Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 112




Vừa dứt lời, An Lâm đã lùi về sau, giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông trước mặt.

Mạc Thịnh Hoan hơi khựng lại, sau đó chậm rãi xoay người, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn chằm chằm An Lâm.

“Nghe xong chuyện này, có thể anh sẽ muốn giết tôi. Nhưng nếu không nói ra, tôi thật sự không yên lòng.” An Lâm nghiến răng thu hết can đảm.

“Tôi là người xuyên thư, trước khi xuyên thư, tôi chính là tác giả.”

An Lâm cố hết sức ổn định lại ngữ khí, tránh cho bản thân run rẩy.

“Tôi đã viết vài bộ tiểu thuyết, vì bản thân là kẻ lười đặt tên, nên đôi khi... tên của các nhân vật phụ trong các bộ trước sẽ được sử dụng lại trong một bộ mới."

“Ví dụ như cái tên An Nhu này……”

An Lâm trộm nhìn thoáng qua người đàn ông kia rồi nhanh chóng cúi đầu.

“Lại ví dụ như…..Mạc Thịnh Hoan.”

Mạc Thịnh Hoan liếc về hướng phòng bếp, sau đó chậm rãi đi tới chỗ An Lâm, kéo ghế qua rồi vững vàng ngồi đối diện với An Lâm.

Giống như con mồi đã bị súng của thợ săn ngắm trúng, chân An Lâm không khỏi run lên, thực sự không nhịn nổi.

“Sau đó?” Giọng người đàn ông lạnh lùng, lời nói không nhẹ cũng không nặng.

Giọng điệu của người đàn ông mang theo sự nguy hiểm khôn tả, An Lâm cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn phải tiếp tục nói với giọng nức nở.

“Trong một bộ mạt thế của tôi, có một nhân vật phản diện vô cùng mạnh.

Khi ông ta đến tuổi ngũ tuần thì mạt thế đến, ông ta dựa vào thủ đoạn thiết huyết, chỉ mất vài năm để xây dựng căn cứ lớn nhất còn sót lại lúc bấy giờ, người khác gọi ông ta là Khống chế giả.

Vì chuyên quyền độc đoán, thủ đoạn lại tàn bạo nên ông ta có rất nhiều kẻ thù, cho nên ông ta đã nghĩ cách bắt một đám người trẻ tuổi có dị năng và dáng người gần giống mình về.

Ông ta lấy cớ khuôn mặt bị thương rồi luôn đeo mặt nạ, sau đó huấn luyện những người trẻ tuổi kia rất tàn khốc, còn ép họ bắt chước tư thái ngữ khí của mình, bắt chước cả thói quen sinh hoạt, thậm chí cả hành vi giết tang thi và giết người, khiến cho họ sau khi mang mặt nạ là có thể trở thành thế thân cho mình.”

An Lâm nhướng mi, cẩn thận liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, nhìn ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông, giống như anh đang thật sự đang nghe kể chuyện vậy.

“Khống chế giả đã bắt và huấn luyện hơn một trăm người trẻ tuổi, cuối cùng họ chết hết, chỉ còn lại ba người. Trong đó có một người giống ông ta lúc trẻ nhất, cũng là người ưu tú nhất.”

An Lâm nuốt nuốt nước miếng, “Sau mười mấy năm, Khống chế giả dần cảm giác mình đã lực bất tòng tâm, ông ta bắt đầu ghen ghét với thế thân trẻ tuổi của mình, thậm chí còn giết chết một người trước mặt hai người kia..

Đúng lúc đó, có một dị năng giả hệ tinh thần xuất hiện, hắn nói có thể hoán đổi linh hồn của hai người, sau khi Khống chế giả thử nghiệm thì biết hắn nói thật, lập tức gọi thế thân ưu tú nhất kia của mình tới.”

An Lâm cầm cốc nước uống một ngụm lớn.

“Khống chế giả huấn luyện thế thân còn tàn khốc hơn cả huấn luyện thân vệ của mình, ông ta cho rằng thế thân ưu tú nhất của mình phải lạnh nhạt vô tình như một cỗ máy.

Nhưng khi vừa bắt đầu hoán đổi linh hồn, ông ta trông thấy trong ý thức của thế thân có một đứa bé, luôn ngọt ngoà gọi thế thân là anh trai nhỏ, đây chính là động lực để thế thân nỗ lực sống sót tới tận lúc đó.”

“Khống chế giả rất bất mãn, muốn dị năng giả hệ tinh thần kia xoá đoạn ký ức này, nhưng sau khi thế thân nhận ra ký ức mình bị thiếu hụt liền giết luôn dị năng giả, sau đó thì liên hợp với một thế thân khác giết chết Khống chế giả.”

An Lâm nhìn Mạc Thịnh Hoan, “Vị trí Khống chế giả đã im lặng không một tiếng động đổi sang cho người khác, để không bại lộ việc đã thay thế người mới, Khống chế giả sau đó vẫn kéo dài tác phong của người cũ, song song với đó, cũng thay đổi từng chút một.

Nhưng ký ức trước kia của anh ta đã bị dị năng giả kia đảo lộn, phá tan thành từng mảnh nhỏ, cho nên anh ta càng thêm hỉ nộ vô thường.”

Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan rất bình tĩnh, không nói một lời.

“Sau đó, có một nữ hoàng ở căn cứ khác phái một tiểu đội đi ám sát Khống chế giả.” An Lâm thả chậm ngữ điệu.

“Khống chế giả đã ra lệnh đóng đinh toàn bộ những kẻ ám sát mình lên tường thành, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp căn cứ ba ngày ba đêm, anh ta muốn cảnh cáo tất cả mọi người.”

“Nhưng trong tiểu đội ám sát này vẫn còn một người sống sót.” An Lâm không nhịn được nhìn thoáng qua phòng bếp.

“Người sống sót này muốn báo thù cho đồng đội. Nhưng cậu ta không biết, có một người không chịu nổi đau đớn nên đã khai ra cậu ta.”

Ánh mắt An Lâm một lần nữa trở lại trên người Mạc Thịnh Hoan, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống.

“Cho nên sau khi người sống sót này tiến vào căn cứ đã bị Khống chế giả theo dõi, nhưng Khống chế giả phát hiện người sống sót này có thể khiến cảm xúc của anh ta bình tĩnh lại, thậm chí có thể khiến anh ta cảm nhận được vui sướng.

Sau khi người sống sót đó tới gần, trong nháy mắt cậu ta rút dao, Khống chế giả đột nhiên nhớ tới một vài hình ảnh, cho nên anh ta không giết người này mà chỉ giam vào địa lao.”

Phòng khách lại im lặng, An Lâm uống hai ngụm nước, chột dạ nhìn Mạc Thịnh Hoan.

“Sau đó……tôi drop truyện.”

Mạc Thịnh Hoan không nói gì, chỉ như suy tư gì đó mà nhìn An Lâm.

“Những việc này, ở thế giới này, chỉ có trời biết đất biết, tôi biết anh biết, vốn tôi không cần phải nói ra.” An Lâm cúi đầu, “Nhưng tôi không thể không nói.”

Mạc Thịnh Hoan nhìn thoáng qua phòng bếp, rồi lại nhàn nhạt nhìn An Lâm.

“Trước đó tôi vẫn luôn không hiểu vì sao anh lại vượt qua được ngày tử vong ngày 1 tháng 7. Mãi tới khi An Nhu nói chuyện phiếm với tôi, nhắc đến thế giới cũ của cậu ấy, tôi mới biết, thì ra anh cũng là người xuyên thư.”

An Lâm hít sâu một hơi, nói chuyện hơi lộn xộn.

“Thực ra lúc đó tôi đã muốn nói cho An Nhu rồi, nhưng tôi trông thấy bụng cậu ấy.

Mang thai con của Khống chế giả, có thể cậu ấy sẽ không chịu nổi sự thật này, cho nên tôi mới không nói.”

“Có lẽ anh không biết, chính anh đã giết toàn bộ bạn bè của An Nhu.” An Lâm nhìn Mạc Thịnh Hoan đầy bất đắc dĩ, “Anh cảm thấy, nếu cậu ấy biết chân tướng…..”

Sau đó An Lâm không nói được nữa, cậu trơ mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan hờ hững giơ tay cầm dao gọt hoa quả trên bàn, sau đó cầm một quả táo lên.

Người đàn ông rũ mắt xuống, đưa ngón tay cái chống vào sống dao, hướng lưỡi dao về phía An Lâm, bắt đầu từ từ gọt táo.

An Lâm nuốt một ngụm nước bọt, tóc gáy lập tức dựng đứng lên.

An Lâm nhớ rõ một tình tiết trong truyện.

Chính là đồng đội đã khai ra An Nhu kia, khi không chịu được tra tấn, người đó đã khai hết toàn bộ trước mặt Khống chế giả, nói ra toàn bộ bí mật và tin tức của đồng đội mình, chỉ mong có một con đường sống.

Lúc đó, Khống chế giả cũng chậm rãi gọt táo, đồng đội kia nói xong, quả táo cũng đã gọt gần xong, Khống chế giả giơ tay, nhanh chóng dùng dao gọt táo cắt cổ người kia, sau đó cứ như không có việc gì thu tay lại, dùng con dao còn dính máu kia gọt nốt một đoạn vỏ cuối cùng.

Khi đó khu bình luận đã ồn ào lên.

Nhìn bình luận [Mẹ nó, gọt vỏ táo giữa mạt thế], An Lâm còn rep lại rất nhanh.

[Khống chế giả không thích nhịn đói, người ta là tinh xảo boy, thích gọt sao thì gọt, nói lắm lại xuyên thư bây giờ!]

Thật không ngờ.

Hoá ra mình mới là người xuyên thư.

Sau đó thì Khống chế giả giờ đang gọt táo trước mặt mình.

An Lâm muốn chạy lắm, nhưng hai chân mềm nhũn rồi, suýt nữa khóc thành tiếng.

Đúng là Thiên Đạo luân hồi.

“Tôi, tôi không hề mật báo, nếu tôi muốn nói, thì tôi đã nói từ lâu rồi!” An Lâm nước mắt nước mũi ròng ròng, ánh mắt nhìn chăm chăm quả táo trong tay Mạc Thịnh Hoan, oa oa oa, gọt được một nửa rồi, sao mà nhanh thế hả!

“Sở dĩ tôi nói với anh, là vì tôi đoán, An Nhu cũng bắt đầu nghi ngờ rồi!” Vào khoảnh khắc sinh tử, An Lâm cảm thấy đầu mình quay cuồng.

Bàn tay đang gọt táo ở phía đối diện dừng lại một lúc, rồi càng gọt nhanh hơn!

“Tôi biết sai rồi, khi đó tôi còn hỏi một câu, nói vì sao lại nhốt cậu ấy ở địa lao có Xuyên thư giả, tôi còn nói tôi đã viết nhiều bộ, mà còn lười đặt tên!”

An Lâm nói cực nhanh, “Nhưng An Nhu vẫn thiếu tin tức mấu chốt, cậu ấy không thể xâu chuỗi mọi chuyện lại, chỉ là sẽ hoài nghi!”

“Tôi biết anh rất đáng sợ, biết anh đã phải sống trong những hoàn cảnh mất nhân tính, cũng biết anh vô cùng trân trọng tất cả những gì có được ở hiện tại này, nhưng dù anh giết tôi thì An Nhu nếu đã hoài nghi cũng vẫn sẽ hoài nghi! Hơn nữa sẽ còn nghi ngờ anh nhiều hơn!”

An Lâm cảm giác đầu mình nóng như sắp bị thiêu cháy, “Sở dĩ tôi nói riêng với anh là vì muốn nhắc nhở anh, An Nhu đã nhận ra có gì đó không thích hợp. Hơn nữa tôi hy vọng chân tướng sẽ do chính miệng anh nói ra, nếu thuật lại dưới góc nhìn của anh, có lẽ An Nhu sẽ có thể dễ tha thứ cho anh hơn!”

Thấy quả táo đã gần gọt xong, chỉ còn một đoạn, An Lâm nghiến răng.

“Còn một việc nữa, nếu không phải vì vậy, tôi cũng sẽ không liều chết kể chuyện này cho anh.

Tuy tôi drop truyện, nhưng có ghi lại dàn ý rồi, các anh đều chỉ là nhân vật phụ thôi, trong dàn ý của tôi, vai chính vô tình cứu được An Nhu ra khỏi địa lao.

Mà An Nhu sẽ hiệp trợ với vai chính để giết anh, sau khi báo thù, cậu ấy trông thấy mặt anh dưới lớp mặt nạ, nhận ra anh chính là anh trai nhỏ mà cậu ấy vẫn luôn tâm niệm, sau đó tự tay mai táng anh, từ đó trở đi, tinh thần vẫn luôn không ổn.

Sau đó vì cứu vai chính nên An Nhu bị nhiễm độc tang thi, cậu ấy đã dùng súng tự sát, trước khi chết đã cầu xin vai chính chôn tro cốt của mình ở bên cạnh anh, để có thể vĩnh viễn bên anh.”

An Lâm nói liền một hơi, rồi trông thấy vỏ táo liền mạch đã rơi xuống đất.

An Lâm vô thức sờ sờ cổ mình, may quá, không chết.

An Lâm thở dài một hơi, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan im lặng rũ mắt nhìn quả táo.

“Cho nên ấy…..” An Lâm cẩn thận nhìn thoáng qua phòng bếp, “Dù anh đã làm những chuyện đó, nhưng anh vẫn có cơ hội, trong lòng An Nhu, anh vô cùng quan trọng, dù thế nào cũng sẽ không trở thành kết cục bi kịch như trong dàn ý của tôi đâu.”

Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu, rút khăn giấy lau lau quả táo rồi thả lại dao về chỗ.

Cuối cùng An Lâm cũng yên tâm.

Nhìn Mạc Thịnh Hoan cầm quả táo đã gọt xong vào bếp, An Lâm vuốt vuốt ngực mình, nói xong cảm giác cả người đều nhẹ nhàng.

Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.

An Nhu đang ở trong bếp cúi đầu nhìn nồi gà hầm, lần này không cho mấy dược liệu như hoàng kỳ đẳng sâm nữa, chỉ cho nấm hương, cẩu kỷ, táo đỏ, mình cũng ăn được.

Cửa phòng bếp đột nhiên mở ra, An Nhu quay lại, trông thấy Mạc Thịnh Hoan đang cầm quả táo đã gọt xong bước tới.

“Mạc tiên sinh.” An Nhu mở vung nồi, múc một muỗng canh gà nóng hổi, thổi phù phù rồi đưa đến bên môi Mạc Thịnh Hoan.

“Anh nếm thử giúp em đi, gần đây em cảm thấy vị giác lẫn khứu giác của mình đều không chuẩn rồi.”

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu nếm thử rồi gật gật đầu với An Nhu.

Xem ra là được rồi.

An Nhu cười tủm tỉm, lại nhìn quả táo trong tay Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan đưa cho An Nhu, cậu gặm đại hai miếng rồi bỗng phát hiện trên quả táo, ngoài dấu răng còn có vết máu nhàn nhạt.

“Hả?” An Nhu vội soi gương, phát hiện mình gặm quả táo thôi mà cũng chảy máu lợi rồi.

“Không thể nào.” An Nhu súc miệng, tiếp tục phồng má trước gương.

“Nhu Nhu?” Mạc Thịnh Hoan cũng nhìn thấy vết máu trên quả táo, anh bước nhanh lại kiểm tra răng cho An Nhu.

“Vẫn bình thường mà.” An Nhu liếm liếm phần lợi, “Hình như do mất cân bằng hormone khi mang thai thôi.”

An Lâm ngồi trên sofa mơ màng sắp ngủ gật tới nơi lại đột nhiên thấy Mạc Thịnh Hoan bước ra, không nói lời nào đã cầm con dao gọt hoa quả kia lên, làm An Lâm sợ tới mức nhảy dựng, lập tức chui xuống gầm bàn.

Lúc An Nhu đi tới thì thấy chú Mạc đang cắt quả táo thành miếng nhỏ, An Lâm chui xuống gầm bàn run bần bật.

“Cậu ấy sao vậy?” An Nhu ngơ ngác.