Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 134




Ý thức của Lục Ngôn đã vượt qua gần như cả cuộc đời Tông Viêm trong không gian ý thức của y.

Song ở hiện thực thì chỉ mới qua vài giây ngắn ngủi.

Anh mở mắt, bốn mắt nhìn nhau với 07.

Tông Viêm thấy anh, đồng thời thấy được cả thanh kiếm đâm tới từ đằng sau Lục Ngôn.

Không cần đắn đo suy nghĩ, Tông Viêm lập tức ôm chặt Lục Ngôn xoay người lại theo phản xạ, bảo vệ anh dưới cánh chim của mình.

Ngay sau đó, Tông Viêm kêu rên một tiếng.

Kiếm Thánh của Michael đâm xuyên qua xương bướm ở mặt y, máu túa ra tựa dung nham phun trào, trong máu chứa cả những hạt li ti sáng lên ánh vàng cam.

Liệt hỏa thiêu đốt nửa bầu trời sáng ngời như ban ngày.

Giọng nói lạnh lùng của 07 vang lên trong ngọn lửa: “Tài mọn mà thôi.”

Michael đanh mặt: “Tránh ra!”

Anh ta vừa nói xong, lửa bỗng cháy lên từ mặt đất như sóng lớn, hào quang vạn trượng.

Ngọn lửa nóng rực không làm bỏng bất kỳ ai, chỉ hòa tan mũi tên Lục Ngôn bắn tới. Ở phần đuôi những mũi tên này đều khắc tên Đế Thính.

Nửa phút sau, lửa lớn tắt. 07 và vật ô nhiễm tự dưng xuất hiện đồng thời mất hút.

Michael siết chặt thanh kiếm trong tay, ngạc nhiên sững sờ: “Thế mà mình lại bị một con chim chơi xỏ ư?”

Ban nãy anh ta cứ tưởng 07 muốn tung chiêu thức gì ghê gớm lắm để liều mạng với họ. Ai ngờ lại chạy biến luôn.

Bạch Thu Thực bị lửa nghiệp đốt sắp thành cục than. Máu rỉ ra từ lớp da thịt cháy đen, cử động chút thôi cũng đau đớn vô cùng.

Trong chốc lát, anh ta thật sự không biết mình đang tiếc nuối nhiều hơn hay cảm thấy may mắn nhiều hơn.

Dù sao chỉ chút nữa thôi là đã làm xong lồng giam rồi.

Lông vũ trên cánh chim sau lưng Michael rụng mất hơn nửa, để lộ nửa chiếc cánh múp thịt, tỏa hương thơm của cánh gà nướng New Orleans.

Anh ta lảo đà lảo đảo ngồi quỳ xuống trước Giáo Hoàng, sử dụng dụng cụ kiểm đo xem xét thử, sốt sắng hỏi: “Ai trong các cậu còn thuốc đặc hiệu không?”

Nhạn Bắc ho khan vài tiếng: “Thiên phú của Giáo Hoàng là Phục Sinh, năng lực tự lành rất mạnh. Độ bệnh biến sẽ tự động giảm xuống. Đừng lo lắng quá.”

Nguyên Thần rầu rĩ nhìn đăm đăm cỏ cây bị đốt thành tro trên mặt đất, mãi lâu sau mới bần thần cất lời: “Tại sao lại như thế?”

Y không rõ tại sao. Rõ ràng kia chính là Tông Viêm, vậy mà lại như không phải.

Chu Khải Minh bò ra từ lòng đất, tăng thêm cho mỗi người xung quanh một buff “UP năng lực chữa trị”.

Anh ta nhặt con dao dưới đất lên. Kết quả chỉ mới nắm vào, con dao đã xuyên qua bàn tay trong mờ của anh ta, rơi xuống.

Chu Khải Minh ngạc nhiên đến lạ: “Độ giả lập cao đến vậy rồi ư? Tôi lại gần với ước mơ trở thành trí tuệ nhân tạo AI thêm một bước nữa sao?”

Giả lập hóa là một hướng bệnh biến cực kỳ đặc biệt. Theo dự đoán thì khi bệnh biến hoàn toàn, vật ô nhiễm sẽ không có thực thể mà tồn tại trong internet giả lập.

Thức ăn duy trì sự sống cũng biến từ vật dinh dưỡng thật thành “linh hồn” giả lập, cùng loại với não hoa lớn chuyên ăn linh hồn ở Thần Quốc.

Trận này đánh đến thê thảm. Điều đáng sợ nhất chính là dẫu trả giá đắt thảm thiết như vậy, phe Thiên Khải Giả vẫn không thể tính là thắng.

Bạch Thu Thực ngồi dưới đất, lấy thuốc an thần rót vào miệng: “07 mới biến thành vật ô nhiễm đã khó đánh thế này rồi thì phải làm sao với 01 và Lữ Tri đây?”

Chu Khải Minh đáp: “Chưa ai từng thấy Lữ Tri ra tay. Nhưng đoán từ thiên phú thì có lẽ sức chiến đấu của bản thân Lữ Tri không mạnh.”

Bạch Thu Thực khẽ lắc đầu: “Đừng coi thường phụ nữ, nhất là vật ô nhiễm giới tính nữ duy nhất về mặt sinh lý ở cấp đỉnh này. Nếu ả yếu đuối thì Lò Sát Sinh đã bị đồ tể khác chiếm đoạt từ lâu rồi. Vật ô nhiễm chẳng có đức tính gì gọi là kính già yêu trẻ đâu.”

*

Hai chân Lục Ngôn lại lần nữa chạm đất.

Tuy không có cánh nhưng bản thân anh đã từng bay trên trời rất nhiều lần.

Kỹ thuật bay lượn của Michael dở tệ, khiến anh cứ lo lúc nào bản thân cũng ngã xuống được. Đường Tầm An bay nhanh và ổn định nhất, còn biết chắn gió giúp anh. Về phần Tông Viêm thì khi ở trong lòng y, anh rất dễ bị bỏng.

Nhiệt độ cơ thể 07 quá cao.

Nơi này là nóc của một tòa chung cư. Nếu vào ngày thường thì hẳn sẽ thấy những đứa bé cắp sách đi học trên đường. Bây giờ nơi đây vắng tanh không bóng người, trông hệt một thành phố bỏ hoang.

Mặt trời không mọc, bầu trời vẫn bị ánh máu nhạt màu bao phủ.

Có vài người đã chết trước khi ánh dương lên.

Sử dụng thiên phú quá độ khiến Tông Viêm cảm thấy đói khát.

Y thả tay ra, thở dài một tiếng cực khẽ.

Có câu bạo lực gia đình chỉ có 0 lần và vô số lần. Với vật ô nhiễm, ăn thịt người cũng như vậy. Đây là bản năng thèm khát vốn đã khắc sâu vào tận gen.

Tông Viêm từng ăn rồi, khi y trở thành 07.

Dẫu cho y không hề muốn nhớ lại.

Tông Viêm nhớ rõ bản thân liếm vết máu sót lại ở lòng bàn tay 07 như một con chó. 01 cười rất vui vẻ, trong đôi mắt đỏ rực đầy ắp sự sung sướng.

Giờ đây, trước mặt y là Lục Ngôn mảnh khảnh, tươi sống, không chút phòng bị.

Chỉ cần Tông Viêm muốn, bất cứ lúc nào y cũng có thể cắn đứt cổ Lục Ngôn.

“Bác sĩ.” Y lui về sau một bước, nói: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi thêm lần nữa.”

Tông Viêm có một đôi mắt hoa đào trời sinh, khi cười rộ lên mi mắt cong cong, rất đẹp.

Lục Ngôn trả lời: “Không phải cảm ơn tôi.”

Trùng Tố Tinh Thần quả thực có thể thay đổi tư duy và ký ức của con người, tuy nhiên mọi thứ đều cần được thành lập dựa trên nền tảng gốc. Giống như tín ngưỡng của các giáo đồ trong Thần Quốc chỉ có thể biến từ Cực Lạc Giáo thành Hải Thần Giáo, không thể biến đổi thành người theo thuyết vô thần vậy.

Nền tảng ấy được cấu thành từ quá khứ của một người. Lục Ngôn chỉ có thể quyết định nền móng này sẽ tạo thành công trình kiến trúc gì, chứ không thể nào khiến cho một đảo nổi mọc ra từ nền đất.

Nếu nội tâm Tông Viêm phủ nhận phần thuộc về mình thì Lục Ngôn có sử dụng thiên phú kiểu gì cũng chẳng cứu được.

Tông Viêm không tiếp tục đề tài này.

Y giẫm lên dây thép rào quanh rìa sân thượng, nhìn về hướng trung tâm thành phố.

“01 vẫn đang chờ tôi ở đó. Anh ta mong tôi sẽ đưa cậu và những thể thực nghiệm khác về.”

Cố Tranh từng nói với y rằng nếu biến thành vật ô nhiễm thì anh ấy mong những người khác sẽ coi anh ấy là kẻ địch chứ không phải người quen cũ.

Vẻ mặt Tông Viêm bình thản, ánh lửa nổi lên nơi đáy mắt: “Tôi sẽ đi chấm dứt sai lầm này, giết kẻ thù giết chết Cố Tranh kia.”

Tông Viêm ở chung với vật ô nhiễm 01 lâu nhất, hiểu rất rõ sức mạnh của đối phương.

Kể cả khi hiện tại đang là thời kỳ suy yếu hiếm có nhất của 01 thì y vẫn không dám chắc bản thân giết được 01 hay không.

Cùng lắm là ngọc nát đá tan thôi.

Thứ y muốn chấm dứt không chỉ có sai lầm này của 01… mà còn cả sai lầm của chính y.

Lục Ngôn cân nhắc một lát, nói: “01 có Loài Chim Bất Tử, khá khó giết. Anh có thể chờ chút.”

Tông Viêm thoáng ngẩn ngơ: “Chờ gì?”

“Chờ Đường Tầm An.”

*

Nếu nói giá trị ô nhiễm ở những khu vực khác trong Lò Sát Sinh còn nằm trong phạm vi chịu đựng được thì giá trị ô nhiễm ở trung tâm thành phố X lại khiến cho hầu hết Thiên Khải Giả đều thấy khó chịu.

Không khí nồng nặc một mùi hăng như thịt thối đã biến chất gần hết.

Không còn cửa hàng nào ở khu thương mại trung tâm thành phố X mở cửa do yêu cầu bắt buộc phải đóng cửa lúc 8 giờ tối. Tuy nhiên vẫn có một số người chạy bộ buổi đêm và đua xe ban đêm xui xẻo bị kéo vào khu vực này lúc rạng sáng ngày 11.

Có người thành heo thịt, có người lại thành đồ tể mới.

Khắp trung tâm thành phố tối om này chỉ có mình siêu thị “Thịt heo Hương Vị Tuyệt Hảo” trước mắt là hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tiếng quái vật thở hồng hộc nặng nề phát ra trong bóng đêm.

Đường Tầm An hút một điếu thuốc, ánh lửa thấp thoáng thu hút thú dữ săn đêm.

Hắn thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế giơ cao Hoàng Trần chém xuống. Đồ tể bị chém làm đôi ngã xuống sau hắn. Máu tanh hôi sền sệt trào ra.

Thuốc an thần hình dạng thuốc lá lại không có mùi thuốc lá. Khắp xoang mũi Đường Tầm An được lấp đầy bởi vị bạc hà the mát. Nó giúp hắn nhớ tới hơi thở của Lục Ngôn.

Hắn giẫm chân lên con đường máu, đi tới cửa siêu thị.

Đã vào đầu đông mà siêu thị vẫn mở máy lạnh, nhìn qua cửa kính mờ có thể thấy những xe đẩy mua sắm bằng sắt rơi rụng ở lối vào.

Cạnh xe đẩy dính máu khô và một số chi gãy của con người chưa kịp rửa sạch. Ruồi nhặng cỡ lớn kêu vo vo bâu vào thịt thối.

Cửa cảm ứng trước mặt tự động mở ra như một ám hiệu cho lời mời.

Ai cũng biết đây là chiêu mời anh vào vại, nhưng vào vại chưa chắc đã luôn là con mồi.

Hắn bước vào.

Thịt heo được sắp xếp phân loại ra từng khu vực khác nhau, đã ngăn cách. Trên trần nhà treo những chiếc đầu như bóng trang trí, vẻ mặt hoặc đau đớn hoặc ngỡ ngàng, ngậm bóng đèn đang sáng trong miệng.

Kệ hàng chính đựng chân giò hun khói được ướp, thịt vai và những tảng thịt lớn khác. Hầu hết đều chưa được xử lý, một số đã tỏa mùi thối rữa, giòi bọ to mập nhung nhúc.

Giống như một số người thích ăn đồ ăn biến chất, một số vật ô nhiễm cũng vậy.

Khu ăn vặt đa dạng hơn, có con mắt tẩm đường, lưỡi cắt lát và kim thép ghim ngón tay trẻ sơ sinh. Đường Tầm An nhìn thoáng qua, bảng hiệu ghi rằng đây là “Xúc xích nướng Núi Lửa”.

Nếu đổi lại thành công nhân viên mới bắt đầu chấp hành nhiệm vụ thì lúc thấy cảnh này ắt hẳn sẽ sợ đến mức độ bệnh biến tăng lên mất kiểm soát. Thế nhưng Đường Tầm An công tác lâu rồi, trong lòng hắn thậm chí còn chẳng có quá nhiều gợn sóng.

Đây không phải do lòng gan dạ sắt gì, đây chỉ đơn giản vì Đường Tầm An hiểu rõ rằng buồn thương vô ích. Không cầu mong xa vời kẻ chủ ác tỉnh ngộ hoàn toàn. Chỉ máu và cái chết mới an ủi được vong hồn.

Khi hắn sắp bước vào khu thực phẩm tươi sống, đèn trong siêu thị chợt tắt.

Tiếp đó, khu vực này sáng lên ánh đỏ nhàn nhạt.

Nhiệt độ ở siêu thị quá thấp, kính thủy tinh bị một lớp sương mỏng bám lấy.

Trước quầy thịt sống, 01 đeo tạp dề, cầm một con dao mổ. Trên mặt gã là nụ cười như có như không, gã chống đôi tay lên bàn. Một người nào đó đang bị trói trên thớt.

Đấy là Bạch Trạch – đội phó của Đường Tầm An.

Mấy chiếc dùi sắt sắc nhọn cắm vào lồng ngực, bụng, đầu gối Bạch Trạch, đóng đinh anh ta trên cái thớt. Dẫu vậy, Bạch Trạch vẫn chưa hôn mê hẳn.

01 từng vượt qua rất nhiều lần thực nghiệm cải tạo. Gã biết rõ phải làm sao mới khiến Thiên Khải Giả đau đớn đến muốn chết mà không thể ngất đi được.

Máu tràn ra từ khóe môi Bạch Trạch, ngấm ướt lông vũ sau tai anh ta.

Bạch Trạch thấy Đường Tầm An đi về phía mình, anh ta hé miệng, lặng lẽ thốt ra bốn chữ vô thanh.

【 Đừng quan tâm tôi. 】

01 nhìn sang Đường Tầm An, thái độ không rõ là khiêu khích hay mỉa mai: “Chào quý khách. Quý khách tới mua thịt heo sao? Hôm nay chặt ra nha.”

Đường Tầm An sa sầm mặt: “Thả cậu ấy ra, Cố Tranh.”

Từ khi bị cải tạo, đã lâu rồi không ai gọi 01 là Cố Tranh. Vậy nên lúc nghe thấy cái tên này, gã khó nhịn được bật cười: “Cố Tranh ấy à… Cậu vẫn còn nhớ tôi tên Cố Tranh à? Vài chục năm trước sao không thấy cậu tới thăm chúng tôi thế… số 10?”

Đường Tầm An nắm lấy thanh đao bên eo: “Viện nghiên cứu không mở ra với bên ngoài. Tôi thật sự xin lỗi.”

Tiếng cười có phần buồn thảm của 01 vang vọng khắp siêu thị vắng vẻ.

Gã nhấc dao mổ chém đứt thớt gỗ, sự phẫn nộ khiến tay gã run lên: “Có tác dụng ư? Xin lỗi có tác dụng ư? 02 chết rồi, 03 bị ngược đãi đến tâm thần phân liệt, 09 tới giờ vẫn sợ ánh sáng… Cậu chẳng thể biết được, cậu chẳng thể biết được đâu!”

“Bọn họ gọi tôi là ‘anh’, tôi lại không cứu nổi bất kỳ ai.”

“Tôi bị Công Duy Bân cải tạo thành bộ dạng bây giờ đây. Lão ta mong tôi có thể làm một con chó ngoan ngoãn.” 01 chỉ vào chính mình, nói: “Có một loại chó tên ‘Chó lai hai dòng’, đây là giống chó thuần chủng con người theo đuổi, là sản phẩm dị dạng gây giống từ lai họ hàng gần. Tôi giống như con chó đó đấy. Tôi chính là quái vật dị dạng ra đời từ khát vọng với sức mạnh của con người!”

Đường Tầm An nhìn 01, cảm thấy hơi bất ngờ.

Bởi gã thế mà lại khóc. Khóc trong lặng thinh, vừa đau thương vừa bất lực.

Đường Tầm An công tác tại bộ Hành Động Đặc Biệt rất nhiều năm, hắn hiểu rõ rằng không thể đối xử với vật ô nhiễm như con người, dù đối phương có là vật ô nhiễm cấp cao vẫn giữ lại thần trí đi chăng nữa. Song tại khoảnh khắc này, động tác rút đao của hắn bỗng trở nên do dự.

Cảm xúc của 01 tới nhanh, đi cũng nhanh. Ngay sau đó, gã ngừng nức nở, dẫu cho ánh lệ vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt.

“Cho cậu hai lựa chọn. Một là trở thành vật ô nhiễm, gia nhập căn cứ Chó Săn. Cậu vẫn là thể thực nghiệm số 10 – em trai mọi người quý nhất.”

“Hai là…”

Đầu 01 từ từ vỡ ra hệt như sao biển duỗi thẳng mình. Trên những nhánh thịt trải đầy răng cưa dữ tợn đủ nghiền nát hết thảy vật cứng, phần đỉnh nhọn tản ra ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm.

“… Làm Thiên Khải Giả, chọn cái chết. Tôi sẽ tác thành cho chủ nghĩa anh hùng của cậu.”