Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 94: Anh dâu, anh có muốn cân nhắc em không?




Thẩm Hồi Khê suy nghĩ một chút, quyết định nhắc nhở đối phương.

Cậu ta nói: “Hạc Hạc, cậu có cảm thấy thái độ của Tam thiếu với cậu có hơi...”

Thẩm Hồi Khê còn chưa dứt lời, Lâm Dữ Hạc đã tiếp lời cậu ta.

“Có hơi thân mật quá mức đúng không?”

Thẩm Hồi Khê nhíu mày, bật cười.

Xem ra, Lâm Dữ Hạc còn cảnh giác hơn cậu ta tưởng tượng.

Lâm Dữ Hạc đáp: “Có lẽ là bởi vì Lục tiên sinh.”

Dù xét về EQ và IQ, Lục Tam thiếu đều có sự khác biệt rõ rệt với những người khác trong Lục gia, nhưng chung quy cậu ta vẫn là người Lục gia.

Bất kể đã quen biết Lục Anh Thuấn bao lâu, bất kể bình thường tiếp xúc với cậu ta hài hòa thế nào, nhưng giữa Lục Nan và Lục gia, Lâm Dữ Hạc vẽ luôn nghiêng về phía Lục Nan.

Nghe xong, Thẩm Hồi Khê trầm mặc trong giây lát.

Nguyên nhân Lục Tam thiếu tiếp cận Lâm Dữ Hạc, có lẽ không phải điều này...

Có điều tuy có một khoảng cách nhỏ giữa nhận thức và thực tế, nhưng kết quả cuối cùng cũng chẳng khác nhau là bao.

Hạc Hạc để ý hơn là được rồi.

Thẩm Hồi Khê vỗ vai Lâm Dữ Hạc, không nói gì thêm nữa.

Lâm Dữ Hạc này, ân cần và dịu dàng là thật, nhưng lý trí đến mức lạnh nhạt cũng là thật.

Hai người cùng nhau đi tới căn tin.

Buổi chiều không còn việc gì, Lâm Dữ Hạc quyết định về nhà trước.

Cậu không bận lắm, nhưng Lục Nan lại nhanh chóng bước vào giai đoạn bận rộn nhất trong năm.

Những tin đồn công kích Lục Nan vài ngày trước đã đại diện một tín hiệu --- Lục gia không thể ngồi im thêm nữa.

Ban đầu, họ dự định tấn công bằng dư luận để bôi nhọ Lục Nan, từ đó gây ảnh hưởng tới Thái Bình, cuối cùng nói không chừng còn có thể gây ảnh hưởng sâu hơn.

Dù sao tập đoàn Thái Bình cũng không phải là sắt thép. Dù hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo, còn dần xuất hiện xu thế tăng trưởng ổn định, nhưng vị chủ tịch trẻ tuổi này vẫn có thể bị những người tham lợi ích, danh vọng trong tập đoàn phản bội.

Lục Nan càng điều hành công ty tốt, họ sẽ càng khó phản đối, vậy nên họ chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Bọn họ nhanh nhạy nhận ra có thể lợi dụng đợt sóng gió này, có thể nói, những trận công kích tiêu cực vào Lục Nan và tập đoàn Thái Bình thật sự có sự kết hợp giữa nội bộ và địch ngoài.

Mà Lục Nan xưa nay luôn dùng thủ đoạn cứng rắn, trước giờ chưa từng quan tâm tới những chuyện vô nghĩa, thậm chí trước đây một tờ báo lá cải của Hương Giang bôi nhọ anh một cách trắng trợn “Có súng to nhưng không gieo mầm”, “đại khái là không được”, Lục Nan cũng chưa từng lộ diện thanh minh, mà trực tiếp khởi tố đám truyền thông đó lên Tòa án.

Nhưng Hương Giang không phải địa bàn của Lục Nan, tố cáo một người nhưng vẫn sẽ còn hàng trăm công ty khác lao tới bôi nhọ anh, vậy nên chung quy cách tố tụng này cũng không có tính đe dọa quá lớn.

Lần này cũng thế. Bọn họ không sợ bị tố cáo, thậm chí bọn họ còn đợi Lục Nan tố cáo mình, sau đó có thể dựa vào đó để thổi phồng lên, nói Lục Nan việc bé xé ra to, làm một người của công chúng mà còn không cho người khác bàn tán vài câu, quả là lòng dạ hẹp hòi.

Thậm chí chúng còn có thể nâng cấp tới mức bức hại.

Pháp luật là pháp luật, lời đồn là lời đồn.

Các thế lực quen thao túng dư luận có vô vàn cách để đổi trắng thay đen, đương nhiên sẽ chiếm được lòng tin của nhiều người.

Nhưng họ không ngờ rằng, họ lại lật xe trong chính dư luận mà họ đã quen dùng.

Sau khi quan hệ hôn nhân của Mộc Hạc được làm rõ, phần lớn tin đồn xấu nhằm vào Lục Nan đều tự động đổ bể. Cho dù có một số tin đồn thiên vị cũng rất dễ tìm ra lỗ hổng, hoàn toàn không thể phát huy vai trò hắt vũng nước bẩn vào anh.

Ngược lại là đội ngũ fans couple của Mộc Hạc và Lục Nan ngày càng lớn mạnh, người thích bọn họ cũng ngày càng nhiều.

Đây là một couple có quan hệ hôn nhân thật sự đó, cũng là cp thật sự “real hơn tô bún riêu“.

Các fans còn luôn cố gắng tìm cơm chó của bọn họ ở mọi nơi, dù sao nghĩ lại thì hai người từng phát cơm chó trên nick Douyin của Hà Tịch Xã, vlog của streamer Cải bó xôi luộc, tài khoản Official của tập đoàn Thái Bình,... cơm chó có ở trên tất cả các nền tảng, với tình hình này, sau này dù ăn cơm chó ở đâu, mọi người cũng không sock nữa.

Lượng fan couple tìm cơm chó là vô hạn, chẳng lâu sau, họ thật sự bới ra được không ít chi tiết.

Họ bới càng sâu, cp càng real, thậm chí còn có người tìm thấy tạp chí có ảnh bìa là Lục Nan, chữ của Mộc Hạc.

Mọi người đều vui vẻ ăn cơm chó, nào có ai còn tin vào mấy tin đồn nhảm nhí bôi nhọ đầy ghen tỵ đó.

Loại chuyện hình tượng công chúng này, người có hình tượng tốt chưa chắc có thể giúp ích cho công việc thực tế của họ, nhưng người có hình tượng xấu chắc chắc công việc sẽ bị ảnh hưởng – Rất nhiều lần dư luận đại chúng không tập trung vào chân tướng sự việc, giống như hiện tại, bởi vì những tai bay vạ gió do từ hài âm vô cớ bị liên lụy cũng có lúc xảy ra.

Mà làn sóng tìm kiếm cơm chó này đã thuận lợi hóa giải những ảnh hưởng xấu do đợt công kích bôi nhọ mang tới, khiến sự thật có thể chống lại ảnh hưởng của ngoại lực, để anh dùng cách chính thức, chính quy để giải quyết.

Một ngày sau, Bộ phận pháp chế doanh nghiệp của tập đoàn Thái Bình chính thức khởi tố 121 kênh truyền thông đưa tin giả mạo lên Tòa án Nhân dân.

Trong số những tải khoản này có một bộ phận nhận đầu tư từ phía Hương Giang, một bộ phận khác là các blogger bị mua chuộc, còn có một số là tài khoản cá nhân có lượng người follow và lượng truy cập lớn.

Trước đây bọn họ cũng từng đăng không ít tin đồn bôi nhọ và tin tức giả mạo, có điều luôn vì nhiều lý do như nạn nhân không đủ sức chống trả, chi phí khởi tố quá cao,... mà đều may mắn thoát khỏi sự trừng phạt.

Nhưng thật ra chuyện tập đoàn Thái Bình khởi tố là bảo vệ quyền lợi chính đáng, tố ai người đấy dính. Mà thứ Bộ phận pháp chế doanh nghiệp không thiếu nhất chính năng lực và kiên nhẫn, một lúc khởi tố liền hơn 100 tài khoản.

Thư yêu cầu của luật sư được gửi đi, 121 tài khoản này không thể không công khai xin lỗi, đền thù thiệt hại.

Sau đó, các tài khoản truyền không không còn dám làm loạn nữa.

Mà trong quá trình tố tụng, Bộ phận pháp chế còn tra ra được một số nhân viên trong nội bộ tập đoàn Thái Bình dùng tài sản công ty để mua chuộc blogger, thậm chí còn có người là nhân viên cấp cao thuộc p12 của tập đoàn. (Doanh nghiệp Trung Quốc chia cấp bậc nhân viên rất rõ ràng, chia thành 14 bậc từ p1 đến p14, p1 là mức thấp nhất (nhân viên dự bị) và p14 là mức cao nhất (CEO).

Cùng lúc tiến hành tố tụng với các blogger, danh sách những nhân viên này và các dấu vết phạm pháp cũng bị nội bộ của tập đoàn báo cáo, tập đoàn trực tiếp kết thúc hợp đồng lao động với lý do bên B làm sai, xử lý tương đối dứt khoát gọn gàng.

Cùng lúc đó, ngân hàng Hối Bình dưới trướng tập đoàn Thái Bình còn thu mua một ngân hàng tư nhân của Hương Giang, tiến hành thay đổi số lượng lớn về nhân sự quản lý cấp cao của ngân hàng, thẳng tay xử lý nợ xấu và vốn lưu động bất hợp pháp của ngân hàng này.

Nhưng đối với hành động lớn này của Thái Bình, giới truyền thông Hương Giang lại cùng lúc im lặng, rất ít đăng tin về vụ việc này.

Cho dù thật sự có đăng cũng chỉ là đăng theo thông báo chính thức của trang web chính thức của ngân hàng.

Chỉ có cực kỳ ít người biết sự việc mới tiết lộ ít thông tin, họ tiết lộ thời gian sắp tới sẽ có không ít báo lá cải của Hương Giang gặp khó khăn, bởi vì nguồn vốn của bọn họ bị cắt dứt, các tài khoản nhận đầu tư cũng bị khóa tài khoản vì phạm pháp.

Bất kể người thường có thấy hay không, hàng loạt thao tác này của tập đoàn Thái Bình đều tương đối gọn gẽ, khiến người ta vô cùng thỏa mãn, thậm chí có thể gọi là lòng người vui sướng.

Chỉ là Lâm Dữ Hạc, một trong những đương sự của vụ việc này lại có chút không vui.

Bởi vì Lục Nan sắp phải đi rồi.

Lục gia tiến hành công kích Lục Nan là một loại tín hiệu, sự phản kích của Lục Nan cũng thế. Sau khi xử lý dư luận xong, Lục Nan chuẩn bị tới Hương Giang để xử lý thủ tục cuối cùng của khu Nam Vịnh.

Việc này rất quan trọng, vì vậy chuyến đi này của anh nhanh nhất cũng phải mất một tháng.

Trước khi Lục Nan đi, Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn đồng ý lời căn dặn của anh -- -- học hành nghỉ ngơi đúng giờ, không uống sữa bò, phải bôi son dưỡng môi đều đặn mỗi ngày, tới gặp bác sỹ Tạ làm kiểm tra đúng giờ.

Lục Nan vừa đi, Lâm Dữ Hạc bắt đầu tâm trí bay bay, không nhớ ra mình đã đồng ý anh làm những gì.

Chỉ có nhớ anh mà thôi.

Sau khi khai giảng, sinh viên ngành y vẫn bận rộn như trước, lịch học dày đặc tạm thời giúp phân tán được sự chú ý của Lâm Dữ Hạc.

Nhưng khoảng lặng ngắn ngủi khi chuông tan học vang lên, khoảnh khắc hoảng hốt có cảm giác quen thuộc thoáng qua khi căn tin bỗng trở nên đông đúc, khoảnh khắc thất thần khi ngồi chờ kết quả thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Tất cả đều vô duyên vô cớ bị cùng một bóng người chiếm cứ.

Nó ập tới mạnh mẽ và bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay.

Trong lịch sử đọc của Lâm Dữ Hạc có 83 cuốn sách lý luận liên quan tới tình yêu. Hơn một triệu chữ, nhưng lại chẳng bằng uy lực của hai chữ.

Lục Nan.

Khuấy trộn lòng người, thả giọt mưa rơi, sau đó lại khiến trời quang mây tạnh.

Ngoài nhớ nhung ra còn có lo lắng. Lục Nan bảo vệ Lâm Dữ Hạc vô cùng tốt, Lục gia tạo cho anh vô vàn áp lực, nhưng lại không để ảnh hưởng tới Lâm Dữ Hạc chút nào.

Có điều dù như thế, Lâm Dữ Hạc cũng biết lần này đã tới thời điểm quyết chiến.

Nếu thắng, Lục gia sẽ không còn sức phục thù, nếu thua, làn sóng công kích dư luận xảy ra vài ngày trước sẽ liên lục quay lại.

Lục Nan không nói chi tiết cụ thể với Lâm Dữ Hạc, cậu cũng không hỏi anh. Cậu tin tưởng Lục Nan, nhưng tin tưởng và lo lắng không phải từ trái nghĩa, cậu vẫn tìm kiếm rất nhiều tin tức mới mỗi ngày, từng trang từng trang của báo cáo, tìm kiếm hai chữ quen thuộc khiến cậu yên tâm.

Thời gian này, Cảnh Chi cũng tới tìm Lâm Dữ Hạc để thương lượng với cậu về chuyện tài khoản Mộc Hạc. Thương lượng xong, Cảnh Chi cũng không về luôn mà ở lại bắt đầu tư vấn miễn phí, giúp Lâm Dữ Hạc phân tích tình thế của Hương Giang.

Cảnh Chi không vui lắm nhưng vẫn kể lại toàn bộ một lượt, bao gồm tranh chấp ngoài mặt sáng và cả sóng ngầm trong tối, thậm chí cả nơi bọn họ đang sinh sống, thành phố Yến Thành cách Hương Giang hơn nghìn dặm cũng tràn đầy tính toán nguy hiểm.

Ví dụ như Lục Anh Thuấn, một trong những người thừa kế quan trọng nhất của Lục gia không quay về Hương Giang.

Cảnh Chi không nói chi tiết tại sao Lục Anh Thuấn ở lại đây, đối với tranh đấu và hợp tác trong sáng ngoài tối của hai vị thiếu gia Lục gia này, Cảnh Chi không có hứng thú tìm hiểu sâu hơn.

Một tên biến thái lớn đã đủ khiến người khác khó đoán rồi, giờ thêm một biến thái nhỏ nữa.

Nhưng chẳng cần nghi ngờ, Lục Anh Thuấn ở lại Yến Thành, ảnh hưởng lớn nhất chính là có thể bảo vệ an toàn cho Lâm Dữ Hạc.

Yến Thành là địa bàn của Lục Nan. Nếu thật sự có người muốn chơi trò được ăn cả ngã về không, cá chết lưới rách, vậy người đó buộc phải cân nhắc cho an nguy của người thừa kế Lục gia này.

Lâm Dữ Hạc nghe xong thì mơ mơ hồ hồ, note lại vài trang giấy.

Dù sao cậu cũng không có chuyên môn này, cũng chưa từng tiếp xúc với tranh đoạt trong giới nhà giàu.

Tối đến, về nhà cậu lại ôn lại ghi chép một lần nữa, sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên nhớ tới vẫn không phải là các loại chỉ số.

Mà là gương mặt của ca ca.

Lâm Dữ Hạc nản lòng vùi đầu vào gối.

Nhớ anh.

Cực kỳ nhớ.

Làm thế nào để không nhớ đây?

Tại sao phải mất nhiều thời gian đến thế cậu mới nhận ra tình cảm của mình, đến lúc đau khổ mới nhớ gấp đôi những ngọt ngào từng được nếm trải. Lâm Dữ Hạc luôn cảm thấy tình yêu khiến con người ta lo được lo mất, nó trói buộc tay chân, khiến người ta trông có vẻ vô cùng kỳ lạ, chẳng bằng đừng yêu đương làm gì.

Hiện tại cuối cùng cậu cũng đã trở thành dáng vẻ khó hiểu trước đây từng thấy ở người khác.

Thậm chí Lâm Dữ Hạc còn không biết bắt đầu từ lúc nào, các góc của các cuốn sách của cậu đã xuất hiện cái tên Lục Nan được viết trong vô thức.

Lục tiên sinh, Chuẩn, ca ca, hoa hồng ngọt ngào.

Còn có thể viết thành nhiều kiểu.

Lúc nhớ da diết nhất, Lâm Dữ Hạc sẽ gửi voice chat, gọi ca ca. Sau đó cậu cũng không nhớ mình đã gửi đi bao nhiêu voice chat, vô cùng tùy hứng, gửi tin nhắn làm phiền tới ca ca đang bận rộn mặc kệ ngày đêm.

Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn muốn gửi.

Lục Nan cũng luôn trả lời cậu.



Cậu đã phải dựa vào những đoạn voice chat đó để vượt qua những màn đêm dài vô tận.

Một tháng sau, khu Nam Vịnh tổ chức một buổi công bố, hội nghị vừa long trọng vừa náo nhiệt, có sự góp mặt của hơn 100 nhân viên quan trọng, 3 kênh truyền hình, đồng thời phát trực tiếp trên hai nền tảng online.

Buổi công bố chính thức thông báo kế hoạch phát triển của khu Nam Vịnh, được chia làm 3 giai đoạn khai thác và phát triển, dự kiến hoàn thành trong 15 năm.

Chủ thầu---- Tập đoàn Thái Bình.

Tiếng búa vang lên.

Ngày tổ chức buổi công bố, cổ phiếu của tập đoàn Thái Bình tăng trần. Ngày hôm sau, ba loại cổ phiếu của Lục gia đều chuyển xanh lơ, trông rất ảm đạm.

(Tăng trần là mức cao nhất của biên bộ giao dịch chứng khoán, biên độ giao dịch chứng khoán là giới hạn dao động giá của cổ phiếu được quy định trong ngày giao dịch. Bảng giá chứng khoán chuyển màu xanh lơ tức là đạt mức giá sàn, mức giá thấp nhất mà nhà đầu tư có thể đặt lệnh mua hoặc bán cổ phiếu.

Editor: đây là một số thông tin mình tìm hiểu được về cổ phiếu và chứng khoán liên quan nội dung chương, mình không có kiến thức chuyên môn về lĩnh vực này nên nếu ai thấy có sự sai sót trong phần dịch hoặc giải thích hãy cmt sửa lại giúp mình với nhé)

Tiếp theo, lại có tin các công ty con của tập đoàn Lục thị có tỷ lệ nợ xấu quá cao, các tin tức liên quan đến trốn thuế khổng lồ của Lục thị bị truyền ra, nhất thời, Lục gia phải đón một trận mưa bão càn quét, không ngừng dao động.

Thậm chí còn có một kênh truyền thông trực tiếp đính dòng chữ đỏ rực trên đầu bảng -

Tòa nhà lớn sụp đổ.

Nhiều ngày liên tiếp, cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng nhận được tin nhắn thông báo sắp về của Lục Nan.

“Còn có một chút chuyện phải làm nốt” Giọng nói trầm thấp quyến rũ quen thuộc của người đàn ông khiến chóp mũi cậu bỗng nóng lên: “Muộn nhất là một tuần sau, tôi sẽ về.”

Lâm Dữ Hạc vừa tan học, đang cầm điện thoại đi trong sân trường, thấy tin nhắn của anh, cậu cười tươi gật đầu với các bạn học đi qua.

Cười vui sướng không thể dừng được.

“Ừm, ca ca chú ý sức khỏe nhé.”

“Em cũng vậy.”

Rốt cuộc một tin nhắn ở nơi xa khiến Lâm Dữ Hạc có thể yên tâm hơn nhiều, cuối cùng cậu cũng có tâm trạng quan tâm những thứ khác.

Gần đây, trường học đang tổ chức cuộc thi “10 ca sỹ xuất sắc nhất”, Lăng Chân kiếm được bốn chiếc vé xem đêm chung kết, muốn mời cả phòng ký túc xá bọn họ đi xem.

Cuộc thi “10 ca sỹ xuất sắc” của đại học Yến Thành luôn rất hot, vé xem đêm chung kết vô cùng khó kiếm, Chúc Bác không khỏi tò mò hỏi: “Bốn tấm? Anh kiếm ở đâu được nhiều thế?”

“Tiểu Toàn cho đó.” Chân Lăng nói.

Tiểu Toàn là bạn gái mới của Chân Lăng, cô vừa hay là thành viên của câu lạc bộ văn nghệ.

“Em ấy nói có một thí sinh mà em ấy và các bạn thân rất thích, muốn kéo thêm người bình chọn cho thí sinh đó.”

Chúc Bác hỏi: “Ai vậy?”

Chân Lăng đáo: “Ẻm nói là thí sinh số 7, tên cụ thể anh không nhớ, hình như là một nữ sinh.”

Đến tối diễn ra đêm chung kết, bốn người bọn họ ngồi xem ở hàng đầu tiên, thấy thí sinh số 7 lên sàn, bọn họ mới phát hiện có gì đó sai sai.

Chúc Bác chỉ vào cậu nam sinh trẻ trung cao gần 1m9 trên sân khấu, cao giọng hỏi Chân Lăng: “Đây chính là ---- nữ sinh----- mà anh nói?”

Vị trí của bọn họ hình như còn là vị trí các bạn bè thân thiết của thí sinh số 7 tụ tập, số 7 vừa lên sân khấu, tất cả mọi người đều bắt đầu kích động reo hò cổ vũ, có người cầm cả gậy cổ vũ, càng làm lộ rõ sự khác biệt của bốn người bọn họ.

Chân Lăng cũng ngơ người.

“Đệt?!”

Bốn vé của bọn họ không cùng chỗ với Tiểu Đoàn, tín hiệu trong nhà thể chất cũng không tốt, bọn họ chỉ đành ngây ngốc nghe tiếp.

Nhưng khi nhìn rõ thí sinh số 7 trên sân khấu, Lâm Dữ Hạc và Thẩm Hồi Khê bên cạnh lập tức nhận ra.

Thẩm Hồi Khê ngồi chống cằm, nhíu mày: “Thật không ngờ Lục tam thiếu còn có hứng thú này.”

Lâm Dữ Hạc đang định nói gì đó, nhưng beat của bài hát đã vang lên.

Cậu hơi sững người.

Bài hát này là bài hát cậu đã nghe nhiều năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn----

“Hôn mọi nơi“.

Tiếng reo hò và cổ vũ dần lắng xuống, cả phòng thể chất rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào cậu nam sinh đẹp trai ngời ngời dưới ánh sáng đèn sân khấu.

Camera quay đặc tả, trên màn hình lớn hiện lên gương mặt với ngũ quan hoàn hảo không tì vết, người đó cong khóe môi, nở một nụ cười mỉm khiến trái tim người khác lỡ một nhịp.

Dưới khán đài lại vang lên một vài tiếng hò hét, nhưng trước khi trở nên ầm ĩ, thí sinh trên khán đài đã vươn tay ra cầm micro, hát lên câu đầu tiên----

“Kết thúc với anh ấy, cô ấy và anh ấy ở bên nhau.”

Sau câu đầu tiên, đột ngột đi tới đoạn cao trào.

“Em hãy cẩn thận, một nụ hôn làm điên đảo chúng sinh----”

Tiếng reo hò chói tai lại vang lên, hòa vào giai điệu của bài ca, trở thành một phần của ca khúc nồng nhiệt.

Chất giọng ưu việt mê hoặc lòng người, giai điệu hoàn mỹ không thể bắt bẻ, phát âm tiếng Bạch thoại tiêu chuẩn không còn gì để chê. Lục Anh Thuấn vừa cất tiếng, lập tức khiến tất cả các tuyển thủ trước đỏ phải thầm lo lắng.

Anh ta thật sự có thể hát ra cảm giác “một nụ hôn có thể giết chết một người” của bài hát này.

“Hôn mọi nơi” là bài hát cũ, gần đây đang hot trở lại. Người có thể hát bài hát này phải là người có vô cùng có sức quyến rũ, tài năng tuyệt đỉnh, mà không nghi ngờ gì, Lục Anh Thuấn chính là người nổi bật nhất trong số đó.

Ngoài giọng hát ra, khí chất trên sân khấu của Lục Anh Thuấn cũng cực kỳ nổi bật, khác hoàn toàn với những học sinh tham gia thi đấu khác, đây giống như cuộc thi có sự chênh lệch về cấp bậc. Dù là một ca sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể có được phong độ như anh ta.

Đó chính là khí chất sân khấu trời sinh không thể có được nhờ luyện tập.

Anh ta trời sinh đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Trong chốc lát, Lục Anh Thuấn gần như đã nắm được trái tim của tất cả khán giả bên dưới, khán giả vô thức hò hét, im lặng theo tiếng hát của anh ta. Chỉ trong thời gian của một bài hát nhưng lại khiến không ít người hét khàn cả giọng.

Mãi đến khi tiếng nhạc dừng lại, trong hiện trường vẫn reo hò không dứt.

Tiếng vỗ tay trong hiện trường kéo dài liên tục suốt nửa phút.

Mỗi thí sinh phải thể hiện hai tiết mục, “Hôn mọi nơi” vừa kết thúc, Lục Anh Thuấn lại cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo T-shirt màu đen có đính hạt lất lánh và găng tay da nửa ngón, hát bài “Loạn thế cự tinh“.

Lục Anh Thuấn chọn bài hát khá dũng cảm, bài này còn khó hát hơn bài vừa rồi. Có điều nhìn vào phản ứng ngày càng nồng nhiệt của các khán giả ở hiện trường, rất rõ ràng.

Anh ta đã thành công.

Vốn dĩ Lục Anh Thuấn đã có ngoại hình và giọng hát rất xuất sắc, sân khấu lại khiến mê lực của anh ta được phóng đại đến cực điểm, dưới khán đài, bất kể là khán giả hay bạn bè đều bị anh ta thu hút.

Lâm Dữ Hạc ngồi xem dưới khán đài cũng không khỏi cảm thán.

Đúng thật là nhân vật chỉ có nhà giàu mới có thể đào tạo ra được khí chất ấy.

Tự tin, chói mắt.

Lâm Dữ Hạc nhìn sườn mặt mang tới cảm giác quen thuộc của Lục Anh Thuấn, không nhịn được mà nghĩ.

Ca ca trên sân khấu cũng sẽ có dáng vẻ như thế sao?

Bài hát kết thúc, chàng trai ngạo nghễ trên sân khâu gạt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, nở một nụ cười tủm tỉm, khí chất lạnh lùng cao ngạo quanh người ngay lập tức tan biến, anh ta quay trở về với dáng vẻ của cậu đàn em dễ thương ấm áp.

Anh ta cúi người bốn phía để cảm ơn, sau đó cười tươi vẫy tay với mọi người để đáp lại tiếng hò reo dưới khán đài.

Lúc anh ta vẫy tay với khán đài phía Lâm Dữ Hạc đang ngồi, cậu cũng đang vỗ tay. Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Dữ Hạc có cảm giác như Lục Anh Thuấn đã nhìn thấy cậu, còn cười với cậu một cái.

Nụ cười ấy lại làm vang lên một loạt tiếng hô ngạc nhiên.

Sau khi 16 thí sinh trình diễn xong, Lục Anh Thuấn danh xứng với thực đoạt được giải nhất.

Tối đó, ảnh của anh ta được lan truyền trên khắp các luận đàn của trường. Ngày hôm sau, video thi đấu của anh ta được tài khoản của trường đăng lên Weibo và Douyin, đoạn video ngắn của bài “Hôn mọi nơi” còn hot một thời gian.

Mặc kệ trên mạng thế nào, Lục Anh Thuấn đã hoàn toàn nổi tiếng trong trường.

Lâm Dữ Hạc bận học nên không quá quan tâm những điều này, có điều trong vài lần Lục Anh Thuấn tới tìm cậu, Lâm Dữ Hạc không chỉ một lần thấy có người tới tìm Lục Anh Thuấn.

Có người tới để phỏng vấn, có người thì mời anh ta làm tuyên truyền, có người thì hỏi anh ta có muốn tham gia nhóm nhạc hay không, nườm nượp không dừng.

Lần thứ ba gặp Lục Anh Thuấn, vừa lúc có người tới mời anh ta tham gia biểu diễn cho câu lạc bộ kịch của trường.

Lâm Dữ Hạc tự giác đứng lùi lại một chút, định đợi Lục Anh Thuấn nói chuyện với người đó xong, có điều Lục Anh Thuấn lại chủ động hỏi cậu.

“Anh xem kịch của bọn họ bao giờ chưa?”

Lâm Dữ Hạc nghĩ một hồi, hỏi: “Hồi năm nhất có xem một lần.”

Người phụ trách của câu lạc bộ kịch đứng bên cạnh cũng đúng lúc nói chen vào, lại khen ngợi câu lạc bộ một hồi.

Lâm Dữ Hạc cũng gật đầu theo.

Câu lạc bộ kịch của trường họ quả thật khá nổi tiếng.

“Cậu cũng khá hợp diễn kịch nói đó.” Lâm Dữ Hạc nói.

Lục Anh Thuấn trời sinh đã chói mắt, rất giống Lục Nan.

Lục Anh Thuấn “thế hả” một cái, trông có vẻ hứng thú hơn một chút.

Anh ta lại hỏi: “Vậy anh có hứng thú tới tham gia biểu diễn không?”

Người phụ trách sáng mắt lên, điều kiện ngoại hình của Lâm Dữ Hạc tương đối phù hợp yêu cầu, loại chuyện mua 1 tặng 1 này đương nhiên không thể bỏ lỡ.

“Bạn học lại muốn tham gia cũng được, chúng tớ vẫn còn một nhân vật quan trọng, cũng có rất nhiều màn đối thủ với nhân vật của đàn em Lục này.”

Lâm Dữ Hạc sững người, lắc đầu.

“Tớ không tham gia đâu, học kỳ này khá nhiều môn.”

Người phụ trách còn muốn khuyên nhủ thêm, có điều thái độ của Lâm Dữ Hạc rất rõ ràng.

Cậu chỉ đành lần nữa đặt hy vọng lên người Lục Anh Thuấn.

Nhưng không ngờ, Lục Anh Thuần vừa rồi còn tỏ vẻ hứng thú giờ lại đưa kịch bản trở về ban đầu.

“Xin lỗi nhé, thời gian của em có lẽ cũng không đủ để tham gia câu lạc bộ.”

Cuối cùng Lục Anh Thuấn cũng không đồng ý.

Sự thay đổi thái độ này của Lục tam thiếu có hơi đột ngột, có điều Lâm Dữ Hạc cũng không để ý nhiều.

Cậu luôn cảm thấy Lục tam thiếu khiến người khác không thể nhìn thấu.

Tâm tư của cậu cũng không ở đây, thời gian Lục Nan quay về đã ngày càng gần, cậu chỉ một lòng nghĩ tới ca ca.



Chỉ là thời gian quay về vẫn chưa hoàn toàn được xác định rõ, công việc bên phía Lục Nan vẫn có chút thay đổi, Lâm Dữ Hạc chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Vài ngày sau, Lâm Dữ Hạc tan học vừa đi ra khỏi tòa nhà học, khi đi qua một cây hợp hoan vàng, cậu ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen.

Kết quả nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Trước khi lý trí phản ứng lại, Lâm Dữ Hạc đã chạy tới.

“Ca...!”

Có điều khi chỉ còn cách vài bước chạy nữa, Lâm Dữ Hạc đã phát hiện ra không đúng.

Không phải ca ca.

Mà là Lục Anh Thuấn mặc một chiếc áo gió dài thẫm màu đứng nghiêng dưới gốc cây.

Góc nghiêng của hai người quá giống nhau, Lâm Dữ Hạc vừa rồi lại bất cẩn, trong giây phút hoảng hốt, cậu đã nhận nhầm người.

Dưới gốc cây, Lục Anh Thuấn quay người lại, hiển nhiên đã chú ý tới cậu.

Lâm Dữ Hạc cũng không tiện rời đi luôn, cậu vuốt chóp mũi, ổn định lại cảm xúc rồi đi tới đó.

“Tam thiếu?”

Lục Anh Thuấn đút một tay vào túi áo, cười như không cười nhìn cậu.

“Vừa rồi sao lại chạy vội vã như thế?”

Lâm Dữ Hạc đang định giải thích bừa một câu thì nghe thấy Lục Anh Thuấn nói.

“Anh dâu nhớ anh cả như thế sao? Nhận nhầm em rồi.”

Lâm Dữ Hạc nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận không có ai ở gần cậu mới nói: “Trong trường đừng gọi như thế chứ.”

Cậu hỏi: “Tam thiếu đang ở đây đợi ai sao?”

Lục Anh Thuấn lại không bị cậu lừa đánh trống lảng, anh ta nhìn chằm chằm cậu, cười nói.

“Em tưởng rằng anh sẽ không nhớ anh ấy đến thế.”

Lâm Dữ Hạc bặm môi.

Câu này có vẻ khiến người khác thấy kỳ lạ.

Lâm Dữ Hạc cũng không muốn nói chuyện về ca ca với Lục Anh Thuấn lắm, nhưng anh ta lại thay đổi vẻ thân thiện hiểu ý trước đây, như thể cố tình tiếp tục nói về chủ đề này.

“Anh cả đã lấy được khu Nam Vịnh, coi như những vất vả trước đây cũng không hề lãng phí.”

Lâm Dữ Hạc không tiếp lời ngay.

Cậu không hiểu rõ lập trường của Lục Anh Thuấn, nhưng Lục Nan để anh ta ở lại Yến Thành, vậy chắc hẳn anh ta cũng không hoàn toàn đứng về phía Lục gia.

Lâm Dữ Hạc đang nghĩ về chuyện của Lục Anh Thuấn và Lục gia, nhưng lại nghe thấy Lục Anh Thuấn nói.

“Có điều như thế, sau này anh cả sẽ còn phải bận nhiều hơn nữa, có lẽ một năm thì có đến nửa năm phải ở bên Hương Giang.”

Lục Anh Thuấn bỗng tiến gần hai bước, anh ta hơi cúi đầu nhìn vào mắt Lâm Dữ Hạc.

“Anh có muốn cân nhắc em không?”

Lâm Dữ Hạc: “?”

Cậu tạm thời không hiểu ý của anh ta: “Cân nhắc gì cơ?”

Lục Anh Thuấn cong mắt, nở nụ cười dịu dàng, nói ra từng chữ một cách rõ ràng.

“Cân nhắc việc hẹn hò với em.”

Lâm Dữ Hạc cau mày.

Cậu nhìn đối phương đầy nghi ngờ.

“Hôm nay là Cá tháng Tư à?”

Lục Anh Thuấn vẫn giữ vẻ mặt cười tủm tỉm đó: “Không phải.”

Lâm Dữ Hạc quay người định rời đi, nhưng Lục Anh Thuấn đã nói trước.

“Không phải anh cảm thấy tình yêu không có tính không thể thay thế sao?”

Lâm Dữ Hạc kinh ngạc, đôi chân dừng bước.

Tại sao Lục Anh Thuấn lại biết câu này?

Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh, Lục Anh Thuấn nhìn phản ứng của cậu, hơi bất đắc dĩ nhún vai.

“Ở đây không có ai khác, cũng không có ai nói với em điều này cả.”

Thậm chí Lục Anh Thuấn còn lấy ra điện thoại của mình, tắt nguồn ngay trước mặt Lâm Dữ Hạc.

“Không gọi điện, cũng không ghi âm.”

Nhất thời, mọi sự nghi ngờ của Lâm Dữ Hạc bị anh ta---- nói ra hết, loại cảm giác nhìn người khác dễ dàng đoán được suy nghĩ khiến Lâm Dữ Hạc không quá thoải mái.

Cậu đè lại cảm giác muốn quay người rời đi, nhíu mày nói.

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Trái ngược với cậu, vẻ mặt Lục Anh Thuấn lại rất thong thả, thậm chí còn dịu hơn nhiều so với lúc nãy Lâm Dữ Hạc nhận nhầm anh ta thành Lục Nan.

“Lúc anh kết hôn với anh cả cũng chỉ là thỏa thuận, dù sao đều chỉ làm nhiệm vụ, đổi thành một đối tượng tác cũng giống thế thôi, không phải sao?”

Gương mặt Lâm Dữ Hạc trở nên lạnh lùng.

Lời này giống hệt với những lời cậu từng nói với bản thân.

Nhưng cậu biết Lục Nan không thể nào nói chuyện này với người khác.

“Tôi mặc kệ cậu biết những điều này bằng cách nào” Cậu lạnh lùng nói: “Nhưng tôi...”

“Cái này có gì khó biết đâu?” Lục Anh Thuấn bật cười: “A Hạc, là anh không biết thôi. Cảm xúc của anh viết hết lên mặt anh, liếc nhìn một cái là hiểu ngay.”

“Em còn xem phỏng vấn của anh, MC hỏi anh hướng về một tình yêu như thế nào, anh nói, tình yêu chỉ là một nhiệm vụ, anh không tin vào tình yêu.”

Trong lòng Lâm Dữ Hạc cứng đờ lại.

Đó là đoạn phỏng vấn khi cậu tham gia một hoạt động online 3, 4 năm trước, hiện tại câu lạc bộ từng phỏng vấn cậu đã giải tán rồi, Lục Anh Thuấn tìm được thứ đó ở đâu ra?

Cậu nhớ tới lúc kết hôn Lục Anh Thuấn đã tặng cậu chiếc bút Montlanc, nhớ tới bài hát “Hôn mọi nơi” anh ta biểu diễn vài ngày trước, lưng cậu bỗng thấy lạnh lẽo.

Trong lúc cậu không biết, rốt cuộc Lục Anh Thuấn đã tìm hiểu được bao nhiêu về cậu.

Hiển nhiên, tình huống này tệ hơn tưởng tượng của Lâm Dữ Hạc nhiều.

“Ban đầu là thỏa thuận, sau đó anh cũng không thay đổi là bao.”

Lục Anh Thuấn như biết trước được cậu sẽ không đi, anh ta nói chuyện chậm rãi lại.

“Nếu đổi thành người khác, gặp được người có điều kiện tốt như anh cả chắc chắn sớm đã lún sâu, nhưng anh thì không.”

“Bởi vì anh cho rằng, tình yêu chỉ là nhiệm vụ, đổi thành người khác, anh cả cũng sẽ đối xử tốt với người đó như thế.”

Lâm Dữ Hạc muốn phản bác, nhưng lại nghe thấy Lục Anh Thuấn nói với cậu bằng giọng dịu dàng nhưng không dễ từ chối.

“Nghe lời nào, ngoan, để em nói hết đã.”

Trên rất nhiều phương diện, Lục Anh Thuấn đều quá đỗi giống lục Nan.

Ngay cả dục vọng khống chế này cũng y hệt.

“Ngay cả sau này anh biệt được nguyên nhân anh ấy đối xử tốt với anh cũng chẳng có gì khác cả, tất cả đều chỉ là quá khứ.”

Lục Anh Thuấn nhíu mày, cười lên lại càng mê người.

“Sau này chẳng phải kết quả vẫn giống thế, không phải sao? Giống như ba anh đã tìm người khác sau khi mẹ anh qua đời, anh cũng thế.”

“Khi mối quan hệ này không còn thích hợp để tiếp tục, vậy thì có thể đổi một đối tượng khác.”

Lâm Dữ Hạc cắn chặt miệng, hai hàm răng như run lên.

Cậu bỗng nhận ra một chuyện.

Vừa rồi cậu đã nghĩ qua, ca ca không thể nào nói chuyện này với người khác.

Vậy những gì Lục Anh Thuấn đang nói, những lời giống hệt với điều mà Lâm Dữ Hạc tự nói với bản thân----

Thật sự chỉ có thể là do Lục Anh Thuấn tự nhìn ra.

Cảm giác bị người khác nhìn thấu này khiến cậu khó chịu hơn nhiều so với sự căm phẫn, gần như là sợ hãi.

Nó khiến cậu có cảm giác như mình đang lõa thể, toàn bộ mọi bộ phận cơ thể đều bị người khác nhìn thấy hết.

Lục Anh Thuấn lại tiếp tục nói chậm hơn. Anh ta rất muốn điều khiển tiết tấu của đoạn hội thoại này, sau khi ép sát lại đổi thành an ủi, chỉ cần vài câu nói đã khó thể khống chế trái tim của người khác trong tay mình.

“Em không có ý định ép buộc anh, A Hạc, em chỉ muốn cho anh một lựa chọn mới, một đối tượng mới.”

Những gì Lục Anh Thuấn đang nói chính là lý luận của chính Lâm Dữ Hạc, anh ta sử dụng nó logic như thế, như một lẽ đương nhiên, khiến người khác không thể nào phản bác.

“Có lẽ anh biết, khi đó tên của anh cả giống hệt em, Lục Anh Chuẩn, Lục Anh Thuấn. Bọn em không khác nhau lắm.” (Tên gốc của Lục Nan là Lu Ying Sun, Lục Anh Thuấn là Lu Ying Shun)

“Vừa rồi anh cũng nhận nhầm em với anh cả đó thôi.”

Lục Anh Thuấn trầm giọng nói, từng bước chậm rãi, phá bỏ sự phòng vệ của người khác.

Khiến người khác khó có thể từ chối.

“Không có gì là không thể thay thế cả.”

“Anh cũng có thể chọn em.”