Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 73: Anh trai nuôi từ bé




Gối ôm là chiếc mà đích thân ông ngoại làm cho Lâm Dữ Hạc năm cậu 4 tuổi, nay cũng đã 17 năm trôi qua. Các loại vật dụng như vải bông và tơ lụa rất hiếm khi có thể gìn giữ được trên mười năm, thế nhưng chiếc gối ôm này lại vẫn như năm ấy, vừa nhìn là biết được gìn giữ rất tốt.

Không một chút tổn hại, giống y hệt như trong trí nhớ của Lâm Dữ Hạc.

Phía sau truyền tới chút tiếng động, Lâm Dữ Hạc quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Nan đã xuống lầu, lúc này đang đứng ở cửa phòng ngủ.

Lâm Dữ Hạc nhìn gối ôm trong lòng mình rồi lại nhìn Lục Nan.

"Cái này..."

"Cái này là em tặng cho tôi." Lục Nan nói.

Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà xoa xoa mũi.

Sao cậu lại không tặng một cái mới cơ chứ?

Lục Nan đi tới, nói: "Vốn dĩ tôi vẫn luôn mang theo bên người, mấy ngày trước vì để sửa nên mới gửi về Tứ Xuyên, sửa xong thì cũng vừa đúng lúc về tới đây."

Ngành thêu của Tứ Xuyên nổi tiếng khắp thế giới, tay nghề rất tinh xảo. Bởi vì chiếc gối ôm này là được may thủ công nên bắt buộc phải là tay nghề của người bản địa mới có thể sửa về được nguyên dạng.

Chỉ có điều người thường sẽ không giữ một chiếc gối ôm suốt hơn mười năm, cũng sẽ không tốn công sức như thế để sửa nó.

Lâm Dữ Hạc liếc nhìn chiếc gối ôm một cái, cậu biết bề ngoài chiếc gối ôm này không bắt mắt, nhưng có thể gìn giữ nó được tốt như vậy thì chắc chắn đã phải tốn rất nhiều tâm tư.

Lần này, cậu lại liếc qua chữ "Chuẩn" ở mặt sau gối.

Tuy rằng thể chữ thanh tao tuấn dật, nhưng hình thêu chữ này hoàn toàn không thể so sánh với chữ ở mặt trước.

Quả nhiên, sau khi Lục Nan phát hiện ra đường nhìn của cậu thì nói: "Chữ này là do chính em thêu."

"Lúc đó vì thêu chữ này mà còn bị kim đâm vào tay không ít lần."

Lâm Dữ Hạc: "..."

Hóa ra cậu còn làm ra loại chuyện này.

Trong lòng Lâm Dữ Hạc có chút vi diệu.

Ngay cả bản thân cậu còn không biết, hóa ra thuở thơ ấu đã từng có người chiếm vị trí cao trong lòng cậu như vậy.

Còn quan trọng hơn cả chiếc gối ôm mà cậu yêu thích nhất.

Lâm Dữ Hạc bình tĩnh lại, hỏi: "Chuyện của ca ca giải quyết xong rồi sao?"

Lục Nan: "Ừ."

Lâm Dữ Hạc cũng không biết đối phương là thật sự đã giải quyết xong hay là không muốn khiến cậu lo lắng nên mới nói như vậy, có điều hiện tại điều quan trọng nhất là: "Vậy em hâm nóng đồ ăn lại, anh ăn một chút đi."

Lục Nan "ừm" một tiếng.

Vì để giúp anh đỡ buồn chán, Lâm Dữ Hạc cũng ăn thêm một chút bánh nếp đường nâu* đã được hâm nóng lại.

Buổi chiều Lâm Dữ Hạc muốn đi thăm người quen, vốn dĩ kế hoạch của cậu là đi một mình, bạn bè của ông ngoại nhiều nên số người cậu muốn đi thăm cũng khá nhiều. Nhưng cậu vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì Lục Nan đã mặc áo khoác xong cũng đi theo.

Lâm Dữ Hạc hỏi: "Ca ca cũng muốn ra ngoài?"

Lục Nan giúp cậu chỉnh khăn quàng cổ: "Đi cùng em."

Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên: "Anh bận xong rồi sao?"

Lục Nan giúp cậu quấn khăn lại, sau đó vươn tay ra nhéo cằm của cậu: "Tôi về nhà ăn Tết chứ không phải để làm việc."

Lâm Dữ Hạc bị anh nhéo thì không tự chủ được mà đỏ tai.

Bọn họ cùng nhau ra ngoài, năm mới đã cận kề, vì thế mà không khí tết rộn ràng khắp mọi nơi. Bên ngoài nơi nào cũng dán câu đối mới, khắp nơi rải rác truyền tới tiếng đốt pháo, cả những em nhỏ đã được nghỉ Tết cũng tươi cười nô đùa với nhau chạy ngang qua.

Không giống với sự phồn hoa của thành phố lớn, đây là một loại cảm giác yên bình vui thích mà chỉ riêng những vùng quê mới có.

Lâm Dữ Hạc mang theo quà cùng với Lục Nan tới thăm vài người bạn cũ của ông ngoại cậu, vốn dĩ cậu còn lo Lục Nan sẽ không thích bầu không khí đi thăm bạn bè trong ngày Tết của vùng quê cho lắm, thế nhưng Lục Nan lại hoàn toàn không hề biểu hiện ra có chút không quen nào, cả quá trình đều tương đối thản nhiên học theo Lâm Dữ Hạc cùng gọi người ta là bác, chú.

Càng làm cho Lâm Dữ Hạc bất ngờ hơn chính là phản ứng của một số người.

"Út Ninh tới rồi hả? Ôi, vị này là..."

Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp giới thiệu thì đã có bác nắm tay lại rôi vỗ đốp vào lòng bàn tay một cái: "Đây không phải là anh trai của cháu hồi bé sao!"

Không chỉ có một hai người mà trong số những trưởng bối khá thân thiết với Lâm Dữ Hạc thì gần như có tới một nửa vẫn nhớ Lục Nan. Những người còn lại thì được nhắc tới là cũng nhớ ra rất nhanh.

"Chính là đứa bé đó! Hồi nhỏ lúc nào cháu cũng chạy theo sau mông người ta, còn muốn giới thiệu nó cho tất cả mọi người, cực kỳ kiêu ngạo nói "Đây là anh của cháu", sau đó cười không thấy tổ quốc đâu, chúng ta đều nhớ đó!"

Lâm Dữ Hạc: "..."

Cậu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nhưng mới tưởng tượng được một chút đã không dám nghĩ tiếp nữa rồi.

... Đây không phải là "quỷ con" sao? Khi đó ca ca không đánh cho cậu cái cũng đã là nể tình lắm rồi.

Lâm Dữ Hạc càng nghe càng xấu hổ, đơn giản mà nói chính là không còn mặt mũi nào nhìn ca ca. Thế mà các trưởng bối lại hết lần này đến lần khác đều rất quan tâm Lục Nan, dù sao thì coi như gạt chuyện đầu tư vào nhà máy ra thì đây cũng là lần đầu tiên Lâm Dữ Hạc dẫn người khác về nhà ăn Tết, người cậu dẫn về lại còn là người mà trước đây ai ai cũng biết, thế nên vừa bắt đầu nói chuyện là rất khó dừng lại được.

Thật vất vả lắm mới tới thăm được mọi người một lượt, Lâm Dữ Hạc đã tê hết cả chân, cậu đã đi ra thật xa rồi nhưng bên tai vẫn thoang thoảng tiếng "anh trai", "anh của út Ninh" không chịu tan biến.

Hơn nữa người nói như vậy không chỉ có một người, Lâm Dữ Hạc không dám nghĩ nữa—— có trời mới biết rốt cuộc khi đó cậu đã khoe khoang với bao nhiêu người.

Mà người đàn ông bên cạnh vẫn đang khoan thai đi theo cậu, còn vươn tay ra vỗ vào eo cậu một cái.

Lâm Dữ Hạc bị cái vỗ của anh dọa cho giật mình, cậu tưởng rằng sau nhiều năm rốt cuộc ca ca cũng nhớ ra phải đánh mình: "Sao, sao vậy ạ?"

Lục Nan lạnh nhạt nói: "Trên lưng có bụi."

Lâm Dữ Hạc vì phản ứng quá đà của mình mà trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi: "Khi đó em... rất đáng ghét sao?"

"Không phải đáng ghét." Lục Nan nhìn cậu một cái: "Là dính người."

Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà xoa xoa chóp mũi.

Cậu rất nghiêm túc so sánh hai từ này với nhau, nhưng hình như cũng không phát hiện được có gì khác biệt.

Cậu đang suy nghĩ thì trên chóp mũi bỗng có gì đó khẽ lướt qua.

Lâm Dữ Hạc kinh ngạc giương mắt lên nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông mặt không đổi sắc bình tĩnh thu tay về.

Lục Nan nói: "Còn nhớ những lời tôi nhắc qua với em vào ngày sau khi tổ chức hôn lẽ không?"

Lực chú ý của Lâm Dữ Hạc bị lời này của anh thu hút: "Vâng?"

"Một đoạn đối thoại." Lục Nan nói: "Có người nói "Em không giống với anh và những người bên cạnh anh, em và anh là người của hai thế giới, về đi, sau này đừng tới tìm em nữa.' ". Người kia lại nói: Nhưng chúng ta là người cùng một thế giới không phải sao, em xem, anh vừa vươn tay ra là có thể chạm vào em.' "

" 'Anh bắt được em rồi.' "

Lâm Dữ Hạc nhớ lại, đây là chuyện Lục Nan từng nói với cậu khi bọn họ ở khách sạn ở Hương Giang.

Khi đó Lục Nan hỏi tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy, lúc đó Lâm Dữ Hạc còn chưa nói ra quan niệm về tình yêu của mình mà chỉ nói rằng vì cậu cảm thấy bọn họ là người của hai thế giới.

Lục Nan mượn đoạn hội thoại này để trả lời cậu.

Có điều Lâm Dữ Hạc không rõ đoạn hội thoại đó có liên quan gì tới hiện tại lắm, cậu nói: "Đây không phải là đoạn đối thoại của ba mẹ ca ca sao..."

Cậu còn chưa dứt lời thì đầu ngón tay đã bị người nọ nắm lấy.

Lục Nan bắt lấy cậu.

"Không, là lời em đã nói với tôi."

Lâm Dữ Hạc khẽ run.

Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo ấm áp, lúc này đang nắm lấy cậu, bao trọn lòng bàn tay cậu.

Bỗng dưng Lâm Dữ Hạc lại tưởng tượng ra hình ảnh một bàn tay non nớt của trẻ em bắt lấy ngón tay gầy guộc của thiếu niên.

—— Bắt được anh rồi.

Trong lòng Lâm Dữ Hạc khẽ hoảng, cảm xúc bỗng nhiên dâng trào lên khiến cho lồng ngực cậu khó chịu lạ thường.

Khi biết có một giọng nói đầy kinh ngạc vui sướng truyền tới từ chỗ cách đó không xa thì cậu mới lấy lại tinh thần.

"Hạc Hạc!"

Lâm Dữ Hạc quay đầu lại, chỉ thấy một nam sinh trẻ tuổi cao gầy đang bước nhanh về phía cậu.

Là người bạn cậu quen ở nhà trẻ, cũng là người thân nhất với cậu khi đó, người mà muốn mượn gối ôm của cậu để xem, Trần Tu.

Lâm Dữ Hạc vẫy tay với cậu ta: "Cậu đi đâu thế?"

"Còn không phải là bị sai làm chân sai vặt sao." Trần Tu lắc bàn tay đang để trong túi áo: "Đang chuẩn bị về đây."

"Đúng lúc tới định tới chỗ cậu" Lâm Dữ Hạc nói: "Đám Lưu Tinh đâu, đã về chưa? Tới mang bánh ngọt về cho các cậu."

"Về hết rồi, đi đi đi, vừa hay chúng ta đi cùng nhau." Trần Tu đến gần chào hỏi rồi định về, lúc này cậu ta mới phát hiện người bên cạnh Lâm Dữ Hạc là đi cùng cậu.

Cậu ta nhìn thoáng qua Lục Nan, ngẩn người ra rồi lập tức kinh ngạc nói: "Ủa, đây không phải là... anh chim to kia sao!"

Lâm Dữ Hạc: "..."

Ban đầu cậu tưởng rằng ca ca chim to đã là cực hạn rồi, nhưng mà cái từ anh chim to này căn bản không ổn chút nào.

So với từ này thì "anh của út Ninh" trong miệng những trưởng bối lúc nãy còn không đáng xấu hổ bằng, Lâm Dữ Hạc nhìn Trần Tu đang nhiệt tình chào hỏi với Lục Nan, nghe thấy cậu ta nói "Đã lâu không gặp, anh chim to!", trong phút chốc ấy cậu thực sự rất muốn nhét sữa trong tay mình vào miệng Trần Tu.

"Anh chim to cái gì... là Lục Anh Chuẩn!" Lâm Dữ Hạc tức nổ cả đầu: "Cậu xưng hô lung tung gì đấy hả?"

Trần Tu cười xấu xa: "Đây không phải đã qua từ lâu rồi sao, tới mới nhớ hồi nhỏ cậu cứ liên mồm gọi người ta là ca ca chim to..."

Cậu ta rất biết bắt trọng điểm, lập tức đổi lời: "Anh Chuẩn!"

Ngược lại Lục Nan vẫn là dáng vẻ không chút để tâm, anh chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Chào cậu."

Trần Tu hiếu kỳ: "Sao anh Chuẩn lại tới đây vậy?"

"Về ăn Tết cùng tớ." Lâm Dữ Hạc dừng lại một chút, sau đó nói: "Không phải hồi trước tớ đã gửi tin nhắn cho cậu rồi sao? Tớ kết hôn rồi."

Lúc Lâm Dữ Hạc kết hôn, phần lớn là mời bạn cấp ba và bạn đại học, bạn hồi nhỏ thì cũng mời vài người nhưng bởi vì thời gian chênh lệch nên mọi người không tới.

"À à, chính là lúc tớ đang thi lại đúng không." Trần Tu nhớ ra, nhưng rồi lại cảm thấy không đúng: "Lần đó không phải cậu nói sẽ kết hôn với một người tên Lộ... Lộ Dịch sao?"

"..."

Lâm Dữ Hạc: "Lục Nan."

"Đúng đúng, tớ xin lỗi, là Lục Nan." Trần Tu vò đầu.

Lâm Dữ Hạc: "Chính là anh ấy, chỉ có điều sau đó đã đổi tên thôi."

Trái lại Trần Tu không hề có chút biểu hiện ngạc nhiên nào, ba người bọn họ cùng nhau đi tới khu nhà của Trần Tu, vừa vặn gặp vài người bạn đang chơi bóng ở khu đất trống của tiểu khu, tất cả đều là những bạn cùng lớp ở nhà trẻ của cậu. Cái tốt của thị trấn Bạch Khê chính là chỗ này, diện tích nhỏ, mọi người sống gần nhau, lúc muốn tìm người rất tiện.

Thế là Lâm Dữ Hạc trực tiếp bỏ bánh ngọt mang về từ Yến Thành ra chia cho mọi người.

Vài người bọn họ đều chào hỏi với Lục Nan, dưới sự giới thiệu của Lâm Dữ Hạc, tốt xấu gì cũng không ai gọi cái xưng hô "anh chim to" khiến Lâm Dữ Hạc xấu hổ nữa.

Nhưng phản ứng của bọn họ sau khi biết tin hai người kết hôn lại nằm ngoài dự liệu của Lâm Dữ Hạc.

Giống với Trần Tu, gần như tất cả mọi người đều không hề ngạc nhiên. Còn có người trực tiếp nói: "Tớ đã nói rồi, khi đó Hạc Hạc cực kỳ quấn anh Lục, anh Lục cũng vậy, chỉ cho mình Hạc Hạc đi theo mình."

Mấy người bọn họ gật đầu lia lịa nói đúng vậy, chuyện đã qua lâu như vậy rồi nhưng ai nấy đều vẫn còn nhớ Lục Nan, có thể thấy chuyện khi ấy đã khắc sâu vào trí nhớ của mọi người như thế nào.

Trần Tu cũng nói: "Hồi đó anh Chuẩn lạnh lùng lắm luôn, không giống với bây giờ, tớ nhớ khi đó Lưu Tinh còn vì bị anh Chuẩn liếc một cái mà bị dọa khóc luôn."

Lưu Tinh tức giận đập cậu ta: "Cậu còn có mặt mũi nói hả? Khi đó người bị dọa cho rơi từ trên tường xuống đất là ai hả!"

Lâm Dữ Hạc: "..."

Tuy rằng nghe vậy có hơi khoa trương, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thật ra chuyện dọa cho người khác bỏ chạy này rất có khả năng là thật lắm.

Lâm Dữ Hạc cũng kịp nhận ra. Ở chung với ca ca lâu rồi, cậu chỉ nhớ tới sự dịu dàng của đối phương ở hiện tại mà xem nhẹ sự lạnh lùng nghiêm túc từ trong xương tủy của người đàn ông. Với tính cách của Lục Nan thì nếu như không phải khi đó cậu sống chết đòi dính lấy anh thì anh cũng sẽ không có khả năng lại gần cậu.

... Nghĩ như vậy thì cậu lại càng chột dạ.

Thì ra từ đầu là cậu chủ động chọc vào anh.

Mấy người bọn họ hàn huyên một hồi, hẹn thời gian của lần tụ tập sau xong thì bắt đầu giải tán, dù sao thì trong tay Trần Tu còn đang xách đồ. Lâm Dữ Hạc còn muốn tới thăm ba mẹ Trần Tu nên cùng cậu ta về nhà.

Về đến nhà thì Trần Tu vẫn còn đang giúp Lâm Dữ Hạc nhớ lại ký ức.

Cậu ta lớn hơn Lâm Dữ Hạc một tuổi nên vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

"Tớ nhớ hồi anh Chuẩn mới tới chỗ chúng ta thì đang bị thương, cậu giúp ông Lâm đưa thuốc cho anh ấy. Thuốc của ông sắc cực kỳ đắng, mỗi lần cậu đưa thuốc còn lấy cả kẹo cho anh Chuẩn, kết quả anh Chuẩn không ăn, chỉ trả kẹo lại cho cậu xong thì đi liền, cậu không đuổi kịp là bắt đầu khóc, khóc xong lại chạy đi tìm tớ vay kẹo, mang hai viên kẹo cho anh Chuẩn..."

Trần Tu thở dài: "Haizz, hồi đó không ít kẹo của tớ đều bị cậu vay hết đó."

Lâm Dữ Hạc: "..."

Lâm Dữ Hạc chưa kịp trả lời thì mẹ Trần Tu bê đĩa hoa quả ra, bà nghe thấy vậy thì nói: "Bác cũng nhớ chuyện Hạc Hạc tặng kẹo, khi đó còn là vì thể hiện tốt mà được giáo viên thưởng kẹo nữa đó."

Vừa vặn bà là giáo viên dạy Lâm Dữ Hạc năm lớp một, bà còn không kiêng nể gì mà vạch trần Trần Tu.

"Con làm gì có kẹo cho Hạc Hạc vay, khi đó con không phải đền kẹo cho giáo viên đã là tốt lắm rồi."

Trần Tu chậc lưỡi: "Số kẹo đó còn không phải là kẹo còn thừa của con sau khi đền kẹo cho giáo viên sao." Lâm Dữ Hạc vươn tay nhận lấy quýt của mẹ Trần Tu đưa cho: "Cảm ơn dì ạ."

Mẹ Trần Tu thấy cậu thì không nhịn được mà cảm thán: "Vẫn là Hạc Hạc hiểu chuyện."

Lục Nan cũng nhận lấy quýt mà dì đưa cho: "Cảm ơn."

Mẹ Trần Tu nhìn bọn họ, cười nói: "Khi đó chúng ta còn trêu Hạc Hạc cơ, nói cháu cứ quấn lấy ca ca như vậy, chỉ muốn ở cùng ca ca thì sau này lớn lên cưới vợ rồi phải làm sao."

Nghe đến đây, Lâm Dữ Hạc có một loại dự cảm bất thường.

Quả nhiên, mẹ Trần Tu nói: "Lúc ấy cháu nói một cách cực kỳ chắc chắn, cháu không cần vợ, cháu muốn cưới ca ca."

"Bây giờ còn không phải đã thực sự cưới về rồi sao?"

Lâm Dữ Hạc cười gượng.

Tư thế ngồi của cậu cũng cứng lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.

Mẹ Trần Tu lại bắt đầu quở trách Trần Tu.

Quan hệ của bọn họ với Lâm Dữ Hạc rất tốt, lúc nói chuyện cũng khá tùy ý.

"Hạc Hạc người ta đã kết hôn rồi, con nhìn con xem, hả, nhỏ xíu đã biết kéo bím tóc của bạn học nữ mà bây giờ ngay cả bóng dáng người yêu cũng không thấy đâu."

Trần Tu vỗ đùi: "Vậy có thể trách con sao? Ai bảo hồi nhỏ mẹ không tìm cho con một thanh mai trúc mã chứ!"

Cậu ta quay đầu lại nói với Lâm Dữ Hạc: "Hạc à, em xem xem, người ta đều là con dâu nuôi từ bé, còn em đây là anh trai nuôi từ bé nha!"

Lâm Dữ Hạc: "..."

Lần này toàn bộ lưng của cậu đều cứng đơ lại.

Thật không dễ dàng gì lần đi thăm hỏi này mới kết thúc, Lâm Dữ Hạc giống như tháo chạy mà rời khỏi nhà Trần Tu.

Nhưng thật sự không thể thoát khỏi lại chính là người đàn ông bên cạnh cậu, hai người trầm mặc đi về, được vài bước thì cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng giải thích: "Ca ca, những lời vừa rồi chỉ là nói đùa..."

Cậu còn chưa dứt lời thì nghe thấy Lục Nan nói.

"Em của khi đó, vẫn luôn gọi tôi là ca ca chim to."

Lâm Dữ Hạc thống khổ đỡ lấy trán.

Trời ạ.

Cho cậu một cái hố để chui xuống đi.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vẫn chưa dừng lại.

"Sau đó tôi sửa cho em, em liền đổi thành gọi tôi là ca ca."

"Chỉ gọi một mình tôi như vậy, những người khác lớn hơn em em đều gọi bằng họ tên kèm theo từ đơn."

Lâm Dữ Hạc ngẩn người, tay buông thõng xuống.

"Sau này, lần đầu tiên hẹn hò trước khi đính hôn em gọi tôi là Lục tiên sinh, tôi bảo em đổi xưng hô."

Giọng Lục Nan trầm thấp, trong đêm đông lạnh giá như thế này lại bỗng khiến cho cuộc sống thêm một phần ấm áp.

"Sau đó em cất tiếng gọi tôi, ca ca."

Lâm Dữ Hạc nghe vậy thì sững sờ, thậm chí dừng lại bước chân, quên mất phải đi về phía trước.

Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông, rì rầm gọi một tiếng: "Ca ca..."

Gương mặt anh tuấn trước mắt bỗng phóng to, trên môi đột nhiên ấm lên.

Cổ tay cậu bị nắm hờ lấy, nhiệt độ ấm nóng dần đi xuống dưới, cùng cậu mười ngón tay đan nhau.

"Tôi đây."

Lâm Dữ Hạc chớp chớp mắt, trong khoang mũi tràn đầy mùi trầm hương quen thuộc.

Cậu không nhịn được mà nghĩ.

Chuyện anh trai nuôi từ bé này...

Vậy mà lại là sự thực.