Công trình duy nhất được xem như khí phách trong căn cứ Trời Xanh hẳn là tòa nhà bộ Hành Động Đặc Biệt.
Đây là một căn nhà mái ngói hai tầng nhỏ, bên ngoài còn lát gạch men sứ. Ở thời đại này, muốn xây dựng một căn nhà bắt đầu từ việc sản xuất xi măng có vẻ cực kỳ khó khăn.
Do cấu tạo cơ thể đặc biệt của Ninh Hoài, gian nhà này được xây cao tận 5 mét. Nơi đây không chỉ là tòa nhà bộ Hành Động Đặc Biệt mà còn là nhà ở trong căn cứ của hắn.
[ Cơ thể Ninh Hoài lớn quá, thành ra không thể ở nhà bình thường. Trước khi căn nhà được dựng lên, hắn toàn ngủ ngoài cửa thôn. Người trong căn cứ không đành lòng, nói muốn xây một căn nhà cho hắn ở. Ninh Hoài bảo lãng phí, không cho xây. ]
[ Về sau khi Ninh Hoài ra ngoài làm nhiệm vụ, những người khác giấu hắn xây một căn. ]
Ninh Hoài dẫn mọi người tới ổ của mình, ngẩng cằm nói với những người khác: “Các cậu ra ngoài đi.”
Trong căn cứ, hắn là người có tiếng nói nhất.
Lục Ngôn ngồi xuống trước mặt Ninh Hoài, trong chén sứ có nước sôi, hai đóa hoa nhài nổi bên trên. Ở căn cứ, đây đã được xem như sự tiếp đãi với quy cách rất cao rồi.
“Cậu có 5 phút thuyết phục tôi.” Ninh Hoài phẩy tàn thuốc: “Tôi không giống những người khác. Lúc trước nhận nhiệm vụ này tôi đã biết rằng một khi sương mù biển nổi lên thì người bên trong sẽ không thể nào ra ngoài được, và người bên ngoài cũng không thể nào tiến vào. Do đó, vốn chẳng hề có thứ gọi là cứu viện từ bên ngoài.”
Ban đầu khi thành lập, căn cứ tuyên bố ra ngoài rằng đây chính là lực lượng đoàn kết chờ đợi cứu viện, nhưng làm thế chỉ để tăng thêm nghị lực sống cho những người khác trong tận thế mờ mịt mà thôi.
Toàn bộ người ở Thần Quốc đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trên mặt Ninh Hoài, một đôi mắt nhìn Lục Ngôn, hai đôi mắt khác thì nhìn sang hai bên phải trái khác nhau như có ý thức tự chủ. Ắt hẳn tầm nhìn của Ninh Hoài phải rộng hơn người bình thường rất nhiều.
Lục Ngôn nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm: “Tôi tới một mình. Sở dĩ có thể tới Thần Quốc là do nhặt được một tấm giấy da người.”
Nói xong, anh lấy giấy da người in dấu thịt heo kia ra đưa cho Ninh Hoài.
Tới được Thần Quốc không thể không kể đến công lao của giấy da người này, phế thải được tận dụng rất triệt để.
Vài chục năm trước, Thánh Thần cảm thấy ở trong thân xác con người gò bó quá nên đã chạy ra khỏi chính cơ thể mình, chừa lại đúng một não hoa lớn. Nó chỉ không ngờ vừa tự sát đã thành công khiến độ bệnh biến của não hoa vượt quá 100, trở thành vật ô nhiễm.
Cơ thể sau khi phơi khô của nó được làm thành rất nhiều tấm giấy da người.
Rất khó nói rốt cuộc biến thành vật ô nhiễm là người Thánh Thần kia hay não hoa lớn.
Mặc dù giấy da người trong tay Lục Ngôn đã mất đi hoạt tính, hình xăm bên trên cũng biến mất không tung tích, nhưng do bản năng của cơ thể là phải tìm kiếm bộ não nên nó vẫn có tác dụng chỉ hướng giữa sương mù mênh mang.
Ninh Hoài lập tức tỏ ra rất kinh ngạc: “Có cả thứ này ở ngoài hải đảo ư?”
Hắn giải thích: “Thánh Thần có thể thổi căng loại giấy dai da người này rồi giấu não phụ vào. Đây là cơ thể khi Thánh Thần chưa biến thành vật ô nhiễm, do đó không kiểm đo ra giá trị ô nhiễm trên thân nó. Tuy nhiên cơ thể được thổi thành không săn chắc lắm, còn không chảy máu… Đây cũng là kinh nghiệm chúng tôi đúc kết ra từ lần bị nó lừa vào hơn 20 năm trước.”
Vật ô nhiễm hệ Tinh Thần có chủng loại đa dạng, rất khó đối phó.
Nói xong, hắn đặt một chi như lưỡi lê lên cánh tay Lục Ngôn, hỏi: “Tôi có thể cắt thử không?”
[ Nơi đây có người cư trú nên Ninh Hoài đã dọn dẹp sạch sẽ vật ô nhiễm xung quanh. ]
Vì vậy, Lục Ngôn trả lời: “Có thể.”
Ninh Hoài sử dụng chi sắc nhọn vẽ ra một đường máu tinh tế trên cổ tay Lục Ngôn. Máu đỏ tươi rỉ ra.
Sau khi xác nhận thân phận, Lục Ngôn lấy băng vải quấn chặt vết thương lại.
Ninh Hoài rất bất ngờ: “Vết thương nhỏ như vậy hẳn sẽ nhanh khỏi chứ nhỉ?”
Cơ thể của Thiên Khải Giả bọn họ luôn rất bền bỉ.
Lục Ngôn không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ trả lời đơn giản: “Phương hướng bệnh biến của tôi có chứng máu khó đông.”
Ninh Hoài khẽ rủ mi mắt: “Xin lỗi cậu.”
Lục Ngôn đáp: “Cẩn thận là chính xác, anh phải đảm bảo cho mấy chục nghìn người trong căn cứ mà.”
Ánh mắt Ninh Hoài thoáng trở nên trống rỗng. Vẻ ngoài của hắn rất trẻ trung, thế nhưng đôi mắt màu tím sẫm lại sâu thẳm lạ thường.
“Bên ngoài đã qua bao nhiêu năm rồi?”
“45 năm.”
“Bây giờ tình hình ra sao?”
Lục Ngôn cảm thấy vấn đề Ninh Hoài hỏi hơi quen quen.
Trước kia trong giấc mơ của Đường Tầm An, giáo sư Kiều cũng hỏi câu tương tự.
Lục Ngôn kể tóm tắt tình hình bên ngoài xong, thái độ của Ninh Hoài như thoáng trút được gánh nặng.
“Khá ổn.”
Bên ngoài vẫn còn giữ được trật tự, khá ổn.
Ít nhất điều đó chứng tỏ rằng sự hy sinh của bọn họ không phải tốn công vô ích.
Ninh Hoài bị khói làm cho sặc đến che kín miệng ho sù sụ một lát. Hắn không ho ra máu mà ho ra từng quả trứng nhện trắng mờ, chẳng qua những con nhện nhỏ bên trong không có sự sống.
Rất nhiều vật ô nhiễm, đặc biệt là côn trùng có khả năng sinh sản đời sau qua tạo trứng, lây truyền ô nhiễm, giống như kiến chúa và tằm mẹ vậy.
Ninh Hoài đã rất gần với ngưỡng trở thành vật ô nhiễm, một luồng khí chết chóc ảm đạm lượn lờ nơi ấn đường. Hắn vứt trứng nhện vào thùng rác bên cạnh như gặp vận rủi: “Tôi vẫn chưa hỏi… Cậu tới nơi này để làm gì?”
“Nhận một nhiệm vụ.” Lục Ngôn nói: “Tới giết Thánh Thần.”
Giọng anh bình tĩnh cứ như đang nói tan làm thì tới tiệm đồ nướng ăn não hoa nướng.
Ninh Hoài nhướng cao lông mày: “Cậu ư? Thiên Khải Giả cấp B có giá trị ngưỡng linh lực cao nhất ở mức 8000. Nếu chỉ vậy thôi thì có qua loa sơ sài lắm không?”
Thánh Thần là vật ô nhiễm thuộc nhóm xuất hiện sớm nhất trên phạm vi toàn thế giới.
Khi ấy chiến lực cao nhất phe loài người là Đường Tầm An mới đạt tới giá trị ngưỡng linh lực 7000 mà thôi, có thể đánh bất ngờ nhốt Thánh Thần lại đảo Trường Gia đã là một kỳ tích. Huống hồ hiện giờ qua vài chục năm phát triển, Thần Quốc càng khó đối phó hơn lúc trước. Chỉ riêng số lượng vật ô nhiễm cấp cao cũng tới mười mấy rồi.
Lục Ngôn nhìn vào đôi mắt hắn, trả lời một cách rất trịnh trọng: “Còn có anh.”
Một mình đấu với Thần Quốc thì phần thắng của anh gần như bằng 0, nhưng thêm Ninh Hoài lại khiến cho chuyện nghe như không có khả năng thêm phần nào hy vọng.
Những Thiên Khải Giả này sinh tồn tại Thần Quốc nhiều năm mà chưa biến hẳn thành vật ô nhiễm thì sẽ có sức miễn dịch đặc biệt với công kích tinh thần của Thánh Thần từ bản năng. Chỉ cần tìm được bản thể của Thánh Thần, đám não hoa kia sẽ chẳng còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa.
“Thiên phú của tôi là Trùng Tố Tinh Thần, có khả năng thay đổi tín ngưỡng, bóp méo ký ức lần nữa. Số lượng học sinh xuất sắc của mỗi trường học là 5. Tôi định thôi miên tinh thần một trường học, sửa đổi danh sách rồi đi thay các học sinh đó tới Thần Quốc, tham gia săn bắn.”
“Săn bắn là đợt tiệc tùng vui say của vật ô nhiễm trong Thần Quốc, về cơ bản thì những vật ô nhiễm được Thánh Thần ban não phụ đều sẽ tham gia. Chúng cũng là lính canh quan trọng tại đình Thần trung ương.”
“Tôi định giết những vật ô nhiễm này rồi đi giải quyết bản thể Thánh Thần.”
Đây là biện pháp giải quyết Thần Quốc nhanh nhất Lục Ngôn nghĩ ra được. Tẩy não một trường học hẳn sẽ dễ hơn tẩy não toàn bộ Quyến tộc thuộc tầng chót Thần Quốc.
Trung tâm vận hành Thần Quốc nằm ở tín ngưỡng và sự kiểm soát tinh thần của Thánh Thần. Chỉ cần khiến cho bản thể Thánh Thần bị thương thì dù Thần Hàng năng lực của nó cũng giảm mạnh. Về phần tư tưởng của nhóm Quyến tộc… khả năng cần rất nhiều năm mới sửa đúng được. Những Quyến tộc này đã hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc cơ bản, muốn đọc sách và học tập thường thức xã hội lần nữa còn phải tốn nhiều năm.
Ninh Hoài muốn hút thuốc tiếp, thế nhưng thuốc lá ở đây là món hàng xa xỉ. Đến hắn mỗi ngày cũng chỉ được đúng một điếu.
Ninh Hoài nói: “Não lớn của nó quả thực không có sức chiến đấu, nhưng vấn đề ở đây là một khi tới gần phạm vi nhất định thì sẽ bị nó kéo vào không gian ý thức ngay. Tôi chưa gặp ai chống lại được công kích tinh thần của nó. Rất nhiều chiến hữu của tôi đã hy sinh theo con đường này.”
Đây là truyền thống của bọn họ.
Trình độ chữa bệnh và nghiên cứu khoa học trên đảo cực kỳ hữu hạn. Hầu hết Thiên Khải Giả có độ bệnh biến vượt quá 100 đều đi tới chung một kết cục.
Trước kia có 21 Thiên Khải Giả ở lại thì 12 vị đã tử trận trong quá trình đấu tranh với vật ô nhiễm, 4 vị linh cảm được độ bệnh biến của mình quá cao, thời gian không còn nhiều, vì vậy lựa chọn giết tới Thần Quốc, muốn đồng quy vu tận với Thánh Thần.
Trong 4 người này chỉ có 1 người từng thành công tới trước Thánh Thần, cuối cùng đọa thành vật ô nhiễm tại vòng luân hồi vô tận.
Nếu Lục Ngôn không tới thì Ninh Hoài đã định một mình giết lên Thần Quốc, tiếp tục bước lên đường xưa vô vọng này.
Thế nhưng vô vọng thì đã sao? Dù phải biến mất cũng không thể khiến vật ô nhiễm cảm thấy nhân loại chẳng qua chỉ đến vậy.
Lục Ngôn: “Tôi từng bị Thánh Thần tấn công tinh thần một lần rồi. Tôi dám chắc sẽ chống trả được lần thứ hai.”
“Tôi không tin.” Ninh Hoài trả lời chắc như đinh đóng cột.
Những gì Lục Ngôn trải qua đã vượt ngoài phạm vi thường thức của hắn. Hắn không tin trên thế giới này có ai chống cự nổi công kích tinh thần của Thánh Thần, thậm chí chỉ cần một hình chiếu mờ trong không gian ý thức thôi cũng đủ khiến Thánh Thần bị thương nặng.
Lục Ngôn suy nghĩ một lát: “Quả thực tôi không có chứng cứ để chứng minh bản thân.”
Ninh Hoài nở nụ cười: “… Nhưng mặc kệ tin hay không thì tôi vẫn theo cậu. Đây chính là tia hy vọng gần nhất tôi thấy suốt hơn bốn mươi năm nay. Tôi sẽ thông báo tin này tới những người phụ trách ở căn cứ khác. 21 người lúc trước giờ chỉ còn 5 người sống sót, độ bệnh biến của họ đều rất cao, hẳn sẽ rất vui lòng tham gia hành động lần này. Mấy năm nay chúng tôi cũng không ngừng đào tạo bồi dưỡng người thừa kế.”
Với họ, dù thành công hay không thì có lẽ được chết trận chính là chốn về tốt nhất.
Lục Ngôn tháo găng tay: “Thật không dám giấu giếm, tôi vẫn còn một thiên phú hệ Chữa Lành.”
Một cái miệng nứt ra từ lòng bàn tay anh, dễ thấy hàm răng sắc nhọn cạnh khe nứt và cây thánh giá nhỏ lóe ánh sáng vàng kim.
“Không thể phục hồi hoàn toàn nhưng giảm được độ bệnh biến. Trước khi tới lãnh địa của Thần Tộc, có thể tiến hành điều trị sơ qua.”
Hệ thống nói: [ Cậu đói bụng hử? ]
Tuy Lục Ngôn đã ăn mấy con rắn biển, nhưng mùi vị của chúng lại không ngon.
Anh mong hệ thống sẽ giữ im lặng, đừng có phỉ phui cái mồm.
Ninh Hoài tấm tắc lấy làm lạ: “Thiên phú 14 Trùng Tố Tinh Thần, lại còn thiên phú hệ Chữa Lành. Sao tổng bộ dứt ra cho cậu tới đây được vậy? Không sợ cậu chết ở đây ư?”
Lục Ngôn liếc qua Ninh Hoài.
“Ninh Hoài, thiên phú 8 Chia Tách, xếp hạng cao hơn thiên phú tôi vài bậc, tổng bộ cũng bỏ được anh vào sao?”
【 Thiên phú 8 – Chia Tách 】, thiên phú này rất giống clone. Phân thân không có tư duy, sức chiến đấu bằng 80% cơ thể gốc, còn tiếp tục tách ra thêm được.
Chỉ cần Ninh Hoài bằng lòng thì một mình hắn thôi cũng đủ tách thành cả đội quân.
Chẳng qua càng về sau thể tách ra càng yếu. Không hữu ích mấy khi đối phó với vật ô nhiễm. Sau chiến đầu, những thể tách ra này sẽ chủ động để nguyên thể nuốt chửng thu về, tuy nhiên chủ thể cũng vì vậy mà rơi vào trạng thái suy yếu.
Ninh Hoài ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Hắn chủ động vươn tay ra cho Lục Ngôn điều trị.
Nguồn ô nhiễm trên người Ninh Hoài có vị như rượu mơ, hơi say lòng người.
Lục Ngôn lấy điện thoại đã mất sóng ra, đặt lên bàn làm dụng cụ kiểm đo.
Theo quá trình điều trị đi sâu vào, độ bệnh biến của Ninh Hoài cũng giảm từ 94,7 xuống 86,5 một cách khó khăn.
Chữa trị cho Ninh Hoài khiến độ bệnh biến của Lục Ngôn tăng lên 0,7.
Giá trị ngưỡng linh lực hiện tại của anh rơi vào khoảng 7500, đã là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành thạo nghề. Độ bệnh biến cũng tăng theo xu hướng ổn định.
Anh lấy thuốc đặc hiệu trong túi ra, nuốt xuống. Tiện thể cho Ninh Hoài hai viên.
Vì nhiệm vụ lần này mà Đường Tầm An đã nhét vào túi anh vài bình thuốc đặc hiệu. Bình nào cũng là loại khiến cho Thiên Khải Giả bình thường bên ngoài tranh nhau đến vỡ đầu. Chẳng qua Lục Ngôn ăn không hết nổi.
Theo lý thì khi độ bệnh biến giảm đến hơn 80, vẻ ngoài của Ninh Hoài sẽ thay đổi đôi chút. Thế nhưng Lục Ngôn tập trung quan sát một lúc lâu vẫn chưa thấy biến hóa gì.
Lúc này hệ thống bỗng lên tiếng: [ Đừng nghĩ nữa. Trong văn phòng không có quần, hắn sẽ không thu chân về đâu. ]
Lục Ngôn: “……”
Quấy rầy.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ây da ây da, hôm nay vốn định viết nhiều hơn chút, cơ mà lễ khai mạc thế vận hội Olympic Tokyo đẹp quá đi mất. (cười)
—-
Mọi người cũng đừng vừa thấy anh đẹp trai đã nói là cá của Ngôn Ngôn nha!!
Ngôn Ngôn không nuôi cá!!
Những người khác tán thưởng, yêu mến, kính nể,… Ngôn Ngôn, đây đều là thiện cảm. Đừng dùng một chữ “Cá” để khái quát nhé!!
Cuối cùng lập flag: Ngày mai tranh thủ ăn não hoa nướng sớm chút! Chứ làm đứa nhỏ đói gầy cả rồi!