Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Chương 46




Mặc dù Cố Tuyết vừa khen ngợi thành tích của Cố Hải, nhưng ông ta lại cảm thấy có điều gì đó không đúng trong lời nói của cô. Mấy bản tài liệu này đã được sửa rất hoàn hảo, đến độ người có kinh nghiệm như Niên Bác Văn hay Cố Thừa Sâm nhìn vào cũng không hề thấy có gì kỳ lạ.

Vậy thì đối với tay ngang như con gái ông ta, chắc hẳn là Cố Tuyết sẽ xem không hiểu mới đúng.

“Con gái nói phải, Cố Thị do bố diêud hành quản lý dĩ nhiên là phải phát triển tốt rồi.”

Cố Hải cười ha hả.

Cao Phương ngồi phía sau âm thầm quan sát biểu hiện của Cố Tuyết, mặc dù vẫn tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng tại sao bà lại thấy trên khóe miệng của cô ấy lại có biểu hiện gì đó giống như đang cười châm chọc.

“Vậy bố giải thích cho con số liệu chỗ này đi ạ. Tại sao ở đây ghi là hai trăm triệu, sang đây lại thành hai mươi tỷ vậy ạ? Đây là số tiền lời hay số tiền pháy sinh khi thực hiện dự án ạ?”

Cố Tuyết dùng đèn laze chiếu lên hai con số chênh lệch cùng hàng, các cổ đông bắt đầu nghị luận. Sắc mặt Cao Phương không được tốt lắm, rõ ràng là lúc bà ta sửa sổ sách đã kiểm tra kỹ mấy lần, đáng lý ra không nên có sai sót mới đúng chứ?

“Chị, chị nhìn lầm rồi con số đó là ở hàng dưới mà? Hơn nữa đó là chi phí phát sinh, không phải số tiền lời Cố Thị kiếm được. Chị xem, hàng bên cạnh không phải còn có nhiều con số hơn hay sao?”

Cố Nguyệt Sương lên tiếng chữa cháy.

Hai cột trên dưới có số liệu tương tự, không chỉ vậy, hàng thứ ba chỗ cột thu lời đều cho ra con số khá ít ỏi. Lúc Cố Tuyết nhận được tài liệu về doanh thu của Cố Thị, cô đã xem đi xem lại nhiều lần, cũng mang thắc mắc hỏi Niên Bác Văn, hắn nói trong kinh doanh sẽ không ai ngu ngốc bỏ ra mấy chục tỷ tiền vốn, chỉ để kiếm lời hơn trăm triệu. Vốn nhiều lời ít thế này, e là trên thương trường cũng chỉ có Cố Hải mới làm được chuyện đó mà thôi.

Hoặc là số tiền lời gấp năm gấp sáu đó đã chảy vào túi riêng của ông ta.



“Ồ, vậy con số hai mươi tỷ này là thành quả của hàng dưới bị ghi nhầm thành hàng trên à? Vậy cô giải thích xem tại sao các dự án này đều bỏ ra nhiều vốn, mà lại không thu được lời cao vậy? Lẽ nào trong lúc thực hiện các dự án này đều bị phía thứ ba hay phía đối tác ăn chặn, ăn xén hay sao?”

Cố Tuyết lại chất vấn.

“Chuyện này… cũng có khi là vậy…”

Cố Nguyệt Sương rụt rè đáp.

Nói xong, Cao Phương liền quay quắt nhìn sang con gái của bà ta, trừng mắt cảnh cáo Cố Nguyệt Sương ngậm miệng lại.

“Bố, bố là người thực hiện các dự án này mà, bố giải thích cho con nghe với?”

Cố Tuyết tròn mắt ngây thơ hỏi.

Cô ấy lại quay về bộ dạng ngây ngô ngờ nghệch, nhưng khác với lúc trước, Cố Hải có dự cảm không hay trước dáng vẻ này của con gái.

“Bởi vì mấy dự án đó đều bị đối tác rút vốn đột ngột, số tiền đối tác bỏ ra khá nhiều nên Cố Thị phải bù lỗ, Tiểu Tuyết, con không tham gia thương nghiệp, không hiểu ngành này phiền phức thế nào đâu.”

Cao Phương giải vây cho Cố Hải.

So với đứa con gái vô tri, ngu xuẩn, bà ta cao tay hơn nhiều, chính vì thế mà Cố Hải mới đụng chạm vào tiền vốn của Cố Thị mà thần không biết, quỷ không hay.

“Có thể phiền phức thế nào ạ? Chẳng phải chỉ là việc một công ty nào đó hủy hợp đông thôi sao? Mà mỗi khi kí hợp đồng, lẽ nào bố không thêm điều khoản nếu bên nào tự hủy hợp đồng trước, thì sẽ phải bồi thường cho bên còn lại sao? Hay là dì định nói hợp đồng nào của bố cũng không có điều khoản này hết hả? À, còn nữa, bố có biết mấy công ty hợp tác đều là công ty ma không vậy ạ?”



Cố Tuyết ra hiệu cho Hà Hoài mang tài liệu mà Cố Thừa Sâm đã đưa in ra phát cho các cổ đông. Bởi vì cô không có thư ký hay trợ lý riêng, nên mượn tạm người bên cạnh Niên Băc Văn, dĩ nhiên là với các yêi cầu của cô, hắn chưa bao giờ từ chối.

Cao Phương lẫn Cố Hải đều xanh mặt khi nhận được tài liệu từ Hà Hoài, họ không nghĩ rằng Cố Tuyết lại biết nhiều chuyện đến vậy.

Số tài liệu Hà Hoài phân phát cho các cổ đông còn có vụ việc sửa sổ sách và thâm lạm công quỹ, một vài người trong số họ âm thầm tiếp tay cho Cố Hải nên vừa nhìn sơ là nhận ra.

Buổi họp cổ đông lần này thực chất là một buổi “Hồng môn yến” do Cố Tuyết sắp đặt.

“Bố, bố giải thích một chút về tài liệu con vừa đưa cho bố được không? Tại sao số liệu bố cho con xem và tài liệu con thu thập được lại không giống nhau vậy? Bố đừng nói với con là bố không biết chuyện gì hết nha? Bố đừng đem kế toán ra làm bia đỡ đạn nhé!”

Cố Tuyết mỉm cười chặn lời bào chữa của Cố Hải.

Quả thực nếu Cố Tuyết không lên tiếng, thì ông ta đã đẩy toàn bộ trách nhiệm qua cho kế toán.

“Tiểu Tuyết, chúng ta là người nhà, con có gì bất mãn thì nói riêng với bố con, dù gì con cũng nên chừa cho ông ấy chút ít mặt mũi.”

Cao Phương khó chịu nói.

“Dì à, có phải dì suốt ngày bày mưu tính kế đến hỏng não rồi không? Thâm lạm công quỹ là phạm pháp, có thể bị kiện ra tòa bất cứ lúc nào, dì nói tôi nên nói riêng chừa mặt mũi cho ông ấy. Vậy khác nào dì đang bảo tôi tiếp tay cho kẻ xấu lấy tiền của công ty đâu? Tiền của Cố Thị là tiền chung của các cổ đông, của các nhân viên bỏ công sức ra làm việc, bây giờ bố tôi tham nhũng, ăn tiền trên mồ hôi của người khác, dì nói xem, vậy là có công bằng với các cổ đông, với nhân viên của Cố Thị không? Cho dù muốn tôi cho bố mặt mũi thì cũng phải hỏi ý kiến các nhân viên và cổ đông trước đã, tất nhiên là trừ mấy người đã tiếp tay cho bố tôi.”

Cố Tuyết lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, vấn đề này tôi sẽ chuyển cho cảnh sát giải quyết. Và ở đây, ngay tại nơi này, với tư cách là cổ đông lớn nhất hội đồng quản trị, tôi tuyên bố cách chức ông Cố Hải và bà Cao Phương khỏi vị trí chủ tịch, tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của Cố Thị. Tôi sẽ bổ nhiệm ông Cố Thừa Sâm vào vị trí chủ tịch kiêm tổng giám đốc. Sau này, mọi chuyện lớn nhỏ đều do ông Cố Thừa Sâm tiếp quản.”