Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 56: Phát sốt rồi, làm cho cậu ấy thoải mái




Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Lâm Dữ Hạc trở nên trống rỗng, vài giây sau cậu mới nghe thấy được tiếng trái tim mình đập lại một lần nữa.

—— Tới phía sau tôi, làm một bạn nhỏ.

Cậu lại nhớ tới lời Lục Nan từng nói trước khi kết hôn.

"Em phải tuỳ hứng với tôi một chút. "

Lâm Dữ Hạc rất khó miêu tả được cảm xúc của mình lúc này, cậu nhìn thấy người đàn ông vươn tay tới chỗ mình, xoa xoa mái tóc cậu.

"Cái tuổi này của em, vốn dĩ cũng vẫn còn là bạn nhỏ."

Lục Nan cúi người, hôn lên khoé môi cậu.

"Bây giờ, bạn nhỏ này nên ngoan ngoãn uống thuốc, nghỉ ngơi rồi."

Rõ ràng không phát sốt, nhưng Lâm Dữ Hạc lại cảm thấy mặt mình có chút nóng.

Lâm Dữ Hạc lại uống thuốc lần nữa. Tuy rằng thuốc viên vẫn hơi khó nuốt, vị của thuốc đã được pha ra cũng rất đắng, nhưng tốt xấu gì cũng không mắc kẹt lại trong cổ họng nữa.

Vừa mới uống nước để át đi cái vị thuốc kia thì bên môi cậu đã truyền tới một viên kẹo dẻo.

Lâm Dữ Hạc dừng một chút, sau đó nghe thấy Lục Nan nói.

"Ăn xong tôi đánh răng cùng em."

Giọng người đàn ông vẫn trầm thấp lành lạnh như cũ, giống như cái lạnh lùng cứng rắn của mình đồng da sắt, xây lên một nơi che mưa chắn gió cho cậu trong đêm bị ốm giữa mùa đông lạnh giá này.

Lâm Dữ Hạc trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn là mở miệng ngậm viên kẹo dẻo thanh ngọt đó.

Kẹo vừa vào trong miệng thì răng môi vừa mới bị đắng đến mức tê dại cũng đỡ hơn một chút, cậu nếm ra được hương vị ngọt ngào quen thuộc, mãn nguyện này.

Lâm Dữ Hạc nheo mắt lại, viền mắt xinh đẹp khẽ cong lên.

Sau đó cậu liền bị người đàn ông đè xuống hôn.

Lại hôn thêm một lát.

Hai người cùng nhau tới phòng tắm, Lâm Dữ Hạc đánh răng lại một lần nữa, Lục Nan thì đứng bên cạnh cậu rửa tay.

Bởi vì không vội nên động tác rửa tay của Lục Nan khá chậm rãi. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang tẩy rửa dưới dòng nước, động tác không nhanh không chậm nhưng lại vô duyên vô cớ khiến người ta tưởng tượng ra sức mạnh của nó.

Rõ ràng đôi tay ấy chẳng làm gì cả, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ của nó khi làm ra các loại động tác một cách khó hiểu.

Động tác đánh răng của Lâm Dữ Hạc dừng lại trong chốc lát, mãi đến khi phát hiện ra ánh mắt đang nhìn cậu của Lục Nan trong tấm gương trước mặt thì cậu mới cuống cuồng thu lại đường nhìn, vội vội vàng vàng mà nghiêm túc đánh răng.

Đánh răng xong thì cậu nghiêng người sang lấy khăn mặt, vậy nên cũng không nhìn thấy ánh mắt tối tăm của người đàn ông trong gương.

Rửa mặt xong rồi đi lên giường, Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn, đèn trong phòng đã tắt rồi, chỉ còn lại bóng đèn ngủ ấm áp.

Người đàn ông ở bên cạnh vươn tay ra, phủ lên trán cậu.

Nửa khuôn mặt Lâm Dữ Hạc vùi trong chăn: "Không phát sốt ạ."

Lục Nan xác nhận nhiệt độ xong, lại hỏi cậu: "Có lạnh không?"

Lâm Dữ Hạc lắc đầu, chăn và gối bị động tác của cậu làm vang lên tiếng sột soạt.

"Không lạnh ạ. "

Chăn của hai người là chăn lông ngỗng dày, vừa mềm vừa nhẹ, đã rất ấm rồi.

Chỉ có điều dường như người đàn ông vẫn không tin tưởng cái chăn này lắm, hoặc có lẽ là không quá tin tưởng câu trả lời của Lâm Dữ Hạc. Sau khi tắt đèn ngủ đi, Lục Nan vẫn là vươn tay ra kéo Lâm Dữ Hạc vào trong chăn của mình.

Lâm Dữ Hạc: "...?!"

Cậu ngơ ngác: "...Ca ca?"

Trong lúc cậu nói chuyện, Lục Nan đã dùng tay còn lại kéo chăn của cậu chồng lên chăn của mình, còn dém cẩn thận chăn ở sau lưng cho Lâm Dữ Hạc.

"Ngủ đi." Lục Nan nói: "Như vậy sẽ ấm hơn."

Không chỉ là ấm thôi đâu, bây giờ đã thành nóng luôn rồi. Tuy rằng hai người đều mặc đồ ngủ, nhưng dường như nhiệt độ cơ thể của hai bên vẫn xuyên qua lớp vải vóc mềm mại mà truyền tới.

Thậm chí Lâm Dữ Hạc còn có chút không dám nói chuyện, sợ cậu vừa mở miệng thì hơi thở sẽ trực tiếp phả vào cổ anh mất.

"Sẽ lây bệnh đó."

Người đàn ông đã ôm cậu, cánh tay cường tráng phủ lên vòng eo thon thả, đem Lâm Dữ Hạc bao bọc trọn vẹn trong vòng tay của mình.

"Lây bệnh?"

Lục Nan dùng giọng thật trầm, âm cuối từ tính đến mức khiến tai cậu ngứa ngáy.

"Dạ." Lâm Dữ Hạc rất chắc chắn, định thuyết phục đối phương.

Nhưng cậu lại thật không ngờ rằng người đàn ông không những không bị cậu thuyết phục mà còn càng ôm cậu chặt hơn, khiến khoảng cách giữa hai người gần như không còn một chút kẽ hở.

Đến nỗi gần như lời của Lục Nan là dán lên tai cậu mà nói vậy.

"Vậy vừa hay không phải đi làm nữa rồi."

Lâm Dữ Hạc: "?!"

Ai mà ngờ được Lục tổng – người dù đã tăng ca suốt một tháng trời nhưng vẫn có thể tiếp tục làm thay cho trợ lý đã cạn sức lực – lại nói ra những lời này?

Lâm Dữ Hạc quả thực muốn sờ mặt của Lục tiên sinh.

Có điều vào loại thời điểm này cậu cũng không dám làm ra động tác chủ động như thế, người đàn ông ôm cậu xong thì vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ trẻ con ngủ.

"Ngủ đi, ngoan."

Lâm Dữ Hạc không kháng cự được, chỉ đành thoả hiệp.

Lúc nhắm mắt lại cậu vẫn còn đang nghĩ, không ngờ rằng Lục tiên sinh còn biết vỗ lưng dỗ người khác ngủ thành thục như vậy.

Ban đầu cơ thể Lâm Dữ Hạc còn hơi cứng ngắc, lát sau đến khi quá mệt, buồn ngủ đến mức mơ mơ hồ hồ thì cậu liền tự giác tìm một tư thế thoải mái trong lòng người đàn ông rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Nan ngủ muộn hơn cậu một chút, đợi đến khi hô hấp của chàng trai nhỏ trong lòng dần ổn định rồi mới nhắm mắt lại.

Anh kiên trì ôm cậu ngủ, không phải chỉ vì mục đích tư lợi mà còn là vì như vậy có thể biết được Lâm Dữ Hạc có phát sốt hay không.

Đến sau nửa đêm, Lâm Dữ Hạc quả thực phát sốt, Lục Nan gọi cậu dậy đo nhiệt độ, 37°5.

Lục Nan đi tìm thuốc hạ sốt dạng túi cho Lâm Dữ Hạc uống, nhiệt độ này chưa tính là quá nghiêm trọng, bản thân Lâm Dữ Hạc cũng không có phản ứng gì khác thường, chỉ là buồn ngủ đến mức liên tục dụi mắt, cậu uống thuốc xong, vừa nằm xuống là đã ngủ thiếp đi.

Lục Nan lại đợt thêm một lúc, xác nhận nhiệt độ đối phương không tiếp tục tăng nữa rồi mới ngủ.

May là thuốc giảm sốt thật sự có tác dụng, đến sáng sớm Lục Nan lại đo nhiệt độ cho cậu một lần nữa, đã hạ xuống dưới 37° rồi.

Bác sỹ Chu đến kiểm tra giúp Lâm Dữ Hạc, còn mang theo thuốc mới đến.

Lục Nan luôn nói chuyện rất nghiêm túc, nói là bạn nhỏ liền thật sự coi cậu thành bạn nhỏ, thuốc viên đều đổi hết thành kích thước tiêu chuẩn của trẻ em.

Tuy rằng đã hạ sốt nhưng có điều ý thức của Lâm Dữ Hạc vẫn còn hơi mê man, bị gọi dậy xong liền ngây ngốc ngồi ở đó, Lục Nan nói một câu cậu mới động đậy một chút.

Chờ đến khi bác sỹ Chu ra về rồi, Lâm Dữ Hạc đã chui vào trong chăn ấm rồi cũng vẫn chưa tỉnh táo hơn là bao, vừa nhìn thấy Lục Nan cầm thuốc mới đến là liền nhíu mày.

Lục Nan tới gần hơn một chút thì nhìn thấy Lâm Dữ Hạc trực tiếp trốn vào trong chăn.

"Cẩn thận khó chịu." Lục Nan nói.

Quả cầu chăn ở trên giường động đậy, mở ra một kẽ hở ở trên cùng, rồi lại không nhúc nhích nữa.

Nhìn thấy thế, Lục Nan rất muốn lột cậu ra khỏi chăn, cũng muốn trực tiếp lột cậu ra khỏi quần áo ngủ.

Có điều trên mặt Lục Nan vẫn là vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: "Bây giờ không uống thì thôi, tôi để thuốc ở cạnh giường, buổi trưa nhớ phải uống."

Một ngày uống thuốc hai lần, buổi sáng không uống cũng không sao.

Quả cầu chăn không nhúc nhích, như thể giả vờ không nghe thấy.

Lục Nan đặt thuốc xuống, nói: "Sáng nay còn phải tới viện nghiên cứu gặp bác sỹ Tạ."

Lúc này quả cầu chăn mới động đậy, nhưng là càng co người lại hơn, ngay cả kẽ hở vừa mới mở ra cũng biến mất.

Ý tứ chống đối tương đối rõ ràng.

Không muốn đi thì thôi không đi nữa, Lục Nan cũng không định để Lâm Dữ Hạc ra khỏi nhà, bị cảm thì phải nghỉ ngơi cho tốt.

Anh nói: "Vậy tạm thời huỷ buổi hôm nay đã, em ở nhà phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tôi xử lý công việc xong sẽ về."

Lục Nan xoay người đi thay áo khoác, lúc quay lại còn không yên tâm, sợ Lâm Dữ Hạc làm bản thân khó chịu, lại nhìn về phía giường một cái.

Anh quay lại nhìn thì mới phát hiện, không biết từ khi nào chàng trai trên giường đã nhô đầu ra khỏi chăn, đang nhìn chằm chằm vào động tác của anh.

Thấy Lục Nan nhìn mình, Lâm Dữ Hạc cũng không hề dời mắt đi chỗ khác.

Cậu mấp máy môi, trên môi còn có son dưỡng môi mà Lục Nan vừa giúp cậu thoa, trong giọng nói còn có chút khàn khàn vì chưa tỉnh táo:

"Ca ca."

Lục Nan đi tới, tưởng rằng cậu khó chịu ở chỗ nào: "Tôi đây."

"Làm sao thế?"

Chàng trai nhỏ dùng đôi mắt nai xinh đẹp chăm chú nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:

"Anh có thể về sớm hơn một chút được không?"

Động tác Lục Nan ngưng trệ.

Thế mà chàng trai còn không hề phát giác ra điều gì, còn như thể cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một cậu.

"Em nhớ anh."

Câu dẫn người ta mà không tự biết, trực tiếp cầu xin như thế thì ai mà chịu được hả trời.

Suýt chút nữa thì Lục Nan đã không thể ra khỏi nhà.

Cuối cùng, anh lại không thể không giúp cậu thoa lại son dưỡng một lần nữa. (editor: ủa làm gì mà phải thoa lại vậy anh)

Sau khi ra khỏi cửa, Lục Nan không trực tiếp tới công ty, mà ngược lại tới chỗ của Tạ Minh Thâm trước.

Anh đã báo Lâm Dữ Hạc không tới từ trước, vậy nên Tạ Minh Thâm trực tiếp trao đổi với anh.

Hai người trò chuyện đơn giản một lúc.

Tạ Minh Thâm nói: "Trước mắt, điều có thể chắc chắn là Ninh Ninh không bị bệnh dạ dày cũng không bị chấn thương vật lý. Bình thường thì tình trạng tâm lý của cậu ấy khá ổn định, hơn nữa cậu ấy đã học qua tâm lý học, khi làm bảng khảo sát đo lường cũng rất thành thục, điểm của SDS và SAS đều nằm trong phạm vi bình thường."

SDS là đo mức độ trầm cảm, SAS là đo mức độ lo lắng.

Lục Nan nhíu nhíu mày, nói: "Em ấy đã học qua những cái này, liệu có cố ý trả lời theo hướng kết quả bình thường không?"

Thành thật mà nói, vấn đề này tương đối nguy hiểm.

"Chỉ từ bảng đo lường thôi thì không thể nhìn ra được nhiều vấn đề, đây chỉ là bài kiểm tra cơ bản. Có điều Ninh Ninh đúng thật là có khuynh hướng khép kín (tự kỷ)." Tạ Minh Thâm nói: "Cậu ấy cũng không cố ý không phối hợp, nhưng trong tiềm thức vẫn tự bảo vệ bản thân."

"Tuy rằng cậu ấy đã học tâm lý học, hồi nhỏ cũng đã được theo phụ huynh tiếp xúc với những việc trong lĩnh vực chuyên môn, nhưng cho dù là bác sỹ chuyên nghiệp cũng rất khó có thể chữa khỏi bệnh cho chính mình. Tình huống bây giờ của Ninh Ninh có lẽ có thể tiến hành tự chữa trị, nhưng rất khó để cậu ấy có thể hoàn toàn tự nghĩ thông suốt và áp dụng các phương pháp để tự thay đổi."

"Hơn nữa cho dù bây giờ tự chữ trị thì cũng rất khó để chữa được tất cả bởi vì chấn thương tâm lý của Ninh Ninh ẩn dưới khá sâu."

Tạ Minh Thâm nói: "Hiện tại tôi đã hiểu rõ tình huống rồi, vốn dĩ tính cách của cậu ấy khi còn bé khá là cởi mở, rất thích giao tiếp với người khác."

Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói, thường thì không nên kiến nghị bác sỹ tâm lý tư vấn và chữa trị cho người quen. Có điều cũng đã gần mười năm hai người không gặp nhau rồi, trước đó họ cũng chỉ quen biết nhau trong hai năm, tính đến nay mức độ quen thuộc chưa tính là quá cao. Tạ Minh Thâm biết một chút về tình trạng năm đó của Lâm Dữ Hạc, có điều hiểu về cậu phần lớn vẫn là từ những thông tin của hiện tại.

"Nhưng bây giờ cậu ấy lại bắt đầu tự khép kín bản thân, tình cảm lạnh nhạt, vậy nên lý do dẫn đến sự thay đổi này của cậu ấy vẫn cần phải khai thác thêm."

Lục Nan dừng lại một chút, nói: "Là bởi vì những hành vi của ba và mẹ kế em ấy sao?"

"Cũng có một phần lý do này." Tạ Minh Thâm nói: "Có điều, bây giờ tôi vẫn đang cân nhắc một phần lý do khác."

Ông giải thích: "Trong mức độ năng lượng cảm xúc tiêu cực thì phẫn nộ và thất vọng nằm ở mức thấp nhất, so ra thì đó lại là loại cảm xúc khá dễ điều chỉnh. Cảm xúc tiêu cực mạnh nhất, gây tổn thương cho con người nhất thực ra lại là cảm giác tội lỗi và hổ thẹn."

"Tình huống này của Ninh Ninh, tôi muốn tìm hiểu xem liệu có ảnh hưởng đến sau này hay không."

Lục Nan nhíu nhíu mày: "Được."

"Cứ từ từ thôi, vốn dĩ chữa bệnh tâm lý chính là một quá trình dài, không thể hấp tấp nóng vội được." Tạ Minh Thâm nói: "Có một số người giỏi phát tiết, trút cảm xúc, giỏi tự điều chỉnh, nhưng còn có một số người lại mang theo vết thương suốt cả một đời."

Lục Nan trầm mặc trong giây lát rồi mới nói: "Tôi có thể làm gì để giúp em ấy?"

"Có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều một chút" Tạ Minh Thâm nói: "Những cuộc trò chuyện trong cuộc sống hàng ngày cũng có tác dụng rất lớn, miễn là đừng đi quá sâu vào, đừng cãi nhau là được."

"Có thể khiến cho cậu ấy nói chuyện nhiều hơn chung quy cũng là chuyện tốt."

Tuy rằng Lâm Dữ Hạc không tới nhưng Lục Nan vẫn ở lại viện nghiên cứu gần một tiếng đồng hồ rồi mới rời đi.

Chờ đến khi anh xử lý xong công việc về nhà thì cũng đã nhá nhem tối rồi.

Lâm Dữ Hạc đã tỉnh dậy từ lâu, còn tới phòng ăn quan sát dì giúp việc nấu ăn, lúc người đàn ông về đến nhà thì dì giúp việc vừa mới đi, cũng vừa giờ kịp ăn tối.

Lục Nan vừa nhìn thấy cậu thì liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể: "Hạ sốt chưa?"

"Hạ sốt từ lâu rồi ạ." Lâm Dữ Hạc nói: "Em tỉnh dậy là hạ sốt rồi, buổi trưa lúc nhắn tin với anh lại đo nhiệt độ thêm lần nữa, đều không sao cả."

Lục Nan hỏi: "Đau đầu thì sao?"

"Đều đã hết rồi ạ, cảm giác tốt hơn nhiều rồi." Lâm Dữ Hạc chủ động nói: "Hai lần uống thuốc trước khi ăn em cũng đã uống rồi."

Cậu cười cười, nói: "Em học y cơ mà, sẽ không có chuyện gì đâu ạ."

Lục Nan nhíu mày: "Đêm qua em còn phát sốt đó."

Lâm Dữ Hạc nói: "Buổi đêm khá dễ phát sốt, trước đây những lúc em bị cảm cũng đều như vậy, không nghiêm trọng đâu ạ, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là được rồi."

Ấn đường Lục Nan càng nhăn chặt lại.

Trong thời điểm mà anh không biết, Ninh Ninh đã phải trải qua đau đớn và khổ cực hơn bây giờ nhiều.

Lâm Dữ Hạc không hề phát hiện ra, cậu còn đang lo lắng không biết Lục Nan có bị mình lây bệnh hay không: "Ca ca thì sao? Hôm nay anh có chóng mặt hay đau đầu các loại không?"

Chờ đến khi Lục Nan nói mình không sao xong thì hai người mới bắt đầu dùng bữa.

Đến lúc nghỉ ngơi, Lục Nan lại giám sát cậu uống thêm nước ấm, còn chuẩn bị một gói thuốc hạ sốt mà đêm qua dùng, để ở đầu giường.

Đúng như anh dự đoán, lúc Lâm Dữ Hạc vừa ngủ thì còn ổn, đợi đến nửa đêm thì cậu lại phát sốt.

Lục Nan thuần thục giúp cậu lấy thuốc bưng nước, Lâm Dữ Hạc mê man, khi phát sốt lại càng không thích uống thuốc, vừa mới nếm thấy vị đắng đã nhăn mày. Hơn nữa ban ngày cậu đã ngủ rất nhiều rồi, cũng đã có chút tinh thần, không còn nghe lời như tối qua. Cuối cùng Lục Nan dùng tay giúp cậu uống thuốc không được, vẫn là phải dùng miệng để cho cậu uống thuốc.

Uống thuốc xong Lâm Dữ Hạc lại càng mê man, bị Lục Nan ôm chặt trong lòng cũng không hề phản ứng lại, còn chủ động cọ chân lên thân người đàn ông, nghiêm túc cọ nhiệt.

Chọc cho Lục Nan phải tốn thật nhiều sức lực mới có thể đè được ngọn lửa trong người xuống.

Nhưng tuy rằng anh muốn để cho Lâm Dữ Hạc nghỉ ngơi nhiều hơn chút, thế mà đối phương lại thật lâu sau cũng không chịu ngủ. Có lẽ là ban ngày ngủ quá nhiều rồi, tắt điện lâu rồi nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn còn chủ động cọ cọ vào trong lồng ngực anh.

Nhớ tới lời sáng nay Tạ Minh Thâm nói, Lục Nan dứt khoát hỏi Lâm Dữ Hạc.

"Lạnh sao? Tôi ôm không chặt sao?"

"Ấm ạ..." Chàng trai nhỏ lẩm bẩm một tiếng, giọng nói hơi mơ hồ: "Muốn gần hơn."

Lục Nan chợt phát hiện ra một điều rằng nói chuyện kiểu này không chỉ khó khiến cho Ninh Ninh nói thật lòng, mà chính anh cũng rất khó kiềm chế.

Anh nhắm mắt lại, kiềm nén cảm xúc của mình xuống rồi mới thấp giọng hỏi: "Thích được ca ca ôm như vậy sao, hửm?"

Lâm Dữ Hạc nhỏ giọng lầm bầm: "Thích..."

Lục Nan thưởng cho cậu một nụ hôn.

"Vì sao thích?" Hôn cậu thoải mái rồi, Lục Nan lại tiếp tục tiếp lời mình: "Là bởi vì thích ca ca sao?"

Anh hỏi nhiều quá rồi, làm cho Lâm Dữ Hạc không chịu trả lời nữa, chỉ cọ cọ vào trong lồng ngực anh.

Lục Nan ôm cậu, đợi một lúc, thấy cậu vẫn chưa ngủ thì lại bắt đầu lấy vấn đề này ra hỏi.

Hỏi đến mấy lần, rốt cuộc Lâm Dữ Hạc cũng cho anh một câu trả lời.

"Sợ ca ca..."

Giọng của chàng trai nhỏ

Lục Nan kiên nhẫn truy hỏi: "Vì sao sợ?"

Giọng của chàng trai mềm mại quá thể, còn mang theo giọng mũi, lúc nói cậu sợ cũng giống như đang nũng nịu.

Lâm Dữ Hạc sốt đến mức mơ mơ hồ hồ, bị hỏi như vậy thì một lúc lâu sau mới nói ra một câu.

"Chân... khó chịu... mông, cũng vậy..."

Lục Nan không ngờ tới vậy mà chàng trai nhỏ sẽ nói cái này.

Anh vươn tay ra giúp cậu xoa xoa, nhưng cũng không dám xoa quá nhiều.

Đối phương còn đang phát sốt đấy.

"Đau không? Lần sau sẽ không làm Ninh Ninh đau nữa nhé?"

Lục Nan dỗ dành cậu.

"Làm cho em thoải mái."

Chàng trai nhỏ lại vẫn không chịu.

"Không cần..."

Giọng mũi của cậu càng nặng hơn, rõ ràng là giọng nói mềm mại chết người, nhưng lại khiến người ta cứng họng.

"Chính là vì quá thoải mái... nên mới khó chịu."

"Nhiều quá rồi..."