Edit: Apri
Lễ trưởng thành của Nhị thiếu gia Phượng gia làm náo động toàn thành, xe cộ mang theo quà tặng chen chúc trên con đường cái không hề nhỏ hẹp trước cửa Phượng gia.
Nghi lễ quá dài, có mấy người trẻ tuổi không kiên nhẫn liền lẻn đến vườn hoa tán nhảm.
Trên ghế đá dưới cây cổ thụ, hai thanh niên đến tham gia cùng cha mẹ đang ngồi.
"Anh họ, lần trước Đại thiếu gia Phượng gia trưởng thành cũng không tổ chức long trọng như này đúng không?" Thiếu niên ghé lại, nhỏ giọng than thở.
"Em nói đến Phượng Thời?" Chu Nghị xoa xoa cằm, thở dài, "Đáng tiếc."
Chu Nghị do tình cờ, đã từng là một nhóm với Phượng Thời. Mấy năm trước, lần đầu tiên cậu tham gia khu săn bắn.
Núi Lộc Ngô giao nhau với một trấn nhỏ nào đó ở thành Lam Tinh, khu giao nhau lại đúng chỗ ở của Cổ Điêu*. Cổ Điêu ăn thịt người, trong biên giới khu đó là quy tắc của Sơn Hải Tinh, vũ khí nóng từ khoa học kỹ thuật của Lam Tinh hoàn toàn mất hiệu lực.
*Cổ Điêu còn được gọi là Soán Điêu, là một loài quái thú như chim mà không phải chim. Dáng vẻ của nó giống chim đại bàng, trên đầu có sừng. Kêu lên giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Còn có lời kể khác Cổ Điêu có cơ thể của con báo, trên đầu có một cái sừng.
Trong "Sơn Hải Kinh · Nam Kinh thứ hai" có ghi chép về Cổ Điêu: "Núi Lộc Ngô nước sông Trạch Canh đi ra, rồi chảy về hướng nam trút vào Bàng Thủy. Có loài thú, tên là Cổ Điêu, dạng nó như chim đại bàng mà có sừng, tiếng nó như tiếng kêu của trẻ sơ sinh, ăn thịt người."
Nếu như không ngăn chặn, các thị trấn của Lam Tinh có thể bị ăn mất không còn một mống chỉ trong vài ngày.
Tham gia săn bắn đều là người tài từ các gia tộc lớn, huyết thống thần thú khiến vẻ bề ngoài như được trời cao ban tặng.
Khi Chu Nghị đến nơi tập hợp, lần đầu liếc nhìn đã chỉ chú ý tới Phượng Thời.
Phượng Thời không hổ là người Phượng gia đầu tiên trong trăm năm trở lại đây có khả năng thức tỉnh huyết mạch hoàn toàn. Hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của mọi người đối với thần thú Phượng Hoàng. Đẹp đẽ, phú quý, kiêu ngạo, chỉ cần đứng ở đó đã khiến người khác không dời mắt nổi.
Thời điểm mắt phượng hơi nhướng lên của y liếc sang khiến Chu Nghị bối rối thu lại ánh mắt, không còn dám nhìn lâu.
Kiêu ngạo không dễ làm thân, người thừa kế gia tộc hoàn mỹ, đó là ấn tượng lúc ấy của Chu Nghị đối với Phượng Thời.
Lần săn bắn thanh trừng kia, mấy người bọn họ chỉ là đi mua nước tương* mà thôi, Phượng Thời với vị hôn phu của y, Bạch Tô Ngự đến từ Bạch Trạch gia mới là người kiểm soát cả đoàn.
*Mua nước tương: thuật ngữ mạng TQ, có hai cách dùng. Một là "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ đứa nhỏ đã lớn, có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách khác phổ biến trên mạng, thể hiện sự không quan tâm, mang hàm ý "tôi không liên quan đến chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Đoạn trên mang nghĩa thứ hai.
Chu Nghị nhớ tới dáng vẻ oai hùng của Phượng Thời lúc săn giết hung thú, liền thở dài: "Thật là đáng tiếc, không ngờ rằng lần thức tỉnh thứ hai của y lại thất bại."
Phượng Thời mười tám tuổi thức tỉnh huyết thống độc nhất của Phượng Hoàng, trong một thời gian ngắn đã danh tiếng vang dội.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Phượng Thời sẽ trở thành người đầu tiên trong trăm năm qua thức tỉnh hoàn toàn trạng thái thần thú, y thức tỉnh lần hai.
Thức tỉnh lần hai là bước ngoặt để từ Loan hóa Phụng*, nhưng đáng tiếc Phượng Thời lại thất bại.
*Loan hóa Phụng: Loan ở đây là chim Loan, theo mình tìm hiểu thì có vẻ cũng là dòng dõi phượng hoàng nhưng là chim mái (?). Chắc nó là bước đệm để biến thành phượng hoàng, như kiểu giao long hóa rồng á.
Kể từ đó, y liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Thiếu niên bên cạnh mới mười sáu tuổi, vẫn chưa trải qua thức tỉnh lần thứ nhất, tò mò hỏi: "Không đến nỗi đó chứ, coi như thức tỉnh lần hai thất bại thì thực lực vẫn còn đó mà."
Chu Nghị lắc đầu, nói: "Huyết mạch càng cao quý thuần khiết, khi thức tỉnh sẽ càng nguy hiểm. Huống chi Phượng gia vốn là huyết thống phượng hoàng, nghe đâu huyết mạch của Phượng Thời bị lửa phượng hoàng thiêu đốt không còn lại chút nào, hoàn toàn bị phá hủy."
"Làm sao anh biết?"
"Anh từng nhìn thấy y ở Dũ Cảnh... Hầy."
Thiếu niên hỏi lại, Chu Nghị lại kín miệng như bưng, không nói thêm gì nữa.
Thiếu niên cảm thấy nhàm chán, đảo đảo mắt nói: "Anh họ, anh có biết vụ việc của vị Bạch gia kia với Phượng Tình không?"
Chu Nghị thật sự không biết, cậu hơi sững sờ, hỏi: "Em đang nói đến hôn phu của Phượng Thời, Bạch Tô Ngự? Hắn và em trai Phượng Thời? Không thể nào?"
Lần duy nhất Chu Nghị tiếp xúc với Bạch Tô Ngự cũng là lần săn bắn kia. Bạch Tô Ngự là một người rất lạnh lùng, ít nói, cơ bản chỉ giao lưu cùng Phượng Thời.
Lúc săn bắn, Phượng Thời và Bạch Tô Ngự phối hợp quả thực là hoàn hảo không tỳ vết, thoạt nhìn có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Chu Nghị cảm thấy, hai người kia, chắc chắn không chỉ là thông gia giữa gia tộc.
Thiếu niên thấy anh họ không tin, cao giọng lên, nói: "Thật trăm phần trăm, đã ôm nhau rồi còn giả được sao?"
"Sao em biết?"
"Anh ngốc à, em cùng lớp với Phượng Tình á. Tính Phượng Tình kia yếu chít chít, không giống người nhà họ Phượng tí nào, ở trường rất nhiều người ngứa mắt cậu ta. Bạch Tô Ngự không hiểu sao mà còn đến trường ra mặt giúp cậu ta mấy lần."
Chu Nghị vẫn không quá tin, hỏi: "Lỡ như Phượng Thời nhờ hôn phu giúp chăm sóc em trai thì sao?"
Thiếu niên cười nhạo một tiếng: "Dù chăm sóc thế nào, cũng không thể chăm đến mức ôm nhau chứ."
Chu Nghị lặng người, nghe bí mật này khiến cậu có hơi sốc tam quan: "Vậy ờm, Bạch Tô Ngự nghĩ kiểu gì vậy?"
Điều này cũng làm thiếu niên khó hiểu không thôi, cậu ta chưa từng thấy người thật của Phượng Thời, nhưng cũng từng nhìn thấy hình Phượng Thời ở trường.
Đó là sự tồn tại làm tiêu chuẩn dạy học của lớp võ học, không ai là không bị phong thái tuyệt thế kia hấp dẫn.
Đơn giản mà nói, Phượng Thời và Phượng Tình hoàn toàn không giống như anh em, thậm chí còn không cùng một đẳng cấp. Nếu nói Phượng Thời là mây trên trời cao, Phượng Tình cố lắm cũng chỉ là cỏ đuôi chó ven đường.
"Chắc là mắt bị dính cức."
Chu Nghị cảm thấy có lý, còn đang định hỏi thêm vài chi tiết, điện thoại lại vang lên.
Cậu chậc một tiếng, nhận điện thoại.
"Alo, mẹ ạ. Vâng vâng vâng, bọn con quay lại ngay."
Chu Nghị cúp điện thoại, nói rằng: "Trong đó chuẩn bị cắt bánh phát biểu, chúng ta vào thôi."
Bóng hai người biến mất ở xa xa. Sau một chốc, lá cây trên đại thụ hơi rung rinh, một thân hình gọn gàng nhảy xuống từ trên cây.
Nếu có người thứ hai ở đây thì sẽ biết, người mặc áo trắng quần đen, khuy áo sơ mi được cài cẩn thận đến nút trên cùng này chính là Phượng Thời Phượng gia.
Phượng Thời liếc mắt nhìn hướng hai người đi khỏi, có vẻ cũng không quan tâm đến lùm xùm giữa vị hôn phu và em trai cùng cha khác mẹ vừa mới nghe được.
Điện thoại vang lên.
Y ấn nhận: "Ừ, được rồi, gửi đi."
Sau khi cúp máy, tiếng thông báo liên tiếp vang lên.
Phượng Thời tùy tiện liếc mấy cái, mặc lại âu phục màu xám bạc đang vắt trên tay, xoay chân một cái, cũng đi đến phía tòa nhà chính.
***
Sảnh tiệc dưới tầng một nhà chính đen kịt, đèn chính đã tắt, ánh sáng duy nhất tập trung vào thanh niên thanh tú đứng ở trên sân khấu.
Vai chính trong lễ trưởng thành Phượng Tình đứng trên sân khấu, chờ bánh sinh nhật được đẩy ra.
Lần thức tỉnh trước cậu đã thức tỉnh được huyết thống chim loan, giống như anh trai Phượng Thời mà cậu luôn mơ ước.
Cha đã vội vã rời đi cách đây không lâu do có việc, nhưng cũng đã tặng cậu món quà tốt nhất trong lễ trưởng thành lần này. Em trai Phượng Nhạc luôn luôn đối nghịch với cậu, gần đây thái độ cũng mềm mại hơn trước, thậm chí còn bày tỏ muốn tặng quà cho cậu.
Tất cả đều rất hoàn hảo, nhưng mà...
Hắn chưa tới.
Người đến chúc mừng chen đầy khắp sảnh, chỉ có người mà Phượng Tình muốn gặp kia chưa tới.
Vừa lúc đó, cửa mở ra, ngoài cửa là bánh sinh nhật ba tầng to đùng, ánh đèn lập tức tập trung trên người hai người vừa mới đẩy bánh vào.
Một người là đứa con út Phượng gia, Phượng Nhạc.
Người còn lại thân hình như ngọc, khí chất xuất chúng, trên gương mặt tuấn mỹ như được đóng một lớp băng mỏng.
"Sao lại là hắn?"
"Chắc là Phượng Thời không đến được, nên nhờ vị hôn phu tới giúp?"
"Có lý, hôm nay cả mấy gia chủ đều có chuyện rời đi, nên hắn đến để tỏ lòng coi trọng? Dù sao địa vị của Phượng Tình vẫn luôn rất lúng túng."
"Không thể nào, tôi nghe nói quan hệ giữa Phượng Thời và đứa em trai này hình như không được tốt lắm."
"Cậu ta ấy à, chắc hẳn sau khi thức tỉnh thất bại mới phát hiện rằng huyết thống là không thể dứt bỏ. Dù thế nào thì cũng đều là huyết thống Phượng gia."
Phượng Tình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người đến lại là Bạch Tô Ngự mà mình tâm tâm niệm niệm, tự dưng mũi cay cay, lẳng lặng nhìn Bạch Tô Ngự và Phượng Nhạc đi đến.
Lúc hai người dừng bước, đèn chiếu vào trên sân khấu.
Hết thảy đều quá đẹp đẽ và ấm áp, Phượng Tình từ nhỏ đã sống dưới bóng tối quá mức ưu tú của Phượng Thời chưa bao giờ trải qua giây phút nào như vậy.
Cậu ngây ra như phỗng, mất đi năng lực ngôn ngữ.
Phượng Nhạc phá vỡ bầu không khí im ắng, cậu sờ túi, vò đầu: "Ấy, tui quên mang quà rồi, anh hai* chờ một chút, giờ tui đi lấy."
*anh hai ở đây là nhị ca, tức con trai thứ chứ không phải con trai cả đâu. Mình để Phượng Thời – anh cả, Phượng Tình – anh hai nha.
Phượng Nhạc quay người chạy đi, để lại hai người Phượng Tình và Bạch Tô Ngự bốn mắt nhìn nhau trên sân khấu.
Bạch Tô Ngự nhìn Phượng Tình, đôi mắt lạnh như băng dường như tan ra một chút. Hắn lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo, đưa đến.
"Quà."
Phượng Tình rất phấn khích, thậm chí xuất phát từ tâm lý mà chính mình cũng còn chưa rõ, mở quà ra tại chỗ.
Trong hộp là một quả trái cây màu đỏ, không lớn lắm, chỉ bằng quả trứng.
Phượng Tình không biết đây là gì, nhưng sức mạnh đang phun trào trong huyết mạch lại nói cho cậu ta biết rằng, loại quả này rất quan trọng và quý giá.
Có người nhỏ giọng thốt lên: "Quả kia, không phải là quả Ngô Đồng chứ?"
"Quả Ngô Đồng? Không thể nào."
Khi nghe đến ba chữ quả Ngô Đồng, cả người Phượng Tình sửng sốt, nhìn về phía Bạch Tô Ngự.
Hóa ra, khoảng thời gian này hắn biến mất không thấy tăm hơi, chính là để tìm quả Ngô Đồng.
Nghìn năm cây ngô đồng mới có thể kết quả, mà ở Sơn Hải Tinh, cây ngô đồng nghìn năm tuổi chỉ có được vài cây. Chưa nói đến cả ngàn năm mới kết được một quả duy nhất, nó còn được hung thú (thú dữ) bảo vệ.
Nói một cách đơn giản, nó vô cùng quý giá.
Phượng Tình cảm động đến tột đỉnh, cũng không khống chế được tình cảm của mình nữa, lao vào lòng Bạch Tô Ngự.
Bạch Tô Ngự giơ tay, vỗ nhẹ vào lưng cậu. Cái ôm này, dưới biểu hiện ngay thẳng của Bạch Tô Ngự, thoạt nhìn chỉ là xuất phát từ tình thân.
Bầu không khí ngày càng ấm áp cảm động, mãi đến khi có người nhỏ giọng nói một câu.
"Thật ra, quả Ngô Đồng này còn có lợi với Phượng Thời hơn chứ?"
"..."
Một câu đã đánh thức người trong mộng, vẻ mặt quần chúng vây xem trở nên hơi kỳ lạ.
Có người trả lời: "Chắc là mượn tay Phượng Tình để đưa cho Phượng Thời chăng..."
Quá khiên cưỡng, đến người vừa nói ra cũng không tin. Chỉ là ngại thể diện Phượng gia và Bạch gia, đành bỏ lửng như vậy.
Phượng Thời vừa được nhắc đến lúc này đang đứng ở góc, thân hình bí mật ẩn trong bóng tối. Y khoanh tay, nhìn hết thảy sự việc trước mắt, dường như không liên quan gì đến y.
Quả Ngô Đồng đúng là vô cùng có lợi đối với huyết mạch bị phế bỏ của y, nhưng mấy ngày trước khi Bạch Tô Ngự liên lạc cũng không đề cập gì đến chuyện này. Rõ ràng là muốn lén lút đưa cho Phượng Tình.
Ha, tốt thật.
Phượng Thời cúi đầu, mở điện thoại, ấn vào ghi chú.
Ngày 6 tháng 5: Khi trở lại thì gặp được Bạch Tô Ngự và Phượng Tình ôm nhau trong lễ trưởng thành, nhưng vì thể diện của gia tộc, không gây khó dễ.
Ngày 10 tháng 5: Nghe được scandal giữa Bạch Tô Ngự và Phượng Tình nên đi điều tra. Hỏi về mấy tấm hình tra được, Bạch Tô Ngự bày tỏ rằng chân ái là Phượng Tình, muốn cân nhắc hủy bỏ hôn ước.
Hôm nay chính là ngày 6/5, Phượng Thời tỉnh lại ở Dũ Cảnh, đã liên hệ cho người đi chụp ảnh trước.
Tiếp theo...
Phượng Thời ấn ấn lên dòng chữ trên điện thoại, do dự một lúc, vẫn quyết định thử một lần.
Y giơ tay lên, vỗ mấy cái.
Bốp bốp bốp-
Tiếng vỗ tay vang lên vô cùng rõ ràng trong bóng tối, ánh mắt mọi người ở đây đều bất giác nhìn về hướng tiếng vỗ tay truyền đến.
Cùng lúc đó, đèn sáng lên.
Người gần chỗ góc nhất nhìn thấy thanh niên đi ra từ sau cây cột, y mặc âu phục màu xám bạc, đôi mắt nhạt màu thiên về hổ phách, dưới ánh đèn chiếu rọi khiến người khác không dám nhìn gần.
Thanh niên đi từng bước về phía hai người trên sân khấu, khóe miệng còn hơn mỉm cười.
"Đó là... Phượng Thời?" Có người không chắc chắn hỏi.
"Là y, sao y lại quay lại rồi?"
Ánh mắt khách khứa nhìn theo hướng Phượng Thời đi tới, cuối cùng rơi vào hai người vẫn còn đang ôm nhau trên sân khấu.
Ối chà.
Tại sao hiện giờ Phượng Thời lại trở về không quan trọng. Quan trọng là... cảnh tượng trước mắt này, nhìn sao cũng giống hiện trường bắt kẻ thông dâm.
- ----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Truyện này tham khảo bối cảnh Sơn Hải Kinh, nhưng phần lớn là tự nghĩ, cũng không phải là bám sát y hệt nguyên văn.
Ví dụ như thần thú Bạch Trạch, nói đúng ra thì cũng không phải bắt nguồn từ Sơn Hải Kinh.