Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 103: Phiên ngoại 4: Ngôn ngữ không đủ, chỉ cơ thể mới có thể biểu đạt




Lục Nan nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng Lâm Dữ Hạc nghe vào lại chợt vỡ lẽ.

Cậu cũng hiểu, nếu như Lục Nan nói với cậu chuyện này sau khi hai người kết hôn, kể cả khi cậu đã nhớ lại được một số ký ức lúc về quê đón Tết, chắc chắn cảm xúc của cậu cũng sẽ bị sự cảm kích chiếm lĩnh giống như Lục Nan nói.

Bởi vì lúc đó Lâm Dữ Hạc vẫn chưa xác định được tình cảm của mình.

Cậu giống như một người đi bộ đường dài trên sa mạc, trước khi tới được điểm đích, bất kỳ cơn gió nào cũng có thể thay đổi phương hướng của cậu.

Lục Nan lại cúi đầu, hôn lên đuôi mắt Lâm Dữ Hạc.

Mỗi một tấc da, anh đều dịu dàng hôn lên.

"Vậy nên mới nói, người may mắn hơn là tôi."

"Mới theo đuổi được em."

Lâm Dữ Hạc chớp đôi mắt vừa được anh hôn.

Cậu lần nữa nhìn thấy bản thân trong đồng tử đối phương.

Lâm Dữ Hạc cảm thấy đây giống như một trò chơi vô cùng khó, ca ca phải hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới qua được cửa ải.

Cuối cùng lấy được phần thưởng là cậu.

Cuối cùng bữa tối vẫn là ăn khi đã nguội, tuy hai người nói chuyện rất nhiều, nhưng không tiếp tục làm gì khác----Vì ngày mai Lâm Dữ Hạc vẫn còn phải đi học.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, sau khi Lâm Dữ Hạc lên giường thì nhanh chóng ngủ thiếp đi. Hiện tại chất lượng giấc ngủ của cậu đã tốt hơn rất nhiều, hẳn phần lớn công lao đều thuộc về Lục Nan, ngoài sưởi ấm ra, người đàn ông còn kiêm luôn cả nhiệm vụ khiến cậu mệt tới mức ngủ thiếp đi khi cậu khó ngủ.

Cậu mơ thấy bản thân mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng, ở cổ tay áo là một bàn tay gầy gò, trên mu bàn tay nhợt nhạt chi chít những lỗ kim tiêm xanh tím. Ngón tay cậu bị lạnh cóng không còn huyết sắc, móng tay cũng xuất hiện màu trắng yếu ớt.

Đó là lúc Lâm Dữ Hạc gầy nhất, thời kỳ thanh xuân tăng trưởng chiều cao nhưng cậu lại nặng chưa tới 50kg, lúc đó mỗi ngày cậu đều lạnh run, lồng ngực thường xuyên bị túi chườm nóng in thành vết đỏ.

Cậu có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề ngắt quãng của mình, bình oxi bên cạnh cứ òng ọc òng ọc bọt khí, lồng ngực gầy gò cứ phập phồng lên xuống, đó là động tác mạnh nhất cơ thể Lâm Dữ Hạc có thể làm được.

Lâm Dữ Hạc đảo mắt một vòng, xung quanh là một màu trắng xám mờ mịt, mái nhà bị phong hóa, lớp thạch cao trắng cuộn tròn thành hố và có thể bong ra bất cứ lúc nào..

Rơi vào cậu.

Người nhà của bệnh nhân giường bên lại tới chăm, món canh gà vừa hầm xong tỏa hương thơm ngào ngạt, người nhà ngồi vây kín giường bệnh khiến phòng bệnh này như bị chia làm đôi, một bên là an ủi và khích lệ, một bên là im lặng và cô độc.

Lâm Dữ Hạc mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cậu không ngủ được. Khi thiếu năng lượng, cơ thể sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông để duy trì vận hành tính mạng. Nhưng cơ chế tự bảo hộ của Lâm Dữ Hạc không đủ, cậu quá lạnh, thỉnh thoảng người ở giường bệnh bên cạnh đi qua khiến không khí lưu động thổi về phía cậu, dù là đang ngủ cũng sẽ bị chân tay lạnh cứng khiến cho tỉnh giấc.

Cậu chỉ là đang chống chọi từng giây từng phút với thời gian.

Dần dần, tiếng nói cười náo nhiệt bên tai dần trở nên mơ hồ, có lẽ một tiếng đồng hồ có thể chậm rãi trôi đi.

Bên cạnh lại có gió lạnh thổi tới, là dấu hiệu có người đi qua, Lâm Dữ Hạc không mở mắt, ban đầu cậu còn hy vọng có ai đó tới thăm mình, hiện tại cậu đã hiểu.... thời gian này, sẽ không có ai tới đây vì cậu.

Cậu tiếp tục im lặng nằm đó, mãi đến khi mắt cá chân cậu hơi lạnh, góc dưới của chăn bị vén lên, sau đó có thứ gì đó được nhét vào, đệm xuống dưới gót chân lạnh lẽo của cậu.

Mềm mại, ấm áp.

Là một túi chườm nóng.

Lâm Dữ Hạc mở mắt, cậu nhìn thấy bác sỹ mặc áo blouse trắng, gương mặt người đó rất lạ lẫm, người đó đang cười nói gì đó với cậu, nhưng điều kỳ lạ là cậu nghe không rõ. Cậu mê man nhìn đối phương cố gắng đoán xem là ai, nhưng bỗng nhìn thấy một đôi mắt nâu ngoài cửa kính.

Lâm Dữ Hạc giật mình tỉnh giấc, tiếng hô hấp nặng nề càng trở lên rõ rệt giữa màn đêm, trời vẫn chưa sáng, trong phòng tối đen như mực, Lâm Dữ Hạc mò mẫm mở đèn ngủ đầu giường, nhưng lại nghe thấy một tiếng "tách".

Ánh đèn màu vàng ấm áp sáng lên từ phía đầu giường bên kia.

Người đàn ông bên cạnh nắm lấy bàn tay lấm tấm mồ hôi của cậu, nhỏ giọng hỏi.

"Sao vậy?"

Lâm Dữ Hạc thở dốc, ngơ ngẩn nhìn đối phương.

Nhìn vào đôi mắt dịu dàng ấy.

Giọng cậu hơi khàn, tone giọng cũng hơi thay đổi: "Anh... anh từng tới thăm em?"

Lục Nan vương tay lấy khăn mặt dùng một lần đã được sưởi ấm từ trong hộp giữ nhiệt, dịu dàng lau mồ hôi trên trán Lâm Dữ Hạc.

"Gì cơ?"

"Lúc em làm phẫu thuật."

Lâm Dữ Hạc ho khan, giọng mới hồi phục lại như bình thường.

Cậu nói: "Em mơ thấy mình nằm trong giường bệnh, nhìn thấy anh qua một cánh cửa..."

Lục Nan lau mồ hôi cho cậu xong thì mở khăn mặt ra, lật lại rồi lau mặt giúp cậu.

Khăn mặt ấm nóng, chạm vào da rất dễ chịu. Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu phối hợp với động tác của anh, chậm rãi bình tĩnh lại.

Động tác của anh giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ giật mình tỉnh giấc vì ác mộng.

Giọng Lục Nan rất dịu dàng.

"Đúng vậy."

Lâm Dữ Hạc khựng lại.

"Tôi cũng từng vào phòng bệnh với nhóm các bác sỹ thăm em, em còn cười nói cảm ơn với tôi." Lục Nan nói.

Lâm Dữ Hạc sững sờ: "Dạ?..."

Cậu nhớ tới giấc mơ vừa rồi, nhỏ giọng nói: "Lúc đó sắc mặt em khá kém nhỉ."

"Cực kỳ kém."

Lục Nan thấp giọng nói.

Anh cất khăn mặt đi, hai tay nắm chặt 10 ngón tay của Lâm Dữ Hạc, dùng nhiệt độ cơ thể mình để giúp cậu sưởi ấm.

"Em gầy đến mức da bọc xương, lúc nghe chẩn đoán còn có thể nhìn thấy xương sườn.

Người cậu nhỏ xíu, ăn cơm suốt 10 năm nhưng vẫn giống hệt hồi nhỏ, chẳng thêm được tí thịt nào.

Muốn ôm cậu, nhưng chưa chạm vào cậu đã bị cơ thể gầy gò ấy khiến cho trái tim rỉ máu.

Còn cậu vẫn hệt như hồi nhỏ.

"Đau cũng không kêu, chỉ biết cười với người khác."

Lúc đó Lục Nan thầm nghĩ vì sao?

Một cậu bé ngoan như vậy, tại sao lại phải chịu nhiều dằn dặt đến thế.

Lâm Dữ Hạc sững sờ nhìn Lục Nan, cậu bỗng ngẩng đầu, hôn lên hàng lông mày người đàn ông.

"Đừng nhăn." Lâm Dữ Hạc nhỏ giọng nói.

Cậu khẽ nắm lại tay của Lục Nan.

"Lúc đó, em cũng đã khiến ca ca buồn." Lâm Dữ Hạc nói: "Anh tới thăm em, nhưng em lại quên mất anh."

Còn là anh khiến cậu quên anh.

Khoảnh khắc thật sự nhìn thấy cậu không hề nhớ gì về anh, anh đang nghĩ gì?

Lục Nan trầm mặc.

Đã đến lúc này, Lâm Dữ Hạc còn nghĩ cho nỗi đau của người khác.

Anh rũ mắt, nghiêng đầu hôn lên tóc mái của người trong lòng.

"Lúc đó, tôi cảm thấy em cách xa tôi là chuyện tốt."

Lâm Dữ Hạc sững sờ, không ngờ lại có được đáp án này.

"Tại sao ạ?"

Lục Nan thấp giọng nói: "Bọn họ đều nói tôi mệnh cách quá cứng, ở gần ai cũng khiến người đó không có kết cục tốt."

Lâm Dữ Hạc mở to mắt.

Cậu nhớ tới sự ra đi đột ngột của ba mẹ Lục Nan, nhớ tới Lục Quảng Trạch từng cười nói "Cứ xem xem kết cục của nó ra sao", nhớ tới 15 năm trước Lục Nan tới thị trấn Bạch Khê tỏ vẻ kiêu ngạo không kết thân với ai.

Lâm Dữ Hạc bỗng hiểu ra điều gì đó, những bài báo, tin đồn ác độc nói anh là "thiên sát cô tinh", "khắc ba, khắc mẹ, khắc người thân", trước khi có được áo giáp, anh không thể nào không bị tổn thương.

Vốn dĩ Lục Nan cũng không phải không để ý.

Anh nghĩ rằng bản thân là ôn thần, chỉ mang tới những điều bất hạnh nên mới muốn cách xa Lâm Dữ Hạc.

Vậy nên trước khi gây hiểm họa làm tổn thương tới Lâm Dữ Hạc, Lục Nan đã tự mình rời đi, mới quyết định khiến Lâm Dữ Hạc quên toàn bộ về mình.

Lâm Dữ Hạc vội vàng phản bác: "Không phải, anh không phải..."

Lời còn chưa dứt đã bị người đàn ông cúi đầu dùng miệng chặn lại.

Cậu nghe thấy tiếng cười rất khẽ. Dù là không nhìn thấy, nhưng Lâm Dữ Hạc cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt đối phương lúc này dịu dàng đến nhường nào.

"Tôi biết."

Lục Nan cười nói.

"Là em nói với tôi."

Trước đây Lục Nan luôn quan sát, âm thầm bảo vệ Lâm Dữ Hạc từ xa, anh tưởng rằng bản thân chỉ muốn bù đắp cho những lỗi lầm khi xưa.

Mãi đến khi đối phương đột ngột phải làm phẫu thuật, Lục Nan nhìn cậu qua cánh cửa, rồi lại đi vào gặp cậu, ngày một tiến gần cậu.

Anh mới phát hiện không đúng.

Anh muốn nhiều hơn nữa.

Muốn gặp cậu, muốn chạm vào cậu, muốn thấy cậu cười.

Muốn trong đôi mắt đó có hình bóng mình.

"Sau này khi được báo cuộc phẫu thuật thành công, tôi đã biết."

Lục Nan cẩn thận hôn người trong lòng, nói.

"Em có thể trở lại, em nguyện ý trở lại là ông trời ban ơn, là may mắn của tôi."

"Từ đó về sau, tôi không còn tin những tin đồn khắc người thân đó nữa."

Cuối cùng Lục Nan cũng đã có áo giáp.

"Cuộc đời không bạc đãi tôi."

Cả hai người họ đều may mắn, bọn họ là may mắn của đối phương.

Là phần thưởng cả đời của nhau.

Hai ngày sau, thứ sáu.

Cách nửa tuần liền, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc cũng nhận được cuộc gọi của Cảnh Chi, ngữ khí của đối phương đã khôi phục về bình thường.

Lâm Dữ Hạc thấy thế thì âm thầm thở phào.

"Mấy hôm trước em còn lo lắng cho hai người, nghe nói anh Phương còn xin nghỉ phép, anh ấy không sao chứ?"

Cảnh Chi ho khan một cái, nói: "Không sao."

Tuy ngữ khí anh ta rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao Lâm Dữ Hạc mơ hồ cảm nhận được tâm trạng đối phương rất bất thường.

"À đúng rồi, anh tìm em để nói về chuyện nhà họ Ngô." Cảnh Chi nói về chuyện chính: "Em biết bọn họ tới Yến Thành rồi đúng không?"

Lâm Dữ Hạc: "Vâng."

Thẩm Hồi Khê đã nói với cậu.

"Sáng nay bọn họ về rồi." Cảnh Chi nói: "Họ đưa Ngô Hân chuyển viện, Lâm Phong cũng đi cùng, à đúng rồi, còn có cả Bạch Tuyết."

Lâm Dữ Hạc ngạc nhiên: "... Bạch Tuyết."

Cô ta đi cùng làm gì?

"Vốn dĩ nhà họ Ngô muốn tìm Bạch Tuyết tính sổ, kết quả khi gặp mặt mới phát hiện Bạch Tuyết có quen biết với em trai của Ngô Hân." Cảnh Chi giễu cợt: "Kết quả hai người họ ôn lại chuyện xưa, đúng lúc công ty Bạch Tuyết cử cô ta đi công tác, cô ta nói nếu đi sẽ tiện liên hệ với công việc của Lâm Phong nên đi cùng."

Nói là tiện làm việc, ai biết rốt cuộc là tiện làm gì.

Lâm Dữ Hạc cau mày.

Sao mà... loạn thế.

"Bọn họ náo loạn rối tinh rối mù lên, em cũng không cần quan tâm nữa, bây giờ bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc."

Cảnh Chi nói.

"Sau khi nghe nói Bạch Tuyết muốn đi cùng, Ngô Hân tức gần chết, Lâm Phong vừa bảo vệ vừa giúp Bạch Tuyết thu dọn hành lý, chuyện này khắp bệnh viện đều biết, ai cũng mang tâm thái hóng chuyện bọn họ."

"Ác nhân ắt gặp ác báo, để ba người bọn họ tự dằn vặt nhau đi."

Lâm Dữ Hạc nhỏ giọng vâng một cái.

Tắt điện thoại, cậu nhìn màn hình điện thoại rồi ngây ngốc.

... Hóa ra vẫn luôn là như thế?

Chuyện năm đó, không phải Lâm Dữ Hạc chưa từng oán trách, tại sao tình yêu có thể dễ bị trao đi rồi thu về như vậy, chỉ cần đổi một đối tượng khác là có thể tiếp tục.

Hiện tại ông ta lại đổi một đối tượng khác, Lâm Dữ Hạc mới phát hiện.

Hóa ra ba Lâm vẫn luôn như thế.

Thâm tình một cách giả tạo.

Gọi điện xong cậu lại học thêm một tiết là được tan học. Buổi chiều thứ sáu không có tiết nên Lâm Dữ Hạc về thẳng nhà.

Điều khiến cậu ngạc nhiên là Lục Nan cũng ở nhà.

"Chiều nay anh không đi làm nữa sao?" Lâm Dữ Hạc hỏi.

"Ừ." Lục Nan nói: "Nghỉ cuối tuần."

"Em rửa tay đi rồi ăn cơm."

Lâm Dữ Hạc rửa tay xong, khi ra ngoài thì cơm đã được dọn xong.

Trên bàn là một bát canh vịt hầm, Lâm Dữ Hạc nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.

Cậu nhớ tới bữa ăn khi cậu trả 2 triệu tệ cho ba Lâm.

Bỗng một bát sứ đã múc sẵn canh được bê tới để trước mặt Lâm Dữ Hạc.

"Sao vậy?" Lục Nan hỏi.

Ánh mắt Lâm Dữ Hạc chuyển tới trên người Lục Nan, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, bỗng hỏi.

"Ca ca, anh từng nghĩ tới chuyện sau này chưa?"

"Rất lâu rất lâu về sau" Lâm Dữ Hạc nói: "Lâu tới tận cuối cuộc đời..."

Lục Nan nhàn nhạt đáp: "Lâu tới lúc một trong hai chúng ta rời đi trước sao?"