Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 22




Vài ngày sau…..

“Chị ơi, đừng khóc nữa, em thực sự không sao đâu mà, chị đừng lo!”

Trong tòa nhà nhỏ nơi Tô Noãn cùng chồng mình kinh doanh, giọng nói bất lực của Tô Lương truyền ra từ máy truyền tin.

Trong màn hình nổi ở phòng khách có rất nhiều khuôn mặt của thiếu niên Beta ấy, Tô Lương đang bất đắc dĩ mà an ủi chị gái mình, nếu không phải trên cổ tay còn có dấu vết, rất khó có thể phát hiện ra cậu vừa phải trị liệu vì sự kiện trước đó.

“Em còn dám bảo chị đừng lo à, chị có thể không lo sao?!”

Tô Noãn nước mắt lưng tròng nhìn em trai mình trên màn hình, mọi lo lắng dồn nén từ khi Tô Lương vào Xà quật đều bộc phát.

“Em mới đi được có mấy hôm mà lúc liên lạc với chị đã ra nông nỗi này rồi, lại còn phải tới nơi đó…..huhu…..lúc đó chị đã không cho em đi rồi, em lại cứ hoa ngôn xảo ngữ lừa chị, phải khiến chị lo muốn chết thì em mới vừa lòng đúng không!”

Bỗng nhiên nhận được tin tức của Tô Lương, đương nhiên Tô Noãn rất vui.

Vì dựa theo nguyên tắc trước giờ, Xà quật không cho phép nhân viên trong đó liên hệ với người ngoài.

Nhưng lúc Tô Noãn mở màn hình thì phát hiện Tô Lương bị thương.

Dù bây giờ nhìn sắc mặt Tô Lương có vẻ không sao nữa, nhưng Tô Noãn vẫn cứ lo lắng vô cùng.

“Em thực sự không sao mà, chỉ không cẩn thận ngã xuống khỏi dụng cụ thôi.” Thấy chị gái mình sắp rơi nước mắt, Tô Lương nào dám nói sự thật, cũng may là miệng vết thương của cậu ở sau gáy, giờ cũng đã dùng bông băng sinh học băng lại rồi, chứ mà để Tô Noãn nhìn thấy dấu răng, có khi sẽ xông vào Xà quật cướp người đi mất.

“Xà quật thực sự không phải nơi quá mức huyền bí như bên ngoài đồn thổi, mọi người ở đây đều rất tốt với em, họ đều là những người rất rất rất tốt.” Tô Lương rất thật lòng nói, “Chị xem, hôm nay em có thể liên lạc với chị là biết đó, họ chính vì muốn trấn an tinh thần em nên mới cho em liên lạc với chị, hơn nữa em cũng chỉ bị thương ngoài ra mà thôi, kim truyền dịch này cũng là để truyền chất dinh dưỡng. Bọn họ đã chăm sóc em cẩn thận như thế! Em ở đây thực sự rất vui vẻ, đúng rồi, chị muốn xem hoa em trồng không? Đây chính là thực vật Riar cực kỳ quý hiếm đó……”

Trên màn hình bỗng có một chút dao động rất nhỏ.

Giọng nói của Tô Lương cũng hơi ngưng lại.

Nhưng ngay sau đó, mọi thứ trở lại bình thường.

Tô Noãn và Tô Lương đều không để ý đến chi tiết nhỏ này.

Nhưng họ đều không biết khung cảnh ở phòng khách Tô gia sau khi trải qua một lần rung động rất nhỏ ấy đã truyền tới một căn phòng xa hoa được canh phòng nghiêm mật trong Lục gia đại trạch.

“Hoa do tiểu Lương trồng, đương nhiên anh muốn xem rồi.”

Một giọng nói cực kỳ khàn của một người đàn ông đáp lại thiếu niên đang cười tươi.

[Chị, ở đây cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một điểm không tốt, chính là em vô cùng vô cùng nhớ chị!]

Tô Lương trên màn hình không biết gì cả, vẫn đang làm nũng với chị gái mình.

“Vậy sao? Anh cũng nhớ em. Thực sự rất nhớ em.”

Giọng người đàn ông kia lại một lần nữa ngọt ngào cất lên.

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tô Lương trên màn hình.

Đó là bàn tay của Lục Chi Chiêu.

Là ngôi sao tương lai của Lục gia, là người thừa kế đời tiếp theo trong suy nghĩ của mọi người, nhưng bộ dạng Lục Chi Chiêu lúc này lại quá mức tiều tụy.

Từ lúc phá hủy phòng tạm gia để chạy trốn kia, lúc bị bắt trở về, hắn vẫn bị giam lỏng và canh gác nghiêm ngặt.

Đặc biệt là Lục Chính Ân, lúc ông ta biết Lục Chi Chiêu vì Tô Lương mà thậm chí còn khiến Ninh Gia Dật bị thương thì tức giận đến nhăn nhó mặt mày, suýt nữa còn động thủ với Lục Chi Chiêu.

Mà khi Lục Chi Chiêu bị giam lỏng triệt để, Lục Chính Ân nghiêm khắc hạ lệnh, nếu không được ông ta cho phép, bất cứ ai cũng không được tiết lộ thông tin của Tô Lương cho hắn.

Ngày xưa là thiên chi kiêu tử, giờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành con khỉ bị cầm tù.

Lục Chi Chiêu cũng không biết vì sao bản thân lại nôn nóng cùng tuyệt vọng như vậy. Rõ ràng hắn chỉ bị giam lỏng mà thôi, chờ trị liệu xong, hắn sẽ tiếp tục ra ngoài, tiếp tục là Lục gia đại thiếu phong quang vô hạn.

Mà Tô Lương thì cũng chỉ đi Xà quật có nửa năm mà thôi, dù sao thì sau khi cậu trở về, Lục Chi Chiêu vẫn có thể tới xin lỗi cùng giải thích.

Tính tình Tô Lương dịu dàng như vậy, Lục Chi Chiêu tin tưởng cậu nhất định sẽ tha thứ cho mình.

Nhất định là vậy!

Nhưng bất kể tự thuyết phục mình ra sao, Lục Chi Chiêu vẫn không sao kìm nén được cảm xúc.

Sâu trong đầu hắn như đang có một con quỷ, con quỷ đó đang không ngừng đe dọa – một khi hắn buông tay, có thể Tô Lương sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Thậm chí, có khả năng hắn đã mất đi cậu rồi.

Vì lúc chia tay, ánh mắt của thiếu niên dịu dàng ấy nhìn hắn vô cùng lạnh nhạt.

Trong lúc cực độ nôn nóng, Lục Chi Chiêu đã xâm nhập trái phép vào thiết bị trí năng nhà Tô Noãn, bắt đầu theo dõi Tô Noãn.

Dù sao Tô Noãn cũng là thân nhân duy nhất của Tô Lương, nếu Tô Lương có thông tin gì, Tô Noãn nhất định sẽ biết!

Đây gần như chỉ là một nước cờ vô vọng, nhưng Lục Chi Chiêu không ngờ thế mà lại thực sự thành công.

Thế mà Tô Lương thực sự có thể liên hệ với Tô Noãn khi bản thân còn đang ở trong Xà quật!

Hắn khao khát nhìn chằm chằm vào người trước mặt, tâm hồn xao động kể từ sau cuộc chia ly cuối cùng cũng được bình yên ngắn ngủi trong giây phút này.

“Tiểu Lương.”

Lục Chi Chiêu si ngốc gọi tên Tô Lương.

“Tiểu Lương của anh……”

Kỳ thực dù ít dù nhiều, Lục Chi Chiêu vẫn mơ hồ cảm giác được trạng thái của mình không đúng lắm.

Rõ ràng hắn đã được trị liệu rất kỳ công, rõ ràng nhân cách thứ hai “bạo ngược”, “hung ác” trong miệng mọi người đã không còn xuất hiện.

Nhưng Lục Chi Chiêu vẫn chưa thực sự trở lại bình thường.

Tâm trạng hắn càng ngày càng tệ, càng ngày anh càng nhớ Tô Lương.

Nếu phải truy cứu nguyên nhân rõ ràng, những suy nghĩ và mong muốn đối với Tô Lương ấy đến từ cơn ác mộng kéo dài tưởng chừng như không bao giờ dứt của hắn.

Đúng, chính là những giấc mộng không bao giờ dứt ấy.

Mỗi đêm, chỉ cần Lục Chi Chiêu nhắm mắt, hắn sẽ lại chìm sâu vào nỗi tuyệt vọng đó.

Trong mộng, Tô Lương vẫn như trong trí nhớ của hắn, rất dịu dàng, cũng rất yêu hắn.

Vì vậy, trong mộng, Lục Chi Chiêu cũng cố gắng thuyết phục đối phương bỏ trốn cùng mình.

Và Tô Lương cũng thực sự đồng ý.

Ánh mắt Tô Lương nhìn hắn trong giấc mộng khiến Lục Chi Chiêu mê mẩn.

Hắn có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm không hề đắn đo hay tính toán.

Trong mộng, cuộc sống của họ thực sự rất khó khăn sau khi bỏ trốn, vị đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước lần đầu tiên biết đến những nỗi gian khổ của cuộc đời. Tuy nhiên, dù có mệt mỏi và cáu kỉnh ra sao, chỉ cần nhìn thấy Tô Lương ở nhà, Lục Chi Chiêu đã cảm thấy rất hài lòng và vui vẻ.

Hắn thực sự yêu Tô Lương rất nhiều.

Nhưng, sở dĩ gọi là ác mộng vì kết cục của nó luôn tuyệt vọng và đau khổ.

Trong mộng, cuối cùng Tô Lương đã chết.

Hắn vĩnh viễn không nhớ nổi vì sao mình lại rời xa Tô Lương, vì sao lúc Tô Lương chết, hắn lại không ở bên cạnh cậu.

Trong mơ chỉ có thi thể trắng bệch vô cùng đáng sợ của Tô Lương.

Rõ ràng là một chàng trai tươi tắn hay cười, vậy mà khi nằm trong chiếc quan tài đơn sơ ấy, cơ thể cậu lại gầy guộc và đầy sẹo.

Lục Chi Chiêu đau lòng tới mức không thở nổi.

Cơ thể hắn dường như đã bị xé nát, linh hồn cũng vậy.

Mỗi người trong số những người tự nhận là bạn của Tô Lương đều có hình dạng kỳ lạ và khuôn mặt ghê tởm, Lục Chi Chiêu thậm chí còn nghĩ có thể họ đã làm tổn thương Tô Lương và khiến người yêu quý nhất của hắn chết thê thảm như vậy.

Trong mơ, đám tang là một ngày mưa xám xịt.

Đám người đó chôn cất Tô Lương ở một nơi đơn sơ đến nực cười.

Hơn nữa họ còn dám đuổi hắn đi, còn thóa mạ hắn.

“Cạch.”

Một cái gì đó đã vỡ vụn hoàn toàn.

Lục Chi Chiêu nghe thấy âm thanh từ giữa hư vô kia.

Hắn không thể nhịn được mà vọt vào giữa đám người rồi mang Tô Lương đi.

Đó là Tô Lương của hắn.

Cậu không nên thảm thương như vậy, không nên chết như vậy.

Giọng nói ma quỷ ấy vẫn đang thì thầm trong tâm trí Lục Chi Chiêu.

Sau đó thì sao……

Như thể không có chuyện gì xảy ra. Lục Chi Chiêu đã rất cố gắng để thay đổi kết thúc của cơn ác mộng, hắn muốn đưa mọi thứ trở lại như ban đầu.

Hắn muốn thiếu niên thức dậy, dịu dàng nhìn mình, khẽ mỉm cười và cất tiếng gọi "A Chiêu."

Sau đó, hắn có thể cười lại với đối phương rồi đáp lời: “Tiểu Lương, anh đã về!”

Lục Chi Chiêu ôm Tô Lương về Lục gia đại trạch thật lâu. Hắn đã dùng kỹ thuật tốt nhất, tài liệu tốt nhất, những mong có thể khiến Tô Lương tỉnh lại.

Nhưng vô dụng……

Tô Lương vẫn nằm đó, bất động, không có hô hấp, chưa từng có một động tác nào cả.

[Cầu xin em, tiểu Lương, anh sai rồi, em tỉnh lại đi được không……]

[Tiểu Lương, em đừng sợ, anh đã chuẩn bị hết rồi, chờ em tỉnh lại chúng ta sẽ kết hôn, không phải em vẫn luôn muốn kết hôn với anh sao?]

[Anh trở lại rồi, tiểu Lương, em tỉnh lại đi, anh đã về thật rồi!]

Trong mộng, gần như mỗi tối hắn đều cuộn mình bên quan tài của Tô Lương kêu khóc.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng một ngày nọ, dường như có người đột nhập vào thế giới nhỏ cuối cùng giữa hắn và Tô Lương, rồi nhìn xác chết và những vật thí nghiệm còn lại mà kinh hãi kêu lên.

Nhưng Lục Chi Chiêu chỉ cảm thấy rất ồn ào.

Rõ ràng chỉ cần một chút nữa là Tô Lương có thể tỉnh lại rồi.

Nhìn xem, thiếu niên ngâm trong dung dịch ướp xác vẫn đang cười. Có thể cậu ấy đã cảm nhận được?

Cậu biết a Chiêu của cậu đã trở lại, còn cố gắng đánh thức mình.

Trong cơn ác mộng luôn có rất nhiều người.

Rất nhiều, rất nhiều, tất cả bọn chúng đều muốn cướp Tô Lương của hắn đi. Bất đắc dĩ, Lục Chi Chiêu chỉ có thể ôm thi thể Tô Lương không ngừng chiến đấu với chúng.

Tất cả bọn chúng đều rất mong manh, nhỏ bé và dễ giết.

Lục Chi Chiêu bắt đầu thử nghiệm với những xác chết đó.

Tô Lương sẽ tỉnh lại.

Trong mộng, hắn luôn luôn lặp lại những điều này.

Cũng càng xác định được chuyện đó.

Trong cơn ác mộng cuối cùng, Lục Chi Chiêu thấy mình mang theo một chiếc quan tài thủy tinh thật lớn, chạy trốn tới tinh vực hoang dã nhất Hệ Ngân hà.

Nhưng lại có ai đó dễ dàng xé nhỏ lớp phòng thủ mà hắn đặt ra, từng bước tiến vào nơi sâu nhất của phòng thí nghiệm.

Đó là một người đàn ông ốm yếu và gầy gò, trông như thể anh ta sẽ tan thành tro bụi bất cứ lúc nào.

Thật khó tưởng tượng, quái vật năm xưa trong miệng mọi người, Xà chủ Lục Thái Phàn, cuối cùng lại biến thành bộ dạng thảm hại như vậy. Trên người anh tản ra tử khí gần đất xa trời, nhưng có lẽ chính vì thế mà trông Lục Thái Phàn đáng sợ hơn bao giờ hết, giống như một con quái vật nào đó đang bò ra khỏi vực thẳm.

Lục Chi Chiêu vọt lên, vốn hắn cho rằng người đàn ông gầy gò này sẽ giống như những kẻ trước đó, lại không nghĩ cuối cùng kẻ bị nghiền áp trên mặt đất chính là mình.

[Đúng là thứ kinh tởm.]

Trong hoảng hốt, hắn nghe thấy đối phương đang lạnh nhạt trào phúng.

Giữa cơn đau dữ dội và những tiếng la hét tê tâm liệt phế, Lục Chi Chiêu ngã xuống đất và chỉ có thể bất lực nhìn Lục Thái Phàn, ác quỷ đó từng bước di chuyển đến bên quan tài.

Người đàn ông đó trầm mặc nhìn thiếu niên đang nhắm nghiền mắt trong quan tài, như thể đang nhớ lại chuyện gì đó.

Sau đó, anh trực tiếp đập vỡ quan tài, ôm thi thể Tô Lương.

[Buông cậu ấy ra! Đừng mang tiểu Lương đi! Đừng mang cậu ấy đi!]

[Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi không được sao! Hãy để ta cùng chết với cậu ấy!]

Lần nào ác mộng cũng kết thúc bằng khung cảnh đáng sợ đó.

Lần nào cũng vậy, Lục Chi Chiêu chỉ có thể trơ mắt chứng kiến cảnh đó mà phát cuồng.

Lục Thái Phàn ôm thi thể thiếu niên, lập tức rời đi.

Mà Lục Chi Chiêu hắn chỉ có thể nằm một chỗ tuyệt vọng kêu gào, hắn rất muốn nhào lên, nhưng hắn không thể động đậy.

Vì tứ chi hắn đã bị tên quái vật kia bóp nát.