《 Người ngủ say 》 có tổng cộng sáu nhân vật chính, bốn nam và hai nữ, trong đó Diệp Minh Tâm đóng vai Thích Hàn Tuyết là tổ trưởng, cô dẫn đầu hai đội cảnh sát hình sự, ba nhân vật chính khác, một là Hạ Ninh giữa chừng tham gia, một là bác sĩ tâm lý Cận Lương, một là doanh nhân trẻ và đầy triển vọng, Cao Khải.
Câu chuyện bắt đầu với một vụ án khó khăn do Thích Hàn Tuyết tiếp quản, cô điều tra một vụ án có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tất cả các loại hành vi chặt xác của vụ án đó đều làm cho mọi người không thể hiểu được. Nhưng nửa tháng trôi qua, không ai trong nhóm có thể tìm ra được hung thủ rốt cuộc là ai, và hắn làm như vậy có ích lợi gì. Vì vậy, Thích Hàn Tuyết đã tìm một lối tắt đó là quyết định đến bệnh viện tâm thần để tìm bệnh nhân mắc bệnh nhân cách chống đối xã hội, muốn mượn tư duy của họ để phá giải vụ án này.
Bởi vậy, Thích Hàn Tuyết đã tình cờ gặp được Hạ Ninh. Cha của Hạ Ninh là một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng, bản thân cô cũng là một thiên tài tâm lý học tội phạm, mới 15 tuổi đã được nhận vào trường đại học, trong khi đó thì bao nhiêu thanh niên ở độ tuổi 20 đều không thể so sánh với cô, nhưng đến 17 tuổi, sau khi cha mẹ qua đời, cô đã bị người chú gửi đến bệnh viện tâm thần, hơn nữa chú cô cầm theo một đống chứng cứ giả, nói rằng cô là một người có nhân cách chống đối xã hội và cha mẹ cô đã bị chính cô giết.
Hạ Ninh ở trong bệnh viện tâm thần bảy năm, Hạ Ninh trông gầy gò, yên tĩnh, nhưng chỉ cần nhìn vào cô ấy là có thể phát hiện ra cô gái này không phải yếu đuối như vẻ ngoài, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu lòng người.
Hạ Ninh xuất phát từ tâm lý nhàm chán nên đã giúp Thích Hàn Tuyết phá vụ án kia, cô cũng không cần xem hồ sơ vụ án, chỉ cần nghe Thích Hàn Tuyết kể lại đối phương làm cái gì thì đã có thể nhanh chóng viết ra hồ sơ của tên tội phạm. Cầm kết quả của Hạ Ninh quay về nhóm, tất cả mọi người trong nhóm đều không tin vào lời nói của một bệnh nhân tâm thần, còn dự định tiếp tục tìm kiếm theo cách riêng của mình. Thích Hàn Tuyết ra sức dẹp đi nghị luận, để cấp dưới dựa theo lời Hạ Ninh mà sàng lọc nghi phạm, kết quả chưa tới ba giờ đã bắt được nghi phạm. Nghi phạm ban đầu cũng tỏ vẻ vô tội, sau đó không thể chịu được áp lực thẩm vấn, sụp đổ tinh thần, cuối cùng thừa nhận tội ác.
Có thể bắt được người này, 90% là công lao của Hạ Ninh, ba nhân vật chính là cảnh sát hình sự kia bắt đầu tò mò về Hạ Ninh, khi bọn họ biết được chuyện gì đã xảy ra với Hạ Ninh lúc trước thì càng ngày càng đồng tình với cô. Thích Hàn Tuyết cảm thấy, trong tổ bọn họ thiếu một thiên tài tâm lý tội phạm như Hạ Ninh, vì vậy liền nghĩ biện pháp cứu cô khỏi bệnh viện tâm thần.
Nội dung thật sự của bộ phim được bắt đầu từ lúc Hạ Ninh được giải cứu.
Sáu nhân vật chính, Diệp Minh Tâm đóng vai tổ trưởng Thích Hàn Tuyết, Hàn Phi Nhứ diễn Hạ Ninh, Cao Trường Tú đóng vai cảnh sát hình sự số 1 – Cao Thiên, Mao Dương Quân đóng vai cảnh sát hình sự số 2 – Trình Cảnh Thụy, Nhiếp Khai Nguyên đóng vai bác sĩ tâm lý Cận Lương, còn Nguyên Kế Trạch sẽ đóng vai doanh nhân Cao Khải.
Nếu không phải nhìn thấy danh sách diễn viên thì Hàn Phi Nhứ sắp quên Mao Dương Quân là một diễn viên.
Kể từ khi anh ta tự đạo tự diễn, nâng mình lên thành diễn viên nổi tiếng thì Mao Dương Quân đã tham gia vào nhiều chương trình tạp kỹ hơn, thỉnh thoảng cũng đi hát hai ba bài. Nửa năm nay cứ hai ba ngày lại được lên hotsearch, mỗi lần đều xếp thứ 4, thứ 5. Ai mà chẳng biết đây là vị trí quảng cáo hoàng kim, hai thứ hạng này chính là đặc biệt dùng để mua bán.
Hàn Phi Nhứ búng vào tên Mao Dương Quân trên bảng diễn viên, sau đó nhìn về phía Diệp Minh Tâm: "Rốt cuộc là ai chọn anh ta vậy, lúc trước anh ta và Nguyên Kế Trạch ồn ào đến căng như vậy, lúc này còn có thể ở trong một đoàn phim, không sợ xảy ra chuyện khác sao?"
Trong lúc Mao Dương Quân tự đạo tự diễn một bộ phim thì Trương Hạo và Nguyên Kế Trạch bị hắc thảm, Ảnh Đế cũng gửi thư cho luật sư, muốn tố cáo những người liều mạng bôi đen giẫm lên hắn. Việc này mới trôi qua được nửa năm, không biết Độc Cô Việt Hoa nghĩ như thế nào lại muốn hai vị này cùng đóng vai chính.
Diệp Minh Tâm trả lời: "Trình Cảnh Thụy vốn là do Thương Thần đóng, nhưng trước đó bạn gái anh ta xảy ra tai nạn xe hơi, nghe nói phải nằm viện một năm rưỡi mới có thể ra ngoài, phục hồi sức khỏe còn không biết phải tốn bao lâu, hiện tại Thương Thần đẩy hết tất cả công việc, chỉ chuyên tâm ở trong bệnh viện với bạn gái."
Hàn Phi Nhứ vô cùng cảm động, "Đúng là một người đàn ông tốt."
Cảm động chưa đầy một giây lại cúi mắt xuống, nhìn cái tên Mao Dương Quân, cô lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Một cơ hội tốt như vậy mà bị anh ta nhặt được, quả thực đúng là một đóa hoa cắm bãi phân trâu."
Cơ hội này không phải là anh ta nhặt được, mà là Cam Tông Minh đưa cho anh ta. Diễn viên tạm thời bỏ diễn là một chuyện rất không có đạo đức nghề nghiệp, nhưng Thương Thần người ta quả thật có khổ tâm, hơn nữa cũng không phải tạm thời bỏ diễn, lúc anh ta nói với Độc Cô Việt Hoa là còn cách lúc khai máy mười ngày, chừa ra mười ngày, ngược lại cũng có thể để ông tìm một diễn viên mới.
Nhưng sau khi Cam Tông Minh nghe được chuyện này thì đã muốn cho Diệp Minh Tâm dẫn dắt Mao Dương Quân tham gia, cho anh ta một cơ hội để thử vai, nếu không có vấn đề gì thì để anh ta ở lại.
Nửa năm gần đây Mao Dương Quân ngoại trừ việc mua hotsearch nhiều một chút thì cũng không có yêu đương chia tay. Hiện tại người mới mạnh nhất trong công ty Cam thị chính là anh ta, Cam tổng tất nhiên muốn bồi dưỡng nhiều hơn.
Cam Tông Minh rất ít khi để Diệp Minh Tâm làm chuyện gì, thỉnh thoảng thì chỉ có một lần, Diệp Minh Tâm cũng không tiện từ chối. Sau khi cô nói chuyện với Độc Cô Việt Hoa, Độc Cô Việt Hoa liền sắp xếp một buổi thử vai, không ngờ biểu hiện Mao Dương Quân khá tốt.
Lại tìm các diễn viên khác thì quá phiền phức, hơn nữa không nhất định tìm thấy người có nhân khí cao hơn Mao Dương Quân, bây giờ nhân khí của Mao Dương Quân và Cao Trường Tú đều ngang ngửa nhau, fan hâm mộ hai bên xé nhau mỗi ngày chỉ để tranh giành ai là tiểu thịt tươi đẹp trai nhất.
Thật ra, có mắt đều nhìn ra được, chắc chắn là Cao Trường Tú đẹp trai hơn, nhưng trong mắt fan hâm mộ có tám trăm lớp bộ lọc, họ không quan tâm sự thật là gì, họ chỉ muốn người khác đồng ý với mình.
Lương Trữ ngồi ở một bên, nhàn nhã nhìn vào điện thoại di động, bây giờ phía dưới của cô chỉ có hai nghệ sĩ, nhiệm vụ khôi phục nhân khí của Hàn Phi Nhứ đã được hoàn thành, nếu Lương Trữ không nhận hoạt động thì người trực tiếp được lợi nhất vẫn chính là cô, cuối cùng thì cô cũng không cần phải tranh luận với các nhà hoạt động rồi.
Bởi vì bộ phim này là do Diệp Minh Tâm đầu tư, nên Lương Trữ cũng thành công trong việc nhét Tô Giác vào đóng một vai phụ nhỏ, mặc dù tất cả các lần xuất hiện với nhau chưa đầy năm phút, nhưng cũng là một nhân vật phụ quan trọng.
Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đều ở trong công ty, chuẩn bị một lát đi tham dự hội đồng hàng tháng của công ty Cam thị, hai người bọn họ đều đang còn đeo danh nghĩa Cam thị trên người, trước đó không tham gia là bởi vì không có ở địa phương, hiện tại nói gì thì cũng nên đi tham gia một lần, bằng không cậu hai sẽ tức giận = =
Ngón tay Lương Trữ từ từ xẹt qua màn hình, nhìn thấy bài weibo đầu tiên, cô nhíu mày, "Khắc Lạc Y – Chloe lên hotsearch rồi."
Hàn Phi Nhứ bị cô ấy thu hút sự chú ý, cô chạy tới xem, "Lên hotsearch gì?"
"Marie Claire đăng một weibo, chín bức ảnh đăng lên tất cả đều là ảnh chụp đường phố của Khắc Lạc Y – Chloe, tất cả các loại phong cách đều có, sau đó thì weibo này đã hot lên, em xem, chính là hotsearch thứ hai đếm ngược lên đó."
Vị trí thứ 49, hot search này vô cùng thấp, sau khi nhấp vào thì số lượng bài weibo cũng nhiều, nhìn qua chắc không phải là mua. Weibo đầu tiên là của một cô gái truy tinh*, cô ấy đã gửi một biểu tượng khóc lớn với dòng chữ là "Tổng biên tập thật thật đẹp, xin chị hãy mau xuất đạo*".
*Truy tinh: theo đuổi thần tượng
**Xuất đạo: debut hay ra mắt
Hàn Phi Nhứ nở nụ cười, "Giá trị nhan sắc của Khắc Lạc Y – Chloe quả thật rất tốt, nếu cô ấy không lăn lộn trong giới thời trang mà đi vào giới giải trí thì chắc là cũng có thể có thành tựu."
Diệp Minh Tâm ngồi ở bên kia cũng cúi đầu nhìn điện thoại di động, nhưng cô không xem weibo mà là xem lịch, cô vừa tính toán hành trình của mình, vừa không để ý mà mở miệng: "Mười mấy năm trước cô ấy đã lăn lộn trong giới giải trí, nhưng diễn xuất không nổi tiếng, người thì lại quá cao. Sau đó, cô ấy đi làm người mẫu, làm người mẫu ba năm. Đến 21 tuổi lại bỏ việc, bắt đầu làm tạp chí, sau đó vẫn luôn kiên trì cho đến bây giờ."
Lương Trữ không biết điều này, cô chớp mắt, "Trẻ tuổi như vậy đã đi làm rồi sao, cô ấy bây giờ bao nhiêu tuổi rồi? Tôi không nhìn ra tuổi của người nước ngoài, rõ ràng người ta hơn 40 tuổi nhưng tôi cảm thấy người ta hơn 20 thôi, rõ ràng người ta hơn 20, nhưng tôi lại nhìn ra tới hơn 40. Tôi luôn nghĩ Khắc Lạc Y – Chloe năm nay 25 – 26 tuổi, sau đó ngẫm lại thì nào có ai ở độ tuổi này đã đi làm tổng biên tập đâu, cho nên rốt cuộc cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"31"
Lương Trữ ngạc nhiên: "Wow...Thật lòng nhìn không ra, tôi còn tưởng cô ấy trạc tuổi tôi."
Diệp Minh Tâm nhìn cô, "31 tuổi, không phải bằng tuổi chị sao?"
Lương Trữ: "..." Hình như là vậy.
Hàn Phi Nhứ dời mắt ra khỏi màn hình điện thoại di động, cô nhìn về phía Diệp Minh Tâm, "Sao chị biết được nhiều chuyện về Khắc Lạc Y – Chloe vậy?"
Diệp Minh Tâm khựng lại, sau đó thản nhiên như không có chuyện gì ngước mắt lên, "Trang web chính thức của Marie Claire có giới thiệu tổng biên tập của họ, chị lục soát một chút liền thấy."
Hàn Phi Nhứ không nghi ngờ gì, lại cúi đầu xuống. Tề Vũ đang bận rộn bên ngoài, chờ khi cuộc họp sắp bắt đầu anh ta sẽ tới gọi tất cả các cô ra ngoài, Lương Trữ lại nhìn điện thoại vài lần, đột nhiên nói: "Chị cảm thấy Khắc Lạc Y – Chloe có chút quen mắt."
Lam Trúc ngồi bên cạnh Diệp Minh Tâm, cô cười nói: "Chị cũng cảm thấy cô ấy giống Lena Milano?"
Lương Trữ vẻ mặt vô tội nhìn qua, "Lena Milano là ai?"
Lam Trúc: "..."
Cuộc họp bắt đầu, các cô ngồi ở giữa bàn hội nghị, chán nản nhìn Cam Tông Minh ở phía trước dõng dạc hăng hái, Hàn Phi Nhứ rũ xuống nửa mí mắt, cảm thấy nếu ông ta không thả người thì cô sẽ ngủ luôn ở đây.
Diệp Minh Tâm ngồi bên cạnh Hàn Phi Nhứ, ánh mắt mặc dù đặt trên người Cam Tông Minh, nhưng đầu thì đang suy nghĩ cân nhắc về những thứ khác, cuộc họp như vậy cô đã tham gia nhiều rồi. Bây giờ cô đã luyện ra được một loại bản lãnh, đó là không để người khác nhìn ra cô thất thần = =
Ban đầu cô đang nghĩ về lịch trình trong tương lai, nghĩ nghĩ, cô lại một lần nữa nghĩ về Khắc Lạc Y – Chloe. Hôm đó sau khi nghe thư ký nói xong, cô về nhà và tự hỏi mình rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra lý do tại sao cô ta làm điều đó. Táng gia bại sản chỉ để mua một cuốn sách hoàn toàn vô dụng?
Những thông tin còn lại không biết khi nào mới tra ra được, thông tin tài chính tìm được nhanh là vì họ có hacker, thông tin cuộc sống chỉ có thể kéo tơ lột kén thì mới biết được từng chút một, thảo nào thư ký nói cần tới một tháng, với tiến độ này thì ông ấy đã ba ngày không liên lạc với Diệp Minh Tâm, vậy thì để có được tất cả các thông tin, thực sự cần một tháng.
Khắc Lạc Y – Chloe, người phụ nữ Pháp bí ẩn, người phụ nữ Pháp khiến người ta cảm thấy quen mắt...
Diệp Minh Tâm đổi tư thế bắt chéo chân, đột nhiên, động tác của cô dừng lại.
Một người cảm thấy Chloe quen thuộc thì có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng hai người cảm thấy Chloe quen thuộc, chỉ sợ là không còn là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa, mà là họ thực sự đã nhìn thấy Khắc Lạc Y – Chloe. Lương Trữ đã ở Mỹ đã nhiều năm, những người cô ấy đã gặp qua đều là người Mỹ, Lam Trúc thì chỉ đi ra nước ngoài một vài lần khi đi cùng cô, nhưng cũng không đến Pháp, vậy thì họ đã gặp Khắc Lạc Y – Chloe ở đâu?
Một phỏng đoán không thể tưởng tượng được xuất hiện trong tâm trí cô, mặc dù phản ứng đầu tiên của Diệp Minh Tâm là 'hoàn toàn không thể nào', nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy...có vẻ như đó là sự thật.
Diệp Minh Tâm lấy điện thoại di động ra, ngồi thẳng người lên, sau đó đặt điện thoại lên đầu gối, giống như lén lút đọc truyện tranh dưới gầm bàn lúc còn đi học, cô tìm được hotsearch mà Lương Trữ nói, mở một bức ảnh của Khắc Lạc Y – Chloe, phóng to lên, nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy.
Nhìn không đến hai giây, Diệp Minh Tâm đột nhiên mở to hai mắt, sau đó vuốt một cái, cất điện thoại di động đi, sau khi bình phục tâm tình, người đầu tiên cô nhìn chính là Hàn Phi Nhứ, khi thấy cô ấy vẫn buồn ngủ, Diệp Minh Tâm mới thoáng thả lỏng một chút.
Lần này cô không thể ở lại được nữa, thừa dịp Cam Tông Minh xoay người đi, Diệp Minh Tâm lặng lẽ rời khỏi phòng họp, Hàn Phi Nhứ nhận ra động tĩnh bên cạnh nên nhìn một cái, cô còn cho rằng Diệp Minh Tâm muốn đi vệ sinh nên rất nhanh xoay đầu lại.
Diệp Minh Tâm ra khỏi phòng họp, đi thẳng đến bãi đậu xe, sau khi đến bãi đậu xe cô mới phát hiện mình đã quên đem theo chìa khóa xe, xe của cô có thể khởi động bằng vân tay, nhưng không thể dùng vân tay để mở cửa. Đứng bên cạnh chiếc xe hai giây, cô đi về hướng khác.
Vi Tầm ngồi ở vị trí lái xe, đang cúi đầu xem tin tức trên điện thoại di động thì mẹ anh lại giới thiệu cho anh một cô gái, Vi Tầm đang trò chuyện với cô gái này, đột nhiên một tiếng cộc cộc cộc vang lên.
Vi Tầm ngẩng đầu, chỉ thấy Diệp Minh Tâm đứng ở bên ngoài, cách tấm kính, giọng nói của cô trở nên rất nhỏ và bực bội, "Ra ngoài."
Vi Tầm làm theo, buông điện thoại xuống mở cửa xe, anh đứng ra, "Đại tiểu thư, sao mới giờ này cô đã xuống đây rồi?"
Diệp Minh Tâm ngồi vào, quen thuộc khởi động xe, "Tôi muốn dùng xe, chìa khóa xe của tôi để quên trên lầu, tự mình đi lấy đi, lát nữa dùng xe của tôi đưa Tiểu Nhứ về nhà."
Nói xong, Diệp Minh Tâm liền đóng sầm cửa xe lại, Vi Tầm vươn tay ra, còn muốn nói gì khác, "Nhưng..."
Diệp Minh Tâm căn bản không nhìn tới, trực tiếp lái xe đi, Vi Tầm đứng tại chỗ im lặng, sau đó mới nói ra câu kia, "Nhưng mà, điện thoại di động của tôi vẫn còn ở trong xe mà..."
...
Diệp Minh Tâm đi theo chỉ dẫn của điều hướng, lái xe đến trụ sở Marie Claire ở Trung Quốc, kéo thấp nón xuống, cô đi đến quầy lễ tân, cô gái lễ tân nghe nói cô muốn gặp tổng biên tập, sau đó theo phép hỏi cô có đặt lịch hẹn trước không.
Diệp Minh Tâm trầm mặc một lát, nửa tháo kính râm xuống, mỉm cười nói: "Không, nhưng tôi tìm cô ấy có việc gấp, có thể cho tôi vào không?"
Diệp Minh Tâm tướng mạo lạnh lùng, một khi cô cười lên sẽ cho người ta một loại ảo giác băng tuyết trong nháy mắt tan chảy thành nghìn dặm cảnh xuân. Cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy mặt cô, kích động đến mức muốn chóng hết cả mặt. Cô ấy bình phục lại hơi thở có hơi loạn của mình, sau đó đỏ mặt: "Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi cho văn phòng tổng biên tập."
Diệp Minh Tâm đeo kính râm lên, lại mỉm cười với cô ấy.
Nghe nói là Diệp Minh Tâm đến thăm, thư ký nhận được điện thoại, đầu tiên thông báo cho Khắc Lạc Y – Chloe, vừa nghe được thì Khắc Lạc Y – Chloe đồng ý gặp cô, vậy nên thư ký lập tức đến lầu một, tự mình dẫn Diệp Minh Tâm lên.
Đến văn phòng của Khắc Lạc Y – Chloe, thư ký cẩn thận giúp họ đóng cửa lại, Chloe để mọi thứ trong tay xuống, ung dung nhìn cô, "Bây giờ cuốn sách không còn ở chỗ tôi nữa, không phải cô muốn đem tiền trả lại cho tôi đó chứ?"
Diệp Minh Tâm nheo mắt nhìn vào mặt cô ấy, lúc trước vì không nghĩ tới nên cô không cảm thấy diện mạo Chloe có vấn đề gì, bây giờ nghĩ đến, cô càng nhìn càng thấy giống, mà càng thấy giống, trong lòng cô càng tức giận.
Đi đến bàn làm việc của Khắc Lạc Y – Chloe, hai người nhìn nhau, Diệp Minh Tâm lạnh lùng mở miệng, "Cô và Tắc Nhĩ Cát – Segri có quan hệ gì?"
Vẻ mặt Khắc Lạc Y – Chloe lập tức cứng ngắc lại, cô không ngờ Diệp Minh Tâm lại đến hỏi cô chuyện này, càng không ngờ Diệp Minh Tâm lại phát hiện ra thân phận của cô. Cứng đờ nửa ngày, cô mở miệng, nửa ngày mới nói ra, "Tôi là con gái ông ấy."
Diệp Minh Tâm nhíu mày lại, Tắc Nhĩ Cát – Segri là ông ngoại của Hàn Phi Nhứ, người Pháp nhập quốc tịch Trung Quốc, nếu Khắc Lạc Y – Chloe là con gái ông ta, vậy cô ấy không phải là... dì nhỏ của Hàn Phi Nhứ sao?
Nhưng Nhĩ Cát đã chết hơn mười năm rồi, ông ta đi đâu để sinh một đứa con gái khác, đột nhiên, Diệp Minh Tâm sửng sốt, "Cô là....do Tắc Nhĩ Cát – Segri và người phụ nữ kia..."
Ba từ* tiếp theo cô không nói ra, Khắc Lạc Y – Chloe giúp cô nói, "Con gái ngoài giá thú. Phải, tôi là con gái ngoài giá thú của họ."
*Trong tiếng Trung thì "Con ngoài giá thú" là chỉ có 3 từ thôi nha.
Diệp Minh Tâm không nói gì nữa, bởi vì cô không biết mình nên nói cái gì tiếp theo, hiển nhiên Khắc Lạc Y – Chloe không phải trở về tìm việc, bằng không cô ấy sẽ không khuynh gia bại sản chỉ để mua một quyển sách, hiện tại xem ra, thái độ của Khắc Lạc Y – Chloe đối với Hàn Phi Nhứ không ganh ghét, thậm chí còn có chút yêu mến bên trong.
Chậm lại một lúc lâu, Diệp Minh Tâm mới tìm lại được giọng nói của mình, "Cô muốn làm gì?"
Khắc Lạc Y – Chloe đứng dậy và rất chân thành nói, "Tôi không muốn làm gì hết, tôi không có bất kỳ ác ý nào, tôi chỉ là quay trở về xem xét, cho đến bây giờ đều không nghĩ đến việc can thiệp vào cuộc sống của các cô."
Diệp Minh Tâm nghi ngờ nhìn cô, "Chỉ là trở về tham quan, vậy tại sao cô lại nộp đơn xin nhập cư?"
Khắc Lạc Y – Chloe sửng sốt, "Làm sao cô biết tôi đã nộp đơn xin nhập cư?"
Nghĩ thông suốt khúc mắc, cô ấy cau mày, "Cô điều tra tôi?"
Diệp Minh Tâm hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy, nếu cô là tôi, nhìn một người lạ ném vàng cho vợ mình và không yêu cầu bất kỳ hồi báo nào, cô sẽ không tìm cách điều tra người đó sao?"
Cô chắc chắn sẽ làm vậy, Khắc Lạc Y – Chloe cười tự chế giễu, "Sai lầm của tôi là ở chỗ này, tôi không biết cô đã kết hôn với cô ấy. Tôi nghĩ các cô là bạn rất thân, hoặc là người yêu."
Yên lặng trong chốc lát, Khắc Lạc Y – Chloe bước ra từ phía sau bàn làm việc của mình, "Tôi lớn lên ở Trung Quốc, 15 tuổi mới theo mẹ tôi chuyển đến Pháp, ở Pháp trong nhiều năm như vậy, cái gì tôi cũng không có được, bạn bè, người yêu, gia đình đều không thật lòng với tôi mà chỉ làm tôi đau lòng hơn mỗi khi tôi tổn thương. Sau cái chết của mẹ tôi, tôi muốn trở về Trung Quốc, cô yên tâm tôi sẽ không gây rắc rối gì cho các cô đâu."
Diệp Minh Tâm đã đọc tiểu sử cuộc đời của Khắc Lạc Y – Chloe, trong bách khoa toàn thư này đều có, nhưng bách khoa toàn thư chỉ bắt đầu giới thiệu từ năm 16 tuổi, khi cô ấy 16 tuổi đã làm diễn viên, bỏ học trung học, chưa đến 18 tuổi thì bắt đầu đi diễn. Sau ba năm, ở tuổi 21, cô ấy chuyển sang làm việc trong giới tạp chí. Nếu tính như vậy, kể từ khi trở về Pháp, cô ấy vẫn luôn làm việc, trong khi một cô gái 15 16 tuổi lẽ ra phải đang đi học.
Chung gia năm đó đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không rõ ràng lắm. Lúc đó Hàn Phi Nhứ đều bị sốt như vậy, em ấy nằm trong lòng cô chỉ biết run rẩy, khóc lóc lặp đi lặp lại hai câu "Đừng đánh nữa, cứu mạng". Sau đó Chung Nhã lại nói với cô một chút, nhưng cũng chỉ là khái quát hời hợt.
Nói chung, Hàn Phi Nhứ ban đầu được nuôi dưỡng ở nhà bà ngoại, bởi vì cha của Hàn Phi Nhứ là một kỹ sư, khi còn trẻ làm việc tại Tửu Tuyền ở Cam Túc, ông là một kỹ sư tên lửa, bận rộn, môi trường làm việc khó khăn, Chung Nhã thì có thể ở lại với ông, nhưng đứa trẻ quá nhỏ, bà sợ đứa trẻ không thể chịu đựng được nỗi khổ đó.
Bản thân Chung Nhã sống trong vựa đường, vì vậy bà cũng hy vọng con gái mình cũng có thể sống một cuộc sống như vậy. Vì vậy, từ năm 2 tuổi, Hàn Phi Nhứ chuyển đến Côn Sơn, sống ở đó cho đến khi 10 tuổi.
Ngày cô và Hàn Phi Nhứ gặp nhau lần đầu tiên, đối với Hàn Phi Nhứ là ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời, khi đó Hàn Phi Nhứ bị sốt hai ngày, khi đưa đến bệnh viện thì đã chuyển sang viêm phổi, nhập viện một tuần mới xem như khỏe lại. Chung Nhã và chồng từ Cam Túc trở về Giang Tô, khi con gái vừa xuất viện thì cả gia đình trở về Bắc Kinh.
Họ sống trong nhà của ông bà một thời gian, cha Hàn bỏ công việc của mình tại Tửu Tuyền, tìm được một vị trí tại viện Nghiên cứu Bắc Kinh, kể từ đó, cả gia đình họ đã định cư ở Bắc Kinh.
Đây là những gì mà Diệp Minh Tâm biết, cô có hỏi Chung Nhã rốt cuộc là ai muốn đánh Hàn Phi Nhứ, nhưng Chung Nhã chỉ nói đó là một tên súc sinh. Sau đó, ở Mỹ, Hàn Phi Nhứ nói với cô về nhà bà ngoại của mình, chỉ nói rằng ông ngoại là một người ông không bằng cầm thú, lấy tiền của bà ngoại đi nuôi người phụ nữ khác, một nửa tài sản của bà ngoại đã bị đôi gian phu dâm phụ kia lấy đi.
Nhưng cho tới bây giờ Diệp Minh Tâm cũng không biết, cặp gian phu dâm phụ còn có một đứa con gái, hơn nữa tính toán cẩn thận, Chloe 15 tuổi mới rời khỏi Trung Quốc, mà cô ấy lớn hơn Hàn Phi Nhứ năm tuổi, thời gian cô ấy rời Khỏi Trung Quốc, không phải là cùng thời gian Hàn Phi Nhứ trở về Bắc Kinh sao?
Nghĩ đến một khả năng, Diệp Minh Tâm tiến lên một bước, không dám tin mà nhìn cô ấy, "Tiểu Nhứ có phải đã gặp cô không?"
Khắc Lạc Y – Chloe mím môi, "Đã gặp qua, nhưng đã rất nhiều năm trước rồi, hơn nữa cô ấy chỉ nhìn thấy tôi một lần, thậm chí còn chưa đến mấy giây, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô ấy cũng biết được là cô ấy không nhớ ra tôi."
Hàn Phi Nhứ từ nhỏ đã sống bên cạnh bà ngoại của mình nhưng lại gặp được Chloe, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là Khắc Lạc Y – Chloe đã được mẹ của mình, hoặc là được Nhĩ Cát đưa đến nhà bà ngoại của em ấy, công khai tiến dần từng bước.
Sắc mặt Diệp Minh Tâm dần dần trầm xuống, cô không giống Hàn Phi Nhứ luôn ghen ghét như thù với những kẻ ngoại tình, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy người thứ ba.
Cô xoa xoa mi tâm, lại hỏi, "Tiền cô mua sách từ đâu có được?"
Ngay cả điều này cũng được điều tra, Khắc Lạc Y – Chloe rũ mắt xuống, thì thầm: "Một phần là tài sản mà mẹ tôi để lại cho tôi, một phần là tiền gửi của riêng tôi. Sau khi ly hôn không lâu thì Nhĩ Cát đã chết, mẹ tôi yêu cầu ông ta lập di chúc, tất cả các tài sản thừa kế sẽ thuộc về chúng tôi, bà ấy có nhiều hơn tôi, nhưng tất cả đều bị bà ấy lãng phí sạch sẽ, còn một phần của tôi thì vẫn luôn không dùng tới. Tôi biết số tiền đó không phải là của tôi, vì vậy tôi muốn tận dụng cơ hội này để trả lại."
Nếu trả tiền trực tiếp thì Hàn Phi Nhứ chắc chắn không nhận, và cũng sẽ nghi ngờ, cô cũng biết, cô ấy cũng không thiếu số tiền này, vì vậy cô muốn mượn cuộc đấu giá từ thiện này bán hết toàn bộ tài sản, tiền đấu giá được bao nhiêu thì đưa hết cho Hàn Phi Nhứ.
Không ngờ lại xuất hiện một tình tiết như vậy, khi nhìn thấy vòng tay của Diệp Minh Tâm, cô mơ hồ đoán được hai người họ là người yêu, nói không chừng còn là bạn đời. Khi cô rời Trung Quốc thì Trung Quốc vẫn chưa ban luật hôn nhân đồng giới, nhưng đồng tính sống chung với nhau thì rất phổ biến, cô nghĩ rằng Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm là mối quan hệ chung sống như vậy.
Hàn Phi Nhứ nhìn thấy Diệp Minh Tâm bỏ ra 100 triệu đồng để mua lại quyển sách đó nên mới tức giận như vậy, Khắc Lạc Y – Chloe đột nhiên nghĩ đến, mình có thể mua được quyển sách đó.