Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 10: Giảng dạy và chiếm đoạt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dữ Hạc vừa trở về từ căn tin sinh viên liền nhìn thấy Phương Mộc Sâm đứng dưới tòa nhà ký túc xá.

"A?" Cậu ngẩn người, vội vội vàng vàng nhìn thời gian, "Đến giờ rồi sao? Em đến muộn rồi ạ?"

Phương Mộc Sâm vẫn mang thái độ dịu dàng như trước, ôn hòa trấn an cậu: "Không phải, là chúng tôi tới sớm rồi. Vẫn còn mười năm phút nữa, Lâm thiếu không cần vội."

Lâm Dữ Hạc thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút, nói: "Phương tiên sinh có thể không cần dùng kinh ngữ như vậy để gọi em."

Phương Mộc Sâm cười cười, thuận thế nói: "Cậu đi ra ngoài từ sớm như vậy có việc gì sao?"

"Em đi ăn bữa sáng..." Lâm Dữ Hạc nói, đột nhiên ý thức được cái gì, có chút bất an, "Ngày đính hôn có quy định không được ăn bữa sáng không ạ?"

"Không có." Phương Mộc Sâm nói, "Không có những quy định ấy, vốn dĩ cũng là định đón cậu tới khách sạn ăn bữa sáng."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Dữ Hạc ngượng ngùng cười cười, "Em xem thời gian còn sớm, liền theo thói quen tới căn tin một chuyến."

Cậu phất tay một cái: "Em lên phòng thay đôi giày trước đã, sẽ xuống ngay thôi."

Phương Mộc Sâm gật đầu: "Được, không cần vội."

Anh ta nhìn Lâm Dữ Hạc rời đi, lại ngước mắt nhìn về hướng căn tin.

Trước tiệc đính hôn tới căn tin của trường ăn sáng, đã lấy được thẻ Đen rồi lại vẫn dùng thanh toán ưu đãi cho sinh viên.

Hoàn toàn đều là theo bản năng, lựa chọn theo thói quen

Phương Mộc Sâm cười nhẹ.

Lâm thiếu quả nhiên là đem thỏa thuận và cuộc sống của mình phân biệt rất rõ ràng.

Lâm Dữ Hạc rất nhanh liền xuống lầu, ngồi vào ghế sau. Lúc xe rời khỏi cổng trường cậu mới nhận ra điều gì: "ủa, bảo vệ không chặn xe bên ngoài vào trường sao ạ?"

Phương Mộc Sâm nói: "Lục tổng đã phân phó, đã đánh tiếng trước với bên nhà khách rồi."

Lục tiên sinh?

Lâm Dữ Hạc nghĩ, không ngờ Lục tiên sinh còn có thể chú ý loại chi tiết này.

Ô tô vững vàng chạy, Phương Mộc Sâm ngồi ở vị trí ghế phụ lấy ra một túi văn kiện, nói: "Tôi nói qua một chút các quy trình của tiệc đính hôn hôm nay."

Đã trải qua sự oanh tạc của Ngô Hân tối qua, Lâm Dữ Hạc vừa nhìn thấy cái loại túi văn kiện này liền có chút đau đầu: "...Vâng."

Cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần trên quãng đường này sẽ phải nghe lại một lần các công tác chuẩn bị dài dằng dặc, lại không ngờ rằng Phương Mộc Sâm nói cực kỳ ngắn gọn, còn chưa tới hai phút đã nói xong rồi.

Phương Mộc Sâm nói: "Sau khi tới nơi tôi hoặc có người khác sẽ đi theo cậu, có phân phó gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng tôi, không cần lo lắng."

Anh ta còn nói: "Hành trình vẫn còn một đoạn thời gian mới tới nơi, chỗ ngồi phía sau đã chuẩn bị thảm và gối mềm, Lâm thiếu có thể nghỉ ngơi trước một chút."

Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút: "... Được."

Cậu nhìn bóng lưng Phương Mộc Sâm một chút, đối phương nhã nhặn lễ độ, kiên trì lại rất quan tâm. Này vốn dĩ cũng rất bình thường, nhưng hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt thì Phương Mộc Sâm đối với Ngô Hân rất lãnh đạm, Lâm Dữ Hạc luôn cảm thấy có chút nghĩ mãi không ra.

Người của Lục tổng, tại sao thái độ với mình lại tốt như vậy?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cậu cũng không hỏi ra miệng. Xe chạy rất êm, hơn nửa tiếng sau rốt cuộc cũng đã tới điểm đích.

Chỗ khách sạn tổ chức đính hôn là một nơi Lâm Dữ Hạc cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua. Cậu sau khi đến mới phát hiện, cùng với nói nơi này là khách sạn chẳng bằng gọi là một trang viên* lớn thì đúng hơn.

Lâm Dữ Hạc chỉ biết là những nhà bình thường tổ chức tiệc đính hôn ở khách sạn đã là tốt lắm rồi. Nhưng cậu vẫn chưa từng tiếp xúc với nghi thức đính hôn của hào môn, trang viên này được xây như một di tích lịch sử, nơi này rộng đến mức khiến cậu gần như mất phương hướng.

Phương Mộc Sâm gọi người tới theo Lâm Dữ Hạc để cậu có thể phân phó bất cứ lúc nào, có điều anh vẫn là tự mình dẫn Lâm Dữ Hạc đi vào.

Trên đường vòng vèo hồi lâu, bọn họ mới đi tới một hội trường rộng rãi và sáng sủa.

Lâm Dữ Hạc vốn cho là nơi này chính là sảnh tổ chức tiệc đính hôn, lại nghe thấy Phương Mộc Sâm nói: "Nơi này là phòng khách của phòng hóa trang, Lâm thiếu đi vào trước đi."

... Thì ra chỗ này mới chỉ là phòng hóa trang sao?

Lâm Dữ Hạc im lặng. Cậu đi vào căn phòng nối liền với hội trường, đội stylist và đội chụp ảnh đã ở bên trong sẵn đợi cậu rồi.

Các nhà tạo mẫu động tác rất lưu loát, không đến nửa giờ phần lớn đã trang điểm xong rồi. Sau đó, Lâm Dữ Hạc dưới sự chỉ dẫn tiến vào phòng thay đồ thay trang phục. Cậu chân trước vừa rời đi, trong phòng hóa trang liền trở lên náo nhiệt.

"Cậu ấy sao lại đẹp trai như vậy a a a a a!!"

"Trang điểm cho người đẹp trai thực sự là hưởng thụ!"

Đoàn đội tạo hình là thuộc cấp bậc chuyên nghiệp, có điều các thành viên đều còn rất trẻ, không khí trong đoàn đội hàng ngày cũng tương đối sinh động. Chỉ là bởi vì Boss quá mức nghiêm túc, bọn họ mới tạo thành thói quen lúc làm việc phải giữ im lặng.

Lúc này bọn họ cùng là nhân lúc khách rời đi mới bắt đầu gào thét chói tai.

"Sao lại có thể có nam sinh sở hữu làn da như vậy a?! Khoảng cách gần như vậy mà một chút lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, tui vừa cầm kem che khuyết điểm cũng không có chỗ để dùng..."

"Còn nói sao, lúc nãy tui thiếu chút nữa không thể trang điểm luôn, cảm giác đối với gương mặt ấy có làm gì thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân."

*Vẽ rắn thêm chân: làm chuyện vô ích, thừa thãi.

"Đúng vậy, còn là chính diện góc nghiêng ba trăm sáu mươi độ không góc chết, tôi đoán chỉ cần tùy tiện chụp một bức ảnh cũng có thể leo lên trang nhất, đều có thể phá vỡ triệu like luôn!"

"Tới đê, bà còn muốn chụp trộm, sao lại không nghĩ tới Lục tổng xem?"

"??? Không, không được, không được nghĩ, tui chỉ nghe tới cái tên này thôi liền thấy lạnh rồi..."

Nhắc tới Lục Nan, âm lượng nói chuyện phiếm trong phòng hóa trang trong nháy mắt hạ xuống rất nhiều.

Chờ tới lúc Lâm Dữ Hạc quay lại, bên trong đã khôi phục an tĩnh, cậu vừa đi vào liền hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.

Áo vest còn chưa mang tới, cậu thanh niên bây giờ mới chỉ mặc quần tây và áo sơ mi. Màu trắng thuần kết hợp với cậu đúng thật là tuyệt phối, rõ ràng là màu sắc bình thường nhất, lại hết lần này tới lần khác khiến trong mắt người khác đều là kinh diễm nồng đậm.

Áo sơmi che đi chút phong độ của người tri thức trên người cậu thanh niên, trang phục vừa vặn đem cậu phác họa đến càng thêm xinh đẹp. Cậu trời sinh ra đã có dáng đẹp, lưng cao ngất, thẳng như một thân trúc, đi xuống vòng eo nhỏ xinh bị thắt lưng sẫm màu cuốn lại, đường cong nhỏ hẹp xinh đẹp ấy khiến chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ trêu chọc người khác tâm ngứa ngáy rộn rạo.

Tất cả mọi người trong phòng nhìn đến sửng sốt, có người bật thốt lên: "Thật là đẹp trai..."

Tiếng thì thầm trầm thấp này khiến căn phòng trong phút chốc im re, người bên cạnh vội vàng kéo kéo cô nàng, ý bảo cô chớ có lên tiếng.

Khách đang ngay trước mặt, sao có thể tùy ý đánh giá?

Người phụ trách vội mở miệng cứu vãn tình thế: "Lâm tiên sinh mặc bộ này thực sự rất hợp, chúng tôi mới nhịn không được liền thốt lên. Tới bên này ngồi đi, chúng tôi hoàn thành nốt mái tóc cậu."

Bọn họ khẩn trương quan sát vẻ mặt Lâm Dữ Hạc, Lâm Dữ Hạc thế nhưng chỉ cười cười: "Kỳ thật là do kỹ thuật của các vị tốt."

Cậu cũng mang dáng vẻ hoàn toàn không bị xúc phạm lại còn khen các nhà tạo mẫu một lần. Mọi người đồng thời thở phào, trong lòng cũng là ấm áp.

Người sinh ra đã đẹp trai vốn chính là chọc người thích, cậu lại còn ôn nhu hết mực, nhất thời khiến mấy thợ trang điểm trẻ tuổi biến thành tiểu mê muội.

Các cô nàng bạo dạn bắt chuyện, Lâm Dữ Hạc cũng đều kiên nhẫn trả lời, bầu không khí của phòng hóa trang dần dần sống động lên.

Thẳng đến khi người đàn ông kia đẩy cửa tiến vào.

Thời điểm Lục Nan tiến vào, cả phòng đều giống như đột nhiên bị ấn nút im lặng. Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen ngầu đét, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị, uy hiếp mười phần. Thân cao một mét chín mốt có thể từ trên nhìn xuống rất cả mọi người, cho dù là ánh mắt lạnh như băng chỉ quét qua trong chớp mắt, cũng đủ để khiến mọi người khiếp đảm đến không dám lên tiếng.

Anh không nói gì, trực tiếp đi về phía Lâm Dữ Hạc đang ngồi trên ghế xoay.

Thợ trang điểm đã sớm lui ra phía sau một bước, nhường đường cho anh. Lục Nan đứng vững sau lưng Lâm Dữ Hạc, giương mắt nhìn về phía chiếc gương trước mặt.

Tấm gương lớn phản chiếu thân hình hai người, màu đen thâm trầm cùng với màu trắng thuần tạo ra sự tương phản mãnh liệt, sự lạnh lùng và ôn nhuận càng lộ ra rõ ràng. Trên người hai người không hề có một điểm bất kỳ hay tính chất đặc biệt nào giống nhau, nhưng lại hòa hợp cân xứng vi diệu đến lạ lùng.

Ranh giới rõ ràng như thế, nhưng lại hoàn toàn không cách nào tách rời.

Ngay cả những người đứng xem cũng không khỏi nín thở.

Cuối cùng an tĩnh trong phòng vẫn là do Lâm Dữ Hạc phá vỡ, cậu từ trong gương nhìn người đàn ông đằng sau, mỉm cười: "Bộ tây trang này rất đẹp."

Lục Nan nhìn ánh mắt cong lên của cậu, khí thế quanh người cuối cùng cũng hòa hoãn xuống một chút.

"Là một đôi với của em." Giọng nói Lục Nan trầm thấp, "Áo đưa tới rồi, em thử một chút."

Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn đứng dậy: "Vâng."

Trợ lý đi theo vén màn che bụi trên bộ đồ, quả nhiên như lời Lục Nan, ngoại trừ màu trắng bên ngoài, bộ tây trang này cùng với bộ trên người Lục Nan rất giống nhau.

Chỉ có điều cùng một loại trang phục mặc trên thân hai người lại tạo ra hai phong cách hoàn toàn đối lập, thực sự là đem sự tương phản giữa hai màu đen trắng thể hiện ra vô cùng rõ ràng.

Áo khoác đưa qua, Lâm Dữ Hạc đang muốn đưa tay đón lại bị người khác tiếp tay trước một bước.

Lục Nan cầm tây trang, hơi nhấc cằm ý bảo cậu: "Xoay người."

Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Em tự..."

Nói còn chưa dứt lời, dưới ánh mắt của người đàn ông cậu liền thu giọng lại.

Lâm Dữ Hạc ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi, quay người ra đằng sau.

Lúc quay người lại, cậu trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một đốm đỏ mờ nhạt, mới hậu tri hậu giác phản ứng được.

Ồ đúng rồi, camera còn đang hoạt động.

Giọng nói của người đàn ông phía sau đã cách cậu rất gần: "Giơ tay lên."

Lâm Dữ Hạc nghe lời làm theo, cậu tuy rằng còn kém hai cm mới đến một mét tám, nhưng thân hình mảnh mai, động tác giang tay cũng rất đẹp. Màu trắng tuyết bao vây cậu, khiến cho cậu càng thêm phần tuấn tú thanh lãnh.

Rơi vào trong mắt một số ít người, lại giống như lớp vỏ cuối cùng của một món quà.

Mặc xong tây trang liền có một bàn tay thon dài vươn ra, từ cổ và vai đến vạt áo phía trước, từng nếp gấp tinh xảo đều được người nọ vuốt xuống.

Lâm Dữ Hạc nhưng lại rất có khó có thể lưu tâm đến động tác của đôi bàn tay ấy, tất cả sự chú ý của cậu đều bị thu hút bởi hơi thở cận kề của người nọ, liền khiến cậu đến thở mạnh cũng không dám.

Cái loại mộc hương lạnh thấu xương ấy lại một lần nữa tùy ý xâm chiếm tất cả các không gian xung quanh cậu, từng chút từng chút, giống như muốn dùng mùi hương đánh dấu toàn bộ cậu.

Lâm Dữ Hạc đã quen với mùi trầm hương của gỗ mun, nhưng trước giờ chưa từng ngờ tới có một ngày mùi hương này lại sẽ cường thế như vậy.

Thẳng đến lúc tây trang rốt cuộc cũng được sửa sang thỏa đáng rồi, Lâm Dữ Hạc mới có thể lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Quá gần rồi. Cậu nghĩ.

Cho dù là khí thế Lục tiên sinh trong lúc vô tình lộ ra, cậu cũng có chút chịu không nổi.

Người đàn ông lùi lại một bước, Lâm Dữ Hạc mới hồi phục lại tâm tình được một chút, đang muốn mở miệng nói "Cảm ơn" con ngươi lại mạnh mẽ co rụt lại.

—— Cậu thấy Lục Nan nhận lấy cà-vạt trong tay trợ lý.

... Không thể nào? Lẽ nào cái này cũng muốn...

Lâm Dữ Hạc không tự chủ được nuốt nước bọt, cổ họng lại càng thêm khô khốc. Cậu vội vã muốn cự tuyệt nhưng vai đã bị bàn tay tùy ý vươn ra của người nọ nhẹ nhàng đè lại.

"Ngẩng đầu."

Giọng người đàn ông không một gợn sóng, tay cầm cà vạt vươn tới, mu bàn tay để ở dưới cằm Lâm Dữ Hạc khẽ nâng lên.

"Đừng nhúc nhích."

Rõ ràng cái đụng chạm trên vai và cằm vô cùng nhẹ nhàng, Lâm Dữ Hạc lại cảm giác mình bị đối phương chế trụ dễ như trở bàn tay.

Không hiểu tại sao cậu lại nhớ tới lần trước Lục tiên sinh giúp cậu thắt khăn quàng cổ ở cổng trường. Lần đó người này lời gì cũng không nói liền để tay ở hầu kết Lâm Dữ Hạc, không cho cậu lộn xộn.

Lưng Lâm Dữ Hạc căng cứng lại, hầu kết vô thức sinh ra một chút cảm giác tê dại.

Cậu phát hiện, dục vọng kiểm soát của Lục tiên sinh thật sự rất mạnh mẽ.

Phản kháng không được, chỉ có chấp nhận. Lâm Dữ Hạc cứng đờ giơ cằm lên, mặc kệ động tác chỉnh sửa cổ áo của người nọ.

Động tác Lục Nan thành thục, tay cũng rất đẹp. Lâm Dữ Hạc từ nhỏ đã được mọi người khoa trương khen tay đẹp, nhưng cậu lại càng ước ao có được loại bàn tay khớp xương rõ ràng như Lục Nan hơn, trên mu bàn tay còn có gân xanh hơi nổi lên, nhìn qua cực kì hữu lực.

Lâm Dữ Hạc không muốn ngẩng đầu đối diện với người nọ, không thể làm gì khác hơn là rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay Lục Nan.

Chỉ có điều cậu chưa từng tiếp xúc với kiến thức chính thức, nỗi lòng cũng mang theo thấp thỏm, đều vẫn chưa nhìn rõ động tác của đối phương, người nọ đã thắt xong một nút thật đẹp rồi.

Nút thắt windsor* thanh lịch thuận lợi hiện thành hình, thắt ở cần cổ trắng muốt của cậu.

Đây là nút thắt, cũng là một nghi thức.

Lâm Dữ Hạc không có ngẩng đầu, cho nên cậu bỏ lỡ ánh nhìn chăm chú của người đàn ông trước mặt.

Cậu không biết động tác thắt cà vạt này có ý nghĩa gì, niên trưởng tự tay thắt cà vạt cho cậu, đích thân biến cậu bé yêu dấu trở thành đàn ông, đích thân hướng dẫn, dạy bảo, nhìn cậu bé mang theo ký hiệu của mình, lột xác trưởng thành.

Cậu không biết, loại cảm giác này không có bất kỳ người nào có thể chống đối.

Sự tình cậu không biết còn nhiều lắm.

Động tác thắt cà vạt của người đàn ông rất lưu loát, sau khi thắt chắc rồi, nhưng vẫn lưu lại giữa cần cổ và vạt trước của cậu, tinh tế chỉnh sửa một phen rồi rốt cuộc mới thu tay về.

Lâm Dữ Hạc lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cậu ngây mặt lắng nghe nhịp tim kích động truyền tới màng nhĩ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ạ."

Lục Nan môi mỏng khẽ mím lại, nhỏ giọng "Ừm" một cái.

Lâm Dữ Hạc trong thoáng chốc tựa hồ như nhìn thấy ý cười rất nhỏ trên khóe môi người nọ.

Nhưng khi cậu nhìn lại, đối phương vẫn là nhất quán lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt không hề dao động.

Lâm Dữ Hạc nghĩ thầm, cậu đây là tự mình sinh ra ảo giác sao?

Tây trang và cà vạt bị chính tay Lục tổng đích thân hỗ trợ sửa sang xong, còn dư lại trang sức rốt cuộc mới giao lại cho mấy thợ trang điểm. Trợ lý mang tới một hộp gấm bọc lụa màu vàng tươi, thợ trang điểm cẩn thận nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc trâm ngọc lục bảo* và một khuy măng sét ngọc lục bảo*.

Phỉ thúy được khảm rất to, tỉ lệ tuyệt hảo, trên mặt hiện lên một tầng ánh sáng mỏng manh nhẵn nhụn, xung quanh còn có tơ vàng điểm xuyết, hình thức sang trọng hào phóng, thoạt nhìn không giống như là đặt làm gần đây, ngược lại càng giống như là một vật báu cổ lâu đời.

Đồ trang sức trong hộp gấm cùng với kẹp cà vạt mà khuy măng sét trên người Lục Nan là một cặp, là dùng một viên làm ra, chỉ riêng nguyên liệu đã là vô giá, càng đừng nói chi là làm thủ công tinh xảo.

Lâm Dữ Hạc không hề biết món trang sức này đắt như nào, chỉ cảm thấy rất nặng, đeo vào trước ngực liền rũ xuống phát nặng.

Cậu cúi đầu nhìn, lại hồn nhiên không hề phát giác đã để lộ hoàn toàn phần gáy mảnh mai vào tầm nhìn người đàn ông. Tại chỗ cậu không nhìn thấy, Lục Nan rũ mắt nhìn qua, đường nhìn rơi vào nơi trắng chói mắt ấy, hồi lâu cũng không có thu về.

Cuối cùng người đàn ông thậm chí còn giơ tay lên, bàn tay khớp xương rõ ràng trực tiếp chạm vào phần gáy mịn màng mảnh khảnh của cậu.

Trước khi chạm tới, vốn dĩ động tác hạ lòng bàn tay xuống hơi dừng lại một chút, giống như đang kìm nén điều gì đó, anh thu liễm một ít, mới xoay lòng bàn tay lại phủ lên vùng da gáy mịn mát rượi của cậu.

"A...?"

Lâm Dữ Hạc bị nhiệt độ đột ngột khiến cho rùng mình một cái.

Cậu lại rất sợ ngứa, vô thức rụt cổ lại, nhớ tới Lục Nan hai lần cường điệu "Đừng nhúc nhích", mới cưỡng chế được cảm giác muốn né tránh ấy.

May là thời gian duy trì không tính là lâu, người đàn ông rất nhanh thu tay lại, bàn tay theo lưng Lâm Dữ Hạc trượt xuống, hướng về phía trước thắt lưng, cầm lấy ngón tay Lâm Dữ Hạc.

Ngón tay Lâm Dữ Hạc rất lạnh càng khiến cậu cảm nhận được nhiệt độ của người nọ rõ ràng hơn.

Tuy rằng loại này nhiệt độ rất thoải mái, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người, bản thân Lâm Dữ Hạc cũng không quá quen tiếp xúc thân mật với người khác nên thân thể vẫn là có chút cứng ngắc.

Cậu đang nỗ lực bình phục nỗi lòng chợt nghe nam nhân nói: "Cho cao nhiệt độ lên một chút."

Lời này là nói với trợ lý.

Nhiệt độ của điều hòa được chỉnh cao lên, hơi ấm trong phòng càng thêm thoải mái. Bất quá mãi cho đến khi vị tủ lạnh di động này rời đi, trong phòng mới chính thức ấm lên một chút.

"Tôi vẫn còn vài vị khách cần phải gặp." Lục Nan nói, "Em chuẩn bị xong nghỉ ngơi chút đi, trước mười một giờ tới sảnh chính là được"

Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Lục Nan lại giơ tay lên giúp cậu chỉnh cái trâm mới rời đi.

Người đàn ông vừa rời đi, không chỉ có Lâm Dữ Hạc mà toàn bộ người trong phòng đều không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người trong lòng đều vẫn còn sợ hãi, có điều vẫn là mấy thành viên trẻ tuổi nhịn không được cảm thán: "Lâm thiếu, hai người tình cảm thật tốt."

Lâm Dữ Hạc cười cười, không nói gì.

Lại chỉnh lý hơn mười phút, Lâm Dữ Hạc liền chuẩn bị xong, theo người của Phương Mộc Sâm lưu lại rời khỏi phòng hóa trang.

Cùng với đoàn đội chụp ảnh cũng bắt đầu chuẩn bị thiết bị, đợi di chuyển ra sảnh chính.

Trong đó vị cameraman nhìn vào màn hình một chút, nhịn không được chạm vào trợ lý một cái: "Này này, lúc cô nhìn vào Lâm thiếu...là cảm giác gì a?"

"A?" Trợ lý quay đầu lại, "Cô hỏi tôi? Vậy đây có thể nói một chút, có câu nói như nào nhỉ, "ca ca nhìn em em có thể, lồng sắt không chứa được con gà chảy nước..."

(Đây là ngôn ngữ mạng, ở Trung Quốc "gà" còn ngụ ý chỉ gái ngành, mình nghĩ ngụ ý ở đây là có làm gì cũng không thể giấu đi được cái vẻ damdang:)), ai biết rõ hơn hãy cmt giải thích giúp mình nha)

"Được rồi được rồi, nói nữa là nhiều rồi!"

Nhiếp ảnh gia vội khiến cô dừng lại: "Tôi hỏi không phải ý này, tôi là hỏi... Ai, này nói kiểu gì nhỉ."

Trợ lý hiếu kỳ: "Làm sao vậy?"

"Cô xem cái này." Nhiếp ảnh gia chỉ vào màn hình, "Đây là video lúc nãy Boss giúp Lâm thiếu mặc tây trang. Tôi xem cận cảnh mới phát hiện, ánh mắt Boss nhìn Lâm thiếu, có chút..."

Cô không hình dung được, chỉ có thể đưa cho trợ lý tự xem. Trợ lý nhìn xong, cũng cứng lại rồi.

"Này..."

Nhiếp ảnh gia lo lắng: "Cái này có thể lưu lại không?"

Đoàn đội chụp ảnh này của bọn họ mới được thuê nửa năm, thường ngày việc chụp ảnh, tư liệu tuyên truyền của Lục Nan đều do bọn họ phụ trách. Ngoại trừ phụ trách quay chụp, bọn họ còn phải chọn lựa chính xác yêu cầu phù hợp nhất với hình tượng, loại bỏ những hình ảnh không phù hợp.

Đây cũng là nguyên tắc tối thiểu trong ngành. Dù sao coi như là một động tác cực kỳ bình thường, ví dụ như cười to, ngáp lúc đợi, đều rất có khả năng bị đưa tì vết lên màn ảnh phóng đại gấp trăm lần, bởi vậy thời gian dài trong những nội dung theo chụp, nhất định từng có cái bị xóa bỏ.

Mà mục tiêu xóa của bọn họ rất dễ dàng, dù sao Boss trước giờ luôn chẳng có biểu tình gì, muốn khiến cho anh thất thố đều rất khó. Cho tới nay, bọn họ lưu giữ cũng đều là những bức ảnh mặt không cảm xúc của Boss.

Nhưng hôm nay lần này...

Tuy nói Boss vẫn đang không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt kia cho dù là cách một lớp màn hình cũng căn bản không cách nào che giấu.

Nhiếp ảnh gia và trợ lý hai mặt nhìn nhau.

Loại tình huống này... Rốt cuộc có tính là "thất thố" cần xóa bỏ không?

————————

Tôi ngắm vợ mình, có thể gọi là thất lễ sao?

*Trang viên:

chapter content



*Trâm ngọc lục bảo (cài vào áo)

chapter content



*Khuy măng sét ngọc lục bảo (cài vào tay áo sơ mi)

chapter content



*Nút thắt windsor

chapter content