Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 99: Hoàn Chính Văn




Người dịch: Ddil

Đã lâu không nhìn thấy Hàn Phi Nhứ ngồi ghế lái, Diệp Minh Tâm không khỏi nhìn nàng nhiều lần.

Hàn Phi Nhứ để ý liền quay đầu qua mỉm cười với Diệp Minh Tâm.

Diệp Minh Tâm: "..." Bà xã tự dưng biến trở về rồi, cô còn có chút chưa quen.

Hai người lái xe đi về hướng khu Hải Điến, giữa đường đi ngang cửa tiệm McDonald's, Hàn Phi Nhứ dừng lại, gọi bốn phần combo hamburger đầy đủ thịt trứng.

Diệp Minh Tâm: "..."

Cô ôm túi đồ ăn của McDonald's, khóe môi không khỏi giật giật, "Mang thứ thức ăn nhanh không dinh dưỡng này đi gặp cha mẹ, em chắn chắn là người đầu tiên."

"Gặp gì ăn đó, này là mẹ dạy em nha, đều là người một nhà không cần quá câu nệ."

Hàn Phi Nhứ nói xong, lại khởi động xe, nhanh chóng lái xe ra ra khỏi làn đường đặt thức ăn.

Hôm nay là ngày làm việc, mà giờ trời vẫn còn sớm tinh mơ, nghĩa trang thì luôn mát mẻ hơn những nơi khác, cảm giác vào mùa hè khá dễ chịu, mùa đông thì có hơi lạnh lẽo, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm rảo bước đến trước mộ của cha mẹ nàng, ở đây có một bó hoa đã héo khô, cũng không biết là ai mang tới.

Hàn Phi Nhứ ngồi xổm xuống, nàng nhẹ nhàng lau đi lớp bụi phủ trên bia mộ, khẽ nói: "Không cần biết đã qua bao nhiêu năm tháng, cũng luôn có người nhớ đến mẹ, chắc chắn sẽ có người thỉnh thoảng lại đến thăm bà."

Diệp Minh Tâm cũng bước đến, cô rủ mắt xuống, vừa định lên tiếng an ủi đã thấy Hàn Phi Nhứ chuyển chủ đề, "Cho nên nói người với người không nên so đo tính toán, chết rồi ai cũng như ai, cũng như đồ vật sau cùng đều sẽ bị vứt bỏ, chôn cùng một nơi, người đến thăm ba lưa thưa chẳng được mấy ai, ba em hiện tại chắc chắn tức chết luôn, lúc còn sống không bằng mẹ em, qua đời rồi cũng vẫn không bằng mẹ được."

"...Ba không quan tâm mấy cái hư danh này."

Hàn Phi Nhứ lấy một tấm thảm từ trong xe xuống trải trên mặt đất, mỉm cười hoàn toàn không biết xấu hổ là gì: "Được rồi, ba em xem vinh dự như là trinh tiết ấy, cả hai thứ này đều không thể vứt bỏ."

Ngày trước, Hàn Phi Nhứ là thích chọc ghẹo ba nàng như vậy, nhưng từ sau khi ba nàng qua đời thì nàng cũng không còn ăn nói kiểu thế nữa, càng sẽ không ở trước mặt bia mộ của cha mẹ nở nụ cười thật lòng.

Diệp Minh Tâm ngồi lên thảm, không khỏi mỉm cười, cô khẽ cười nhìn Hàn Phi Nhứ, ánh mắt cô quá đỗi chuyên chú, tựa như đang tập trung nhìn cả thế giới của mình.

Hàn Phi Nhứ lại không trông thấy, nàng đang phân chia hamburger và cà phê, hai ly cà phê là của hai người, hai ly sữa đậu nành là của cha mẹ, nàng lục trong túi giấy cả buổi, sau cùng mới ngẩng lên hỏi Diệp Minh Tâm, "Chị ăn bánh khoai tây hay bánh quẩy?"

"... Đều được."

Sáng sớm đến nghĩa trang ăn sáng, chuyện thế này chỉ có Hàn Phi Nhứ mới làm ra được, hôm nay trời đầy mây, cả bầu trời phủ một lớp sương mờ, xung quanh lại rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có một con quạ bay qua, cả cái nghĩa trang lớn thế này gần như không có người, chỉ có những tấm bia mộ nằm lặng lẽ, một khung cảnh đáng sợ như vậy, theo lý thuyết mà nói hẳn là sẽ khiến ta cảm thấy sợ đến rợn tóc gáy, nhưng Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm lại đều trông rất bình thản.

Bởi vì hai người đang ở cạnh cha mẹ của mình mà, nên dù đến bất cứ lúc nào thì cha mẹ cũng vẫn là những người yêu thương hai người nhất.

Thu dọn rác xong xuôi, Hàn Phi Nhứ ôm đầu gối, sau đó nói với bia mộ: "Ba, mẹ, chúng con hòa thuận lại rồi."

Diệp Minh Tâm vốn đang nhìn thẳng về phía trước, nghe thấy liền quay qua nhìn Hàn Phi Nhứ.

"Không chỉ hòa thuận lại thôi, chúng con còn muốn tổ chức bù lại hôn lễ, là vào ngày 14 này, hôm đó cũng là ngày sinh nhật của cháu gái hai người, con bé sắp được 5 tuổi rồi, trẻ con mau lớn lắm, mỗi năm mỗi thay đổi, năm ngoái khi con đưa con bé đến, con bé còn chưa cao hơn bia mộ của hai người, giờ thì đã cao đến eo của con rồi, đúng là người kế thừa đôi chân dài mà."

Hàn Phi Nhứ đúng chuẩn nghĩ gì nói đó, nàng cũng đã hơn nửa năm chưa tới đây, từ phim truyền hình nói đến phim, lại từ phim nói đến nhận quảng cáo, rồi từ nhận quảng cáo nói đến Chloe, nói đã đời nàng mới nhận ra cả năm này của nàng thật đúng là phong phú.

Nàng mỉm cười với bia mộ, dường như lại trở về như lúc ở nhà, "Tóm lại, sau này chúng con sẽ không hờn giận nhau nữa, con cũng sẽ không tùy hứng nữa, ba mẹ yên tâm đi, ở bên đó ăn uống ngon nha. À đúng rồi mẹ nè, mẹ đừng có ăn hiếp ba hoài nha, gia hòa vạn sự hưng mà".

*Gia hòa vạn sự hưng: gia đình hòa thuận thì mới đầm ấm, hạnh phúc.

Nói đến câu cuối, Hàn Phi Nhứ có chút rưng rưng, vào lúc này không phải nàng nhớ cha mẹ, cũng không phải cảm thấy thương tâm, chỉ là... rất xúc động, có thể đi đến bước này thật sự không dễ dàng gì, nàng từ một cô bé chẳng hiểu chuyện đời, một đường trưởng thành đến hiện tại, trên chặng đường ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện, may mắn thay cuối cùng vẫn tìm được 'happy ending' cho bản thân mình*.

*Nguyên bản tác giả dùng happy ending thay vì tiếng Trung, nên mình sẽ ko dịch ra tiếng Việt, vì đây là cách viết có mục đích của tác giả cần giữ nguyên.

Nàng cúi thấp đầu, không nói thêm gì, một đôi tay ấm áp phủ lên, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, ngây người ra, "Chị khóc cái gì?"

Nàng còn không có khóc, Diệp Minh Tâm khóc cái gì?

Diệp Minh Tâm rũ mắt, khẽ chớp chớp mắt cho nước mắt chảy ra, rồi cô mới lại ngước mắt lên, mơn trớn lòng bàn tay Hàn Phi Nhứ, "Vui mừng cho em."

Tiếng của Diệp Minh Tâm rất nhỏ, Hàn Phi Nhứ nghe xong rất lâu cũng không nói gì, hai người cứ đan tay vào nhau như thế, ngồi mặt đối mặt.

Hàn Phi Nhứ nhếch môi, "Nói thật đi, chị thích em lúc nào hơn, em của 16 tuổi hay là em 26 tuổi."



Diệp Minh Tâm mau mắn trả lời: "Đều thích."

"Không được, nhất định phải chọn một."

Diệp Minh Tâm ngập ngừng đôi chút, lại trả lời: "Đều thích cả, em của 16 tuổi thuộc về chị, em của 26 tuổi cũng thuộc về chị, dù là 16 tuổi hay 26 tuổi cũng đều là em, vậy nên chị thích cả hai."

Hàn Phi Nhứ đanh mặt lại, rốt cuộc cũng không nhịn cười được nữa, nàng khẽ hờn một tiếng: "Dẻo mồm dẻo miệng."

Nhìn ảnh chụp của cha mẹ trong chốc lát, Hàn Phi Nhứ ngồi nhích về phía Diệp Minh Tâm, để hai người gần nhau thêm chút, Hàn Phi Nhứ nhìn chăm chăm vào tay hai người đang nắm lấy nhau, khẽ nói: "Sau này... em sẽ đối xử tốt với chị, sẽ không để chị lại khổ sở buồn phiền."

Diệp Minh Tâm nghẹn ngào, "Ừ, chị cũng vậy."

————-

Mặc dù muốn bù đắp lại hôn lễ, nhưng hai người cũng không tổ chức quá rầm rộ, hai người mời bạn bè cũng như người thân trong nhà, cộng lại hết cũng chưa tới 100 người. Hàn Phi Nhứ ngồi trong phòng trang điểm của cô dâu, nàng đã thay áo cưới, cũng đã trang điểm xong, Hàn An Ny và Chloe ngồi bên cạnh nàng, Chloe còn chỉ nàng cười thế nào để khi chụp ảnh sẽ trông hạnh phúc nhất.

Gương mặt Hàn Phi Nhứ sắp đơ tới nơi Chloe mới gật đầu hài lòng, cảm thấy nụ cười như thế là hoàn mỹ nhất, Trọng Viên Viên cầm hoa tới, đặt vào trong tay cô.

Cầm hoa lên, biết đã sắp đến giờ, Hàn Phi Nhứ không khỏi cảm thấy hồi hộp, Hàn An Ny đứng bên cạnh, mỉm cười trấn an nàng.

Hai người đặt khách sạn này là là bởi vì ở đây có một khoảng sân đủ rộng có thể trải dài thảm đỏ ra hai đầu, đứng phía trước là Y Y và Diệp Phẩm Lam, anh trai nắm tay em gái, trong tay em gái thì đang cầm lẵng hoa, Diệp Phẩm Lan dẫn Y Y đi qua, nhiệm vụ của Y Y là rắc những cánh hoa đầy màu sắc lên không trung.

Chờ Y Y đi qua, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm mới từ từ xuất hiện.

Sau khi Hành khúc đám cưới* bắt đầu, toàn bộ ánh đèn trong hội trường tối đi, chỉ có một ngọn đèn lớn rọi đến hai người, nhìn hai người từ từ đi về phía trước mà Nghiêm Nguyệt Dung không kìm được nước mắt.

*Hành khúc đám cưới: Wedding March

Diệp Minh Đức: "...Mẹ này, còn chưa tới khúc sướt mướt mà."

Nghiêm Nguyệt Dung vỗ Diệp Minh Đức một cái: "Thằng nhãi này, mẹ thích khóc lúc nào thì khóc lúc đó!"

Diệp Minh Đức: "..."

Còn không phải là vì chơi oẳn tù tì thua, không cửa nào ra sân kéo bà chị mình, nên mới lôi mình ra trút giận à!

Khi hai người đi đến trước mặt Lương Trữ, Hàn An Ny và Diệp Tuấn Liễu đã nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đứng bên nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó mới nhìn về phía Lương Trữ.

Lương Trữ không ngờ rằng cuộc đời này của mình còn có thể làm người chủ trì hôn lễ một lần, cô ấy kích động đến sắp nói không nên lời, sau khi hít sâu một hơi, Lương Trữ bắt đầu đọc lời thoại mà mình đã tập luyện rất nhiều lần, vì hôn lễ này cô ấy đã tìm thật nhiều tài liệu để có thể sắp xếp hôn lễ một cách trọn vẹn và tốt đẹp nhất.

"Yêu là luôn luôn nhẫn nại, và thật lòng với người khác. Yêu là không đố kị, không khoa trương, không tùy tiện. Không làm những việc đáng xấu hổ, không cầu lợi ích bản thân. Không dễ tức giận, bỏ qua lỗi lầm của người khác. Bao dung, tin tưởng, hi vọng và nhẫn nại với tất cả mọi thứ. Yêu là suốt đời suốt kiếp không bao giờ kết thúc. Diệp Minh Tâm, cô có muốn yêu vợ mình mãi mãi cho đến khi cái chết chia lìa hai người hay không?"

Hai người là bạn đời, cho nên Lương Trữ đã chỉnh sửa lại lời tuyên thệ khi kết hôn, cô ấy trích dẫn một đoạn trong kinh thánh, lại cũng rất phù hợp với hoàn cảnh.

Diệp Minh Tâm nhìn qua Hàn Phi Nhứ, đây là ngày đẹp nhất của Hàn Phi Nhứ, cũng là ngày đẹp nhất của cô.

Diệp Minh Tâm khẽ gật đầu, mặc dù giọng nói của cô không lớn, nhưng ai nấy cũng đều có thể nghe được sự trịnh trọng trong giọng nói: "Tôi bằng lòng."

Lương Trữ không khỏi nở nụ cười, nhớ tới chức trách của mình, cô ấy lại vội vàng hỏi Hàn Phi Nhứ với nội dung y chang ban nãy, Hàn Phi Nhứ đã quên cách cười đẹp nhất do Chloe dạy nàng, nàng cũng kìm lòng không được mà mỉm cười, "Tôi bằng lòng."

Lương Trữ cảm thấy bản thân có hơi muốn khóc, hai người thật chẳng dễ dàng gì, vào lúc Lương Trữ đang bùi ngùi xúc động, Diệp Minh Tâm nghiêng người qua, hôn Hàn Phi Nhứ ở trước mặt mọi người, Lương Trữ há hốc miệng, muốn nói rằng cô ấy còn chưa đọc đến khúc này mà, nhưng tiếng vỗ tay đã vang lên khắp hội trường.

Động tác của Lương Trữ dừng lại, chẳng bận tâm điều đó chi nữa, cô ấy cũng vỗ tay theo mọi người, gửi mọi điều chúc phúc của mình tới hai người.

Sau hôn lễ là tới tiệc, trong bữa tiệc thường cô dâu chú rễ phải thay quần áo thuận tiện thoải mái để ra mời rượu, nhưng hôn lễ này thì không có công đoạn nêu trên, bởi vì chính chủ đã dẫn theo cô con gái mới tròn 5 tuổi của bọn họ bỏ chạy mất tiêu rồi.

Nghiêm Nguyệt Dung và người nhà ở lại khách sạn, trông coi khách khứa một lúc, còn chưa tới một tiếng, bọn họ cũng không nhịn được bùng luôn.

Lam Trúc lề mề đi đến bên cạnh Trọng Viên Viên, "Viên Viên à..."

Trọng Viên Viên trừng mắt nhìn, "Không được! Vốn đã không còn được nhiêu người, nếu cô cũng đi thì còn ai trông coi cả đám khách này?!"

Lam Trúc: "... Nhưng mà người ta rất muốn đi chúc mừng sinh nhật cho Y Y mà."



Bữa tiệc sinh nhật này cả hai người mẹ của Y Y đều có mặt, đã vậy còn trưng diện vô cùng xinh đẹp, dù cho tới tham gia tiệc sinh nhật toàn là trẻ con, ai nấy cũng đều hoảng hồn, vài bạn nhỏ còn quay đầu nhìn mẹ của mình.

Người mẹ bị nhìn: "Nhìn gì mà nhìn, con muốn có một người mẹ xinh đẹp, mẹ con cũng muốn có một đứa con xinh đẹp, con nhìn Y Y người ta đi, rồi nhìn lại con."

Không thấy được sóng ngầm cuồn cuộn ở trong bữa tiệc, sinh nhật năm nay của Y Y vẫn rất tốt đẹp, bé trai năm ngoái bị cô bé cởi quần cũng tới, lúc đó đưa Y Y đi xin lỗi là Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ cũng không nhìn thấy dáng dấp người thật ra sao, vào lúc này được nhìn thấy người thật ở ngoài chứ không phải bộ dạng khóc lóc ỉ ôi trong video, Hàn Phi Nhứ mới phát hiện, cậu bé này rất đẹp trai, mặt còn búng ra sữa.

Hàn Phi Nhứ ngồi ở một bên nhìn Y Y và cậu bé này ở chung, Y Y giống như một người chị, không có gì cũng vỗ đầu cậu bé, đối phương dường như không thích Y Y làm vậy với mình, nhưng cũng không ngăn được Y Y nên chỉ có thể chịu đựng.

Cậu bé tặng quà cho Y Y, Y Y mỉm cười nói cám ơn, gương mặt cậu liền đỏ bừng lên, bởi vì quá thẹn thùng nên cậu đã quay qua tìm mẹ, lại thấy thấy mẹ mỉm cười cổ vũ mình.

Cậu bé nhận được cổ vũ, nói với Y Y: "Sinh, sinh sinh sinh nhật vui vẻ."

Hàn Phi Nhứ đang nghe lén: "..."

Y Y không giống trẻ em trong nước sẽ cẩn thận giữ quà chờ khách đi rồi mới mở ra, cô bé trực tiếp mở hộp quà, nhìn thấy một bộ thỏ trắng nằm bên trong, cô bé tròn xoe đôi mắt, cậu bé vẫn đang thẹn thùng, nói lắp ba lắp bắp: "Mình, mình nhờ ba mua giúp cho, mua bằng tiền mừng tuổi của mình, mua món quà này, không có tiêu tiền của ba mình!"

Lúc trước Y Y tặng cậu bé ba con, nhưng cậu bé tặng lại sáu con, cả một bộ trọn vẹn, bộ thỏ trắng trước là do Dư Thính Tuyết tặng, lúc ấy Hàn Phi Nhứ cũng có mặt, nàng biết bộ quà trang trí này không rẻ, cũng không dễ mua được, không nghĩ đến đứa nhỏ này lại có lòng như vậy.

Y Y rất phấn khích, cô bé ném cái hộp đi, ngay lập tức nhào đến cho cậu bé một cái ôm thật chặt, cậu liền đơ cả người ra, Y Y còn sấn tới hôn lên mặt cậu.

Tội nghiệp cậu nhỏ không dám nhúc nhích động đậy gì luôn.

Hàn Phi Nhứ nhướn mày, Diệp Minh Tâm mới nói chuyện phiếm với một vị phụ huynh xong, cô đi tới, chẳng hiểu có chuyện gì mà nhìn nàng, "Sao đấy?"

Hàn Phi Nhứ cười một cách mập mờ, "Con gái chúng ta, trời sinh tai họa."

Diệp Minh Tâm: "..."

Tám giờ tối, hai người lên máy bay đi Hi Lạp, thiết bị trên máy bay tư nhân tốt hơn nhiều so với hàng không dân dụng, Hàn Phi Nhứ nửa nằm trên ghế sô pha, thở dài thườn thượt, "Biết sớm không đặt trước phòng khách sạn hưởng tuần trăng mặt ở Hi Lạp, giờ em càng muốn đi Tahiti hơn, Hi Lạp đã đi qua rồi."

Diệp Minh Tâm cầm hai ly đồ uống nóng, cô đưa cho Hàn Phi Nhứ một ly, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, Hàn Phi Nhứ ưỡn thẳng lưng, tiếp nhận ly đồ uống nóng, ngay sau đó liền giống như không có xương mà sà lên người Diệp Minh Tâm.

"Tháng sáu lại đi, đến lúc đó thời tiết oi bức, có thể đi nghỉ mát tránh nóng, còn có thể dẫn Y Y theo nữa."

Hàn Phi Nhứ uống một ngụm đồ uống nóng, nàng gật đầu, đột nhiên nàng ngồi dậy.

Diệp Minh Tâm nhìn nàng, Hàn Phi Nhứ mím môi mỉm cười, "Chị có biết tại sao em lại muốn sinh Y Y vào ngày 14 tháng 3 hay không?"

Y Y là sinh mổ, ngày nào sinh đều là do Hàn Phi Nhứ quyết định, nếu như nàng vui vẻ thì dời ngày sinh nhật của Y Yi qua ngày Quyền của người tiêu dùng* cũng không thành vấn đề.

*15/3 là Ngày Duyền của người tiêu dùng – World Consumer Rights Day.

Diệp Minh Tâm bình tĩnh nhìn nàng, "Biết, em muốn để ngày sinh của Y Y bao phủ lấy ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, như vậy thì sau này mỗi khi đến ngày 14 tháng 3 em sẽ không nhớ tới ngày chúng ta kết hôn nữa."

Hàn Phi Nhứ cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua chuyện này, nàng không nghĩ tới Diệp Minh Tâm lại đoán ra được, nàng rũ đầu xuống, khẽ cười một tiếng, sau đó lại ngước mắt lên chăm chú nhìn Diệp Minh Tâm, "Nhưng giờ đã thay đổi cả rồi."

Nàng mỉm cười, "Bây giờ ngày 14 tháng 3 là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em, là ông trời đã ban cho em ngày để em yêu này, em yêu chị, cũng yêu Y Y, cảm ơn hai người có thể trong cùng một ngày cùng nhau chạy đến bên em."

Diệp Minh Tâm nhìn cánh môi đỏ thắm của nàng, cô nghiêng người hôn xuống, "Nếu muốn cám ơn chị vậy thì sau này không cho phép em đi nữa."

Hàn Phi Nhứ vòng tay qua cổ Diệp Minh Tâm, khẽ cười nói: "Không đi, cho dù chị đuổi em, em cũng sẽ không đi."

========

Hi mọi người,

Vậy là tụi mình đã post hoàn bộ Tỉnh Dậy, Ta Có Con – Một bộ truyện cực kỳ vừa dài (vừa khó) nhất của BGT đến thời điểm này với số lượng từ còn khủng hơn nhiều so với truyện Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi.

Nói thật vì truyện quá dài nên có thể có những đoạn team làm sơ suất nhưng ^^ 10 chương cuối là 10 chương có những mắt xích quan trọng nhất của truyện đã được bạn Ddil dịch ^^. Team rất cám ơn bạn Ddil đã bỏ thời gian, công sức, tâm huyết ra dịch 10 chương dài này cho các bạn.

Mặc dù truyện hơi chậm nhiệt nhưng ^^ Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm và con của hai người cực kỳ dễ thương nên hy vọng các bạn sẽ thích bộ này.

Thực ra truyện còn khoảng 10 chương phiên ngoại nhưng nói thật là tụi mình cũng không có đủ sức để làm phiên ngoại nên tụi mình xin phép chỉ dừng ở Chính Văn ^^. Nếu bạn nào có hứng thú edit có thể edit tiếp 10 chương phiên ngoại này nhé.

Cám ơn mọi người đã theo dõi và đồng hành cùng với team suốt cả bộ truyện.