Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 93




Người dịch: Ddil

Ba mươi Tết công khai, chắc chỉ có Diệp Minh Tâm mới làm được chuyện điên rồ như thế thôi.

Cũng phải khen cô đã công khai vào buổi sáng, chờ đến tối ai nên biết tin này thì đều biết cả, như vậy sẽ không tranh giành lượng truy cập với Gala mừng xuân, nếu không đến khi Gala mừng xuân phát sóng, đứng đầu bảng hot search vẫn sẽ có thể là cô và Hàn Phi Nhứ.

Bên ngoài như ong vỡ tổ thế nào, Diệp Minh Tâm chẳng buồn để ý, cô cứ an tâm ở nhà ăn Tết thôi.

Cả năm hiếm khi có được thời gian rảnh rỗi như vậy, mặc dù quốc gia không còn cho đốt pháo nữa, nhưng người nhà đều ở bên cạnh cô, cảm xúc háo hức mừng năm mới cũng không thua kém so với những năm trước.

Nếu như đem ra so sánh với năm trước, Diệp Minh Tâm cảm thấy bản thân hiện tại hạnh phúc đến vỡ òa.

Mười hai giờ đêm vừa trôi qua, điện thoại của cả nhà đổ chuông reo vang không ngừng nghỉ, nhận cuộc gọi chúc chúc đầu năm, và còn phải gọi điện chúc Tết cho người khác, đến tận hai giờ sáng, nguyên nhà mới lần lượt đi ngủ.

Tám giờ sáng hôm sau, cả nhà đều ăn mặc tươm tất gọn gàng, chuẩn bị đi đến nhà bạn bè và họ hàng để chúc Tết.

Những người có thể ghé đến cũng không nhiều, có nhà em trai của ông nội, nhà cậu của Nghiêm Nguyệt Dung, và còn nhà họ Giang, nhà họ Dư, những năm trước thì Hàn Phi Nhứ không tham gia hoạt động này, năm nay đã công khai rồi nên trong danh sách đi chúc Tết cũng có một vé của nàng.

Ngồi trên xe, Hàn Phi Nhứ mặc quần áo mới, mở ứng dụng Điện Ảnh Mắt Mèo lên, xem thử phản ứng của dư luận với mấy bộ phim Tết năm nay.

Phim Tết còn chưa chính thức công chiếu, vậy nên hiện tại xuất hiện trong mục bình luận phim là đánh giá bộ phim mới nhất, <Hồ Yên Tắc> đúng thật nhận được đánh giá tốt, diễn xuất của Hàn Y Nhân cũng đặc sắc, Hàn Phi Nhứ xem một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, "Bữa giờ hình như không thấy Hàn Y Nhân xuất hiện thì phải."

"Thường Hạo và vợ ông ta gây gỗ, để dỗ ngọt vợ mình, ông ta rút lại hết tất cả đầu tư và cả tài nguyên trước đây đã đưa cho Hàn Y Nhân, tường đổ nhà nhà cùng nhau xô, rất nhiều người tranh thủ đạp cô ta, công ty quản lý của cô ta không muốn dây vào phiền phức, nên hình như cũng bỏ mặc cô ta rồi."

Diệp Minh Tâm trả lời dửng dưng, Hàn Phi Nhứ nghe xong có chút thổn thức, "Vậy cô ta xem như tàn đời luôn rồi à?"

Động tác của Diệp Minh Tâm ngừng lại, "Cũng khó nói, chuyện này còn phải xem tâm tính của cô ta, thái độ của bà Thường đối với cô ta chán ghét cùng cực, bà Thường còn đó thì mấy năm này cô ta cũng đừng mong bật dậy, khó lắm. Trừ phi cô ta có thể ẩn mình chờ thời, cứ thế mà đợi thôi."

"Thế phải đợi đến khi nào?"

Diệp Minh tâm ngẫm nghĩ một lúc, "Đợi đến khi bà Thường nguôi giận, có điều bà Thường nổi tiếng thù dai, chắc có lẽ không chờ được đến khi nguôi giận. Ừm... cô ta có thể đợi đến khi bà Thường qua đời, cô ta nhỏ hơn bà ấy tầm 30 tuổi, chắc cũng không phải đợi lâu đâu."

Hàn Phi Nhứ: "..."

Trong những người đối với Hàn Y Nhân bỏ đá xuống giếng, cũng có một phần công lao của Hàn Phi Nhứ, mặc dù nàng không có trực tiếp can dự, nhưng nàng ngấm ngầm cho Lương Trữ tham gia. Nhìn bức ảnh của Hàn Y Nhân trong phần danh đề* của bộ phim, Hàn Phi Nhứ cũng không nói thêm gì nữa.

*Danh đề (tiếng Anh: Closing Credits hoặc Credits) là danh sách những người đóng góp cho một bộ phim, có thể bao gồm diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, hãng phân phối, âm nhạc,... Danh đề thường được chiếu sau khi bộ phim kết thúc và chiếu trước cảnh hậu danh đề, hoặc song song cảnh hậu danh đề.

/vì sợ dùng từ danh đề có thể có người không hiểu nên mình thêm chú thích vào ha, do đa phần mọi người đã quen miệng dùng từ tiếng Anh là credits, sẽ không ít người không biết dùng từ Việt nào cho đúng.

Hàn Phi Nhứ nói như vậy, khiến Diệp Minh Tâm bỗng nhiên nhớ tới một câu nói bản thân nhận được từ Nam Chi Hàn. Thì ra đại sư Nam cũng có lúc không chính xác, cô đã bảo mà, một cô gái chẳng có thành tựu, hiện tại và tương lai dây dưa vào nhau, làm sao còn có thể khiến nàng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi nữa.

Hơn một giờ sáng, bọn họ cũng sắp đi Iceland nghỉ mát rồi, Diệp Minh Đức nghe nói chị gái muốn rủ cậu ấy đi Reykjavík* nghỉ mát, liền vui vẻ đồng ý, lúc này cậu ấy còn chưa biết, bản thân chỉ là một người bảo mẫu trông trẻ.

*Reykjavík là thủ đô của Iceland.

Ở lại nhà ông bà nội một ngày, tám giờ tối, Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ lái xe về nhà, hai người muốn quay về để tự mình thu xếp đồ đạc, Y Y thì ở lại nhà ông bà, ngủ trước một giấc, đợi đến khuya, hai người họ sẽ gọi Y Y dậy.

Trên đường về nhà, Diệp Minh Tâm lái xe, Hàn Phi Nhứ đếm đầu ngón tay lẩm bẩm, "Áo lông, quần giữ ấm, dù che mưa... Chúng ở nghỉ ngơi ở đâu, khách sạn à?"

Diệp Minh Tâm lắc đầu, "Tôi cho người thuê một tòa lâu đài, không như khách sạn, nhưng nếu em vẫn lo lắng vấn đề vệ sinh thì cứ mang theo một ít đồ dùng tùy thân đi."

Hàn Phi Nhứ đã biết, "Vậy mang mấy cái khăn tắm cho tụi mình, mua ở đó cũng không ổn, ai biết được bên đó khăn tắm thế nào, làn da con gái của mình quá non nớt, khăn tắm thông thường đều không xài được."

Vừa mới lái đến ngã tư, đèn liền biến đỏ, Diệp Minh Tâm đạp phanh, xe từ từ dừng lại. Chạy qua đèn giao thông này, lại chạy thẳng thêm một đoạn, là tới cổng lớn khu biệt thự Lawrence, đêm mùng một đầu năm, đường phố ở Bắc Kinh cũng hiếm khi vắng vẻ.

Nhiệt độ ngoài trời đã gần xuống 0 độ, thời điểm lạnh nhất đã qua rồi, thời tiết đang dần ấm áp trở lại, mùa xuân sẽ đến ngay thôi, nhưng nhiệt độ thế này thì vẫn chưa được gọi là ấm áp, nếu bây giờ bước ra ngoài, cũng vẫn làm cho người ta rét cóng tay chân.

Bên ngoài xe tiếng gió bấc thổi ù ù, trong xe thì là tiếng lẩm bẩm của Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm vừa tính mở miệng trêu ghẹo nàng đôi ba câu, liền thấy một bóng dáng đang bước qua vạch đi đường.

Một cô gái đang kéo theo chiếc va li, bước chân vội vã, đi đến cạnh rào chắn, cô gái còn thoáng nhìn lại chiếc điện thoại trong tay, sau khi xác nhận được phương hướng, cô gái mới lại nhấc chân đi tiếp.

Diệp Minh Tâm nhíu mày, Hàn Phi Nhứ vừa tính ngẩng đầu lên, đã nghe thấy tiếng hét giật mình của Diệp Minh Tâm, đồng thời kèm theo là âm thanh va chạm nặng nề, cô hít sâu một hơi, trong vô thức nhào lên người của Hàn Phi Nhứ, che kín mắt nàng, "Đừng nhìn!"

Biết đã xảy ra tai nạn xe cộ, Hàn Phi Nhứ vội vàng kéo tay cô xuống, nàng nhìn về phía trước, thảm kịch thì nàng không nhìn thấy, chỉ thấy chiếc xe gây tai nạn tăng tốc bỏ đi.

Chiếc va li chẳng còn nguyên vẹn, bánh xe bên dưới vẫn còn lăn do chịu lực tác động vào, cô gái nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.

Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ trọn tròn đôi mắt, hai người nhìn nhau, vội vàng mở cửa xe chạy xuống.

Thời điểm liên quan đến mạng người, ai còn nghĩ đến mình có phải là nhân vật công chúng hay không, cả hai người đều chẳng nghĩ ngợi lăn tăn, cứ thế chạy đi, giờ này xe cũng ít, nhưng vì xung quanh đây là khu cư trú của người giàu, nhà cửa thưa thớt, diện tích tính bình quân đầu người lớn, xe cộ qua lại càng ít, Hàn Phi Nhứ bước nhanh tới, vừa cầu nguyện trong lòng, vừa ngồi xổm xuống, lật cô gái qua.

Diệp Minh Tâm đang gọi điện cho 120, cô nhìn về phía bên đó cũng ngây người.

Hàn Y Nhân trong giây lát yếu dần đi, cô ta muốn mở miệng, nhưng còn chưa kịp thốt ra một âm tiết nào, thì đã mất đi ý thức.

Hàn Y Nhân ngất xỉu, suýt chút dọa Hàn Phi Nhứ sợ mất hồn, bộ dạng Hàn Y Nhân hiện tại trông rất đáng sợ, nàng còn tưởng rằng cô ta đi rồi, nơm nớp lo sợ thử hô hấp của cô ta, phát hiện vẫn còn hơi thở, nàng giống như người sống sót sau tai nạn ngồi rạp xuống đất.

Đụng người mặc dù không phải là nàng, nhưng muốn để nàng trơ mắt nhìn một sinh mạng sống sờ sờ trước mắt mất đi, vậy thì cảnh tượng này chắc chắn sẽ trở thành bóng ma suốt cả đời nàng.

Xe cứu thương tới rất nhanh, sau khi cơn hoảng loạn ban đầu qua đi, Diệp Minh Tâm cũng dần lấy lại được bình tĩnh, cô lấy kinh mát và khẩu trang trong xe ra, lại gọi điện cho Tề Vũ và Diệp Minh Đức, người đầu tiên là để đưa người đến lo liệu thủ tục và phụ trách xử lý các tin tức sau đó, trong khi người thứ hai là để giúp cô liên lạc với bác sĩ tốt nhất hiện tại có thể tìm được.

Làm như thế này, cũng không phải vì Diệp Minh Tâm tốt bụng, chỉ là cho dù cô ghét Hàn Y Nhân đến cỡ nào thì cũng không đến mức mong cô ta chết đi, có thể cứu một mạng người thì nên cứu, nếu không nửa đời sau sẽ bứt rứt không yên.

Cảnh sát kiểm tra điện thoại của Hàn Y Nhân, gọi điện cho ngươi đại diện của cô ta, nhưng người đại diện nói mình đang ở Thái lan, không thể về được.



Diệp Minh Tâm nhíu mày, "Vậy người nhà của cô ta đâu?"

Cảnh sát phụ trách vụ án này năm nay mới hai mươi lăm tuổi, cậu ta cũng là người hâm mộ của Diệp Minh Tâm, vào lúc này nhìn thấy nữ thần vẫn còn rất kích động, nhưng vì tính chất đạo đức nghề nghiệp yêu cầu, luôn phải để nhu cầu của nhân dân đặt lên hàng đầu.

Vậy nên, cậu cảnh sát non trẻ này đỏ mặt nói: "Trong điện thoại không có thông tin liên lạc, tôi bảo đồng nghiệp về kiểm tra lại, sau khi tra được thông tin thì sẽ gọi điện cho bọn họ."

Diệp Minh Tâm khẽ gật đầu: "Vậy chúng tôi có thể đi chưa?"

"Không, không được." cậu cảnh sát đầy ngượng ngùng, tiếng nói cũng bé lí nhí so với bình thường, "Sau khi mổ có thể sẽ xảy ra một số tình huống, đơn đồng ý phẫu thuật do cô ký đúng chứ? Vậy thì trước khi người nhà của cô ấy tới, những chuyện tiếp theo đều phải cần cô phụ trách, với lại chúng tôi còn muốn ghi chép một số thông tin với hai người."

Sao mà phiền phức như vậy...

Diệp Minh Tâm chỉ tay qua Hàn Phi Nhứ, "Em ấy cũng phải ở lại à? Hai người chúng tôi đều là nhân chứng, em ấy trông thấy gì thì tôi cũng nhìn thấy y như vậy, một mình tôi ở lại thôi không được sao?"

Hàn Phi Nhứ vừa nghe hết câu, "Chị ở lại đây, rồi em đi đâu?"

"Em về trước đi, qua chỗ mẹ, đồ đạc cũng khỏi thu xếp, tới khuya thì em đưa Y Y lên máy bay, chờ chuyện bên này xong xuôi, chị sẽ mua vé máy bay lập tức bay qua đó.

Hàn Phi Nhứ kiên quyết không đồng ý, "Không được, Y Y có ba mẹ đưa đi được rồi, để cho bọn họ qua bển trước, em muốn ở lại với chị."

Diệp Minh Tâm bất lực thật sự, cô lại thuyết phục thêm vài câu, nhưng cho dù cô có nói thế nào, Hàn Phi Nhứ đều không đồng ý, cậu cảnh sát cảm động vô cùng, "Không cần tranh cãi, cô Hàn, à không, cô Diệp, cô vốn cũng phải ở lại đây, chưa ghi chép xong báo cáo chúng tôi không thể để cho cô đi."

Hàn Phi Nhứ: "..."

Hai người không phải kẻ gây tai nạn, chỉ là nhân chứng, ghi chép cũng khá đơn giản, chỉ cần thành thật trả lời vài câu hỏi là được, làm xong, cả hai ngồi trong phòng chờ của bệnh viện.

Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, cậu cảnh sát trẻ tuổi kia quay lại, cậu ấy khó xử nhìn hai người, "Chúng tôi đã gọi điện, nhưng không ai bắt máy, mẹ của cô ấy đã qua đời, ba thì là người đã tái hôn, gọi cho ba cô ấy thì không ai bắt máy, gọi cho mẹ kế thì chúng tôi vừa nói không quá hai câu bà ấy đã cúp máy rồi, tôi đoán... chắc là bà ấy nghĩ chúng tôi là bọn lừa đảo."

Hàn Phi Nhứ rầu rĩ: "Cô ta không còn người thân nào khác à?"

"Không có."

Nghe vậy, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm hai mặt nhìn nhau.

Trong nhà không ai quan tâm, công ty quản lý thì sợ phiền phức, mà vào thời điểm nghỉ hè thế này, ngay cả trường học cũng sẽ không xen vào mấy chuyện này, Diệp Minh Tâm liền có chút cảm giác hậm hực.

Sao cô ta lại xui xẻo đến như vậy...

Theo lời cảnh sát nói, Hàn Y Nhân lúc này có thể nằm ở phòng phẫu thuật, mà không phải nhà xác, may mắn được vậy là nhớ có chiếc va li của cô ta, va li đã cản bớt phần lớn tác động va chạm, cho nên cô ta mới có thể nhặt lại được mạng của mình. Vị cảnh sát ngồi cạnh hai người, cậu ta nói, "Tôi đã xem camera giám sát, người lái chiếc xe kia có thể đã lái xe khi say rượu nên mới vượt đèn đỏ, nhưng cũng có điều không đúng, say rượu lái xe cũng không đến mức ngay cả người cũng không nhìn thấy vậy chứ, và sau khi hắn ta đụng trúng người xong liền phóng xe đi mất, phanh cũng không hề đạp... Lẽ nào là mưu sát? Ôi mẹ ơi, vào ngành giải trí thế mà lại nguy hiểm đến tính mạng!"

Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cả hai đều không nói lời nào.

Không thể nói rằng, hai người nghi ngờ là do bà Thường phái người làm.

Đã qua nhiều giờ, Hàn Phi Nhứ vẫn còn chút hoảng hồn khiếp vía, nàng đứng lên, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa tay, cho bớt sợ lại.

Nàng đi rồi, cảnh sát mới nhớ ra một chuyện, "À phải rồi, sao hai người lại gặp được Hàn Y Nhân?"

"Chúng tôi đang trên đường về nhà, qua khỏi ngã tư đó đi thẳng là tới nhà chúng tôi."

Cậu cảnh sát như bừng tỉnh đại ngộ, "Ấy, thì ra hai người ở khu biệt thự Lawrence à?"

"Thế có khi nào cô ấy là đến tìm hai người hay không?"

Diệp Minh Tâm: "Hi vọng không phải."

Vụ việc này rất có thể là án mưu sát, cô cũng không mong muốn dính dáng gì đến những vụ án kiểu này.

Sợ cái gì đến cái đó, sự thật chứng minh, Hàn Y Nhân đúng là đi tìm bọn họ, có điều cô ta cũng không muốn gặp mặt trực tiếp hai người.

Cảnh sát tìm thấy một lá thư trong túi xách của Hàn Y Nhân, còn có một tấm vé máy bay, chuyến bay 11:30 tối nay, nơi đến là New Zealand, bên ngoài lá thư không ghi gì, sau khi cảnh sát mở ra, chỉ nhìn thấy được sáu từ, 'Hàn Phi Nhứ, xin lỗi cô'.

Đến ký tên cũng không có.

Tất cả mọi thứ đều được giữ lại ở chỗ cảnh sát, để làm vật chứng, Diệp Minh Tâm nghe thấy được tin tức này từ cuộc trò chuyện giữa các cảnh sát với nhau, cô càng lúc càng cảm thấy phiền phức, thấy Hàn Phi Nhứ còn chưa quay lại, cô đi thẳng đến phòng vệ sinh tìm nàng.

Lúc này không cần biết Hàn Phi Nhứ nói gì, cô cũng muốn nàng đi ngay lập tức, cô đã gọi điện cho Minh Đức, cậu ấy sẽ nhanh chóng đến đón Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm bảo nàng đừng quay lại chỗ phòng phẫu thuật mà hãy trực tiếp đi thang máy xuống, những chuyện còn lại cô sẽ giải trình với cảnh sát.

Hàn Phi Nhứ mặc dù không muốn đi, nhưng nghe Diệp Minh Tâm nói sở dĩ Hàn Y Nhân gặp tai nạn xe cộ là bởi vì cô ta muốn đi đến nhà của hai người, gửi nàng một lá thư xin lỗi, nàng cũng cảm thấy nếu mình ở lại chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị điều tra chuyên sâu hơn, thế là, nàng liền nghe lời rời đi.

Đưa Hàn Phi Nhứ đi rồi Diệp Minh tâm quay trở lại cửa phòng phẫu thuật, để phòng hờ bất trắc, nàng bảo Tề Vũ mời luật sư tới. Quả nhiên, nhìn thấy chỉ một mình Diệp Minh Tâm trở lại, cảnh sát liền hỏi Hàn Phi Nhứ đi đâu rồi, sau khi thông báo cho bọn họ biết Hàn Phi Nhứ đã đi rồi, sắc mặt của vị cảnh sát thâm niên liền trở nên khó coi.

Bọn họ làm việc trên tính chất công bằng, sẽ nghi ngờ tất cả đối tượng nên hoài nghi, Diệp Minh Tâm chẳng màng, dù sao Hàn Phi Nhứ cũng đã đi rồi, không có Hàn Phi Nhứ, bọn họ vẫn có thể điều tra được, chuyện này chẳng có chút liên quan nào tới hai người.

Hai người chỉ là xui xẻo mà thôi =,=

Ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, không rõ trải qua bao lâu, cô nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện đã hai giờ sáng.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, giờ này chắc cô đã thoải mái ở trên máy bay riêng, điều hòa ấm áp, ôm vợ con của mình, ngủ một giấc ngon, chờ thức dậy thì cô đã tới Châu Âu.

Mà bây giờ... cô lại ngồi trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, bên ngoài thỉnh thoảng có một vài người qua lại, bước chân bọn họ đều vội vàng, không phải bệnh nhân thì là người người nhà bệnh nhân, còn cô dù rất buồn ngủ, nhưng lại chẳng thể ngủ, bởi vì không biết người nằm trong phòng ấy khi nào mới kết thúc phẫu thuật.

Diệp Minh Tâm ngồi xếp bằng trên ghế, mặt mày u ám, Tề Vĩ mua một ít thức ăn và nước uống từ cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên ngoài, cậu ấy vừa tính đưa cho Diệp Minh Tâm, đã hoảng hồn bất an rụt tay về.

Là cậu ấy hoa mắt à, cậu ấy dường như đã nhìn thấy trên người Diệp Minh Tâm như đang vô hình tỏa ra khí đen mù mịt...



Chẳng dễ dàng gì, bác sĩ bước ra, giải phẫu kết thúc vô cùng thành công, khi đẩy Hàn Y Nhân vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đã nói với cô, cơ bản không có nguy hiểm đến tính mạng, hiện thời đúng là hoàn toàn không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Một giờ sau, người bệnh hẳn sẽ tỉnh lại, nhưng do vừa tiêm thuốc mê, ý thức có thể chưa tỉnh táo, các người chăm sóc cẩn thận một chút, nếu cô ấy tỉnh lại, nhớ nhấn chuông gọi y tá."

Diệp Minh Tâm đồng ý, cảnh sát đã về trước, bọn họ nói sáng hôm sau mới trở lại xem tình huống của nạn nhân, luật sư đã giải quyết những chuyện khác, hiện tại Diệp Minh Tâm muốn đi là có thể đi được rồi, sẽ không bị cảnh sát lấy danh nghĩa điều tra án mà giữ lại nữa.

Nhìn y tá đẩy Hàn Y Nhân vào phòng bệnh, Diệp Minh Tâm đi theo, đợi sau khi bọn họ đều đi ra, cô mới hỏi Tề Vũ, "Chuyến bay đi Iceland gần nhất là khi nào?"

"Bay thẳng thì không có, chuyến gần nhất thì phải chờ tới ngày 11, còn trung chuyển từ Helsinki đi thì 11:50 hôm nay sẽ có một chuyến, có điều thời gian bay hơi lâu, mất khoảng hai mươi bảy tiếng, cô có thể ăn ở Helsinki, sau đó lại đi Iceland."

Tâm trạng Diệp Minh Tâm bây giờ kém cực độ, cô mím môi, "Mua một vé cho tôi, với một vé cho Lam Trúc, bảo cô ấy đến nhà tôi thu xếp hành lý cho tôi và Hàn Phi Nhứ."

Thế này là muốn đưa Lam Trúc đi nghỉ mát chung luôn à?

Tề Vũ chớp mắt, sau đó đồng ý: "Rồi, còn về phía Hàn Y Nhân thì..."

"Anh tìm hộ lý cho cô ta, sau đó không cần quan tâm."

Tề Vũ gật đầu, vừa tính ghi lại, Diệp Minh Tâm bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại dặn dò cậu ấy: "Tiền thuốc, tiền phẫu thuật, và cả tiền mời hộ lý, nhớ ghi lại rõ ràng giữ kèm với biên lai, chờ Hàn Y Nhân tỉnh lại thì tìm cô ta thanh toán."

Tề Vũ: "...Ok."

Hàn Y Nhân đức hạnh thế nào, Tề Vũ tự nhiên rõ ràng, sau khi suy xét cẩn thận lại, cậu ấy cũng không thấy Diệp Minh Tâm làm như vậy có gì sai, cậu ấy ghi lại những điều này vào trong ghi chú của điện thoại, lại hỏi cô: "Vậy cô có về nhà không?"

"Không về, tôi đợi ở đây luôn, anh bảo Lam Trúc cũng tới đây tìm tôi, đến lúc đó chúng tôi cùng nhau đi sân bay."

Sau khi Tề Vũ đi khỏi, Diệp Minh Tâm đi đến chiếc giường phụ trong phòng, mặc nguyên quần áo nằm xuống, phòng bệnh này là phòng đơn, trang thiết bị và đãi ngộ cũng không tốt như phòng tổng thống khách sạn, nhưng được cái thứ gì nên có thì đều có, Diệp Minh Tâm nằm xuống mới tí đã ngủ thiếp đi. Tề Vũ sau khi làm xong xuôi mọi thứ thì quay trở lại lần nữa, cậu ấy ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hàn Y Nhân.

Bác sĩ nói một giờ sau cô ta sẽ tỉnh, thực tế qua một tiếng rưỡi mới tỉnh, Tề Vũ kịp thời gọi bác sĩ đến, lại một màn kiểm tra trong ngoài bận rộn, bác sĩ và y tá giống y như lũ quỷ vào thôn làng vậy, tới nhanh biến đi càng nhanh hơn, Diệp Minh Tâm bị đánh thức bởi bọn họ, cô từ từ ngồi dậy, nhìn thoáng qua phía Hàn Y Nhân.

Hàn Y Nhân nằm lặng lẽ, ngước nhìn trần nhà, cũng không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Trên tinh thần quan tâm theo chủ nghĩa nhân đạo, Diệp Minh vẫn đứng lên, cô đi đến bên cạnh Hàn Y Nhân, hỏi thăm cô ta: "Cảm giác thế nào?"

Ánh mắt Hàn Y Nhân có chút mông lung, có lẽ là di chứng của thuốc mê, nhìn Diệp Minh Tâm một lúc lâu, mới khản giọng lên tiếng: "Là cô đã cứu tôi."

Diệp Minh Tâm trầm ngâm một hồi, "Không dám nhận, cứu cô là vị bác sĩ đã phẫu thuật cho cô, tôi chỉ là người gọi cấp cứu."

Tề Vũ đứng bên cạnh Hàn Y Nhân, nghe hai người nói chuyện với nhau, cậu ấy chuẩn bị qua kia ngồi xuống, tiếp tục lướt di động.

Hàn Y Nhân ngẩng lên nhìn cô, hốc mắt dần ửng đỏ, "Cô lại cứu tôi một lần nữa."

Diệp Minh Tâm cảm thấy có điều gì đó không đúng, 'lại', ở đâu ra 'lại lần nữa'?

Cô nhíu mày nhìn Hàn Y Nhân, huơ huơ tay trước mắt cô ta, "Cô có biết tôi là ai không?"

Trên tay Hàn Y Nhân còn ghim hai đường ống, vừa mới trải qua phẫu thuật, mất máu quá nhiều, sắc mặt của Hàn Y Nhân rất xanh xao, làn da dưới ánh sáng lạnh lẽo của đèn bệnh viện cũng trở nên trắng dã. Hàn Y Nhân không để ý ống truyền dịch, bắt lấy tay Diệp Minh Tâm, đôi mắt dần trở nên ướt át, "Tại sao cô phải cứu tôi, tôi không phải người tốt, tôi đối xử với cô rất tệ, tại sao cô còn muốn cứu tôi chứ?"

Diệp Minh Tâm: "..."

Đã hiểu, Hàn Y Nhân là đang xem cô thành Hàn Phi Nhứ.

Diệp Minh Tâm vừa rút tay lại, vừa nói với cô ta: "Bởi vì chúng tôi đẹp người tốt tính, bỏ tay ra."

Diệp Minh Tâm cho là mình sẽ dễ dàng rút tay đi, kết quả sức lực của Hàn Y Nhân lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, sợ làm bị thương Hàn Y Nhân, cô cũng không dám dùng sức nhiều, cô tranh thủ nhìn về phía Tề Vũ, "Mau qua đây giúp đi."

Tề Vũ nghe thấy liền vội vàng bật dậy, cậu ấy vừa tính giúp Diệp Minh Tâm cùng nhau 'bứng củ cải', đã thấy hai mắt yếu ớt của Hàn Y Nhân nhắm nghiền, cô ta kéo tay Diệp Minh Tâm để lên gương mặt mình, khi cô ta nhắm mắt lại, những giọt nước mắt ấm áp chảy xuống đúng lúc rơi lên tay Diệp Minh Tâm.

Bức tranh này quá đỗi tuyệt đẹp, mang theo cảm giác tan nát cõi lòng, nhưng Diệp Minh Tâm hơi nheo mắt lại, cảm thấy hướng phát triển này có gì đó không đúng.

Hàn Y Nhân thì thào: "Tôi sai rồi, từ lúc bắt đầu, tôi đã bước đi trên con đường sai trái, lòng tham không đáy, hiện tại tôi luân lạc tới tình trạng này đều là do tự tìm lấy. Bởi vì thứ gọi là tham vọng, tôi đặt hết mọi thứ của mình vào, tiền tài, người thân, bạn bè, sự trong sạch, và cả... tình cảm đơn thuần thuở thiếu niên."

"Lúc tôi nhìn thấy cô trên TV, tôi rất ghen tị với cô, cũng rất ngưỡng mộ cô, bởi vì ghen tị và ngưỡng mộ quá mức cho nên tôi muốn trở thành cô. Cái suy nghĩ kì cục này, tôi cũng không hiểu sao mình lại có loại suy nghĩ này, mà dần dần, suy nghĩ này lại biến chất, trở thành cô, biến thành thay thế cô."

Diệp Minh Tâm và Tề Vũ đưa mắt nhìn nhau, Diệp Minh Tâm cảm thấy vẫn ổn, ngược lại Tề Vũ hơi có chút xúc động, đây là một đứa trẻ không người dạy dỗ đến mức bước nhầm đường.

Hai người đều không nói gì, bọn họ tiếp tục nhìn Hàn Y Nhân, nghe cô ta phân tích quá trình tâm lý của mình.

Hàn Y Nhân ngập ngừng đôi chút, nước mắt chực trào lả chả, cô ta nức nở nói: "Từ lần trước cô ra mặt giúp tôi, tôi đã phát hiện mình sai rồi, mà càng sai hơn nữa là tôi không nên đối xử với cô như vậy, cũng không nên đối xử với chính mình như vậy, tôi hủy hoại cuộc đời mình, cũng suýt chút hủy hoại cô. Nghĩ đến đây, tôi đã hối hận đến không thể chết đi cho rồi, hôm nay, khi chiếc xe ấy tông vào, tôi cho là mình chết chắc, tôi xem thời khắc đó là kết cục của mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô biết tôi đã nghĩ đến điều gì không?"

Giờ thì đừng nói là Diệp Minh Tâm, ngay cả Tề Vũ nghe xong cũng thấy có điều gì đó không đúng.

Hàn Y Nhân gắng gượng ngồi dậy, cô ta nắm thật chặt tay Diệp Minh Tâm, "Tôi nghĩ đến cô, khoảnh khắc trước khi chết, tôi thật sự không cam lòng, tôi còn chưa nói xin lỗi với cô, tôi còn chưa nhìn thấy cô, khoảnh khắc này tôi không rõ vì sao nghĩ đến điều gì cũng đều là cô, sau đó thì cô đến, cô đã cứu tôi, như một thiên thần, khi đó tôi đã hiểu, bỗng dưng mọi thứ đều rõ ràng."

Hàn Y Nhân mở mắt, cô ta nhìn Diệp Minh Tâm, ánh mắt sâu sắc chân thành lại đầy phức tạp thả bước trên người cô, "Thì ra là tôi thích cô, lúc trước tôi không biết thế nào gọi là thích, tôi chỉ cho rẳng bản thân đơn thuần ngưỡng mộ cô, nhưng nếu chỉ là vì ngưỡng mộ, thì tại sao tôi phải biến cuộc đời mình trở thành y đúc như cuộc đời cô đây? Giờ thì tôi đã hiểu, tôi đã sớm thích cô, nhưng tôi đã dùng sai cách, đi nhầm đường, Hàn Phi Nhứ, cô có thể tha thứ cho tôi không?"

Oh fuck...

Xin lượng thứ cho Tề Vũ, vốn từ của cậu ấy có phần thiếu thốn, vào thời khắc này, cậu ấy chỉ có thể dùng từ này để hình dung cảm xúc nội tâm của mình.

Không ngoài dự đoán của cậu ấy, sắc mặt của Diệp Minh Tâm hiện tại cũng đã không khác gì so với Diêm Vương rồi.

Bị Hàn Y Nhân nhìn một cách thâm tình, Diệp Minh Tâm vô cảm đối mặt với cô ta cả buổi trời, sau đó quay đầu nhìn về phía Tề Vũ, "Tôi rút ống truyền dịch của cô ta được không?"

Tề Vũ: "..." Nếu như tôi nói không được, vậy có thể khống chế được tay của cô không?