(*: điếu hệ là từ dùng để chỉ một người rất có sức mê hoặc, rất hấp dẫn, biết cách "câu" người khác)
Trong lòng An Nhu hơi thấp thỏm.
Lần đầu tiên gặp mặt đã nói sẽ không chiếm tiện nghi của ông chú rồi. Nhưng mà bây giờ cậu lại bị sắc đẹp mê hoặc.
Chỉ với hành động vừa rồi, có khi nào ông chú sẽ cảm thấy bị mình đùa giỡn không?
An Nhu dè dặt ngước mắt lên, chỉ thấy trong mắt mạc Mạc Thịnh Hoan không có chút tức giận nào. Đôi mắt vẫn bình thản như nước, giống như vừa rồi chỉ là đứa trẻ con chơi đùa, không hề so đo.
Chút cảm giác tội lỗi trong lòng An Nhu lập tức biến mất không ít.
Ngay sau đó, An Nhu giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan vươn ngón trỏ tới, đầu ngón tay cũng nhẹ nhàng quẹt một cái trên mu bàn tay của cậu.
Giống như đang yêu thương đứa trẻ, nhẹ nhàng quẹt lên sống mũi của nó, sức lực rất mềm mại, khiến cho An Nhu cảm nhận được sự dịu dàng và an ủi vô cùng.
An Nhu cảm thấy mang tai mình lại bắt đầu nóng lên. Nơi bị quẹt qua trên mu bàn tay, bỗng lướt qua một cơn tê dại.
“Cám ơn.” An Nhu cúi đầu vân vê vành tai, không biết tại sao cậu lại muốn nói lời cảm ơn. Nhưng sự biết ơn trong lòng, hình như bây giờ chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt.
Đêm đó An Nhu đứng trước bồn rửa tay, cẩn thận rửa sạch lòng bàn tay, trong lòng vui vẻ để lại mu bàn tay ngày mai rửa.
Tiết mục khai mạc cho Đại hội Thể dục thể thao luyện tập hơn nửa tháng, tiến hành bốn năm buổi diễn tập. Trong lúc vô tình, giáo viên tập luyện đã phát hiện tính dẻo dai của An Nhu vô cùng tốt. Thật sự dám ép An Nhu hạ eo xoạc chân, còn đặc biệt sắp xếp một đoạn ngắn vào sân khấu cho An Nhu.
Các bạn học khác đang hoàn chỉnh động tác, An Nhu được giáo viên luyện tập huấn luyện nhịp điệu. Trong phòng huấn luyện không bật điều hòa, An Nhu luyện tập mấy vòng xong, cả người đều là mồ hôi. Cậu nhảy lên quay người, mồ hôi còn từ tóc vẩy ra thành giọt.
Trong ngày đại hội, An Nhu đến trường học rất sớm, mặc trang phục biểu diễn và trang điểm với những bạn khác.
Lúc trước, giáo viên luyện tập nói không sai, trang phục biểu diễn đúng là Hán phục, trên thân là màu đỏ như lửa, tay áp hẹp càng thuận tiện cho việc múa quạt. Vạt áo màu trắng, váy rộng thùng thình, lúc xoay chân sẽ có cảm giác cực kỳ bồng bềnh.
Nhưng chuyên gia trang điểm được trường mời từ bên ngoài đến. Trang điểm một người hai mươi tệ, dùng mỹ phẩm giá rẻ, trang điểm cho mặt của An Nhu không khác nào mông khỉ.
Mỹ phẩm thô sơ kém chất lượng khiến cho cổ An Nhu nổi mẩn đỏ. Eyeliner nhoáng cái đã bị nhòe ra, dính vào trong mắt, khó chịu đến nỗi ánh mắt của An Nhu đã đỏ lên.
Đám nữ sinh cùng luyện tập với cậu không nhìn nổi nữa, đều đóng góp đồ trang điểm và kỹ thuật của bản thân, tẩy trang sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt An Nhu. Tớ tới chuốt một chút lông mi, còn cậu tới thoa son, chưa đến mười phút đã cho An Nhu một khuôn mặt được trang điểm mới tinh.
“Chờ chút đã.” Một nữ sinh lấy từ trong túi trang điểm của mình ra mấy viên đá, đính lên mí mắt An Nhu.
Lúc An Nhu mở mắt soi gương, lập tức bị người trước mắt dọa cho hoảng sợ.
Làn da cậu vốn đã trắng nõn, phấn mắt màu hồng nhạt lóe lên, càng tôn lên vài phần xinh đẹp của cậu. Mấy viên đá trên mí mắt lấp lánh, giống như giọt nước mắt, khiến cho cả người bộc lộ phong cách hồn nhiên vô tội.
Quả thực... quá yếu đuối mềm mại.
An Nhu nhìn thấy, chính cậu cũng muốn nhéo nhéo khuôn mặt của mình.
“Cảm ơn mọi người.” Không có eyeliner kém chất lượng dính vào kích thích ánh mắt, An Nhu cực kỳ biết ơn với các bạn học nữ: “Biểu diễn xong chắc chắn sẽ mời mọi người uống trà sữa, uống ly lớn luôn!”
“Đều là chị em với nhau cả.” Các nữ sinh vui cười hớn hở, vỗ bả vai An Nhu: “Nhớ kỹ ba phần đường.”
Lễ khai mạc chính thức bắt đầu, lần này trường học tốn rất nhiều tiền, vừa thả bồ câu trắng vừa dùng máy bay không người lái livestream. Cảnh tượng lớn đến mức khiến cho mọi người biểu diễn mềm cả chân.
Trên khán đài, không chỉ có sinh viên của trường mà còn có không ít người ngoài trường. Từng người cầm điện thoại di động, không ngừng chụp ảnh.
Tiết mục của An Nhu có cả một dàn người, ý định thể hiện vẻ đẹp của quốc phong. Mọi người đã đoàn kết diễn tập không chỉ một lần, vị trí địa điểm chạy trên sân khấu đã tương đối thành thạo.
Sau khi đội ngũ trống trận phía trước biểu diễn xong, ở giữa để lại một mảnh sân khấu, tiếng trống đột nhiên dồn dập, âm nhạc vang lên. An Nhu là người ra đầu tiên, tay cầm quạt lụa dài khép kín màu thủy mặc, sải bước kích động đi vào sân khấu.
Dựa theo những gì giáo viên huấn luyện dạy, An Nhu chỉ còn cách điểm cố định ba bước, ở bước cuối cùng, chân sau đẩy lên nhảy lấy đà, hai tay mở ra, mượn lực cơ bắp của eo, biểu diễn ra một tư thế Đảo thích tử kim quan* gần như hoàn hảo.
(*: chỉ tư thế đá chân trong múa cổ điển Trung Quốc, ở đây chỉ đá hậu sao cho chân chạm vào đỉnh đầu, chân làm thành chiếc chiếc vương miện vàng (tử kim quan))
Làn váy màu trắng xòe ra, giống như cánh bướm nở rộ, sau khi rơi xuống đất lại nhanh chóng nhảy lên không xoay người. Chiếc quạt xòe ra, lụa dài bồng bềnh, nan quạt phủ xuống đất che đi đôi mắt, để lại cảnh đẹp nghệ thuật.
Dưới khán đài truyền đến tiếng hét chói tai, camera đối diện sân khấu nhắm vào cậu thiếu niên, máy bay không người lái đều hạ thấp độ cao.
Tiếng trống lại nổi lên, các cô gái xinh đẹp cầm quạt từng bước mềm mại thanh thoát, dáng người dịu dàng tiến vào sân khấu. An Nhu hòa vào đội ngũ, bắt đầu biểu diễn ở vị trí của mình.
Âm nhạc du dương vang lên, tựa như trải qua chiến trận rồi đến một nơi xinh đẹp hoà nhã, sông nước trong trẻo, chim xanh bay lượn.
An Nhu làm bộ yếu đuối hoàn toàn không có áp lực. Trải qua một khoảng thời gian “ép dẻo” của giáo viên luyện tập, tay chân vốn tương đối cứng ngắc của cậu cũng thả lỏng ra, làm động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, có thể mở ra có thể nhảy.
Trên khán đài có không ít khán giả giơ tay quay phim, ánh mắt đầy khâm phục. Chỉ trong chốc lát, đã truyền đi cho bạn bè trong trường và trên Weibo, tất cả đều là khoảnh khắc biểu diễn tuyệt vời của lễ khai mạc.
Nhịp điệu của tiếng trống dần dần dừng lại, các cô gái xinh đẹp mặc Hán phục cúi đầu mỉm cười, lấy quạt che mặt, chậm rãi lui xuống. Trên trán là lớp mồ hôi mỏng, đủ thấy vừa rồi rất căng thẳng.
Sau khi xuống sân khấu, mọi người đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn nhau đều mang theo sự vui mừng.
Luyện tập lâu như vậy, có thể biểu diễn ba phút này gần như hoàn mỹ, được khán giả hoan hô, những nỗ lực trước đó đều đã được đền đáp.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, An Nhu tẩy trang, thay trang phục biểu diễn, không kịp nghỉ ngơi nhiều. Là một lớp phó sinh hoạt, cậu phải đến cổ vũ trợ oai cho các bạn cùng lớp tham gia trận đấu, lúc đưa nước cũng không quên bỏ thêm đường gluco.
Đến lượt An Nhu chạy 1500 mét, An Nhu đứng trước vạch xuất phát. Cậu uống hai ngụm đường gluco, miệng còn giữ lại vị ngọt, súng tín hiệu bên cạnh cũng đã vang lên.
Là một người sống trong thời mạt thế, nếu chạy không nổi thì An Nhu đã sớm bị đám zombie gặm đến ngon lành rồi.
Phải nói An Nhu tiếp nhận huấn luyện chạy cự li dài khắc nghiệt hơn rất nhiều so với cái này, không những phải chạy nhanh mà còn phải có năng lực đề phòng các đủ loại tình huống. Cho dù ngã sấp xuống cũng có thể đứng lên tiếp tục chạy, phía sau là zombie kêu gào, từng đợt liên tục kéo tới.
Chơi chạy cự li dài ấy hả?
Loại thua thì sẽ bị zombie há miệng ăn vào bụng.
An Nhu là người đầu tiên chạy đến vạch đích. Vị trí thứ hai là Học viện Thể thao sở trường huấn luyện chạy cự li dài.
Tề Trừng ở vạch đích chờ An Nhu, nhìn thấy An Nhu chạy đến, kích động đến suýt nữa vẩy hết nước đang cầm trên tay.
Chạy xong không thể ngồi xuống ngay lập tức, An Nhu đi khoảng nửa vòng mới ngồi xuống sân cỏ bổ sung lượng nước. Mấy bạn học bên cạnh nhìn cậu thiếu niên đang uống nước rồi thì thầm nói nhỏ với nhau, cầm điện thoại với vẻ mặt hưng phấn.
“Bạn học, đây là cậu sao?” Có một bạn học cầm điện thoại qua đây. An Nhu cúi đầu vừa thấy, là tiết mục mở màn trong lễ khai mạc.
“Là tớ.” An Nhu gật đầu.
“Có phải Weibo của cậu là cái này không?” Bạn học tiếp tục chuyển qua một trang.
An Nhu nhìn ảnh đại diện 2D quen thuộc, gật gật đầu. Cậu cũng lâu không ngó ngàng đến Weibo rồi, mới có mấy chục người theo dõi thôi, lạnh lẽo vắng vẻ.
“Cậu biểu diễn rất tuyệt vời.” Bạn học giơ ngón tay cái lên với An Nhu, trên mặt mang theo ý cười: “Cố lên!”
“Cảm ơn.” An Nhu lịch sử tỏ lời cảm tạ, cũng không nhận ra điều này đại diện cho điều gì.
Mãi cho đến khi trận đấu cuối cùng của buổi chiều kết thúc, lúc An Nhu dọn dẹp đồ tiếp tế trong lớp trở về ký túc xá, trên đường gặp được vài ba bạn học đang nhìn trộm mình. Vừa về đến ký túc xá, cậu phát hiện trong ký túc xá chất đống không ít trái cây, hoa tươi và trà sữa.
“Chuyện gì thế này?” An Nhu nhìn về phía Tề Trừng, ngạc nhiên phát hiện không ngờ người này lại đang dọn dẹp lại giường của mình. Trong ký túc xá lại còn thoang thoảng mùi thuốc xịt thơm phòng nhàn nhạt.
“Nhu à, ba đây đã sớm nhìn ra con có khả năng tiềm tàng rồi.” Tề Trừng cười đến mức sắp không nhìn thấy mắt: “Không ngờ con lại tỏa sáng rực rỡ nhanh như vậy, khiến người ba già này vui chết mất thôi.”
Vẻ mặt An Nhu đầy hoài nghi.
“Cậu không biết sao? Lễ khai mạc của trường chúng ta leo lên hot search rồi!” Tề Trừng thấy biểu cảm của An Nhu, lập tức lấy điện thoại mở Weibo ra.
“Cũng rất bình thường thôi, trường học đã tốn nhiều công sức như vậy cơ mà.”
Đại học Tấn Thành vốn mang thể chất hotsearch* rồi, trước đó không lâu bởi vì căn tin cải tạo mà đã leo lên một đợt hot search. Lần này chuẩn bị tốt như vậy, vừa nhìn đã biết tiêu không ít tiền, không lên hot search mới là lạ.
(*: ý là một hành động nhỏ cũng có thể leo lên hot search)
“Sau đó! Ánh mắt của đám cư dân mạng sáng như tuyết, phát hiện ra anh chàng đẹp trai nhỏ nhắn nhà cậu.” Tề Trừng đưa điện thoại qua cho An Nhu. An Nhu nhìn chằm chằm bảng hot search, thấy tag “thiếu niên mỹ lệ động lòng người khai mạc Đại học Tấn Thành” xếp ở phía sau.
An Nhu nhấn vào hot search, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đoạn múa mở màn sống động của mình, với mấy tấm hình tao nhã xinh đẹp sống động, phía sau còn tag nick name Weibo của cậu.
Tại sao là điếu hệ, không phải là đẹp trai à?
An Nhu mở Weibo của mình ra, chỉ thấy số người theo dõi ban đầu chỉ có mỗi mấy chục người, không biết từ khi nào đã bắt đầu tăng lên, mãi cho đến bây giờ đã nhiều hơn một vạn.
Bài đăng mới nhất của cậu là từ ba tháng trước. Chúc mừng bản thân vui vẻ đậu Đại học, phía dưới đăng một tấm ảnh con thỏ may mắn.
Bây giờ phía dưới có hơn một ngàn bình luận, đều muốn An Nhu chụp thêm chút ảnh đẹp.
An Nhu hơi sững sờ, lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, ít nhiều có chút luống cuống tay chân.
“Cậu cứ chiều theo bọn họ đi.”Tề Trừng vui vẻ cười: “Mấy bó hoa và đồ ăn này, còn có thuốc kích thích tiêu hóa nữa, đều là bạn học cùng trường tặng đó. Tớ giương mắt nhìn cái tag này từ bảng xếp hạng thành phố đến thẳng hot search luôn.”
“Nhu à, cậu nổi tiếng rồi!”
Nhớ tới ánh mắt của những người đi đường ban nãy, An Nhu có hơi lo lắng. Nhưng cũng may loại độ hot này chỉ nổi được nhất thời thôi, có lẽ về sau sẽ qua...
An Nhu giật mình, tại sao bản thân phải đợi độ hot này qua đi? Tại sao không nắm bắt lấy cơ hội này, để biến lưu lượng thành hiện thực?
Nếu kiếp trước lúc mình làm streamer có thể lên được hot search, nhận được lợi nhuận, có lẽ sẽ đủ sữa bột cho hai thằng nhóc con uống một năm luôn!
Có tiền không kiếm, mình còn đang đợi cái gì?
Chẳng lẽ còn muốn nhà họ Mạc nuôi mình cả đời à?
“Nhu à, sợ đến mức choáng váng rồi sao?” Tề Trừng quơ tay trước mặt An Nhu vẫn không hề động đậy: “Con trai, con không sao chứ, không được dọa ba nha!”
An Nhu chậm rãi ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo kiên định.
“Tớ muốn làm streamer.”
Tề Trừng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới đứa trẻ này lại bị tư bản ăn mòn nhanh như vậy, không hề có chút chần chừ nào.
“Làm streamer... khoe thịt... hay là giấu thịt?”
An Nhu quay đầu, lặng lẽ nhìn chòng chọc Tề Trừng.
Tớ là loại người khoe thịt này sao?!
Đùa nhau à!
“Streamer game, cậu nghĩ đi đâu vậy.” An Nhu mở điện thoại ra, vốn dĩ cậu muốn đặt mua card thu tín hiệu* và micro khử nhiễu trên mạng. Nhưng độ hot không đợi người, chờ mấy thứ này đến đây, cơ hội của bản thân đã biến mất.
(*: hay còn gọi là capture card hay card kỹ xảo là thẻ thiết bị dùng để ghi lại tín hiệu hình ảnh khi hình ảnh được phát trên màn hình, được dùng trong livestream)
Vẫn phải đến trung tâm thương mại kỹ thuật số một chuyến.
Đêm đó, An Nhu có hơi mất ngủ, không chỉ là áp lực và phấn kích do sự nổi tiếng mang lại mà còn có cảm giác căng thẳng do bản thân quyết định livestream.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu lại nhìn lượng người theo dõi của mình, đã sắp gần đến ba vạn rồi. Nhưng lúc này, hot search đã giảm xuống không thấy bóng dáng, số lượng fan tăng lên cũng dần dần chững lại.
Giống như sau khi loại lưu lượng này đánh sâu vào là thủy triều sẽ rút. Sáng sớm, An Nhu đã ngồi trên sân cỏ của trường học, loay hoay chọn góc độ không mấy thành thạo, chụp cho bản thân một bộ cửu cung cách*.
(*: ý chỉ chụp ảnh theo kiểu như trò sudoku, chia làm chín bức ảnh trong một hình vuông)
Vừa mới đăng lên Weibo, điện thoại của An Nhu đã không ngừng rung lên, đủ loại bình luận và lượt like. An Nhu nhảy mấy cái icon đáng yêu trả lời lại, sau đó tắt mạng đi, cầm điện thoại ngồi trên sân cỏ ngẩn người.
Dựa vào kinh nghiệm làm streamer kiếp trước của cậu, lần đầu tiên livestream tốt nhất phải có sự đặc sắc rõ nét, như vậy sẽ càng dễ dàng giữ chân người khác. Nhưng so với đặc sắc, sau này coi trọng nhất vẫn là chất lượng.
Đơn giản chính là nói chuyện phải vui tính, thao tác tốt, phải thường xuyên tương tác, nhịp điệu tốt, xem điểm phải nhiều.
Kinh nghiệm mà An Nhu tổng kết ra từ kiếp trước, lúc này như thực sự biến thành vàng. An Nhu tải app livestream Mễ Trảo xuống, đăng ký trở thành streamer, sau khi gửi tất cả tư liệu lên, cậu lặng lẽ chờ đợi.
Đợi đến khi trận đấu buổi chiều kết thúc, An Nhu nhận được tin nhắn thông qua đăng ký. Lúc này cậu mới lấy thiết bị mua ở trung tâm kỹ thuật số ra, bày trong ký túc xá, khiến Tề Trừng giật mình sửng sốt.
“Người anh em, cậu nghiêm túc đấy à?”
“Nghiêm túc chứ.” An Nhu khoa tay múa chân một chút để xem phạm vi camera có thể quay đến: “Hôm nay tớ chỉ live hai tiếng thôi. Có cần tớ treo một cái rèm ngăn không, đỡ phải làm phiền đến cậu?”
“Đừng, người anh em, dù sao cũng đừng!” Tề Trừng lập tức bắt đầu tìm kiếm quần áo cho bản thân: “Không chừng sẽ có một chị gái ở trong phòng livestream của cậu xem trọng tớ thì sao?”
“Đến lúc đó tớ sẽ giả vờ vô tình xuất hiện một lát. Cậu xem xem có người muốn số liên lạc của tớ hay không!”
Nghĩ đến hôm nay phải quay về muộn, An Nhu gửi một tin nhắn cho thím Dương, bảo hai người đừng chờ mình. Sau đó mở thiết bị ra, bắt đầu lần đầu tiên livestream của mình.
Cậu gửi link livestream lên Weibo, An Nhu vừa mở Doomsday Awakening vừa nhìn số người xem từ hàng đơn vị tăng lên đến hàng chục trong phòng livestream.
'Đây không phải anh giai ở Đại học Tấn Thành đó sao?'
Màn đạn* đầu tiên lướt qua. An Nhu mỉm cười, gật đầu: “Nếu bạn nói người nhảy múa đó, thì chính là tôi.”
(*: ý chỉ những dòng bình luận chạy ngang màn hình trong khi livestream)
'Òa, là người thật nè! Anh giai lại còn là streamer game!'
“’Hôm nay tôi livestream lần đầu tiên.” An Nhu thẳng thắn chân thành, cười nói những câu dí dỏm: “Mọi người cũng biết đấy, tôi là sinh viên. So lương với lương, suy nghĩ một chút vẫn là mượn cơ hội nhảy ra kiếm ăn thôi.”’
Màn đạn lướt qua một loạt 'ha ha ha ha'.
Bởi vì kiếp này vẫn chưa chơi Doomsday Awakening, An Nhu cúi đầu nhấp vào, muốn đăng ký tài khoản mới. Màn đạn đột nhiên lướt qua một câu: 'Người chơi mới còn làm streamer sao? Cười chết tui!'
An Nhu ngước mắt, vẫn không hề nói gì. Còn Tề Trừng vẫn đang lén xem An Nhu livestream đã bước tới.
“Người anh em, có cần lên bằng tài khoản của tớ không?”
An Nhu hơi cảm kích giương mắt: “Không sao đâu, không cần mà.”
“Tớ có đến mấy tài khoản đấy.” Tề Trừng thoải mái mở điện thoại mình ra trước mặt An Nhu: “Đến đây, chọn đại cái nào cũng được.”
An Nhu im lặng một lát. Bỗng nhiên cậu nhìn thấy tài khoản bỏ đi mà Tề Trừng dùng để gài bẫy Cuồng Đồ Tận Thế trước kia.
“Cái này đi.” An Nhu nhấn vào một cái tài khoản mới, rõ ràng Tề Trừng đã chú ý tới gì đó, nhưng trong phòng livestream còn có người, chỉ có thể kiềm chế không nói.
“Hay dùng cái này đi.” Từ trước đến nay An Nhu không ngại chuyện lớn, đăng ký tài khoản bỏ đi của Tề Trừng.
'Cười chết mất, streamer game không có tài khoản của mình, vậy mà còn dùng của tài khoản của người khác!'
Nickname vừa mới khiêu khích lại phát ra màn đạn, Tề Trừng tức giận trợn mắt. An Nhu an ủi bạn cùng phòng, loại người như thế câu gì cũng nói được, không cần phải tranh luận.
Thanh tiến độ đạt tới 100%, nhân vật trong trò chơi xuất hiện trong trang viên, đập vào mắt là một đống đổ nát. Tất cả vách tường và sàn nhà đều bị phá hủy, đồ dùng trong nhà đã không còn tốt, ngay cả bồn cầu cũng không bỏ qua.
Cuồng Đồ Tận Thế quả thực đã báo thù rồi.
Phòng livestream rơi vào yên lặng một lát. Ngay sau đó một đợt màn đạn lướt qua đây.
'Anh giai, bạn cùng phòng của anh đắc tội với người khác sao?'
'Cười chết mất, tài khoản này có có thể chơi không đấy?'
'Thế này cũng thảm quá rồi đấy?!]
'Bồn cầu cũng không để lại, quá độc ác!'
An Nhu ngước mắt nhìn thoáng qua số người trong phòng livestream, đã hơn một trăm người rồi.
Bắt đầu livestream mười phút đã có thể có số người xem này là số liệu mà kiếp trước cậu phải cố gắng ba bốn tháng mới có thể có.
“Xem ra chủ đề hôm nay là xây dựng lại nhà ở.” An Nhu không để tâm cười cười: “Gặp phải kẻ ăn trộm không được sợ. Hôm nay, tôi sẽ dạy mọi người mấy chiêu nhỏ tuyệt vời, làm sao có thể khiến cho bọn trộm phấn khởi vui vẻ đến, nhưng rồi lại tức tối mắng chửi rời đi.”
An Nhu nhấn vào bản vẽ xây dựng nhà ở, bắt đầu từ số 0.
Trong biệt thự, thím Dương lo lắng nhìn Mạc Thịnh Hoan, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ: “Cậu chủ, hôm nay cậu An có việc, phải về trễ một chút. Cậu ăn trước đi được không?”
Người đàn ông cụp mắt, cơm cháo trước mặt không hề động vào chút nào, dường như không hề có hứng thú với thức ăn.
“Vậy tôi gọi điện thoại cho cậu An nhé?” Thím Dương mặt ủ mày chau.
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía đồng hồ cảm ứng trên cổ tay, im lặng hồi lâu, đôi mắt lặng lẽ đứng dậy đi lên lầu.