Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 54




Ánh kiếm còn chưa tới nhưng đã bổ con sóng lớn ngập trời ra làm hai, bọt nước bắn tung tóe, hai bên ánh kiếm hữu hình nhưng không có thực thể dựng lên hai bức tường nước cao mấy trượng!

Một luồng kiếm khí nóng rực tựa như mặt trời thiêu đốt phóng tới——

Kiếm quang trực tiếp chém cơ thể của một vị Thần Vương đang chạy trốn thành hai nửa, Thần Vương còn chưa kịp kêu cứu đã bị cắt đứt giữa chừng, thân thể khổng lồ từ trên trời rơi xuống, ầm một tiếng bắn tung tóe vô số bọt nước đỏ tươi, lại bị dòng nước cuốn trôi...

Gần như trong nháy mắt đó, bạch y lại chém đứt đầu một vị Thần Vương khác có tu vi thấp nhất! Sức mạnh đẳng cấp này khiến người ta phải run sợ!

Hai vị Thần Vương còn lại trông thấy cảnh tượng này sợ hãi vô cùng, lập tức từ bỏ liên thủ, vội vàng tách ra tháo chạy về hai hướng khác nhau.

Bạch y không hề do dự bỏ qua Thần Vương Tử Quang, giương kiếm đuổi theo một vị Thần Vương khác!

Giang Sở Dung lúc này đang liều mạng chạy trốn, cậu điều khiển thuyền bạch cốt đạp gió rẽ sóng bơi nhanh về phía biên giới của Nhân tộc, cho dù có cảm nhận được thiên địa rung chuyển ở sau lưng thì cậu cũng không dám quay đầu lại.

Mãi đến khi cậu đột nhiên cảm giác được khí tức của một vị Thần Vương ngã xuống, trong lòng bớt đi một gánh nặng, rốt cuộc Giang Sở Dung cũng quay đầu lại nhìn từ xa.

Chỉ một cái liếc mắt như thế, đồng tử của Giang Sở Dung đột nhiên co rụt lại——

Cố Minh Tiêu?!

Sao có thể là hắn được?!

Rốt cuộc là trùng hợp, hay là...

Nhìn một thân bạch y thanh lãnh đó, lòng Giang Sở Dung loạn cào cào, cậu nghi thần nghi quỷ, nhưng hiện tại không có ai để cậu trưng cầu ý kiến cả.

Tuy nhiên lẳng lặng liếc nhìn khoang thuyền vẫn một mực tĩnh lặng, Giang Sở Dung lại đột nhiên tỉnh táo trở lại.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải chạy thoát thân, miễn là Cố Minh Tiêu không phải nhắm vào cậu và Văn Lăng. Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, tiếp tục tập trung thúc giục thuyền bạch cốt, nhanh chóng lao về phía ranh giới Nhân tộc——

Cách đó không xa, Sở Thiên Tuyệt vẫn luôn trốn dưới gốc cây hòe cũng sững sờ khi nhìn thấy Cố Minh Tiêu ra tay.

Cho dù cậu ta không biết mặt mũi của Cố Minh Tiêu, nhưng cậu ta vẫn biết thanh kiếm trong tay Cố Minh Tiêu.

Vô Vọng Kiếm, cũng chính là bội kiếm của Tổ Thần năm xưa, thanh thần kiếm duy nhất còn tồn tại trên thế gian này!

Sắc mặt của Sở Thiên Khuyết cũng coi như bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Cố Minh Tiêu liên tiếp chém chết hai vị Thần Vương, y cũng không khỏi âm thầm kinh hãi trong lòng.

Tuy là đánh lén, nhưng Sở Thiên Khuyết tự hỏi, cho dù ở cùng cảnh giới thì y cũng chưa chắc có thể làm được như thế.

Quả nhiên, Cố Minh Tiêu được xưng là thiên tài số một đương thời trong tam tộc... đúng là danh xứng với thực.

Không lâu sau, lại có khí tức của một vị Thần Vương biến mất.

Hiển nhiên vị Thần Vương chạy trốn đã bị Cố Minh Tiêu đuổi kịp và giế.t chết.

Sở Thiên Khuyết khẽ nhíu mày.

Sở Thiên Tuyệt thấy vậy, trong lòng có hơi phát lạnh, thấp giọng hỏi: "Ca ca, chúng ta đi chưa? E là mấy vị Thần Vương khác cũng không dám xuất hiện nữa."

Sở Thiên Khuyết trầm tư chốc lát: "Đợi thêm chút nữa."

Quả nhiên, giây kế tiếp, giọng nói âm trầm của Thần Vương Tử Quang vang lên từ xa: "Các vị ca ca còn lại đừng có trốn nữa, đi ra liên thủ với nhau đi. Giế.t chết đệ nhất thiên tài của Nhân tộc, cướp thần kiếm, khi trở về chúng ta sẽ dùng nó để trấn áp Tôn Thượng."

"Bằng không, chờ khi chúng ta chết gần hết, đến lúc trở về gặp Tôn Thượng cũng sẽ là con đường chết."

"Dù sao công tử nhà các vị cũng đã là đồ đệ trên danh nghĩa của Tôn Thượng rồi."

Thần Vương Tử Quang vừa nói dứt lời, rốt cục cũng có mấy luồng khí tức khủng bố lần lượt bay tới.

Sau đó, bọn họ nối tiếp nhau đuổi theo hướng Cố Minh Tiêu rời đi.

Cảm nhận được số lượng lớn khí tức, Sở Thiên Tuyệt chấn động trong lòng, cậu ta lẩm bẩm nói: "Mười hai vị Thần Vương đều đã tới đây hết rồi."

Sở Thiên Khuyết đột nhiên nhìn về phía Thần Vương Tử Quang đang triệu tập các Thần Vương, cười lạnh một tiếng: "Xem ra phụ tôn quả thực đang giả bệnh, ắt hẳn ông ấy cảm thấy những con dao này không còn dùng được nữa nên định thay chúng bằng những con dao mới. Thần Vương Tử Quang là một tên gián điệp, ông ta diễn hay thật đó, không hổ danh là đồ đệ được phụ tôn coi trọng nhất."

Sở Thiên Tuyệt giật mình một cái, không dám nói thêm lời nào.

Sở Thiên Khuyết nói xong liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, thản nhiên nói: "Tiếp tục theo dõi đi, nếu Cố Minh Tiêu không địch lại thì chúng ta bắt buộc phải ra tay."

Sở Thiên Tuyệt không hiểu: "Tại sao chứ?"

Cuộc chiến đã đến trình độ này rồi, hiển nhiên đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.

Sở Thiên Khuyết trầm mặc chốc lát, nói: "Nếu lần này vẫn không tranh giành, thì sẽ không còn cơ hội nữa."

Sở Thiên Tuyệt nghe thấy câu này của Sở Thiên Khuyết liền giật mình tỉnh ngộ —— Nếu Ma Tôn đã giả bệnh để giết đám Thần Vương này, vậy thì dĩ nhiên ông ấy đang có kế hoạch bồi dưỡng người mới.

Vị trí của mười hai vị Thần Vương một khi bị bỏ trống, thì nhất định phải lấp đầy, đương nhiên Giang Sở Dung và Văn Lăng trong mười người đệ tử mới không đủ tư cách, cho nên trước mắt đã có tám gã Thần Vương.

Bỏ đi vị trí của Thần Vương Tử Quang thì còn ba vị trí trống.

Nếu trong trận chiến này bọn họ đạt được cơ duyên đột phá cảnh giới Thần Vương, thì cho dù Ma Tôn có xem thường bọn họ cỡ nào đi nữa cũng phải để lại cho bọn họ một vị trí. Nếu không làm được, bọn họ sẽ lại bị những tân Thần Vương kia chèn ép đến không chốn dung thân.

Thành bại đều nằm hết trong lần hành động này.

Gương mặt anh tuấn luôn toát ra vẻ kiêu ngạo của Sở Thiên Tuyệt rốt cuộc cũng lộ một chút nghiêm túc, cậu ta nói: "Chiến thôi. Ca ca, chỉ cần huynh ra tay, đệ thề sống chết đi theo."

Sở Thiên Khuyết khẽ cười: "Đi thôi."

Trong nháy mắt, hai luồng ma khí nối tiếp nhau phóng lên trời, đuổi theo hướng đi của Cố Minh Tiêu và đám Thần Vương——



Khi Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt đuổi đến, Cố Minh Tiêu đã bắt đầu cuộc chiến ác liệt với tám vị Thần Vương còn lại.

Đứng từ xa chỉ thấy hào quang đủ sắc màu phản chiếu nửa bầu trời trên sông Mê Đồ——

Sông núi rung chuyển, trời đất đổi màu, sương mù trên sông Mê Đồ bị vô số ma quang và kiếm quang xua tan hoàn toàn.

Người mặc bạch y tay cầm kiếm Vô Vọng, hắn múa kiếm thành thạo qua lại như con thoi giữa tám vị Thần Vương.

Sau khi quan sát một lúc, Sở Thiên Tuyệt nhỏ giọng nói: "Thần Vương Tử Quang đích thực là gián điệp của phụ tôn."

Thật vậy, Thần Vương Tử Quang trông có vẻ như cầm đàn ra sức chiến đấu với Cố Minh Tiêu, nhưng trên thực tế, thỉnh thoảng ông ta sẽ lén lút giật dây đàn trong tay mình ngăn chặn các vị Thần Vương khác đánh lén Cố Minh Tiêu, có mấy lần giúp Cố Minh Tiêu biến nguy thành an.

Sở Thiên Khuyết: "Thế nhưng một khi Cố Minh Tiêu có dấu hiệu suy yếu, ông ta sẽ lập tức quay ngược mũi giáo. Đệ hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ ra tay bất cứ lúc nào."

Sở Thiên Tuyệt hiểu ý, lập tức đáp: "Được!"

Tuy nhiên nói xong câu này, Sở Thiên Tuyệt lại nhịn không được nói: "Nhưng lỡ như Cố Minh Tiêu không giữ lời thì sao..."

Sở Thiên Khuyết: "Hắn không dám."

Sở Thiên Tuyệt:?

Nhưng Sở Thiên Khuyết nói xong lời này liền ý thức được có điểm không ổn, lúc này y khẽ nhíu mày, nói: "Nếu như một hồi nữa đám Thần Vương chết hết, Cố Minh Tiêu thật sự tấn công ta, đệ nhất định phải nhanh chóng chặn lại thuyền bạch cốt của đám người Tần Lâu Nguyệt ngay lập tức."

Sở Thiên Tuyệt đã sớm muốn hỏi vấn đề này: "Vì sao Cố Minh Tiêu lại muốn bảo vệ họ?"

Sở Thiên Khuyết: "Trở về sẽ nói cho đệ biết."

Sở Thiên Tuyệt:...

Trong lúc hai người nói chuyện, quả nhiên Cố Minh Tiêu đã bị thương——

Một vị Thần Vương đã bí mật biến thành hóa thân của một con rồng, ầm ầm lao ra khỏi mặt đất!

Cố Minh Tiêu đang chiến đấu với những vị Thần Vương khác nhất thời không kịp đề phòng, bị chiếc sừng cứng rắn của hóa thân rồng đâm trúng cánh tay! Máu tươi tí tách chảy xuống từ cánh tay đang cầm kiếm của hắn...

Tốc độ xuất kiếm đã chậm hơn một chút!

Điều này chính là tối kỵ đối với một người dùng kiếm.

Quả nhiên, tám vị Thần Vương bao gồm cả Thần Vương Tử Quang lập tức xông lên, ra tay đồng loạt, bọn họ đều muốn cho Cố Minh Tiêu một kích trí mạng ——

Sở Thiên Khuyết nói: "Đến lúc rồi!"

Lời vừa dứt, con mắt Ba Tuần của Sở Thiên Khuyết và Huyền Thiên Tử Khí của Sở Thiên Tuyệt gần như kích hoạt cùng một lúc!

Hai đạo công kích này chuẩn xác nhắm trúng tám vị Thần Vương, tám vị Thần Vương bị bất ngờ, tức khắc trở nên hỗn loạn!

Chỉ trong tích tắc đó, Cố Minh Tiêu đã nắm bắt cơ hội, hắn vung kiếm chém chết một vị Thần Vương khác!

Bảy vị Thần Vương còn sống sót lại hỗn loạn một trận.

Lúc này, Sở Thiên Tuyệt và Sở Thiên Khuyết cùng biến thành ma khí phóng thẳng lên trời, chia nhau ra tấn công vào vòng chiến——

Giờ phút này, cả hai người đều xuất ra toàn bộ sức mạnh của mình.

Chỉ trong nháy mắt, mỗi người bọn họ chém chết một vị Thần Vương!

Nhất thời, chỉ còn lại năm vị Thần Vương.

Sở Thiên Khuyết và Sở Thiên Tuyệt xuất kích thành công liền lập tức rút khỏi vòng chiến, không hề hiếu chiến.

Cố Minh Tiêu lơ lửng trong không trung liếc nhìn họ từ xa, nâng kiếm khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh như tuyết đọng.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Sở Thiên Khuyết bất giác mỉm cười, ôm quyền đáp lễ.

Năm vị Thần Vương còn lại thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, giận dữ gầm lên: "Sở Thiên Khuyết, tên gian tế kia, trở về ta sẽ bẩm báo Tôn Thượng xử tử ngươi!"

Sở Thiên Khuyết cười nói: "Các vị thúc thúc sống được rồi hẵn nói."

Lúc này, Thần Vương Tử Quang lạnh giọng nói: "Còn chờ gì nữa, Thiên Ma Tạo Hóa Đại Pháp!"

Bốn vị Thần Vương còn lại nghe thấy hơi chần chừ một giây rồi lập tức vây quanh Thần Vương Tử Quang.

Sở Thiên Khuyết thấy thế sắc mặt chợt lạnh đi, âm thầm truyền âm cho Cố Minh Tiêu, bảo hắn cẩn thận.

Cố Minh Tiêu đáp lại hai từ: "Yên tâm."

Sở Thiên Khuyết bình tĩnh lại, y và Sở Thiên Tuyệt lại hòa mình vào rừng cây hai bên bờ sông, bí mật đuổi theo thuyền bạch cốt của Giang Sở Dung.

Lần này Cố Minh Tiêu đã chữa trị vết thương cho y trước, cũng đưa ra một điều kiện trao đổi —— đó là sau khi cuộc chiến kết thúc, sẽ cho Sở Thiên Khuyết bảy phần chiến lợi phẩm của các vị Thần Vương đã chết.

Yêu cầu Sở Thiên Khuyết ngoại trừ ra tay tương trợ còn phải cố hết sức bảo vệ thuyền bạch cốt của Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Sở Thiên Khuyết đã đồng ý.