Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 98: Ngoại truyện 1




Một tháng sau...

Biệt thự nhà họ Lục.

Mở mắt ra nhìn căn phòng quen thuộc, tôi nhanh chóng nhồm dậy như một thói quen từ lâu.

Bé con... bé con của tôi đâu rồi?

Một chiếc nôi trẻ em kê cạnh giường đập vào mắt tôi. Không một tia chần chừ, tôi đi chân trần bước đến gần cái nôi.

Đây rồi, bé con của tôi đang nằm yên trong nôi và nhắm mắt ngủ như một thiên thần nhỏ.

Tôi mỉm cười hạnh phúc, cúi người bế đứa trẻ lên ằm.

Là một bé trai vô cùng kháu khỉnh!

Sau ngày hôm đó, tôi cứ ngỡ mình sẽ chết để đổi lấy sinh mệnh cho con. Nhưng thật may rằng ông trời thương xót, không lấy mạng sống của tôi đi.

Chỉ là...

Tôi cắn môi, suy nghĩ vần vơ.

Mình thật sự có thể ở cùng với bé con ư? Lục lão gia... chính ông ấy là người dẫn tôi về đây.

"Con à, về tình về lý con vẫn là con dâu ta. Mấy ngày nữa đợi con khỏe lại rồi làm thủ tục xuất viện, lúc đó theo ta về nhà nhé?"

Chưa dừng lại ở đấy, ông cụ còn nói tiếp một câu khiến tôi không thể nói lời khước từ.

"Chỉ mình con được ta đích thân dắt tay vào cái nhà này. Vậy nên, không một ai có quyền đuổi con đi được."

Tôi khe khẽ thở dài, quay lại... vốn dĩ không phải điều tôi mong muốn. Trở về cái nhà này chỉ là kế tạm thời, đợi đến khi con tôi cứng cáp hơn tôi nhất định phải nói rõ ràng với Lục lão gia, không thể cứ mãi thế này được.



Ai đó ở bên ngoài gõ nhẹ lên cửa, tôi đặt đứa bé nằm trong nôi rồi đứng dậy đi ra mở cửa.

Cánh cửa gỗ vừa bật mở thì cũng là lúc mắt tôi va phải Lục Nhất Minh đang đợi ở bên ngoài.

Không nói gì, tôi mở rộng của cho anh ta vào.

"Lam Khanh, tiệc đầy tháng của nhóc Bon sắp bắt đầu, em chuẩn bị xong hết chưa?"

Tôi cúi đầu. "Tôi vừa mới tỉnh dậy, xin lỗi đã để mọi người chờ."

"Không sao, mọi người không ai vội nên em cứ từ từ mà làm."

Tôi gật nhẹ đầu sau câu nói dịu dàng ấy, môi mấp máy vì không biết nói gì cả.

Cảm giác ngượng ngập này đã duy trì suốt tháng nay, không phải tôi không thích ở bên Lục Nhất Minh, mà là...

tôi vẫn chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm từ anh.

Mỗi khi tôi có ý lảng tránh, anh lại xoa dịu tôi khiến tôi không thể tảng lờ như chưa có gì tồn tại được.

"Không sao, không sao hết! Chúng ta ở bên nhau cả đời mà, em cứ từ từ thích ứng lại là được. Và anh, anh không có quyền bắt ép em phải yêu anh ngay đầu. Anh là người có đủ sức kiên nhẫn và chờ đợi mà."

Nếu ngày nào đều được nghe những lời dịu dàng từ đáy lòng thế này... Tôi đưa tay lên ngực, tiếng tim đập "thình thịch thình thịch" phản bội tiếng lòng tôi.

Mình sắp gục ngã tới nơi rồi, anh ấy yêu mình nhưng mình vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với anh ấy thì phải làm sao đây?

Cứ duy trì mối quan hệ không nóng không lạnh cho tới khi nhóc Bon lớn lên ư?

***

Đúng như lời Lục Nhất Minh nói, lễ cúng đầy tháng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ tôi và nhóc Bon có mặt nữa là xong

Mọi việc diễn ra đều theo tuần tự, sau khi các nghi lễ cần thiết được hoàn tất, tôi bế nhóc Bon và nhận lì xì cùng những lời chúc tốt đẹp của mọi người.



Người vào cuối cùng là Vân Vân và Hoàng Gia Huy. Tôi hơi ngạc nhiên vì thấy họ nắm tay nhau đi vào. Ổ chẳng lẽ, trong một tháng không gặp giữa họ có thay đổi lớn gì sao?

"Ừm Lam Khanh à... Mình có tin muốn báo..."

"Thôi khỏi phải báo, mình nhìn là biết rồi. Thế bố cậu và anh Thế Khải không phản đối à?"

Má Vân Vân đỏ lên, cô ấy ngại ngùng tới thế này ư?

"Cậu cũng biết mà... bố còn mong mình có người hốt đi không kịp ấy chứ."

Tôi nháy mắt nói trêu một câu. "Và anh ta là người xui xẻo hốt trúng phải cậu?"

Hoàng Gia Huy tỏ ra không hài lòng về câu nói bóng đùa này của tôi bèn phản đối.

"Xui xẻo gì ở đây? Tôi thấy may mắn mới đúng."

Hai bọn tôi không hẹn nhìn nhau rồi bật cười khúc khích.

"Nhưng Lam Khanh này, cô thực sự muốn quay lại với Lục Nhất Minh?"

Ây da, anh ta thật biết cách khiến cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo quá đấy.

"Muốn hay không muốn bây giờ có còn quan trọng?"

"Quan trọng chứ, theo tôi biết qua những lần tôi với cô tâm sự với nhau thì, rõ ràng cô không mấy vui vẻ gì khi nhắc tới nhà họ Lục. Nhưng bây giờ thì sao?"

Tôi tặc lưỡi, "Chuyện quá khứ mà, cứ nhắc lại hoài để làm gì? Giờ tôi thấy tốt là được, đời người đâu phải ai cũng có cơ hội thứ hai thứ ba để mà lựa chọn. Cũng giống như anh đó, gặp Vân Vân và yêu cậu ấy có phải là cơ hội thứ hai không?"

Nhìn anh ta rơi vào trầm tư, tôi biết mình đã nói đúng nên đã bồi thêm một câu chí mạng:

"Anh đã có người mới rồi thế giờ anh đã quên được người cũ đó chưa?"