươi đừng chết ở chỗ này mà, ngươi chết rồi ta biết ăn nói sao đây..."

Cú tuyết lao nhanh lại đây, ở trên không trung vỗ cánh phình phịch mổ vào tay Thư Dao, sau đó dùng cánh che chở mặt Tạ Hằng, hung hăng trừng mắt nhìn Thư Dao, tư thế hệt như gà mẹ đang bảo vệ con.

Thư Dao bất đắc dĩ bĩu môi, "Được rồi được rồi, ta không chạm vào chủ nhân của ngươi nữa, ai bảo nàng vừa mới cứu mạng ta." Tuy rằng nàng rất muốn đánh bại Tạ Hằng, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Cú tuyết ngửa đầu, "Hừ hừ" hai tiếng thị uy với Thư Dao, sau đó cúi đầu, dùng đầu đẩy đẩy Tạ Hằng, đau lòng ư ư ử ử.

—— Chủ nhân, người tỉnh lại.

Tạ Hằng không hoàn toàn ngất đi, bị Bạch Hi đẩy như vậy, nàng từ trong bóng đêm đột nhiên bừng từng, giống như người sắp chết chìm thở dốc một hơi, sắc mặt nàng tái nhợt, trước mắt là bóng người đong đưa, trong lòng ngực phảng phất như có lửa thiêu đốt.

Trong nháy mắt, Tạ Hằng thật sự nghĩ rằng mình đã chết.

"Ta... không có việc gì." Tạ Hằng nuốt xuống máu trong miệng, chống tay muốn đứng dậy, tay nàng dùng sức sờ soạng trên mặt đất vài cái, còn chưa kịp đứng dậy đã phun ra một búng máu.

Máu bắn đầy đất, hắc y vốn dính đầy máu nay đã nhuộm thành màu đỏ sậm.

"Này! Ngươi đừng hộc máu chứ!" Thư Dao hoảng sợ, thật sự không nhìn nổi nữa, vội vàng kéo Tạ Hằng từ trên mặt đất dậy, nàng nói thầm: "Ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại, ai ngờ lại ra nông nỗi thừa sống thiếu chết như này, nhưng đừng có chết thật nha, ta còn chưa có đánh bại ngươi mà."

Thư Dao trong lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài miệng thì nói một nẻo, nàng xoay đầu sang chỗ khác, ra vẻ không vui khi giúp đỡ Tạ Hằng.

"Nằm yên, đừng lộn xộn."

Thư Dao đỡ Tạ Hằng nằm lên giường đá, nghe thấy Tạ Hằng hít thở dồn dập nên mới duỗi tay sờ trán của nàng.

Đầu ngón tay mới vừa đụng vào Tạ Hằng đã hết hồn thu về.

Nóng quá, Tạ Hằng làm từ lửa sao?

Thư Dao xoa xoa đầu ngón tay, bất đắc dĩ đánh thức Tạ Hằng: "Tạ Hằng, ngươi không thoải mái ở đâu? Có muốn ta làm gì không?"

Tạ Hằng chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng, cảm giác như có lửa cháy trên người mình.

Vai nàng đau quá.

Nàng thống khổ cắn môi, cố gắng duy trì thanh tỉnh, gian nan nói: "Nước, cho ta nước."

"A? Nước?" Thư Dao hoang mang gãi gãi đầu, lại nhớ tới bản thân là linh căn thiên thủy, vội vàng giơ tay niệm Ngưng Thuỷ Quyết.

Nước này là do linh lực hội tụ mà thành, nhưng cũng không khoa trương giống biển lửa mà Tạ Hằng biến ra, dòng nước nhỏ rì rào tưới lên người Tạ Hằng, lạnh lẽo đánh tan cái nóng, miễn cưỡng làm dịu đi đau đớn.

Giữa hai mày Tạ Hằng nhíu chặt lúc này mới chậm rãi buông lỏng.

Nàng nhắm mắt, tinh tế thở phì phò.

Trên trán phân không rõ đâu là nước đâu là mồ hôi lạnh, toàn thân ướt đẫm, máu khô cạn bị nước xối lên, màu máu lan tràn dưới thân, hệt như nàng đang nằm bên trong vũng máu.

"Thư Dao." Tạ Hằng trầm giọng nói: "Ta hiện giờ không có sức lực, làm phiền ngươi giúp ta nhìn... vết thương trên vai."

Thư Dao cảm thấy hãi hùng khiếp vía, sợ rằng Tạ Hằng sẽ chết ở đây nên vội vàng tiến lên cởi áo ngoài của nàng. Tạ Hằng nhắm mắt tuỳ ý Thư Dao muốn làm gì thì làm, động tác phía sau bất ngờ ngừng lại.

Không khí bỗng trở nên có chút không đúng.

Tạ Hằng đợi mãi không thấy nàng nói gì, vừa định dò hỏi thì nghe giọng nói có chút kinh hoàng của Thư Dao.

"Tạ, Tạ Hằng." Thư Dao chần chừ nói: "Trên vai ngươi... có cái gì..."

Vai nàng?

Tạ Hằng gian nan ngẩng đầu, nghiêng đầu xem miệng vết thương trên vai.

Vừa liếc mắt nhìn, trong lòng nàng trầm xuống.

Không phải bị thương.

Cũng không có lửa.

Chỉ có một ấn kí màu xích hồng.

Dấu vết này màu sắc rất đậm, hình dạng không khác gì một cái móng tay nho nhỏ, giống như từ trong da thịt mọc ra một hoa văn quỷ dị.

Đây là cái gì?

Hoa văn này... sao lại xuất hiện trên người nàng?

Tạ Hằng gắt gao mà nhìn chằm chằm ấn ký màu đỏ đậm trên vai, lông mi run rẩy.

Thư Dao thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, trong cái khó ló cái khôn kéo áo nàng lên, che nhanh đầu vai của nàng lại, sau đó xoay lưng về phía Tạ Hằng.

Nàng rất nhanh phủi sạch quan hệ: "Ta chưa thấy gì hết, không có gì xảy ra cả, vết thương trên người ngươi nhiều lắm, vẫn nên nhanh chóng chữa thương đi."

Thư Dao tỏ rõ thái độ.

Nàng phát hiện có gì đó không đúng, lập tức chọn giả ngu giấu giếm, nàng nói với Tạ Hằng mình sẽ không tiết lộ chuyện này với bên ngoài.

Tạ Hằng vẫn luôn duy trì tư thế kia, một lúc lâu sau mới thong thả thu hồi ánh mắt.

Nàng bọc chặt đầu vai, cuộn tròn thành một cục, trong lòng rối như tơ vò.

Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đánh lên tinh thần, nhẹ giọng nói với thiếu nữ đang đưa lưng về phía mình: "Thư Dao, cảm ơn ngươi."

Cảm ơn ngươi.

Giọng nói của Tạ Hằng vẫn dịu dàng bình tĩnh như cũ, hoàn toàn thực tình thiệt lòng.

Lưng Thư Dao cứng đờ, biểu tình không được tự nhiên nhìn lên trời, giả bộ không nghe thấy —— ngày thường đã quen đối nghịch cùng Tạ Hằng, hôm nay đột nhiên giúp đỡ lẫn nhau có chút không quen cho lắm.

Thấy nàng mất tự nhiên, Tạ Hằng nhấp môi cười.

Còn chưa cười xong, lông mi Tạ Hằng rũ xuống, khóe môi chưa hết ý cười trở nên trầm trọng vô cùng.

-

Tạ Hằng kịp thời thu lại lửa nên bốn đệ tử kia vẫn chưa bị linh hỏa thiêu sống, nhưng cũng bị thương không hề nhẹ. Thư Dao thừa dịp bọn họ không có sức phản kháng trói bọn họ lên, sau đó xử trí.

Thư Dao tự tiện xông vào cấm địa Tàng Vân Tông, theo lý thuyết nên mau chóng trở về, nhưng Tạ Hằng bị thương nặng như vậy, Thư Dao sợ sau khi mình đi rồi Tạ Hằng lại xảy ra chuyện, dù gì Tạ Hằng cũng cứu nàng một mạng, Thư Dao làm sao không có cốt khí rời đi cho được.

Thư Dao đi vào chỗ ở của Tạ Hằng, cầm một bộ xiêm y ngăn nắp sạch sẽ giúp Tạ Hằng thay, sau đó nàng thi phép quét tước cấm địa để mọi người không biết ở đây vừa xảy ra một trận ác đấu.

Vừa làm, Thư Dao vừa tò mò đánh giá cấm địa âm trầm, nàng còn muốn lại gần quan sát bốn đệ tử bị nhiễm ma khí kia nhưng bị Tạ Hằng gọi lại: "Ma khí sẽ nhập thể, muốn nói chuyện cùng bọn họ cũng đừng nên qua đó."

Thư Dao hoảng sợ, vội vàng quay trở lại bên người Tạ Hằng, hiếu kì hỏi: "Ta thấy bốn kẻ này đều là đệ tử của Tàng Vân Tông, tại sao bọn họ lại muốn giết ngươi? Không lẽ họ bị ma khí khống chế?"

Tạ Hằng đang khoanh chân đả tọa, như vậy khoé môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lãnh đạm, ánh mắt dừng lại trên người Thư Dao, "Tất cả mọi người đều sẽ nghĩ giống ngươi."

Thư Dao: "Có ý gì?"

Tạ Hằng nói: "Ở cấm địa giết ta, tới khi truy cứu thực hư, chắc chắn sẽ đẩy hết lên người ma đầu, nói rằng bọn họ bị ma khí khống chế mới làm ra chuyện này. Nhưng trên thực tế, tu vi của họ không thấp, mặc dù ma đầu kia có dùng Nhiếp Hồn Thuật cũng không thể nào đồng thời khống chế tâm trí của bốn người được."

Thư Dao vỗ tay một cái, giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nói cách khác, mục tiêu của bọn họ chính là ngươi, chẳng qua lấy ma khí làm cớ, che giấu ý đồ của người đứng sau!"

Nói xong, Thư Dao hoài nghi lên tiếng: "Đây không phải người do Lăng Sơn Quân phái tới sao? Chẳng lẽ Lăng Sơn Quân muốn giết ngươi? Hắn hắn hắn... không phải là vị hôn phu của ngươi sao?"

Tạ Hằng cứng đờ, quả quyết nói: "Không phải hắn."

Sầm Chi sẽ không làm vậy.

"Trả lời quyết đoán như vậy, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nghi ngờ?" Thư Dao thì thầm: "Ngoại trừ hắn? Còn ai có thể phái người đến cấm địa, nếu không phải hắn ra lệnh, chẳng lẽ còn có người có thể qua mặt hắn sai sử người của hắn sao?"

Tạ Hằng lắc đầu, lạnh lùng nói: "Nhất định không phải hắn."

Nhất định không phải hắn.

Tạ Sầm Chi trảm yêu trừ ma, chính trực nghiêm nghị, mũi kiếm của hắn chỉ dừng lại trên người yêu ma.

Nàng vĩnh viễn sẽ không đối địch cùng hắn.

Trừ phi... nàng cũng thành ma.

Ở nơi ma khí dày đặc ngày này qua tháng nọ, cho dù đạo tâm kiên định cũng rất dễ thành ma.

Nhưng Tạ Hằng nhớ rõ lời sư tôn từng nói, nàng trời sinh tiên cốt, tuy không rõ lai lịch nhưng tuyệt đối sẽ không thành ma. Cho dù nàng ở trong cấm địa lâu dài, mỗi một giọt máu đều có ma khí lưu động, nàng cũng chỉ là Tạ Hằng, sẽ không bao giờ trở thành yêu ma tàn sát sinh linh.

Sư tôn đã nói như thế.

Sư tôn truyền thụ kiếm thuật và tâm pháp cho nàng, người sẽ không gạt nàng.

Nhưng trong đầu Tạ Hằng bỗng dưng hiện lên lời ma đầu từng nói.

—— "Hắc ám sinh cùng quang minh, lâu nay đi đi lại lại giữa hắc ám và quang minh, Tạ Hằng, ngươi phân rõ bản thân người là người hay ma sao? Ngươi vây khốn bổn quân, cũng nhốt mình tại đây, ngươi và bổn quân có gì khác nhau?"

Nàng và ma có gì khác nhau?

Ấn ký trên vai, có phải ma văn hay không?

Đuôi mắt Tạ Hằng đỏ tươi, thở mạnh một hơi, Kiếm Tư Tà bên cạnh đột nhiên cảm nhận được hơi thở chủ nhân dao động nên phát ra tiếng vù vù.

Thư Dao thấy cảm xúc của nàng không được ổn lắm, sợ hãi kêu lên một tiếng, "Tạ Hằng! Ngươi làm sao vậy?"

Tạ Hằng đột nhiên nhắm mắt.

Giọng nói của ma đầu phảng phất vẫn còn bên tai.

Trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng của Tạ Sầm Chi.

Tạ Sầm Chi luôn cách xa ngàn dặm, mặc dù sẽ có lúc hắn dịu dàng ngắn ngủi, cũng có lúc giống mây trên trời, như gần như xa, cao không thể với.

Đây là Tạ Sầm Chi, là Tạ Sầm Chi nàng dùng suốt một trăm năm để hiểu biết.

Cho nên nàng chờ.

Chỉ cần thời gian đủ dài, có lẽ hắn sẽ thích nàng...

Nhưng... Nhưng nếu nàng thật sự thành dị loại, thành ma thì sao?

Tạ Hằng không bao giờ quên được năm ấy, Tạ Sầm Chi một kiếm chém xuống đầu sư đệ nhập ma như thế nào.

Lúc ấy tuyết rơi thật lớn.

Tạ Hằng ngơ ngác nhìn sư đệ ngã xuống đất, Tạ Sầm Chi lạnh nhạt thu hồi kiếm, mắt đen phản xạ ánh tuyết trắng, hắn nói với nàng: "Bị tâm ma khống chế, hôm nay không giết hắn, ngày mai hắn sẽ phạm phải sát nghiệt."

Nàng không rõ, không muốn buông tha hỏi hắn: "Nhưng mà, hắn không chỉ là ma, hắn còn là sư đệ của chúng ta."

Là sư đệ sớm chiều ở chung cùng bọn họ.

Tạ Hằng không rõ, nàng ngây thơ nhìn hắn. Nàng không có ký ức, nên khi không rõ chuyện gì, nàng sẽ luôn trực tiếp thỉnh giáo Tạ Sầm Chi như thế này.

Tạ Sầm Chi đột nhiên cười một tiếng.

Hắn rất ít khi cười, môi mỏng tạo thành một vòng cung, so với tuyết còn lạnh lẽo hơn.

Hắn vươn tay sờ giữa hai mày nàng, nói: "A Hằng, ta là Tạ Sầm Chi, cũng là Lăng Sơn Quân."

Tạ Sầm Chi là sư huynh, hắn có thể bao dung sư đệ.

Lăng Sơn Quân là quân thượng, chém giết hết thảy tà ám.

Lúc ấy, Tạ Hằng đã hiểu rõ, thì ra muốn làm người bên cạnh Tạ Sầm Chi, cũng phải chính trực vô tình. Mọi mặt của nàng đều phải xứng đôi với hắn, nàng mới có tư cách trở thành người gần gũi hắn nhất.

Cho dù có bất kì biến cố gì, nhất định đều không thể để nó xảy ra.

Đạo tâm vĩnh viễn phải kiên định, mũi kiếm vĩnh viễn chỉ hướng yêu ma.

Nhưng hôm nay...

Ấn ký trên vai như nghẹn ở yết hầu.

Ấn ký này rốt cuộc là thứ gì?

Nàng toàn thân nhiễm đầy ma khí, lần đầu tiên sợ hãi đến vậy.

Cơ thể Tạ Hằng run lên nhè nhẹ.

Tay nàng sờ soạng, cho đến khi nắm chặt Kiếm Tư Tà bên cạnh mới có thể bình tĩnh lại.

Tạ Hằng trầm giọng nói: "Ta không có việc gì."

Nàng nỗ lực cong cong khóe môi, nâng lông mi cười, cho dù sắc mặt tái nhợt, cũng như cũ không lộ nửa phần ưu sắc.

Thư Dao giờ phút này quan tâm nàng không được, không quan tâm nàng cũng không xong, đành nói thầm: "Ngươi bị tâm ma nhập thể hả? Ta lúc trước nghe người khác nói, ma đầu ở đây giỏi mê hoặc nhân tâm, ta còn tưởng hồi nãy người bị khống chế, cả người toàn là ma khí."

Bị khống chế sao?

Nàng sẽ không bị khống chế, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan cùng ma đầu này.

Nghĩ tới ma đầu, Tạ Hằng đột nhiên phát hiện, ma đầu hôm nay không hiểu sao lại an tĩnh không giống thường ngày.

Ngày thường, chỉ cần nàng có chút chật vật, hắn nhất định sẽ hung hăng cười nhạo nàng.

Hôm nay nàng sắp chết, hắn lại không hé răng một lời?

Một ma đầu ồn ào vì sao đột nhiên câm miệng?

Nhất định có quỷ.

Tạ Hằng nghĩ đến bốn đệ tử kia, sau đó liên tưởng tới Thuật Nhiếp Hồn của ma đầu, có lẽ nàng có thể nhờ hắn hỗ trợ tìm ra người đứng sau.

Tạ Hằng quyết định thử hắn một chút.

Nàng gian nan đứng lên, đi về phía phong ấn.

Tạ Hằng đi đến gần phòng ấn rồi ngừng lại, nghĩ nghĩ, quyết định nói một câu có lệ: "Bóng đêm hôm nay không tồi."

Ma đầu bị phong ấn: "...."

Phong ấn kia bất ngờ phóng ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, ma khí lượn lờ, đá vụn trên mặt đất trồi lên, ngo ngoe rục rịch với Tạ Hằng.

Thư Dao cả kinh nói: "Tạ Hằng! Ma khí này..."

Tạ Hằng đứng yên không nhúc nhích.

Nàng quá hiểu ma đầu này, trước khi động thủ nhất định sẽ nói thêm vài câu biểu lộ đắc ý, nếu hắn không hé răng, chắc chắc đang có ý định hù dọa nàng.

Quả nhiên, phù văn màu xanh chợt loé lên, nhưng mãi không có động tĩnh gì.

Tạ Hằng duỗi tay chọc chọc phong ấn, "Ngươi hôm nay bị sao vậy?"

Sao không lảm nhảm nữa?

Ma đầu: "... Cút."

Tâm tình ma đầu bây giờ không được tốt cho lắm.

Thừa lúc nàng hôn mê giết nàng, không những không thực hiện được mà còn suýt chút nữa bị linh hỏa của nàng phản phệ. Hắn nhiều năm làm hại tam giới, cũng chưa từng nghẹn khuất như vậy bao giờ.

Hắn hôm nay mới phát hiện, hắn vậy mà không thể giết được Tạ Hằng.

Hiện tại, ma đầu đang rất phiền lòng.

~( ̄▽ ̄)~

01/11/2022