Cuối cùng, Diệp Minh Tâm vẫn nghe lời khuyên của Lâm Y.
Uống xong ly Long Island kia, Diệp Minh Tâm một mình rời khỏi quán rượu, Lâm Y không đi theo, cô đã lùi lịch trình lại nên bây giờ về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng ở lại đây một chút.
Buổi chiều quán bar rất vắng vẻ, không chỉ không có khách, ngay cả các ca sĩ cũng không đến, Lâm Y tháo chiếc ô nhỏ trên ly rượu vang, đặt trong tay cầm chơi.
"À ừm..."
Một thanh âm ngượng ngùng lại do dự vang lên trước người cô, Lâm Y ngẩng đầu, hoàn toàn không nghe ra thanh âm này đến từ Giang Linh Diên đang bùng nổ.
Lâm Y dò hỏi nhìn cô, Giang Linh Diên ngượng ngùng cười cười, "Tên tôi là Giang Linh Diên."
Lâm Y nhẹ nhàng chớp mắt, "Tôi biết, vừa nãy cô đã nói rồi."
Giang Linh Diên càng ngượng ngùng hơn, cô cúi đầu, vô thức vén tóc đến sau tai, giọng nói mặc dù rất nhỏ, nhưng có thể nghe ra kỳ vọng bên trong, "Cô thật lợi hại, sau này tôi... Tôi có thể gọi cô là chị không?"
Lâm Y chẳng sao cả mà gật đầu, "Có thể nha."
Giang Linh Diên kích động đến dậm chân, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành cười nói: "Chị Lâm Y, em lại đi pha cho chị một ly!"
Nói xong cô lập tức xoay người, lấy ra một thứ rất lớn dưới quầy bar, có thể gọi là ly của thùng rượu, sau đó cô ôm thùng rượu chạy sang một bên, bắt đầu pha chế.
Lâm Y: "..."
Đó là một ly sao? Đó rõ ràng là một thùng!
Diệp Minh Tâm từ quán rượu đi ra đã hơn ba giờ chiều, vì cô đã uống rượu nên không có cách nào lái xe, cô điện thoại gọi Lam Trúc ra, Lam Trúc đến rất nhanh, chưa đến năm phút đã xuất hiện ở cửa quán rượu, theo địa chỉ mà Diệp Minh Tâm gửi cho cô, Lam Trúc từ gương chiếu hậu nhìn sắc mặt Diệp Minh Tâm.
"Chị Minh Tâm, vì sao chúng ta lại đi nơi này?"
Diệp Minh im lặng, "Bởi vì chị là một người phụ nữ hay thay đổi."
...
Lam Trúc lái xe đến một khu dân cư cao cấp, sau khi đăng ký ở cửa họ mới lái xe vào, đậu xe ở tầng dưới của một tòa nhà, Diệp Minh Tâm để Lam Trúc tắt xe, sau đó cứ như vậy ngồi ở đây chờ.
Biết Diệp Minh Tâm không thích tán gẫu, Lam Trúc lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi một trò chơi giải đố bình thường mới, Diệp Minh Tâm nằm ngửa ra phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Điện thoại di động rung lên hai cái, Diệp Minh tâm mở mắt ra, cầm lấy xem rồi nhíu nhíu mày.
Trong xe yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng Diệp Minh Tâm đánh thẳng vào tâm hồn hỏi: "Tại sao Trì Thu lại tìm chị xin số của em?"
Lam Trúc: "..." Mẹ ơi.
Tối hôm đó, Trì Thu sau khi trở về thì chờ đợi nửa ngày cũng không đợi đến được lời mời kết bạn, cô cảm thấy chắc là cô bé xấu hổ, nên lại kiên nhẫn chờ một ngày, ngày hôm sau vẫn không có lời mời kết bạn, Trì Thu lại nghĩ, nhất định là đối phương sợ cô nhìn thấy mình gấp gáp như vậy, vì thế lạt mềm buộc chặt cho cô xem, sau đó, cô lại kiên nhẫn chờ một ngày.
Cứ như vậy chờ đợi từ ngày này qua ngày khác, cho đến ngày hôm nay, Trì Thu cuối cùng không thể đợi nữa, vì vậy cô quyết định chủ động tấn công = =
Lam Trúc tay chân luống cuống nhìn Diệp Minh Tâm, Diệp Minh Tâm bình tĩnh nhàn nhạt nhìn cô, hai bên nhìn nhau, ánh mắt giao chiến còn chưa tới một giây thì Lam Trúc đã nhận thua, cô nói lại một lần từ đầu tới cuối chuyện xảy ra ở bữa tiệc hôm đó.
Diệp Minh Tâm không khỏi lâm vào trầm mặc, hóa ra những gì cô nghe được đều chỉ là một nửa.
Cô nhấc mí mắt lên, "Em giải thích cho cô ấy, hay là chị sẽ giúp em giải thích cho cô ấy?"
Lam Trúc đáng thương hỏi: "Có thể không giải thích không... Giải thích rồi Trì Thu sẽ mất mặt lắm, sau này gặp nhau nhất định sẽ rất xấu hổ."
"Không giải thích thì không xấu hổ sao?"
Lam Trúc trầm mặc, hình như cũng rất xấu hổ.
"Vậy... Vậy thì em tự mình giải thích đi."
Hảo hán dám làm dám chịu, Lam Trúc vươn tay ra, Diệp Minh Tâm đưa điện thoại di động của mình cho cô, "Đừng nói trong wechat của chị, em kết bạn với cô ấy, sau đó dùng điện thoại di động của mình để giải thích."
Lam Trúc đồng ý, Diệp Minh Tâm suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Đến lúc đó lại giải thích chuyện này một lần nữa với Tiểu Nhứ."
Lam Trúc chớp chớp mắt, không hiểu tại sao cô lại làm thế.
Diệp Minh Tâm mặt không đổi sắc nói với cô: "Tiểu Nhứ cũng hiểu lầm, em ấy cho rằng em thích Trì Thu."
Lam Trúc sửng sốt, "Sao chị ấy lại nghĩ như vậy?"
Diệp Minh Tâm hơi nâng cằm lên, "Dùng xong chưa, nhanh lên, chị còn phải dùng điện thoại di động."
"Ồ, xong ngay." Lam Trúc vội vàng cúi đầu, đem ID WeChat của Trì Thu lưu vào trong điện thoại di động của mình một lần, sau đó trả lại điện thoại cho Diệp Minh Tâm.
Cầm lấy điện thoại di động, Diệp Minh Tâm trực tiếp tắt đi, Lam Trúc chỉ lo xem WeChat, hoàn toàn quên mất Diệp Minh Tâm còn chưa trả lời chuyện này của cô – =
Ở dưới lầu chờ khoảng một giờ, Khắc Lạc Y – Chloe mới trở về, chung cư mà cô sống không có tòa cao tầng, tòa nhà cao nhất chỉ có sáu tầng, cô sống trong một tòa nhà thấp hơn, chỉ có bốn tầng, toàn bộ tòa nhà chỉ có tám hộ gia đình.
Diệp Minh Tâm đã sớm điều tra, nơi này không có thang máy, cũng không có bãi đậu xe ngầm, vì vậy họ không cần phải lo lắng Khắc Lạc Y – chloe từ bãi đậu xe trực tiếp về nhà, cô chắc chắn sẽ đi qua cửa này.
Khi thấy Khắc Lạc Y – Chloe, Diệp Minh Tâm để Lam Trúc đi xuống, mời Chloe tới đây, Lam Trúc nghe theo, Khắc Lạc Y – Chloe nghe Lam Trúc tự giới thiệu là trợ lý của Diệp Minh Tâm, sắc mặt nhất thời thay đổi, cô không có chút cảm xúc cao hứng nào, ngược lại có chút thấp thỏm.
Khắc Lạc y – Chloe đến bên cạnh chiếc xe, cửa tự động mở ra, Lam Trúc cũng đi đến phía bên kia, mở cửa xe ở ghế điều khiển ra, còn chưa kịp ngồi vào thì nghe Diệp Minh Tâm nói với cô: "Lam Trúc, chị nhớ khi vào đây thấy có một siêu thị bên ngoài khu phố, em đi siêu thị chơi một lát, mua một cái gì đó đi, mua thoải mái, chị trả tiền."
Lam Trúc nhìn Khắc Lạc Y – Chloe, sau đó lại nhìn Diệp Minh Tâm, cô ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Lam Trúc đi rồi, Khắc Lạc Y – Chloe ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh Tâm, lạnh nhạt hỏi cô: "Có chuyện gì."
Khắc Lạc Y – Chloe nghĩ rằng Diệp Minh Tâm sẽ cảnh cáo cô một lần nữa, ai biết được chờ một lát sau Diệp Minh Tâm lại nói: "Sau khi trở về, tôi đã suy nghĩ, xét đến cùng thì đây là chuyện giữa cô và Tiểu Nhứ, tôi không nên giúp em ấy đưa ra quyết định dưới tình huống em ấy không biết gì."
Khắc Lạc Y – Chloe nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp.
"Vì vậy, tối nay tôi sẽ đem chuyện nó rõ ràng với tiểu Nhứ, sau đó tất cả mọi thứ sẽ do em ấy quyết định."
Nghe vậy, Khắc Lạc Y – Chloe nắm chặt vải quần trên đầu gối, "Nhất định phải nói cho em ấy sao, nói không chừng em ấy sẽ hận tôi..."
Diệp Minh Tâm không có ý tốt nói với cô, dựa theo tính tình của Hàn Phi Nhứ, nói không chừng từ này dùng quá khiêm tốn, Hàn Phi Nhứ là 99% sẽ hận cô.
Diệp Minh Tâm mím môi, "Tôi cũng không muốn nói, nhưng chuyện này tôi đã biết, nếu tôi không nói với em ấy, chờ khi em ấy tự mình phát hiện ra, em ấy sẽ rất tức giận, hơn nữa là giận tôi."
Khắc Lạc Y – Chloe im lặng, "Tôi hiểu, vậy, làm phiền cô."
Diệp Minh Tâm mỉm cười an ủi cô, trong chốc lát, hai người không nói gì, đột nhiên Khắc Lạc Y – Chloe hỏi cô: "Làm sao cô biết tôi sống ở đây?"
Diệp Minh Tâm động tác dừng một chút, "Tôi điều tra rất nhiều chuyện của cô..."
"Cô mời thám tử tư?"
"Này thì thật sự không có, " Diệp Minh Tâm lắc đầu, "Cô không phải là giao phó công việc chuyển nhượng tài sản của mình cho Công ty Quản lý Tài sản Tín Đức sao?"
Khắc Lạc Y – Chloe gật đầu, "Đúng vậy, thế thì sao?"
Diệp Minh Tâm mỉm cười, "Không có sao, nhưng công ty quản lý tài sản Tín Đức là của nhà tôi."
Chloe mở to hai mắt, không chắc chắn nhíu nhíu mày, "Tôi nhớ là, Tín Đức là tập đoàn Khang Hiên, lúc đó tôi đã nhìn thấy Tập đoàn Khang Hiên có một lịch sử lâu dài ở Trung Quốc, uy tín cao, hoạt động vốn dồi dào nên mới tìm tới bọn họ."
Diệp Minh Tâm lại gật gật đầu, "Tập đoàn Khang Hiên cũng là của nhà tôi."
Khắc Lạc Y – Chloe: "..." Mẹ ơi.
Khắc Lạc Y -Chloe im lặng, may mắn Diệp Minh Tâm không có luôn cạnh tranh với cô, nếu không cô có bán mình đi, cũng không có khả năng đấu giá lại thiên kim của tập đoàn Khang Hiên = =
Sau khi hết khiếp sợ, Khắc Lạc Y -Chloe lại có chút cao hứng, trước đó khi nhìn thái độ của Diệp Minh Tâm, cô chỉ có thể nhìn ra tinh thần của Hàn Phi Nhứ rất tốt, hiện tại biết được vật chất của cô cũng không tệ, cô càng yên tâm hơn.
Diệp Minh Tâm thu hết cảm xúc của Chloe vào trong mắt, cô có chút khó hiểu, "Cô và Tiểu Nhứ gần như không quen biết, hơn nữa giữa cha mẹ hai người còn có hiềm khích như vậy, vì sao cô..."
Cô kéo dài âm điệu cuối cùng của mình ra vì những lời sau đó không biết nên nói thế nào, Khắc Lạc Y – Chloe đã giúp cô nói, "Rất tốt với em ấy?"
Diệp Minh Tâm khẽ gật đầu.
Khắc Lạc Y -Chloe mỉm cười cực kỳ tinh tế, "Cô có người nhà không?"
"Có."
"Có bao nhiêu?"
"Rất nhiều." Nhiều đến nôi cô không đếm xuể, mỗi năm có người thân đến cửa làm tiền, người không có quan hệ thân thích cũng đến nhận họ hàng, chứ đừng nói đến những người thực sự có quan hệ thông gia với gia đình cô.
"Vậy cô sẽ không hiểu được người đã sống một nửa đời và chưa nếm trải hương vị của gia đình giống như tôi."
Diệp Minh Tâm quả thật không rõ, lúc trước cô muốn tìm hiểu Hàn Phi Nhứ, nhưng thật ra qua lâu như vậy rồi cô vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Hàn Phi Nhứ, lúc ấy cô đau lòng Hàn Phi Nhứ, cho nên Hàn Phi Nhứ cầu gì cô đều cho đó.
Vì muốn có con nên Hàn Phi Nhứ hầu như không đi học, cô sẽ không nói gì, tâm trạng Hàn Phi Nhứ không tốt kéo theo tính khí cũng không tốt, cô vẫn không nói gì, nhưng sau đó, liên tục vài lần đều không thành công, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục thử, Trương Nhụy rõ ràng đã nói với cô, thử lại sẽ gây gánh nặng lớn cho cơ thể, nhưng Hàn Phi Nhứ lại không nghe cô.
Kể từ đó, cô đã ngừng dung túng Hàn Phi Nhứ, và kể từ đó, mâu thuẫn của họ ngày càng gay gắt, gay gắt rồi lại gay gắt, cho đến khi cuối cùng, cuộc hôn nhân trở nên bấp bênh.
Bây giờ nhớ lại, Diệp Minh Tâm cũng biết, nguyên nhân ly hôn của hai người không phải là muốn có con, mà là cô chưa bao giờ hiểu được cảm xúc của Hàn Phi Nhứ, Hàn Phi Nhứ không cần cô mù quáng bao dung, cô cần có người giúp mình điều chỉnh tâm trạng, cô cần người bầu bạn và tâm sự.
Diệp Minh Tâm không nói gì nữa, nên nói cũng nói xong rồi, Khắc Lạc Y – Chloe cũng chuẩn bị đi xuống, nhưng trước khi đi xuống, cô còn có một vấn đề, "Hôm đó khi tôi nói với cô tôi là con gái của Tắc Nhĩ Cát – Sergi, tôi phát hiện ra cô rất sốc, có nghĩa là cô không biết mối quan hệ của tôi với Tắc Nhĩ Cát – Sergi."
Diệp Minh Tâm gật đầu.
Khắc Lạc y – Chloe buồn bực, hỏi, "Vậy làm sao cô biết tôi có liên quan đến Tắc Nhĩ Cát – Sergi?"
Diệp Minh Tâm nhìn cô một lát, sau đó cúi đầu, lấy điện thoại ra, vì sợ điện thoại bị mất nên cô chưa bao giờ giữ những bức ảnh của Y Y trong điện thoại của mình, mở vòng bạn bè của Nghiêm Nguyệt Dung ra, tìm được ảnh hồi tháng 2 năm nay, bấm mở lớn, cô chỉ vào mặt Y Y, "Cô xem."
Khắc Lạc Y – Chloe không rõ ràng nhìn qua, sau đó cô sững sờ, đứa trẻ trong bức ảnh giống như một bản sao của Khắc Lạc Y – Chloe, Khi hai người không cùng xuất hiện, không ai nghĩ rằng hai người họ giống nhau, bởi vì màu tóc và màu sắc của đồng tử đều khác nhau. Nhưng chỉ cần nghĩ về hai người cùng với nhau, tất cả mọi người sẽ nhận ra và cảm thấy họ trông giống nhau như đúc.
Điểm này khiến Diệp Minh Tâm rất buồn bực, tính cách của Y Y là di truyền từ cô, IQ và EQ đều cao, nhưng về ngoại hình thì con bé và Diệp Minh Tâm không có một chút điểm tương đồng nào.
Kỳ thật con bé và Hàn Phi Nhứ cũng không giống, bất quá trong mắt Hàn Phi Nhứ có bộ lọc, trong mắt Hàn Phi Nhứ, Y Y chính là một khuôn mẫu khắc ra từ cô. Nhưng nếu đó là sự thật thì đã sớm có người hỏi vấn đề này rồi, Y Y đã đi học mẫu giáo nửa năm, không ai nói rằng con bé trông giống diễn viên Hàn Phi Nhứ = =
Diệp Minh Tâm trước kia còn nghĩ tới, mặc dù Y Y không giống hai người bọn họ, nhưng con bé cũng không giống người khác, nghĩ như vậy, cô liền có chút an ủi. Bây giờ, loại an ủi này đã biến mất.
Khắc Lạc y – Chloe sửng sốt nửa ngày, cô ngẩng đầu lên, "Đây là..."
"Con gái tôi, bây giờ cô rõ rồi chứ?"
Khắc Lạc Y – Chloe không thể không cười, "Hiểu rồi, thì ra là như vậy, tên con bé là gì?"
"Tên tiếng Trung là Niệm Y, tên tiếng Anh Nancy, không có tên tiếng Pháp."
Sắc mặt Diệp Minh Tâm không cao hứng lắm, xem ra vẫn đắm chìm trong oán hận việc con gái không giống mình, Khắc Lạc Y – Chloe không chú ý tới, cô vẫn đang nhìn vào bức ảnh của Y Y.
Khắc Lạc Y – Chloe xuống xe, Diệp Minh Tâm gọi điện thoại cho Lam Trúc, kêu cô trở về, qua khoảng năm phút, Lam Trúc mang theo túi lớn trở về, cửa xe mở ra, đi vào trước là hai túi hàng lớn, hai túi này nhìn qua còn to hơn Lam Trúc, Diệp Minh kinh hãi, "Cái gì đây, em mua nhiều như vậy?"
Lam Trúc cao hứng trả lời: "Ăn nha, bình thường em không nỡ mua, hôm nay em đã mua tất cả, cho chị nè, đây là □□, hãy nhớ thanh toán cho em."
Diệp Minh Tâm luôn nghĩ, tình cảnh hóa đơn dài đến mặt đất vẫn chưa hết chỉ có xuất hiện trong Tom & Jerry thôi, mãi cho đến khi cô cũng nhận được hóa đơn dài không kém.
Diệp Minh Tâm: "..." Đây không phải là đi mua sắm, rõ ràng là giết người giàu.
Cũng may Diệp Minh Tâm đang rối rắm buổi tối nói chuyện này với Hàn Phi Nhứ như thế nào, nên cũng không quá để ý đến hành vi tàn sát người giàu của Lam Trúc. Lam Trúc cũng không hề có ý xấu mà nói với cô, thật ra cô không chỉ mua hai túi lớn, mà còn nhiều hơn nữa, nhưng đó đều là gạo, mì, dầu, sữa bò, hài sản, v.v..., quá nặng, cô không thể đem về được, dứt khoát để ở lại siêu thị, để cho cha cô buổi tối tan làm về lái xe đến một chuyến, mang hết tất cả những món đó về.
Nhờ Diệp Minh Tâm, tháng này gia đình họ cũng không cần phải mua thức ăn nữa.
...
So với Trọng Viên Viên, tiền lương của Lam Trúc không cao, nhưng theo Diệp Minh Tâm, nơi tốt nhất không phải là tiền lương, mà là phúc lợi, và môi trường làm việc tương đối đỡ lo lắng. Dõi mắt nhìn toàn bộ một vòng, trợ lý nào mà làm việc nhàn hạ hơn cô không, bà chủ rất thông cảm với cấp dưới, không có chuyện gì xảy ra thi thưởng cho cô. Người đại diện là một người đàn ông siêu ấm áp, không bao giờ để cho cô làm công việc thể lực. Bà chủ cũng là một người vui vẻ, không chỉ không làm khó cô, mà còn thường quan tâm đến cô. Điều đáng ngưỡng mộ nhất cô có thể cưng nựng con của bà chủ, những người khác nựng mèo, cô thì nựng trẻ con, thật sự là quá hạnh phúc.
Trong giây phút đó, Lam Trúc thậm chí còn muốn theo Diệp Minh tâm làm cả đời, không bao giờ đổi công việc nữa.
Giây tiếp theo, cô nhận được đơn điện thoại WeChat của Trì Thu.
Lam Trúc: QAQ cứu mạng, cô ấy có phải là khởi binh đến hỏi tội hay không!
Vừa rồi cô gửi một đoạn tin nhắn cho Trì Thu, ý muốn nói đó là một chuyện hiểu lầm, cô vô cùng xin lỗi, hy vọng Trì Thu có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, cô chỉnh sửa xong đoạn tin nhắn đó liền vào siêu thị, sau khi ra ngoài mới nhìn thoáng qua điện thoại di động, khi đó không có tin tức gì, cô còn tưởng rằng Trì Thu không có ý định để ý đến cô nữa.
Kết quả là, ngay sau khi thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đã gọi tới.
Diệp Minh Tâm ngồi ở hàng ghế sau, với thị lực của cô thì cô không thấy rõ điện thoại Lam Trúc đột nhiên sáng lên là ai gọi điện tới, nhưng cô có thể thấy rõ trạng thái của Lam Trúc, trước đó đối phương mặt mày hớn hở lái xe, bây giờ thì đang nơm nớp lo sợ lái xe.
Lam Trúc vốn khẩn trương, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm yếu ớt, "Sao không nghe máy?"
"Em không dám... Là Trì Thu gọi tới."
Nếu là bình thường, nói không chừng Diệp Minh Tâm sẽ khiến cô lập tức trả lời điện thoại, bởi vì cô không quen nhất chính là bộ dáng sợ hãi rụt rè của Lam Trúc, thân là trợ lý của cô, nhưng ngay cả vấn đề xã hội của mình cũng không xử lý tốt, vậy thì giống bộ dạng gì?
Nhưng hôm nay, Diệp Minh Tâm đặc biệt hiểu cô, bởi vì cô cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự, không dám nói, nhưng không thể không nói, muốn trì hoãn, nên trì hoãn hay là nói...
Thật khó quá = =
Về đến nhà, Y Y đã được Vi Tầm đón về, Hàn Phi Nhứ mở cửa cho cô, Hàn Phi Nhứ đứng ở cửa dưới đánh giá Diệp Minh Tâm từ trên xuống một lần, nhưng không hỏi gì cả.
Ăn cơm tối xong, Hàn Phi Nhứ ở trong phòng đọc lời thoại, Diệp Minh Tâm đi vào, cười dịu dàng hơn bình thường, "Em đang làm gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ yên lặng nhìn cô, xoạt một tiếng đóng kịch bản lại, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Minh Tâm, "Hôm nay biểu hiện của chị quá kỳ quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Diệp Minh Tâm như chị không hiểu bộ dáng em đang nói gì, Hàn Phi Nhứ không nói gì nhìn cô, "Xin chị đó, tốt xấu gì em cũng biết chị hơn nửa năm rồi, chị nghĩ cái gì em sẽ không nhìn ra sao?"
Rõ ràng là quen biết mười sáu năm, ở chung tám năm = =
Nếu đã bị phát hiện, cô cũng không cần làm nổi bầu không khí nữa, cô ngồi xuống bên cạnh Hàn Phi Nhứ, từ từ nói hết về thân phận và tình hình của Chloe, và cuối cùng kết luận: "Cô ấy không muốn nói cho em biết mình là ai, nhưng đã bị chị phát hiện ra nên mới không thể không nói. Ý nghĩ ban đầu của cô ấy là cô ấy có thể biết em, cùng em làm một người bạn bình thường."
Bây giờ sắc mặt của Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm cũng không biết nên hình dung như thế nào, bất quá cô vẫn rất bình tĩnh, không có nổi giận, không mắng chửi, không có trào phúng.
Ba loại trên, đều là phản ứng của Hàn Phi Nhứ sau khi gặp phải loại chữ ngoại tình này, hoặc là nghe nói người khác ngoại tình, hoặc là đánh giá hành vi ngoại tình, lần này trực tiếp đối mặt với con gái ngoài giá thú của ông ngoại mình, cô cư nhiên bình tĩnh như vậy, điều này ngược lại khiến Diệp Minh Tâm cảm thấy rợn tóc gáy.
Cô trầm mặc, tiếp tục nói: "Chị đã nói với cô ấy, nếu em không muốn nhìn thấy cô ấy thì sau này cô ấy không thể xuất hiện trước mặt em nữa, vậy... Ý em là?"
Hàn Phi Nhứ rũ mắt xuống, Diệp Minh Tâm không nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt cô, sau một thời gian dài trầm mặc, Hàn Phi Nhứ rốt cục ngẩng đầu lên, cô lạnh nhạt nói: "Em nhớ ra rồi."
Diệp Minh Tâm hỏi: "Nhớ tới cái gì?"
"Cô ấy trông rất giống Y Y, khó trách em cảm thấy một chút quen thuộc khi nhìn thấy cô ấy, hơn nữa còn cảm thấy rất thân thiết."
Diệp Minh Tâm: "..."
Bây giờ nó là trọng điểm sao? Đều là thân thích, lớn lên giống nhau không phải là rất bình thường sao?
Hàn Phi Nhứ sửa lại góc áo của mình một chút, sau đó chậm chạp nói với cô: "Em không muốn gặp lại cô ấy nữa, sau này chị cũng đừng nhắc đến cô ấy với em nữa."
Diệp Minh Tâm không hề ngạc nhiên khi Hàn Phi Nhứ sẽ trả lời như vậy, im lặng một lát, cô vươn tay ra, kéo Hàn Phi Nhứ đến bên cạnh mình, để Hàn Phi Nhứu tụa sát vào mình, "Được."
Bất kể quyết định của Hàn Phi Nhứ là gì, cô sẽ không nghi ngờ, nhưng cô có một vấn đề muốn hỏi cô.
"Tiểu Nhứ, chị đem chuyện này nói cho em biết, vậy có đúng không?"
Hàn Phi Nhứ từ từ đặt đầu lên vai cô, nghe vậy, cô dừng lại một chút, "Đúng, bất kể chuyện tốt xấu, vì có liên quan đến em thì em đều muốn biết. Cám ơn chị vì đã không giấu em."
Diệp Minh Tâm nghiêng đầu, cúi xuống, hôn tóc cô một chút, đồng thời lặng lẽ nói trong lòng, cũng cảm ơn Lâm Y, quả nhiên nghe Lâm Y là không sai.
...
Buổi tối lúc ngủ, đèn đã tắt, Hàn Phi Nhứ người đã nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn lên trần nhà tối tăm, cô không hiểu tại sao cô không cảm thấy quá sốc khi nghe nói Khắc Lạc Y -Chloe là con gái ngoài giá thú của ông ngoại.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết rằng Tắc Nhĩ Cát – Sergi còn có một cô con gái ngoài giá thú, nhưng tại sao biểu hiện của cô khi lần đầu tiên nghe được cứ như thể cô đã biết chứ?
Không thể hiểu được, làm cho đầu sắp hỏng cô cũng không hiểu. Không lâu sau đó, cô ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ của mình, cô đã gặp Khắc Lạc Y – Chloe.
Trong mơ cô vô cùng nhỏ bé, đang vui chơi trong một ngôi nhà kỳ lạ nhưng quen thuộc, sau đó cô nhớ lại, đó là nhà bà ngoại, nơi cô lớn lên từ nhỏ.
Bà ngoại ngồi trên một chiếc ghế vải dưới ánh sáng mặ trời, bà đang đọc báo, Hàn Phi Nhứ ngồi trên sàn nhà bên cạnh, đang lấy những món đồ gì đó trong ngăn kéo ra.
Bà ngoại không quan tâm đến việc cô chơi đồ trang sức trong tủ, nhưng bà không cho phép Hàn Phi Nhứ chơi những thứ trong két sắt. Hàn Phi Nhứ vừa nhét găng tay vào lỗ rỗng của quả cầu ngà voi, vừa lén lút nhìn về phía bà ngoại.
Thấy bà ngoại không nhìn mình, cô lặng lẽ trèo lên két sắt, lần trước bà ngoại lấy tiền từ két sắt để trả tiền dọn vệ sinh, cô lđã lén nhớ kỹ mật khẩu, cũng không biết bà ngoại có đổi mật khẩu hay không.
Cô vừa đưa tay ra thì chuông cửa đột nhiên vang lên, bà ngoại kêu lên một tiếng nhưng không ai trả lời, bà đành phải đứng dậy, tự mình đi mở cửa, thừa dịp lúc này Hàn Phi Nhứ nhanh chóng mở két sắt, bên trong két sắt có rất nhiều thứ, nhưng Hàn Phi Nhứ có mục đích ăn cắp, cô đã sớm nhìn thấy hộp trang sức bà ngoại đặt trong két sắt, nhưng cô năn nỉ nhiều lần, bà ngoại cũng không cho cô xem.
Tìm thấy cái hộp đó, bàn tay nhỏ bé vươn tới lấy cái hộp ra, sau khi đóng két sắt lại, cô ngay lập tức đứng dậy. Sợ bà ngoại nhanh chóng trở lại, cô mở hộp ra thì thấy bên trong là một chiếc vòng tay hình vòng xoắn, cô tò mò nhìn trong hai giây, sau đó đeo vòng vào tay mình, vòng tay quá lớn, cánh tay quá nhỏ, cô không thể làm gì khác hơn là dùng tay kia giữ vòng lại, tiện đó cô cũng giấu hộp ở chỗ sâu nhất của cái giá đồ cổ.
Cô xoay người và chạy về phòng của mình, nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nói của một người đàn ông ở cửa, âm thanh này cô đã nghe qua, mỗi lần cô nghe thấy thì nhà cô sẽ phát sinh chuyện không tốt. Hàn Phi Nhứ nhíu nhíu mày, đi đến hàng lang gần cửa thì phát hiện là ông ngoại của cô đã trở lại.
Bên cạnh ông có hai người phụ nữ, người phụ nữa lớn thì ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trong khi người nhỏ thì đang nhìn vào cô.