Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 131




Đường Tầm An nói hắn tin anh.

Hệ thống rơi lệ: [ Bảo bối của cha ơi, hắn yêu con lắm luôn đấy. Cha có thể yên tâm gửi gắm con ra ngoài rồi. ]

Nói xong còn nức nở vài tiếng trong đầu Lục Ngôn như thật.

Lục Ngôn chẳng muốn nhiều lời với nó.

Thật ra anh đã quen với việc bị thương rồi, nhưng lúc này lại nhìn ra chút cảm xúc đau lòng từ thái độ của Đường Tầm An.

Hai người mặt đối mặt, trong giây lát không biết nói gì.

Tầm mắt của Đường Tầm An dừng tại vật ô nhiễm trong túi anh: “Đó là thứ gì?”

Nếu hắn không nghe nhầm thì vừa rồi vật ô nhiễm nhỏ này gọi Lục Ngôn là ‘cha’.

Thỏ con lặng lẽ rụt đầu vào, không hiểu sao bỗng thấy lạnh sống lưng.

“Nhặt được.” Lục Ngôn nhấc thỏ bông lên, quơ quơ trước mặt Đường Tầm An: “Có phải trông rất đáng yêu hay không?”

Xem từ góc nhìn của mình thì Đường Tầm An chỉ thấy hai cục đen thùi lùi. Hệt như một người đen lớn đang giơ ra một người đen nhỏ.

Song khi tưởng tượng đến vẻ mặt của Lục Ngôn, hắn bỗng không nhịn được cười thành tiếng: “Đúng vậy, rất đáng yêu.”

Lục Ngôn đờ ra một lát mới hiểu vì sao Đường Tầm An lại cười.

Anh mím môi, cứ thấy ngại ngại kiểu gì.

Giọng điệu của hệ thống hết sức hà khắc: [ Nam đồng tính các cậu có thể đừng tán tỉnh nhau ở những lúc căng thẳng như vậy được không? Tôi thật sự không thể ở lại thế giới chỗ nào cũng hành hạ hệ thống độc thân này thêm một phút nào nữa! ]

Lục Ngôn dời đề tài: “Lần này bên Lò Sát Sinh không chỉ có mình Lữ Tri là vật ô nhiễm cấp S, còn cả 01 và Tông Viêm nữa.”

“Tông Viêm…” Đường Tầm An ngồi xuống cạnh anh: “… cũng đến cấp S rồi?”

Bất kể với vật ô nhiễm hay Thiên Khải Giả thì số liệu 10.000 luôn nằm vào thế hiểm.

Trước giờ viện nghiên cứu có một quan điểm rằng được phép đối xử với sinh vật cấp S và sinh vật thuộc những cấp còn lại như hai giống loài hoàn toàn khác biệt.

Sinh vật cấp S cực kỳ gần với thể tiến hóa hoàn thiện. Độ khó giết cao hơn tận mấy bậc.

Lục Ngôn “Ừm” một tiếng: “Hôm qua em nghe được ở cuộc họp của Lò Sát Sinh.”

Đường Tầm An chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Còn gì nữa không?”

[ 01 muốn bắt cậu để uy hiếp rồng gâu gâu. Tông Viêm đang trên đường tìm kiếm các thể thực nghiệm khác. ]

Vì vậy, Lục Ngôn nói: “Tông Viêm bị 01 tiêm gen chó cải tạo, mất đi phần lớn ký ức, lúc này đang đi tìm những thể thực nghiệm khác. 01 muốn bắt em để uy hiếp anh. Nhưng không cần phải lo cho em. Bây giờ em là đồ tể, không dễ bị phát hiện đến vậy.”

Sự tàn bạo lóe lên trên gương mặt Đường Tầm An. Hắn rủ mi mắt, khẽ nói: “Ừ.”

Đường Tầm An không ở lại đây lâu lắm. Sau khi xác nhận vết thương của Lục Ngôn không chảy máu nữa, hắn đứng dậy: “Anh đi trước nhé. Em nhớ tới nơi khác nghỉ ngơi.”

Hệ thống nói: [ Hắn muốn tìm 01 đánh nhau. Câu kia nói thế nào ấy nhỉ… à, rồng có vảy ngược. 01 năm lần bảy lượt muốn ra tay với cậu, hắn chịu đựng được chuyện đứa nhỏ không phải con ruột mình, song không thể nhịn nổi việc này. ]

Lục Ngôn giữ chặt vạt áo Đường Tầm An: “Chậm đã.”

Đường Tầm An sửng sốt, dừng bước: “Sao vậy?”

Lục Ngôn kéo hắn cong eo xuống, in dấu môi mình lên góc nghiêng trên mặt Đường Tầm An: “Anh cũng chú ý an toàn nhé.”

Mặt Đường Tầm An bỗng đỏ bừng. Tiếc rằng nhìn khuôn mặt đen như mực đối diện hồi lâu vẫn chưa biết nên hôn nơi đâu, thành ra hôn trúng chóp mũi Lục Ngôn.

Hơi ngứa.

Đường Tầm An đi rồi, Lục Ngôn cũng đứng dậy.

Anh cất đồ tể thỏ con vào túi, bước thật chậm về phía đường phố.

Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lúc lâu: “Vì sao lúc hôn hắn tim ta lại không đập nhanh?”

[ Chuyện này mà cũng phải hỏi tôi ư… Bảo bối của tôi à, trông cậu cứ như người sẽ giả vờ lên đỉnh khi ở trên giường ấy. ]

Lục Ngôn: “Này thì không giả vờ được. Nhưng lúc hắn đỏ mặt ta lại thấy vui dã man.”

Hệ thống cạn lời: [ Đúng là chẳng hiểu nổi nam đồng tính các cậu mà. ]

Thỏ con tò mò hỏi: “Cha ơi, giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?”

Trong mấy giờ ngắn ngủi Lò Sát Sinh mở cửa, tính cả đám tiện tay xử trên đường thì Lục Ngôn làm thịt được tổng cộng 13 vật ô nhiễm, phần lớn xác của chúng đều tới miệng đồ tể thỏ con.

Lục Ngôn cũng ăn một chút, tuy nhiên chủ yếu là để hồi phục thể lực.

Cái bụng nhỏ của đồ tể thỏ con đã no căng đến tròn xoe, giá trị ô nhiễm cũng tăng vọt. Thậm chí còn đạt được nhiệt độ cơ thể như vật sống.

Nó đã trở nên khá nguy hiểm với phần đông người bình thường.

Lục Ngôn chưa nghĩ đến việc sẽ xử lý con thỏ này thế nào. Có điều, nếu đồ tể thỏ con bắt đầu tỏ ra khác thường thì anh cũng không ngại thêm vào bữa cơm một nồi lẩu thịt thỏ.

Lục Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ vết thương đã mọc mầm thịt đỏ hồng, lạnh nhạt trả lời: “Tiếp tục theo kế hoạch ban đầu.”

Kế hoạch ban đầu này… chính là kế hoạch giết chết 01.

……

……

Nhạn Bắc ngồi tại tháp phòng ngự trên cao.

Tóc y rủ xuống xung quanh, tựa công chúa tóc mây bị nhốt ở tòa tháp cao.

Còn 2 tiếng nữa tới rạng sáng. Phía sau y là điểm cấp cứu được dựng tạm.

Nhạn Bắc quay đầu lại nhìn thoáng qua. Mấy nghìn người ngồi tụ tập trên quảng trường trống trải. Có lẽ sợ dẫn vật ô nhiễm tới nên không ai dám ngủ. Người mẹ mất con và đứa con mất mẹ lẳng lặng ôm lấy nhau.

Có vài người lúc được đưa về đã bị thương không nhẹ.

Một người dân là bác sĩ tự nguyện xung phong cấp cứu. Tiếc rằng thiếu thuốc men nên chỉ đành trơ mắt nhìn người bệnh chết vì mất quá nhiều máu.

Bác sĩ thành thạo bịt kín miệng vết thương của người bệnh, máu trào ra từ khe hở ngón tay ông, lệ nóng đọng thành lớp sương mù trên kính. Rõ ràng người bệnh đã ngừng thở, vậy mà ông vẫn cố chấp không chịu dừng.

Nhạn Bắc lục lọi túi mình. Thuốc và dịch dinh dưỡng trung tâm phòng chống đưa y đã hết. Phần lớn không phải y dùng mà là chia cho quần chúng gặp tai họa.

Nhân viên công tác thuộc trung tâm phòng chống cầm loa nói những lời xoa dịu cảm xúc mọi người: “Không sao hết! Chắc chắn chúng ta sẽ kiểm soát ổn thỏa bệnh ô nhiễm lần này, mọi người hãy yên tâm! Chờ đến rạng sáng là tốt rồi!”

Tâm trạng của Nhạn Bắc rất tệ. Bởi vốn dĩ y cũng không rõ liệu sau rạng sáng nơi này có thể tốt lên hay không.

Sở dĩ y ở lại tháp phòng ngự là do tối nay xử lý quá nhiều vật ô nhiễm, đã sử dụng thiên phú quá độ.

Lớp hoa văn thuộc về cây cối xuất hiện trên làn da Nhạn Bắc. Hai chân tựa rễ cây bám chặt vào sàn nhà.

Nguyên Thần cầm theo dao lách mình vào trong tháp.

Trên người y vẫn còn dấu máu chưa khô của vật ô nhiễm.

Mấy con sâu bò ra từ lỗ tai y, kéo theo một ít dịch nhầy trong suốt.

Nguyên Thần có vẻ không quan tâm đến chúng lắm.

Theo lời nghiên cứu viên thuộc viện nghiên cứu số 1, y sở hữu thiên phú 168 – Sinh Sôi, là “Dê Đen” và “Sâu Mẹ” chưa thành hình.

Thiên phú xếp trên của Sinh Sôi là 8 – Chia Tách. Tiếc rằng Ninh Hoài không phải người tình nguyện, thành thử nghiên cứu viên phụ trách cải tạo Nguyên Thần rất tiếc nuối.

“Tôi đã giải quyết xong vật ô nhiễm ở gần đây.” Tốc độ nói của Nguyên Thần rất chậm, từ ngữ cũng hơi lộn xộn: “Tôi không dám đi quá xa. Chưa tìm được Giáo Hoàng. Gặp Bạch Thu Thực và Chu Khải Minh, tuy nhiên bọn họ cũng không thấy Giáo Hoàng đâu. Bạch Thu Thực nói rằng rất nhiều nhân viên công tác đã được cử đi tìm kiếm, bọn họ cũng đang tìm, song vẫn chưa có tin tức gì. Phạm vi Lò Sát Sinh quá lớn, mọi người lại xuất hiện ở những nơi khác nhau.”

Giáo Hoàng là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành quý báu phụ trách ký hợp đồng, sở hữu đặc tính bất tử. Chẳng qua đặc tính này lại bị một số điều kiện hạn chế, ví dụ như ít nhất thi thể phải nguyên vẹn.

Xem vẻ thì đồ tể ở đây không ăn chay.

Nhạn Bắc ngồi bó gối, trạng thái hơi ốm yếu.

Do bị giam cầm trong thời gian dài nên năng lực giao tiếp của Nguyên Thần thoái hóa nặng nề, chỉ biết gượng gạo an ủi: “Tần Ác Du sẽ không sao đâu. Đến viện nghiên cứu chúng ta còn ra được, Lò Sát Sinh đã là cái gì.”

Nhạn Bắc bỗng ngẩng đầu, ngờ vực hỏi: “Cậu có cảm thấy nhiệt độ quanh đây đang tăng lên không Nguyên Thần?”

Phương hướng bệnh biến của y là Hóa thực vật, bây giờ lại đang ở trạng thái nhiễu sóng mức độ cao nên cực kỳ nhạy bén với nhiệt độ xung quanh.

Tóc của Nhạn Bắc như cây bị phơi ba ngày dưới nắng nóng chói chang, sắc khô vàng hiện lên trên ngọn tóc.

Sự thật chứng minh, đây không phải ảo giác của y.

Hai người trên tháp cao nhanh chóng phát hiện ra nguồn nhiệt cực nóng này xuất phát ở nơi nào.

Tông Viêm đi tới từ ngã rẽ trên phố đằng xa.

Nguyên Thần nhoài nửa thân mình ra, nỗ lực nhận biết bóng người trong ngọn lửa hừng hực. Sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt y: “Là Tông Viêm, Tông Viêm đấy Nhạn Bắc ơi! Cậu ấy còn dẫn theo cả Tần Ác Du nữa!”

Nói xong, Nguyên Thần muốn tiến lên, lại bị tóc Nhạn Bắc quấn lấy cổ chân: “Cậu bình tĩnh chút!”

Y vừa ra khỏi viện nghiên cứu đã gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, số nhiệm vụ từng tham dự lớn hơn Nguyên Thần rất nhiều.

Do vậy, Nhạn Bắc hiểu rất rõ rằng: Vật ô nhiễm khác với con người.

“Đó là Tông Viêm mà.” Giọng Nguyên Thần tỏ rõ sự bực bội: “Buông ra đi Nhạn Bắc!”

Hồi còn ở viện nghiên cứu, vì tuổi sàn sàn nhau và chung sở thích nên y và Tông Viêm thân nhau nhất.

Thế nhưng thái độ của Nhạn Bắc lại hết sức kiên quyết. Y quấn chặt dây leo, kẹp cứng không cho Nguyên Thần cử động.

07 tới với tốc độ rất nhanh. Những nơi y đi qua cháy lên ngọn lửa màu đen. Dù không có ánh lửa nhưng nhiệt độ lại cao đến khiếp người. Y bế một người trong lòng, không thấy rõ mặt, xem từ bộ đồng phục bộ Hành Động Đặc Biệt và cánh tay gầy như sào trúc bên ngoài thì quả nhiên là Tần Ác Du.

Nhạn Bắc đứng dậy, giữ chặt lan can, la lớn: “Dừng lại! Tông Viêm!”

Đi tiếp thêm nữa chính là khu an toàn.

Bây giờ giá trị ô nhiễm của 07 vượt quá 10.000, điều này chứng tỏ dẫu y không làm bất cứ điều gì, chỉ đứng tại đó thôi thì vẫn gây ra tai họa cho người bình thường. Sẽ có vô số người bị nhiệt độ cực nóng trên cơ thể y hòa tan.

Nghe thấy giọng Nhạn Bắc, 07 ngừng lại thật. Y chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn tới người trên tháp, không nhận ra chút cảm xúc nào trong đôi mắt kia.

Nhạn Bắc hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tông Viêm! Cậu thả Tần Ác Du ra trước đã. Sức khỏe của anh ấy vốn đã kém rồi, cậu ở gần anh ấy quá.”

Tần Ác Du trong lòng y đã rơi vào hôn mê. Làn da của Giáo Hoàng rất trắng, vậy nên những chỗ bị bỏng đến chảy máu đầm đìa kia trở nên cực kỳ bắt mắt.

Chẳng qua, lần này Tông Viêm không nghe lời Nhạn Bắc.

Y chỉ bình thản nói ra một câu không chứa chút tình cảm nào: “Xuống dưới đi, tôi đưa các anh về nhà.”

Nhạn Bắc thoáng ngẩn ngơ: “Về nhà nào?”

“Căn cứ Chó Săn.”

“Căn cứ Chó Săn là khu ô nhiễm.” Nhạn Bắc la: “Dù bọn tôi là Thiên Khải Giả thì tiếp xúc với vật ô nhiễm cấp cao trong thời gian dài cũng sẽ không kiểm soát nổi độ bệnh biến — Với lại ở đó cũng chẳng có ai thích tranh vẽ của tôi.”

Đây là sự lựa chọn của Nhạn Bắc, cũng là lời từ chối trong lặng thinh.

07 khẽ nhíu mày, dường như không ngờ Nhạn Bắc sẽ từ chối.

Thế nhưng y đã nhận lệnh phải đưa những thể thực nghiệm khác về nhà.

Vì vậy, 07 tiếp tục lặp lại: “Tôi không muốn ra tay. Nghe lời.”

Ngọn lửa màu đen lao thẳng lên cao Nghiệp Hỏa thiêu đốt hừng hực, nhiệt độ nóng cháy khiến không khí xung quanh cũng hơi biến dạng theo. Ngược lại, một cảm giác rét lạnh bỗng dậy lên nơi đáy lòng Nhạn Bắc.

Đó không phải Tông Viêm.