Nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Vân Vân, tôi bất giác thở dài.
Cô bạn của tôi đã bắt đầu biết thích một ai đó rồi, nhưng đối tượng là Hoàng Gia Huy…
Tôi cau mày, có vẻ tình hình không được ổn cho lắm.
Qua nhiều lần tiếp xúc với nhau, không khi nào là tôi không thấy gương mặt anh ta nặng trĩu tâm sự. Ngay cả khi đang cười đùa hay tán dóc cùng người bên cạnh, mặt anh ta lúc nào cũng khó đăm đăm.
Nhìn rất giống kiểu người đàn ông nặng tình với người yêu cũ.
Nếu suy đoán của tôi là đúng, hai người họ khó có thể thành một đôi.
Cứ nhìn Vân Vân mắt sáng rỡ lên và bộ mặt đờ đẫn như cá chết của Hoàng Gia Huy là đủ hiểu diễn biến tiếp theo là gì rồi.
Aizzz! Đường quang không đi sao cứ thích đâm đầu vào bụi rậm hả bạn tôi ơi!
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Hoàng Gia Huy lạnh nhạt không nói gì thêm, xách theo túi đồ đi khuất vào gian nhà sau lúi húi làm gì đó. Còn tôi thì do không thẩm nổi cái bộ dạng mê trai của Vân Vân bèn vỗ vỗ mấy cái lên má cô ấy cho tỉnh lại.
“Đừng nhìn nữa, người đi mất rồi! Tỉnh táo lên bạn ei!”
“À ừ!”
Vân Vân hoàn hồn, mắt lúng ta lúng túng không nhìn thẳng vào tôi.
Biểu cảm né tránh của cô ấy khiến tôi không khỏi suy nghĩ.
Không lẽ trên đường tìm đến đây, cậu ấy va phải Hoàng Gia Huy và trúng sét ái tình từ đó?
Ôi đừng nha! Đừng trùng hợp như tôi nghĩ nha!
Nhưng biết đâu lại có khả năng giống với điều tôi nghĩ thì sao đây? Trên đời này cũng đâu có thiếu thứ gọi là sự trùng hợp.
Mà bạn tôi trúng sét ái tình dễ thế cơ à? Gặp bao người đẹp giai có thấy cậu ấy phản ứng kỳ cục như này bao giờ đâu. Với lại gu của Vân Vân làm gì có giống kiểu người như Hoàng Gia Huy.
Vậy thì đã có chuyện gì xảy ra?
Không đơn giản là chắc chắn nữa, tôi có thể khẳng định Vân Vân gặp qua Hoàng Gia Huy trước đó rồi và có ấn tượng sâu sắc lắm nên mặt mày trông như đứa see tình thế kia.
Soi mói Vân Vân từ trên xuống dưới, miệng tôi hỏi dồn dập như tra khảo tù nhân: “Hai người gặp nhau rồi hả? Cậu gặp anh ta lúc nào vậy? Sao không kể cho mình biết?”
“Ừ gặp rồi, gặp trên đường tìm đến đây.”
“…”
Nhạt quá không có gì bất ngờ.
Thôi, mình không hỏi nữa thì hơn, hỏi nữa có khi lại được chiêm ngưỡng tiếp bộ dạng see tình của cậu ấy.
“Nhân tiện thì Vân Vân, dạo này công việc của cậu thế nào? Một vốn bốn lời chứ?”
Vân Vân giật nảy người, cậu ấy vơ vội cốc nước cam chưa đụng một giọt nào ở trên bàn rồi bưng lên, uống hết một hơi cạn đáy.
Ủa? Vậy là sao?
Ngồi quan sát mọi biểu cảm đang thể hiện trên nét mặt Vân Vân, tôi liền biết rằng mình lỡ hỏi vấn đề không nên hỏi.
Lại là một vấn đề khó nói, cậu ấy chắc không định trả lời như mấy lần trước đâu đúng không? Thậm chí trước đó cậu ấy còn ỉm đi nữa mà.
Nhưng Vân Vân không những trả lời tôi, cô ấy ấp a ấp úng:
“Ờm, hiện mình đang đầu quân về công ty nhà mình. Mới đầu làm cho quen việc… ừm… cũng không tính là suôn sẻ… cũng bị chèn ép không ít…ờm… Nói thật, bây giờ hễ cứ nghĩ về những chuyện trải qua ở công ty tâm trạng mình luôn ở mức tệ.”
Cô ấy đang nói cái gì thế? Tôi mù mờ không hiểu.
“Hả? Đó là công ty nhà cậu mà, bị chèn ép là sao? Đấy là ai? Gan lớn vậy sao?”
“Dĩ nhiên người trong công ty không ai dám đụng vào mình. Do người ngoài biết mình non tay bèn giở trò ăn hiếp mình á. Làm mấy dự án tâm huyết của mình đi tong.”
Nghe cô ấy kể lể tôi có thể nhìn ra đại khái vấn đề. Từ lúc tôi đi, có lẽ Lục Nhất Minh gây khó dễ công ty nhà cậu ấy không ít, nhưng tôi giả bộ không hiểu.
“Ồ, cậu nói vậy làm mình tò mò về cái người chèn ép cậu rồi đấy nha. Không biết là ai đủ trình đi bắt nạt đại tiểu thư của mình thế?”
“Còn ai trồng khoai đất này, ông chồng hờ nhà cậu chứ ai.”
Phải vậy ha, chẳng có gì bất ngờ hết.
“Đúng là do lỗi của mình thật nhỉ? Giá như mình giữ bí mật tới cùng thì chuyện đâu đến nỗi.”
“Mình đã bảo thế nào? Cậu cứ tự oán trách bản thân là mình dỗi nghĩ chơi với cậu.”
“Ây, cậu đừng coi là thật, mình lỡ miệng! Lỡ miệng thôi mà!”
“Hừ!”
Tôi lại làm cậu ấy giận dỗi nữa rồi!
Hết cách, tôi đành xuống nước dỗ dành Vân Vân như mọi lần hay làm.
“Nhân dịp đến đây, Vân Vân ở lại chơi với mình thêm vài ngày nữa nhá? Ở đây cảnh biển và hải sản ngon lắm, lại đúng dịp có Cá Ông về nữa này.”
Bị tôi dụ khị, cậu ấy tươi cười trở lại với tôi.
“Ừ tất nhiên rồi, mình ở đây cả tháng với cậu.”
“Sao? Lâu vậy á? Thế công việc, cậu không định quay về giải quyết à?”
“Không, hè này mình chưa đi nghỉ mát, coi như nghỉ xả hơi dài ngày luôn. Nhân tiện Lục Nhất Minh có đến quấy phá, mình đuổi anh ta giúp cậu cho. Có phải một công đôi việc luôn không?”
“Ừ ha, nói cũng có lý.”
Vân Vân là vậy, vì là một cô tiểu thư được chiều chuộng từ bé nên lắm lúc cậu ấy sẽ giận vô cớ, nhưng nếu kiên nhẫn và nói ngọt một tí là hết giận ngay ấy mà.
“Ồ có người gõ cửa, để mình ra xem ai.”
Vân Vân đứng dậy thay tôi.
“Ok, cậu ra xem giúp mình, để mình dọn qua phòng khách cái đã.”